Chương 2: Cưỡng hiếp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tưởng Diệp mấp mấy môi muốn nói gì đó, nhưng vừa mở miệng lại chỉ có thể phát ra một tiếng kêu đau đớn - hắn vén áo cậu lên, kéo khóa quần xuống, đút thẳng vào chỗ xa lạ trên người cậu.

Đầu Tưởng Diệp đau nhức, vô thức nhìn xuống phần thân dưới của mình, nơi đó chảy ra máu.....

Đó là gì?

Cậu là ai?

Rốt cuộc thì đây là đâu?

Cậu vẫn còn ở thế giới ban đầu hay không?

"Haah...haah..." Tưởng Diệp cảm thấy như không thể thở được, cậu khống khổ cào cấu móng tay vào tường một cách điên cuồng đến mức ngón tay chảy máu.

"Làm ơn dừng lại..."

Thiếu niên làm như không nghe thấy gì, hắn không quan tâm đây là lần đầu tiên của cậu, hắn như một chiếc máy đống cọc không cảm xúc, hưng phấn khai phá nữ huyệt của cậu.

Con cặc lớn màu đỏ thẫm vỗ phầm phập vào mông, như muốn đột nhập vào một tử cung không tồn tại, Tưởng Diệp bị chịch đến khiễng chân, cố gắng để làm giảm bớt độ sâu.

Tưởng Diệp bị chịch đến mức nôn khan, cứu mạng... Nơi này là cái quái gì thế, là địa ngục sao?

"Hắn không có chạm vào anh sao?"

Thiếu niên nheo mắt: "Nhưng sẽ sớm thôi... Ngày mai đàn anh sẽ đón sinh nhật thứ 18 phải không?"

Ngày mai, 18 tuổi? Tưởng Diệp bị đụ đứng loạng choạng nhưng cậu vẫn cố nắm bắt được manh mối quan trọng.

Rõ ràng khi xẩy ra tai nạn xe cậu đã 26 tuổi...

Chuyện quái gì đang xảy ra vậy... Tại sao phía dưới của cậu lại có âm hộ của phụ nữ, tại sao cậu lại bị trẻ vị thành niên đụ và tính mạng lại gặp nguy hiểm?

Cậu bị hắn ôm lấy eo kéo về phía hắn, con cặc chôn trong cơ thể bị xoay và nghiến mạnh vào nơi nhạy cảm nhất, toàn thân cậu run lên, không nói nên lời, hai mắt đẫm lệ nhìn vào đôi mắt đen u ám- đôi mắt tràn đầy bạo lực, không cam lòng , bi thương, khống khổ và cuối cùng tất cả đều được che đậy bởi sự bình tĩnh.

Hắn đột nhiên hôn cậu, môi và răng bị cưỡng ép mở ra, đầu lưỡi thô ráp tiến vào, nuốt chửng tất cả mật ngọt.

"A...A.." Mặt cậu đỏ bừng vì ngạt thở, cơ thể như con thuyền nhỏ đông đưa giữa biển sâu, bồng bềnh trên sóng nước cuồn cuộn, tưởng chừng như có thể bị lật bất cứ lúc nào.

Túi tinh hoàn đập mạnh vào mông cậu, thiếu niên không để ý đến tiếng kêu đau đớn của Tưởng Diệp mà đẩy vào chỗ sâu nhất--

"Đã đến giờ đi ngủ rồi, đàn anh."

Tưởng Diệp nghe thấy chiếc rìu bên cạnh được rút ra, cậu kinh ngạc nhìn thiếu niên, nhưng thứ cậu nhìn thấy là tầm nhìn ngày càng thấp - thời điểm đầu cậu bị chặt, cậu nhìn thấy máu tươi của bản thân phun lên ướt đẫm cả cổ áo của hắn. Ở phần trên cơ thể của hắn, thấy được chiếc đồng hồ trên tay thiếu niên chỉ số "12:00"

Ký ức kết thúc tại đây, Tưởng Diệp vẫn không có phản ứng, cúi đầu muốn nôn, nhưng vì sợ bị phát hiện nên chỉ có thể che miệng trốn trong tủ, đầu đổ mồ hôi lạnh.

Ký ức bị hãm hiếp và giết chết không phải là một giấc mơ hay ảo ảnh, nó có thể là một lời cảnh báo hoặc là một vòng tuần hoàn.

【12:00】

Cậu nghĩ về thời gian này.

Nếu đây thật sự là một vòng tuần hoàn, cách phá vỡ nó nhất định phải là thoát khỏi cái chết và trốn khỏi đây.

Hơn nữa, cậu cảm thấy nơi này giống như một trò chơi có thể hồi sinh vô tận cho đến khi tìm ra điểm cuối cùng.

Vậy cho nên là cậu đã xuyên qua sao ? Xuyến đến đâu? Một cuốn tiểu thuyết kinh dị?

Ở trong tủ cũng không phải ý kiến hay, kẻ điên đó nhất định đã tìm ở mọi ngóc ngách trong phòng, ở đây chỉ có vài món đồ đạc, sớm muộn gì cũng bị phát hiện, lại bị làm nhục và bị giết. So với việc chờ chết ở đây, tốt nhất là đi xem có manh mối gì không.

Tưởng Diệp hít một hơi thật sâu, sau đó nhẹ nhàng mở cửa tủ ra, tiếng cọt kẹt nhẹ khiến cậu cảm thấy vô cùng lo lắng, ngay cả động tác đi ra cũng nhón chân rón rén,không dám phát ra tiếng động nào.

Chẳng mấy chốc, mọi sự chú ý của cậu đều bị thu hút bởi chiếc rìu trên bàn - có lẽ cậu có thể thử cố gắng chống cự.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro