Chương 266 - 268

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 266. Việc của Chưa Xong

*Chưa Xong là tên của vị thái giám ạ.

Quan tướng Nghi Châu cùng với người đàn ông mặt trắng không râu đi vào nội trạch, nhanh chóng được Lý Minh Lâu mời vào.

Dưới hành lang mấy đứa nhỏ khoảng 10 tuổi cả nam lẫn nữ đang chơi đùa, thấy bọn họ tới thì lập tức nhấc lên mành che mời vào.

Quan tướng như ngừng hô hấp khi nhìn thấy vị nữ tử đang ngồi trong phòng.

Lúc này, hắn chợt nhận ra vì sao mấy người khác lại cười đầy ẩn ý với hắn: "Ngươi tự đi xem Võ thiếu phu nhân của chúng ta đi, không giống trước kia đâu."

Hắn còn tưởng rằng họ nói về việc nàng nhận được lệnh phong thành chủ nhân của Hoài Nam đạo, hóa ra là...

Hắn nhìn thấy tiên nữ, mà vị tiên nữ kia cũng đang nhìn hắn.

"Vị này là phó tướng của Chu tướng quân?" Nàng hỏi.

Tiên âm thật dễ nghe khiến thần hồn đang bay xa của hắn quay lại, phó tướng cúi đầu thi lễ:

"Mạt tướng Lý Thành bái kiến thiếu phu nhân."

"Lúc trước, Nghi Châu đã vận chuyển không ít hàng hóa tới đây rồi." Lý Minh Lâu nói. "Lần này lại đưa tới nhiều như vậy, Chu tướng quân vất vả."

Nàng lại hỏi về Chu Hiến ở bên kia thế nào, tình thế của phản quân bốn phía ra sao.

Lý Thành cúi đầu chỉ nghe thanh âm thì cảm thấy vẫn là Võ thiếu phu nhân trước đây, khi đó nàng tùy quân cả một đường đấu tranh anh dũng cũng không rời không bỏ. Nàng sẽ quan tâm bọn họ ăn uống, sẽ xem xét tình hình vết thương mỗi người.

Lý Thành trả lời từng câu từng câu, Chiêu Vương bi tráng bảo hộ thành trì, quân dân thành Nghi Châu một lòng kháng địch, sôi nổi tòng quân khổ luyện, trong ngoài kiên cố như thùng sắt. Chu Hiến ở lại cùng một ngàn binh mã, hiện tại mở rộng sắp được một vạn binh.

"Tướng quân nói, muốn suất binh để làm sao mà Nghi Châu có thể liên thông với Tuyên Võ và Hoài Nam đạo." Hắn vui vẻ nói, không nhịn được khoa tay múa chân.

Chu Hiến mặc sức tưởng tượng còn lớn hơn nữa, sau khi liên thông sẽ hóa thành một mũi tên sắc bén chỉ thẳng vào kinh thành, tiền hậu giáp kích với Võ đô đốc, một trận bình định phản quân.

Lý Minh Lâu cười: "Mọi người cùng nhau nỗ lực."

Nụ cười làm Lý Thành hoa mắt, lúc trước nàng gắn mình trong tấm áo choàng đen, dù hành tẩu giữa ban ngày vẫn phảng phất như quỷ mị, nhưng mỗi người đều xưng nàng là thần tiên, hiện tại xem ra thật sự là thần tiên nha, cho nên vẫn giống như trước đây.

Thần tiên lại cười một lần nữa: "Trước tiên không cần liên thông với Tuyên Võ đạo, bắt đầu từ Đông Nam đoạt lại hoàn toàn Hoài Nam đạo đã."

Phía Đông của phủ Quang Châu, một nửa Hoài Nam đạo vẫn còn ở trong tay phản quân, nơi đó là Mã Giang suất lĩnh mười mấy vạn binh mã vốn có của Hoài Nam, bên cạnh là đại quân của An Đức Trung đến từ Chiết Tây, mà đại quân của An Đức Trung đã đánh lui Tề Sơn, chiếm cứ một nửa Đông Nam, ủng mấy vạn binh mã.

Bên đó không thua gì phản quân ở kinh thành, đánh lên không khác gì địa ngục thảm thiết.

Lý Thành rơi từ bầu trời xuống mặt đất, cúi đầu thưa dạ.

"Vị này là?" Lý Minh Lâu nhìn về phía người đàn ông mặt trắng không râu.

Người này có khuôn mặt trắng như bạch ngọc, hơi thở ôn nhã, thoạt nhìn khoảng 40 tuổi, nhưng lại trông giống 30, mặc áo xanh đứng yên lặng trong phòng. Nếu không để ý đến thì hắn giống như không tồn tại, nhưng khi tầm mắt nhìn về phía hắn, hắn sẽ rạng rỡ như lúa mạch trổ bông.

Lý Minh Lâu chú ý tới khi hắn tiến vào cùng với Lý Thành, Lý Thành còn đi sau một bước.

Nghe thấy nàng hỏi, hắn cúi người thi lễ: "Lão nô Chưa Xong, bái kiến phu nhân."

Chưa Xong? Dùng tên giả à.

Mà cũng chỉ có thái giám mới tự xưng là lão nô, tuy rằng Lý Minh Lâu từng gặp qua những thái giám trong Chiêu Vương phủ nhưng vì vội vàng cũng không nhận ra ai.

Lý Thành giới thiệu: "Đây là nội thị của Chiêu Vương phủ, hắn quen thuộc với thành Nghi Châu, vì tướng quân còn phải lãnh binh nên đã để hắn làm thành chủ quản lý châu thành."

Thành chủ à? Cùng cấp bậc với tri phủ, chân mày Lý Minh Lâu hơi nhíu lại, không biết là do Chu Hiến mời hay do thành Nghi Châu chủ động đưa lên.

Một từ 'làm' ở đây bao hàm rất nhiều ý nghĩa.

Chu Hiến là võ tướng, nàng không lo lắng việc đánh giặc bảo vệ thành trì, nhưng việc trị thành chỉ sợ không phải đối thủ của một số người, hắn có bị đám thế gia đại tộc ở đó bắt nạt hay không? Nếu như bị chèn ép thì không thể chấp nhận được!

Lý Minh Lâu không nói lời nào, không khí trong phòng chợt đình trệ.

Khương Lượng, Lưu Phạm cũng nhìn chằm chằm vị thái giám này, bằng một ánh mắt khinh mạn, một ánh mắt kiêu căng, tựa hồ như muốn dùng cái nhìn để đuổi đối phương bỏ chạy.

Chưa Xong không bỏ chạy, trên thực tế hắn dường như không thấy Khương Lượng và Lưu Phạm còn ngồi một bên.

"Phu nhân, là lão nô chủ động thỉnh mệnh với Chu tướng quân." Hắn chủ động nói. "Chu tướng quân vừa phải luyện binh vừa phải chưởng quản thành trì quá là vất vả, hơn nữa thành Nghi Châu lại khác với những thành trì khác, không có mệnh quan triều đình, mọi việc luôn là Chiêu Vương điện hạ tự mình xử lý, rất nhiều quy củ không giống những nơi khác."

Cho nên bọn họ không nghe người ngoại lai quản lý à?

Lý Minh Lâu nói: "Quy củ đều từ không mới đến có, trước mắt mọi người từ không quen thiên hạ đại loạn nay đều đã quen rồi."

Khương Lương cũng nói theo: "Nói tiếp thì những quy củ của phủ Quang Châu chúng ta cũng không giống trước đây, thái bình thịnh thế nào có phí vào thành, phí hộ điền, lúc đầu mọi người cũng không quen nhưng không còn cách nào khác, thế đạo đã như vậy, quy củ cũng phải thuận theo thời thế mà làm."

Thế gia không tuân theo quy củ hiện tại kết cục thế nào, máu ở pháp trường còn chưa có khô đâu.

Thành Nghi Châu chưa chắc đã không thể.

Chưa Xong lui về sau một bước, quỳ xuống.

"Phu nhân, lão nô từ nhỏ lớn lên ở phủ Chiêu Vương, hiện giờ Chiêu Vương cưỡi hạc mà đi, để lại đám phế nhân không được đầy đủ như chúng nô sống tạm, mọi người đề nghị đi theo Chiêu Vương." Hắn nói. "Nhưng lão nô nghĩ, tâm nguyện của Chiêu Vương điện hạ còn chưa thành, chúng nô tài không thể chết được, chúng nô tài hẳn là phải thay ngài ấy bảo vệ tốt Nghi Châu và dân chúng, nhìn loạn quân bị bình định, nhìn thiên hạ khôi phục thái bình, nhìn máu người một nhà Chiêu Vương chảy không uổng phí, chờ đến lúc ấy, chúng nô lại đi theo điện hạ."

Hắn cúi người dập đầu thi lễ.

"Cho nên, lão nô lấy tên là 'Chưa Xong', tự tiến cử mình hiệp trợ Chu tướng quân quản lý thành Nghi Châu, không cầu xin gì khác, chỉ vì kế thừa tâm nguyện của Chiêu Vương điện hạ."

Hắn ngẩng đầu, hai mắt lấp lánh ngấn lệ, lần đầu tiên Lý Minh Lâu nhìn thấy một người đã 30-40 tuổi rưng rưng nước mắt còn có thể trong trẻo như trẻ con đến vậy.

"Trước khi lâm chung điện hạ đã phó thác thành Nghi Châu cho phu nhân, Nghi Châu là của phu nhân, Chu tướng quân để nô tài làm thành chủ, vốn dĩ muốn viết thư xin chỉ thị của người, nhưng lão nô cầu xin tự mình tới gặp phu nhân."

Hắn lại cúi người một lần nữa, dán chặt phần trán xuống mặt đất.

"Thỉnh xin phu nhân phó thác thành Nghi Châu cho lão nô, lão nô nguyện lấy tấm thân tàn vì nó dùng đến giọt máu cuối cùng."

Lý Minh Lâu nhìn nội thị quỳ trên mặt đất, nói: "Vậy hãy vĩnh viễn nhớ kỹ Chiêu Vương chết như thế nào."

Chưa Xong ngẩng đầu: "Mỗi ngày, khi tỉnh lại lão nô mặc niệm một lần, mỗi ngày trước khi ngủ lão nô mặc niệm một lần, mỗi lần trước khi ăn cơm mặc niệm một lần, ngày ngày đêm đêm không quên."

Lý Minh Lâu nói: "Nếu là thành chủ, thì không cần xưng hô lão nô nữa, Chưa đại nhân, xin đứng lên."

Chưa Xong ngẩng đầu, hai mắt rưng rưng cười với nàng: "Đa tạ phu nhân, Chưa mỗ lĩnh mệnh."

...

...

Khương Lượng nhìn Chưa Xong rời đi đưa ra lời bình: "Người này không thể coi kinh. Chiêu Vương không có dã tâm, nhưng nội thị lại lấy lý do vì ký thác của ngài để sống sót, Chiêu Vương đã chết, bọn họ muốn tồn tại lại tìm kiếm một ký thác mới."

Mà ký thác này là thiện hay ác? Khống chế hay mất khống chế chỉ trong một ý niệm mà thôi.

"Lấy cái chết của Chiêu Vương để ký thác à." Lưu Phạm ừ một tiếng. "Ta thấy phong phạm của người này tốt hơn lão đấy."

Khương Lượng tự nhặt những từ thích nghe trong lời nói của đối phương: "Á à, ngươi cũng cho rằng ta tốt đúng không, thật là tuệ nhãn như đuốc."

Lưu Phạm hừ một tiếng không để ý đến lão nữa, quay sang nhìn Lý Minh Lâu hỏi việc đang bàn lúc trước: "Phu nhân chẳng lẽ cứ như vậy buông tha cho đám thế gia kia, hơn nữa về sau còn giảm bớt cho họ thuế má, gạo thóc lương thực à?"

Lý Minh Lâu nói: "Ngoại trừ đám người Hoàng thị ra thì điều bọn họ muốn chẳng qua chỉ là món lợi nhỏ, không phải thật sự muốn đảo lộn thái bình ở phủ Quang Châu. Mục đích của chúng ta là muốn ổn định châu phủ, cảnh giác là được, bởi vì dù sao họ không phải là phản quân, giết chóc quá nhiều dân chúng sẽ sợ hãi."

Khương Lượng nâng chén trà lớn của lão lên, gật đầu: "Mưa móc sau khi lôi đình, tất nhiên thế gia sẽ mang ơn đội nghĩa với phu nhân."

"Ta không để ý bọn họ hận ta hay mang ơn ta, có cam tâm tình nguyện hay là đè nén giận dữ, chỉ cần đừng hủy phủ Quang Châu của ta là được." Nàng nói.

Khương Lượng gật đầu một lần nữa: "Phu nhân lòng dạ bao dung, không có ham muốn nhưng thật cương quyết."

Lý Minh Lâu nhìn lão cười: "Đa tạ khích lệ."

Cũng giống như kiếp trước, khi đó thỉnh thoảng Khương Lượng cũng khen ngợi nàng, nào là thông minh nhanh nhạy, nữ trung hào kiệt như đại trượng phu. Đương nhiên, khi đó nàng không tin lời lão nói, nàng được khen tựa như việc ăn cơm uống nước hàng ngày vậy.

Khương Lượng nói: "Không cần cảm tạ không cần cảm tạ, phu nhân đương nhiên đáng được khen ngợi."

Lưu Phạm không nhịn được nữa, không khỏi phân trần lôi kéo lão già kia cáo từ, Khương Lượng đi tới cửa lại quay lại thi lễ nói đa tạ với nàng.

Lý Minh Lâu khó hiểu hỏi: "Cảm tạ ta điều gì?"

Khương Lượng thành khẩn nói: "Tạ phu nhân đã chộp ta tới."

Lý Minh Lâu bật cười ha ha.

-------------------------

 267. Dăm ba câu.

Lưu Phạm kéo Khương Lượng về phòng rồi một lần nữa nhét mảnh gương vào trong ngực lão.

"Soi đi, soi lại mặt lão đi." Hắn nhắc nhở lại một lần nữa. "Lão đã nói là đảm đương một môn khách chứ không phải là mị khách."

Khương Lượng lớn tuổi rồi, chưa bao giờ nổi giận mà ngược lại còn cười ha ha: "Ta thật sự cảm tạ phu nhân tóm ta vào mà. Chẳng qua, ngươi không cần lo lắng, mặc kệ là mị khách hay môn khách đều được, dù cho không làm việc chỉ biết ăn không ngồi rồi nàng cũng sẽ không để ý."

Lưu Phạm nhíu mày: "Ý lão là gì?"

"Vị phu nhân này đúng là tiên nhân." Khương Lượng vuốt râu nói. "Cũng chỉ có tiên nhân mới vậy, đúng không? Ngươi không nhìn ra à?"

Lưu Phạm nhìn lão.

Khương Lượng tiếp tục cười ha ha: "Ngươi còn trẻ không nhìn ra được rồi."

Lưu Phạm vẫn nhìn lão không nói lời nào.

Khương Lượng thu lại nụ cười, kéo hắn ngồi xuống: "Mọi người đều cho rằng phu nhân cướp của người giàu chia cho người nghèo, đối đãi khác nhau với người giàu và bá tánh bình dân. Nhân từ với bá tánh, lãnh khốc với phú hộ. Bá tánh xưng nàng là tiên nhân, phú hộ thầm hận rủa nàng là quỷ mị, có phải hay không?"

"Đương nhiên không phải." Lưu Phạm nói. "Nàng làm vậy không phải là nhân từ hay lãnh khốc, chẳng có quan hệ gì tới tâm địa hết, mà là thủ đoạn. Bá tánh quá nhiều người khốn cùng, người giàu thì ít ỏi nhưng gạo thóc sung túc, mà nhân tính bổn ác, sẽ không có người nào thật sự chấp nhận táng gia bại sản để nuôi dưỡng kẻ khác cả. Nếu muốn để càng nhiều người sống sót, vượt qua cửa ải khó khăn thì phải có một người đứng ra, cướp của người giàu chia cho người nghèo."

Khương Lượng hơi hơi mỉm cười: "Đúng vậy, là thủ đoạn, không can hệ tới tâm địa. Các bá tánh tán dương đó không phải sở cầu của nàng, mà nhóm phú hộ có hận thù nàng cũng không thèm để ý. Đồng dạng, ta nịnh nọt, ngươi kiêu căng, thậm chí chúng ta có làm việc hay không, nàng cũng không thèm để ý, chỉ cần đừng ngăn cản chuyện của nàng là được."

Người một khi đã làm việc gì luôn có sở cầu, nàng không cầu lợi lộc, không cầu kiến công lập nghiệp, không cầu thiện danh, vậy rốt cuộc nàng cầu gì? Nàng muốn làm việc gì?

Lưu Phạm suy tư.

"Không biết, mới là điều khiến người chờ mong nhất, chúng ta chưa bao giờ gặp gỡ nữ tử như vậy cả, rất thú vị đúng không." Đôi mắt của Khương Lượng hấp háy ánh sáng, lão vừa nói vừa ném trả lại mảnh gương vào trong ngực Lưu Phạm: "Ngươi cũng nên cảm tạ ta đi, nếu không phải ngày đó ta dẫm ngươi một phát thì nào có chúng ta hôm nay."

Lưu Phạm giận dữ: "Rốt cuộc lão cũng thừa nhận rồi nhé, ngày đó đúng là lão cố ý dẫm ta mà!"

...

...

Tiễn đi thành chủ mới của Nghi Châu, nghe xong lời cười đùa của Khương Lượng và Lưu Phạm. Lý Minh Lâu cũng không nghỉ ngơi, người bên trượng phu của nàng cũng tới gặp, dẫn theo thái giám sứ giả của hoàng đế.

Lúc tiếp thánh chỉ mọi người đã gặp nhau, đọc xong thánh chỉ sứ giả của thiên tử cũng không lập tức rời đi.

"Phủ Quang Châu xảy ra việc lớn như này không thể giấu giếm được bệ hạ. Mời công công ở lại nơi đây, chờ mọi việc sắp xếp thỏa đáng rồi mới quay về Lân Châu, cũng để có thể hội báo chuyện này rõ ràng tỉ mỉ cho bệ hạ được biết, tránh làm bệ hạ lo lắng." Tri phủ thỉnh cầu. "Hơn nữa, án này còn đề cập một lệnh quan bên người bệ hạ."

Thái giám tới từ Lân Châu không có bất cứ một chút do dự nào, hắn gật đầu đồng ý, vẫn luôn yên lặng chờ tới bây giờ.

Binh mã hộ tống hắn tới đây là cấm quân, đương nhiên, cấm quân này cũng chọn lựa trong Chấn Võ quân để đảm nhiệm. Hằng ngày, Chấn Võ quân ra ngoài đánh giặc, hoàng đế yêu cầu gì dùng đến những người này.

Có quan viên thưa bẩm, như vậy không hợp quy củ, bên cạnh bệ hạ cần phải có đội quân riêng biệt. Nhưng Hoàng đế cự tuyệt, nói, lúc này tất cả mọi người đều đang xông pha chiến trường, sao có thể lãng phí ở bên người ngài được, chính ngài cũng muốn tự mình đi giết địch mà.

Dẫn đội tới lần này vẫn là Vương Lực mà mọi người quen thuộc.

"Đô đốc lo lắng thiếu phu nhân ở bên ngoài bị người ta bắt nạt, chèn ép cho nên thỉnh cầu bệ hạ lệnh phong." Hắn lớn tiếng cảm thán. "Quả nhiên, quả nhiên, cũng may, cũng may."

Nói rồi tiếp tục giới thiệu vị thái giám bên cạnh.

"Đô đốc lại thỉnh bệ hạ sắp xếp người tuyên chỉ, vị công công này chủ động thỉnh mệnh, cả đường theo chúng ta không sợ gian khổ bôn ba đến đây."

Vương Lực là quân hán cho nên cách nói chuyện và hành động khá lỗ mãng, nhưng một câu có hai từ 'thỉnh' làm nàng cũng biết chuyện này không dễ dàng gì.

Ban bố lệnh phong còn dễ nói, việc tuyên chỉ có chút phiền phức, ở thời điểm này, muốn tới phủ Quang Châu phải xuyên qua nơi đóng quân của phản quân. Quá nguy hiểm, bọn quan viên nhất định sẽ không chịu tới. Vậy mà vị thái giám này dũng cảm đứng ra, hoặc là để hoàng đế không bị khó xử, hoặc là muốn có mối giao tình với Võ Nha Nhi.

Tuy rằng chỉ cần Chấn Võ quân đưa lệnh phong tới cũng không khác nhiều, nhưng có một vị sứ giả của hoàng đế tới tuyên chỉ càng có vẻ trịnh trọng và mang tính uy hiếp hơn.

Lý Minh Lâu thi lễ với hắn: "Công công vất vả rồi."

Thái giám vội đáp lễ, khen ngợi Võ Nha Nhi anh dũng, khen Võ thiếu phu nhân cân quắc tu mi*, lại tỏ vẻ căm giận bên ngoài quá rối loạn, ngay cả thế gia đại tộc không có binh mã mà cũng dám giết người, mưu đồ phản loạn, rồi tán dương rằng may mắn có Võ thiếu phu nhân ở đây. Hắn về nhất định sẽ bẩm báo lên bệ hạ, để ngài truyền lệnh cho các nơi cảnh giới, cuối cùng lấp lửng nói vị Đào Nhiên kia không cần quay về...

*Cân quắc tu mi: thành ngữ chỉ phụ nữ mà có khí phách không kém gì đàn ông.

"Người này thiện li chức thủ (tự ý rời bỏ chức vụ) chạy tới đây đó là tâm tính có dị, nô gia không dám mang về bên bệ hạ, miễn gây hại cho ngài." Hắn xua tay nói. "Hắn ở Hoài Nam đạo, vậy để phu nhân xử trí là được."

Lý Minh Lâu không khách khí nữa.

Nguyên Cát đưa tay mời vị thái giám này: "Chúng ta có chuẩn bị một ít thổ sản của Hoài Nam đạo, thỉnh công công nhìn xem có thích hợp hay không."

Ý trong lời này vị thái giám kia quá rõ ràng, chẳng qua loại đãi ngộ này ở trước kia đều bị người của Toàn Hải cầm giữ, hiện tại cuối cùng cũng tới phiên hắn rồi, hắn vô cùng vui vẻ đi theo.

Trong phòng chỉ còn lại Vương Lực, Lý Minh Lâu bảo Kim Kết đưa Võ phu nhân tới đây.

"Nha Nhi cừ người tới thăm ngài." Lý Minh Lâu ngồi bên cạnh bà, nói.

Vương Lực quỳ xuống dập đầu hô một tiếng 'thím', Võ phu nhân quay sang phía hắn, cười nói 'tốt', lại bổ sung một câu: "Ta rất tốt."

Lúc trước, mỗi lần bọn họ đến đều có thể thấy Võ phu nhân, nhưng là những lúc khi buổi nói chuyện kết thúc, nhiều nhất là liếc mắt nhìn một cái, hỏi thăm vài ba câu xong là cáo từ. Lúc này, buổi nói chuyện vừa mới bắt đầu, xem ra Võ thiếu phu nhân rất vừa lòng với lễ vật của Đô đốc.

"Ô Nha cũng rất tốt." Vương Lực lớn tiếng nói, còn mở ra tay nải xách theo người. "Đây là đồ mà Ô Nha gửi cho thím, đều là thứ tốt."

Võ phu nhân đưa tay, Vương Lực vội lấy đồ vật ra, tự tay đưa từng món từng món vào tay bà, cảm thụ được từng cái vuốt ve cẩn thận của bà.

"Là thứ tốt đó." Bà cảm nhận sau đó nói, nụ cười tản ra trên khuôn mặt.

Vương Lực hít hít mũi, nghĩ đến gì đó lại bổ sung: "Đều là tự tay Ô Nha đánh được, thím yên tâm đi."

Nụ cười trên mặt bà càng thêm nhu hòa: "Ta yên tâm, Nha Nhi trưởng thành."

Vương Lực không nhịn được kích động nói: "Ô Nha được phong đại quan, cực kỳ, cực kỳ lớn, lợi hại hơn bọn họ rất nhiều ...."

Bọn họ? Lỗ tai Lý Minh Lâu dựng thẳng lên, bọn họ là ai? Vì sao lại so sánh với bọn họ?

Vương Lực cắn đầu lưỡi, nuốt nước miếng và lời nói ở chóp lưỡi xuống: "..... Ô Nha kiến công lập nghiệp rồi."

"Chỉ cần nỗ lực của mình nhận được hồi báo, đó là kiến công lập nghiệp." Võ phu nhân nói.

Vương Lực gật đầu thật mạnh: "Con sẽ chuyển cáo với Ô Nha." Hắn lau mũi, rồi lấy một phong thơ từ trên người đưa tới trước mặt Lý Minh Lâu. "Đây là thư mà đô đốc gửi cho thiếu phu nhân."

Lý Minh Lâu đưa tay nhận lấy, nàng ỷ ở ghế dài mở thư ra đọc, cũng không bảo hắn cáo lui, tựa hồ như để hắn ở lại tiếp tục nói chuyện với Võ phu nhân.

Nhưng Vương Lực lại không dám nói nữa: "Chúng ta phải nhanh chóng trở về phục mệnh, sợ là tin tức đã truyền tới kinh thành, Đô đốc sẽ lo lắng."

Nàng cũng không giữ hắn lại, mà gật đầu nói: "Nguyên Cát đã chuẩn bị tốt, các ngươi trở về đi."

Vương Lực thưa dạ rồi lui ra ngoài, Kim Kết vô cùng vui vẻ cùng Võ phu nhân lật xem lễ vật, Lý Minh Lâu ở bên cạnh dựa vào lưng ghế đọc thư.

Đây không phải thư nhà, không cần đọc cho mẫu thân nghe những vụn vặt hằng ngày như trước, thư này viết cho nàng.

Rất ngắn, chỉ ít ỏi vài chữ.

[Điều quan trọng khi xuất binh phải có danh nghĩa, nếu không thời gian lâu rồi sẽ có phiền toái.]

Lý Minh Lâu khẽ mím môi, điều này Võ Nha Nhi cũng biết.

[Đa tạ lễ vật của nàng, pha nước rất tốt, để nàng lo nghĩ rồi.]

Đúng vậy, vì lễ vật này mà nàng phải lật xem thật lâu mới chọn ra tới đó. Nàng không cần, mà bán cũng không đáng bao nhiêu tiền, vừa lúc dùng tặng là tốt nhất, Lý Minh Lâu cong môi cười.

[Ta muốn đoạt lại An Đông, nơi đó phản quân bạc nhược, thỉnh nàng tương trợ, chẳng biết có được không?]

Thư đến đây thì đột nhiên dừng lại, một câu giải thích vì sao lại thỉnh lệnh phong cho nàng, câu thứ hai cảm tạ lễ vật, trước có lễ sau là tạ cho nên cuối cùng mới nói ra yêu cầu.

Đây là giao dịch và hợp tác, rõ ràng minh bạch có tới, có lui đôi bên cùng có lợi.

"Tiểu thư, người cười gì vậy?" Kim Kết hỏi, nàng khẽ nhấc che mặt lên tò mò hỏi. "Có chuyện gì vui vẻ ạ."

Lý Minh Lâu cất bức thư đi, đưa tay lên chống đầu, đôi mắt cong cong: "Có trượng phu thật tốt."

---------------

 268. Lại một năm nữa.

Nguyên Cát vừa vào cửa thì thấy Lý Minh Lâu ngồi trước bàn, đuôi lông mày và khóe miệng cong cong cười, tựa như đầm nước doanh doanh.

Trên bàn bày một phong thơ, bên kia Kim Kết và Võ phu nhân đang thu dọn tay nải.

Khóe miệng Nguyên Cát cũng nhếch lên ý cười, chỉ cần nhận được tin của Võ Nha Nhi, tiểu thư sẽ cười.

Tuy rằng gần đây có khá nhiều việc xảy ra nhưng ngược lại tiểu thư lại vui vẻ hơn so với trước kia.

Nơi xa, có một Võ Nha Nhi làm bạn chơi cùng, trong nhà có hai tiên sinh viết thư có thể khiến tiểu thư mỉm cười.

Vừa rồi còn nghe thấy tiếng cười của nàng mà.

"Võ đô đốc nói gì vậy?" Nguyên Cát hỏi.

Lý Minh Lâu ngồi thẳng dậy, hô 'Nguyên Cát thúc', sau đó cầm thư đưa cho hắn, nói: "Hắn muốn chúng ta giúp hắn chút việc."

Nguyên Cát đọc thư, rồi mở rộng dư đồ bên cạnh ra: "An Đông là pháo đài của Sơn Tây và Hà Nam, Võ đô đốc cũng dám mở miệng nha."

An Đông là biên giới để vào kinh thành, trước mắt xem ra là nơi 3 mặt giáp địch, nhưng sau lưng nó là đại bản doanh của Phạm Dương quân tại Kinh thành. Nơi đó giống như râu hổ, nhìn thì không có việc gì, nhưng duỗi tay vuốt một cái thì có thể đánh đổi bằng cả mạng sống.

Lý Minh Lâu cầm ấn giám trên bàn lên, lật lại nhìn bốn chữ Sở quốc phu nhân: "Tặng lễ lớn như vậy, nên có lòng tin mở miệng."

Nguyên Cát nhìn dư đồ suy ngẫm: "Bút giao dịch này có thể làm, nếu bắt lấy An Đông, chúng ta có thể ngăn chặn được Hà Nam đạo, chờ Hàn Húc bên công tử bắt được Sơn Nam." Hắn giơ tay vẽ một vòng tròn trên dư đồ. "Thì bụng trung nguyên sẽ vô ưu."

"Võ Nha Nhi muốn An Đông, cho nên cũng sẽ hiệp trợ, đến lúc đó là hai mặt giáp công." Lý Minh Lâu nói. "Mọi đi bàn bạc xem việc này nên làm như thế nào."

Nguyên Cát thưa dạ.

Quân doanh nhanh chóng bàn bạc định ra chiến lược, vừa gửi tin tức cho Trung Tề lãnh đạo của hồi môn quân đang ở Hà Nam, lại thông báo việc này cho tri phủ, triệu một số quan văn, võ tướng cùng tham gia hội nghị chuẩn bị chiến sự. Đương nhiên người chủ trì là Sở Quốc phu nhân, môn khách Khương Lượng và Lưu Phạm cũng ở trong đó.

Đây là buổi nghị sự tư mật nên người tham gia không nhiều lắm, người có thể tham dự đều là thân tín. Ai ai cũng hứng khởi, tuy rằng trong lòng cảm thấy đi xa để sờ râu hổ Phạm Dương quân có chút nguy hiểm nhưng lại nghĩ, loạn thế này ở nơi nào không nguy hiểm đây.

"Đám thế gia ngồi trong phủ Quang Châu còn muốn mạng người đã là..." Tri phủ cảm thán, vỗ bàn. "Phu nhân đừng nên lo lắng, tuy rằng chúng ta vừa mới trải qua đại án Hoàng thị tặc loạn, nhưng hiện tại phủ Quang Châu chúng ta còn đồng lòng hơn so với trước khi có tặc loạn."

Chúng quan viên khác cũng gật đầu tỏ rõ thái độ: "Phu nhân yên tâm, chúng ta sẽ yên ổn châu phủ cùng với nhưng nơi khác, để các tướng sĩ chinh chiến bên ngoài không phải sầu lo."

Trường sử không hùa theo mọi người mà mang khuôn mặt vài phần không thèm để ý: "Này thì có gì phải lo lắng, An Đông cách Nghi Châu không xa, phu nhân còn tự mình dẫn theo binh mã gấp rút tiếp viện Nghi Châu đấy."

Đây cũng là một loại thổi phồng, tầm mắt các quan viên khác biến thành mũi tên trừng hắn, ý gì đây vì sao lại chờ mọi người nói xong mới nói hả!

Trong lòng tri phủ hừ một tiếng, đồng thời cũng như được nhắc nhở, hắn nói: "Nhưng mà phu nhân, lần này người không thể đi cùng."

Bọn quan viên đồng thời gật đầu: "Sở Quốc phu nhân chưởng quan Hoài Nam đạo, liên quan tới toàn bộ đạo phủ, người không thể dễ dàng lấy thân thiệp hiểm được."

Lý Minh Lâu mỉm cười nhìn mọi người xung quanh nói 'được'.

Chuyện này cứ như vậy đã được định ra, lại vừa lúc có sứ giả triều đình ở đây, binh mã lấy danh nghĩa hộ tống bôn tập An Đông, từ trên xuống dưới phủ Quang Châu bắt đầu lu bù công việc.

Nhóm quan tướng chuẩn bị chiến tranh, nhóm quan văn thì trị an thành trì, cùng với đem tin tức và lệnh phong Sở quốc phu nhân truyền khắp Hoài Nam đạo, mệnh quan viên các nơi tới bái kiến.

Lúc này đây, không cần nàng phải ra mặt, nhóm thế gia đại tộc vì ăn mừng lệnh phong Sở Quốc phu nhân mà dâng rượu, ra lương. Thi cháo, mở tiệc vui vẻ ở các nơi trong châu phủ, càng có thương nhân tới từ Nghi Châu dùng danh nghĩa hầm từng nồi từng nồi canh xương, trong canh còn cho thêm rượu để tăng vị làm cho vô số lưu dân vọt tới.

Kèm theo tiếng pháo trúc bùm bùm, phủ Quang Châu vô cùng náo nhiệt nghênh đón một năm mới. Trải qua những biến đổi của triều cương, An Khang Sơn phản loạn, Hoàng đế băng hà, tân đế đăng cơ tại Lân Châu, một năm tựa như ác mộng trôi qua, Đại Hạ tiến vào năm Thành Nguyên thứ 5.

Ác mộng vẫn còn tiếp tục.

Tiếng pháo trúc cũng vang lên trong thành Dương Châu, bên này nổ xong rồi tới bên kia, tựa như náo nhiệt, nhưng luôn khiến người hốt hoảng, thật giống như cảm xúc của người đang đốt pháo kia cũng đang kinh hồn táng đảm.

Trên đường cũng có người qua lại, cửa hàng cũng mở rộng, trà lâu, quán rượu đều có khách ghé thăm, tiểu nhị bên trong người thì bận rộn người thì đứng ở cửa mời khách, nhưng khuôn mặt bọn họ đều mang nét kinh sợ, cẩn thận nhìn ngó ra đường.

Trên đường, thỉnh thoảng có binh mã đi ngang qua, bọn họ với binh hùng tướng mạnh uy vũ ngập trời, có số binh mã này ở thành trì chắc hẳn yên ổn. Nhưng, dân chúng đi trên đường không dám đối diện với họ, người thì dán tường né tránh, người thì cúi gằm mặt xuống, ngay cả đám nhỏ đang vui vẻ ăn quà vặt cũng quay đầu chui vào trong lòng ngực của người nhà.

Một đội binh mã dừng lại trước một gian cửa hàng.

Bên trong cửa hàng có không ít người, vốn dĩ đang náo nhiệt chỉ trong chớp mắt đã đột ngột dừng lại, chủ quán cẩn thận bước ra nghênh đón.

"Náo nhiệt thật." Lập tức quan tướng cầm đầu nói. "Buôn bán không tồi đúng không?"

Chủ quán tươi cười: "Cũng được, cũng được, có Mã đô đốc ở, buôn bán trong thành Dương Châu càng ngày càng tốt."

Quan tướng rất vừa lòng gật đầu: "Rượu nhà các ngươi nổi tiếng nhất thành, có còn không? Lấy cho ta hai bình."

Chủ quán vội thưa, có, có, rồi tự mình đi vào bên trong lấy rượu đưa ra, quan tướng gật đầu ý bảo cấp dưới trả tiền.

"Không cần tiền, không cần tiền." Chủ quán xua tay lui về phía sau.

Chân mày Quan tướng dựng thẳng lên: "Vì sao không lấy tiền? Chẳng lẽ ta ăn không, uống không, cướp đoạt gì à?"

Chủ quán sợ hãi đến mức đầu lưỡi thắt lại, cũng may đứa con mười mấy tuổi của hắn cơ linh, rầm một cái quỳ xuống dập đầu: "Tướng quân, các ngài vất vả lãnh binh thủ thành mới đổi được chúng ta bình an như hôm này, các ngài chinh chiến xa trường còn bị thương đổ máu, rượu nhà chúng ta có thể bổ sung cho những giọt máu ấy, đó là vinh hạnh của nhà chúng ta nha."

Quan tướng nhìn chằm chằm tiểu nhi đang cười ha ha này, không vung đao nữa mà thò người cầm lấy bình rượu: "Đa tạ các ngươi nhé, ta cũng nên nhận lấy phần chúc phúc này đúng không." Hắn ném bình rượu cho phó tướng ở phía sau. "Các huynh đệ, dân chúng khao thưởng chúng ta, hôm nay cùng say đi."

Binh mã phía sau đồng thanh hô lên.

Thương hộ trên đường thấy có người dẫn đầu, vội sôi nổi dâng rượu, thức ăn và hàng hóa lên. Quan tướng vừa giục ngựa cất bước vừa cười to, nơi nào đi qua là một mảnh náo nhiệt.

Chủ quán rượu phía sau thở phào nhẹ nhõm, bế tiểu nhi còn quỳ trên mặt đất lên, khóc: "Con của ta ơi, con vừa cứu nhà chúng ta đó."

Mấy vị khách ở phía sau vội chụp đánh ngăn lại: "Đừng khóc, nhanh đừng khóc."

Chủ quán vội lau nước mắt, nặn ra một nụ cười, xoay người nhìn mọi người bên trong: "Đúng, đúng, đây là việc vui, chư vị, chư vị, hôm nay ta mời khách, mọi người cứ tùy tiện uống."

Nếu trước kia, được tùy tiện uống rượu là việc làm người ta vui vẻ biết bao, hiện tại uống ly rượu cũng lo lắng hãi hùng, khách nhân vừa muốn cười lại vừa muốn khóc.

"Có rượu uống đã không tồi rồi." Có người hô. "Hãy ngẫm về những người vẫn còn đang lưu lạc bên ngoài đi, không biết sống hay chết đâu."

Đúng vậy, đúng vậy, nhìn lên mình chẳng bằng ai, nhìn xuống lại chẳng ai bằng mình, mọi người bắt đầu hô to uống rượu, uống rượu.

Nhưng có một lão giả ngồi sâu bên trong, bưng chén lên than nhẹ: "Chúng ta ở đây chẳng qua là dê chờ thịt thôi."

Thủ thành che chở cho bọn họ chẳng qua là vì nhân lực. Đào chiến hào, cõng đá tảng, làm xe kéo cùng với binh lực tùy thời tùy chỗ có thể kéo ra ngoài chịu chết.

Chỉ trong nửa năm ngắn ngủi, trong thành mỗi tháng đều có nam đinh dưới 60 tuổi trên 10 tuổi phải tham gia quân ngũ.

Bọn họ sẽ bị nhét cho một cây đao hoặc cây thương, có khi còn chẳng có vũ khí gì, khi tấn công thành trì bọn họ sẽ phải đi nghênh chiến đầu tiên.

Không phải vì họ vũ dũng mà họ biến thành lưỡi đao hay mũi tên xông lên quân trận của đối phương, hoặc dùng tấm thân này để lấp đầy chiến hào.

Người bị lôi đi tham gia quân ngũ chẳng còn ai có thể trở về.

Không khí trong tiệm rượu trở nên bi thương lắng đọng.

Một người xách bầu rượu lên rót từ trên đầu xuống, rồi phát ra tiếng khóc rống tựa như tiếng cười to: "Nghĩ về những thứ này để làm gì, sáng nay có rượu sáng nay say đi."

Vì thế càng nhiều người noi theo giơ rượu rót lên đầu, rót xuống miệng: "Hôm nay, chúng ta còn tồn tại đã là may mắn, đúng là việc vui vẻ."

Nhưng không phải tất cả mọi người có may mắn như vậy, một đám quan sai tuần thành vừa ngừng lại trước cửa một gian nhà. Cửa nhà được quét tước sạch sẽ, chỉ khác với những hộ gia đình bên cạnh đó là nhà này không treo bùa đỏ, hay cắm cờ màu, hoặc treo đèn lồng đỏ.

"Quan gia, phụ thân và huynh trưởng của ta đi lao dịch không may qua đời." Ra đáp lời là một người trẻ tuổi gầy yếu, hắn thi lễ với nhóm quan sai kia. "Phụ huynh mới mất, tết đến nên giữ đạo hiếu để biểu đạt hiếu tâm."

Lịch sự, văn nhã, vừa nhìn đã nhận ra là người đọc sách.

Cũng chỉ có người đọc sách mới có nhàn tâm đi chú trọng nghi thức giữ đạo hiếu vào lúc này, những người khác vào lúc này chỉ có bọc cho chiếc chiếu chôn xuống đã là hiếu tâm rồi. Quan sai lạnh lùng cười: "Phụ, huynh người làm công việc gì? Đi bao lâu rồi?"

Hắn vừa đặt câu hỏi thì phía sau có quan sai cầm danh sách lật mở rồi trả lời.

Nghe câu trả lời xong, kẻ cầm đầu hừ một tiếng: "Mới đi một tháng mà đã chết à, công này của nhà ngươi còn chưa làm xong đâu." Dứt lời hắn vung tay lên. "Vậy ngươi phải đi thay, như vậy mới là cách biểu đạt hiếu tâm tốt nhất cho phụ và huynh của mình."

Người già, phụ nữ và trẻ em nhào ra từ bên trong cánh cửa, lập tức quỳ xuống, sở dĩ phụ và huynh lớn tuổi như vậy hưởng ứng lệnh triệu tập là vì giữ được đứa con trai trẻ tuổi đọc sách trong nhà, hắn là hy vọng của toàn gia đình.

Quan sai thì đâu thèm để ý đến hy vọng nhà người khác, không cần phân trần mà đã xông lên bắt người trẻ tuổi gầy yếu này đi. Trước khi đi còn có 2 gã treo bùa đỏ và đèn lồng đỏ trước cửa thay nhà họ.

Người già, phụ nữ và trẻ con quỳ trước cửa, khóc cũng không nổi nữa, chỉ biết đần độn ngồi bệt dưới mặt đất.

Mấy hàng xóm trốn sau cửa nhà, không đành lòng, nhỏ giọng nhắc nhở: "Nhanh vào nhà đi, đừng khóc, Mã đô đốc nói, năm mới thành Dương Châu phải có không khí vui vẻ, các ngươi đừng chọc bực bọn họ nữa, miễn cho chẳng còn mệnh."

Lão phụ nghe tiếng pháo trúc, nhìn lên đèn lồng đỏ, rồi lại nhìn về phía xa nơi chẳng còn thấy được hình bóng của cháu trai nữa, bà lẩm bẩm: "Còn mệnh thì có ích lợi gì?"

Hàng xóm có người chảy nước mắt, cuộc sống này đúng là sống không bằng chết. Nhưng mà, hắn nhớ mấy ngày trước, trên đường nghe được lời đồn đãi, Võ thiếu phu nhân ở phủ Quang Châu đã được phong làm Sở Quốc phu nhân.

Hoàng đế để nàng chưởng quản Hoài Nam đạo, nàng sẽ đánh tới đây đúng không, bởi vì Dương Châu cũng thuộc về Hoài Nam đạo mà.

Dương Châu thuộc về Hoài Nam đạo cho nên Mã Giang cũng thu được bố cáo của Sở Quốc phu nhân. Bố cáo này không viết riêng gì cho mình hắn, đây là một bản công văn, nội dung viết về chiếu thư của hoàng đế. Sau đó mời các tri phủ và quan tướng trong đạo đến phủ Quang Châu để bái kiến Sở Quốc phu nhân, kẻ nào không tới là tặc.

Đương nhiên, Mã Giang hắn sẽ không đi, bởi hắn vốn dĩ là tặc, nhưng đưa bản công văn cho một kẻ vốn là tặc thì đây chẳng phải là muốn nhục nhã hắn còn gì.

"Người của Võ tặc đã có thể qua lại tự nhiên trong thành Dương Châu của ta thế này hay sao?" Hắn phẫn nộ hô to, rồi xé nát bức công văn kia ném mạnh xuống đất.

Tức khắc, trên mặt đất tràn đầy những mảnh giấy nhỏ, đó là do quan văn võ tướng ngồi hai bên cũng bắt đầu xé công văn.

Đây là chúng quan văn, võ tướng quản lý các châu phủ ở phía đông Hoài Nam đạo do Mã Giang khống chế, bọn họ cũng thu được bản công văn này của Võ thiếu phu nhân.

Khi An Đức Trung vừa ra lệnh 'phản loạn' một tiếng thì Mã Giang lập tức suất binh đầu hàng, ngoại trừ những châu phủ đã thông đồng từ trước. Hắn phái binh mã đi truyền lệnh - nơi nào tiếp nhận mệnh lệnh thì quan viên địa phương vẫn có thể làm quan như cũ, nơi nào không tiếp thu sẽ bị quan binh bắt lấy giết chết, chức quan sẽ do quan tướng của Mã Giang nhận lấy.

Phủ Quang Châu cũng định như vậy nhưng Võ thiếu phu nhân đã giành trước một bước.

"Đô đốc bớt giận." Mọi người sôi nổi khuyên nhủ. "Võ tặc gian trá, có nhiều gián điệp."

Có người góp lời: "Hoặc có thể là do thương nhân, đô đốc yêu quý dân chúng, cho phép thương nhân tự do ra vào, có rất nhiều người từng đi qua phủ Quang Châu, vô cùng có khả năng bị thu mua."

Không thể đề phòng gián điệp là lỗi lớn, tội lỗi này không thể dừng trên người bọn họ, cho nên đẩy lên đám thương nhân vô dụng là được.

"Điều ra đi! Tra ra được một người cũng không thể buông tha." Mã Giang lạnh lùng nói, chợt nhớ đến những tiếng ồn ào náo động truyền đến từ trên đường. "Còn nữa, vừa rồi có chuyện gì xảy ra? Tại sao lại ồn ào như vậy? Có người đang khóc lóc bất mãn gì à?"

Một quan tướng đứng ra: "Là những hộ kinh doanh ở sát đường thấy binh mã trở về, bày tỏ sự cảm kích với những vất vả của bọn họ nên dâng lên rượu thơm, món ngon chúc mừng tất niên."

Lập tức đám quan văn võ trong phòng đều đứng lên: "Dân tâm hướng về Đại đô đốc." "Đại đô đốc thật là có cách trị quân, an dân." Những lời cung chúc hỗn loạn vang lên.

Rốt cuộc khuôn mặt Mã Giang lộ ra nụ cười, gián điệp từng nói mỗi khi Võ thiếu phu nhân đi lại trên đường phố, đám thương nhân đều khóc la muốn dâng nàng lễ vật, chẳng qua đó là vì họ muốn bán đồ vật cho nàng. Binh mã phủ Quang Châu đi trên đường không hề có đãi ngộ như vậy.

Một phụ nhân!

Trong lòng hắn hừ một tiếng khinh thường, chẳng qua là ỷ vào Võ Nha Nhi ở sau lưng nàng mà thôi.

Nghĩ đến gián điệp, đến Quang Châu, đến Võ thiếu phu nhân, sắc mặt của Mã Giang lại trở nên khó coi, vỗ bộp một cái xuống bàn.

"Hoàng thị đúng là phế vật, Từ Thuận cũng vậy." Hắn mắng.

Từ Thuận chính là mật thám mà hắn phái đi phủ Quang Châu, có thể thuận lợi tạo mối quan hệ với Hoàng thị, nhưng còn chưa kịp làm gì đã bị giải quyết cùng một lượt.

Đám quan viên ngồi đó cũng tỏ ra tiếc nuối, mật thám của Võ thiếu phu nhân có thể xâm nhập vào thành Dương Châu vậy mật thám của bọn họ cũng có thể đến phủ Quang Châu chứ.

Chẳng qua là chỉ thám thính chút tin tức từ người qua đường, còn để tiến vào quan nha hay binh doanh cùng với làm gì đó thì không có khả năng.

Dĩ nhiên bọn họ cũng biết việc đám thế gia đại tộc ở phủ Quang Châu trốn đi, khi nghe được tin tức này bọn họ cũng chuẩn bị xong binh mã, chỉ chờ hạ lệnh một tiếng là xông lên đánh giết, nhưng Mã Giang lại chậm chạp không hạ lệnh .....

Mã Giang muốn chờ đợi thêm một chút, chờ phủ Quang Châu loạn thêm một chút, kết quả là không còn cơ hội, càng không xong là, hắn quá kích động khi nghe được tin Hoàng thị bắt đầu gây rối loạn phủ Quang Châu nên đã bẩm báo cho An Đức Trung rằng có thể bắt lấy phủ Quang Châu ngay trong ngày.

Hiện tại phải làm sao bây giờ? Lừa gạt ư? Tuy rằng An Đức Trung là một gã mập mạp nhưng đối phương không ngu, nếu dám gạt thì có thể ngay trong ngày sẽ xông đến bắt giết hắn.

Chỉ có thể báo đúng sự thật, không phải do hắn vô năng mà là Hoàng thị không có binh, Võ tặc quá giảo hoạt cho nên không có binh mã là không được. Thỉnh xin An Đức Trung lại chi viện cho một chút, hắn nhất định chặt bỏ được đầu Võ phụ.

An Đức Trung mới luyến tiếc cho hắn binh mã đó, chuyện này cứ thế mà qua đi. Mã Giang suy tư một chút, sắc mặt tốt hơn rất nhiều, tầm mắt lướt một vòng trong phòng, rồi ngừng trên người một võ tướng hơn 30 tuổi.

"Trương Khánh." Hắn hô.

Đầu vai Trương Khánh run lên, hắn đứng dậy hô to vang dội: "Có mạt tướng."

Mã Giang nói: "Ngươi cầm thư tay của ta đi báo cáo cho An tiểu đô đốc biết, thỉnh xin chút binh mã tới đây."

Đầu vai Trương Khánh rụt một cái, rồi ôm quyền thật mạnh: "Mạt tướng tuân mệnh."

Có người lĩnh mệnh rồi, đám người đang ngồi co vai rút cổ thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục nói thêm vài việc làm Mã Giang vui vẻ. Ví dụ như binh mã của đại đô đốc An Khang Sơn càng ngày càng nhiều. Thôi tặc và Võ tặc cùng với Ngụy Đế càng ngày càng mất dân tâm v....v.... Sau đó nhìn Mã Giang viết thư giao cho Trương Khánh.

"Các ngươi về hết đi, bảo vệ cảnh nội cho tốt, luyện binh mã cho thật tốt." Mã Giang nghiêm mặt nói.

Chúng quan viên đồng thanh thưa dạ, rồi từng người rời đi. Trương Khánh cũng trở về Hòa Châu, cách Dương Châu không xa. Nơi này vừa dồi dào lại là trọng địa, lúc ấy tri phủ Hòa Châu đã đầu hàng nhưng Mã Giang vẫn giết chết để hắn trấn thủ nơi đây.

Hắn là thân tín của Mã Giang, cho nên đối phương luôn giao chuyện quan trong cho hắn, ví dụ như lần gặp An Đức Trung này.

Nhưng mà, điều này với hắn mà nói cũng chẳng phải chuyện tốt gì, đây chẳng phải chuyện dễ làm. An tiểu đô đốc nhất định sẽ tức giận mà tức giận thì sẽ giết người, sẽ giết kẻ mà mỗi người đều biết là thân tín của Mã Giang đó là hắn đây để cho bớt giận.

Trương Khánh đi như bay vào quan nha họa lệ của Hòa Châu, vừa mới tới hậu trạch đã nghe được tiên âm rót vào tai.

"Vì sao tướng quân lại cau mày?"

Nghe được thanh âm này, chân mày Trương Khánh đã giãn ra một nửa, chờ tới khi ngẩng đầu nhìn người đang ở trước mặt, nửa còn lại cũng giãn hết.

"Liên công tử." Trương Khánh nói.

Liên Tiểu Quân buông tay khỏi dây đàn, hai mắt chăm chú nhìn hắn: "Tướng quân có điều gì ưu phiền ư. Xin hãy nói cho ta biết, có lẽ Liên Tiểu Quân có thể thay ngài giải ưu."

--------------------

P/s: Chúc các tình yêu một năm mới sức khỏe dồi dào, thật nhiều thành công và luôn luôn hạnh phúc! Gửi thật nhiều yêu thương ạ ^^

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro