Chương 27: Có muốn ăn không

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày trôi như nước chảy, cứ dần trồi dần trôi.
Bị An Thần Vũ kéo khỏi bệnh viện, đi gặp thứ
anh gọi là ‘bạn bè cũ’, mấy con sư tử, Bùi Nhiên
sợ đến nỗi toát cả mồ hôi lạnh. Có thể An Thần Vũ
cũng nhận ra Bùi Nhiên hoàn toàn không phục
anh, chỉ cảm thấy anh ngày càng biến thái nên đã
sớm đưa cô rời khỏi.
Đêm đến, vẫn bị anh kiên quyết giữ lại, tuy
nhiên lúc này lại không vội vàng bắt ép cô, mà lại
còn muốn cùng cô thưởng thức bữa tối dưới anh
nến.
Trong bữa tối, nói ra những câu nói đầy thâm ý
sâu xa, tư thái cũng không giống ngày thường, tuy
có vẻ lười nhác nhưng vẫn tao nhã, thỉnh thoảng
tựa lưng ra sau ghế, ý cười luôn hiện trong đôi mắt
đen như ngọc, lại không thiếu sự mờ ám của một
công tử đào hoa.
Anh nói thích cô.
Bùi Nhiên im lặng.
Anh nói, từ nhỏ đến lớn, những thứ được anh
coi trọng sẽ không thể thoát được.
Những lời này là thật.
Có lẽ mẹ đã dồn nén sự ray rứt rất nhiều năm,
đương nhiên chủ yếu là đàn ông của nhà họ An
quá ít ỏi, tình thương mà cả gia tộc dành cho anh
cũng gần đạt đến trình độ ‘biến thái’
Mười ba tuổi, đột nhiên anh phát hiện thì ra sư
tử là một loại thú cưng không tồi, cha anh lập tức
đưa anh lên phi cơ tư nhân đến Dubai. Những con
sư tử trắng huyết thống tôn quí đều để mặc anh
chọn lựa.
Chọn tổng cộng được ba con, anh thích nhất
con có tên là Andrey, thích đến mất ăn mất ngủ,
cha anh rất hài lòng bởi con trai đã có được thú
cưng mơ ước bấy lâu. Đáng tiếc, Andrey vẫn chưa
thuần được dã tính, cắn An Thần Vũ bị thương.
Một thú cưng ti tiện lại dám phản kháng chủ nhân,
anh cầm roi quất liên tiếp lên người nó, cho đến
khi con sư tử tắt thở mới thôi. Không mảy may
biết mình thật sự quá tàn nhẫn.
Mười bốn tuổi, anh không muốn đến trường học,
do không có thói quen thức dậy trước tám giờ, cha
anh liền mời một vị giáo sư tốt nhất về, xây hẳn
một tòa nhà chuyên dụng, chỉ phục vụ riêng mình
anh, muốn học môn gì, muốn học lúc nào thì học.
Mười lăm tuổi, anh mê cờ bạc, có cả một đám
hồ bằng cẩu hữu, cha anh không nói hai lời, lập
tức lấy hai sòng bạc chất lượng nhất ở Carlo và
Florida đưa cho anh, thoải mái ăn chơi. Anh thích
học gì thì học, thích chơi trò quay số thì chơi, việc
học rối tinh rối mù, thất bại có tiếng. Nhưng anh
ghét ai chơi gian lận, ai dám giở trò gian lận ở địa
bàn của anh, bất kể nam nữ đều không yên thân..
Mười sáu tuổi, anh gặp Văn Đình, đó là thời
điểm đen tối nhất trong cuộc đời cô ấy. Cô đi theo
người cha nghèo đến sòng bạc của anh, thắng hơn
năm trăm vạn. Đối với anh, chút tiền lẻ ấy chẳng
đáng là bao, tuy nhiên, với thói quen sinh hoạt
trong thế giới ‘chỉ có một mà không có hai’ của
anh, anh không thích có người vi phạm luật lệ mà
anh định ra.
Anh cho người đánh gãy một chân của Văn
Hào, nếu không vì lúc ấy Văn Đình quỳ rạp trên
đất đau khổ cầu xin, cánh tay của Văn Hào đã
không giữ được. Theo luật thì, Văn Đình cũng trốn
không thoát khỏi sự trừng phạt, nhưng anh chưa
bao giờ nhìn thấy cô gái nào lại có ánh mắt mê
người đến thế, trong sáng không vương chút bụi.
Mặc dù biết rõ phụ nữ mà xuất hiện ở những nơi
như thế này cũng chẳng phải là loại ‘mặt hàng’ tốt
đẹp gì, nhưng cảm giác lại rất thoải mái. Dường
như cô gái kia cũng đã đọc được điều gì đó trong
ánh mắt anh, hai má đều tràn đầy vẻ quyến rũ.
Đêm hôm đó, anh trở thành đàn ông, sáng sớm
tỉnh lại phát hiện ra, Văn Đình cũng là lần đầu tiên.
Xuất phát từ tâm lý tự đại trời sinh của đàn ông,
nhất thời cảm thấy bản thân mình rất giỏi, một lần
rồi quen, từ đó về sau, danh viện mỹ nhân bên
cạnh không ngừng tăng lên. Mà từ đầu đến cuối,
Văn Đình vẫn yên vị trên ngai vàng bạn gái, lại bất
giác vô tình đi yêu thương người đàn ông hư hỏng
mà mình vốn không nên yêu này.
Văn Đình rất hiền, không bao giờ chủ động đòi
hỏi cái này cái kia, nhưng mỗi khi được anh tặng
những món quà quí giá hoặc là tiền mặt thì đều lộ
ra nụ cười vui sướng. Đương nhiên cô cũng rất
thông minh, biết địa vị mình không giống như
những oanh oanh yến yến khác. Đáng tiếc người
đàn bà này chưa đủ khôn ngoan, cuối cùng vẫn đi
theo tên ông khác. Mà cái được gọi là ‘lần đầu
tiên’ đó cũng chỉ là nói dối, vấn đề này đến khi
anh gặp bạn trai cũ của cô ta mới biết được.
Mười tám tuổi, thích chơi xe. Lamborghini,
Ferrari, mỗi kiểu dáng, mỗi màu sắc đều có một
chiếc, cứ như sưu tầm tác phẩm nghệ thuật. Theo
cách nói của Mộ Dung Hàn Việt thì, anh chính là
một cái máy biết tiêu tiền.
Tóm lại, trước năm hai mươi tuổi, anh đã chơi
hết các trò kích thích mà người thường không thể
với tới được, làm hết những việc có thể coi là
thương thiên hại lí. Cha anh không thể chịu đựng
được nữa, cuối cùng ông nổi trận lôi đình, mắng
anh là kẻ ngu xuẩn, không có học vấn, không
nghề không nghiệp. Lòng tự trọng của anh lần đầu
tiên bị đả kích nặng nề, anh bỏ nhà ra đi, mẹ anh
vì chuyện đó mà sinh bệnh. Anh mất bốn năm để
có thể ‘ném’ cho cha anh cái bằng chứng nhận,
khoảnh khắc đó, anh cảm thấy vô cùng kiêu ngạo.
Cha anh mắng anh là tiểu súc sinh, lòng dạ
hiểm độc, bệnh thần kinh, tâm thần phân liệt, anh
đều có thể nhận; nhưng anh không thể chấp nhận
được hai chữ ngu xuẩn. Chỉ cần anh muốn học thì
sẽ không có gì là anh không học được. Cha anh
thích đánh đàn dương cầm, anh liền liều mạng
luyện tập, cho đến khi đạt tới cấp độ cao hơn cha
anh mới thôi. Cha anh thích bắn tên, anh không
ngừng luyện tập, bắn thẳng hồng tâm. Chỉ cần là
những thứ mà cha anh am hiểu, anh thề sẽ vượt
qua từng thứ đó!
Cuối cùng, cha anh chỉ có thể nói anh là kẻ
điên, tuy rằng thường xuyên khắc khẩu nhưng đối
với cuộc sống phóng đãng của anh cũng chỉ ‘mở
một con mắt nhắm một con mắt’, đôi khi cũng dặn
dò một câu chú ý sức khỏe. Kỳ thật có rất nhiều
lúc, anh thật sự chỉ chơi bời nhưng cũng không
phát sinh quan hệ với đàn bà, đáng tiếc là không
ai chịu tin tưởng anh. Thường là trước khi anh nổi
giận, cha anh sẽ gia pháp hầu hạ, khiến người nào
cũng xem anh như rắn rết. Có đôi khi, An Thần Vũ
cảm thấy bản thân mình rất khủng bố, khủng bố
đến độ cho tới bây giờ, những người xung quanh
anh chả ai dám nói từ ‘Không’ với anh cả.
Đối với cuộc sống hủ bại của An Thần Vũ, Bùi
Nhiên không hiểu nhiều lắm, nhưng cũng đủ để
hiểu một điều, anh không phải là người tốt.
Tao nhã châm một điếu thuốc, may mắn là bàn
ăn rất dài, cô ngồi ở đầu bên kia, miễn cưỡng
không hít phải khói thuốc, nhưng cũng chẳng khá
khẩm gì, nhẹ ho khan ra tiếng.
An Thần Vũ làm động tác tay, quản gia lập tức
dâng lên một ly nước. Bùi Nhiên nắm chặt lấy
chiếc ly, uống vài ngụm, không hề biết một ly
nước này tốn những 33.5 đô.
“Cô rất đặc biệt.”
“Bởi vì tôi giống Văn Đình hay là bởi vì không
ham mê món ngon vật lạ, anh thích ăn cháo buổi
sáng hơn chăng ?”
“Nguyên nhân không quan trọng, dù sao tôi
cũng coi trọng cô.”
Nhìn kỹ cô gái đang vờ mạnh mẽ đối diện, anh
khinh thường cười, “Tuy tôi không nói ra, nhưng
cô cũng nên hiểu một điều, người đã lọt vào tầm
ngắm của tôi rồi, Phương Mặc không thoát được
đâu.”
“Anh muốn thế nào?”
“Biết còn hỏi. Tôi thật sự rất ghét cái cách mà
cô xưng hô với tôi, rất ghét cái khuôn mặt miễn
cưỡng của cô khi ở bên tôi, khiến lần nào tôi cũng
như kẻ chiếm đoạt vậy.”
“. . . . . .”
Đánh đòn phủ đầu chào hỏi xong, nên cảnh cáo
cũng đã cảnh cáo, Bùi Nhiên trốn trong phòng tắm
chực khóc, lại cô nuốt nước mắt vào lòng.
Anh nói năng lực của Phương Mặc không tồi,
đáng tiếc là nếu không có sự cho phép của anh,
thì không được đi đâu cả. An Thần Vũ không
chiếm được cái gì, thì người khác cũng đừng mơ
tưởng chạm đến, trừ phi anh từ bỏ.
Với trí tuệ của Bùi Nhiên, sao cô lại có thể
không hiểu ý tứ của An Thần Vũ. Cô cố gắng nuốt
vào tất cả nỗi tủi nhục vào lòng, miễn cưỡng cười
vui, anh thấy cô đáng yêu như thế, cũng không
nhẫn tâm thương tổn.
Đương nhiên anh chỉ nói thế thôi, nên chà đạp
cô thế nào thì vẫn sẽ chà đạp thế đó.
Bùi Nhiên dùng cánh tay đè chặt mắt, cản nước
mắt lại. An Thần Vũ cứ như dã thú, chọc ghẹo cô,
khi dễ cô, sau đó sẽ từng chút từng chút một ăn
sạch cô.
Tối hôm đó, vẫn là cơn ác mộng khó có thể tiêu
tan được của cô. Cuối cùng, không chịu nổi sự
khuất nhục, cô vẫn khóc, khi nhìn thấy khuôn mặt
sa sầm của An Thần Vũ, lập tức lại im lặng, chỉ vì
đợi đến ngày cô sẽ dắt tay cùng Phương Mặc thoát
đi.
An Thần Vũ đúng là một tên súc sinh không
hơn không kém.
Giây phút đó, Bùi Nhiên cảm thấy bản thân
mình thật đê tiện, đúng là tiện nhân! Cho tới ngày
hôm nay, lúc nào cô cũng dùng hết toàn lực để
bảo vệ anh trai, mục đích cuối cùng cũng chỉ là
ích kỷ mà muốn có anh, cùng anh yêu nhau, lại
không nghĩ đến chuyện bản thân mình có còn
xứng đáng nữa hay không? Thân thể mình dơ bẩn
tới cỡ nào? Đúng vậy, rất bẩn rất bẩn!
Đối mặt với cuộc giao dịch bẩn thỉu này, nên
giấu diếm hay là nên báo cáo? Anh trai có cảm
thấy rất ghê tởm không? Anh trai còn có thể vô tư
mà ôm cô sao? Cô còn tư cách gì mà yêu cầu anh
trai phải yêu cô?
Trước đây, chỉ cần anh trai chạm vào Tiếu Đằng
Tĩnh một chút, cô sẽ không thoải mái, thậm chí
còn vì thế mà cãi nhau, động tay động chân đánh
anh trai. Bây giờ nhớ lại, bỗng thấy xấu hổ không
chịu nổi, với dáng vẻ hiện tại của mình, nào có
quyền lợi gì mà yêu cầu anh trai ‘thủ thân như
ngọc’ vì cô?
Bùi Nhiên, mày thật sự rất bẩn, rất đê tiện!
Cô sẽ mất Phương Mặc . . . . . .
Anh, anh ơi ——
Cô khóc, càng khóc An Thần Vũ càng đắc ý,
buộc cô phải cầu xin tha thứ. . . . . .
. . . . . .
Kì thi thuận lợi như dự đoán, Phương Mặc rất
vui vẻ, những tháng ngày tủi nhục cuối cùng cũng
chấm dứt, không nén được mà ôm chầm Bùi
Nhiên.
Cô cười, chúc mừng. Còn nói cô đã tìm được
một công việc khá ổn định, ban ngày đi làm, buổi
tối về nhà đúng giờ.
Điều tra công ty nơi cô công tác, Phương Mặc
cảm thấy tất cả đều không thành vấn đề nên để
mặc cô, chỉ cần không phiền lụy là được.
Cô thật sự có công việc ổn định như vậy ư?
Tình nhân? Thú cưng? Đều không khác biệt lắm.
Dù sao cũng là tiện*. (*: đê tiện)
Tiếu Đằng Tĩnh đến thành phố Z tìm Phương
Mặc một lần, sau khi về thì khóc lớn một trận, gần
đây đột nhiên lại gọi điện thoại liên lạc với Bùi
nhiên, hẹn cô đến Starbuck.
Không ngờ Bùi Nhiên lại dễ dàng đồng ý.
Hai người phụ nữ, mấy tháng không gặp, coi
như cách một đoạn thời không.
Tiếu Đằng Tĩnh gầy, cằm nhọn ra, đôi mắt phờ
phạc.
Bùi Nhiên cũng gầy đi không ít. Hai người cùng
nhìn về phía đối phương, trầm mặc hồi lâu.
“Cô thật ghê tởm, vừa hẹn hò với Thần Vũ vừa
bám lấy Phương Mặc. Bùi Nhiên, cô thật ghê
tởm.” Cô ta lấy một chai rượu trong túi xách ra,
dốc ngược chai lên, bắt đầu uống.
“Đừng đến quấy rầy anh tôi.” Cô thì thầm.
“Cô có tư cách gì mà ra lệnh cho tôi, không
biết là đã ngủ cùng người ta bao nhiêu lần rồi
nữa.”
“Chị là tiện nhân.” Bùi Nhiên đột nhiên hắt cốc
cà phê lên khuôn mặt được trang điểm kĩ càng của
Tiếu Đằng Tĩnh. Tiếu Đằng Tĩnh thất sắc, há to
miệng trừng mắt nhìn cô.
“Nhưng tôi còn đê tiện hơn chị.” Bỗng dưng,
Bùi Nhiên lại bổ sung thêm một câu, dưới ánh mắt
khó tin được của Tiếu Đằng Tĩnh, rời khỏi
Starbuck.
Bước đi loạng choạng, khiến cô nhìn như thể
yếu đến sắp mất cả hơi sức.
. . . . . .
An Thần Vũ thích ăn bữa sáng do cô làm. Vì thế
vào bảy giờ mỗi ngày, cô không thể không đến
đảo Cảnh Thịnh, yên lặng chấp nhận mọi chuyện.
Có đôi khi, phát hiện ra có hai cánh tay ôm cô
từ phía sau lưng, ôm cô thật chặt, có chút làm
nũng như mèo Ba Tư, đáng tiếc đó không phải là
mèo Ba Tư, mà là An Thần Vũ.
“Thơm quá, em sẽ là ‘hiền thê lương mẫu’.”
Anh cười nói.
“Vào rửa mặt trước đi, cơm sắp chuẩn bị xong
rồi.” Cô bình thản trả lời.
An Thần Vũ thích làm việc ở văn phòng, nhưng
từ khi có Bùi Nhiên, liền chuyển thành ở nhà, nếu
tư liệu phê duyệt, Lục Nghệ tự đưa tới.
Anh là người rất chú ý đến vẻ bên ngoài, không
thích quần áo rẻ tiền, liền đưa cô đi Hongkong,
Paris hoa lệ, tham gia các lễ hội ra mắt nhãn hiệu
nổi tiếng. Chẳng thèm nhìn bảng giá, cứ thế mà
chọn, lúc này nhân viên phục vụ sẽ đi tới cười nói,
“Vẫn theo lệ cũ, cho người đem hàng về?”
An Thần Vũ có chút xấu hổ, tùy tiện ậm ừ, dùng
dư quang đánh giá sắc mặt Bùi Nhiên.
Thì anh mua hàng hiệu cho phụ nữ vốn là
chuyện bình thường, đi đến nơi nào mọi người
cũng đều biết đến ‘lệ cũ’ của anh.
Nếm qua vài lần đau khổ, dường như Bùi Nhiên
đã quên nói chữ ‘Không’ mất rồi. Chỉ xoay qua,
cười nói: “Cứ để ở nhà anh đi, kẻo bị người khác
phát hiện, lúc nào có dịp em sẽ mặc.”
Ăn cơm xong, tắm rửa sạch sẽ, thay An Thần
Vũ chọn lựa các loại đồ hiệu, mỗi một thứ đều đủ
để cứu một người nghèo. Cứ như một con rối gỗ
biết nghe lời, anh thích hế nào thì như thế đóm
ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, chờ anh thưởng
thức, khi nhục.
Buổi tối, sau khi làm thỏa mãn thân thể An
Thần Vũ, Bùi Nhiên vội vàng tắm rửa, mặc quần
áo của mình vào, gọi xe về nhà trước bảy giờ tối.
Có đôi khi anh trai ngồi dưới đèn đọc sách, có
đôi khi sẽ đứng trước cửa chờ cô về, sau đó sẽ
cười đi tới bên cạnh sờ sờ đầu cô, “Vất vả rồi,
Tiểu Nhiên! Để anh đi hâm nóng lại đồ ăn cho em
nhé.”
Cô nói không cần, anh mau đi đọc sách đi, nhất
định phải xem thật kỹ, thật chuyên tâm.
Trước khi đi ngủ, hôm nào cô cũng ngồi đan
áo, nghe nói thời tiết ở Luân Đôn rất lạnh. Lần
trước cùng đến đó với An Thần Vũ, tiết trời lạnh
đến khó chịu. Áo lông rất đắt, chất lượng lại không
tốt, không bằng cô mua lông dê thật rồi tự làm.
Thuận theo, cuối cùng cũng trấn an được cầm
thú, từ đó về sau An Thần Vũ không còn khó xử
cô và anh trai nữa.
Mộ Dung Hàn Việt không ngừng chua cay nói,
“Cậu định làm thế nào đây, từ nay về sau ‘thủ
thân như ngọc’ vì mỹ nhân à?”
“Sao có thể! Cả đời chỉ ‘chơi’ một người đàn
bà, thế có khác nào hòa thượng đâu?” Anh thích
Bùi Nhiên là thật, nhưng còn chưa đến mức sẽ vì
cô mà biến thành Liễu Hạ Huệ lù lù bất động trước
sắc đẹp trong truyền thuyết. Bình thường, đối với
nhân vật Liễu Hạ Huệ này, anh chỉ cười nhạt. Thời
đó rất phong kiến, cụm từ ‘đồng tính luyến ái’ còn
chưa thông dụng, Liễu Hạ Huệ thích đàn ông, tất
nhiên sẽ không có hứng thú với phụ nữ.
Đối với những người phụ nữ quốc sắc thiên
hương lại chủ động yêu thương nhung nhớ, là đàn
ông chẳng ai nỡ cự tuyệt, không nhất định phải
thuê phòng, có đôi khi thưởng thức cái đẹp một
chút cũng không tệ. Mặc dù vẫn chơi bời vui vẻ,
nhưng anh đã hạn chế hơn trước rất nhiều, thậm
chí còn cố gắng sợ bị Bùi Nhiên phát hiện.
Thích chơi, nhưng không thấy Bùi Nhiên thì lại
nhớ nhung, anh bèn độc đoán ép buộc, đưa cô đi
tới nhiều cuộc họp mặt, để mặc cô cho bảo vệ
trông chừng như ký gửi hành lý, chơi chán rồi mới
ra tìm cô, dạy cô những trò chơi mới, nếu cô
không thích, thì liền lái xe về.
Có một lần, cô gái trên đài khiêu vũ đắc tội với
một đại ca xã hội đen, đại ca đánh đến cô gái
chảy cả máu mũi, rồi hất cô lên bàn, để cho mười
mấy anh em của hắn thi nhau giẫm đạp, còn hắn
thì chỉ huy mọi người phải nhìn cảnh ấy, còn tuyên
bố, ai không nhìn sẽ có kết cục tương tự.
Bùi Nhiên che miệng chạy trối chết, hắn nổi
nóng, vệ sĩ phải nói với gã đại ca rằng cô là người
của An thiếu gia, hắn ta mới từ bỏ.
Chạy vào toilet, đóng sầm cửa lại, ngăn cách
với đám vệ sĩ như bóng với hình ở bên ngoài, cô
nôn từng cơn, cho đến khi không còn sức, đến
nước mắt phải rơi. Trong góc khuất không người
này, cô dựa người vào chậu hoa lớn, khóc nấc lên.
Tiếng nước kì lạ bất ngờ truyền đến, một người
đàn ông đang thản nhiên đi vệ sinh, tiện đà từng
bước một đi hướng trở lại đường ngay trì, cúi lưng
xuống, cẩn thận rửa hai tay, dáng vẻ trông như
anh trai.
Bùi Nhiên day day khóe mắt, nước mắt đọng lại
trên má, đôi mắt mơ màng trống rỗng vì hoen lệ,
chăm chú nhìn người đàn ông nhàn nhã này.
Cứ như không để tâm đến cô gái xông bừa vào
toilet nam, còn khóc đến rối tung đầu óc, anh cứ
bình thản làm việc của mình.
Cho đến khi hong khô hai tay, mới lấy một
thanh chocolate cầu từ trong túi áo ra, đi đến phía
đối diện Bùi Nhiên, quỳ một gối xuống, nhìn thẳng
vào cô, “Có muốn ăn không?”
Gương mặt trẻ trung phương Đông, nhưng lại có
đôi mắt màu xanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro