Chương 269 - 270

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 269. Người tri tâm Liên Tiểu Quân

* Tri tâm: tri là biết, tâm là lòng. Ý là thân thiết hiểu biết tận cõi lòng nhau.

Liên Tiểu Quân là người đàn ông đẹp nhất hoặc có thể nói là người đẹp nhất mà Trương Khánh từng gặp.

Đám phụ nữ xinh đẹp trong phủ của hắn ở trước mặt Liên Tiểu Quân cũng trở nên ảm đạm thất sắc.

Liên Tiểu Quân không hề cường tráng, nói chuyện lại văn nhã, trong tay không cầm đao kiếm nhưng khi đối phương nói muốn giải ưu cho mình, Trương Khánh cảm thấy đây là lời nói thật, đối phương thật sự có thể làm được.

Hắn nghĩ, nếu mang Liên Tiểu Quân cùng đi gặp An Đức Trung thì nhất định người đó sẽ không giết hắn, nhưng mà ....

"Chuyện này công tử không giúp được." Hắn mời đối phương tiến vào trong phòng, ngồi xuống rồi mới thành khẩn nói: "Công tử nên rời khỏi Hòa Châu trước đi."

Đám phụ nữ trong phủ bình thường trốn tránh hắn nay lại trào ra, người thì bưng trà đổ nước, người trải chăn thêm thảm hoặc đốt than sưởi... Trong tay hay bên chân Liên Tiểu Quân đều được thả lò sưởi tay, trong lòng ngực Trương Khánh cũng bị nhét một cái.

Đại đa số các nàng đều ngồi vây quanh bên người Liên Tiểu Quân, cũng có vài người ngồi bên người Trương Khánh, các nàng làm vậy là sợ Trương Khánh tức giận, vì để có thể ngồi ở nơi này cho nên mới chia ra như vậy.

Thật ra, hắn không thèm để ý, từ khi thấy Liên Tiểu Quân hắn cảm thấy phụ nữ không hề thú vị, các nàng không phải khóc sướt mướt thì lại ồn ào, nhốn nháo, chỉ để ý cảm thụ của bản thân, từ trước đã không hề để ý đến hắn.

Còn Liên Tiểu Quân không giống, nói chuyện với đối phương hắn cảm thấy cực kỳ thống khoái.

"Trên đời này xảy ra nhiều việc như vậy." Người kia kiên trì hỏi. "Không thử xem thì làm sao biết được?"

Lần đầu tiên Trương Khánh gặp Liên Tiểu Quân, người kia cũng nói như vậy. Khi đó đối phương ở cửa thành bị một đám binh mã vây quanh, mà bên người chỉ có mười mấy hộ vệ hùng tráng.

Đối phương nói là tới làm buôn bán, Trương Khánh nghe xong thì chỉ thấy buồn cười, cho nên đã nói nếu có thể xông vào được thành Hòa Châu rồi mới bàn sau.

Liên Tiểu Quân nói, không thử xem thì làm sao biết được. Sau đó, đối phương dựa vào mười mấy hộ vệ này xông vào cửa thành. Giữa một mảnh chém giết, dùng đao thật kiếm thật đối phương bước đi tựa như tản bộ trong sân vắng, bước tới trước phủ nha của châu phủ, bước tới trước mặt Trương Khánh.

Hắn kinh ngạc trước vẻ đẹp của người đàn ông này, vì vậy đã thét lên ra lệnh cho binh mã đang ùa tới từ các nơi dừng lại, tò mò về mục đích của đối phương, vì sao lại tìm mình để buôn bản? Thành Hòa Châu có cửa hàng, nhưng không có nhiều thương nhân, càng không có người muốn làm buôn bán với hắn.

Tại sao lại vì buôn bán mà liều mạng như vậy? Phải biết rằng vào thành Hòa Châu với mười mấy hộ vệ chỉ có con đường chết.

"Ta vì mạng sống mới làm buôn bán." Liên Tiểu Quân nhìn Trương Khánh. "Ta thấy Trương tướng quân cũng là người vì mạng sống, cho nên tới gặp tướng quân."

Thật ra chỉ cần nhìn người trước mặt đây, dù lời của đối phương khó hiểu thế nào nhưng dường như bất cứ điều gì hắn nói đều thấy có đạo lý.

Hơn nữa, một người đàn ông như vậy thì có uy hiếp gì đây? Khuôn mặt ư? Hay là mười mấy hộ vệ kia? Trương Khánh không muốn bị người coi kinh cho nên giữ người này lại nói chuyện.

Kết quả câu đầu tiên người này nói là: "Ta nói tướng quân vì mạng sống ý là tướng quân ngài sợ chết."

Hắn tức đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên vung đao chém đối phương.

"Sợ chết thì sao chứ?" Liên Tiểu Quân ngồi ngay ngắn, bất động. "Sợ chết mới là anh hùng thật sự."

Trương Khánh tức giận mắng: "Nói lung tung gì vậy."

"Tướng quân, sợ chết mới mong muốn sống sót, sống sót khó hơn chết rất nhiều." Liên Tiểu quân giải thích: "Đặc biệt là vào lúc này, không sợ chết chắc chắn sẽ chết, mà sợ chết thì phải liều mạng để giữ mạng. Điều này đương nhiên là anh hùng rồi, tướng quân à, vì tồn tại có phải rất vất vả, chẳng dễ dàng gì đúng không?"

Trương Khánh hừ một tiếng, không để ý đến người kia nữa, nhưng trong lòng như bừng tỉnh thở dài nhẹ nhõm. Hóa ra bản thân hắn không gọi là sợ chết mà gọi là anh dũng.

Vừa rồi sở dĩ hắn tức giận bởi Liên Tiểu Quân nói đúng rồi, hiện tại hắn sợ chết.

Ban đầu, hắn không phải như vậy, là cấp dưới của Mã Giang đúng là dựa vào 'không sợ chết' mới thành thân tín. Sau khi phản loạn, cũng là hắn xông pha đấu tranh anh dũng, chém giết vô số người, thay Mã Giang củng cố phía đông của Hoài Nam đạo.

Nhưng không biết vì sao từ khi đi vào Hòa Châu này. Hắn đã thay đổi, không muốn đi đấu tranh anh dũng nữa, không muốn đi tranh đoạt công lao, ý nghĩ nhiều nhất trong đầu đó là làm thế nào gia cố tường thành, đào sâu chiến hào, thậm chí khoảng thời gian trước, thám báo cấp báo, có một đội binh mã khả nghi tới từ phía Tây Hoài Nam đạo đang ở gần đó. Hắn mang theo người ra ngoài xem xét, nhìn thấy những người này tựa hồ chỉ đi ngang qua, vậy mà hắn không hề đuổi giết.

Ngày ấy, chính bản thân hắn còn giật nảy mình, cả đêm không ngủ.

Nếu hắn sợ chết thì chẳng phải sẽ biến thành kẻ vô dụng với Mã Giang, hắn còn có thể sống sót không?

"Sợ chết mới có thể sống sót."

"Sợ chết mới làm bản thân mình càng thêm vũ dũng, nuôi dưỡng thành trì lớn hơn nữa, càng nhiều binh mã, làm anh hùng trong thiên hạ."

"Nếu ngài chẳng còn mệnh thì hết thảy những thứ này cũng chẳng còn gì hết, một khi chết đi thì anh dũng đó có ích lợi gì cho thiên hạ đây? Một khi chết đi thì có tác dụng gì với Mã đô đốc đây?"

"Ngài phải tồn tại, dưỡng binh cường ngựa tráng, như vậy không có người nào có thể khiến ngài chết, cũng sẽ có nhiều người không rời bỏ ngài."

"Trương tướng quân, hiện tại ngài không chỉ là một tướng quân lãnh binh nữa, mà ngài còn lãnh cả một châu thành."

"Châu thành này tương đương với việc ngài vừa lãnh một đám tân binh, ngài nói đi, việc đánh giặc này dùng tân binh tốt hơn hay dùng những binh lính đã được huấn luyện thì tốt hơn?"

Buổi nói chuyện đó khiến toàn bộ bế tắc của Trương Khánh có lời giải đáp, toàn thân trở nên thoải mái, người đọc sách đúng là hiểu biết nhiều hơn bọn người tham gia quân ngũ như hắn.

"Ta cũng không phải là người đọc sách." Liên Tiểu Quân cười. "Ta là người làm ăn, ta chỉ thích cân nhắc để tìm lợi ích lớn nhất."

Nụ cười của người này khiến hắn cảm thấy mùa đông cũng ấm áp.

Trương Khánh liếc mắt nhìn đối phương một cái: "Vậy ích lợi khi làm buôn bán với ta là gì?"

Liên Tiểu Quân nói: "Đương nhiên là Trương tướng quân."

Lời này không có ý gì nhưng mặt Trương Khánh không hiểu sao lại đỏ lên, giống như uống rượu, lại giống như uống mật, vừa choáng váng vừa sung sướng.

"Ta không có buôn bán gì cho ngươi làm." Hắn nói.

Liên Tiểu Quân nói: "Không cần Trương tướng quân tự mình buôn bán, có ngài, ta có thể ở Hòa Châu làm buôn bán."

Trương Khánh nói: "Hòa Châu của chúng ta không có thương nhân, cũng không có buôn bán gì để làm."

Lúc trước vì để kinh sợ dân chúng Hòa Châu, hắn giết tri phủ, rồi giết rất nhiều hương thân hào tộc, kẻ có tiền đã chạy hết, cũng không có người nào tới đây làm buôn bán cả.

Lại nói, ai dám buôn bán đây, bọn hắn chỉ cần thấy thứ tốt là cướp về rồi, chẳng lẽ còn cần tiền bạc để mua à?

Liên Tiểu Quân cười: "Không thử xem thì làm sao biết được?"

Sau đó, hắn rời đi đi, Trương Khánh rất tò mò nên cho người đi theo quan sát đối phương làm buôn bán thế nào. Đầu tiên, Liên Tiểu Quân ở trong thành qua qua lại lại, sau đó còn ra bên ngoài thành đổi tới đổi lui, thật đúng là tìm ra một vài thương nhân.

Lúc trước, Liên Tiểu Quân xông vào cửa thành giết tới tận trước phủ nha của Hòa Châu mà không bị Trương Kháng vốn được xưng là kẻ chặt đầu người chém chết. Không những vậy, người này còn nghênh ngang bước ra, hiện tại đi loạn khắp nơi, còn có binh mã của Trương Khánh đi theo bảo vệ, là bảo vệ đúng không?

Đám thương nhân nghe được tin đó thì cực tò mò, tới khi nhìn thấy Liên Tiểu Quân thì chợt bình thường lại.

Hóa ra là nam sủng của Trương Khánh à.

Nam sủng khác với nữ sủng, nữ sủng không thể ra ngoài đi loạn được, bọn họ cũng không dám tiếp cận. Nhưng nam sủng thì khác, vì thế có người dò hỏi Liên Tiểu Quân muốn làm gì, người kia đáp, muốn làm mua bán, rồi hỏi người nọ có gì bán không, người nọ có tâm lấy lòng Trương Khánh nên đã lấy ra một ít hàng hóa được cất giấu.

Liên Tiểu Quân sảng khoái đưa ra một cái giá cho người nọ, giá cả không quá cao nhưng vào lúc này rồi thì ai còn so đo nữa. Người nọ cũng sảng khoái đồng ý, Liên Tiểu Quân nói mấy ngày nữa sẽ đưa tiền rồi kéo hàng hóa đi.

Người nọ cũng không thấy đau lòng, dù dùng bánh bao thịt đánh chó có đi mà không có về thì cũng coi như là quen mặt.

Không nghĩ rằng, mấy ngày sau Liên Tiểu Quân thật sự mang tiền trở về, lại còn mang thêm một ít hàng hóa khác, trả cho người nọ tiền, rồi hỏi có ai cần số hàng hóa này không.

Hàng hóa Liên Tiểu Quân mang về đều không phải là đồ vô dụng, hầu hết là đồ hàng ngày mọi người cần, cho nên không chỉ người nọ mà những người khác cũng tới đoạt.

Vì thế, cứ như vậy, Liên Tiểu Quân ra ra vào vào Hòa Châu, đem hàng hóa mang ra ngoài bán với giá cao, kéo hàng hóa về bán với giá cao, kiếm từng khoản từng khoản tiền lời chênh lệch giá.

Ngắn ngủn một tháng, Liên Tiểu Quân trở thành thương nhân lớn nhất trong thành Hòa Châu và các vùng phụ cận. Tuy rằng hắn không có bất cứ một hàng hóa nào, nhưng vì danh dự và thân phận nam sủng của Trương Khánh, tất cả mọi người đều muốn giao dịch với hắn, ai muốn bán thì giao hàng hóa cho hắn, ai muốn mua thì giao tiền cho hắn.

Có đôi khi Liên Tiểu Quân sẽ giao dịch ở gần, có đôi khi sẽ đi xa một chút, nhưng cuối cùng đều sẽ đúng hẹn mang hàng hóa hoặc tiền trở về.

Đúng vào tết, hắn lại lần nữa bước vào trong phủ của Trương Khánh, mở từng rương từng rương tiền kiếm được bày trong phòng, Trương Khánh chỉ biết nhìn rồi tấm tắc bảo lạ, đưa tay ôm quyền khen ngợi: "Liên công tử quả thật là thần nhân."

Liên Tiểu Quân cười cũng ôm quyền thi lễ: "Đây là lợi ích của Trương tướng quân, nếu không có ngài, ta không thể buôn bán được gì."

Hắn đẩy một nửa số tiền cho Trương Khánh.

"Đây là của Trương tướng quân."

Trương Khánh không thu nhận mà nhìn đối phương, cân nhắc một chút rồi hỏi: "Công tử không sợ thanh danh của mình sẽ bị hoen ố à?"

Lời này như nhắc nhở Liên Tiểu Quân, hắn lại chia một nửa phần còn lại ra đẩy ra cho Trương Khánh, rồi thi lễ mang theo ý xin lỗi: "Tiểu Quân liên lụy tướng quân làm nhục thanh danh tướng quân rồi."

Trương Khánh giận dữ: "Ai có thể làm nhục ta?"

Liên Tiểu Quân đứng thẳng lại, cười nhìn hắn, như gió xuân phất qua cành liễu: "Ta có gì phải sợ?"

Trương Khánh nhìn đối phương, cười ha ha, hắn chưa từng vui vẻ như này, dù là lúc được lên làm thành chủ của Hòa Châu cũng vậy.

Người trước mặt đây là thần tiên đúng không, vừa thông minh, vừa thản nhiên, vừa hào sảng, vừa hiểu lòng người, vừa tự nhiên hào phóng, vừa đẹp ....

Trương Khánh giữ Liên Tiểu Quân ở nhà ăn tết, các nữ quyến trong phủ vui đến hỏng rồi, mỗi ngày vây quanh người ấy, mà Trương Khánh một chút cũng không thấy ngại, thậm chí còn chờ đợi người kia có thể thích một nữ nhân nào đó, đáng tiếc người kia không thích, đối với ai cũng nho nhã lễ độ.

Cũng đúng thôi, dung chi tục phấn như kia nào có thú vị gì, nói chuyện chán ngán, không khanh khanh ta ta thì sầu sầu bi bi, dù ca hát đánh đàn cũng chẳng thể bằng một ngón tay của người kia, cũng chẳng thể uống rượu ăn thịt. Tết này với Trương Khánh trôi qua quả thực vui vẻ.

Hắn coi Liên Tiểu Quân như bạn bè, hoặc là nói coi người đó như tiên nhân để nuôi dưỡng. Mặc dù Liên Tiểu Quân thản nhiên nói hắn qua lại với Trương Khánh bởi vì hai chữ ích lợi, nhưng như thế thì sao chứ, như vậy không phải là Liên Tiểu Quân coi trọng hắn à.

Có thể được coi trọng đó là tri kỷ, nhân sinh khó mà có được một người tri kỷ.

Trương Khánh hắn tuy rằng sợ chết nhưng sẽ không đưa tri kỷ của mình đi chịu chết, như vậy tồn tại còn gì thú vị đây.

Hắn đuổi đám nữ nhân ở trong phòng đi, đem hết chuyện Mã Giang phái mật thám đi phủ Quang Châu, vừa tham dự, vừa kích động dân chúng trong thành thế nào, chuẩn bị tấn công bên kia ra sao. Hiện tại mọi việc đã bị ngâm nước nóng, giờ Mã Giang lại sai hắn đi gặp An Đức Trung, mà người kia là dạng người nào v ...v... nói ra hết thảy.

"Tóm lại, An tiểu đô đốc là người cực kỳ đáng sợ, ta đi lần này là lành ít dữ nhiều." Trương Khánh nắm lấy tay Liên Tiểu Quân. "Mà dù cho có thể giữ được cái mạng này để trở về, cũng không thể lãnh binh nữa, không thể chưởng quản Hòa Châu nữa, Liên công tử, chuyện này không thể thử được, công tử đi trước đi."

Liên Tiểu Quân cười: "Chuyện này đúng là không cần ta đi, hơn nữa đối với Trương tướng quân mà nói thì vẫn có thể là một vụ mua bán lớn có lời."

Trương Khánh khó hiểu: "An tiểu đô đốc không làm buôn bán đâu."

"Ngài vừa nói, An tiểu đô đốc thích lễ vật, trong mắt hắn lễ vật là thành tâm lớn nhất." Liên Tiểu Quân nói. "Ngài mang theo lễ vật quý trọng biểu đạt thành tâm của mình, thì có cơ hội tránh được một kiếp, nói không chừng còn được đối phương yêu thích nữa."

An Đức Trung thích lễ vật là điều mỗi người đều biết, nhưng cũng bởi vậy thứ dâng lên không phải dễ dàng được nhận, Trương Khánh cười khổ: "Ta nào có kỳ trân dị bảo gì để An Tiểu đô đốc thích đây, phủ Hòa Châu quá nghèo, ngoại trừ lương thực ra thì chẳng có gì hết."

Liên Tiểu Quân khẽ nở nụ cười: "Ta có thể thay ngài đem lương thực đổi thành trân bảo nha."

-------------------------------

 270. Người làm ăn làm buôn bán.

Từ trước tới nay, Trương Khánh chưa bao giờ nghĩ rằng lương thực có thể đổi trân bảo, khi chạy trốn kẻ có tiền chưa bao giờ mang theo lương thực mà chỉ mang theo trân bảo.

Đất đai của Hòa Châu dồi dào, ao hồ chằng chịt là nơi đất lành, dựng biết bao nhiêu kho lúa, kẻ có tiền có thể chạy nhưng khó lúa thì không.

Hiện tại, kho lúa ấy đương nhiên thuộc về Trương Khánh.

Lương thực quá nhiều, bọn họ ăn không hết, vốn dĩ họ chẳng quan tâm tới lương thực bởi nếu không có cái ăn thì ra ngoài cướp đoạt là được, hoặc là giết bớt những kẻ nhàn rỗi trong thành đi, vậy là có dôi lương thực.

"Tướng quân, bất cứ thứ gì đều có giá trị." Liên Tiểu Quân nói với Trương Khánh. "Chỉ cần tìm được nơi cần nó."

Hắn duỗi tay chỉ về một hướng.

"Tướng quân có biết, phủ Quang Châu bên kia cực kỳ khan hiếm gạo thóc."

Đương nhiên Trương Khánh biết phủ Quang Châu, hắn biết nơi đó không thiếu binh mã, nơi đó không chỉ chiếm nửa tây của Hoài Nam đạo mà còn không ngừng cho binh mã đến quấy nhiễu bọn họ, Mã Giang cũng bó tay không thể làm gì.

Còn việc thiếu lương thực hắn thật ra chưa biết, nghe nói vị Võ thiếu phu nhân kia rất có tiền, các thương nhân đều tới đó để bán kỳ trân dị bảo cho nàng. Nàng cũng thường thường mời người ăn không uống không, một khi vui vẻ sẽ tại chỗ ném tiền để mọi người tới tranh đoạt.

"Tiền dù nhiều cũng không thể ăn á." Liên Tiểu Quân cười nói. "Nguyên nhân chính vì Võ thiếu phu nhân có tiền lại hào phóng cho nên lương thực mới không đủ."

Trương Khánh gật đầu, nhưng rồi lại lắc đầu: "Liên công tử, nơi đó còn nguy hiểm hơn so với việc tới chỗ của An tiểu đô đốc, nếu để người ta phát hiện công tử mang theo lương thực từ bên này tới sẽ lập tức bị bắt lại."

Liên Tiểu Quân cười nói: "Ta là lương nhân, thương nhân luôn đi khắp nơi, tại sao có thể vì ta tới từ đâu mà bắt ta lại? Sẽ không đâu, sẽ không đâu, huống chi ta mang theo hàng hóa mà bọn họ cần, bọn họ hoan nghênh ta còn không kịp đó."

Trương Khánh vẫn không yên tâm: "Bọn họ cũng có thể cướp đoạt hàng hóa của công tử."

"Ta sẽ thiêu hủy hết hàng hóa trước khi bị cướp đoạt." Liên Tiểu Quân bình tĩnh nói, rồi đè tay Trương Khánh lại: "Tướng quân đừng khuyên nữa, không thử xem thì làm sao biết được."

Trương Khánh lấy thủ lệnh mở kho lúa đặt thật mạnh vào trong tay hắn: "Liên công tử, nhất định phải giữ được tính mạng nhé. Lương thực hay trân bảo đều không quan trọng."

Liên Tiểu Quân đứng dậy, ôm quyền thi lễ: "Liên Tiểu Quân nhất định không phụ sự ủy thác của tướng quân, nhanh thì 10 ngày, chậm thì 15 ngày, khi tướng quân tới chỗ của An tiểu đô đốc, Tiểu Quân sẽ mang trân bảo đến."

Từng xe từng xe lương thực được vận chuyển ra ngoài, chờ ra khỏi cảnh nội của Hòa Châu, Liên Tiểu Tường vui đến nhảy dựng lên.

"Phí bao nhiêu thời gian cuối cùng cũng bắt được." Hắn nói. "Chúng ta nhanh đi thôi."

Liên Tiểu Quân nói: "Còn chưa đi được, mua bán đã làm xong đâu."

Liên Tiểu Tường nhíu mày khó hiểu: "Gạo thóc mà Võ thiếu phu nhân cần đã có được rồi? Nơi đây là địa giới Hòa Châu, xuyên qua hai bên ngọn núi không người quản này thì dù là phản quân của đông Hoài Nam cũng không dám tiến vào."

Liên Tiểu Quân nói: "Võ thiếu phu nhân đã có gạo thóc, nhưng Trương Khánh vẫn chưa có trân bảo đâu."

"Đệ đúng là sẽ mang cho hắn à." Liên Tiểu Tường nói, chẳng lẽ bọn họ không phải đi lừa hay sao?

"Đương nhiên là mang về thật." Liên Tiểu Quân nói. "Quy củ duy nhất khi làm buôn bán đó là thành tín."

Liên Tiểu Tường bĩu môi: "Được rồi, được rồi, mang về thì mang về, lương thực ở nơi đó còn phải dọn mấy lần cơ, cho nên nhanh trở về mang cho Võ thiếu phu nhân rồi đòi trân bảo đi, coi như tiền mà nàng mua lương."

Liên Tiểu Quân nhìn hắn, vẫn không cất bước: "Tiền mua lương thực của Võ thiếu phu nhân là 500 cường binh hộ vệ, huynh quên rồi à?"

Liên Tiểu Tường a lên một tiếng: "Vậy đệ muốn sao đây?"

Liên Tiểu Quân nói: "Tiếp tục làm buôn bán cho tới khi tìm được trân bảo có thể đưa cho Trương Khánh."

Dứt lời hắn đi về phía trước, nhưng không phải hướng về phủ Quang Châu mà vừa đi vừa xem xét, tựa hồ như suy nghĩ xem nơi nào có mua bán để làm.

Liên Tiểu Tưởng vừa kinh ngạc vừa tức giận, đuổi theo muốn vỗ lưng của người kia: "Đệ chưa từng ra cửa, chưa làm buôn bán, mới ra một lần đã điên rồi à? Hiện giờ là lúc nào? Loạn thế đánh giặc đấy, Trương Khánh kia là ai? Là một trong những kẻ cầm đầu phản quân, làm buôn bán ư, đệ đúng thật muốn làm buôn bán à."

"Mặc kệ là loạn thế hay là thái bình thịnh thế, chỉ cần người còn chưa chết hết thì luôn có mua bán để làm, chẳng liên quan gì đến thế đạo cả." Liên Tiểu Quân quay đầu lại hỏi. "Còn việc Trương Khánh là ai, càng chẳng liên quan gì đến mua bán."

Hắn dùng một ngón tay đẩy tay của Liên Tiểu Tường ra, khẽ mỉm cười.

"Ta vừa nói rồi, người làm ăn chúng ta chỉ có một quy củ treo trên đỉnh đầu và phải khắc vào trong lòng đó là thành tín, còn lại không còn gì."

Nhìn bộ dạng lại một lần nữa thong thả ung dung đi về phía trước của đối phương, Liên Tiểu Tường lấy lại tinh thần, đuổi theo nói: "Đệ, đệ nói hươu nói vượn gì vậy? Ai dạy đệ quy củ này hả? Tự đệ ở nhà đọc sách xem sổ sách đến ngu rồi à?" Hắn tận tình khuyên bảo. "Trương Khánh là phản quân, là hung đồ giết người không chớp mắt, chẳng qua nhìn khuôn mặt này của đệ, nhất thời si mê thôi, nếu đệ chọc giận hắn, hắn sẽ giết đệ đó."

"Người ta có thể si mê tiền tài, trân bảo, thi họa, danh lợi cả một đời thì vì sao si mê khuôn mặt lại chỉ có nhất thời?" Liên Tiểu Quân nở nụ cười, vạt áo đón gió tung bay. "Còn nữa, vì sao ta lại muốn chọc hắn bực? Chúng ta là kẻ làm buôn bán, không phải kết thù."

Liên Tiểu Tường không nói lý nữa mà la lối khóc lóc: "Tóm lại, đệ không thể làm mua bán với Trương Khánh cả đời được."

Liên Tiểu Quân dừng chân: "Nhưng mỗi một vụ mua bán chúng ta đều phải dồn toàn tâm toàn ý của cả đời đi làm, như vậy mới có thể thành tâm thành ý đạt được tín nhiệm, mới có thể tuân thủ ước hẹn với người." Hắn liếc mắt nhìn Liên Tiểu Tường một cái. "Huynh trở về đi, huynh không biết buôn bán, đừng đi theo ta nữa."

Liên Tiểu Tường choáng váng, lúc trước chính mình dẫn đối phương ra ngoài học buôn bán. Giờ mới bao lâu đã trở thành bản thân không biết làm buôn bán, bản thân ảnh hưởng đến đối phương, bị đối phương đuổi đi rồi.

Liên Tiểu Quân đang là nói thật, đó là điều khiến hắn phải giật mình bởi khi nhìn binh mã hùng tráng rải rác bốn phía. Đây chỉ là một phần, còn có những binh mã khác đang phụ trách dò đường, đề phòng cẩn thận phía sau.

Liên Tiểu Quân không hề yêu cầu hắn phải giúp đỡ thuê xe, ở trọ, ăn uống hay tìm hiểu tình hình. Liên Tiểu Tường hắn vô dụng rồi!

500 tinh binh vây quanh bảo vệ Liên Tiểu Quân như thành đồng vách sắt, đám sơn tặc dám cướp bóc hay những kẻ không có ý tốt nửa đêm lẻn vào trong lúc ngủ mơ đều mất đi mạng sống. Liên Tiểu Quân ngoại trừ tự hỏi làm buôn bán như thế nào thì những chuyện khác không cần phải để ý đến, gió to sóng lớn hay bụi gai khắp nơi, hắn chỉ cần bình đạm bước qua tựa như giẫm trên đất bằng tản bộ nơi sân vắng.

Không có Liên Tiểu Tường hắn thì Liên Tiểu Quân vẫn có thể ngao du ở loạn thế, như cá gặp nước, nhưng chính mình không có đối phương thì chỉ sợ Liên gia cũng không thể quay về.

"Ta cũng sẽ làm buôn bán." Liên Tiểu Tường hô to đuổi theo sau, vươn tay không dám đi chọc bả vai xinh đẹp của Liên Tiểu Quân nữa mà là lôi kéo ống tay áo của đối phương. "Kế tiếp cần phải làm gì?"

Liên Tiểu Quân nói: "Giống như trước thôi, huynh hấp dẫn đám thương nhân ra đi."

Đề tài về nhà không đề cập đến nữa, những tranh chấp vừa rồi tựa hồ không hề phát sinh qua.

Lúc trước, khi Liên Tiểu Quân mới ra ngoài làm buôn bán ở Hòa Châu. Ban đầu chính là Tiểu Tường giả trang thành thương nhân, phó thác đồ vật cho Liên Tiểu Quân đi bán. Sau đó lại giả trang thành thương nhân nhờ Liêu Tiểu Quân mua đồ vật, cứ như vậy qua lại mấy lượt đã hấp dẫn các thương nhân khác tới đây.

Nhưng mà lần này .... Liên Tiểu Tường nhìn về phía sau xe: "Lần này nói bán lương thực à? Lương thực không dễ bán đâu."

Quan phủ ở bên này đều tích trữ lương thực, kẻ có tiền cũng đều tồn trữ lương giấu trong các thành trì, mà các bá tánh cần lương thực lại không có tiền, cho dù có người lấy tiền đi mua thì có thể mua bao nhiêu đây? Có thể bán được mấy đồng đây?

Cho nên Trương Khánh không tin gạo thóc có thể đổi trân bảo, trừ khi là những người như Võ thiếu phu nhân, vì dưỡng lưu dân mà không để bụng đến tiền bạc, nhưng người như vậy thì trên đời có bao nhiêu người?

Liên Tiểu Quân nói: "Đúng vậy, nói là ta bán lương, nói cho bọn họ biết ta lôi được lương thực từ đâu đến, đồng thời khuếch đại số lượng lên hai phần."

Số lượng nhiều có thể hấp dẫn người tới mua à? Liên Tiểu Tường không rõ lắm, nhưng hắn vẫn ngoan ngoãn đi làm, sau đó hắn hiểu ra.

Qua không bao lâu, có một người nhân dịp đêm tối sờ tới nơi bọn họ đang ở. Đây là một người có tiền, nhưng không phải tới mua lương.

"Từ lâu đã nghe đại danh của Liên công tử, ta là người Hòa Châu." Người đến tự giới thiệu nhưng hắn không mua lương thực. "Ngoại trừ việc có thể vận chuyển lương thực từ Hòa Châu ra thì không biết Liên công tử có thể vận chuyển được thứ khác ra không?"

Liên Tiểu Quân không trả lời mà hỏi lại: "Ngài có thể cho ta được gì?"

Người trước tiên đưa ra điều kiện thường thì đã có lòng tin, cũng càng khiến cho người ta tin tưởng, tinh thần người nọ rung lên cho ra một con số.

Liên Tiểu Quân lắc đầu, người nọ lại một lần nữa tăng giá, Liên Tiểu Quân vẫn chỉ lắc đầu, lắc đến khi người nọ có chút chán nản thất vọng thì Liên Tiểu Quân mới cười nói: "Như vậy đi, ta chỉ cần một vật."

"Một vật?" Người nọ khó hiểu.

Liên Tiểu Quân vươn một ngón tay, nói: "Mặc kệ, ta giúp ngài mang ra bao nhiêu đồ vật thì ta chỉ cần vật đáng giá nhất, trân quý nhất trong đó."

Trán người nọ bắt đầu toát mồ hôi, nói: "Ta có thể tin tưởng công tử chứ?"

Liên Tiểu Quân khẽ nở nụ cười: "Ngài có thể đi hỏi thăm một chút về danh dự của Liên Tiểu Quân ta."

Người nọ đương nhiên đã hỏi thăm rồi mới đến, nghe tới có người vận chuyển lương thực từ kho lúa của Hòa Châu ra bán, hắn ngay lập tức đi hỏi thăm. Sau đó được biết thân phận của đối phương, nam sủng của Trương Khánh thành chủ Hòa Châu.

Nam sủng cực tham tài, đi buôn bán khắp nơi, tuy rằng ở giữa kiếm tiền lời chênh lệch rất cao nhưng mà chưa từng ép mua lừa bán, càng không hề cướp đoạt đồ vật hay lật lọng gì.

Chẳng qua việc mua bán hàng hóa khác với gia tàng tài bảo, vạn nhất bị người thấy nổi lên lòng tham thì hắn không biết phải làm sao.

Nhưng vì đang phải dùng tiền gấp không còn cách nào, người nọ quyết định bí quá hóa liều, cắn răng đồng ý.

Khi Liên Tiểu Quân lại đưa một đợt lương thực ra ngoài, trên xe gạo thóc đã cất giấu một rương tài bảo mà người nọ chôn sâu dưới nhà cũ ở Hòa Châu.

Cái rương vẫn được khóa kỹ, Liên Tiểu Quân ở trước mặt đối phương thỉnh hắn mở ra. Sau đó, từ bên trong chọn một món trân bảo rồi để người nọ mang rương đi, không hề liếc thêm một chút nào về vàng bạc châu báu khác trong rương.

Tin tức truyền ra, người tới mua lương thực dần nhiều lên.

Liên Tiểu Tường nhìn một loạt kỳ trân dị bảo bày trên bàn mà chỉ biết cúi đầu thi lễ với người trước mặt: "Ta phục rồi."

Liên Tiểu Quân cười nói: "Ta đã nói mà, vạn vật trên thế gian đều là mua bán."

...

...

Nhìn từng xe từng xe gạo thóc được binh mã hộ tống về, đặc biệt là khi nghe được số gạo thóc này đến từ Hòa Châu, trên mặt Lý Minh Lâu chỉ có kinh ngạc.

"Tiểu tử này cũng dám chạy tới nơi phản quân để buôn bán à." Nguyên Cát cũng không nén nổi bất ngờ.

Lý Minh Lâu cười: "Vị biểu ca này của ta không thể coi khinh nha."

---------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro