Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 41: Show thực tế hàng xóm nguy hiểm kết thúc

【 Trước khi show thực tế hàng xóm nguy hiểm kết thúc, còn lại 10 tiếng đồng hồ. 】

Sáng sớm tinh mơ, âm thanh điện tử tinh tế tuyên bố thời gian đếm ngược trong não của mỗi người.

Tô Hình bưng cánh tay bị thương, ngồi xếp bằng trước đống xương trắng, người đàn ông trung niên hôn mê bất tỉnh ngày hôm qua đã tỉnh lại, ông ta mở đôi mắt già nua vẩn đục đảo qua trên người nhóm bọn họ, thân thể còng xuống co thành một cục, trong miệng không ngừng phát ra tiếng than khóc huhu hoảng sợ tuyệt vọng.

Lưu Húc Đông bẻ miệng ông ta ra, lộ ra biểu tình quả nhiên.

"Không có đầu lưỡi, thảo nào không nói được."

Tôn Tiểu Phỉ không đành lòng nghiêng mặt đi, tối hôm qua cô đã thử âm thầm tiến vào phòng của Trần Vũ Thăng, cửa còn chưa mở đã bị Lưu Húc Đông vừa vặn bắt được, tuy rằng anh không nói gì, nhưng trông coi cả một đêm làm cô căn bản không có cách nào tiếp xúc với Trần Vũ Thăng và Quý Lâm.

Tình hình hiện tại đã đối lập rõ ràng, nếu cô không có biện pháp trao đổi tin tức với bọn họ, vậy... Cô chỉ có thể dùng cách của chính mình bỏ trốn!

"Mọi người đều chưa ăn bữa sáng, hay là, tôi xuống dưới lầu xem thử, xem tủ lạnh còn gì ăn được hay không."

Tôn Tiểu Phỉ xoay người mới vừa bước ra một bước, phía sau liền truyền đến giọng nói lạnh nhạt của Lưu Húc Đông.

"Không cần tìm nữa, tủ lạnh không có gì cả, anh thấy bữa sáng cũng không cần ăn."

"Nhưng, như vậy sao được, tối qua cũng chưa ăn bao nhiêu, chắc chắn mọi người đều rất đói bụng..." Tôn Tiểu Phỉ lo sợ bất an nắm đầu ngón tay.

"Vậy tôi đi theo cô."

Tô Hình đứng lên, dùng bàn tay không bị thương phủi bụi trên đùi.

"Ừm, vậy, chúng ta cùng nhau xuống lầu đi." Tôn Tiểu Phỉ sợ hãi rụt rè lên tiếng, sợ lại vấp phải phản đối của Lưu Húc Đông.

Hai người đi vào lầu một, Tôn Tiểu Phỉ bỗng nhiên liều mạng vọt tới cửa phòng, khi cô ấy phát hiện cửa lớn làm sao cũng không mở ra được, cả người hoàn toàn ngây ngốc,

"Tôi đã nói rồi, ai trong chúng ta cũng không thể rời khỏi đây, cô vẫn nên bỏ suy nghĩ này đi."

Lời nói của Tô Hình lạnh lùng, một câu đơn giản dập tắt hy vọng còn sót lại của Tôn Tiểu Phỉ.

"Tôi không muốn chết ở chỗ này..." Tôn Tiểu Phỉ thất thần lầm bầm lầu bầu, bỗng nhiên lại cất bước chạy đến trước mặt Tô Hình quỳ gối xuống, lôi kéo làn váy của cô vẫy đuôi lấy lòng nói: "Thanh Thanh, cô thả tôi đi được không, bọn họ đều đã không bình thường, tôi biết cô vẫn giữ một chút tình người, cầu xin cô, thả tôi đi đi..."

Tô Hình trong mắt không có bất kỳ dao động gì, lần lượt tách ngón tay của cô ấy ra, cười lạnh nói: "Tình người? Thứ đồ chơi ấy vào khoảnh khắc gặp được Tiết Sâm đã không còn tồn tại rồi."

Đẩy Tôn Tiểu Phỉ đang dại ra, Tô Hình tiếp tục lục soát, ở đây bụi bậm rất nhiều, không khí chất lượng kém, miệng vết thương của cô chỉ đơn giản dùng lớp ren trên váy quấn một chút, trải qua một đêm không biết có bị nhiễm trùng hay không, nếu có thể tìm được hộp cứu thương, thì còn dùng để khử trùng miệng vết thương được.

"Vì sao các người đều phải đối xử với tôi như vậy, vì sao..." Tôn Tiểu Phỉ thấy tim Tô Hình làm bằng sắt không quan tâm đến cô ấy nữa, tự thấy xót xa khóc lóc.

Tiếng khóc của phụ nữ làm lòng người bực bội, Tô Hình nghe thấy đau đầu muốn kêu cô ấy câm miệng, lại thấy căn phòng của nữ chủ nhân ở sau lưng Tôn Tiểu Phỉ, lời nói vừa đến miệng lại nuốt trở lại yết hầu, Tô Hình phát hiện hôm nay bộ dạng của nữ chủ nhân khác với ngày hôm qua, bà ta đã thay một chiếc váy trắng dài đến mắt cá chân, mái tóc đen nhánh mềm mại trở nên khô khốc hấp tấp, khuôn mặt vốn dĩ xinh đẹp tuyệt trần đoan trang trong một đêm bò đầy nếp nhăn, càng đáng sợ hơn là, hốc mắt của bà ta lõm xuống, xương mắt tựa như lưu giữ hai cái lỗ thủng màu đen lớn, đồng tử đỏ như máu dựng đứng những đường thẳng màu xanh biếc, rất giống đôi mắt của động vật họ mèo.

Tôn Tiểu Phỉ khóc mãi khóc mãi không ra tiếng, cô ấy xoa nước mắt nước mũi hỏi cô: "Cô nhìn tôi làm cái gì?"

Tô Hình không biết có nên mở miệng hay không, nữ chủ nhân xuyên thấu qua Tôn Tiểu Phỉ hướng cô ra dấu im lặng, cô chỉ đành ngậm miệng không nói.

Tôn Tiểu Phỉ phát tiết khóc xong, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn, mới đi một bước về phía trước, thì phát hiện trên cổ hơi ngứa, gãi vài lần không đã ghiền, cố sức gãi tiếp, trên cần cổ trắng mịn nhanh chóng gãi ra vài vết máu, vô số giòi bọ mập trắng chui ra từ miệng vết thương của cô ấy, như thể cô ấy không hề phát hiện ra liên tục gãi, liên tục gãi...

"A, ngứa quá đi, sao lại ngứa đến như vậy a, a a a —— đó là cái gì chứ a, a a a ——"

Một đám giòi bọ rơi trên mặt đất, càng ngày càng nhiều, Tôn Tiểu Phỉ hướng trên cổ bắt một cái, đặt ở trước mắt, trong lòng bàn tay tất cả đều là giòi bọ màu trắng đang giãy giụa, cô sợ tới mức nghẹn ngào gào lên, nhưng âm thanh bén nhọn mới kêu một tiếng đã bất ngờ im bặt, cô ấy cúi đầu nhìn xuống ngực mình, một bàn tay khô khốc nhăn nheo xuyên qua ngực trái của cô ấy, túm trái tim cô ấy lấy ra.

Bùm ——

Tôn Tiểu Phỉ đã chết, mở to mắt ngã vào trong đống giòi bọ đầy đất.

Nghe được tiếng động Lưu Húc Đông và Tiết Sâm vội vàng chạy đến lầu một, ánh mắt đầu tiên đã trông thấy tình trạng Tôn Tiểu Phỉ chết.

Một nỗi bi thương mất đi người thân tuôn trào ở trong lòng, Lưu Húc Đông đi từng bước một tới gần thi thể trên mặt đất, ngồi xổm xuống, phất đi thứ bò ở trên mặt cô, giòi bọ giữa cổ.

"Ừm ~ ăn ngon thật đấy, so với những trái tim lạnh như băng đó, quả nhiên món ăn mới mổ là ngon nhất."

Tô Hình nghe được giọng nữ mềm mỏng đến từ trong miệng của ác ma, cô quay đầu, tầm mắt một lần nữa trở lại trên người nữ chủ nhân, hình dáng con quỷ mới vừa già đi mấy chục tuổi khủng bố tức khắc khôi phục thành bộ dạng xinh đẹp tuyệt trần của cô gái ngày hôm qua, chẳng lẽ, ác ma cũng cần bổ sung năng lượng?

"Xem ra, người đàn ông trên lầu kia có thể giữ lại làm bữa trưa cho ngài." Tiết Sâm đứng ở bên cạnh Tô Hình, lặng lẽ nắm lấy tay cô.

Tô Hình không chần chờ nắm lại tay hắn, đồng thời mờ ám móc ngón tay nhỏ của hắn.

"Ừm ~ cũng được, tuy rằng hương vị của lão già chẳng ra gì, được rồi, các ngươi canh chừng đồ ăn của ta, ta đi ra ngoài một chút, tiêu hóa thức ăn."

Nữ chủ nhân giơ tay vén một lọn tóc bên tai, không biết có phải Tô Hình sinh ra ảo giác hay không, cô cảm thấy bà ta còn đẹp hơn so với lúc nãy?

Một buổi sáng, Tôn Tiểu Phỉ chết đổi lấy yên tĩnh một lúc.

Tô Hình bớt thời gian đi thăm Trần Vũ Thăng và Quý Lâm, nhưng không nói gì, thậm chí tin tức Trần Vũ Thăng gửi tới cô cũng chưa trả lời, cô biết, chờ đến khi người đàn ông già kia bị xem như bữa trưa ăn sạch, tiếp theo, sẽ tới lượt một trong số bọn họ ngay, đến lúc đó, chỉ cần họ nghĩ ra được cách chống đỡ đến khi thời gian kết thúc, thì bọn họ còn có thể sống sót.

Drama vẫn đang tiếp tục, việc cô cần phải làm chỉ là chờ đợi mà thôi.

Giữa trưa 12 giờ 30 phút, nữ chủ nhân đã trở lại, mang theo hai người đàn ông xa lạ.

Tô Hình bừng tỉnh hiểu ra, thì ra theo như lời tiêu hóa thức ăn của ác ma là đi săn.

Thi thể "Thức ăn" mới tới như bị thôi miên di chuyển, chỉ một mình Lưu Húc Đông đã có thể nhốt bọn họ trong một căn phòng nhỏ ở tầng hai, ngăn cách với bọn Trần Vũ Thăng, đã tới thời gian ăn trưa, "Đồ ăn" của ác ma đúng hẹn xách tới trước mặt bà ta, lần này Tô Hình không ở đấy, cô ở lại tầng hai nghe tiếng kêu thảm thiết của người đàn ông già, tính toán thời gian còn lại của show thực tế.

Buổi chiều 6 giờ, chính là lúc show thực tế hàng xóm nguy hiểm kết thúc!

"Ục ục ục"

Tô Hình xoa xoa bụng đói xẹp lép, nuốt nước miếng, không vội không vội, đợi sau khi trở về cô nhất định phải ăn thật nhiều món ngon, lấp thật đầy miếu ngũ tạng của mình.

Giữa trưa nữ chủ nhân ăn xong cơm trưa lại bước vào thời gian ngủ trưa, khoảng thời gian vô ích kéo dài hơi tàn khiến Trần Vũ Thăng và Quý Lâm cảm nhận được sự yên tĩnh trước cơn bão táp.

Tô Hình nhàm chán ngồi đối diện bọn họ, Lưu Húc Đông đã buông phòng bị với cô, bất kỳ lúc nào cô cũng được đến nhìn bọn họ, dù sao, mặt trời lặn, bọn họ đều sẽ trở thành bữa ăn ngon của ác ma.

"Thanh Thanh, Tiểu Phỉ đâu? Sao không thấy cô ấy đến?" Quý Lâm nghi hoặc hỏi.

"Cô ấy à, buổi sáng bị ăn hết rồi." Tô Hình nhẹ nhàng bâng quơ trả lời.

Tuy rằng đáy lòng đã có đáp án, Quý Lâm vẫn cố chấp bám lấy hy vọng, cô ấy khổ sở nhấp chặt môi, xong hồi lâu mới mở miệng: "... Thanh Thanh, cô có thể hay không..."

"Thả các người đi?" Không đợi đối phương nói xong, Tô Hình đã nói tiếp lời cô ấy muốn nói, "Câu nói giống nhau, Tiểu Phỉ cũng đã nói với tôi, các người có nghĩ đến hay không, không phải tôi không thả các người đi, mà là vốn dĩ tôi không có năng lực làm như vậy, xin tôi cũng vô dụng."

"Thẩm Thanh Thanh, vợ chồng đã lâu, em nhẫn tâm sao?" Trần Vũ Thăng dựa lưng vào vách tường, sắc mặt suy yếu trắng bệch, quần áo dính máu dán lên miệng vết thương đã kết vảy, anh thoạt nhìn đã bước một chân vào quan tài.

"Nhẫn tâm hay không quan trọng sao? Quan trọng là bây giờ anh không cùng một chiến tuyến với tôi." Tô Hình mạnh miệng mềm lòng, nhìn bộ dạng anh thở một hơi cũng phải tạm nghỉ ba lần, vẫn ngầm gửi tin tức qua cho anh.

[ chống đỡ đến sáu giờ, anh có thể sống sót! ]

Trần Vũ Thăng nhìn ánh mắt của cô lóe lên ánh sáng, nở nụ cười thật thấp, "Tiết Sâm cho em chỗ tốt gì, đáng giá để em bán mạng vì hắn như vậy?!"

Đồng thời, trả lời viết:

[ cảm tạ thượng đế, tôi còn tưởng cô thật sự làm phản rồi! Tô Hình, tôi cần cô giúp tôi một chuyện... ]

Tô Hình đọc xong tin tức anh gửi đến, trên mặt mang mặt nạ không kiên nhẫn, chạy hai ba bước đến trước mặt anh, nắm cằm anh, ở góc độ màn ảnh không nhìn thấy lén bỏ một đồ vật vào túi anh.

"Thầy Tiết là ánh trăng sáng của tôi, anh thì sao, anh chẳng là cái gì."

Nói xong, Tô Hình vỗ vỗ mặt anh, rời khỏi phòng.

Buổi chiều 5 giờ 30 phút, trước khi show thực tế kết thúc, còn lại nửa tiếng.

Tô Hình nín thở tập trung, cùng với Tiết Sâm, Lưu Húc Đông mang theo Trần Vũ Thăng, Quý Lâm xuống lầu một.

Sau khi mặt trời xuống núi, tất cả vật dụng trong nhà ở lầu một đều kết lên một tầng băng sương hơi mỏng, Tô Hình bị không khí lạnh lẽo đối diện đông lạnh đến run bần bật, khí thở ra biến thành từng đám mây mù.

Cô bất an vuốt ve nổi da gà trên cánh tay, đáy lòng dâng lên sợ hãi mãnh liệt, "Thầy Tiết... Anh, anh không cảm thấy, đây, ở đây hơi, hơi lạnh không?" Tô Hình mặc chiếc váy mỏng manh, đông lạnh đến hàm răng phát run, cô tìm thấy một chiếc thảm lông nhung trong ngăn kéo khi lục lọi vào buổi sáng, mặc kệ bên trên dơ hay không dơ, khoác ở trên người mới cảm thấy dễ chịu chút.

Tiết Sâm đương nhiên cũng cảm thấy lạnh, nhưng hắn không nói thẳng ra, hắn nhặt một chiếc thảm nhung còn thừa trên mặt đất, trùm lên người Quý Lâm.

"Lâm Lâm, thật xin lỗi."

Quý Lâm kinh ngạc mà nhìn hắn, không có từ chối ý tốt của hắn.

Đúng lúc này, hơi thở âm u lạnh lẽo mang theo một trận gió to tanh tưởi thổi đến trên mặt mỗi người họ, Tô Hình bị mùi này hun đến nỗi nôn cả mật ra ngoài, những người khác cũng không khá hơn chút nào, không phải che mũi ghê tởm thì cũng là buồn nôn phun ra nước đắng.

Gió càng lúc càng lớn, thổi quần áo của mỗi người cuốn lên, Tô Hình chịu không nổi loại mùi vị đó, giữ chặt tay Tiết Sâm, la lớn: "Cửa sổ ở đây không phải đều đóng kín sao? Từ đâu ra gió to đến vậy!"

Tiết Sâm cũng không biết chuyện này thế nào, nắm chặt tay cô lớn tiếng đáp lại nói: "Chúng ta đến cửa nhìn xem."

"Được ——" Tô Hình mới vừa nói xong, sàn nhà gỗ dưới lòng bàn chân bị cạy lên từng cái một, giống như phiếm đàn dương cầm đang đánh, hỗn loạn mất trật tự trình diễn một khúc tùy hứng không tên.

Mọi người bị dọa kinh hoảng biến sắc, trong đó Quý Lâm đỡ Trần Vũ Thăng, thân hình lung lay, rất nhiều lần hai người đều suýt nữa ngã trên mặt đất.

"Không hợp lý, đây là làm sao vậy?" Lưu Húc Đông cũng đi theo luống cuống, anh ta ngó trái ngó phải, phát hiện vị trí cầu thang lầu hai đã biến mất, thay vào đó chính là một động lớn sâu không thấy đáy, trong động có mùi tanh tưởi, gió to kỳ lạ đúng là thổi ra từ bên trong.

"Không xong! Đó là cổ họng của bà ta! Chúng ta hiện đang đứng trên đầu lưỡi của bà ta!"

Năng lực lĩnh hội của Tiết Sâm cực nhanh, hơi suy nghĩ một chút đã có một kết luận đáng sợ.

"Cái gì?! Vậy làm sao bây giờ? Bà ta muốn ăn sạch chúng ta sao?!" Tô Hình biết mà, ác ma nào dễ ở chung như vậy, bộ dạng ma quỷ buổi sáng không chừng chính là thời điểm bà ta suy yếu nhất!

"Nhanh, tìm ra miệng bà ta, miệng của bà ta chính là cửa ra!!" Trần Vũ Thăng suy yếu thế nào đi chăng nữa cũng phải xốc lên mười hai vạn tinh thần, tai họa sinh tử trong nháy mắt, anh làm sao dám buông tay.

Tô Hình là người đầu tiên chạy đến cửa phòng, cửa lớn dày rộng đã hợp vào vách tường, trở thành một bức tường dày, cô sờ soạng khắp nơi, lại không phát hiện được gì.

Nhưng mà, thời gian không đợi người, phạm vi sàn nhà bị cạy càng lúc càng lớn, rất nhiều vật dụng trong nhà rơi xuống mặt đất, Tô Hình trên đường trở về suýt chút nữa bị giá sắt đè chết, còn may, cô chạy nhanh, nhanh chóng về đến bên người Tiết Sâm.

"Như vậy không phải cách, chúng ta đến phòng bà ta xem đi." Tiết Sâm càng hy vọng phán đoán của mình là sai, trong trí nhớ, bà ta đã đồng ý với họ, chỉ cần hoàn thành yêu cầu của bà, thì bà sẽ thả bọn họ tự do.

Bây giờ bọn họ làm được, nhưng mà ác ma lại muốn ăn sạch bọn họ.

Quả nhiên, tin ai đều được, nhưng mà không được tin ác ma.

Khó trách điện hạ vẫn luôn chán ghét vị đại nhân kia như vậy, không phải không có lý do gì.

Suy nghĩ trở về, Tiết Sâm mang theo một đám người đi vào tận cùng bên trong căn phòng, cửa phòng không khóa, nhẹ nhàng đẩy, cửa đã mở ra.

Trong phòng không có thân ảnh của ác ma, chỉ có một chiếc giường cùng một cái bàn.

"Sao có thể? Chúng ta đúng là nhìn thấy bà ấy bước vào căn phòng này!" Lưu Húc Đông hoảng sợ kêu lên.

"Nếu nói tôi không đoán sai, thì người chúng ta nhìn thấy đều là phân thân của bà ta, nói cách khác giây phút chúng ta bắt đầu tiến vào ngày hôm qua, đều là đầu lưỡi của bà ta nói chuyện với chúng ta." Lời nói của Tiết Sâm nghe hơi khó hiểu, không dùng đầu lưỡi nói chuyện chẳng lẽ dùng cái mũi nói chuyện sao?

"Ý anh nói bà ta dùng đầu lưỡi biến thành dáng vẻ con người rồi ăn luôn trái tim của Chu Quốc Vĩ và Tôn Tiểu Phỉ?" Phải nói là con người tuyệt đối không thể làm được, nhưng bà ta là ác ma đó, ác ma thật sự tùy tiện cho người nhìn sao?

Tô Hình lại nhớ đến sự khác biệt lúc sáng của bà ta, khi đó bà ta không hề nói gì, chỉ sau khi ăn xong trái tim người mới mở miệng được.

Bỗng nhiên, Tô Hình sắc mặt đột biến, giọng nói run rẩy, hỏi: "Vậy... Đầu lưỡi của bà ta bây giờ đang ở đâu?"

Mọi người động tác nhất trí cùng nhau thay đổi khuôn mặt, bọn họ vội vàng lui ra đến bên ngoài phòng, sàn nhà phòng khách thành làn sóng nhấp nhô, một cái đầu lưỡi khổng lồ màu máu nhảy giữa không trung, chỗ đầu lưỡi dựa vào một cái hình người, nhìn kỹ, đó chẳng phải là nữ chủ nhân đã cùng họ nói chuyện sao?!

"Bị phát hiện rồi, không có cách nào, ta đã đói bụng, các ngươi cùng nhau làm bữa tối của ta, được không nhỉ?"

Giọng nói biến dị nam nữ lẫn lộn, đầu lưỡi to lớn di chuyển lưỡi bay nhanh đến người gần nhất Quý Lâm.

"Đùng đùng ——"

Trần Vũ Thăng bắn liền hai phát súng, trúng ngay giữa trán nữ chủ nhân, chỉ nghe đối phương phát động giận dữ, lớn tiếng gào rống.

"Loài người ngu xuẩn, đã nói chiêu này vô dụng với ta!"

Đầu lưỡi to lớn tấn công vừa nhanh vừa tàn nhẫn, một đám người tuyệt nhiên không kịp tốc độ của bà ta, trong lúc hoảng loạn Tô Hình tiện tay muốn mở ra một cánh cửa khác, lại phát hiện xoay thế nào chốt cửa cũng bất động, lầu một tổng cộng có hai cái phòng, ba cái cửa, loại bỏ cửa lớn đã hoà nhập vào ra, mà cửa phòng ngủ của nữ chủ nhân thì mở được, còn có một căn phòng chưa bao giờ nhìn thấy, bởi vì toàn bộ quá trình lực chú ý đều đặt ở trên người nữ chủ nhân, cửa phòng gần phòng khách này trái lại rất dễ dàng bị bỏ qua.

Tô Hình không tin tà ma bắt đầu dùng sức va chạm, Tiết Sâm thấy cô đâm không mở liền dụng chân đạp mạnh một cái, cửa phòng bị đá văng, âm thanh điện tử trong đầu cũng đồng bộ đếm ngược thời gian.

【 trước khi show thực tế hàng xóm nguy hiểm kết thúc, còn dư lại 30 giây, 29 giây, 28 giây... 】

"Nhanh, nơi này là cửa ra!" Tô Hình lớn tiếng kêu lên.

Sau cánh cửa là bầu trời xanh thẫm, từng đóa hoa hồng màu đỏ kiều diễm ướt át tỏa ra mùi hương tĩnh mịch.

Tô Hình đứng ở cửa nhìn về phía sau, trái tim đột nhiên nhảy dựng.

Đầu lưỡi to lớn của người phụ nữ nhe răng nanh cắn cánh tay của Trần Vũ Thăng, đồng thời, một đôi tay bắt kéo lấy đầu tóc của Quý Lâm, giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, Trần Vũ Thăng móc từ trong túi ra một con dao nhỏ, đâm vào cổ người phụ nữ, máu tươi như suối phun vẩy vào trên mặt anh, anh còn cắm mấy dao nữa cắt đứt gân tay của bà ta.

Tất cả động tác liền mạch lưu loát, người phụ nữ nhả miệng ra, đôi tay run rẩy ngửa đầu thét dài.

Quý Lâm đã thở được bất chấp tất cả đỡ Trần Vũ Thăng chạy đến cửa ra, ngăn cản ở phía trước bọn họ Lưu Húc Đông thấy bọn họ không có việc gì, Lưu Húc Đông bèn xoay người hung hăng đánh một quyền vào miệng vết thương cũ.

"Cảnh sát Trần, làm người tốt đến cuối cùng, tôi thấy anh hy sinh một chút để tranh thủ thời gian cho mọi người."

Trần Vũ Thăng đau hít hà một hơi, khi đối phương xoay người, lấy súng lục sau lưng ra, nhắm ngay mỗi cái đùi của anh ta bắn một phát súng.

"Ngại quá, anh giết nhiều người như vậy, hy sinh nên là anh."

Sau đó đã xảy ra chuyện gì, Tô Hình không thể hiểu hết, vào ba giây đếm ngược cuối cùng, cô bị Tiết Sâm lôi ra cửa phòng, sau đó, trước mắt tối sầm.

Lại mở mắt, cô đã về tới đại sảnh truyền phát tin ở trạm nghỉ ngơi số 3, Vưu Sĩ Kỳ bên cạnh cũng mở mắt, nghiêng đầu nhìn cô, thật lâu sau mới nói một câu:

"Cảm ơn."

[Lời của editor]: Cày 2 bữa đã xong, còn 2 phiên ngoại nữa là xong show đầu tiên nhé. ^^ mình sắp học hè rồi mng ạ, để tranh thủ được bao nhiêu thời gian nữa mình sẽ cố hết sức!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro