Chương 3: "Tôi ép màng trinh cho cậu phá"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tưởng Diệp cầm chiếc rìu trên bàn lên và cảnh giác với động tĩnh bên ngoài cửa.

Cậu từng bước một đi đến bên cửa sổ, thò đầu nhìn ra ngoài - nơi này chắc hẳn là tầng hai, phía dưới có bãi cỏ, bên ngoài có một cái sân, nếu nhảy xuống chắc chắn sẽ có nguy cơ bị bong gân cổ chân, chưa kể việc phải trèo tường vượt qua mới có được tự do.

Cánh cửa sắt bên ngoài đã bị khóa, dường như tên điên kia đã quyết định chết cùng mình.

Tưởng Diệp hít một hơi thật sâu, giơ chiếc rìu trong tay lên và chuẩn bị chặt đứt những thanh gỗ chống đỡ cửa sổ.

Ngoài cửa đột nhiên có tiếng bước chân, Tưởng Diệp sợ đến mức không chút do dự chém xuống - cho dù không thể trốn thoát, cậu cũng không muốn trước khi chết bị làm nhục.

Khi những thanh gỗ bị gãy, cửa sổ đóng sầm lại và khóa hoàn toàn, đồng thời cánh cửa phía sau cũng bị cắt mở.

"..." Mẹ nó cậu lại đang làm cái quái gì vậy?

Tưởng Diệp nắm chặt cán rìu trong tay, cứng ngắc quay người lại và chĩa lưỡi rìu vào cổ thiếu niên mang vẻ mặt vô cảm kia.

Thiếu niên từng cầm chiếc rìu chặt đầu Tưởng Diệp, đứng cách cậu một khoảng, trong mắt không rõ cảm xúc.

"Cậu sẽ chết hoặc để tôi đi, chọn một trong hai." Không được, cậu không thể để mất khí thế, Tưởng Diệp ở trước mặt hắn nở một nụ cười có phần kiêu ngạo mặc dù cậu không ngừng đổ mồ hôi.

Không ngờ, thiếu niên nghe được câu này liền cười lớn, nghiêng đầu, khuôn mặt tái nhợt dị thường bởi vì cười mà hơi đỏ lên, đối mặt với lưỡi rìu của Tưởng Diệp không hề sợ hãi một chút nào. Tường bước một tiếp cận cơ thể đang hết sức cảnh giác của Tưởng Diệp.

"Đàn anh, thật là em rõ ràng đã thắng, vậy mà anh vẫn còn muốn gian lận."

Hắn đưa tay nắm chặt lấy lưỡi rìu sắc bén, máu đỏ tươi thấm đẫm cây rìu bạc trong lòng bàn tay, sau đó từng giọt nhỏ xuống sàn nhà phảng phất như hoa mận nở rộ.

"Cho dù anh có giết em, em cũng sẽ dùng hơi thở cuối cùng kéo anh xuống địa ngục cùng em." thiếu niên cười toe toét, trực tiếp đoạt lấy cây rìu trong tay Tưởng Diệp.

Tưởng Diệp buộc mình phải bình tĩnh lại và liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay thiếu niên- [11:05]

Lúc tên điên này phá cửa đi vào chắc cũng đã qua năm phút, nghĩa là hắn tiến vào lúc 11 giờ, sao có thể trùng hợp đến như vậy? Chẳng lẽ hắn biết được chủ nhân ban đầu của thân xác này chỉ trốn trong căn phòng này thôi sao?

Tưởng Diệp nuốt khan, khóe mắt liếc nhìn những sợi dây gai trên giường, nhớ lại những lời tên điên đó đã nói với mình.

"...Tôi xin lỗi." Cậu cúi đầu và xin lỗi rất chân thành.

Nói xong ba chữ này, liền thấy nụ cười trên mặt thiếu niên dừng lại.

Có tác dụng... Tưởng Diệp thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra đáng thương: "Kỳ thật tôi... vẫn luôn nghĩ đến cậu, nhưng, nhưng tôi... tôi bị ép buộc!" Cậu tiến lên một bước, kiễng chân lên, túm lấy cổ áo cậu thiếu niên và ngẩng đầu rồi hôn lên.

Sau đó cậu ngay lập tức bị hắn ta ôm eo, cậu nhìn thấy trong mắt người kia gần như toàn bộ đều điên cuồng nóng bỏng, cậu bị hắn áp vào cửa sổ, hôn thật sâu, không biết đã qua bao lâu, thiếu niên mới từ từ buông tha cho cậu

"Ha... ha ha..."

Tưởng Diệp sắc mặt đỏ bừng, thè lưỡi thở hổn hển, lồng ngực phập phồng kịch liệt.

Thiếu niên vùi đầu vào cổ Tưởng Diệp, giọng nói nghèn nghẹn: "Miệng đàn anh rõ ràng ngọt ngào như vậy, vì cái gì lời nói ra toàn là dối trá?"

"Anh đã lừa dối em bao nhiêu lần rồi? Rõ ràng là anh đã đồng ý đón lễ tình nhân cùng em, nhưng hôm đó lại mời vị hôn phu của mình về nhà, em đã nhìn anh ở dưới lầu cả đêm..."

"Rõ ràng anh nói rằng anh thích em nhất, nhưng lại đồng ý để người khác theo đuổi. Tại sao vậy?"

"Lần này, em có nên tin anh không? Anh ơi..."

Như để trút giận, thiếu niên hung hăng cắn vào cổ Tưởng Diệp, hàm răng nanh sắc nhọn cạ xát làn da mỏng manh, trong tiếng kêu đau đớn của cậu, để lại dấu răng đẫm máu

Thiếu niên nhìn dấu vết mình để lại, mỉm cười vui vẻ, nhưng tay phải lại không thành thật mà vươn tới vạt áo sơ mi của Tưởng Diệp- nhẹ nhàng vuốt ve Tiểu Diệp đang mềm nhũn vài cái, sau đó nghi hoặc nói: "Anh ơi, không phải anh luôn nghĩ đến em sao? Tại sao anh không cương cứng?"

Tưởng Diệp xấu hổ, quay mặt đi, có chút chột dạ nói: "Lưng tôi tựa vào cửa sổ thật khó chịu ... khụ, chúng ta lên giường đi được không?"

Tưởng Diệp vốn muốn gọi thiếu niên này bằng tên, lại phát hiện cậu ngay cả tên của mình cũng không biết, ngay cả "vị hôn phu" kia cũng không có chút ân tượng nào.

Thật sự đáng sợ muốn chết... Nếu như cậu thật sự xuyên vào một quyển sách, tại sao ngay cả ký ức ban đầu của thân xác này cũng không được kế thừa?

Cũng may tên điên này không phát hiện có điểm bất thường, hắn trực tiếp bế Tưởng Diệp đặt lên giường, và đè lên thân thể gầy gò của Tưởng Diệp.

"Bạn trai của đàn anh có biết anh có âm hộ của phụ nữ không?" Thiếu niên có khuôn mặt tuấn tú trên mặt còn có phần nơn nớt. Nhìn qua có vẻ vô hại, thậm chí còn có chút đáng yêu?.Nhưng lời nói và hành động của hắn đều vô cùng điên cuồng.

Tưởng Diệp cảm giác được thân thể mình đang đè lên những sợi dây gai...cậu đưa tay ra ôm lấy cổ cậu thiếu niên, nhẹ nhàng nói: "Tôi ép màng trinh cho cậu phá."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro