Chương 226 - 230

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 226. Uy phong đều là của đại tiểu thư.

Xe ngựa hoa lệ tiến vào phủ Thái Nguyên, đưa tới vô số tầm mắt, rất nhiều người trên đường ùa tới, khua tay gọi Đại tiểu thư.

Tuy rằng không phải tất cả mọi người có thể đến trang viên của đại tiểu thư trong thị trấn kia, nhưng nơi đó thuộc về phủ Thái Nguyên, có nó thì mọi người đều có thể bình an.

Cho tới hôm nay mọi người mới ý thức được Đại tiểu thư của Kiếm Nam đạo có ý nghĩa gì, ý nghĩa đó là một khi Lý đại tiểu thư còn ở phủ Thái Nguyên thì nơi này không duyên không cớ có thêm một vạn binh mã, đó là binh mã chân chính, bọn họ được huấn luyện, có áo giáp binh khí hoàn mỹ, có ngựa chiến béo tốt.

Lúc trước tin tức về đại tiểu thư ra tay rộng rãi, chi phí ăn uống đều là kỳ trân, là lời đồn đãi truyền ra sau những buổi yến hội của nàng, người nhìn được chỉ là những phụ nhân trong nội trạch, truyền lưu ra bên ngoài chỉ qua lời kể. Hiện tại, một vạn binh mã rõ ràng, chính xác được triển lãm trước mắt tất cả mọi người.

Uy danh của Lý đại tiểu thư truyền khắp, vô số người đã mang cả gia đình bôn ba đến phủ Thái Nguyên.

"Xem nàng ta đắc ý chưa." Lý Phụng Cảnh hừ lạnh một tiếng, hắn đứng ở cửa nhìn xe ngựa vừa mới tới, được đám dân chúng nhiệt tình vây quanh.

Lý Minh Kỳ bọc áo choàng, trên áo được thêu tơ vàng chỉ bạc, gắn thêm lông cáo trắng xù xù, phụ trợ cho khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộn.

"Tứ thúc, có thể khiến Đại tiểu thư nổi danh, là đắc ý cả đời của ta." Nàng váy áo nhẹ nhàng rảo bước đi vào cửa.

Lý Phụng Cảnh từng được chứng kiến miệng lưỡi sắc bén của nha đầu này, cho nên không mặn không nhạt nói: "Cháu biết là tốt rồi."

Lý Minh Kỳ chậm rãi bước về phía trước, đánh giá bốn phía: "Tứ thúc này, phản quân chắc chắn sẽ tấn công phủ Thái Nguyên, thúc thật sự không dọn sang bên của ta à?"

Khi bắt đầu xảy ra náo động, Lý Minh Kỳ đã dẫn theo cha nương của Hạng Nam cũng với những thân tộc đồng ý đi cùng dọn tới thôn trang, còn Lý Phụng Cảnh thì không đi.

Lúc này khi lại được hỏi một lần nữa, hắn vẫn thờ ơ nói: "Sản nghiệp của Lý gia ở trong thành, ta không thể mặc kệ nhà của mình được."

"Cũng thuận tiện cho việc dùng sản nghiệp của Lý gia làm việc riêng đúng không?" Lý Minh Kỳ quay đầu hé miệng như cười như không: "Ví dụ như, điều động sử dụng binh mã của ta."

Nói thẳng vào vấn đề như vậy thật tốt, hắn sớm biết nàng ta đến vì điều này, Lý Phụng Cảnh cũng như cười như không, sửa đúng lại: "Là binh mã của Đại tiểu thư."

Cửa ngoài đã đóng, bên trong toàn là người Lý gia.

"Nếu Tứ thúc biết đây là binh mã của Đại tiểu thư thì sao thúc còn dám cầm đi dùng?" Mày liễu của Lý Minh Kỳ dựng ngược lên. "Thúc coi binh mã của Kiếm Nam là cái gì? Là rượu thúc mời khách hay là bút mực thi họa để khoe ra?"

Sau khi trải qua một lần cướp đoạt năm lễ mà Kiếm Nam đạo đưa tới, kẻ là vãn bối như cháu gái ở trước mặt hắn đây càng ngày càng kỳ cục, thật sự coi mình là Đại tiểu thư à, nàng dựa vào gì đây? Dựa vào người cha đang diễu võ dương oai ở Kiếm Nam đạo hay sao?

Lý Phụng Cảnh nhàn nhạt nói: "Binh mã Kiếm Nam đạo tới đây là để bảo vệ Đại tiểu thư, không phải là vật bài trí để cháu khoe ra, cái gì gọi là bảo vệ? Bảo vệ một người không phải gọi là bảo vệ, da đã không còn thì lông mọc ở đâu? Trong cảnh nội của phủ Thái Nguyên vẫn còn nhiều nơi loạn lạc, lê dân chịu khổ, bá tánh cầu cứu quan phủ. Như thế nào? Không thèm để ý sao, không lời hỏi thăm thì coi như không nhìn thấy à? Giữ lại những binh mã này để làm hộ viên trông nhà à? Ta nói cho cháu biết này, chờ tới khi bốn phía xung quanh phủ Thái Nguyên đều biến thành phản quân, bá tánh bị nô dịch, đứng nói 1 vạn binh mã dù có 2-3 vạn đi chăng nữa thì cũng không bảo vệ được 1 cái trang viên của cháu đâu!"

Lý Tứ lão gia mặc áo bào xanh đầu đội khăn văn sĩ lời nói không nhẹ nhàng cũng không gắt ngỏng, nhưng vừa dứt lời có thể khiến nhân tâm ở đây lay động. Đại a đầu Niệm Nhi như bị hắt một chậu nước ấm vào mặt, khiến mặt đỏ tai hồng, chân tay luống cuống không dám tiến lên một bước.

Tiểu thư của nàng ta thì bọc áo choàng đứng thẳng khẽ cười: "Tứ thúc, thúc không cần dùng những đạo lý lớn lao đó để làm ta sợ, ý ta muốn nói, không phải là không cho dùng số binh mã đó, mà ý là thúc lấy tư cách gì để điều động số binh mã này."

Lý Phụng Cảnh cười: "Tư cách gì à? Lý Phụng An là huynh trưởng của ta, hiện nay ta là thúc phụ của đô đốc Kiếm Nam đạo, là Tứ lão gia của Lý gia, cháu nói ta có tư cách gì ư?"

"Đó là thân phận của thúc, không liên quan gì đến tư cách." Lý Minh Kỳ nói. "Đây là binh mã Kiếm Nam đạo đưa cho Đại tiểu thư, thúc không phải Đại tiểu thư, thúc không thể dùng."

Lý Phụng Cảnh bật cười: "Ta là trưởng bối hộ tống Đại tiểu thư, binh mã này ta không được dùng thì chẳng lẽ để cháu lãnh binh điều động à?"

Lý Minh Kỳ gật đầu: "Tuy rằng ta không thể tự mình lãnh binh, nhưng ...." Nàng cao giọng kêu. "Khương Hội."

Một người đàn ông yên lặng tựa như không tồn tại đứng hầu lập trong đám hộ vệ lập tức đứng ra, dịu ngoan lại mang theo vài phần lấy lòng, thi lễ: "Đại tiểu thư."

Lý Minh Kỳ nói: "Ngươi lãnh binh thay ta."

Khương Hội ngẩng đầu: "Tuy rằng tiểu nhân chỉ là quản gia, nhưng tất không phụ phó thác của Đại tiểu thư."

"Tuy rằng ngươi chỉ là quản gia nhưng cũng là quản gia của Kiếm Nam đạo, chưa ăn thịt heo chẳng lẽ chưa từng thấy heo chạy qua hay sao?" Lý Minh Kỳ nói, còn liếc mắt nhìn Lý Phụng Cảnh một cái: "Những việc như lãnh binh thì để người am hiểu đến làm thì mới tốt, thúc thúc, thúc vẫn nên yên tâm viết chữ và thưởng hoa của mình đi."

Dứt lời, nàng phất tay áo, xoay người.

"Cháu!" Sắc mặt Lý Phụng Cảnh xanh mét.

Hắn vừa mới mở miệng thì Lý Minh Kỳ đã quay đầu lại: "Còn nữa, chắc Tứ thúc đã biết việc của Nam công tử đúng không? Ta đã viết thư cho chàng, bảo chàng trở về, cho nên tứ thúc không cần lo lắng, bàn về lãnh binh thì đó là bản chức của Nam công tử rồi."

Dứt lời, nàng kéo mũ choàng lên, đạp bước lướt đi như gió.

"Tứ lão gia yên tâm đi." Khí thế của nha đầu Niệm Nhi khôi phục lại, nàng thi lễ với Lý Phụng Cảnh rồi phất tay áo bước nhanh theo kịp Lý Minh Kỳ.

Đám hộ vệ cũng ùa tới che đi tầm mắt của Lý Phụng Cảnh, cửa lớn được mở ra rồi lại đóng vào, trong viện không còn đoàn người này nữa mà truyền vào thanh âm ầm ĩ từ bên ngoài.

"Đại tiểu thư, Đại tiểu thư."

"Đại tiểu thư, mời người nếm thử rượu ngon nhà ta đi."

"Đại tiểu thư, đây là kỳ trân dị bảo tổ truyền của nhà ta, mong người nhận lấy."

Lý Phụng Cảnh duỗi tay chỉ chỉ ra bên ngoài: "Các ngươi nghe thấy không?"

Nhóm tôi tớ bên người hắn thấp thỏm gật đầu: "Kỳ tiểu thư nương nhờ vào Kiếm Nao đạo, thật uy phong."

Lý Phụng Cảnh phì một tiếng: "Ta không phải nói điều này, uy phong này đều là của Đại tiểu thư, không có quan hệ gì với nàng ta hết!" Tay hắn vẫn chỉ ra phía ngoài. "Vừa rồi, nàng ta vậy mà muốn đưa một vạn binh mã cho Hạng Nam, nàng có còn là họ Lý hay không hả!"

Tôi tớ liếc nhau: "Tứ lão gia, Hạng công tử là cô gia của Đại tiểu thư, như vậy hắn cũng là người một nhà đúng không?"

Lý Phụng Cảnh cười lạnh: "Bọn họ không phải phu thê bình thường, Đại tiểu thư không phải thê tử bình thường, có một số việc, ví dụ như binh mã, quyền bính (quyền lực nắm trong tay) Kiếm Nam đạo phải rạch ròi, cho nên Hạng, Lý tuyệt đối không phải người một nhà."

Nhóm tôi tớ cái hiểu cái không hỏi: "Vậy phải làm sao bây giờ? Nếu Kỳ tiểu thư thật sự muốn làm như vậy thì hay là nói cho Kiếm Nam đạo biết?"

Vành mắt Lý Phụng Cảnh hơi đỏ lên: "Kiếm Nam đạo đã bị lão tam cầm giữ, một tay che trời. Đáng thương cháu trai Minh Ngọc của ta, cái gì cũng không biết." Dứt lời hắn hít sâu một hơi. "Nhị ca bị nhốt ở phủ Giang Lăng, hiện tại chỉ có ta thôi, ta nhất định sẽ thay Đại tiểu thư và Minh Ngọc bảo vệ cho đồ vật của hai đứa."

Hắn vung tay áo lên.

"Người đâu, từ hôm nay trở đi, chúng ta dọn vào ở trong quân doanh."

Hiện tại vào ở quân doanh không phải là chịu khổ mà là hưởng phúc đó, nhóm tôi tớ vui vẻ thưa vâng, rồi vô cùng náo nhiệt thu dọn đồ đạc.

Ra khỏi phủ Thái Nguyên, tiếng ồn ào cũng dần tan đi, ở bên trong xe ngựa, vẻ vui mừng, đắc ý trên mặt của nha đầu Niệm Nhi còn chưa mất đi.

"Tiểu thư, tất cả mọi người đều thích ngài đó." Nàng chống tay, vẻ mặt say mê, "Cảm giác này thật giống như đằng vân giá vũ (cưỡi mây đạp gió)".

"Bọn họ không phải thích ta, mà là thích tiền và cả binh mã của ta." Ánh mắt Lý Minh Kỳ sáng rõ, chợt khóe mắt cong cong cười: "Chẳng qua, không sao cả, đây chỉ là trao đổi, ta sẽ khiến mọi người thích ta."

Niệm Nhi gật đầu như gà mổ thóc: "Tiểu thư thật tài giỏi, lúc ấy người người đều nói Nam công tử đã chết. Tứ lão gia còn bảo để binh mã che chở chúng ta về Kiếm Nam đạo, người không chịu đi, lúc ấy em còn thấy lo lắng đó, hiện tại xem ra quyết định của tiểu thư quá đúng rồi."

Lý Minh Kỳ trợn mắt lườm nha đầu kia, nàng không phải đồ ngốc, đi Kiếm Nam đạo thì nàng còn cái gì, chẳng có gì hết, ở phủ Thái Nguyên, dù cho Nam công tử chết thật thì nàng cũng là thê tử của hắn.

Nhớ đến Hạng Nam, nàng chỉ biết cảm khái, lúc trước cho rằng hắn thật sự đã chết, ai biết, hung hiểm như vậy vẫn có thể giết ra được một con đường sống.

Lý Minh Kỳ cảm thán: "Nam công tử quả thật tài giỏi, dù đây là quyết định vội vàng của Đại bá phụ nhưng không hề nhìn lầm người, chọn cho Đại tiểu thư một trượng phu tốt như vậy."

Niệm Nhi nói: "Nhưng hiện tại người ở bên Nam công tử là tiểu thư nha."

Lý Minh Kỳ liếc mắt nhìn đối phương: "Có ngốc hay không, đừng lúc nào cũng nghĩ đến việc ở bên cạnh chịu tủi nhục, không bao giờ rời đi thì khiến một người đàn ông cảm động. Nếu thật sự muốn đả động một người đàn ông thì phải cùng hắn kiến công lập nghiệp, giúp đỡ hắn bước lên thanh vân (*chỉ đường công danh, địa vị cao)."

Niệm Nhi cười vui vẻ: "Thư mà tiểu thư viết cho Nam công tử đã đưa đến trước mặt Hạng ngũ lão gia, lão gia nói sẽ ra roi thúc ngựa đưa tận tay cho Nam công tử, ngài ấy nhất định sẽ hiểu được tâm ý của tiểu thư."

----------------

 227. Phía sau những lời dặn dò.

Một cơn gió lạnh thổi qua, bên trong Hạng gia tựa hồ như không nhìn thấy bóng người, rất nhiều phụ nữ và trẻ nhỏ đã dọn tới thôn trang của Lý Minh Kỳ, tòa nhà luôn luôn chen chúc, sân vườn nhỏ hẹp nay có vẻ trống trải.

Hạng ngũ lão gia một mình chậm rì rì đi lại, khi một lần nữa nhận được tin của Hạng Nam, từ một kẻ bi thống sắp phải để tang cho hai đứa con trai mà gầy đi thấy rõ nay thịt lại được đắp về nguyên vẹn.

Hắn rảo bước đi vào thư phòng của Hạng lão thái gia, không khí bên trong thư phòng vừa ấm áp lại tản ra hương rượu thơm, mang theo sự thoải mái nhưng sắc mặt ửng hồng của Hạng lão thái gia thì đang cau lại.

"Phụ thân, có chuyện gì à?" Hạng ngũ lão gia vội thu hồi vẻ sung sướng, căng thẳng hỏi: "Lại có tin tức gì của Tiểu Nam ư?"

Hạng lão thái gia xua tay: "Là Hạng Vân."

Hạng Nam là mệnh căn (gốc rễ của vận mệnh mỗi người) của hắn, còn Hạng Vân là bầu trời trên đỉnh đầu của hắn, là chỗ dựa, là vinh quanh, là uy phong lớn nhất của Hạng thị. Hạng ngũ lão gia càng thêm căng thẳng: "Lục đệ thế nào ạ? Lại bị thương ư?"

Vết thương không nặng, quan trọng nhất là chuyện dẫn phát đến vết thương, Hạng lão thái gia nói cho hắn việc Kiếm Nam đạo mượn binh, Hạng Vân xuất chiến rồi bị ám sát.

Hạng ngũ lão gia nghe xong thì sắc mặt nghiêm trọng, bất an hỏi: "Liệu thích khách có quan hệ gì với Kiếm Nam đạo không?"

"Tuy rằng, cả Kiếm Nam đạo lẫn Vân Nhi đều nói với bên ngoài rằng đây là thích khách do An Khang Sơn phái tới, nhưng mà..." Hạng lão thái gia lắc đầu. "Tự chúng ta không cần lừa mình dối người, Vân Nhi còn không đáng giá để An Khang Sơn đơn độc phái thích khách."

Tuy rằng đang ở trong thư phòng của cha mình nhưng Hạng ngũ lão gia vẫn không nhìn được mà nhìn xung quanh, kiểm tra bốn phía, sau mới hạ giọng: "Có phải việc của Lý Phụng An đã bị phát hiện?"

"Vật chứng đã bị tiêu hủy, nhân chứng cũng đã chết, chuyện này tuyệt đối không để lại bất cứ chừng cứ nào." Hạng lão thái gia khẳng định nói, nhưng rồi lắc đầu. "Chẳng qua là, mọi việc trên đời này, phàm là đã làm thì tất nhiên sẽ để lại dấu vết, không có việc gì là tuyệt đối, vạn vô nhất nhất, cho nên bên Kiếm Nam nhất định có người đoán được gì đó."

Hạng ngũ lão gia suy tư, trầm ngâm: "Là Nguyên Cát kia đúng không? Cho nên hắn mang theo Đại tiểu thư biến mất, thật ra là không muốn liên hôn với chúng ta, càng không muốn đưa Đại tiểu thư vào trong tay chúng ta."

Hạng lão thái gia gật đầu: "Ta và Vân Nhi cũng suy đoán như vậy."

Hạng Ngũ lão gia bất an xê dịch mông trên ghế: "Nguyên Cát chính là người mà Lý Phụng An gửi gắm, Kiếm Nam đạo đều là người của hắn, như vậy chúng ta nên làm thế nào cho phải đây?"

Nghe vậy, Hạng lão thái gia lại cười, mở bàn tay đặt lên tay vịn: "Thế thì đã sao? Hắn không trực tiếp đánh giết Vân Nhi mà ngược lại còn trốn đi, như vậy có thể thấy được hắn không có chứng cứ, cũng không có năng lực để gánh vác hậu quả nếu chuyện này bị vạch trần."

Hạng ngũ lão gia gật đầu: "Địa vị và nhân phẩm của Lục đệ ở Kiếm Nam là điều ai có không thể nghi ngờ, Lý Phụng An không còn nữa, Kiếm Nam đạo không chịu nổi rung chuyển." Hắn lại nhíu mày. "Nhưng một ngày mà không trừ kẻ kia, thì sẽ có phiền toái, hiện tại hắn đã vây khốn được Lục đệ khiến đệ ấy không thể rời khỏi địa bàn, vậy làm thế nào để khống chế toàn bộ binh mã Kiếm Nam đây?"

Hạng lão thái gia xoa xoa tay vịn, híp mắt: "Hiện tại chúng ta có Tiểu Nam."

Hạng ngũ lão gia ngồi thẳng lại.

"Nguyên Cát trốn đi, đẩy Lý tam lão gia lên, như vậy chúng ta sẽ dựa vào Lý tam lão gia, bởi vì hiện tại người gả đến nhà chúng ta là con gái của hắn." Hạng lão thái gia nói. "Để xem Nguyên Cát, kẻ trốn tránh không thể gặp người kia phải làm sao bây giờ?"

Mặt Hạng Ngũ lão gia lộ ra ý cười: "Con gái của Lý tam lão gia đúng là rất tốt, không cần chúng ta nhắc nhở, nàng ta đã viết xong thư, mời Tiểu Nam về dẫn binh."

Hạng lão thái gia ồ một tiếng, càng để ý một việc khác: "Nàng ta đưa bức thư đó cho con?"

Hạng Ngũ gia gật đầu, lấy thư ra: "Con tới đây là để phụ thân xem qua."

Bức thư đã được mở sẵn, hiển nhiên đã được đọc qua.

Hạng lão thái gia xua tay: "Không cần xem, thư nàng viết cho Tiểu Nam không cần người của Lý gia đưa đi mà giao cho chúng ta, đây là nàng đang biểu đạt thành ý."

Hạng ngũ lão gia nghĩ một chút mới sực tỉnh: "Nàng đúng là thông minh."

Hạng lão thái gia cười: "Bởi vì nàng ta là giả, Đại tiểu thư thật không cần thông minh."

Đại tiểu thư thật vô dục vô cầu, làm việc gì cũng không cần suy nghĩ có chu toàn hay không.

"Như vậy, xem ra cưới người giả vào càng thích hợp hơn." Hạng ngũ lão gia cười nói, rồi vội vàng không chờ nổi đứng dậy. "Để con đi viết luôn thư cho Tiểu Nam."

Hạng lão thái gia xua tay, bảo hắn ngồi xuống: "Con thì thôi, Tiểu Nam không thích nghe con nói chuyện, Lục thúc của nó đã viết rồi, con không cần thêm phiền nữa."

Hạng ngũ gia xấu hổ nói: "Không biết nghịch tử kia nghĩ cái gì nữa, từ nhỏ đến lớn lúc nào cũng để Lục thúc phải lo lắng."

Hạng lão thái gia nhìn ra ngoài cửa sổ, trong cơn gió lạnh đã có vài hạt tuyết lả tả rơi xuống, men say tựa như lại ngưng tụ trong đáy mắt một lần nữa: "Người trẻ tuổi nghĩ quá nhiều, không biết trời cao đất rộng, cho rằng tùy tâm sở dục mới chứng minh được sự tài giỏi của bản thân, một khi không có gia tộc thì lấy đâu ra tùy tâm sở dục."

Hạt tuyết rào rào dần dần biến thành bông tuyết, giữa những bông tuyết bay múa đầy trời bốn gã tôi tớ mang theo hành trang rắn chắc, cầm theo binh khí hoàn mỹ, cưỡi tuấn mã chạy băng băng ra khỏi phủ thành.

Một nhóm lính nấp trong bãi cỏ khô giữa vùng hoang dã nhìn theo bọn họ.

"Hội gia, chúng ta đi theo chứ?" Một binh sĩ hỏi.

Quản gia Khương Hội vuốt râu: "Không cần, tin tức bên Đại tiểu thư đưa tới, Hạng Nam đang ở gần Nghi Châu, ở đó và Tuyên Võ đạo đều có người của chúng ta, bọn họ tới bên kia cũng gây sóng gió gì được."

Dứt lời hắn hô lên một tiếng, giữa những bông tuyết bay bay một đám ngựa chạy tới, đám lính trong bụi cỏ sôi nổi lên ngựa.

"Đô đốc đã dựa theo lời dặn của Đại tiểu thư đưa binh mã tới đây cho chúng ta, như vậy, tiếp theo chúng ta phải làm việc thật tốt." Khương Hội nói. "Phản quân quanh đây do chúng ta dẹp loạn, bá tánh ở đây do chúng ta bảo hộ, thông lộ bốn phía do chúng ta khống chế."

Hiển nhiên những việc này không phải cái mệnh lệnh bảo vệ riêng cho trang viên cùng với những kẻ phú quý có tiền trong thị trấn kia mà vị đại tiểu thư nào đó căn dặn, nhóm binh sĩ vui vẻ thưa dạ.

"Hừ, không thể không bằng tên tiểu tử Trung Tề kia được."

"Mấy người đã xem thư Trung Ngũ viết chưa? Thế mà dám tự xưng là một trong tám thuộc cấp."

Bọn họ vừa nói vừa cười vừa giục ngựa, con ngựa cất vó hí vang, tiếng ồn ào náo động truyền đi rất xa khiến mấy người đã đi xa cũng phải quay đầu lại, họ nhìn thấy những thân ảnh như ẩn như hiện giữa trời tuyết trắng, nhưng vẫn có thể nhận ra được.

"Là binh mã Kiếm Nam đạo." Một tùy tùng của Hạng gia hô. "Hiện tại do đại tiểu thư lãnh binh đó."

Trên mặt một tùy túng khác hiện lên ý cười: "Nhưng rất nhanh thôi sẽ do Nam công tử lãnh binh."

Dứt lời, hắn giơ roi giục ngựa.

"Chúng ta nhanh đi thôi."

Trong tuyết trắng, vó ngựa nhanh chóng hướng về phía đông, dọc theo con đường lớn xuyên qua con đường nhỏ, bất chấp gió tuyết, khoác lên bóng đêm, mạo hiểm qua thành nhỏ. Càng đi về phía đông, đường càng khó đi, càng khó vượt qua thành trì hay hương trấn, và cũng gặp được càng nhiều lưu dân chạy nạn, cảnh tượng đập vào mắt cùng càng ngày càng bi thảm.

Phản quân trải rộng khắp các thành trì, sơn tặc hoành hành trong rừng núi hoang vắng, tất cả mọi người chỉ biết hoảng sợ chạy trốn, bọn họ muốn chạy tới nơi nào có thể an cư lạc nghiệp.

Cho tới tận hôm nay, bốn tôi tớ Hạng gia mới chân chính đặt chân vào một thành trì có tường thành cao cao, có binh mã bảo vệ, nhưng mặc dù vậy nửa đêm khi đi vào giấc ngủ mọi người vẫn cảnh giác như cũ, khi mà tiếng động đầu tiên truyền từ bên ngoài truyền vào, cả bốn người lập tức xoay người bật dậy.

"Mặt đất có chấn động."

"Là ngựa."

"Cửa thành có tiếng chân, là nhóm thủ binh lên tường thành."

Vậy là có phản quân đánh úp à? Bốn người vội vàng chạy ra khách điếm, nhìn thấy binh mã chạy trên đường, toàn bộ thành trấn bị kinh động, đồng thời tiếng chém giết truyền vào từ bên ngoài cửa thành.

"Mọi người không phải sợ! Không phải công thành! Là phản quân đang đuổi giết dân chúng."

"Chỉ có mười mấy phản quân!"

Tin tức chính xác truyền về, mọi người đang hoảng sợ cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng chợt thấy bi ai, phản quân đuổi giết dân chúng không phải tin tức gì đáng để vui mừng, chẳng qua việc này xảy ra quá nhiều, bi ai đến chết lặng.

Cửa thành không dám hé mở, dù cho bên trong thành có mấy ngàn binh mã, số lượng nhiều hơn gấp trăm ngàn lần so với mười mấy gã phản quân bên ngoài, nhưng ai biết được phía sau mười mấy người này có mấy trăm hay mấy nghìn thậm chí càng nhiều binh mã hơn đâu.

Có tường thành cao lớn không có nghĩa là chống đỡ được hết thảy, một khi cửa thành mở ra thì chút hy vọng còn đọng trong lòng mỗi người cũng đã không còn. Điều bọn họ có thể làm chỉ là chờ đám phản quân kia cướp giết xong đi mất thì mới dám ra ngoài thu liệm cho những thi thể của đồng báo đáng thương nằm ngoài đó, trong loạn thế, một manh chiếu rách bọc thân để an táng cũng khó mà có được.

Thủ binh trên tường thành chỉ biết cắn răng lấp kín lỗ tai mình, nhưng sau đó, có người kêu lên.

"Ấy, không phải phản quân tàn sát lưu dân, mà là phản quân đang bao vây một người."

"Dường như phản quân không thể đánh lại người nọ!"

Lợi hại vậy sao? Nhóm thủ binh kinh ngạc đứng lên nhìn ra phía ngoài.

-----------------------------

 228. Có người đầu mộc, có kẻ báo quỳnh.

(*Báo quỳnh: báo đáp ân huệ)

Đương lúc nhập nhèm, khi bóng đêm sâu nhất, trong bóng tối đen đặc ở nơi xa ngoài thành vài ngọn đuốc bập bùng rơi rụng, soi sáng bóng người ngựa va chạm vào nhau, có bóng người chạy trốn, có bóng người đang chém giết.

Bóng người chém giết tụ tập ở nơi có ánh lửa, mười mấy kẻ mặc áo giáp lóng lánh, trường thương, đao kiếm va chạm phát ra những tiếng chói tai, trộn lẫn với những tiếng mắng, tiếng la, tiếng kêu thảm thiết. Bên trong có thể nhìn thấy bóng người thoăn thoắt chạy nhảy, ánh lửa chiếu rọi vào một người cao gầy cùng hai thanh đao lượn vòng trong tay.

Theo ánh đao lượn vòng, binh mã xúm lại không ngừng ngã xuống.

"Đúng là một người."

"Hắn không mặc áo giáp."

Nhóm thủ binh đứng trên tường thành phát ra những tiếng kinh ngạc, mà cũng lúc đó bên dưới cửa thành truyền lên tiếng khóc la, những lưu dân trốn thoát khỏi cuộc tàn sát kia đã tới được nơi này.

"Cứu mạng á, xin mở cửa thành."

"Cầu xin các người."

Tiếng khóc hỗn loạn vang lên, có nam, có nữ, có già, có trẻ nhưng trong đó có một thanh âm bình tĩnh hô lên.

"Đừng khóc, chớ quên lời dặn dò của nghĩa sĩ."

"Đúng... đúng, người bên trong xin hãy nghe chúng ta nói một lời."

"Không có quá nhiều phản quân, chỉ có mười mấy người."

"Xin cho chúng ta vào thành trốn một chút."

Nghe thấy mấy lời này, biểu tình nhóm thủ binh trên tường thành khẽ thay đổi, quan tướng đứng ở nơi cao vẫn luôn nhìn về phía xa, nơi bóng đêm đen đặc, thiên địa hòa hợp thành một thể, đúng là không thấy dị động.

Cùng lúc đó, tiếng chém giết càng ngày càng nhỏ, ánh lửa rơi rụng trên mặt đất bị giẫm đạp càng lúc càng ảm đạm, áo giáp loang loáng cũng dần biến mất.

Quan tướng trên tường thành vung tay lên: "Mở cửa thành."

Ánh đuốc chiếu sáng cửa thành, binh mã chạy băng băng ra ngoài, một đội binh sĩ chạy nhanh về nơi đang chém giết, một đội khác thì vây quanh cửa thành trước mặt đám nạn dân gào khóc.

Đen đặc tan đi, ánh mắt trời dần nhô lên, tiếng chém giết ngoài thành đã được bình ổn, dân chúng trong thành bừng tỉnh thấp thỏm bất an cũng dần dần vọt tới đây, dò hỏi lẫn nhau xem đã xảy ra chuyện gì.

Đường phố trước cửa thành đã tụ tập rất nhiều người, ba tầng trong ba tầng ngoài ồn ào náo nhiệt, người đã hỏi thăm được tình huống thì nhanh chóng truyền tin tức lại cho người mới tới.

"Là một đám lưu dân, trên đường gặp phải phản quân."

Việc này rất thường thấy, có không ít thành trì, hương trấn bị phản quân cướp bóc, dân chúng mất đi nhà cửa quê hương, không thể không tìm nơi ở mới, cầu một con đường sống, mà trên con đường ấy không thể tránh khỏi gặp phải hiểm nguy.

Phản quân sẽ bắt đi thanh niên trai tráng làm dân phu, gian dâm nữ tử, xua đuổi người già trẻ nhỏ như súc vật. Chúng dùng người là khiên thuẫn, lấp đầy chiến hào, hoặc là hành hạ đến chết để uy hiếp, đe dọa thành trì cố thủ.

Tóm lại, gặp gỡ phản quân đúng là cửu tử nhất sinh.

Nhưng hiện tại, số lượng đám lưu dân này không ít. Dân chúng vây xem nhón chân nhòm vào bên trong thấy nam nữ già trẻ đều có, hình dung tuy rằng chật vật nhưng không chịu quá nhiều vết thương.

Đặc biệt là những người này từ nơi rất xa tới được đây, mọi người không khỏi cảm thán:

"Vận khí đúng là không tồi, nhiều người như vậy mà có thể sống sót chạy được đến nơi này của chúng ta."

Thế đạo hiện giờ, cũng chỉ có thể tận hưởng chút vui vẻ trong đau khổ và tỏ lòng biết ơn với những điều may mắn trong nỗi bất hạnh.

Đám lưu dân may mắn đó đột nhiên phát ra tiếng khóc than, bi thống còn hơn so với lúc cầu cứu xin được vào thành.

Xảy ra chuyện gì vậy? Dân chúng vây xem lại một lần nữa ùa tới hỏi thăm, thấy những nạn dân đang tản mát bỗng xúm lại về một hướng, nơi đó có binh tướng đang tụ tập. Nhóm binh tướng tránh đường, một đại phu xách theo hòm thuốc đi ra, lắc đầu với tất cả mọi người.

"Không được rồi, vết thương quá nặng. Không cứu được." Hắn nói.

Đám người tách ra một con đường cho đại phu đi ra ngoài, vì thế dân chúng vậy xem mới nhìn thấy một người đang nằm trên mặt đất, cả người tắm trong máu tươi, rất là dọa người.

"Nghĩa sĩ ơi!"

Nhóm lưu dân kêu khóc lại lần nữa vây quanh, chặn hết tầm mắt của mọi người. Khi đại phu đi ra, tin tức cũng tản ra, hóa ra đây là nghĩa sĩ một mình đánh chết mười mấy phản quân đêm qua, cũng là người này hộ tống lưu dân chạy được tới nơi đây, nhưng mà, rốt cuộc một người đối chiến với mười mấy người, bị thương quá nặng, sắp không được rồi.

Thật đáng tiếc, dân chúng cảm thán, tranh nhau nhón chân muốn xem chân dung của vị nghĩ sĩ này, Đám binh tướng đứng gần đó thì không chỉ có thể nhìn rõ bộ dạng của người này mà còn tận mắt nhìn thấy cuộc chém giết thảm thiết ra sao, lúc này, nhìn vị anh hùng này chết đi, thật sự bi thống đến mức nào.

Nghĩa sĩ nằm trên mặt đất, biểu tình lại rất bình tĩnh, khóe miệng còn nhếch lên nụ cười.

"Nghĩa sĩ à, người có gì muốn dặn dò không?" Một lão giả trong nhóm lưu dân quỳ gối trước người hắn, khóc ròng. "Ít nhất ngài cũng để cho chúng ta biết được tên họ của ngài, nhà ở nơi nào chứ."

"Ta... chỉ là một du hiệp, bốn biển là nhà, không có gì vướng bận, cũng không có gì muốn dặn dò." Nghĩa sĩ nói, tới đây, hắn tạm dừng một chút, cánh tay đặt bên người gian nan nâng lên, tựa như muốn tìm gì đó bên hông. "Nếu có thể, chỉ có một việc ...."

Lão giả vội đỡ lấy, trợ giúp cho tay hắn, bàn tay của vị du hiệp kia dừng bên hông, lấy ra một miếng ngọc bội tinh mỹ.

"Ta từng được Võ thiếu phu nhân ở huyện Đậu thưởng thức, nàng khen ta có tài nghệ, tặng ta mỹ ngọc, chẳng qua lương tướng, binh mã bên người nàng đông đảo, tài nghệ của ta chưa từng đóng góp được gì." Vị du hiệp này nâng tay lên trước mắt, hai mắt hắn đã tan rã không thấy rõ được miếng ngọc nữa nhưng khuôn mặt vẫn hiện lên nụ cười.

"Nếu may mắn có thể nhìn thấy Võ thiếu phu nhân, xin hãy nói cho nàng, rốt cuộc ta chỉ có một chút tài nghệ không bình được loạn thế, không kiến được công lao sự nghiệp, nhưng Tề Tạ Dương ta chết vì một trận chiến, chết vì điều này, khiếp này không phụ mỹ ngọc."

Hắn nhét mỹ ngọc vào tay lão giả, lại mỉm cười.

"Đương nhiên, không gặp được cũng không sao, mấy người bán cái này đi đổi một chút lương thực mà sống sót."

Lão giả nâng miếng ngọc lên, run giọng nói: "Không dám, sao có thể ...." Lời còn chưa dứt, cánh tay vị du hiệp rũ xuống, rơi mạnh xuống khiến bụi đất bay lên, người đã đi xa.

Ông còn chưa nói xong đâu, nghĩa sĩ nằm đây đã không còn nghe được lời hứa hẹn nữa, lão giả bi thống khóc lớn.

Lưu dân xung quanh chẳng phân biệt nam nữ già trẻ đồng thời cúi người gào khóc, dân chúng vây xem cũng dừng bàn luận, yên lặng, biểu tình vừa cung kính vừa bi thương.

Mấy tối tớ Hạng gia đứng trong đám người nhìn vậy thì thở dài, bi thương thì bi thương, nhưng sau đó còn phải tiếp tục sống tiếp, còn cách nào nữa đâu. Bọn họ thu tầm mắt lại, chen qua đám người trở về khách điếm, một đêm không ngủ ngon rồi, họ quyết định tiếp tục nghỉ thêm một ngày một đêm nữa ở đây, dưỡng đủ tinh thần rồi tiếp tục lặn lội đường xa. Ngày mới lại lên, bọn họ đi tới cửa thành, chờ cửa mở để rời đi, tới nơi đã thấy một đám người đang chờ đợi.

Hiện tại, ra ngoài đi đường là rất nguy hiểm, không đến vạn bất đắc dĩ thì mọi người đều sẽ tránh trong thành trì. Giờ nhiều người ra khỏi thành như vậy rất ít thấy, chờ tới khi nhìn rõ những người này, đám tôi tớ Hạng gia càng thêm kinh ngạc.

Đây là một phần của đám lưu dân được vị du hiệp kia che chở trốn vào trong thành.

Thành trì này đã tiếp nhận bọn họ, trải qua nguy hiểm chắc hẳn họ phải biết có thành trì bảo vệ đáng quý như thế này chứ, vì sao lại vội vã ra ngoài sớm như vậy?

"Mấy người định đi tới phủ Quang Châu?" Thủ binh ở cửa thành cũng kinh ngạc hỏi. "Điên rồi à! Xa như vậy!"

Biểu tình của lão giả cầm đầu đám lưu dân vừa bình tĩnh lại kiên định, tuy rằng đáy mắt vẫn còn vương vấn bi thương nhưng không hề có sự điên cuồng: "Nghĩa sĩ muốn che chở chúng ta đi tới phủ Quang Châu, ngài ấy nói ở đó có Võ thiếu phu nhân, ở đó có thể sống một cuộc sống tốt đẹp."

Thủ binh cũng biết sự tích về Võ thiếu phu nhân và phủ Quang Châu, bọn họ cũng từng nghe phủ Quang Châu suất binh chống cự lại phản quân, bảo vệ được nửa cái Hoài Nam đạo. An Đức Trung phải khiếp sợ tránh lui từ bỏ Hoài Nam mà tiến công Đông Nam. Ở nơi đó hẳn là an ổn, tới nơi đó sẽ không phải lo lắng hãi hùng nữa, nhưng mà ....

"Từ nơi này đến phủ Quang Châu rất xa đấy." Thủ binh cười khổ. "Dọc đường đi không thể tránh khỏi nguy hiểm đâu."

Vì để tới nơi có thể sống một cuộc sống tốt đẹp trong truyền thuyết mà mất mạng quả thực không đáng giá, đặc biệt hiện tại bọn họ rõ ràng có nơi an ổn để nương náu.

Nhóm lưu dân nghe vậy nhưng vẫn kiên trì muốn đi, lão giả đưa tay ấn chặt vào ngực mình, có thủ binh dò hỏi, thì được biết nơi ấy có miếng mỹ ngọc mà vị du hiệp đã chết để lại.

Du hiệp kia tuyên dương cho bọn họ về phủ Quang Châu, hiện tại người nọ đã chết, nhưng những lưu dân này vẫn kiên trì đến nơi đó, đó là chấp niệm hay là để bảo đáp cho vị du hiệp kia đây?

Mặc kệ vì điều gì thì đây đều là hành động khi xúc động, thủ binh kiến nghị bọn họ nên bình tĩnh lại một chút, cũng biết bọn họ cảm động với nghĩa khí của du hiệp mà khó tránh khỏi quyết định nóng vội, chờ sau khi bình tĩnh sẽ không thấy không đáng giá đâu.

"Chẳng qua chỉ là chết mà thôi." Lão giả cảm tạ thủ binh, cười cười. "Ta đây đi về phía cái chết để tìm sống, cũng coi như là khởi đầu mới."

Thủ binh nhìn ra được những người này sẽ không nghe lời khuyên bảo, nên cũng không khuyên nữa. Lưu dân ở lại nhiều cũng là phiền toái, bởi trong thành không thể nuôi sống được nhiều người như vậy.

Cửa thành mở rộng, nhóm lưu dân dìu già gắt trẻ đi ra ngoài, những hoảng sợ khi sống sót sau tai nạn còn chưa tan hết, nhưng trong ánh mắt lại càng thêm kiên định.

Các tùy tùng Hạng gia liếc nhau, không biết nên đánh giá như thế nào, bởi chỉ cần là người bình thường đều sẽ lựa chọn ở lại nơi này, vị du hiệp đã cứu mạng của bọn họ, bọn họ không phải nên cố gắng sống sót để báo đáp hay sao? Vậy mà một lòng bôn ba muốn đi phủ Quang Châu.

Vừa đáng thương lại vừa đáng trách.

Mỗi người có vận mệnh riêng của mình, vận mệnh của đám lưu dân này là đi phủ Quang Châu, hoàn thành mục tiêu chưa thể thực hiện của vị du hiệp kia, mà vận mệnh của bọn họ là đưa bức thư này đến tay công tử, việc này quan hệ đến tương lai của Hạng gia. Vì thế, họ không sợ gian nguy, không sợ sinh tử, các tùy tùng Hạng gia quấn chặt bọc hành lý trên người, thúc ngựa rời khỏi thành trì này.

Nắng sớm từ trên cao trải khắp thiên hạ, bao phủ lấy mặt đất, cũng phủ lên những người bôn tẩu đường xa, bọn họ phảng phất như những chú kiến nhỏ bé.

...

...

-----------------------

 229. Nơi hiệp nghĩa, nơi bình yên.

Con kiến giữa đại địa mênh mông này thực sự quá nhỏ yếu, một cơn gió, một trận mưa hay một bàn chân dẫm lên cũng có thể hủy hại gia viên và cả tánh mạng của chúng, nhưng với số lượng nhiều thì không thể khinh thường.

Con đường lớn phía trước tấp nập người qua lại, thật giống như từng đàn từng đàn kiến di chuyển, thành trì ở nơi xa thì giống như tổ kiến. Hạng Nam cảm thấy dường như đã rất lâu rồi mình chưa gặp 'tổ kiến' như này, cũng chưa nhìn thấy nhiều người qua lại như vậy.

Thực ra, thời gian cũng chưa được bao lâu từ khi An Khang Sơn phản loạn, tiên đế băng hà, thiên hạ đại loạn còn chưa tới một năm. Nơi đã từng là thịnh thế, yên ổn giờ phảng phất như đã cách một thế hệ.

Rất nhiều người không thể nhớ nổi những ngày tháng trước đây như thế nào, nhưng mà từ khi đi qua Dĩnh Trần tiến vào Hoài Nam đạo, đặc biệt là khi càng tới gần phủ Quang Châu thì cảnh tượng nơi đây càng gợi lên ký ức.

Trên đường, người đi lại liên miên không ngừng, có người nghèo khổ cũng có người phú quý, có ngựa xe cũng có người đi bộ, nhưng khác với những nơi khác, bước chân của những người này vững vàng hơn nhiều, biểu tình cũng không hề hoảng sợ, không hốt hoảng nhìn ngó khắp nơi, hay trong ánh mắt có sự sợ hãi, mịt mờ.

Thôn xóm lác đác ven đường có tiếng gà gáy và khói bếp bay lên, khi Trần Nhị vào trong thôn xin chút nước uống còn bị chó cắn một miếng.

Chó cậy thế chủ, loạn thế đến người còn hoảng loạn nói gì đến chó càng phải cụp đuôi.

"Ngoài đồng có người đang làm việc." Trần Nhị duỗi tay chỉ về phía xa. "Đang mùa đông mà, có phải ngày mùa gì đâu?"

Hạng Nam không phải loại quý công tử, tay chân vụng về, không phân biệt được ngũ cốc. Hắn nhìn về đồng ruộng nơi xa, nói: "Bọn họ đang khai hoang, rẫy cỏ, trữ phân bón, như vậy đầu xuân đồng ruộng sẽ rất phì nhiêu."

Nông dân đã nghĩ đến việc trồng trọt đầu xuân và thu hoạch vụ mùa cho năm sau, có thể thấy được họ đều cảm thấy an tâm.

Chợt tiếng roi vang dội cùng tiếng vó ngựa truyền đến, sau khi vào Hoài Nam đạo hai họ đã quá quen thuộc, lập tức kéo ngựa né tránh vào ven đường, một đội binh mã nhanh chóng lướt qua, người đi đường cũng đều tránh đi.

Nhóm binh mã này mặc áo giáp sáng ngời, mang theo đao thương kiếm kích trên người, hình dung uy nghiêm, cả người tản ra mùi máu tươi. Hiện giờ, dù là binh mã ở bụng Trung Nguyên cũng đã nhìn thấy máu tươi, cũng đã từng giết người.

Chẳng qua nơi đây khác với những nơi khác, người qua đường vội vàng né tránh nhưng biểu tình không hề có chút hoảng sợ nào, phần lớn là phớt lờ như thường lệ, có vài người thì lại cảm thấy hứng thú suy đoán về toán binh mã này.

"Đây là Chấn Võ quân hay là quân lính phủ Quang Châu nhỉ?"

"Hình như không phải, ta thấy hình như là Phong Uy quân."

Bọn họ còn nhàn hạ nghị luận, đúng là cuộc sống ở đây trôi qua thật tốt. Hạng Nam cảm thán, có mùi thơm thoang thoảng truyền đến, hắn còn chưa kịp tìm kiếm nguồn cơn thì Trần Nhị đã vui vẻ buông dây cương ra.

"Lại có cháo nóng ăn rồi." Trần Nhị nói, vừa xoa xoa bàn tay cứng cong vì gió lạnh, vừa vội bước.

Khi Hạng Nam chậm rì rì bước đến gần thì người kia đã lấy được hai ống trúc đựng đầy cháo nóng.

Thực ra, cháo này được nấu trong một chiếc nồi to, nhưng mọi người vẫn gọi là lu cháo, chỉ có lu cháo của Võ thiếu phu nhân mới có thể gọi là lu cháo. Ở vài thành trì khác cũng có không ít nhà quyền quý hay phú hào phát cháo để hướng ứng theo Võ thiếu phu nhân, nhưng đó không gọi là lu cháo. Có rất nhiều người tình nguyện, chịu đựng đi thêm một đoạn đường nữa để ăn được cháo của Võ thiếu phu nhân .... Trần Nhị nghe vậy chỉ cảm thấy không còn gì để nói, cuộc sống của người nơi đây quả thật quá tốt, bị dung túng thành tật xấu mất rồi.

"Võ thiếu phu nhân là thần tiên, uống được chào của nàng sẽ bình an vô sự." Hai phụ nhân múc cháo lớn tiếng nói.

Lời này chỉ có phàm phu ngu phụ mới tin thôi, Trần Nhị đưa ống trúc cho Hạng Nam, hai người ngồi xuống tảng đá ven đường, uống cháo nghỉ tạm.

Cháo trộn với rau khô, hương vị thật ngọt ngào, chắc bụng hơn canh trà, thơm ngọt hơn nước trà, uống xong một uống trúc cả người ấm dào dạt, tràn ngập sức lực.

"Cháo có cho muối, ăn vào sẽ có sức lực." Hạng Nam nhìn ống trúc, nói.

Chỉ là ống trúc đơn sơ hơn nữa còn dùng đi dùng lại, nhưng bên cạnh lu cháo có bắc một nồi nước sôi, ống trúc đã được sử dụng sẽ được nhóm phụ nhân rửa sạch rồi ngâm trong nồi nước sôi, nóng hầm hập còn tản ra hương vị khiến người thoải mái.

Đến ăn cháo đa số là lưu dân hoặc người tha hương, khi Hạng Nam quan sát ống trúc thì những người kia lại quan sát về phía Hạng Nam.

Công tử đẹp trai này dùng ống trúc uống cháo mà mỹ cảm lại đẹp như đang uống rượu.

"Mấy người từ đâu tới vậy?" Phụ nhân phụ trách múc cháo tò mỏi hỏi.

Bà không riêng chỉ hỏi Hạng Nam và Trần Nhị, mà ai đến uống cháo bà cũng cười hỏi, phụ nữ mà thích nói chuyện tào lao, đặc biệt là làm những việc nhàm chán lặp đi lặp lại như nấu cháo, rửa dọn, nhóm lửa.

Tâm lý của hầu hết mọi người là đã uống cháo của người ta sẽ cảm thấy khá thân cận với đối phương, cho nên cũng sẽ ngồi tán gẫu một chút trong lúc nghỉ ngơi.

Trần Nhị thuần thục tùy ý nói ra một địa danh, phụ nhân hoàn toàn không hỏi sâu, có thể là bọn họ chỉ cần có người để nói chuyện cùng mà thôi, còn đúng sai gì thì cũng không quá để ý, bà tiếp tục dò hỏi là hai người họ tới buôn bán hay là đến nương nhờ họ hàng.

"Nơi này còn có thể buôn bán à? Thế đạo này còn có thể mua bán gì?" Hạng Nam cười nói.

"Đương nhiên có thể." Phụ nhân cũng cười, duỗi tay chỉ về phía trước. "Có thể làm buôn bán ở Hoài Nam đạo chúng ta, nếu ngươi trả tiền còn có khả năng mời binh mã đến hộ tống nữa."

Kẻ có thể cười đạm nhiên khi chứng kiến hết thảy trên dọc đường này như Hạng Nam nghe vậy lại có chút kinh ngạc, hiện giờ thương nhân còn có thể thuê binh mã để bảo vệ khi làm buôn bán ư?

Võ thiếu phu nhân này điên rồi à?

Hắn lại càng thêm tò mò muốn đến phủ Quang Châu, sau khi uống hết ống cháo rau hắn lên ngựa cùng Trần Nhị xuất phát, đám người uống cháo cũng dần đi, mà 3 phụ nhân nấu cháo, nhóm lửa, rửa dọn cũng hết thời gian làm việc hôm nay, ba người khác trong thôn cười cười nói nói bước đến, hai bên chào hỏi nhau rồi ba người hết ca đi về.

Hai người khác lập tức về nhà, còn phụ nhân nấu cháo đi tới nhà lý chính, lí chính trong thôn tuổi đã cao, khi xảy ra phản loạn cũng từng dẫn theo người nhà trốn chạy, nhưng không được bao lâu đã nằm liệt trên đường không chạy nữa, ông nói tình nguyện chết trong tay phản quân cũng không muốn lang bạt kỳ hồ (nghĩa gốc là: con sói dẫm lên cái yếm của chính nó - ý chỉ: lang thang, phiêu bạt nay đây mai đó).

Lúc này, lão nhân tình nguyện chết cũng không muốn chịu khổ này đang híp mắt cầm bút viết viết vẽ vẽ gì đó, thỉnh thoảng lại ngáp một cái, mà khay đồ ăn có một chén cháo, một đĩa đồ chay và bánh hấp đặt trên bàn đã nguội ngắt từ lâu.

"Thúc tổ." Phụ nhân la lớn, cũng mặc kệ ông lão này có bận gì hay không. "Trong ca trực của ta có 10 người qua đường ăn cháo, đều là người xứ khác...."

Lí chính vội xua tay: "Từ từ, nói chậm một chút, nói chậm một chút."

Ông nhanh chóng thu dọn chỗ giấy trên tay, rồi lấy ra một quyển sổ, một lần nữa lật lật vài tờ, viết ngày tháng sau đó mới nói: "Rồi, nói đi."

Phụ nhân bắt đầu nói về lai lịch, tuổi tác mà mình dò hỏi được khi tán gẫu với mỗi người tới uống cháo. Lí chính cũng không dò hỏi xem lời tự báo gia môn kia là thật hay giả mà chỉ ghi chép vào sổ, quan phủ đã dặn dò phải thống kê dân cư đi vào phủ Quang Châu để tùy thời nắm giữ được số lượng đồ ăn xem có sung túc hay không.

Phụ nhân nói xong thì đi về, còn lí chính tiếp tục xem xét sửa sang lại.

"Ông này, sao còn chưa ăn cơm hả?" Bà vợ già tới gần xem, bất đắc dĩ nói. "Còn phải đi hâm nóng lại một lần nữa."

Lúc này, lí chính đã đứng lên: "Không cần, ta đi trấn trên đây."

Ông bao lại một đống sổ sách trên bàn, vội vàng đi ra ngoài. Lúc ấy, thôn xóm của bọn họ bị cướp giết, gia súc nhà ông cũng chạy hết, giờ muốn vào thành chỉ có tự mình đi bộ. Vừa mới lao ra khỏi nhà, ông đã thấy váng đầu, bụng thì kêu rồn rột, lúc này ông mới nhớ mình đã không ăn 2 bữa.

Nhưng còn rất nhiều việc phải làm, cho nên mặc kệ, lão lí chính gọi vợ già của mình đưa cho vài cái bánh bột ngô, cầm lấy cây gậy gỗ, vội vàng chống gậy đi mất.

"Ấy dà, thật là chịu tội." Vợ già ở phía sau kêu lên. "Còn khổ hơn so với chạy nạn đó, sao ông không tìm chết đi?"

Lão lí chính không để ý đến lời trêu chọc của bà vợ già, gậy gỗ chống xuống mặt đất, bước chân cũng nện xuống rầm rập. Sợ khổ ư? Thật ra không phải, mà là sợ bản thân không biết phải sống như thế nào.

Vào đông, trong xương mù người đi bộ hay kẻ cưỡi ngựa rộn bước trên đường lớn, có nhanh có chậm cùng hướng về một tòa thành trì.

Hạng Nam ngẩng đầu nhìn lên, đó chính là phủ Quang Châu.

-----------------------------

 230. Vào thành, quan sát kỹ càng.

Phủ Quang Châu khá quen thuộc với Hạng Nam, quen thuộc ở đây không phải nói là hắn đã từng tới mà là nó có khung cảnh của một thành trì nên có.

Người người qua lại, có cưỡi ngựa, có ngồi xe, có đi bộ, có nam, có nữ, có già, có trẻ. Trên đường lớn có rất nhiều trà lều hàng quán, với đủ loại âm khẩu náo nhiệt cười đùa.

Chỉ có một điều khiến người ta cảm nhận bản thân đang ở loạn thế, đang phải chinh chiến đó là số lượng binh mã đông đảo ở cửa thành và thỉnh thoảng có từng toán binh lính đi ngang qua.

"Tiểu gia, ở đây người ta bán cả ngựa!" Trần Nhị từ bên đường chạy về, kinh ngạc nói.

Trên khoảng đất trống ven đường, phía sau trà lều quán ăn còn có bán các loại hàng hóa linh tinh khác, có người dựng chuồng, đóng cọc vây lấy dê bò gà vịt, chẳng qua dê bò gà vịt cũng là bình thường. Điều đặc biệt ở đây là ngay lúc này, ngựa là thứ khan hiếm, có giá trị nhất. Binh lính khi chinh chiến cần đến ngựa, ở các nơi khi binh mã xông vào thành thì trước tiên họ sẽ cướp đoạt, chiếm lấy và khống chế trại nuôi ngựa, dù là của quan phủ hay của thương nhân đều không thể tránh khỏi.

Hiện tại, bên ngoài làm gì có thương nhân nào dám dẫn theo nhiều ngựa đi lại đâu?

Hạng Nam nhìn theo hướng Trần Nhị chỉ, quả nhiên nhìn thấy một khoảng đất trống đã được vây lên, bên trong có buộc không ít ngựa, có lớn, có nhỏ không đồng đều, phẩm chất cũng không được tốt lắm, nhưng điều quan trọng trong chuyện này không phải phẩm chất mà là số lượng của chúng.

"Họ bảo là mã thương từ Sơn Đông." Trần Nhị nhạy bén đã hỏi thăm ra lai lịch.

Hạng Nam chợt hiểu, từ Sơn Đông đến Hoài Nam đạo này không ít nơi đã nằm trong tay vị Võ thiếu phu nhân rồi, cho nên đường xá thông suốt, che chở cho đám thương nhân đến buôn bán cũng không phải điều khó khăn, nhưng mà vào lúc này, làm việc này thì.....

Một cây kẹo hồ lô chợt xuất hiện trước mắt hắn, Trần Nhị ở bên cạnh cười hì hì đang gặm một cây: "Còn bán cả cái này nữa, đã lâu rồi chưa ăn."

Hồ lô ngào đường không phải đồ gì hiếm lạ, vào mùa đông ngoài đường lớn hay ngõ nhỏ, trong thành trấn hoặc thôn xóm đều có thể bắt gặp. Hạng Nam đưa tay nhận lấy, chẳng qua đây là lần đầu tiên hắn thấy bán trong mùa đông năm nay.

Hắn ngẩng đầu nhìn về phía trước, một người bán hàng rong đang khiêng một thân rơm cắm đầy kẹo hồ lô đi qua, loại buôn bán nhỏ này không cần bỏ vốn nhiều, kiếm được cũng ít, là kế sinh nhai có cũng được mà không cũng vậy, vì vậy khi không cần tính toán cho cuộc sống quá nhiều thì mới có người làm, hiện tại vào lúc này.....

Tiếng cười đùa của đám trẻ truyền đến, tầm mắt Hạng Nam vẫn ở phía sau người bán hàng rong kia. Một đám trẻ con khoảng 4-5 tuổi nhảy nhót theo sau người kia, có đứa giơ kẹo hồ lô trong tay lên, nhưng đại đa số chỉ có thể chảy nước miếng, mở to mắt trông mong. Đứa có kẹo hồ lô thì vui cười, háo hức, đứa không có thì chờ mong, có đứa còn bật khóc.

Vì một món ăn vặt mà cười mà khóc, cũng là một loại hạnh phúc. Hạng Nam giục ngựa đi đến gần đám trẻ, giơ cây kẹo hồ lô trong tay lên thật cao. Dưới ánh mặt trời, cây kẹo đỏ rực lóe sáng hấp dẫn tầm mắt của đám trẻ, ánh nhìn của bọn chúng cũng chăm chú trên người, trên mặt Hạng Nam.

Vị công tử này chỉ khoảng 17 - 18 tuổi, trông thật đẹp mắt, ăn mặc cũng đẹp nữa, là người có tiền nha. Kẻ có tiền ra vào phủ Quang Châu do ảnh hưởng của Võ thiếu phu nhân đều thích là việc thiện.

Đôi mắt của đám nhỏ sáng lấp lánh, không biết vị ca ca xinh đẹp này có thể chia kẹo cho bọn chúng không nhỉ?

Hạng Nam giơ cao cây kẹo lên cho mọi người nhìn rõ, sau đó ống tay áo vung lên, quơ quơ một cái rồi thu tay lại, cắn một miếng mất hai viên, tiếng nhai rộp rộp truyền ra, đôi môi mỏng dính nước đường ánh lên sáng ngời.

Tiếng khóc của lũ trẻ càng lớn hơn nữa.

Trần Nhị che mặt, đạp vào chân ngựa của Hạng Nam một phát, ngựa chấn kinh phi về phía trước mang theo kẻ đang cưỡi trên mình nó, nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Cửa thành càng ngày càng gần, ngoại trừ cửa thành cao lớn thì thứ đập vào mắt đầu tiên là hai lu cháo thật lớn, bên cạnh còn có thang gỗ, phía dưới có củi lửa, bên cạnh cũng có nồi nước sôi ngâm ống trúc, thỉnh thoảng có người đi qua vớt lấy ống trúc rồi bước sang nhận cháo từ lu lớn, cháo ở đây thỉnh thoảng mới được múc ra, chủ yếu là có một nút lọ bằng gỗ, chỉ cần mở chốt là cháo chảy ra như nước suối vậy.

Đây mới đúng là lu cháo, lu cháo của Võ thiếu phu nhân.

Người tụ tập xung quanh lu cháo rất nhiều, có lưu dân khất cái, có người ăn mặc phú quý, có người coi nó là thứ để chắc bụng, cũng có kẻ coi đó là nước trà nếm thử mùi vị.

Hạng Nam cưỡi ngựa chậm rãi đi tới trước cửa thành.

Cửa thành tuy rằng có thủ binh bảo vệ nhưng không hề nghiêm tra đối với người ra vào, chỉ có đánh giá, xem qua những xe hàng kéo đầy hàng hóa, hay người gồng gánh nặng nề, hoặc những người đi tay không nhìn loạn, cùng với những người ngồi trên lưng ngựa buộc tay nải căng phồng hiện rõ hình dạng đủ loại binh khí.... Họ chỉ đánh giá, tựa như nhìn thấu hết thảy nhưng lại như không nhìn thấy gì.

Sau khi, Trần Nhị vừa ấn vào binh khí đeo trên eo vừa đi qua cửa thành, hắn không nhịn được quay đầu lại: "Thật sự không kiểm tra à? Có thể tùy tiện đi vào ư?"

Hiện tại, đại đa số thành trì đều không mở cửa, mà có mở thì cũng hạn chế thời gian, ra hay vào đều bị soát người, ai mà mang theo binh khí thì đừng hòng đi qua.

Hắn không tin những thủ binh kia không nhìn thấy mình đang giấu binh khí bên trong quần áo.

Hạng Nam không quay đầu lại, cũng không hề tỏ ra kinh ngạc: "Đương nhiên là tùy tiện đi vào, ngươi đã quên rồi à? Thành trì Đại Hạ trước nay đều có thể tùy tiện ra vào."

Trần Nhị vốn là binh sĩ thủ thành, nghe vậy thì sửng sốt, suy nghĩ một lát mới nhớ được, rồi lại cười khổ, đó là trước kia, chứ hiện tại..... Hắn nhìn về phía trước, họ vào thành, phồn hoa càng đập vào mắt hắn.

Trần Nhị cảm nhận được rõ ràng, phủ Quang Châu khác hoàn toàn với những nơi khác. Tầm mắt hắn dừng ở một bà lão ăn xin trên đường.

Hình dung của bà chật vật, sắc mặt dại ra nhưng không hề cảm thấy tuyệt vọng, bởi dù không có nhà để về hay thân nhân thì khi bà đói bụng có thể đến cửa thành dùng ống trúc để uống cháo, tuy rằng không phải món ngon mỹ vị gì, nhưng nó lại có thể khiến bà sống sót, bên ngoài thành còn có những túp lều nhỏ được dựng lên dành riêng cho những lưu dân, khất cái, tuy rằng đơn sơ nhưng có thể chống đỡ được gió tuyết.

Cho đến này, Trần Nhị vẫn chưa tìm được nương của mình, lúc trước huyện lệnh huyện Duyên đã xua đi dân chúng, mọi người chạy trốn khắp nơi. Hiện giờ huyện Duyên đã thuộc sở hữu của phản quân, trong tình hình chiến sự như này, hắn không thể dẫn theo binh mã xông thẳng vào đó chỉ để tìm kiếm nương của mình được.

Như vậy sẽ khiến cho rất nhiều bà mẹ mất đi đứa con của mình, tiện đà cũng làm cho rất nhiều đứa trẻ mất đi phụ mẫu.

Hắn hy vọng nương của mình còn sống, nếu đang ở một nơi giống như phủ Quang Châu, bà nhất định có thể sống sót cho đến khi hắn tìm được bà.

Trần Nhị ngây ngốc với những ý nghĩ trong đầu mình, không biết phải qua bao lâu mới phát hiện, bọn họ đang đi vòng quanh thành trì. Hạng Nam thì tò mò nhìn một nhà thợ rèn, có người đang nói chuyện, tựa hồ như đang nghiên cứu tỉ lệ đúc thế nào.

".... Cái này không làm được."

"... Vậy thì chờ một chút, nghe nói Võ thiếu phu nhân muốn làm một bộ áo giáp hoàn mỹ, phỏng chừng sẽ có thương nhân mang nguyên liệu tới lấy lòng."

" ... Đến lúc đó ta cũng dùng tiền mua một ít nguyên liệu tốt về."

Những thứ như đồng, sắt mà có thể vận chuyển rồi mua bán ư, buôn bán ở phủ Quang Châu làm quá lớn, có bao nhiêu lực hấp dẫn đây, chậu châu báu à?

Trần Nhị chọc hắn: "Tiểu gia, đang làm gì vậy?"

Hạng Nam ừ một tiếng thu tầm mắt lại, mấy người ở cửa hành thợ rèn kia không nói thêm gì nữa, thanh âm leng keng, leng keng dần phát ra với khí thế ngất trời.

Trần Nhị không vui nói: "Đi lung tung gì đây, ngươi không về nhà mà lén lút tự mình chạy tới đây cơ mà, vì sao còn chưa đi gặp vị Võ thiếu phu nhân kia?"

Hạng Nam nói: "Ta đang gặp Võ thiếu phu nhân rồi đây."

Trần Nhị trừng mắt, không hiểu.

Hạng Nam duỗi tay chỉ khắp bốn phía: "Dọc đường đi và cả tòa thành này nữa, khắp nơi đều là Võ thiếu phu nhân, khắp nơi đều đang nói về Võ thiếu phu nhân."

Nữ tử kia, tuy rằng chưa gặp mặt đã xuất hiện trước mắt hắn rồi.

Nàng từ bi nuôi dưỡng vạn dân, nàng xa hoa yêu thích kỳ trân dị bảo, nàng hiền thục đóng cửa phụng dưỡng bà mẫu, nàng lại vũ dũng dám tự mình lãnh binh chinh chiến.

Trần Nhị vẫn không hiểu, mọi người đang nói về nàng thì thế nào?

"Ta muốn xác nhận rằng ta nên gặp ai đây." Hạng Nam khẽ mỉm cười: "Mỗi người đều đang nói về Võ thiếu phu nhân, mà không phải về Võ Nha Nhi trượng phu của nàng, cho nên hết thảy đều là thành tựu của bản thân nàng, nàng là chủ nhân của nơi này."

---------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro