CHƯƠNG 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chi Chi sợ hãi Liễu Nam Chi cũng trùng  sinh giống nàng, nàng cùng Liễu phu nhân vừa cáo biệt xong, liền lập tức mua vé tàu đi đến một thành nhỏ xa xôi.


Giang Mộ dọc đường ngoan ngoãn đi theo nàng, nàng đi nơi nào Giang Mộ liền đi nơi đấy.


Chi Chi tỉ mỉ quan sát Giang Mộ, trong lòng hoang mang nói:" Ngươi sao lại bị bán đến nơi đấy?"


Giang Mộ ngẩn người, lập tức lắc đầu:" Nô nhớ không được"


Chi Chi lông mày nhíu chặt:" Nhớ không được?"


" Một năm trước, nô bị bán nào chợ đen, đã không nhớ nổi những việc trước kia, người mô giới chợ đen gọi nô là Giang Mộ, bị cha ruột đem bán."


"Nô cảm thấy không đúng, muốn chạy trốn, nhưng trốn không thoát, bị thương rất nặng."


"Nếu không phải cô nương đem nô mua xuống, nô có lẽ sẽ không sống được."


Chi Chi trong lòng run lên, lúc nàng bị mẫu thân bán cho bọn buôn người, cũng cả ngày nghĩ đến việc bỏ trốn, lúc đó chính là ngày nào cũng bị đánh.


Chi Chi gượng cười:" Về sau ngươi chỉ cần đối tốt với ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi."


Nàng đánh bạo cầm tay Giang Mộ, tay Giang Mộ vừa trắng vừa mịn.


Giang Mộ ánh mắt đen tối, không có né tránh, chỉ đáp lời:"Được."


Chi Chi hai má đỏ ửng, trong mắt có một tia sáng, có lẽ bản chất của nàng chỉ là tục nhân, nàng gặp Giang Mộ lần đầu tiên liền thích cái túi da* của hắn, tim đập thình thịch.

* là ngoại hình.

Có lẽ nàng muốn có người để dựa vào, nàng thể chất khó có thể mang thai, nhất định chính là gái lỡ không ai muốn.


Bây giờ nhặt được của hời, mua được công tử đẹp mắt như vậy, nàng nảy lòng tham, muốn đem Giang Mộ chiếm thành của riêng.


Nàng cũng làm như vậy, nàng cùng Giang Mộ đến một cái thành nhỏ phía nam, chỗ kia vắng vẻ, người bên ngoài khó tòm được.


Thành nhỏ nghèo, Liễu phu nhân cho Chi Chi chỗ ngân lượng  kia, đủ để cho bọn họ an nhàn sinh hoạt tại nơi này.


Chi Chi biết pha trà, nàng ở thành nhỏ kia liền mở một quán trà, mặc dù khách không nhiều, nhưng nàng cũng không thiếu tiền, cuộc sống trôi qua xem như là an nhàn.


Giang Mộ cũng thành thật cùng nàng sinh hoạt, Chi Chi nhìn ra được Giang Mộ không thích nàng, ánh mắt nhìn về phía nàng không có thâm tình, hơn phân nửa là xa cách lạ lẫm.


Chi Chi cũng không để ý nhiều như vậy, chỉ cần nàng thích Giang Mộ, Giang Mộ cùng nàng liền tốt.



Chi Chi cho rằng tình thâm ý trọng, tình ý thâm hậu, cô nam quả nữ ở chung lâu thì trong lòng Giang Mộ cũng sẽ có nàng.


Cứ vậy ở chung được hai năm, Giang Mộ cũng từ chia phòng ngủ với nàng thành cùng giường mà ngủ, bách tính trong thành nhỏ đều biết hai người là phu thê.


Bà chủ quán trà có tướng mạo bình thường có vị tướng công xinh đẹp luôn được lòng các cô nương xinh đẹp trong thành.


Các phụ nhân lớn hơn các cô nương lại không hâm mộ, các nàng nhìn ra được bà chủ là thực lòng thực dạ đối đại Giang tướng công, Giang tướng công có lần lên núi hái trà, bị rắn độc cắn, bà chủ đi khắp nơi tìm thần y, tình nguyện táng gia bại sản cũng muốn cứu mạng Giang tướng công.


Giang tướng công không may xảy ra chuyện gì, bà chủ chính là gấp đến đỏ hốc mắt, cũng muốn bảo hộ Giang tướng công chu toàn.


Nhưng Giang tướng công đối với bà chủ, từ trước đến nay đều là nhàn nhạt, tựa như bà chỉ đối với hắn thế nào cũng không có gì khác nhau.


Các phụ nhân lắc đầu cười nói:" Các cô nương chính là ưa thích cái túi da đẹp mắt."



Chi Chi vốn cho rằng nàng cùng Giang Mộ sẽ bầu bạn với nhau đến bạch đầu giai lão.


Cho đến một ngày, trên đường phố bỗng có rất nhiều binh lính, mọi nhà đều đóng chặt cửa, sợ liên lụy đến mình.


Chi Chi cũng không ngoại lệ, sớm đã dọn hàng, muốn tránh đầu sóng ngọn gió*.

* giống tai bay vạ gió.

Không ngờ, đám binh lính kia trực tiếp cầm kiếm xông vào quán trà, Chi Chi cau mày vô ý thức chắn trước Giang Mộ.( vô ý thức này là kiểu theo bản năng ấy, chứ không phải vô ý thức kia đâu)


Không ngờ thống lĩnh của đám binh sĩ kia nhìn thấy Giang Mộ lại nghẹn ngào quỳ nói:"Thuộc hạ tới chậm."


Chi Chi mờ mịt nhìn về phía Giang Mộ, chỉ thấy Giang Mộ ôm lấy đầu, thống khổ không chịu nổi, cuối cùng ngất đi.


Nhìn thấy như vậy, Chi Chi gấp muốn hỏng rồi, vội vàng muốn đi tìm đại phu.


Cái thống lĩnh kia sắc mặt âm trầm ngăn nàng lại, thấp giọng nói:" Cô nương, đừng vội."


Một nam tử đi ra, thuần thục bắt mạch, cho Giang Mộ uống thuốc.


Chi Chi trong mắt tràn đầy lo lắng, sộ bọn họ làm hại Giang Mộ, tránh thoát sự kiềm hãm của binh sĩ, vị thống lĩnh kia quay đầu đánh giá Chi Chi, thấy được nàng lo lắng.


" Cô nương yên tâm, chúng ta còn lo lắng tính mạng điện hạ hơn so với cô nương."


Ba ngày sau Giang Mộ mới tỉnh, ba ngày này tâm Chi Chi nóng như lửa đốt, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, chỉ sợ Giang Mộ không tỉnh lại.


Nàng thấy Giang Mộ tỉnh lại, vội vàng đi tới, cầm tay hắn, quan tâm nói:" Khá hơn chút nào không?"


Giang Mộ trong mắt tràn đầy lạnh lùng, chán ghét hất tay Chi Chi, hắn đem ánh mắt chuyển qua đám  người kia:" Uyển Uyển như thế nào?"


Chi Chi nhíu mày, cương tại chỗ, cả khuôn mặt tràn đầy nghi hoặc nhìn chằm chằm Giang Mộ.


Trong hai năm qua, nàng cùng Giang Mộ quan hệ càng gần gũi, cùng giường ngủ tất nhiên là sẽ viên phòng, chưa bao giờ giống như hôm nay ánh mắt nhìn về phía nàng tràn đầy chán ghét.


Đám người kia đem Chi Chi về phía sau, Chi Chi có chút không biết làm sao túm góc áo, nàng nghe Giang Mộ thâm tình kêu cái tên Uyển Uyển này.


Trong lòng có cái tư vị không nói nên lời, nàng ngơ ngác ngồi trên ghế, nghe đám người nàu kể về quá khứ của Giang Mộ.


Thì ra Giang Mộ là thái tử Chu quốc, người hắn yêu thầm là biểu muội của hắn Uyển Uyển.


Phụ thân của Uyển Uyển bị quân chủ Chu quốc giết chết, Uyển Uyển muốn báo thù cho cha, lợi dụng tình cảm của Giang Mộ , hạ độc hắn, khiến hắn mất trí nhớ, rồi đem hắn bán cho bọn buôn người.


Bây giờ quân chủ Chu quốc chết rồi, bọn hắn tìm Giạng Mộ rất nhiều năm, bây giờ cuối cùng tìm được, Giang Mộ bây giờ cần phải trở về đăng cơ.


Chi Chi hốc mắt đỏ bừng, nàng thích Giang Mộ, vốn tưởng rằng hắn giống nàng đều là người đáng thương.


Không ngờ kết quả lại như này, đáy lòng Giang Mộ còn có Uyển Uyển mà hắn rất yêu rất yêu, dù cô nương kia hại tính mạng hắn, dù trên mắt Giang Mộ tràn đầy oán hận.


Nhưng Chi Chi không ngốc, nàng nhìn ra được, Giang Mộ vừa nhắc tới cái tên Uyển Uyển, yêu thương trong mắt là không dấu được.


Nàng ngơ ngác đứng dậy, chen vào đám binh sĩ đi lên, ngây ngốc hỏi một câu:" Sẽ còn trở về sao?"


Giang Mộ trong mắt chỉ còn băng lãnh, lạnh đến Chi Chi cả người run rẩy, tròng mắt nàng đỏ lên nói:" Ta hiểu được."


Giang Mộ mất trí nhớ trong lòng có nàng, Giang Mộ bây giờ chỉ có Uyển Uyển, có lẽ hắn càng hận nàng hơn đi, hận nàng mua hắn, thành hôn, không để hắn thủ thân như ngọc vì Uyển Uyển.


Chi Chi chỉ cảm thấy đáy lòng quặn đau, nước mắt rơi không ngăn được, nếu nói mỹ nhân rơi lệ làm người thương hại.


Nàng khóc đến không còn một chút mỹ cảm, để người xem cảm thấy cô nương này chịu tội đáng đời.


Chi Chi cũng không phải là người hay níu kéo, nàng lau nước mắt, lạnh giọng nói:" Nếu đã không trở lại, thì đem tiền ta đã cứu ngươi trả lại cho ta."


" Ta vẫn phải sống." Chi Chi có chút nức nở nói.


Lời này vừa nói ra,Giang Mộ sắc mặt trầm xuống,  các đốt ngón tay của hắn nắm đến phát ra tiếng động:" Trả lại cho nàng."


Thống lĩnh đem túi tiền đầy ắp đưa cho nàng:" Đa tạ cô nương mấy năm nay chiếu cố điện hạ."


"Cô nương nếu muốn sống, thì đừng lại xuất hiện."


Chi Chi cầm túi tiền, trong lòng giống như bị đá ép ép qua đau nhức, nàng gật đầu:"Yên tâm."


Giang Mộ đi rất nhanh, hắn đợi không được muốn cùng nàng, cùng cái nhà này phủi sạch quan hệ, cái gì cũng không mang đi.


Ngày ấy, Chi Chi ngồi thật lâu, nàng nghĩ  mình chắc bị chú định sống cô độc hết cuộc đời này đi.


Toàn bộ bách tính trong thành nhỏ này đều biết bà chủ quán trà không còn tướng công xinh đẹp, tướng công xinh đẹp không cần bà chủ nhan sắc bình thường.


Các cô nương trẻ tuổi nghị luận ầm ĩ cả ngày, nước mắt Chi Chi luôn không tự chủ chảy xuống, nội tâm oán thầm mình không không chịu thua kém, bán quán trà với giá thấp.


Túi tiền kia có không ít bạc, Chi Chi muốn chuyển đi nơi khác, lại mở quán trà, lần này mua một cái nộ lệ không bị mất trí, toàn tâm toàn ý chỉ có nàng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#trongsinh