Chương 26: Hữu kinh vô hiểm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


An Thần Vũ chạy vào bệnh viện, vào
thang máy lập tức đi thẳng lên phòng bệnh trên
tầng ba, phó viện trưởng đã cung kính nghênh đón
trước cửa, thỉnh thoảng còn lau mồ hôi lạnh trên
trán, dáng người mập mạp có vẻ khúm núm bất
an.
"Người đâu?"
Phó viện trưởng co rụt cổ lại, "Nằm trong
đó."
"Đứa bé đâu?"
"Đứa bé? Đứa bé nào?"
"Cô ấy không mang thai?"
"Còn nghiêm trọng hơn mang thai nhiều,
chế độ dinh dưỡng không ổn định nên có biểu
hiện nôn mửa, thời gian hành kinh hỗn loạn, tố
chất trong cơ thể rất kém."
"Vậy sao ông còn chưa cút về tìm bác sĩ
đến xem hả?" An Thần Vũ hét lên.
Phó viện trưởng sợ hãi chạy đi. Thật
không hiểu sao lại đắc tội tên ôn thần này, tự
dưng phát hỏa với ông. Gần đây những kẻ có tiền
đều là ông nội, không có tiền thì ra vẻ đáng
thương.
Trên tay Bùi Nhiên là ống truyền đường y
tế, Quyên Tử đi ra ngoài mua đồ ăn cho cô.
Trên đường đi người khóc đều là Quyên
Tử, ngược lại cô bình tĩnh hơn rất nhiều, bị người
đẩy mạnh đến khu B, cho đến khi một bác sĩ trung
niên cầm vật gì đó lạnh như băng trượt trên bụng
cô, đột nhiên cô khóc.
Không ngờ dì bác sĩ lại không tỏ ra thiếu
kiên nhẫn như những người khác, ngược lại còn
dịu dàng, nhìn thấy dì ấy thở dài, khoảnh khắc đó,
Bùi Nhiên cảm giác dì ấy giống như mẹ vậy, dì nói,
"Lời nói của đàn ông sao có thể tin tưởng được,
trong mười câu thì có tới mười một câu là lừa gạt,
bọn họ vui vẻ xong rồi nhưng cuối cùng người bị
thương đều là phụ nữ."
Day day khóe mắt, đôi mắt cô nhìn dì bác
sĩ bắt đầu phiếm hồng.
Đúng vậy, sao cô lại ngốc nghếch mà tin
tưởng An Thần Vũ, từ đầu tới cuối anh đều chơi
đùa cô, lừa gạt cô. Mà cô lại còn hy vọng xa vời
rằng anh sẽ bỏ qua cô, ngớ ngẩn cho rằng sau khi
cô cởi từng lớp áo để anh nhìn chán rồi sẽ thả cô
đi .....
Kéo chăn lên, trở mình, Bùi Nhiên nhìn
bình truyền nước đang không ngừng chảy tí tách,
nỗi lòng nặng trịch đột nhiên được thả lỏng, lúc dì
bác sĩ nói với cô, cô không mang thai, giây phút
đó, cô nở nụ cười, Quyên Tử bước đến bên cạnh
ôm chặt lấy cô.
An Thần Vũ lặng lẽ chăm chú nhìn bóng
dáng Bùi Nhiên qua ô cửa kính, cô bình tĩnh nằm
dưới chiếc chăn màu trắng, mái tóc dài thật đẹp,
đen bóng óng ả, làm cho người ta không nhịn được
mà muốn luồn tay vào nó để tận hưởng.
Có lẽ không nên có con sớm như vậy, dù
sao cô vẫn còn nhỏ.
Kỳ thật thuốc tránh thai đưa cho Bùi Nhiên
là giả, anh đã đổi thành vi-ta-min C. Bởi vậy nếu
còn muốn lừa cô xem ra có chút khó khăn.
Vừa vặn công ty có việc, Lục Nghệ lại gọi
điện thoại tới, anh thu hồi ánh mắt trầm ngâm,
không chút do dự lững thững rời đi, cũng không đi
vào quấy rầy cô.
Quyên Tử chạy đôn chạy đáo lo tiền viện
phí, Bùi Nhiên thấy rất băn khoăn, nhưng cô còn
chưa biểu đạt được ý kiến của mình đã bị Quyên
Tử tát cho một cái, "Tính tình! Chờ ngày nào đó
bụng tớ không cẩn thận bị người ta làm lớn, cậu
cũng phải đến đây hầu hạ tớ."
"Mau ngậm cái miệng thối của cậu lại, có
người nào lại nói về mình như cậu không." Thực
không có cách gì đối với cô gái tùy tiện này.
"Cậu có dự định gì không?" Đổi sang
chuyện khác vậy, Quyên Tử ngồi ở mép giường lo
lắng nhìn cô.
"Tớ cùng anh trai sẽ xuất ngoại, ba ngày
nữa là có kết quả, một tháng sau là anh ấy có thể
thi xong các nội dung còn lại."
"Đây là cách tốt nhất rồi. Một thời gian
trước tớ vẫn nhìn thấy Tiếu Đằng Tĩnh đến trường
tìm Phương Mặc, người đàn bà này vẫn chưa từ bỏ
ý định, như vậy cũng có nghĩa là An Thần Vũ sẽ
không bỏ qua cho Phương Mặc, dù sao thiệt thòi
vẫn là phụ nữ."
"Ngay cả con của thị trưởng cũng dám
đánh, tớ thật sự không biết anh ta còn sợ cái gì
nữa, chỉ cần còn ở trong nước một ngày, bọn
mình còn phải để ý sắc mặt anh ta.Quyên Tử, cậu
sẽ không trách tớ chứ?"
"Trách cậu cái rắm! Ai bảo dáng vẻ của
cậu và Phương Mặc đều hại nước hại dân đến vậy,
lại bị một đám súc sinh có tiền theo dõi. May mắn
là khoa học kỹ thuật phát triển, sau này chúng ta
có thể liên hệ với nhau qua MSN."
"Ừ." Tri kỷ khó cầu, Bùi Nhiên thật sự
luyến tiếc Quyên Tử.
"Nếu thật sự muốn cám ơn tớ, vậy cậu
hãy chụp ảnh lúc Phương Mặc đang tắm cho tớ, từ
nay về sau, dù lên núi đao xuống biển lửa, Tương
Quyên tớ đều thay cậu máu chảy đầu rơi!" (Yu: ấu
dè)
"Cậu đó, sớm muộn gì chết vì chữ sắc."
Bùi Nhiên gõ đầu cô một cái.
Phương Mặc đẹp trai đến nhường nào, thật
sự là một lời khó nói hết. Anh không chú ý cách
ăn mặc, nhưng mặc cái gì cũng dễ nhìn, trên
người luôn tỏa ra mùi xà phòng sạch sẽ. Cho đến
nay, chẳng có người nào chịu tin rằng anh là con
trai Phương Hán Đồng cả. Diện mạo Phương Hán
Đồng tầm thường, lông mi thưa thớt, mắt nhỏ như
hạt đậu, răng nanh to, chỉ cao tầm 1m68, mà
Phương Mặc mày rậm mắt to, mắt hai mí, cao
khoảng 1m83.
Cha con họ cũng chẳng có tình cảm đặc
biệt gì với nhau. Phương Hán Đồng thường xuyên
say rượu, hễ say là lại đánh Phương Mặc, Phương
Mặc vẫn luôn cam chịu. Nhưng anh càng lớn lại
càng cao to, Phương Hán Đồng không đánh được
nữa bèn thường xuyên chửi mắng anh bằng những
từ ngữ ô uế. Trước đây, Phương Mặc đã bỏ nhà đi
vài bữa, nhưng lúc ấy còn bé, đều bị Phương Hán
Đồng tìm thấy, cũng chỉ có những thời điểm như
thế, lão già hung ác đó mới lộ ra khuôn mặt tươi
cười hòa ái hiếm thấy, mua đồ ăn cho anh, nói:
"Con không thể đi, con đi rồi ai sẽ chăm sóc cho
ta trước lúc lâm chung? Bây giờ bọn xã hội đen
thích mua bán trẻ em lắm, bộ dạng của con lại
được đến vậy, rủi may nếu để người ta bắt được
thì chỉ còn nước sống không bằng chết."
Ở bên ngoài lưu lạc nhiều ngày, vừa bẩn
vừa mệt, có lẽ một đứa bé mười tuổi đã đói bụng
lắm rồi, sau khi ăn xong vài món, liền lăn quay ra
ngủ.
Trước khi gặp Bùi Nhiên, Phương Mặc
không cảm thấy hứng thú đối với bất kì điều gì,
hồi bé lúc nào cũng rất âm trầm, ngay cả người
lớn còn nói, khi đi bên cạnh anh, có cảm giác vô
cùng lạnh lẽo.
Sau khi gặp Bùi Nhiên, anh thay đổi, trở
nên thích cười, vừa dịu dàng vừa tình cảm, đương
nhiên, đó là những lúc ở bên Bùi Nhiên.
Nếu ai dám mơ ước tới Bùi Nhiên, anh sẽ
liều mạng với kẻ đó.
Thời điểm nam sinh ngây thơ thường rất
thích trêu chọc nữ sinh, chọc cho các cô tức giận,
nghĩ như vậy là có thể làm cho nữ sinh chú ý đến
mình. Ngoài cửa lớp thường thường có một hoặc
hai nam sinh kéo bím tóc của Bùi Nhiên, hoặc là
chọc vào cánh tay cô, Phương Mặc nhìn thấy,
nhưng không buồn hé răng, chỉ chờ có cơ hội là
sẽ đánh ngay cho mấy nam sinh này một trận.
Có một lần bị Bùi Nhiên phát hiện, cô
kinh ngạc đứng ở cuối ngõ nhỏ, nhìn dã thú đang
phát cuồng. Đây là anh trai mới của cô, rất ít nói
chuyện, cũng không thích cười, có vài lần, cô chủ
động bắt chuyện, nhưng đều bị vẻ mặt cứng ngắc
của đối phương làm cho đứng hình. Nhưng lúc này
đây, sau khi đánh những nam sinh trêu chọc cô
xong, anh cười bước tới, kéo mạnh tay cô, dắt tay
cô cùng nhau về nhà.
Nửa đêm, Phương Hán Đồng vụng trộm
vào phòng Bùi Nhiên, bị Phương Mặc đi ra uống
nước tình cờ nhìn thấy, ngày đó, hai cha con họ
đánh nhau túi bụi. Hôm sau, không biết Phương
Mặc kiếm được hai lọ cồn công nghiệp ở đâu ra,
định đổ vào bình rượu của Phương Hán Đồng, bị
Bùi Nhiên phát hiện, cô vừa khóc vừa nói không
cần, bởi vì cô không muốn mất anh trai!
Đúng vậy, nếu anh vào đồn cảnh sát, Tiểu
Nhiên biết phải làm sao bây giờ?
Trên đời này, người xấu đâu chỉ có một
mình Phương Hán Đồng, thậm chí còn có những
kẻ tệ hơn thế.
Khóe mắt ướt đẫm lệ, khi Bùi Nhiên mở
mắt ra, sắc trời đã tối đen. Tàn dư của giấc mộng
ban nãy vẫn còn sót lại, làm cô đặc biệt thấy nhớ
người anh trai đang tha hương nơi đất khách.
Dường như là cảm ứng, tiếng nhạc
chuông nhẹ nhàng của di động đột nhiên vang lên.
Bùi Nhiên tươi cười rạng rỡ, trong thanh
âm cũng có thể nghe ra cô chờ mong cuộc điện
thoại này tới cỡ nào.
"Tiểu Nhiên, đang ngủ à?"
"Vừa mới nằm vào trong chăn thôi, em
vẫn đang đợi điện thoại của anh."
"Cơm chiều ăn những gì?"
"Bánh chẻo, vị ba tiên, ăn ngon lắm."
"Dạ dày em không tốt, sau này ăn ít thôi.
Buổi tối tốt nhất là nên ăn cháo, nhớ chưa?"
"Biết rồi, biết rồi. Anh mau thi nhanh lên,
rồi về ngay được không. . . . . ." Cô không nhịn
được mà nói ra những lời xuất phát từ đáy lòng,
trong căn phòng bệnh vừa cô đơn vừa lạnh lẽo
này, một người luôn luôn kiên cường như cô
không biết sao lại thành thế này, lúc bắt đầu nghe
thấy giọng anh trai đã rất muốn khóc rồi, muốn
nép vào ngực anh mà khóc.
"Mới một ngày mà đã bắt đầu nhớ anh rồi
à, như vậy bảo anh sao có thể yên tâm mà rời xa
em, xem ra sau này anh chỉ có thể từng giờ từng
phút giữ chặt em bên cạnh thôi."
"Ừm, em. . . . . . Em thích. . . . . . Bị anh
giữ." Không hiểu vì sao, lỗ tai nóng muốn chết đi
đươc, đầu dây bên kia đột nhiên trầm mặc, ẩn ẩn
truyền đến tiếng hít thở của Phương Mặc, có vẻ là
tiếng hít thở tràn ngập vui sướng.
"Cô bé ngốc, mau ngủ đi, không được đá
chăn ra đâu đấy."
"Vâng, anh cũng thế."
Trước khi Phương Mặc tắt máy, không biết
dũng khí của Bùi Nhiên dâng lên từ đâu, cô nói
vội, "Em nhớ anh. . . . . ."
Tắt điện thoại, cô mặt đỏ tai hồng, vội
vàng kéo chăn lên trùm kín đầu.
Đầu dây bên kia, chàng trai nắm chặt di
động trong tay, đôi tròng mắt trong trẻo tràn đầy
tơ máu, nỗi nhớ nhung như dòng nước ấm chảy
xuống, anh cũng rất nhớ cô.
. . . . . .
Ngày hôm sau, Bùi Nhiên đề xuất muốn
làm thủ tục xuất viện, bác sĩ lại tỏ ra vô cùng
nhiệt tình, chẳng những miễn giảm rất nhiều chi
phí cho cô, còn ưu đãi các loại kiểm tra, muốn cô
nằm trên giường thêm một ngày để quan sát.
Mọi người đều nói bác sĩ đều không phúc
hậu, chém người không chớp mắt, tim gan phổi
đều đen kịt, nhưng không hiểu sao Bùi Nhiên lại
cảm thấy nơi này giống như thiên đường vậy, mỗi
người đều rất cẩn thận, mỗi hạng mục chữa bệnh
phục vụ đều có miễn giảm chi phí. . . . . .
Lúc ăn cơm trưa, một cô hộ lý xinh đẹp
nở nụ cười mê người đưa cặp lồng đựng cơm cho
cô, Bùi Nhiên nói cám ơn.
Cà mèn còn chưa mở ra, đã thấy An Thần
Vũ xách theo một cái túi trắng đi vào phòng bệnh.
"An tiên sinh, sao anh lại đến đây?"
"Nơi này đâu phải nhà cô, tôi đến hay
không thì liên quan gì tới cô."
"Nhưng đây là phòng bệnh của tôi."
"Đừng dài dòng, không nói đạo lý với cô."
Anh không kiên nhẫn đưa cái túi có đựng cà mèn
ở trong cho cô, thuận tiện đoạt lấy cái cà mèn vốn
thuộc về cô.
"Anh. . . . . ." Không hiểu vì sao An Thần
Vũ lại muốn cướp cặp lồng đựng cơm của cô.
Bùi Nhiên muốn nói gì đó, nhưng lại cảm
thấy không ổn cho lắm, còn hơn một tháng nữa,
cô phải nhẫn nhịn mới có lợi cho anh trai.
Nhìn Bùi Nhiên bất động cầm cà mèn, An
Thần Vũ không kiên nhẫn lấy tay mở nắp ra giúp
cô, một hương thơm mê người tỏa ra khắp không
gian, thức ăn trong đó có thể so với nghệ thuật,
tinh mỹ đến nỗi làm cho người ta không dám cầm
đũa. Những món mỹ thực từ nhữnng đầu bếp nổi
danh làm ra, nếu Bùi Nhiên biết giá cả, chắc chắn
cô sẽ hoài nghi anh đến để vơ vét tài sản.
"Mau ăn đi." Bộ dạng ra lệnh của anh
giống như một tên bá tước ngạo mạn.
"An tiên sinh, tôi có cặp lồng đựng cơm,
không cần ăn của anh." Cô cố gắng bình thản giải
thích.
"Tôi phát hiện cô càng ngày càng không
nghe lời! Cô cảm thấy phản kháng tôi hữu dụng
sao?"
Bùi Nhiên ngộ đạo, người đàn ông này là
An Thần Vũ, anh ta ghét nhất là người khác không
tuân theo ý mình. Mà hậu quả của việc không đáp
ứng anh, thường thường còn thống khổ hơn rất
nhiều lần so với đáp ứng.
Cô cúi đầu, lặng lẽ ăn những mỹ thực xa
xỉ này. Hương vị của nó ngon lắm, đầu lưỡi cô
chưa bao giờ chạm vào những mỹ vị đó, không
biết là họ đã làm như thế nào. Nhưng dù thức ăn
có ngon đến đâu thì cũng không thể làm cho nỗi
chua xót trong lòng. Nhẹ nhàng buông đũa xuống,
Bùi Nhiên nhẹ giọng nói, "Tôi ăn xong rồi, nếu An
tiên sinh không có việc gì nữa. . . . . . Anh hãy về
đi."
Anh khoanh tay, lạnh lùng ngạo nghễ nhìn
cô.
"Chưa ăn xong cơm của tôi đã muốn đuổi
tôi đi rồi, cô cũng biết chiếm tiện nghi nhỉ." Anh
vô sỉ nói.
"Tôi không có. . . . . ." Cơm là do anh bắt
phải ăn, cô đã nhận mệnh ăn rồi, giờ anh lại bắt
đầu cắn ngược cô một cái, nói cô chiếm tiện nghi.
"Cô có biết những thứ đó trị giá bao
nhiêu tiền không?" Anh muốn cho cô hiểu được,
chỉ cần đi theo anh, có thể mỗi ngày hưởng thụ
loại đãi ngộ như thế này, thậm chí còn cao cấp
hơn so với thế này.
"Không biết. Nếu không, tôi sẽ trả tiền
cho anh. . . . . ." Cô vẫn cố nén giận, thầm nghĩ
NHÂN, cô không hi vọng con đường tương lai của
anh trai sẽ gặp một chút ràng buộc nào.
Anh giống một kẻ vơ vét tài sản đến thế
sao? An Thần Vũ chán nản, khuôn mặt căng thẳng,
chỉ có điều thật ra anh quả thật có vơ vét tiền của
lớp, nên cũng lười giải thích.
"Trả tiền, trả tiền, cô chỉ biết trả tiền thôi
à, bảy vạn bảy nợ lần trước cô còn chưa trả đâu."
Anh cười ác liệt, bỡn cợt cúi sát người vào cô. Khi
nhìn thấy những giọt lệ đong đầy nơi khóe mắt cô,
trái tim anh bỗng cứng lại.
"Tôi sẽ trả anh." Cô cũng muốn lắm chứ,
nhưng thật sự cô không có tiền, cũng không dám
nói với Phương Mặc.
Bùi Nhiên cắn chặt môi.
"Không cần trả, xí xóa hết. Chỉ cần hôm
nay cô đi với tôi thôi." Nắm lấy bàn tay nhỏ bé
của cô, An Thần Vũ muốn giới thiệu thú cưng
mình thích nhất với cô, hy vọng có thể rung động
cô một chút.
Bàn tay nhỏ bé bị anh nắm rõ ràng có
chút cứng nhắc, theo bản năng muốn giãy dụa,
nhưng bỗng nhiên lại do dự, cuối cùng để mặc
anh vuốt ve. Sau một lúc lâu, cô khẽ ngẩng đầu
lên, đáy mắt có chút khẩn cầu, "An tiên sinh, đến
lúc đó. . . . . . Mong anh hãy dùng biện pháp
tránh thai, tôi sợ. . . . . ."
Nụ cười dịu dàng trên khóe miệng của gã
đàn ông đột nhiên chợt tắt, An Thần Vũ nhíu nhíu
mày, mặt không chút thay đổi nói, "Giữa hai chúng
ta, ngoại trừ giao dịch ra, còn có thể có điểm
khác sao?"
". . . . . ."
Chính anh mới là người ép cô phải giao
dịch mà? Bùi Nhiên trầm mặc.
Bầu không khí đột nhiên lãnh lẽo đến
đáng sợ, An Thần Vũ lại một lần nữa bội phục sự
kiên nhẫn của bản thân, anh kỳ quái nở nụ cười
lạnh, "Thay quần áo rồi đi với tôi."
"An tiên sinh, anh có thể đi ra ngoài trước
không?" Cô không có thói quen thay quần áo
trước mặt đàn ông.
"Trên người cô còn có chỗ nào mà tôi
chưa nhìn thấy." Anh đột nhiên cười thật hạ lưu,
trước khi đi, vốn định hôn cô một cái, ai ngờ cô
nhất quyết quay đầu đi, An Thần Vũ dừng một
chút, ánh mắt sa sầm.
. . . . . .
Cũng không hiểu vì sao, vừa thấy thấy xe
của An Thần Vũ là cô lại thấy sợ. Bùi Nhiên trấn
định ngồi vào, bất an liếc mắt nhìn An Thần Vũ.
"Anh muốn đưa tôi đi đâu?"
"Giới thiệu với cô một người bạn cũ."
"Tôi. . . . . ." Không muốn đi.
Những lời này khiến cho Bùi Nhiên rất sợ
hãi, anh trai đã từng nói với cô rằng An Thần Vũ
thường đưa những người đàn bà anh hưởng thụ
qua rồi giao lại cho bạn bè.
Thoáng nhìn thấy sự khẩn trương hiện lên
trên khuôn mặt Bùi Nhiên, nhưng cho tới bây giờ,
dù cô có muốn nói gì đi chăng nữa thì cũng đều
không dám nói với anh, dường như giữa hai người
là một bức tường thành cao tới mây xanh, cô sợ
anh, tránh anh, cho nên chỉ nước mắt ròng ròng,
im hơi lặng tiếng. Tóm lại, chỉ cần vì Phương Mặc,
người đàn bà này ngay cả chết còn không sợ.
"Bạn anh là ai?" Sau một lúc lâu, cô chịu
đựng sợ hãi hỏi.
"Sao? Sợ tôi đem cô đi bán à?"
". . . . . ."
"Nhìn cái vẻ sợ hãi của cô, thực làm cho
người ta hận không thể áp đảo." Anh cười tà ác,
giọng nói bỗng dịu dạng khác thường, "Nó tên là
Andrea, mọi người đều hình dung nó không phải là
người, kích thích không?"
Sắc mặt Bùi Nhiên trắng thêm vài phần.
Đàn ông trời sinh đã thích tra tấn người
phụ nữ mà mình yêu thích, chỉ là anh thật sự
không đành lòng mà trêu chọc cô nữa, An Thần Vũ
nghiêm mặt nói, "Nó quả thật không phải người, là
một con mèo đáng yêu."
Ánh mắt vụng trộm thoáng nhìn sang bộ
ngực hơi hơi phập phồng của Bùi Nhiên, cuối cùng
cô cũng thở phào nhẹ nhõm.
Còn ba mươi chín ngày nữa, ba mươi chín
ngày đó cũng có thể như nước sông vội vàng chảy
qua, cũng có thể nghiêng trời lệch đất, kỳ thật đi
đến nơi nào cũng vậy cả thôi, cô chỉ muốn nhìn
thấy người mình yêu hạnh phúc, chỉ cần hạnh
phúc là tốt rồi. . . . . .
Ba mươi chín ngày sau, anh trai sẽ đưa cô
đến nước Anh, đó là một quốc gia xa lạ, trước mắt
tuy có chút không quen, nhưng cô không cảm
thấy một chút khẩn trương nào, bởi vì bất cứ lúc
nào, ở bất cứ nơi đâu, anh trai cũng sẽ luôn nắm
chặt lấy cô, không buông tay.
Phương Mặc, người đàn ông khiến cô yêu
thương đến phấn đấu quên mình này, có phải anh
cũng rất yêu cô không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro