CHƯƠNG 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùa xuân tháng ba, cỏ dại rậm rạp ( nguyên tác: thảo dài oanh phi), Liễu phủ lại càng thêm tiêu điều không thành hình dáng.


Trong nội viện rơi đầy tro bụi, bọn nha hoàn chống cái chổi xì xào bàn tán, trốn tránh xa xa, như đang chế giễu nhìn xem nam nhân đang ôm bộ xương trắng khiêu vũ ở giữa viện.


Nam nhân tóc dài búi cao, thân mặc hỉ phục, ôm bộ xương trong ngực khiêu vũ.


Nam nhân mũi cao thẳng, cặp mắt đào hoa, thâm tình nhìn bạch cốt trong ngực, cười một cách si ngốc.


Trong nội viện có người đánh đàn.


Những nha hoàn kia nhịn không được nhỏ giọng cười, sau lưng đột nhiên xuất hiện một bóng dáng, thanh âm nữ tử khàn khàn:" Đang làm gì?"


Mấy cái nha hoàn nghe xong, hữ khí vô lực* nói :" Phu nhân, chúng nô tài không dám lười biếng nữa".


* bất lực


Chi Chi hơi lườm bọn họ:" Nên làm gì thì làm cái đó đi."


Mấy cái nha hoàn được chỉ lệnh, nhưng tiếng nghị luận phía sau vẫn truyền vào tai của Chi Chi.


Nhạc công trong nội viện thấy Chi Chi từ xa tới, ngừng động tác trong tay, đứng dậy.


Nam tử không nghe thấy tiếng đàn, đáy mắt có chút thất hồn lạc phách, nghiêng đầu trừng mắt, oán hận nhìn nhạc công.


Chi Chi hít sâu một cái nói:" Đi về trước đi"


Liễu Nam Chi nghe vậy, dời ánh mắt về phía nàng, ánh mắt hắn tĩnh mịch, tràn ngập oán hận.


"Nay là sinh thần* của mẫu thân, đừng hồ nháo**".


*sinh nhật


** làm loạn


Liễu Nam Chi không nhìn Chi Chi thêm một cái, cười liếc bộ xương nói:" A Du, sinh thần của mẫu thân, chúng ta đi gặp mẫu thân".


Liễu phu nhân gầy đến có chút không thành bộ dáng, bà mệt mỏi nhìn về phía xa, chỉ thấy Chi Chi và Liễu Nam Chi đi tới.


Liễu Nam chi vẫn ôm bộ xương kia trong ngực, Liễu phu nhân tim đập mạnh, bà gắng gượng đứng đấy.


Chi Chi đáy mắt chỉ còn lạnh lùng, nàng bước nhanh về phía trước" Mẫu thân".


Liễu phu nhân trong mắt nổi lên hơi nước, không ngừng nói" Nghiệp chướng a, nghiệp chướng".


Sinh thần vốn nên là không khí vui mừng, nhưng khi cái bộ bạch cốt kia vừa lên bàn, liền âm khí nặng nề.


Liễu Nam Chi ăn xong liền đi, Liễu phu nhân giữ lại Chi Chi.


Liễu phu nhân thân thể suy yếu, đứng không được bao lâu, đến nói chuyện cũng tốn sức.


Nàng nhìn Chi Chi, áy náy nói:" Sớm biết nó hồ đồ, cố chấp không chịu tỉnh như vậy, lúc trước ta không nên cưỡng cầu con gả cho nó".


Chi Chi sửng sốt thật lâu, mới mở miệng nói:"Coi như con vẫn còn ân tình của ngài".


Nói xong, Chi Chi liền đẩy cửa rời đi.


Gả cho Liễu Nam Chi mấy năm này, Chi Chi đã sớm hết sạch sức lực, sắc mặt nàng cùng người bệnh nguy kịch không có gì khác biệt.


Chi Chi người bên gói không phải không có một ai, Tạ Du nằm ở giữa nàng và Liễu Nam Chi, ôm bộ xương của Tạ Du, dùng giọng ngọt nị tâm tình.


Chi Chi sắc mặt sao có thể tốt, có thể nói là hằng đêm khó ngủ.


Từ lúc gả cho Liễu Nam Chi, sinh mệnh nàng liền kết thúc.


Chi Chi ánh mắt vô hồn trở về viện, trong phòng ngọn nến đang cháy, ngoài cửa sổ hiện lên bóng dáng nam tử vòng qua thắt lưng nữ tử khiêu vũ.


Chi Chi nhắm chặt hai mắt, hít sâu một cái, đi vào.


Liễu Nam Chi vừa nhìn thấy nàng đến, liền đưa Tạ Du lên giường.


Chi Chi tắt nến, ánh mắt đọng nước, âm thanh thâm tình của Liễu Nam Chi bên tai làm Chi Chi không thể nhịn được nữa.


Là từ khi nào, Liễu gia biến thành bộ dáng như thế này.


Liễu gia lúc trước là thế gia, Liễu Nam Chi là con trai trưởng, đường làm quan rộng mở.


Lớn lên bộ dáng ngọc thụ lâm phong, làm người cũng khiêm tốn, rất nhiều khuê tú trong kinh thích hắn.


Nhưng Liễu Nam Chi đã hai mươi mấy mà ngay cả một cái nha hoàn thông phòng cũng không có.


Trong kinh truyền rằng Liễu Nam Chi thích nam phong, làm cho Liễu phu nhân càng ngày càng lo lắng.


Liễu phu nhân ngày ngày cầu Bồ Tát, bái Phật tổ, cầu Liễu Nam Chi mau thành thân, cho dù thu một cái nha hoàn thông phòng cũng được.


Liễu Nam Chi thông suốt, hắn ở hội hoa đăng gặp gỡ một cô nương tính tình hoạt bát.


Một lạnh một nóng, cô nương nhiệt tình như lửa sưởi ấm trái tim băng lãnh của Liễu Nam Chi.


Ai mà ngờ được vị công tử luôn lạnh lùng xa cách kia sẽ đỏ mặt, cũng bởi vì cô nương kia mà trằn trọc khó ngủ.


Cũng bởi vì cô nương kia nói chuyện cùng nam tử khác mà ghen tuông, có lòng tham chiếm hữu.


Mỗi lần nhắc đến tên của Tạ gia tiểu thư, yêu thương trong mắt công tử là không dấu được.


Liễu phu nhân mặc dù không thích nữ tử quá mức hoạt bát, nhưng vì Liễu Nam Chi nên bà cũng vui vẻ tiếp nhận.


Không bao lâu, Liễu phu nhân liền tìm bà mỗi đến nhà Tạ thượng thư cầu hôn.


Phủ thượng thư đối với vị con rể này cũng rất hài lòng, cũng đồng ý hôn sự của hai người, định ngày lành tháng đẹp.


Cô nương cùng công tử tình đầu ý hợp, sau tân hôn tất nhiên là ngọt ngào mật mật mật, nhưng nếu có thể an ổn mãi như vậy thì đã tốt.


Năm thứ hai sau khi cưới, cô nương đột nhiên đổi tính, trong mắt không còn công tử, mà lòng tràn đầy nhớ nhung với vị tân Cố thị lang.


Suốt ngày nháo muốn cùng công tử ly hôn, sau lưng công tử cùng Cố thị lang ngoại tình, chọc cho Liễu phu nhân bệnh nặng mấy lần, đúng là bôi nhọ gia môn Liễu gia.


Việc này trở thành trò cười trong các quán trà dư tửu lậu ở kinh đô, người người cười Liễu gia, cười Liễu Nam Chi.


Mấy cái đệ tử bình thường đường làm quan không được như công tử, càng suốt ngày nghị luận, ô ngôn uế ngữ:" Liễu tướng ngày thường dễ nhìn, chức quan cao hơn thì có ích lợi gì, giữ không được thê tử, thê tử thích một tên thị lang từ dung mạo đến gia thất đều không xuất chúng, đúng là thiên hạ đại kê!( đoạn này mình không hiểu lắm)."


" Nói không chừng, phương diện kia của Liễu tướng không được, không thỏa mãn được Tạ tiểu thư."


"Tạ tiểu thư tịch mịch khó nhịn, mới có thể như thế."Con em thế gia không kiêng nể gì, đem tất cả những lời nói thô tục, nói móc Liễu gia.


Nhưng không ngờ tới, Liễu Nam Chi trước mặt mọi người đem mấy cái con em thế gia đánh trọng thương.


Cha bọn hắn mặc kệ, không thuận theo không buông tha la hét để Thánh thượng xử phạt Liễu Nam Chi.


Cũng may thánh thượng liêm minh, chỉ phạt Liễu Nam Chi đóng cửa một tháng để xử lý việc nhà, cũng không liên lụy Liễu gia.


Cuối cùng Tạ thượng thư tìm cô con gái đã đem Liễu gia giày vò gà chó không yên, trong lòng áy náy, tới cửa bàn giao lại tình hình thực tế.


Vị Cố thị lang kia cùng Tạ tiểu thư quen biết từ nhỏ, thanh mai trúc mã, giống như  trong thoại bản , tình ý sâu nặng.


Về sau Cố gia suy sút, Tạ tiểu thư cùng Cố thị lang bị bắt chia lìa.


Tạ thượng thư  mặt mũi đầy nước mắt nói," Ta vốn tưởng rằng A Du không còn nhớ chút tình ý này, không ngờ lại xảy ra cơ sự này..."


Chi Chi đến bây giờ còn nhớ rõ bộ dáng ngày đó của Liễu Nam Chi, trông như chuyện gì cũng không để ý, nhưng hốc mắt lại phiếm hồng, ôm ngực, bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi, tất cả mọi người trở lên hốt hoảng.


Liếu Nam Chi từ đó trở đi, bắt đầu như biến thành một người khác.


Nhốt Tạ Du, lòng ham muốn chiếm hữu của Liễu Nam Chi đối với Tạ Du càng thêm điên cuồng, điên cuồng đến nỗi gã sai vặt cùng nói chuyện với Tạ Du, công tử liền ngay trước mặt nàng đem gã sai vặt đánh chết.


Nhốt đến nỗi lễ tang của Tạ thượng thương cũng không cho Tạ Du đi.


Thánh thượng cũng trọng dụng Liễu Nam Chi, mấy năm này phải nói là dưới một người trên vạn người, lấy danh Cố thị lang tham ô, xét nhà Cố gia, chém Cố thị lang.


Việc vừa xảy ra, Tạ Du không chống đỡ nổi, cũng không chờ công tử trở về, liền thắt cổ tự vẫn.


Liễu Nam Chi từ đó liền điên rồi, Tạ Du chết rồi, hắn không hạ táng, như cũ đem Tạ tiểu thư nhốt lại, cùng nàng ăn, cùng nàng ở, về sau hắn thấy thời gian bồi Tạ Du không đủ nhiều, dứt khoát từ quan.


Tạ tiểu thư thi thể bốc mùi, trên mặt có thi ban, Liễu Nam Chi vẫn hôn gương mặt nàng, ôm ấp nàng, ánh mắt nhìn về phía nàng vẫn như cũ tràn đầy tình ý.


Mấy cái nha hoàn nhìn thấy một lần liền bị dọa ngất.


Liễu phu nhân ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, cho đến khi thi thể Tạ Du triệt để hư thôi, Liễu phu nhân cưỡng ép đem nàng hạ táng.


Ngay sau đó, Liễu Nam Chi suốt ngày không ăn không uống, tìm thi cốt Tạ Du.


Liễu phu nhân đau lòng con mình, không còn biện pháp, chỉ có thể đem chỗ mai táng chỉ cho Liễu Nam Chi. Liễu Nam Chi đào Tạ Du mộ phần, Tạ Du khi đó chỉ còn đống xương trắng, thịt đã sớm hư thối.


Liễu gia không bằng lúc trước, nha hoàn sai vặt nhìn thấy Liễu Nam Chi suốt ngày ôm đống xương trắng đi lại trong phủ, sợ tới mức không ổn, kẻ có tiền vội vàng đi quan phủ chuộc thân, trong đêm thoát đi Liệu phủ.


Kẻ không có tiền thì ngày ngày quỳ gối trước mặt Liễu phu nhân, tìm cái chết, Liễu phu nhân thiện tâm, con trai mình như này, nàng không trách người bên ngoài sợ hãi, lập tức đem văn tự bán mình đưa cho các nàng.


Cuối cùng ở lại trong phủ phục vụ chỉ còn Chi Chi và vài cái lão nô, Liễu phu nhân khuyên nàng:" Sớm ngày xuất phủ lấy chồng, còn không lấy thì chẳng mấy thành gái lỡ thì".


Chi Chi làm sao không muốn lập gia đình, nhưng trước nàng bị mẫu thân ghét bỏ ném vào trong sông, bị lạnh, từ đó liền khó có thể mang thai.


Liễu phu nhân từ đó ngày càng suy yếu, nói một câu phải thở đến nửa ngày.


Bà cùng Chi Chi thương lượng, để nàng gả cho Liễu Nam Chi chắm lo việc bếp núc.


Chi Chi từ khi ra đời chịu khổ cực nhiều, nhưng lại không chịu được người bên ngoài đối xử tốt với nàng.


Sau khi nàng đến Liễu gia, cuộc sống mới bắt đầu tốt lên, Liễu phu nhân chưa từng làm khó nàng, ở trước lúc Liễu Nam Chi bị điên, có lẽ bà cũng coi nàng như con gái ruột mà đối xử.


Liễu phu nhân thường xuyên nhắc nhở, muốn thay nàng tìm một cái lang quân như ý.


Nàng nhớ những điều tốt của Liễu phu nhân, liền đáp ứng bà.


Chi Chi cùng chim nhạn bái đường , Liễu phu nhân đem tên nàng ghi vào gia phả.


Liễu gia mặc dù kém so với lúc trước, nhưng Chi Chi dùng hết sức chống đỡ , theo thời gian cũng dần dần náo nhiệt.


Nàng không có ý định cùng Liễu Nam Chi đồng phòng, Chi Chi cả ngày ở tại tây phòng.


Nhưng Liễu Nam Chi lại cảm thấy nàng chiếm vị trí của Tạ Du, cả ngày tìm đạo sĩ giang hồ.


Có hôm Liễu Nam Chi sắc mặt âm trầm, cầm kiếm trong tay trở về, giết hết một viện nha hoàn sai vặt, Chi Chi hôm đó ra ngoài mới may mắn tránh được một kiếp, nàng liền đến phật đường ngày ngày tụng kinh cầu phúc.


Liễu gia cũng vì việc này mà triệt để xuống dốc, bây giờ chỉ có thể gắng gượng duy trì sinh kế.


Liễu Nam Chi hiển nhiên không  muốn để nàng trải qua quá tốt, cứng rắn bắt nàng cùng giường với hắn.


Chi Chi lại lần nữa từ trong mộng bừng tỉnh, trong mộng là Tạ tiểu thư không có da thịt, chỉ toàn xương trắng, trợn to đôi mắt.


Chi Chi thất hồn lạc phách đứng dậy, bê chậu than, nổi điên cười.


Chi Chi lấy bộ xương từ trong ngực Liễu Nam Chi, ném vào chậu than, một mồi lửa đốt sạch sẽ.


Liễu Nam Chi ngửi thấy mùi khói cũng tỉnh lại, trong ngực hắn không có một ai.


Chỉ thấy Chi Chi đứng trước chậu than, hắn đột nhiên ý thức được cái gì, đồng tử co rút lại.


Hắn vội vàng bò dậy, Chi Chi nghe được tiếng vang , quay đầu lại, trên mặt lộ ra nụ cười đã lâu không thấy.


Trong mắt Liễu Nam Chi lộ ra không thể tin, hắn run lên thật lâu, hốc mắt đỏ tươi.


Liễu Nam Chi nổi điên mà đưa tay vào trong chậu than, tìm xương của Tạ Du, nhưng Tạ Du đã sớm hóa thành tro tàn.


Hắn hung tợn trừng mắt nhìn Chi Chi, từng bước đi đến, đưa tay bóp cổ của Chi Chi.


Chi Chi hai mắt nhắm nghiền, cũng không dãy dụa.


Chi Chi nghĩ Liễu Nam Chi cứ vậy mà bóp chết nàng đi, chết thì tốt, chết liền có thể ngủ ngon giấc.


Kiếp sau đầu thai, trăm ngàn lần đừng cho nàng gặp lại Liễu Nam Chi.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#trongsinh