CHƯƠNG 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chi Chi, phu nhân bảo ngươi đem chỗ vải vóc này đến phòng của công tử." Hồng Hạnh thúc giục nói.


Chi Chi vừa nghe hai chữ "công tử", thân thể đã không ngừng run lên, trên trán đổ mồ hôi lạnh, nàng liều mạng lắc đầu:" Ta không đi, ta không đi."


Hồng Hạnh thấy sắc mặt nàng trắng bệch, trông như lung lay sắp đổ, có chút lo lắng nói:" Chi Chi, thân thể ngươi khó chịu hay sao?"


Chi Chi vịn tường, bộ dáng ráng chống đỡ nói:" Ta nghỉ ngơi một chút là được, ngươi đi trước."


Hồng Hạnh gật đầu, không tình nguyện ôm vải vóc:" Vậy ngươi đi nghỉ ngơi đi."


Chi Chi không có đáp lời Hông Hạnh, nàng chỉ cảm thấy hoảng hốt tuyệt vọng, nàng tại sao lại trở về, lúc nàng nhìn thấy Hồng Hạnh, chỉ cho là đang ở Tây Thiên.


Phản chiếu lại cố nhân của nàng, nhưng không ngờ hôm nay lạ như thế này.


Chi Chi liều mạng lắc đầu, nổi điên nhéo chính mình,, cảm giác đau đớn truyền khắp toàn thân. Không phải là mơ, nàng cũng không lên Tây Thiên.


Nàng đã trở về sao, sao lại phải trở về...


Chi Chi vội vàng đứng dậy, đầu đầy mồ hôi lạnh, lảo đảo đi một đường, trở về phòng thu thập hành lý, một lòng muốn thoát khỏi Liễu phủ.


Nàng sợ hãi Liễu Nam Chi từ tận đáy lòng, Liễu Nam Chi người này tàn nhẫn đến cực điểm, ngoại trừ đối với người mình thương sẽ có nửa khắc ôn nhu, còn đối với những người khác là lãnh bạc, tàn bạo.


Chi Chi không dám nghĩ lại, nhưng cả người không thể ngừng run, vội vàng thu thập quần áo, lắm lấy túi tiền không có mấy khối bạc vội vội vàng vàng xuất phủ.


Nhưng đi được một đoạn, thì gặp được Liễu phu nhân nghe tin nàng thân thể khó chịu mà đến thăm.


Liễu phu nhân nhìn nàng hành lễ, bộ dáng hốt hoảng, cau mày:" Chi Chi ngươi đây là?"


Chi Chi nghe thanh âm của Liễu phu nhân, tâm càng thêm bối rối, Liễu phu nhân còn sống, Liễu Nam Chi nhất định sẽ phát hiện .



Nàng thân thể càng run lên, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lắm lấy hành lý, quỳ mạnh xuống đất nói:" Chi Chi gặp được người trong lòng, khẩn cầu phu nhân thả Chi Chi xuất phủ, để Chi Chi cùng hắn thành hôn."


Liễu phu nhân giật nảy mình, vội vàng đem Chi Chi đỡ dậy, thấy nàng mồ hôi lạnh cả người, có chút không biết phải làm sao:" Chi Chi, thân thể ngươi có phải khó chịu hay không?"


Chi Chi lắc đầu, đôi môi tái nhợt, âm thanh run rẩy nói:" Phu nhân cho Chi Chi xuất phủ, thân thể Chi Chi liền tốt".


Chi Chi như thế này, nhìn thế nào cũng không giống không có việc gì.


Nàng lắc đầu thở dài nói:" Nhanh đi mời đại phu về xem bệnh cho Chi Chi, đang yên đang ổn, sao lại thành như thế này rồi?"


Chi Chi bị vài người giữ lại, ép buộc mang về phòng, khuyên nàng chờ đại phu đến.


Chi Chi trong lòng nghĩ mà sợ, nhưng lại tránh không thoát những người này, nàng hít sâu một cái, tỉnh táo lấy lại cảm xúc, đột nhiên hỏi:" Bây giờ là năm nào?"


Hồng Hạnh nhíu mày:" Tấn An năm thứ ba tháng bảy, mấy ngày nữa là đến hội hoa đăng".


Tấn An năm thứ ba tháng bảy, tiết hoa đăng, Chi Chi thanh tỉnh một chút, tâm tình vội vã tỉnh táo chút, hoàn hảo, hoàn hảo, Tạ tiểu thư còn chưa qua đời, càng chưa gặp mặt Liễu Nam Chi.


Liễu Nam Chi còn chưa điên, nhìn thấy các nàng cũng chỉ ở xa.


Lúc này, Liễu Nam Chi không muốn cùng với bất kì nữ tử nào có tiếp xúc.


Nghĩ vậy, Chi Chi mới bớt kinh hoảng một chút.


Lúc đại phu chạy đến, thấy Chi Chi bộ dáng kinh hoảng thất thần, vội vàng bắt mạch, Chi Chi thân thể thật vẫn khỏe mạnh.


Nhưng mồ hôi lạnh vẫn cứ ứa ra, thần trí không rõ hiển nhiên là bị kinh sợ, đại phu thở dài nói:" Phu nhân, Chi Chi cô nương đây là bị khiếp sợ."


" Nghỉ ngơi mấy ngày, liền sẽ chuyển biến tốt đẹp."


Liễu phu nhân nghe xong, lông mày giãn ra, gật đầu nói:" Vậy thì tốt rồi, vừa rồi nàng như thế kia, ta còn tưởng bị trúng tà."


Chi Chi miễn cưỡng cười cười, giải thích nói:"Đêm hôm qua, đi tiểu đêm gặp một con mèo đen, đến giờ vẫn có chút choáng váng."


Liễu phu nhân gật đầu , cười nói:" Mấy ngày nay nghỉ ngơi thật tốt, về phần ngươi nói gặp được người trong lòng, chờ ngươi khỏi bệnh rồi dẫn hắn tới gặp ta, ta thay ngươi kiểm định một chút."


" Nếu thật là người đáng để phó thác, thì ta đành nhịn đau cắt thịt cho ngươi xuất phủ".


Nghe được hai chữ "xuất phủ" ánh mắt ảm đạm của Chi Chi bỗng chốc có thần thái, đôi mắt nàng hơi sáng, vội vàng nói:" Vâng, qua hai ngày nữa liền dẫn hắn tới gặp ngài".


Sau khi Chi Chi tiễn Liễu phu nhân về, nàng ngơ ngác nằm trên giường, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm xà nhà, nàng mê man trừng mắt, nghĩ thế nào cũng không ra tại sao lại quay lại.


Nguyện vọng cuối cùng trước khi chết của nàng chính là không muốn gặp lại Liễu Nam Chi , bây giờ lại đưa nàng về nơi này, ông trời thật là muốn giày vò nàng.


Chi Chi đành phải đi một bước nhìn một bước, tròng mắt nàng xoay chuyển, đếm lại chỗ tiền để dành của mình, nghĩ ngày mai đi trên đường mua một tên nô lệ, đem hắn về ứng phó Liễu phu nhân, để có thể sớm ngày rời phủ.


Ngày thứ hai, Chi Chi dậy thật sớm, tránh bọn nha hoàn sai vặt lén ra phủ.


Chợ đen, vừa đi vào, Chi Chi liền cảm giác được nàng cùng nơi này không hợp nhau, người ở nơi này không phú thì quý, trên thân mặc tơ lụa, còn không thì chính là nô lệ quần áo rách tả tơi.


Chi Chi ôm túi tiền của mình, nhìn nô lệ trên đường, nhưng nàng ăn mặc quá mức bần hàn, nên người môi giới cũng không muốn để ý nàng.


Qua một buổi chưa, vẫn không chọn được người thích hợp.


Chi Chi than thở, trong lòng không khỏi có chút bói rối, nếu hôm nay còn không tìm được người, vạn nhất Liễu Nam Chi nổi điên.


Nghĩ đến chuyện này, Chi Chi nhịn không được thấy rùng mình.


Nàng thần sắc lo lắng nhìn từng quầy hàng, một người môi giới nhiệt tình chạy đến:" Cô nương, ta có một công tử xinh đẹp, có mua hay không?"


Chi Chi nhìn theo hướng người môi giới chỉ , nam tử quần áo rách rưới, đầu tóc rối bời, lò mờ cũng có thể nhìn ra được bình thường cực kì xinh đẹp.


Nhìn chằm chằm nửa ngày, nam tử phát giác ánh mắt của nàng, hắn ngước mắt, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm thẳng vào Chi Chi.


Chi Chi tim đập cực nhanh, xấu hổ đỏ mặt, vội vàng thu hồi ánh mắt, nàng lắc đầu nói :" Không được". Công tử xinh đẹp như vậy nàng không mua nổi.


Người môi giới bên cạnh trên mặt lộ ra vẻ thất vọng, thần sắc không vui quật tới tấp vapf vị công tử, công tử liền liều mạng trốn tránh.


Chi Chi có chút không đành lòng, lên tiếng nói:" Bao nhiêu tiền?"

Người môi giới thu roi, nhíu mày đánh giá Chi Chi:" Giá không đổi, năm mươi lượng."


Chi Chi mi tâm nhíu chặt, năm mươi lượng không sai biệt lắm chính là toàn bộ gia sản của nàng.


Mua thì ngày sau không quá ổn, mà không mua nếu Liễu Nam Chi nổi điên, mạng của nàng đều giữ không được.


Cuối cùng, nàng cắn răng, bỏ tiền đem vị nam tử mua xuống.


Nam tử nhu thuận theo sau lưng nàng, không nói một lời.


Chi Chi mang nam tử đi tắm, lại đi tiệm may mua cho hắn một bộ quần áo.


Nam tử đúng như người mô giới nói,  cực kì dễ nhìn, môi hồng răng trắng, giống như ở trong tranh bước ra.


 Chi Chi hai gò má ửng hồng, nam tử thấy nàng nhìn chằm chằm vào hắn, trong mắt toàn là tĩnh mịch, đạm mạc nói:" Cô nương mua nô, nô ngày sau chính là người của cô nương".


Chi Chi ngẩn người, cúi thấp đầu, nhỏ giọng nói:" Ngươi có thể cưới ta không?"


Chi Chi cũng không phải vội vã muốn thành hôn, Chi Chi rối loạn đầu óc, chỉ có thành hôn, mới có thể miễn cưỡng không cùng Liễu Nam Chi có liên quan.


Nam tử cũng không có nhiều cảm xúc, chỉ nhu thuận nói:" Có thể lấy được cô nương chính là phúc ba đời của nô."


Chi Chi có chút sợ hãi gật đầu, nàng nhìn chằm chằm văn tự bán mình trên tay nam tử, không biết sao lại nghĩ đến bản thân, khi còn nhỏ nàng cũng là bị một từ văn tự bán mình bán vào Liễu phủ.


Sống là người của Liễu gia, chết làm quỷ của Liễu gia.


Người này, rất là đẹp mắt, tính tình cũng tốt, nếu thật cùng mình thành hôn thì chính là ủy khuất hắn.


Nghĩ đến đây, Chi Chi không tự giác sờ soạng mặt mình, tướng mạo nàng chỉ có thể coi là thanh tú, tư thái cũng không câu người, lại không thể mang thai.


Dạng như nàng, thành thân với ai thì cũng làm trễ nải người đó.


Chi Chi thần sắc hiển nhiên trông không quá cao hứng, thanh âm nam tử trong sáng ôn ngọc tại bên tai Chi Chi truyền đến, hắn gằn từng chữ:" Nếu cô nương đổi ý, thì lời kia liền không tính."


" Nô nguyện làm trâu làm ngựa cho cô nương."


Chi Chi nhìn nam tử liền đỏ mặt, đành phải cúi thấp đầu nói:" Không cần ngươi làm trâu làm ngựa cho ta, sau khi thành hôn, có thể an ổn sinh hoạt là được rồi."


Nam tử nhỏ nhẹ  nói:" Gọi nô Giang Mộ là được."


Chi Chi gật đầu, nhắc hắn một số câu để thoái thác với Liễu gia, Giang Mộ lắng nghe, cũng không hỏi nàng vì sao lại thế, chỉ yên lặng ghi nhớ.


Hồng Hạnh thấy Chi Chi mang theo một nam tử cực kì đẹp mắt vào phủ, con mắt đều trừng lớn, cả người đều mang theo vẻ không thể tin được đuổi theo Chi Chi hỏi một đường:" Đây thật là viij hôn phu tương lai của ngươi?"


Chi Chi gật đầu, có chút thẹn thùng nói:" Đúng vậy, muốn đến ra mắt phu nhân."


Ánh mắt Hồng Hạnh nhìn chằm chằm Giang mộ không dời, trong nội tâm nàng càng bất bình, mình rõ ràng đẹp mắt hơn Chi Chi, cũng ngực lớn eo nhỏ, vì sao không có nam tử đẹp mắt nào để ý chính mình.


Nàng lôi kéo không tha Chi Chi, quấn lấy nàng, hỏi đến cùng Chi Chi và Giang Mộ quen biết như thế nào.


Chi Chi có lệ Hồng Hạnh, chỉ muốn Liễu phu nhân sớm ngày thả nàng ra phủ.


Hồng Hạnh nói :" Chi Chi ngươi chờ một chút, công tử đang cùng phu nhân nói chuyện."


Công tử... Liễu Nam Chi, Chi Chi thân thể lại không nhịn được run lên, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, ánh mắt sợ hãi trốn ở sau lưng Giang Mộ.


Giang Mộ cảm xúc không chút dao động, chỉ giữ lấy bả vai Chi Chi, đưa nàng về sau lưng mình.


Hông Hạnh phát giác Chi Chi không thích hợp, nàng cau mày hỏi:" Chi Chi, ngươi sợ công tử?"


Chi Chi lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, bắt lấy góc áo Giang Mộ, cố sức cười nói:" Chỉ là trời có chút nóng, nóng đến khó chịu."


Hồng Hạnh một bộ không tin, nàng tiến lên một bước, liền muốn sờ trán Chi Chi, Giang Mộ ngăn tại phía trước Chi Chi, khuôn mặt lạnh lùng, ném ra một câu:" Cô nương, xin tự trọng."


Chi Chi thấy Giang Mộ bảo hộ là, sợ hãi trong lòng mới giảm bớt chút, nàng hít sâu một cái để lấy bình bĩnh.


Cũng may ở Liễu gia tôn ti rõ ràng, nha hoàn đều đi cửa sau, con vợ cả thì đi cửa chính, Chi Chi không thể cùng Liễu Nam Chi đụng mặt được.


Ma ma thấy Giang Mộ cũng sững sờ, bà mặt đầy ý cười nói:" Công tử này thật là môi hồng răng trắng, thực sự vô cùng tốt."


Chi Chi đỏ mặt đi vào phòng, Liễu phu nhân mặt mũi tràn đầy từ ái nói :" Thật không nghĩ các ngươi tói nhanh như vậy."


Chi Chi gương mặt ửng đỏ, nhỏ giọng nói:" Phụ thân mẫu thân của hắn mấy năm nay thân thể không tốt, muốn có thể thấy hắn thành hôn, cho nên nô có chút gấp, muốn để lão nhân gia ôm cháu trai."


Liễu phu nhân thấy Chi Chi đỏ mặt, hài lòng cười nói:" Chi Chi vẫn luôn hiếu thuận như vậy ."


Liễu phu nhân đánh giá Giang Mộ, trong lòng hài lòng, Giang Mộ cử chỉ khéo léo, biết tiến biết lui, trong mắt cũng có Chi Chi ( bà nhìn cái kiểu gì thế =.=), bộ dạng cũng cực kì tốt, là một lang quân như ý.


Liễu phu nhân thấy Chi Chi cũng thực sự thích Giang mộ, cũng không ép Chi Chi ở lại, Chi Chi cũng là nàng nhìn từ nhỏ lớn lên, bây giờ có người thực sự yêu nàng, bảo vệ nàng, đương nhiên là cực tốt.


Liễu phu nhân cầm văn tự bán mình giao vào tay nàng, cười nói:" Ngày sau an ổn sinh hoạt, nếu có cơ hội hồi kinh thăm ta."


Chi Chi cầm lấy văn tự bán mình, tảng đá trong lòng cuối cùng cũng roi xuống, mắt nàng tràn đầy nước mắt, quỳ xuống:" Đa tạ phu nhân."


Liễu phu nhân bị Chi Chi làm giật mình, chỉ cho là Chi Chi gặp được lang quân như ý nên cao hứng, bà đem Chi Chi đỡ dậy, lau nước mắt cho nàng nói:" Ta chuẩn bị cho ngươi một chút đồ cưới, ngươi cầm lấy an an ổn ổn sinh hoạt."


Ma ma đem cái rương đến, Liễu phu nhân đem rương mở ra, bên trong có năm trăm lượng ngân phiếu cùng mười thỏi vàng ròng."


Chi Chi vội vàng lắc đầu cự tuyệt:" Phu nhân, quá quý giá rồi."


Liễu phu nhân cầm tay Chi Chi, thấm thía dặn dò:" Chi Chi, ngày sau hảo hảo sinh hoạt, lần này từ biệt khả năng là cả đời, đừng để ta lo lắng."


Chi Chi trong mắt ầng ậng nước, nghẹn ngào nói:" Phu nhân ngày sau cũng phải chiếu cố tốt bản thân mình, sinh hoạt thật tốt."


Liễu phu nhân cũng đỏ mắt, cầm tay nàng nói:" Được."









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#trongsinh