CHƯƠNG 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chi Chi vừa có tiền liền muốn đi mua một nô lệ đẹp mắt, vừa nghĩ vừa đi đến quán trà lớn nhất thành để trải nghiệm.


Không ngờ sẽ gặp được Giang Mộ ở đây.


Từ lần từ biệt trước nàng đã nửa năm không gặp Giang Mộ, Giang Mộ gầy, nhưng vẫn đẹp mắt.


Ánh mắt Giang Mộ cũng không dừng ở trên người nàng lâu, hắn nhìn chằm chằm vào nô lệ nàng vừa mua, lạnh lẽo cứng ngắc nghẹn ra câu:" Không gả ra được sao?"


Chi Chi cúi thấp đầu, xấu hổ vô cùng, nàng cơ hồ đem tất cả mọi việc báo cáo cho Giang Mộ, bây giờ nàng đứng trước mặt hắn, mặc dù mặc quần áo, lại cảm giác như lõa lồ.


Nàng nắm chắc tay nô lệ vừa mới mua, nói:" Đúng vậy a."


Ánh mắt Giang Mộ lầm này rơi xuống mặt Chi Chi, hắn xích lại gần nàng, ghé sát bên tai nàng, nói:" Chi Chi, trẫm cưới ngươi."


Lời này vừa nói ra, hai mắt Chi Chi trừng lớn, vô ý thức buông lỏng tay nô lệ kia.


Trong lòng nàng không bỏ xuống được Giang Mộ, chờ mong giống như trong thoại bản, công tử rốt cục thấy được cái tốt của người vợ nghèo hèn, cùng nàng trùng tu lại tốt.


Không ngờ bây giờ lại xảy ra thật, Chi Chi cho là đang nằm mơ, nàng dùng sức nhéo một cái vào cánh tay, đau đến kêu ra tiếng.


Trong mắt nàng nổi lên hơi nước, thanh âm khàn khàn nói:" Giang Mộ, lời đấy của ngươi thật chứ?"


Giang Mộ ngẩn người, không biết làm sao lại giúp Chi Chi lau nước mắt, hắn tránh ánh mắt của Chi Chi, gật đầu nói:" Ngày mai, trẫm đón ngươi vào cung, đừng khóc."


Chi Chi nhẹ gật đầu, nàng chỉ cảm thất mình không có tiền đồ, Giang Mộ chỉ cần một câu nguyện cưới nàng, nàng liền vội vàng đồng ý.


Nàng vội vàng đưa văn tự bán mình trong tay đưa cho nô lệ kia:" Kể từ hôm nay, ngươi tự do."


Chi Chi liền ngây ngốc đi sau lưng Giang Mộ, Giang Mộ thấy Chi Chi đi theo mình, nhíu mày nói:" Chi Chi, ngươi còn chuyện gì sao?"


Chi Chi lắc đầu, nhỏ giọng nói:" Ta ở gần đây thuê khách sạn, sợ ngươi tìm không thấy ta."


Giang Mộ đột nhiên nhớ lại mấy năm này Chi Chi vì bảo hộ hắn, trả giá rất nhiều, trong mắt động dung, lại chủ động ôm Chi Chi:"Trẫm sẽ không quên."


Chi Chi sửng sốt nửa ngày chưa tỉnh táo lại, đợi Giang Mộ buông nàng ra, trên mặt nàng hiện lên nụ cười:" Được."

Giang Mộ gật đầu:" Trẫm còn có việc, Chi Chi trên đường trở về cẩn thận."


Chi Chi gật đầu, trong mắt tràn đầy vui vẻ rời đi, nhất thời thất thần, không may đụng phải người, Chi Chi cũng không ngẩng đầu, không ngừng nói:" Thực xin looix công tử, là tiểu nhân không có mắt."


Không ngờ vị công tử kia lại kéo cổ tay nàng, một cái tay khác của hắn dùng sức nắm cằm nàng, cười nói:" Chi Chi, quên ta rồi sao?"


Âm thanh quen thuộc truyền đến bên tai, Chi Chi đồng tử co rút lại, nàng đem ánh mắt chậm rãi chuyển đến trên mặt nam tử, Liễu Nam Chi...


Chi Chi sợ hãi nuốt nước bọt, thân thể không nhịn được bắt đầu run rẩy.


Nàng cho rằng mình đã không còn sợ hãi Liễu Nam Chi, không ngờ mặc dù đã qua lâu như vậy, nàng nhìn thấy hắn toàn thân vẫn phát run.


Chi Chi nhấc khóe miệng, gượng cười nói:" Công tử, lão phu nhân gần đây như thế nào?"


Liễu Nam Chi nhìn chằm chằm vào Chi Chi, nhìn đến Chi Chi tê dại cả da đầu, nửa ngày hắn dùng sức bóp mặt Chi Chi, âm lãnh nói một câu:" Rất tốt."


"A Du cũng rất tốt, bản quan không để cho nàng treo xà tự vẫn." Sức lực trên tay hắn càng lớn, giống n hư muốn đem thịt trên mặt Chi Chi kéo xuống.


Chi Chi thân hình cứng đờ, trong mắt tràn đày sợ hãi, Liễu Nam Chi trọng sinh giống nàng.


Cũng may Liễu Nam Chi chỉ bóp một hồi, liền buông lỏng tay, gương mặt Chi Chi vốn không xinh đẹp xuất hiện một dấu đỏ, đau đến mặt Chi Chi nhăn lại.


Liễu Nam Chi nghiêng đầu, âm trầm cười nói:" Sao ngươi lại dám gả cho người khác?"


Chi Chi thấy đám thị vệ sau lưng Chi Chi, nàng muốn chạy cũng chạy không thoát, gắng gượng cười nói:" Công tử, tướng công của ta đang uống trà tại sương phòng."


Lời này vừa nói ra, Liễu Nam Chi nắm chặt nắm đấm, hắn đột nhiên túm lấy tóc Chi Chi, kéo nàng vào sương phòng.


Chi Chi khí lực nhỏ, không tránh được trói buộc của Liễu Nam Chi, chỉ có thể mặc cho Liễu Nam Chi kéo mình vào sương phòng, nàng thấy Liễu Nam Chi đem cửa đóng chặt, trong lòng lại bắt đầu sợ hãi.


Liễu Nam Chi sắc mặt âm trầm:" Chi Chi ,ngươi thật to gan."


Chi Chi chật vật bị ném xuống đất, nàng liều mạng lui về phía sau, trên trán toát mồ hôi lạnh, khóc nói:" Công tử, buông tha nô đi."


"Nô cam đoan, sẽ không xuất hiện làm bẩn mắt công tử nữa."


Liễu Nam Chi mặc dù cười, nhưng nụ cười kia làm cho Chi Chi run rẩy trong lòng.


Liễu Nam Chi nhìn bộ dáng hốc mắt đỏ hồng của Chi Chi, từ lúc trọng sinh đến nay trong lòng rộn ràng rốt cục bình tĩnh lại.


Hắn vốn cho rằng hắn vẫn yêu Tạ Du, nhưng khi nhìn thấy Tạ Du, trong lòng vẫn còn rất nhiều, rất nhiều hận ý, tình yêu đã sớm biến mất hầu như không còn.


Vẫn như kiếp trước, hắn đem Tạ Du cưới vào cửa, vốn muốn cùng nàng yên ổn sinh hoạt.


Không ngờ Tạ Du vẫn như cũ đến chết không đổi, yêu Cố thị lang, cung Cố thị lang tư tướng trao nhận*.

* đại khái như kiểu hẹn hò bí mật ấy.

Hắn không như kiếp trước sợ Tạ Du thương tâm, trực tiếp giết chết Cố thị lang, lạnh lùng ném cho nàng một câu:" Nếu ngươi còn dám thông đồng nam tử, kết cục của Cố thị lang chính là kết cục của Tạ gia."


Tạ Du lúc này mới sợ, cả ngày muốn chạy trốn, hắn đành đánh gãy chân nàng, sau khi gãy chân thì cả  ngày tìm chết, nháo đến hắn không được yên bình, cả ngày nóng nảy, đến đêm cũng khó yên giấc.


Liễu Nam Chi nghiêng đầu, trong mắt tràn đầy tàn nhẫn, dùng sức túm tóc Chi Chi.


Chi Chi vừa bị túm tóc vừa bị kéo đi, không cầm được nước mắt, không ngừng cầu xin tha thứ:" Công tử thả nô tỳ, nô tỳ cam đoan sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt công tử."


Liễu Nam Chi thần sắc băng lãnh, giống như rắn độc quấn lấy cổ Chi Chi, gằn từng chữ:" Như vậy sao được chứ?"


" Bản quan muốn gặp Chi Chi, như kiếp trước."


"Chi Chi lá gan không phải rất lớn sao? Dám đốt xương của A Du, còn dám lấy chồng." Liễu Nam Chi nhịn không được bóp cổ Chi Chi, hai mắt đỏ tươi giận dữ nói:" Ngươi sao lại dám?"


Cảm giác hít thở không thông, gần kề cái chết lần thứ hai ập tới, Chi Chi liều mạng thoát ra, gắng sức phun ra hai chữ :" Không cần..."


Lúc này, Liễu Nam Chi mới lấy lại được thần trí, hắn cười cười, vuốt mái tóc Chi Chi, giống như vuốt ve con nai con bị hoảng sợ:" Chi Chi yên tâm, bản quan sẽ không giết ngươi nhanh như vậy."


Chi Chi toàn thân run lên, cúi thấp đầu, cả người run không ngừng, nàng cắn răng nói:" Công tử, tướng công của nô tỳ ở sương phòng."


Liễu Nam Chi bình tĩnh, gật nhẹ đầu:" Thì tính sao? Việc của ngươi bản quan biết được đại khái."


Hắn nghịch ngợm chén trà, làm như không có gì nói:" Không phải chính là ở chợ nô lệ mua được một cái công tử xinh đẹp sao, không ngờ công tử xinh đẹp đó lại mất trí nhớ."


Ánh mắt hắn có chút ghét bỏ mà nhìn Chi Chi :" Công tử xinh đẹp chính là quân chủ của Yến Quốc, trong lòng còn có một ánh trăng sáng là Uyển quận chúa, mà vị quận chúa này còn đẹp giống như tiên nữ."


Hắn dừng một chút, xì khẽ nói:" Người ta sạp lại thích một nha đầu xấu xí như ngươi".


"Đã không xinh đẹp không nói, xem xét đến công phu trên giường, một chút tình thú cũng không có."


"Theo bản quan biết, hắn còn không phải đã sớm bỏ ngươi sao?"


"Làm sao lại như bị hóa điên? Hôm nay ở quán trà gặp hắn một lần, liền vọng tưởng có thể cùng hắn bạch đầu giai lão hay sao?" Liễu Nam Chi thưởng thức trà, cười lắc đầu nói.


Lời nói châm chọc làm gương mặt Chi Chi đỏ một mảnh, không còn chút mặt mũi, như bị người lột sạch.


Nàng cắn chặt răng, móng tay khảm thật sâu trong thịt, ẩn nhẫn nói:" Công tử nói đúng, nô tì đúng là hóa điên rồi."


"Cho nên bây giờ có thể thả nô tì đi sao?"


Liễu Nam Chi nhíu mày, trong mắt lóe lên ánh sáng khát máu, thấp giọng cười nói:" Chi Chi, kỳ thật bản quan trong lòng vẫn là có ngươi."


"Cùng bản quan trở về Liễu phủ, bản quan cho ngươi vị trí lương thiếp, xem như cất nhắc ngươi." Liễu Nam Chi nhẹ giọng thì thầm, như là dỗ dành Chi Chi.


Chi Chi không ngốc, Liễu Nam Chi thích nàng, chính là mặt trời mọc từ đằng tây, hắn chỉ muốn tra tấn nàng thôi!


Nàng mỗi lần từ trong đầm lầy leo lên, vào lúc vừa trông thấy ánh sáng, hắn lại hung hăng đạp nàng rơi xuống vực sâu vạn trượng.


Ánh mắt hắn nhìn về phía nàng không có nửa phần tình ý, hơn phân nửa chính là đánh nàng đánh đến nghiện rồi, Chi Chi nhịn xuống nước mắt, nàng không có cách nào chống lại Liễu Nam Chi, Liễu Nam Chi giẫm chết nàng, đơn giản như giẫm một con kiến vậy.


Chi Chi ngốc lăng, nàng mở miệng nói:" Công tử, người chớ nói đùa, bây giờ Tạ tiểu thư còn chưa chết, không phải là cực tốt sao?"


"Công tử cùng Tạ tiểu thư an ổn sinh hoạt, phụng dưỡng phu nhân, nhất định là cực kỳ hạnh phúc."


Một cái chén trà thẳng tắp ném tới đầu Chi Chi, nện đến Chi Chi cảm thấy choáng váng, nàng chỉ cảm thấy trên trán rất đau, giống như bị mảnh vỡ ghim vào.


Nàng đau đến nỗi nhịn không được tiếng nghẹn ngào, đau đến nỗi nước mắt chảy ròng ròng, lạch tạch lạch tạch, trên tay nàng tràn đầy máu tươi, nàng gắng sức bò lên, cười cười:" Công tử vui là được."


Liễu Nam Chi nhắm mắt lại, cũng không ngăn lại nàng rời đi, hắn cười cười, trong lòng nghĩ biện pháp khiến Chi Chi tâm như như tro tàn.


Hắn không yêu Chi Chi, có lẽ đúng như Chi Chi nghĩ, tra tấn đến nghiện rồi, thấy nàng chịu tội, mình lại sinh lòng vui vẻ.


Chi Chi máu me đầy mặt, nàng khập khiễng đi tới, người hầu ngoài cửa thấy Chi Chi xuất hiện, liền kéo nàng một cái đem nàng đẩy vào sương phòng của Giang Mộ.


Chi Chi đầu choáng váng, toàn thân như nhũn ra, đợi đến lúc nàng kịp phản ứng, Giang Mộ nhíu mày nhận ra nàng:" Chi Chi?"


Chi Chi nghe thấy tiếng nói như ngọc của nam tử, nàng nghĩ đến tình huống của mình, có chút xấu hổ vô cùng, liều mạng né tránh ánh mắt Giang Mộ.


Mấy người hầu kia bắt đầu gắt gao lên án  Chi Chi, bọn hắn chắp tay nói:"Công tử, nữ tử này đắc tội Tể tướng đại nhân, nàng luôn mồm la hét là người của ngài, cho nên mới đem nàng đưa tới cho công tử."


Lão giả tóc trắng bên cạnh cau mày, mặt mũi tràn đầy khó chịu nói:"Đây là làm sao?"


Giang Mộ vội vàng giải thích nói:" Lý đại phu cho trẫm chút thời gian xử lý."


Lão giả miễn cưỡng gật đầu:" Mau đi đi."


Giang Mộ đem Chi Chi kéo lại, ánh mắt hắn ngoan lệ nói:" Đến nữ tử cũng động thủ, khí độ của Tể tướng đại nhân thật sự làm trẫm xem thường."


Bọn người hầu cũng không nhiều lời, chỉ ném câu:" Công tử, đây là đại bàn của Trấn quốc ta."


Giang Mộ kéo Chi Chi ra ngoài, đi đên dương phòng bên cạnh, hắn thấy Chi Chi mặt mũi tràn đầy máu tươi, lời trách cứ cũng nói không ra.


Hắn trầm mặc thật lâu, phân phó người hầu tìm đại phu cho Chi Chi.


Chi Chi hai tay nắm chặt, trên mặt tràn đầy tự trách:" Hình như ta làm hỏng việc của ngươi.."


Giang Mộ khuôn mặt bình tĩnh, nói:" Chi Chi nếu tiến vào cung, cũng không thể tùy ý như vậy."


Chi Chi hai gò má đỏ bừng, chỉ biết ngơ ngác gật đầu, cẩn thận từng li từng tí nói," Ngươi đừng túc giận, lần sau sẽ không như này."


Ma ma ở bên cạnh vội vàng uốn nắn nói:" Hòang thượng muốn phong cho cô nương làm thất phẩm thường tại, sau khi tiến cung không thể như bên ngoài."


"Mong rằng cô nương cẩn tuan lễ nghi, chớ có xưng 'ta', sau này cô nương phải xưng là 'tần thiếp', nhìn thấy bệ hạ là phải hành lễ, dùng tôn xưng Hoàng Thượng."


Chi Chi ngẩn người, mãi mới phản ứng được Giang Mộ bay giờ đã là quân chủ của một nước.


Chi Chi trong mắt hơi lóe ánh sáng, sau này nàng cũng sẽ là Tần phi, là Quý nhân, không còn là nha hoàn hầu hạ người khác, mà sau này cũng sẽ có người hầu hạ nàng.


Nàng cảm thấy những cái cực khổ lúc trước cũng không tính là gì, nàng vội vàng nói:" Đa tạ hoàng thượng."


Giang Mộ cũng không để ý nhiều như vậy, hắn lạnh lùng nói:" Sau này ngươi liền lưu lại chiếu cố Chi thường tại."


Ma ma phúc thân hành lễ nói:" vâng".


Ma ma đánh giá Chi Chi, ý cười càng thêm cứng ngắc, nàng vốn cho rằng Chi Chi đẹp mắt, chỉ là vết máu trên mặt ngăn cản nhan sắc của nàng.


Không ngờ bây giờ vết thương xử lý tốt, nhưng tư sắc quả thực còn không bằng mấy cái tiểu cung nữ kia.


Ánh mắt điện hạ nhìn nàng cũng không có tình ý, phân vị cũng chỉ là cái Thường tại.


Dáng người trông cũng không ổn, không giống người có công phu trên giường cao.


Ma ma trong mắt thất vọng, chủ tử như này, đi theo nàng thì làm gì có tiền đồ.


Nàng có chút không tình nguyện nói:" Tiểu chủ, ngươi nghỉ ngơi trước, nô xuống dưới bếp, kêu bọn họ làm chút thức ăn."


Chi Chi chỉ lo vui vẻ, không hay cảm giác được thái độ của ma ma đối với nàng rất qua loa, nàng vừa nghĩ tới không ngờ Chi Chi nàng cũng có ngày lên như diều gặp gió, tìm được lang quân như ý ( nhầm to rồi!!!), ý cưới trên mặt chính là ngăn không được.


Trở thành Tần phi, theo Giang Mộ trở về Chu quốc, Liễu Nam Chi rốt cuộc cũng không thể gây thương tổn cho nàng, nàng không còn là Chi Chi mặc hắn khi nhục ( khi dễ+ nhục mạ), nàng có thể trốn tránh Liễu Nam Chi, trốn thật xa.


Chi đến chết cũng không gặp lại.


Chi Chi nghĩ đến việc này, nỗi sợ của nàng đối với Liễu Nam Chi cũng nhạt đi nhiều, nàng rốt cục cũng có thể ngủ ngon giấc.










Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#trongsinh