Chương 221 - 222

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 221. Lâm vào hiểm cảnh, có thể tiến cũng có thể lui.

Bóng đêm tan đi, ánh nắng dần dần bò lên núi đá lởm chởm, vỗ tỉnh kẻ đang dựa vào vách đá ngủ mê.

Hướng Cù Nhiêm rũ rũ cỏ khô, lá héo bọc trên người mình xuống rồi lười nhác vươn vai. Thân hình cao lớn giãn ra tựa như vừa mới tỉnh lại từ trong chăn gấm ấm áp, nhưng thực tế da thịt trần trụi hở ra ngoài đã trở nên xanh tím, cạo đi chòm râu rậm rạp khiến khuôn mặt anh tuấn khó che giấu đi vẻ tiều tụy dưới ánh mặt trời, hắn gầy đi rất nhiều.

Từ Kiếm Nam đạo tời Lũng Hữu, ám sát, bỏ trốn, ẩn náu, hắn tránh đi nơi có dân cư, trốn trong núi rừng, ẩn mình trà trộn vào phố xá sầm uất, kẻ đã từng mặc áo gấm đai ngọc hoa lệ, treo vàng bạc chu ngọc đầy người, bảo đao lóa mắt gắn đầy trân bảo đã không còn sót lại chút gì.

Nếu lúc này, mấy đồng hương quen biết mà đứng trước mặt có thể không nhận ra hắn đâu.

Tuy rằng Hướng Cù Nhiêm không phải người đại phú đại quý gì, hai đời cha con đều bị người ghét bỏ lang thang khắp nơi nhưng chưa từng thê thảm giống hiện tại.

Mà bản thân hắn cũng không cảm thấy khổ sở gì, lúc có tiền thì cẩm y ngọc thực, mồm to ăn thịt, chén lớn uống rượu, khi không có tiền thì hắn cũng có thể ăn tươi nuốt sống, lấy đất làm giường lấy trời làm chiếu.

Quấn lại tấm da thú quanh mình, bò xuống núi đá lởm chởm, chờ tới khi rũ hết bùn đất trên người thì mồ hôi cũng lấm tấm. Hướng Cù Nhiêm nhìn về phía nơi xa, nơi này đã ra khỏi địa phận Lũng Hữu, không còn nghe thấy tiếng vó ngựa đuổi bắt, nhưng mà, không thể mất cảnh giác được.

Hắn gan lớn nhưng không tự đại, hắn không cho phép bản thân xảy ra điều gì ngoài ý muốn, nhất định phải giữ cái mạng này, hoàn thành ủy thác của Võ thiếu phu nhân, đã ám sát hai lần nhưng không thành công, hoàn cảnh sẽ càng thêm hiểm ác.

Đi dọc xuống sơn cốc không xa là một khoảng đất bằng, trên đường lớn dần dần xuất hiện người qua lại. Có người phú quý có kẻ khốn cùng nhưng điểm chung là đều hốt hoảng, chật vật bôn ba. Bộ dạng của Hướng Cú Nhiễm hiện giờ tuy rằng dọa người nhưng không khiến người qua đường sợ tới mức chạy loạn hay kêu to.

Trong loạn thế, quá nhiều người chật vật, chính bộ dạng của bọn họ có tốt hơn là bao.

Hướng Cù Nhiêm ngồi xuống ven đường, khi nhìn thấy đội ngũ có ngựa có xe có nhiều người thì vẫy tay kêu gọi: "Có cần thuê hộ vệ hay không?"

Kẻ có tiền khi đi đường mới có ngựa xe và hộ vệ, mà ở loạn thế này, kẻ có tiền thì càng cần nhiều hộ vệ hơn.

Khi nhìn thấy Hướng Cù Nhiêm ngồi ven đường, lúc đầu những đội nhân mã kia đã giật nảy mình, chờ khi nhìn thấy chỉ có một mình hắn, hơn nữa khuôn mặt khá tuấn tú thì không kêu đánh kêu giết, chỉ đề phòng rồi phóng ngựa lướt qua không để ý nữa, có đội sẽ đánh giá hắn vài lần, có đội sẽ tò mò hỏi vài câu.

"Mỗ là du hiệp, xuất thân nhà quê, bốn biển là nhà."

"Vì sao lại thế này à? Lúc trước gặp sơn tặc, mỗ đại chiến với bọn chúng một hồi."

"Thắng hay bại ư? Mỗ còn sống thì tất nhiên là không bại rồi."

Nhìn người đàn ông chiếm cứ tảng đá, bộ dạng như khất cái, lưu dân nhưng lại đĩnh đạc trả lời, lão ông nhà giàu trong xe bĩu môi.

"Gia hỏa này rõ ràng bị sơn tặc cướp bóc, ngay cả quần áo cũng bị cướp đi." Hắn nói nhỏ. "Đám du hiệp đúng là chỉ biết khoác lác."

Lão phụ ngồi bên cạnh nhìn ra ngoài, trong mắt có chút ý cười: "Ấy dà, hắn chỉ có một mình mà thôi, có thể sống sót đã là tài giỏi rồi."

Lão ông hừ một tiếng: "Ta chẳng nhìn thấy hắn có gì tài giỏi cả, ngoại trừ da mặt."

Lão phụ không để ý đến người ngồi bên cạnh, bà vén rèm lên hỏi: "Vậy mời ngươi làm hộ vệ thì mất bao nhiêu tiền?"

Hướng Cù Nhiêm nói: "Không cần tiền bạc, chỉ cần có rượu thịt là đủ."

Muốn rượu thịt cơ! Lão ông đau lòng nói: "Hiện tại rượu thịt còn khó tìm hơn cả tiền bạc đấy."

"Chúng ta không phải mang đủ rồi sao." Lão phụ nói. "Nếu trên đường bị sơn tặc hay loạn binh cướp đoạt thì đó mới là xong đời."

Bà không để ý đến lão ông nữa, mà vẫy tay đồng ý thuê Hướng Cù Nhiêm làm hộ vệ, còn bảo người tìm xiêm y cho hắn. Thấy đối phương mặc quần áo vào, chẳng sợ trong tay chỉ cầm một thanh kiếm cùn thì cũng có dáng vẻ uy phong lẫm lẫm.

"Kẻ cắp nhìn thấy cũng sẽ sợ hãi thôi." Lão phụ vui vẻ nói.

Lão ông đen mặt: "Chẳng biết ngoại trừ nhìn được ra thì có bản lĩnh gì không?"

Hướng Cù Nhiêm giơ tay vung lên phía trước: "Ta rất quen thuộc đường đi xung quanh Lũng Hữu, thành trấn nào yên ổn, ở đâu có nguồn nước sạch sẽ, chỗ nào hẻo lánh lại gần đường lớn có thể hạ trại nghỉ ngơi, đuổi lang sói tránh rắn rết, ta có thể cho mọi người bình an, nhanh chóng đi tới nơi mong muốn."

...

...

Quân doanh đóng quân của một vạn binh mã, phảng phất như chiếm cứ một tòa thành.

Trong doanh trướng, Hạng Vân đang được hai đại phu xem xét chân cẳng, sau đó được nâng lên đi vài bước.

Tuy rằng đi rất thong thả nhưng chân vẫn có thể bước bình thường, khiến đám quan văn võ tướng ở đây đều thở phào nhẹ nhõm, cũng may không nghiêm trọng như cánh tay.

Cánh tay của Hạng Vân thoạt nhìn có vẻ không việc gì, nhưng ngoại trừ nâng lên hạ xuống ra thì cũng không thể cầm nắm vật nặng, xem như là phế bỏ.

Nếu lại phế một chân nữa thì, sợ rằng Hạng Vân nên về luôn phủ Thái Nguyên nghỉ hưu đi thôi.

"Không thể thiếu cảnh giác!" Tưởng Hữu nói.

Hạng Vân ngồi xuống: "Không cần phải đại kinh tiểu quái làm gì, đây là do ta tự mình ngã xuống, không phải bị đao kiếm hay nhiễm độc."

Hắn nói xong tay vội đưa tay lên, sau khi ho khan vài tiếng thanh âm trở nên khàn khàn như gió rít qua ống bễ.

"Trời lạnh, đại nhân ở đây dưỡng thương đi, vết thương mà không khỏi thì sẽ càng thêm bệnh." Một đại phu bất an nói. "Chứng ho khan càng thêm nghiêm trọng rồi."

"Đô đốc, nhanh về Lũng Hữu đi." Tưởng Hữu hô.

Bị ám sát, bị thương rồi lại bị bệnh đúng là nên về nơi thoải mái để tĩnh dưỡng, bọn quan viên ở đây cũng sôi nổi mở miệng thỉnh cầu.

Hạng Vân xua tay: "Chúng ta ở đây để chờ tróc nã, tra hỏi thích khách, để điều tra rõ âm mưu của An tặc, đã có tin tức gì chưa?"

Câu cuối là hỏi về tình huống của thích khách.

Đám quan văn nhìn sang võ tướng, mà đám võ tướng thì mặt mang chút xấu hổ, tên thích khách kia tựa như chưa từng bao giờ xuất hiện vậy, hắn đã biến mất vô tung vô ảnh.

"Chúng mạt tướng đã tra khắp nơi." Một quan tướng nói. "Nhưng không có bất cứ tung tích gì."

"Nói không chừng hắn đã đào tẩu rồi." Một quan tướng khác nói.

Tưởng Hữu đứng bên cạnh, lạnh lùng nói: "Có lẽ hắn đã đào tẩu nhưng chắc chắn sẽ còn xuất hiện, đứng quên đây đã là lần thứ hai, nhất định sẽ còn lần thứ ba, thứ tư. Hắn vẫn sẽ luôn đi theo Đô đốc tùy thời ra tay."

Vậy thì phải làm sao bây giờ?

"An tặc theo dõi Đô đốc, nhất định muốn gây loạn cho Lũng Hữu của chúng ta!" Tưởng Hữu trầm giọng nói: "Đô đốc không thể rời khỏi Lũng Hữu được, nếu không Lũng Hữu sẽ gặp nguy hiểm! Kiếm Nam đạo sẽ gặp nguy hiểm! Sóc Phương cũng sẽ gặp nguy hiểm!"

Vậy ý là không thể xuất binh đến Kiếm Trung ư? Đám quan tướng trong doanh trướng nhìn nhau, biểu tình phức tạp, tựa như muốn phản bác, nhưng lại không biết mở miệng như thế nào, mặc kệ an nguy của Đô đốc không màng đến ư? Mặc kệ an nguy của Lũng Hữu không màng ư? Mặc kệ an nguy của Sóc Phương không màng ư?

"Đô đốc!" Có tin binh chạy vào kêu, đánh vỡ không khí đình trệ quái dị bên trong. "Triều đình có lệnh."

Triều đình à? Sau khi Tân đế đăng cơ ở Lân Châu, chiếu lệnh của triều đình dần nhiều lên.

"Triều đình có lệnh, Vệ quân đóng giữ tại các nơi, đuổi phản quân, thủ thành trì, hộ bá tánh yên ổn trong nội hạt của mình." Tin binh quỳ xuống bẩm báo mệnh lệnh của triều đình.

Lần này khác lần trước, khi Tiên đế còn ở kinh thành, triều đình liên tiếp phát lệnh điều Vệ quân ở các nơi tới kinh để hộ giá, hiện tại biến thành không cho phép Vệ quân ở các nơi di chuyển.

Rốt cuộc vì hiện tại thiên hạ rối loạn, khắp nơi đều có phản quân. Bên Lân Châu đã có Võ Nha Nhi suất lĩnh mười mấy vạn đại quân, còn có Kinh Lược quân ở Linh Châu, và Chấn Võ Quân ở Mạc Bắc là lá chắn, cũng đủ chống đỡ phản quân xâm nhập. Cho nên, điều quan trọng nhất bây giờ chính là bình ổn các nơi.

Nghe thấy điều lệnh này, những người khác vẫn còn đang suy nghĩ thì Tưởng Hữu đã quỳ xuống trước mặt Hạng Vân: "Đô đốc, thỉnh xin Đô đốc cẩn tuân hoàng mệnh thủ Lũng Hữu! Ti chức bằng lòng thay ngài xuất binh đi Kiếm Trung!"

Thấy hắn quỳ xuống thì lập tức có không ít người quỳ theo.

"Thỉnh xin Đô đốc đừng kháng mệnh!"

"Thỉnh xin Đô đốc thủ Lũng Hữu!"

"Mạt tướng nguyện thay Đô đốc lãnh binh viện trợ Kiếm Trung."

Trong doanh trướng càng ngày càng nhiều thanh âm tình nguyện xúm lại thay chủ tướng xuất binh. Hạng Vân đứng lên, tựa như muốn lao đi, muốn lập tức dẫn binh đi Kiếm Trung nhưng bất đắc dĩ một bước khó đi, cuối cùng thở dài một tiếng ngồi xuống.

"Ta phụ Đô đốc rồi." Hắn nói, gỡ trường kiếm của bản thân xuống đưa cho một quan tướng ở gần nhất. "Thay ta suất một vạn binh mã Lũng Hữu gấp rút tiếp viện Kiếm Trung, không thắng không về!"

Quan tướng kia nâng hai tay đón nhận, rồi giơ cao thanh kiếm lên đỉnh đầu, thanh âm nghẹn ngào hô to vang dội: "Mạt tướng tuân lệnh! Không thắng không về! Không chết không về!"

Đám quan tướng cũng sôi nổi đứng lên hô theo.

Thanh âm tràn ra khỏi doanh trướng, như cơn gió lớn phất qua doanh địa, khiến binh mã đóng quân khấp khởi mặc giáp lên ngựa.

"Không thắng không về!"

"Không chết không về!"

Thanh âm cuồn cuộn như sấm dậy dọc theo Lũng Hữu hướng về Kiếm Trung.

...

...

"Đó là thanh âm gì vậy?"

"Là quan binh Lũng Hữu đó."

Chấn động truyền tới từ nơi xa, khiến cho đám người đi đường sôi nổi dò hỏi lẫn nhau, biểu tình vừa kinh sợ, vừa bất an, nhưng cũng không hề khủng hoảng chạy loạn, tục ngữ nói từ nghèo khổ thành giàu sang thì dễ chứ từ giàu về nghèo lại càng khó. Nhưng dường như mọi người cũng đã quen việc từ phồn hoa thịnh thế bị đẩy vào khốn cùng, lúc nào cũng phải nơm nớp lo sợ.

Dù như thế nào cũng không nề hà, chỉ cần có thể sống sót.

Vệ binh chạy loạn khắp nơi cũng không phải việc hiếm thấy, điều duy nhất cần phải phân biết được binh mã này là vệ quân hay phản quân. Vệ quân thì sẽ không đốt cướp giết dân chúng, chỉ cần kịp thời tránh đường là được, còn nếu là phản quân thì phải xem vận khí, vận khí tốt có thể giữ lại cái mạng, mà vận khí không tốt sẽ bị giết hoặc bị bắt đi làm dân phu.

Vậy đây là quan binh Lũng Hữu thì mọi người có thể an tâm rồi.

"Chắc là đi Kiếm Nam đạo đấy."

"Có thể là đi giết phản quân."

Vài người đi đường nhỏ giọng bàn luận.

"Qua khe núi phía trước là thành Vị Thủy, từ thành Vị Thủy đi thẳng một đường là có thể đến Lân Châu."

Phía trước đội ngũ có thanh âm vang dội truyền về đánh gãy lời bàn luận của mọi người, bọn họ đều ngẩng đầu nhìn lên, thấy đi trước dẫn đường là vị du hiệp tên Hướng Cù Nhiêm đang xua tay.

"Đi thôi, tiếp tục lên đường."

----------------

 222. Sống thanh bần vui đời lạc đạo

* Ý nói về người lấy đắc đạo làm vui, không vì nghèo khổ mà buồn phiền, lo âu.

Tân đế đăng cơ ở Lân Châu, tuy rằng mệnh lệnh cho các cánh Vệ quân không cần tới hộ giá nhưng vẫn có vô số dân chúng đổ về nơi ấy.

Ở đó có hoàng đế, có triều đình, có mười mấy vạn đại quân, cái nơi nhỏ bé hẻo lánh đó đã trở thành nơi bình yên nhất trong lòng mỗi người.

Bởi vì mọi người mang trong lòng ý niệm như vậy mà thành Vị Thủy trở thành nơi phồn hoa nhất trong loạn thế này. Cả trong lẫn ngoài thành đều là người, phố xá sầm uất tràn ngập cửa hàng và tiếng rao bán.

"Hướng Cù Nhiêm!"

Tiếng la vang lên trên đỉnh đầu.

Hướng Cù Nhiêm dưới cửa thành cũng không hề ngẩng đầu lên, mà đưa tay đón lấy một tay nải nhỏ được ném tới.

Tay nải căng phồng tựa như đựng vài cục đá.

Hắn mở ra lấy một cục đá đen tuyền to bằng nắm tay, cắn một miếng, loại này là thịt hong gió tuy rằng khó coi nhưng chính xác là thịt.

Hắn cắn xé một miếng lớn, nhai nhai, sau mới ngẩng đầu nói: "Còn rượu đâu?"

Một người đàn ông lớn tuổi đứng ven đường, eo đeo đao, nghe vậy lại ném cho hắn một bầu rượu: "Không thiếu của ngươi đâu."

Hướng Cù Nhiêm nhận lấy ngửa đầu uống một hớp lớn, rượu tràn ra chảy đầy thân thể, rồi lại xé một miếng thịt, nhai nhai, cười ha ha. "Thống khoái."

Mấy lưu dân ngồi bên cạnh nhìn hắn với vẻ mặt hâm mộ, nước miếng chảy ròng ròng, bề ngoài Hướng Cù Nhiêm tuy rằng đẹp đẽ nhưng cơ thể lại cường tráng, eo lại đeo đao sắc khiến đám người kia không dám tới cướp đoạt.

Hắn vung tay ném tay nải đựng thịt khô kia cho họ: "Ăn đi."

Tức khắc mấy lưu dân này xông tới tranh đoạt, làm cho phía ngoài cửa thành rối ren một lúc.

"Gia hỏa này, thật là.." Người hộ vệ lớn tuổi hô. "Đây là thịt khô đặc biệt chỉ có ở nhà chúng ta thôi đấy."

Hướng Cù Nhiêm giơ bầu rượu uống ừng ực: "Có gì mà đặc biệt, đều để no bụng mà thôi."

Du hiệp này đúng là sáng này có rượu sáng nay say, sáng nay không thịt sáng đói bụng, không bàn khẩu vị. Người hộ vệ lớn tuổi lắc đầu, không tán gẫu nữa mà bàn về chính sự: "Lão gia nhà ta thỉnh ngươi đi qua."

Hướng Cù Nhiêm cũng ném nốt phần rượu còn lại cho đám lưu dân khất cái kia, rồi đứng dậy đi theo người hộ vệ trong tiếng hoan hô, cảm tạ của mọi người bước đến đoàn xe phía trước cách đó không xa.

Người trong đoàn xe đang chuẩn bị nghỉ ngơi, đám nữ quyến cũng xuống xe, ngồi bên trong mấy tấm màn được những hộ vệ kéo ra che chở. Khi nhìn thấy Hướng Cù Nhiêm thì ở sau màn hi hi ha ha chỉ chỉ trỏ trỏ, người trẻ tuổi kia hô lên vài tiếng với các nàng, khiến cho bọn họ xôn xao bật cười, mà lão giả ngồi uống trà bên bàn nhỏ kê trên mặt đất cũng cười, không hề trách cứ đối phương ngông cuồng.

"Hướng tiểu ca à, ngồi xuống uống trà đi." Ông nói, sau đó nhìn người trẻ tuổi ăn mặc đơn giản, trên người còn dính vài vết rượu thịt ngồi xuống đối diện, không cần ông phải động tay, người kia thong dong thuần thục phân trà, pha trà, châm trà.

Du hiệp này, trong thô tục có ưu nhã, trong ưu nhã có ngông nghênh không kiềm chế được, lão giả khẽ mỉm cười.

"Sao mọi người lại không vào thành?" Hường Cú Nhiễm chủ động gợi đề tài: "Có phải là thân thích không thu lưu đúng không?"

Hắn hạ giọng vừa nói vừa giơ tay.

"Muốn gây hấn trả thù, không giết người chỉ cần 3 miếng thịt thôi."

Lão giả cười ha ha, túm lấy bàn tay kia ấn xuống: "Lúc trước, chúng ta giấu giếm tiểu ca, đến đây không phải để nương nhờ họ hàng, mà là ta có sản nghiệp ở đây."

Đã là nhà mình thì đương nhiên muốn ở thì ở rồi, Hướng Cù Nhiêm ồ một tiếng nâng chén trà uống một hơi cạn sạch, không tỏ ra kinh ngạc, cảm thán hay hâm mộ gì, cũng không phẫn nộ, khinh thường khi đối phương lừa gạt mình.

"Ta thay đổi chủ ý rồi, ta tính đi Lân Châu." Lão giả chủ động nói. "Rối loạn không thể kết thúc trong ngày một ngày hai được, ta mà không chuẩn bị sớm thì chỉ dựa vào những gia nghiệp này không thể mưu cầu bình an được, như vậy cũng chỉ có thể tìm kiếm nơi nào đảm bảo mà thôi."

Nói tới đây ông thở dài.

"Ai có thể nghĩ đến việc chuẩn bị cho loạn thế đâu."

Nói xong câu này, ông nhìn vị du hiệp ngồi đối diện lộ ra một nụ cười tươi đẹp, tựa như sung sướng lại tựa như đắc ý, còn thêm một chút dịu dàng, như đang ngồi thưởng đông nhớ tới hoa nở mùa xuân.

Lão giả nhìn thấu tâm can người trẻ tuổi, tò mò dò hỏi: "Tiểu ca đã gặp qua hay quen biết người như vậy ư? Là người phương nào vậy? Lúc này ra sao rồi?"

Hướng Cù Nhiêm không phủ nhận, dứt khoát nhanh nhẹn nói: "Không nói cho ông đâu."

Lão giả ngạc nhiên, bật cười.

Hướng Cù Nhiêm lại chủ động nhắc đến đề tài lúc trước: "Vậy ta sẽ không hộ tống mọi người đi Lân Châu, ta không tính qua bên đó, ta chỉ làm buôn bán ở bên này thôi."

Lão giả thu lại nụ cười, trịnh trọng nói: "Hướng tiểu ca, ta đây là muốn mời ngươi cùng đi Lân Châu, đương nhiên tiền hộ tống ta sẽ ra, ta cảm thấy tiểu ca là một người phi thường, hẳn nên đi Lân Châu xông xáo một phen."

Hướng Cù Nhiêm tựa như có suy nghĩ: "Lân Châu à?"

"Hiện tại Lân Châu trăm phế đãi hưng (nhiều việc chờ hoàn thành), tân đế khao khát nhân tài." Lão giả nói. "Hướng tiểu ca thân thủ phi phàm, tính tình cao khiết sái nhiên, tới đó tất nhiên có một phen sự nghiệp, đất trời bên kia rộng lớn hơn bên này rất nhiều."

Hướng Cù Nhiêm không nói gì.

Lão giả quan sát người đối diện: "Ta không cho rằng ngươi là một chú cá nhỏ chỉ nguyện an cư nơi nước cạn."

Hướng Cù Nhiêm cười to: "Đương nhiên đã là đại trượng phu ở đời luôn mưu cầu cá vượt Long môn, nổi tiếng thiên hạ."

Lão giả gật đầu: "Cho nên ngươi nên đi tới Lân Châu, ta biết nơi đó xa xôi, Hướng tiểu ca lại không có tiền, ta bằng lòng thuê ngươi làm hộ vệ."

Cảm động không? Chỉ là béo nước gặp nhau nhưng lại có thể tương trợ như vậy, không hề mưu cầu gì, cũng vì hắn là một nhân tài, ơn huệ tri ngộ này, bước tiếp theo nên cảm kích nói lời cảm tạ đúng không. Vị hộ vệ trung niên đứng bên cạnh nhìn về phía chàng du hiệp đang ngồi kia, nhưng không hề thấy sự kích động hay vui mừng gì từ khuôn mặt đối phương.

Hướng Cù Nhiêm khều được chút vụn thịt từ trong kẽ răng, lắc đầu: "Ta đã nói rồi, ta chỉ làm hộ vệ trên đoạn đường này, ta sẽ không đi xa hơn."

"Hướng tiểu ca, hiện tại ở Lân Châu đang có tình trạng này." Lão giả ngồi xếp bằng khẽ nghiêng người về phía trước, châm trà cho đối phương. "Khi ra khỏi kinh thành, có rất nhiều quan viên không thể theo kịp, bệ hạ ban hành mệnh lệnh mới đó là thượng quan không ở, chức quan có thể giữ lại."

Hướng Cù Nhiêm ồ một tiếng: "Không tồi, người cũ từ ngàn dặm xa xôi theo tới xứng đáng được trọng dụng."

Lão giả nói: "Con trai cả nhà ta cũng ở trong đó, vốn dĩ ta cho rằng không có cơ hội thăng chức, nhưng giờ lại có."

Người thanh niên chắp tay với lão giả: "Chúc mừng lão trượng, quả nhiên người xưa có câu phúc họa tương y."

Lão giả nhìn hắn, dứt khoát nói rõ: "Ta sẽ bảo con trai mình tiến cử ngươi, hiện giờ rất nhiều nghĩa sĩ tham gia quân ngũ, theo tân đế đánh tan An tặc bình định thiên hạ, điều này có thể nói là tòng long chi công." Ông vỗ vỗ tay Hướng Cù Nhiêm. "Hướng tiểu ca, chẳng lẽ ngươi không muốn có một phen công lao sự nghiệp hay sao? Giống như tên của mình vậy."

Biểu tình Hướng Cù Nhiêm mang chút khao khát: "Đương nhiên ta muốn có một phen công lao sự nghiệp." Rồi lại cười kiêu căng. "Ồ, sai rồi, đương nhiên ta sẽ có một phen công lao sự nghiệp."

Lão giả bật cười, muốn cùng bắt tay với người thanh niên kia, nhưng đối phương đã thu tay lại, buông chén trà xuống, đứng lên.

"Nhưng hiện tại ta có một việc chưa làm xong, cho nên không thể đi Lân Châu." Hắn nói. "Đa tạ ý tốt của lão trượng."

Lão giả ngạc nhiên, ông thấy được người trẻ tuổi này không phải dục nghênh hoàn cự (giả bộ), mà có một đôi mắt thấu triệt sáng ngời, đây là lời nói thật tình.

"Ngươi, có chuyện gì mà không thể buông được? Trước tiên kiến công lập nghiệp đi, tiếp đó thì làm chuyện gì cũng dễ làm hơn." Lão giả lại nói.

Hướng Cù Nhiêm lắc đầu: "Không thể, ta đã nhận lời ủy thác thì phải làm hết sức mình."

Thì ra vậy, du hiệp thờ phụng việc một lời nói một gói vàng, nhưng đó không phải chỉ là từ thời cổ thôi sao? Du hiệp, hiệp khách dường như sắp tuyệt tích rồi, hơn nữa tuy đang ở thời điểm khó khăn nhưng đây cũng là cơ hội để kiến công lập nghiệp ....

"Chuyện đó rất khó hoàn thành à?" Lão giả hỏi.

Hướng Cù Nhiêm suy nghĩ, đã là lần thứ hai ám sát Hạng Vân, người kia sẽ đề phòng cực kỳ chặt chẽ, vì vậy có thể biết tiếp theo khó khăn như thế nào.

Muốn giết một kẻ thời thời khắc khắc phòng bị, hơn nữa còn là người có đủ năng lực để phòng bị quả là rất khó.

"Nếu cả đời không thể hoàn thành thì sao?" Lão giả lại hỏi.

Người thanh niên bật cười ha ha: "Vậy thì làm cả đời." Hắn chắp tay thi lễ với lão giả, còn hô lên tựa như chào hỏi với đám nữ quyến vẫn luôn nhướng mày nhìn về phía này.

Sau đó, hắn xoay người bước nhanh, bỏ lại lão giả đang kinh ngạc và đám nữ quyến vui cười ở phía sau.

Nhìn thấy Hướng Cù Nhiêm trở về, đám lưu dân khất cái chiếm cứ cửa thành nhiệt tình chào đón, nhường nơi có ánh nắng ấm áp nhất cho hắn, trên đó còn trải một lớp cỏ khô.

"Tiểu gia, lại có người mời ngài làm hộ vệ à?" Có khất cái tò mò hỏi, rồi đánh giá đôi tay trống trơn của người kia, thấy chút tiếc nuối, sao không mang chút rượu thịt về nha.

Kẻ vừa mới ưu nhã ngồi uống trà dưới tàng cây với lão giả, giờ không thèm để ý ngồi giữa đám khất cái, sờ sờ khuôn cằm anh tuấn: "Ta quá ưu tú, luôn có người khóc la muốn dìu dắt ta đấy, thật khiến người phiền não."

Đám người khất cái bật cười hi hi ha ha, ồn ào khen tặng, nơi cửa thành người tới kẻ lui, xe ra xe vào lại càng thêm ầm ĩ tấp nập.

...

...

Cửa thành Kiếm Nam đạo cũng có người đến người đi, binh mã không ngừng nghỉ, cho nên khi có một đội quan binh vây quanh một người cưỡi ngựa thì dân chúng chỉ né tránh theo thói quen, không chú ý nhiều, nhưng phía sau đội binh mã lại vang lên tiếng la uyển chuyển du dương.

Tiếng la này đến cùng với vó ngựa, một người đàn ông mặc áo bào trắng trên đầu cài đai ngọc bay bay chạy tới.

Khóe mắt người kia vựng nhiễm một chút ửng hồng, phảng phất như cánh hoa đào bay xuống ngày xuân, trên cánh hoa xinh đẹp ấy còn vương vài giọt nước mưa lấp lánh lướt qua: "Tam lão gia ơi, ngài không thể đi á!"

Tiếng khóc tiếng kêu này khiến con ngựa dưới thân Lý Phụng Diệu rùng mình, đột nhiên phát ra tiếng hí vang rồi chạy nhanh ra khỏi cửa thành.

Lý Phụng Diệu hoảng sợ, cuống quít ghìm ngựa.

Con ngựa này làm sao thế? Chạy nhanh như vậy làm gì! Hắn chỉ làm bộ mà thôi! Không phải thật sự muốn xuất binh thân chinh á!

...

...

-----------

P/s: Tuần này có 2 chương nha các tình yêu! Chúc cả nhà nghỉ lễ vui vẻ ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro