Chương 25: Tiểu nhân đê tiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hôm đó vốn dĩ có thể vui chơi thỏa thích
mới về, cô không phải là đối thủ của anh, chỉ biết
rụt rè thu vai lại. Một giọt lệ lặng lẽ tràn ra, rơi
xuống sô pha, phát ra âm thanh rõ rang. Anh
ngẩng đầu lên, khoảnh khắc đó, từ lúc chào đời
đến nay, lần đầu tiên anh bị ánh mắt của một cô
gái khiến anh phải kinh sợ. Đôi mắt ấy thuần khiết
như chú nai con, vô tội nhút nhát, dường như chất
chưa bao nỗi ủy khuất, đầy lôi cuốn, cũng lên án
từng hành động của anh.
Anh cầm áo khoác đang để trên sô pha
lên, đẩy cửa bước ra ngoài, lập tức mở cửa xe,
phóng khỏi khu dân nghèo chết tiệt này!
. . . . . .
Bãi đỗ xe cao ốc Đế Thượng.
Mái tóc xoăn dài đỏ rực của Tiếu Đằng
Tĩnh đã được ép thẳng nhuộm đen, khuôn mặt
rạng rỡ sắc bén giờ đây cũng tăng thêm vài phần
thanh lệ động lòng người, cô xách túi LV, bồi hồi
đứng trước chiếc xe thể thao của An Thần Vũ.
Vừa ngước mắt lên, phát hiện Thần Vũ đi
lướt qua như không nhìn thấy cô, Tiếu Đằng Tĩnh
vô cùng kinh hãi, lập tức đi về phía anh, lã chã
chực khóc lôi kéo cánh tay anh, giải thích không
ngừng.
"Thần Vũ, thực xin lỗi, em không nên lợi
dụng anh! Xin anh hãy nghe em giải thích, cho dù
phán tử hình cũng phải hỏi khẩu cung đã, đúng
không?" Cô biết An Thần Vũ không thể dễ dàng
lãng quên những năm tháng thanh mai trúc mã
giữa hai người, cho nên cô cố gắng dùng tư thái
của kẻ dưới, đau khổ cầu xin anh, cũng chỉ như
vậy mới có thể khiến Thần Vũ động lòng trắc ẩn.
"Lúc ấy nên chủ động nhận sai, bây giờ
đã quá muộn rồi." Anh lạnh lùng quay đầu lại.
Lúc nhìn thấy chiếc đĩa CD đó, anh không
tài nào nén được cơn giận, anh đã toan giết
Phương Mặc, thậm chí từ bỏ kế hoạch theo đuổi,
bất chấp tất cả, dung mọi thủ đoạn ti tiện để có
thể giữ lấy Bùi Nhiên. Khoảnh khắc vào trong cô,
thấy cô đau đớn vặn vẹo giãy dụa trong long anh,
anh mới bừng tỉnh. Anh đã bị lừa, Tiểu Nhiên của
anh vẫn là lần đầu tiên!
Lúc tra ra manh mối, anh phẫn nộ vì cảm
thấy mình bị đùa cợt. Ảo não không thôi, kỳ thật
anh cũng không muốn đê tiện đến thế.
Một đêm không ngủ, tiếc là ván đã đóng
thuyền, tình thế cũng không thể vãn hồi, anh bỏ
mặc tất cả, tiếp tục làm theo ý mình, mặc dù biết
rõ trong lòng Bùi Nhiên chưa từng có anh, điều
này không thể nghi ngờ là một sự thống khổ vô
cùng to lớn, mà trái tim với sự tự tôn mãnh liệt
của anh chỉ có thể giả vờ như không thèm để ý,
tuyệt đối không chấp nhận bản thân mình thua
cuộc!
"Là do em ích kỷ, đều là lỗi của em! Thần
Vũ, nhưng anh đã bao giờ nghĩ tới cảm nhận của
em chưa. Có thể nói anh cũng không hiểu được,
bởi vì anh chưa từng thật sự yêu một người. Cái
cảm giác toàn tâm toàn ý, cái cảm giác ngoài
người ấy ra thì không còn ai khác có thể thay thế.
Không có Phương Mặc, em thật sự sống không
bằng chết, có trời biết em chán ghét Bùi Nhiên
đến nhường nào, nhưng vì Phương Mặc, em buộc
bản thân mình phải thích cô ta, hạ mình lấy lòng
cô ta, nhưng cô ta thì sao, không biết tốt xấu, lúc
nào cũng đối nghịch với em, còn làm trò mắt đi
mày lại với Phương Mặc trước mặt em, đấy đúng
là khoét tim lấy máu em mà."
"Tim em chảy máu, nên em kéo cả anh
vào sao? Hả? Đằng Tĩnh, trêu chọc đến anh, hậu
quả rất nghiêm trọng!" Gạt tay Tiếu Đằng Tĩnh ra,
An Thần Vũ ngồi vào ghế lái.
"Vâng, em xứng đáng, cho nên em mới
đến giải thích, anh đánh em mắng em, em cũng
không hề có nửa câu oán hận! Đối với anh, tranh
thủ tình yêu của mình thì có gì sai sao, anh có
tổn thất gì không? Anh chẳng tổn thất cái gì cả,
như ý nguyện mà ôm mỹ nhân về, không phải
sao? Thần Vũ, từ nhỏ đến lớn, em đối với anh như
thế nào anh còn không biết sao, em đã hại anh
bao giờ chưa, thậm chí vì anh thiếu chút nữa em
đã chết!" Tiếu Đằng Tĩnh than thở khóc lóc.
Bàn tay An Thần Vũ nắm chặt lấy vô lăng,
đáy mắt có chút rung động, nhưng biểu tình vẫn
giữ vẻ lạnh lùng như trước.
"Thần Vũ, anh đã nói anh sẽ tha thứ cho
những lỗi lầm nhỏ của em. Em vì tình yêu thật
lòng duy nhất trong đời mình mà động chạm đến
sự uy nghiêm của anh, nhưng cũng đâu có động
đến chút ích lợi nào của anh đâu, trừ phi anh yêu
Bùi Nhiên, nếu không, em không biết em thật sự
đã sai ở đâu, làm anh tổn thất ở đâu nữa?" Cô vừa
khóc vừa ngồi vào ghế phụ, hai mắt đẫm lệ nhìn
người đàn ông lạnh lùng trước mặt.
Yêu Bùi Nhiên!
Bốn chữ này như một tiếng sấm rền nổ
tung trong suy nghĩ của An Thần Vũ, đáy mắt anh
thoáng xẹt qua một tia sợ hãi, anh lập tức phủ
nhận, không thể nào, cái anh thích chính là cơ thể
của cô ta mà thôi, nhất thời ham chơi mà thôi,
tuyệt đối không thể nào. . . . . . Càng phủ nhận,
tâm càng loạn, anh nổi giận gầm lên một tiếng,
nện một quyền vào cửa xe, Tiếu Đằng Tĩnh sợ tới
mức nhất thời quên cả khóc.
"Anh cảnh cáo em, đừng có nói gì lung
tung trước mặt Phương Mặc." Anh cắn răng nói.
Anh cũng không hiểu vì sao phải che dấu Bùi
Nhiên, có lẽ là vì chính mình, anh cũng hy vọng
Phương Mặc nhanh chóng biến mất!
"Em biết." Cô lau nước mắt.
"Mà sao tiêu đề trên báo lại như thế?
Đằng Tĩnh, anh thật sự rất thất vọng về em." An
Thần Vũ cười nói.
Sắc mặt Tiếu Đằng Tĩnh nhất thời xám
trắng, buổi sáng vừa mới nói chuyện với Vi Vi
xong, Vi Vi cầu cứu cô, nói tên chủ biên mà cô ấy
đã mua chuộc là kẻ khốn nạn, dám bán đứng cô
ấy.
Nếu cô ấy có cơ hội nhìn thấy tên chủ
biên mình đầy thương tích đồng thời đã bị đuổi
việc đó, sẽ hiểu được vì sao mình lại bị bán đứng.
Khẩn trương nắm chặt lấy ống tay áo của
An Thần Vũ, Tiếu Đằng Tĩnh chân tay luống cuống
nói, "Thần Vũ, Thần Vũ, chuyện này không liên
quan đến em! Có phải con tiện nhân Vi Vi kia đã
nói gì với anh rồi không? Con đàn bà không biết
xấu hổ này hãm hại em, em đã nói với cô ta là
đừng nhắc đến tên em, cô ta lại. . . . . ."
"Ha ha. . . . . ." An Thần Vũ cười lạnh
một tiếng, không chút để ý nói, "Nói như vậy là
em đã biết rõ chuyện này, thế mà lại không báo
cáo gì sao?"
"Em, em. . . . . ." Tiếu Đằng Tĩnh nghẹn
lời, đột nhiên phát hiện mình trúng kế.
"Đằng Tĩnh, Vi Vi không bán đứng em,
anh chỉ muốn thử em một chút mà thôi." Anh
mỉm cười, còn đáng sợ hơn cả ma quỉ, đầu ngón
tay ngoắc ngoắc, làm động tác "Biến".
Vĩnh viễn đừng bao giờ chơi trò tâm cơ
với An Thần Vũ, bởi vì anh là ác ma trời sinh.
Tiếu Đằng Tĩnh đột nhiên phát hiện tình
thế còn nghiêm trọng hơn rất nhiều so với cô đã
tưởng, cho đến khi xe của An Thần Vũ đi xa rồi, cô
còn chưa lấy lại tinh thần sau nỗi khiếp sợ đó.
. . . . . .
Ngày thi càng ngày càng tới gần, Phương
Mặc tràn đầy lòng tin đi xe lửa đến thành phố Z.
Với năng lực và trí nhớ siêu phàm của anh, trừ phi
là thiên tai nhân họa, nếu không sẽ không có khả
năng thất bại.
Chị Trần đưa Đồng Đồng về đón lễ mừng
năm mới với ông bà, nghỉ đông chưa kết thúc thì e
cũng chưa về. Bùi Nhiên đi lang thang trên đường,
ngẫu nhiên còn có thể nhìn thấy một chút dấu vết
của pháo hoa còn sót lại, chúng nó sáng lạn quá,
mà giờ lại điêu linh.
Trong nhà tồn còn trữ một ít bánh chẻo,
chừng nào về là có thể giải quyết bữa tối.
Quyên Tử giống một con bướm hồng bay
khỏi xe taxi, chạy vội về phía cô, la hét muốn ăn
điểm tâm ngọt.
Bùi Nhiên cũng thích ăn đồ ngọt, mặc dù
anh trai nói nó chứa nhiều dinh dưỡng, nếu ăn
nhiều sẽ biến thành bé béo, nhưng cô vẫn không
thể bỏ được.
Hai người đều gọi thức uống yêu thích,
một mớ bánh ngọt, bánh trứng.
Quyên Tử đưa tay gấp lấy gấp để. Bùi
Nhiên thật lo không biết sau này cô định lập gia
đình như thế nào.
"Tớ biết cách tớ ăn rất là động lòng
người, nhưng cậu cũng không thể vì vậy mà thèm
thuồng đến tớ, mau ăn đi nha." Quyên Tử há to
miệng cắn một miếng, ngày hôm qua Tương Minh
cười trêu vòng eo của cô thô giống mấy bà cô
già, vì thế cô nằm ăn vạ trên sô pha của Tương
Minh mãi, khiến bạn gái của anh sợ chạy mất dép,
cuối cùng Tương Minh phải đưa cho cô sổ tiết
kiệm trị giá một vạn tệ mới yên chuyện.
Bùi Nhiên cười, cắn một miếng bánh ngọt
lớn, trong hương vị ngọt ngào lại mang theo một
chút chua sót, vừa mới nuốt được một nửa, dạ dày
đã bắt đầu nổi sóng.
"Tiểu Nhiên, làm sao vậy?" Quyên Tử kinh
hãi, nhìn chằm chằm vào Bùi Nhiên đang cố nôn
mửa.
Cả người như run rẩy như bị điện giật, Bùi
Nhiên rên một tiếng "Không", rồi chạy vào toilet,
nôn ào. Quyên Tử đứng sau không biết phải làm
gì, khuôn mặt của Tiểu Nhiên lúc này dùng màu
xanh để hình dung cũng không đủ.
Sau khi nôn hết những thứ còn sót lại
trong miệng ra, cô suy yếu hứng nước lên súc
miệng, rồi rửa mặt, hai tay cố hết sức bám vào
bồn rửa tay, há miệng thở dốc.
Cảm giác cánh tay đau xót, Quyên Tử đen
mặt, trừng mắt nhìn cô, ngoài mạnh trong yếu nói,
"Đến bệnh viện với tớ."
"Không, không, tớ chỉ bị cảm lạnh thôi,
về nhà uống thuốc là được mà." Cô cười yếu ớt,
trên trán chảy đầy mồ hôi.
"Bùi Nhiên!"
"Quyên Tử, đừng ép tớ." Cô thống khổ
bụm mặt lại, chậm rãi ngồi xổm xuống.
Hai tháng trước, An Thần Vũ đi tìm cô,
đưa cô về đảo Cảnh Thịnh, dạy cô đánh gôn, cưỡi
ngựa.
Vì không muốn tham gia những trò chơi
của xã hội thượng lưu, cô cầu xin An Thần Vũ thả
cô về nhà, kết quả lại làm ra chuyện không nên
làm.
An Thần Vũ buộc cô về phòng, cô kêu
trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay. Anh dỗ
cô đừng khóc, nói anh không phải người xấu.
Sau đó người tự xưng không phải người
xấu là anh nhốt cô trong phòng hai tiếng liền. Bùi
Nhiên khóc lóc cầu xin, nhưng anh thờ ơ.
Sau lại, ngày đó cô giống như một con
búp bê nhựa bị tàn phá, tập tễnh bước ra khỏi
phòng.
An Thần Vũ là tiểu nhân!
Tiểu nhân, tiểu nhân đê tiện! Bùi Nhiên
ôm đầu khóc nức nở.
Sau, An Thần Vũ không biết từ nơi nào lấy
ra một lọ thuốc tránh thai nói là muốn tặng cho
cô, còn nói thuốc này hiệu quả tốt một trăm phần
trăm, hơn nữa không có tác dụng phụ, cô làm
theo, sau đó hai tháng cũng chưa đến nghỉ lễ, hiện
tại bắt đầu nôn mửa, tên súc sinh này!
Quyên Tử vừa tức vừa vội, nắm lấy bả vai
Bùi Nhiên, ép hỏi cô sao lại thế này?
Bùi Nhiên lớn tiếng nghẹn ngào, khóc
nghẹn ngào, khóc như chưa bao giờ được khóc,
dọa những người vào toilet đều chạy đi.
Nói không sợ hãi là không thể, mang thai
trước khi kết hôn, đối với một cô gái mới mười
tám tuổi lại không có mẹ như cô mà nói thì chỉ
nghĩ đến thôi cũng có thể biết được nó kinh khủng
đến nhường nào, cô cũng là người, sao có thể
không sợ hãi không biết sợ đau!
Nước mắt Quyên Tử rơi như mưa, sao cô
chưa bao giờ nghĩ tới đằng sau khuôn mặt tái nhợt
của Tiểu Nhiên đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
Không muốn liên lụy đến Quyên Tử, Bùi
Nhiên giấu diếm phần lớn sự thật, chỉ có thể tránh
nặng tìm nhẹ nói là vì số nợ hai triệu, không thể
không hiến thân cho An Thần Vũ.
Cô gần như là quỳ xuống cầu xin Quyên
Tử, ngàn vạn lần đừng nói việc này với Phương
Mặc, nếu anh biết chân tướng, nhất định sẽ tìm An
Thần Vũ liều mạng, cái gì cũng mặc kệ, chỉ có tìm
đường chết mà thôi!
Lén lau nước mắt, Quyên Tử ôm đầu cô,
"Tiểu Nhiên, đến bệnh viện với tớ, phải đi ngay
bây giờ, chuyện này không thể để lâu được, chờ
đứa bé lớn rồi có muốn phá cũng không phá được
nữa đâu."
Phá đứa bé này, Bùi Nhiên chưa từng nghĩ
mình sẽ có ngày làm việc này. Khi đi đến trước
cửa bệnh viện, Quyên Tử còn khẩn trương hơn cả
cô, không ngừng nuốt nước miếng, nói năng lộn
xộn an ủi cô, cái gì mà kỹ thuật của bệnh viện này
tốt lắm, tuyệt đối không đau linh tinh gì gì đó.
. . . . . .
Bỗng nhiên thấy nhớ Tiểu Nhiên. An Thần
Vũ tức giận dụi tàn thuốc, không ngừng nhắc nhở
bản thân có cốt khí một chút.
Uổng phí anh luôn luôn tự xưng là cao thủ
tình trường, đối mặt với Bùi Nhiên, lại biến thành
kẻ ngu ngốc, có cảm giác dù làm như thế nào
cũng không đúng, chẳng những chỉ vì cái trước
mắt còn khẩn cấp. Ngay cả đạo lý cơ bản nhất là
'lạt mềm buộc chặt' cũng quên mất, vốn quyết
định vờ lạnh lùng kiêu ngạo, đối xử với cô giống
như với tất cả những người đàn bà khác, vậy mà
khi vừa thấy cô liền quên hết tất cả, chỉ muốn dỗ
dành cho cô vui vẻ, ngay cả việc ăn nói khép nép
cũng không thèm để ý; buổi sáng mới vừa quyết
định xa cách cô một tháng, buổi chiều lại bắt đầu
ngứa ngáy tâm can.
Thân thể đã sớm phản bội lý trí, anh phát
hiện mình đang gọi điện thoại cho Bùi Nhiên.
Nhạc chờ khá lâu, đầu dây bên kia mới có
người tiếp máy.
Quyên Tử nhìn thấy màn hình hiện 'An
Thần Vũ', liền giận run người, "Làm người không
thể như vậy, đẹp mã lại có tiền thì giỏi lắm sao!
Anh là kẻ bỏ đá xuống giếng, lợi dụng lúc người
ta gặp khó khăn!"
"Cô là ai?"
"Tôi? Tôi là bạn cô ấy."
"Bảo cô ấy nghe điện thoại."
"Hừ, chỉ sợ hiện tại cô ấy không thể nghe
được!"
"Vì sao?"
"Việc tốt anh làm mà còn hỏi vì sao à?
Hiện giờ cô ấy đang xét nghiệm phụ khoa, rất có
thể là mang thai, nhưng anh yên tâm, chúng tôi
không thèm những đồng tiền dơ bẩn của anh đâu,
không cần anh ép, cô ấy cũng sẽ phá thai. Mong
anh hãy thương xót cô ấy, cô ấy phá thai lần đầu,
cơ thể còn suy nhược mà buông tha cho cô ấy
được không!"
'Rầm' , tiếng va chạm mạnh thiếu chút nữa
làm Quyên Tử thủng màng nhĩ. Dường như đối
phương đã ném di động xuống đất.
An Thần Vũ giận đến tái mặt, môi tím
xanh. Anh hận không thể bóp chết Bùi Nhiên ngay
lúc này!
Người đàn bà nhẫn tâm này, dám giấu
anh, muốn mưu sát con của anh! Nó cũng là con
của anh và cô mà. . . . . .
Chiếc lamborghini màu bạc bay nhanh
như tia chớp ra khỏi đảo Cảnh Thịnh, chạy thẳng
tới bệnh viện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro