Chương 24:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay cả hút thuốc cũng không có hứng
thú nữa, An Thần Vũ giận cá chém thớt, đập phá
đồ đạc xung quanh. Người hầu nghe thấy tiếng
động, chạy ra nhìn, sau đó lại trốn không thấy tăm
hơi.
Không phải Bùi Nhiên ỷ vào sự hứng thú
của anh dành cho cô nên mới vậy đó chứ!
Cho dù anh có mù đi chăng nữa thì cũng
có thể dễ dàng nhìn ra khuôn mặt nhỏ nhắn kia
không cam tâm tình nguyện đến mức nào, nhưng
cô lại phải cố tỏ ra nhân nhượng. Vậy mà chỉ cần
làm hỏng di động của cô, cô liền để sẹo lại cho
anh. Cứ chuyện nào liên quan đến Phương Mặc, cô
lại như người lên cơn điên!
Không phải cô là người có thể chịu đựng
được mọi chuyện sao, dù cho bị anh chiếm đoạt,
cùng lắm là khóc vài tiếng rồi cũng chấp nhận
thôi.
Trong lòng anh tổng kết ra mấy trăm điểm
khiến người ta chán ghét của Bùi Nhiên, nhưng
nghĩ mãi, tự nhiên lại nhớ tới từng cử chỉ, từng lời
nói của cô, thậm chí ngay cả hơi thở của cô cũng
khiến người ta thất thần. Thầm hồi tưởng lại hương
vị của cơ thể cô, quả đúng như truyền thuyết thổ
khí như lan* (*hơi thở như hương hoa lan) , khiến
người ta mê muội. Chờ An Thần Vũ lấy lại tinh
thần mới phát hiện ra mình đã buồn bã khá lâu,
lửa giận lại bắt đầu bùng lên. Lúc này anh đang
giận chính mình, chẳng biết từ lúc nào anh lại đi tự
hạ thấp mình như vậy, mẹ nó, cứ như là chưa thấy
đàn bà bao giờ vậy, ngay cả thể diện cũng không
quan tâm mà cứ chạy theo sau cô, cô chế giễu,
trông thấy anh như thấy ruồi bọ, xem anh như ôn
dịch!
Đến trưa, trong lòng An Thần Vũ không
yên, mở đĩa ra xem, tổng kết phương án đầu tư vài
năm gần đây. Trong lúc nghỉ ngơi, trợ lý Lục Nghệ
hỏi anh muốn ăn gì, anh nghĩ nghĩ, sau đó đi vào
bãi xe định ra ngoài hóng gió, cũng không biết thế
nào, xe lại chạy đến chổ Bùi Nhiên. Đây là khu dân
cư, anh rất ít khi đến những nơi như thế này, thứ
nhất là sợ bẩn, thứ hai là ngại đông.
Mấy đứa trẻ con còn chảy nước mũi chơi
đùa ở ngõ nhỏ, trong đó có một đứa bất cẩn ném
quả bóng lên trên cây, chạc cây đó không cao lắm,
nhưng đối với một đứa trẻ mà nói thì cũng có chút
khó khăn.
Xung quanh không có người lớn, một đứa
trẻ chảy nước mũi dài nhất nhìn thấy An Thần Vũ
đang dựa vào cửa xe hút thuốc, cười hì hì đi tới,
điềm nhiên hỏi, "Anh gì ơi, anh có thể lấy quả
bóng đó xuống giúp chúng em không?"
Haiz, anh ghét nhất là trẻ con, đã thế lại
còn chảy nước mũi nữa. An Thần Vũ nhếch mắt
lên, trong ánh mắt viết rất rõ: Tránh ra, quỷ nhỏ!
Đứa bé khẽ run rẩy, khóc 'oa' lên một
tiếng rồi chạy đi, đám trẻ nhỏ kia thấy thế cũng
chạy theo.
"A Minh, làm sao vậy?"
Nghe thấy thanh âm ôn nhu quen thuộc,
An Thần Vũ lập tức ngước mắt nhìn lại.
Bùi Nhiên mới từ bệnh viện về, nước da
tuy không hồng hào nhưng vẫn trắng mịn như
ngày trước, làm người ta yêu mến. Người đi bên
cạnh cô dĩ nhiên là Phương Mặc.
Bọn trẻ ở đây rất thích chị Bùi Nhiên và
anh Phương Mặc.
A Minh đỏ mặt nhìn Bùi Nhiên lau nước
mũi giúp mình, ủy khuất nói, "Quả bóng của bọn
em bị mắc ở trên cây không lấy xuống được, còn
có một anh rất hung dữ nữa, ô ô. . . . . ."
"Chỉ vì việc nhỏ như thế mà em cũng
khóc à, chẳng giống nam tử hán gì cả." Bùi Nhiên
cười nói, tuy A Minh mới sáu tuổi, nhưng lòng tự
trọng của cậu bé rất lớn, cho nên ngay lập tức
dừng khóc.
Bọn trẻ nhìn Phương Mặc với vẻ mặt sùng
bái, anh ấy cao to đẹp trai, thật là cao. Anh nhẹ
nhàng nhảy lên, đã lấy được quả bóng mà bọn
chúng không thể nào với tới được.
An Thần Vũ nhìn hình ảnh hài hòa này,
gương mặt cũng rũ xuống, khoảnh khắc đó anh
thấy Phương Mặc rất không vừa mắt, một đám trẻ
nhỏ bẩn thỉu này đúng là không có mắt, Bùi Nhiên
cũng không có mắt.
Hừ, tôi khinh! Ngoài miệng thì nói như
vậy, nhưng khi nhìn thấy Bùi Nhiên cùng một đám
trẻ con dùng ánh mắt sùng bái nhìn Phương Mặc,
cả người anh lại thấy không thoải mái.
Trơ mắt nhìn Phương Mặc đắc ý nắm tay
Bùi Nhiên đi xa dần, An Thần Vũ khó chịu như
nuốt phải ruồi bọ, tức giận ngồi vào trong xe, chạy
như điên ra đường cao tốc, sau đó Văn Đình gọi
điện thoại tới.
Anh là người không bao giờ quay đầu lại
với chuyện đã qua, tuy rằng đã từng mê luyến
người phụ nữ này, nhưng anh cũng đã từng nói với
cô, thể xác có thể dễ dàng ở bên nhau, nhưng trái
tim thì không thể.
Văn Đình cười nhẹ, nếu không còn một
chút lưu luyến nào thì lúc đó đã không cố gắng
như vậy, thế nhưng anh lại tìm một người đến thay
thế cô.
Cô biết gần đây anh có con mồi mới, đó
là một cô gái tên Bùi Nhiên, có vài phần tương tự
với cô.
An Thần Vũ cười tắt điện thoại, em vẫn
luôn tự tin như vậy sao, nói không chừng em mới
là kẻ thay thế cô ta đấy.
Văn Đình cười mà không nói gì, cô biết
phải làm thế nào để nắm chặt lấy trái tim An Thần
Vũ, như gần như xa, lạt mềm buột chặt. Chỉ là
trong lòng cô vẫn luôn không thoải mái vấn đề ai
mới là kẻ thay thế ai.
Vừa trở lại văn phòng, Lãnh Sở gọi điện
thoại tới, giọng điệu cứ như ăn phải thuốc súng
vậy, An Thần Vũ phiền chán nói, "Tớ đang rất bực
bội đây, có chuyện gì thì từ từ nói, làm như bị ai
cưỡng bức vậy!"
Lãnh Sở nín hơi, sau đó cứ phun ra như
suối, thật đúng là thiếu chút nữa anh bị một nữ lưu
manh cưỡng bức!
Kẻ mà Vi Vi mua chuộc được là chủ biên
của một tòa soạn báo nổi danh, nhưng đó lại là
một trong những sản nghiệp trên danh nghĩa của
Lãnh thị.
Lãnh Sở thân là nhân tài kiệt xuất của giới
truyền thông, xưa nay luôn có thói quen đọc báo
chí. Hàng ngày, cấp dưới cũng sẽ đưa tiêu đề
trang báo ngày hôm đó lên cho anh xem, lúc đó
anh vô cùng sửng sốt, nhân dịp trước khi còn chưa
tạo thành tổn thất lớn, anh lập tức hạ lệnh đình chỉ
in ấn, đổi trang báo, hổn hển gọi chủ biên phụ
trách mảng này lên mắng cho một trận tơi bời
khói lửa.
Là bạn bè anh em nhiều năm của An Thần
Vũ, Lãnh Sở đương nhiên biết sức ảnh hưởng của
việc này là lớn hay nhỏ, vì vậy anh liền âm thầm
không chế mọi tình huống, vốn định sẽ chờ hôm
nay cùng Thần Vũ tranh công lĩnh thưởng, ai ngờ
lại có một cô nàng điên khùng tìm tới tận cửa, cô
ta là người làm công trong tòa báo này, đại khái là
đã nhìn thấy tên tiêu đề trang báo, do đó mới chạy
tới đây để chửi mắng anh một trận.
-- Anh chính là Lãnh gì gì đó hả, sao tờ
báo này lại viết thế này? Anh ăn thịt ăn cơm, sao
không nói tiếng người hả? Vì kiếm tiền, con mẹ nó
cái gì cũng dám nói lung tung à! Tiểu Nhiên nhà
chúng tôi dây dưa với An Thần Vũ lúc nào hả, tôi
khinh, tôi thấy anh mới là Gay đó!
Lãnh Sở xanh mặt, đang định gọi bảo vệ
đến lôi cô gái này ra ngoài, ai ngờ cô ta lại tháo
giày cao gót, giơ lên ngang đầu anh, mắng to,
"Kiện tôi đi, kiện tôi đi, tôi liều mạng với đám súc
sinh có tiền không biết xầu hổ các anh! Cái * mẹ!
Tiểu Nhiên nhà chúng tôi đào mồ cuốc mả tổ tiên
nhà anh hay cường gian vợ anh hả, có nhất thiết
phải dồn con nhà người ta vào đường cùng thế
không %%%&U&##^$^^^%#W##"
Càng nói thì các từ ngữ càng ô uế, Lãnh
Sở không thể nào lập lại nữa. Anh cứ thế phun
từng lời từng lời bày tỏ nỗi khổ tâm, hỏi Thần Vũ
rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra thế này!!!
Cô gái bị bảo vệ đuổi ra khỏi cửa, vẫn
đứng chửi bậy suốt nửa ngày không phải ai khác
mà chính là Quyên Tử. Cô đập vỡ đầu Lãnh Sở,
thấy chết không sờn, vẫn đứng đó chờ cảnh sát tới
đưa đi hoặc là xã hội đen tới trả thù, kết quả đợi
đến giữa trưa cũng chẳng thấy ai tới cả, đành trở
về đi ngủ.
An Thần Vũ mặt không thay đổi sắc quay
sang cảnh cáo Lục Nghệ: Cuối tuần này, một là
nộp tư liệu của vụ này lên, hai là nộp đơn xin từ
chức.
. . . . . .
Bác sĩ tiêm thuốc chông viêm, bảo vấn đề
cũng không nguy hiểm gì, chỉ cần nghỉ ngơi hai
ngày thì thính lực sẽ tự động hồi phục.
Cuối cùng Phương Mặc cũng nhẹ nhàng
thở ra. Vừa về đến nhà anh hung hăng giáo huấn
Bùi Nhiên một trận, mắng cô là con gái còn đòi
đánh nhau với kẻ trộm, trên xe có nhiều người,
sao không trực tiếp báo án.
Bùi Nhiên không dám nói gì, chỉ cúi đầu.
Nhìn bộ dáng nhận lỗi của cô, Phương
Mặc cũng không nhẫn tâm nói tiếp, dù sao đêm
nay anh đã đáp ứng hẹn hò với cô. Cảm nhận vài
lọn tóc đen của cô ở trong lòng bàn tay, dừng lại
một chút, anh mới nói, "Em có biết em quan trọng
với anh đến nhường nào không? Đừng để bị
thương nữa, được không, anh sẽ rất đau lòng. . . .
. ."
"Vâng." Cô thỏa mãn ôm lấy eo anh, vùi
đầu vào ngực anh, lắng nghe nhịp đập của trái tim
anh.
Bất kề là chuyện gì không vui, chỉ cần
Tiểu Nhiên ôm anh một cái, liền tan thành mây
khói, Phương Mặc giữ ý cười dang tay ra ôm lấy
cô, "Tiểu Nhiên trưởng thành rồi. . . . . ." Thật sự
đã trưởng thành rồi, từ một cô bé giặt quần áo
biến thành một người con gái duyên dáng yêu
kiều.
Cô ngẩng đầu thản nhiên cười, đôi mắt
lúng liếng, rung động lòng người.
Phương Mặc ngất ngây cả người.
Từ nhỏ đến lớn, anh đã nhìn thấy Bùi
Nhiên mỉm cười vô số lần, có dịu dàng, có ngọt
ngào, có hạnh phúc, nụ cười nào cũng đều rất đẹp,
duy chỉ có giờ khắc này là đẹp nhất. Như là một
ngọn lửa nhỏ đột nhiên bừng cháy, thiêu đốt trái
tim vốn không được bố trí phòng vệ gì của anh,
cho đến nửa đêm, trong giấc mộng, Phương Mặc
vẫn lăn qua lộn lại trong đám lửa này, nửa tỉnh nửa
mê.
Mê man đến nỗi cả người khô nóng, anh
lau mồ hôi, đột nhiên bừng tỉnh, nhất thời mặt đỏ
bừng lên giống như con cua bị dội nước sôi vậy,
anh-mười chín tuổi mờ mịt mà kinh hoàng chạy
vào toilet tắm, sợ bị Bùi Nhiên phát hiện!
Chui vào chăn nhưng không sao ngủ
được, đầu óc nặng nề, cả người mềm nhũn, anh
cáu giận đập đập vào giường, cố gắng xua đuổi ý
nghĩ vô sỉ đang hiện lên trong đầu, bắt buộc bản
thân nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, cũng giống như mọi ngày,
sau khi làm điểm tâm xong Bùi Nhiên mới gọi
Phương Mặc ra ăn.
Mí mắt anh sụp xuống, đôi mắt vừa nhợt
nhạt vừa thâm đen như gấu mèo, vừa thấy đã biết
là không ngủ ngon rồi. Bùi Nhiên ló đầu ra từ
phòng bếp, "Anh không thoải mái à, có cần nghỉ
ngơi một ngày không?"
"Sao? Không, không. . . . . ."
Anh chật vật ăn cơm, sau khi ăn no bụng
lập tức cầm laptop ra khỏi nhà.
Đang ngồi xổm trên mặt đất lau sàn nhà,
đột nhiên đặc biệt thấy nhớ Quyên Tử, Bùi Nhiên
liền gọi điện thoại. Điện thoại này miễn phí cước
gọi, bây giờ phí đt còn mắc hơn chiếc điện thoại,
mặc dù không tin nổi nhưng cô vẫn rất vui vì có
một công cụ liên lạc
Đầu dây bên kia, Quyên Tử đang ngái ngủ
mà ngáp ngắn ngáp dài, tiêu đề trên trang báo đó
còn chưa gây ra sóng gió gì, có lẽ Lãnh Sở e ngại
chiếc giày cao gót của cô, mới lập tức thay đổi
trang báo. Quyên Tử vội vàng tranh công lĩnh
thưởng nói, "Tiểu Nhiên, ngày hôm qua tớ là anh
hùng cứu mỹ nhân đấy, tớ đánh bể đầu Lãnh Sở,
làm anh ta máu chảy ào ào, cậu phải đi dạo phố
với tớ đó nha!"
Thật ra Lãnh Sở không chảy máu, chỉ là
trên trán có thêm một vết gót giày mà thôi.
Người này chỉ biết ham chơi thôi. Vừa
nghe thấy cô nói đánh Lãnh Sở, Bùi Nhiên thoáng
bất an, "Sao cậu lại là anh hùng cứu mỹ nhân?"
Nhắc tới sự tích của mình, Quyên Tử lập
tức tinh thần tỉnh táo, ngồi ở trên giường ba hoa
chiến tích.
Bỏ qua một số chi tiết quá khoa trương
của Quyên Tử, Bùi Nhiên tạm hiểu đã xảy ra
chuyện gì, cô giận dữ nói, "Cái lũ súc sinh cậy có
tiền này trừ bỏ thích trêu cợt người nghèo sẽ
không có lạc thú gì khác." Bỗng nhiên cô lại lo
lắng nói với Quyên Tử, "Quyên Tử, tớ nói thật nhé,
cậu đừng như vậy nữa, cậu không hiểu trong thế
giới của bọn họ đen tối và đáng sợ đến thế nào
đâu, một khi đã dính vào rồi sẽ khó mà thoát thân
ra được."
Cô không sợ An Thần Vũ tra tấn, chỉ sợ
An Thần Vũ tra tấn những người bên cạnh cô.
Lãnh Sở cũng chẳng phải là người tốt đẹp gì,
Quyên Tử lại là người ngay thẳng không biết tâm
cơ, lỡ bị anh ta bắt nạt. . . . . . Bùi Nhiên bỗng
thấy rùng mình.
Hai người hàn huyên một lúc, Quyên Tử
nói hơi đói nên đi ăn cơm. Chuông cửa bỗng nhiên
vang lên, Bùi Nhiên nghĩ rằng Phương Mặc quay
về lấy tư liệu, lập tức đi ra mở cửa.
"Buổi sáng đi gấp như vậy, chắc lại quên
cái gì đây?"
Cả người chấn động, cô nhìn chằm chằm
vào An Thần Vũ đang đứng khoanh tay trước cửa.
Anh cười lạnh.
"Chuyện trên báo tôi đều biết cả, anh
muốn nói gì thì nói đi. . . . . ."
Người phản ứng đầu tiên chính là An Thần
Vũ, người đem chuyện trên báo tới đây diễu võ
dương oai.
"Chuyện đó thì liên quan gì đến tôi, cũng
không phải tôi làm." Anh dùng sức đẩy cửa ra,
không coi ai ra gì thong dong đi vào.
"Không phải anh làm?" Bùi Nhiên tỏ vẻ
không thể tin được.
Nhìn thấy biểu tình của cô, An Thần Vũ
ngoài cười nhưng trong không cười nói, "Đúng, là
tôi làm đấy, tất cả chuyện xấu trong thiên hạ đều
là do tôi làm đấy, cô vừa lòng chưa?"
". . . . . ."
Không biết anh tới đây muốn làm gì, Bùi
Nhiên không muốn cãi nhau, cũng không muốn lại
phát sinh xung đột, cô chỉ hy vọng trong bốn
tháng tới Phương Mặc có thể an tâm tham dự cuộc
thi.
"Cô sống ở cái nơi quỷ quái này hả?" An
Thần Vũ không ý thức đến việc mình chỉ là khách,
anh lững thững đi tới đi lui thăm quan căn phòng
còn nhỏ hơn cả toilet nhà mình.
Chủ yếu là anh muốn nhìn phòng ngủ
một chút, sau khi phát hiện Bùi Nhiên cùng
Phương Mặc không ngủ chung một phòng, trong
đôi mắt xinh đẹp rõ ràng xẹt qua một tia vui
sướng. Từ phòng ngủ đi ra, phát hiện Bùi Nhiên
vẫn đứng ở ngoài cửa, cửa cũng không đóng, khi
cô phát hiện ánh mắt băn khoăn của anh thì lập
tức cúi đầu xuống.
Phanh --
Anh đi qua, đưa tay đóng cửa lại, không
có ý chuyển động, ánh mắt gắt gao nhìn chằm
chằm vào cô, khiến cô không còn chỗ trốn, nơm
nớp lo sợ.
"Cho cô này." An Thần Vũ cảm thấy mình
con mẹ nó quá dọa người, ngày hôm qua còn
quyết định cắt đứt tất cả ý niệm đối với người phụ
nữ này, tiếp tục trò chơi vờn hoa, hôm nay lại đến
tận nhà người ta tặng di động.
Bùi Nhiên kinh ngạc nhìn chiếc di động
trong tay anh, cái này giống hệt với cái mà trước
đây cô đã dùng, đáng tiếc là cho dù chúng có
tương tự nhau đến thế nào thì cũng không phải là
cái mà anh trai đã tặng cô.
"Tôi. . . . . . Đã có rồi."
"Có cái gì?" An Thần Vũ đĩnh đạc vói tay
vào túi áo cô, lấy ra một vật xấu xí muốn chết,
nhíu mày nói, "Cái này là di động hay là đồ chơi
của bọn trẻ con hả." Nói xong anh ném nó xuống
đất, còn dẫm chân lên mấy cái.
"Anh. . . . . ."
Cô giật mình nhìn chiếc di động thứ hai
của mình lại bị anh đập vỡ, tức giận khiến mặt
mày ửng đỏ, đôi bàn tay trắng như phấn không
khỏi nắm chặt, ẩn nhẫn một lúc lâu rồi lại buông
ra. Cô phải nhẫn nhịn. . . . . .
Đắc ý nhét chiếc điện thoại di động vào
tay cô, An Thần Vũ kiêu căng nói, "Tôi đã cài đặt
rồi đấy, số của tôi vĩnh viễn xếp thứ nhất, nếu cô
dám đổi, cứ chờ xem tôi sẽ xử lí cô thế nào!"
Cô biết sức chiếm hữu của anh gần như là
biến thái, Bùi Nhiên yên lặng cầm di động, không
muốn dây dưa với anh nữa.
"Vì sao không cười, còn giận tôi à?" Anh
tò mò ghé sát người vào cô, đôi mắt anh còn to
hơn cả mắt Bùi Nhiên, còn nhìn chăm chú vào
khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Hương vị nam tính đột nhiên xông vào
khoang mũi, Bùi Nhiên giật mình lùi về phía sau
vài bước, ngập ngừng nói, "An tiên sinh, tôi phải
nghỉ ngơi, nếu không còn việc gì nữa mong anh về
trước đi."
Khuôn mặt anh tối sầm lại, cô dám hạ
lệnh đuổi khách với anh ư. An Thần Vũ cắn răng
cười lạnh, "Cô ghét tôi đến thế sao?"
". . . . . ." Biết rõ còn cố hỏi, chưa từng
nghe thấy sơn dương lại thích sói xám bao giờ.
Lạnh lùng liếc mắt nhìn Bùi Nhiên đang
cúi đầu không nói gì, An Thần Vũ lập tức đi đến sô
pha ngồi xuống, vênh mặt hất hàm sai khiến nói,
"Lấy cho tôi cốc nước!"
Bùi Nhiên đi vào phòng bếp, một lát sau
bưng một cốc nước ấm ra, thật cẩn thận đặt trước
mặt anh, sau đó lặng lẽ đứng ở một chỗ cách xa
anh vài bước.
"Làm bạn gái của tôi." Trời sinh ra anh đã
mang theo khí phách áp chế người khác. Mặc dù
đang ngồi trên một chiếc sô pha rách nát nhưng
vẫn sắc bén vô cùng.
Bùi Nhiên giống như người giúp việc,
đứng ở phía đối diện nghe anh ra lệnh.
"Không." Anh không thiếu bạn gái, chẳng
qua là muốn hợp pháp giữ lấy cô mà thôi.
"Tình nguyện ngủ với tôi nhưng lại không
muốn bạn gái tôi, a, cô là người phụ nữ khiến
người ta chán ghét nhất mà tôi từng thấy."
". . . . . ." Mặc kệ anh ta phát tiết đi, cô
cũng không muốn để ý đến bất cứ điều gì nữa.
"Cô không nghe thấy tôi nói gì sao?" Anh
tức giận dằn cốc nước xuống, đối phương lại đứng
im bất động.
"Nghe thấy."
"Vậy. . . . . . Vì sao không phản bác?"
"Không có gì để nói."
Lửa giận trào lên, An Thần Vũ giận tái
mặt, bỗng nhiên bước về phía trước, kéo cô ngồi
lên trên đùi mình, ôm lấy cô, muốn nhìn xem cô
thất kinh đến cỡ nào.
Bùi Nhiên đầu tiên là kinh ngạc, nhưng
cuối cùng cũng không phản kháng lại, cô biết có
phản kháng cũng vô ích mà thôi. Hai gò má nhỏ
thoáng ửng đỏ, khó khăn chịu đựng, chấp nhận số
phận. . . . . .
Kỳ thật nếu cứ ôm một Bùi Nhiên không
xương như vậy, An Thần Vũ cũng không chịu nổi,
sự rung động khó có thể nói nên lời như thế này
đã lâu chưa xuất hiện, trải qua quá nhiều người
phụ nữ, anh chưa từng nghĩ tới chỉ một chút tiếp
xúc nho nhỏ như vậy lại có thể ấm áp như vậy. . .
. .
Cố gắng kìm nén sự xao động ở một nơi
nào đó, anh hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn kia,
nhìn gần nói, "Hẹn hò với tôi đi, tôi cam đoan sẽ
có ngày cô phát hiện ra rằng, cô sẽ không bao
giờ ... muốn rời khỏi tôi nữa."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó cái gì?"
"Làm cho một người phụ nữ không thể
thoát khỏi anh, anh rất vui sao? Dùng một chút
tiền đá văng những người phụ nữ trả giá tất cả
cho anh, khiến cô ta tan nát cõi lòng, nhìn anh
hẹn hò với người khác, anh rất vui sao?"
"Ý của tôi không phải như vậy. Tôi chỉ
muốn nói với cô, tôi không phải là một người đàn
ông tồi, cô đừng bỏ qua tôi."
". . . . . ." Bùi Nhiên cười lạnh. Súc sinh
cũng biết dát vàng lên mặt mình sao.
"Cô đang thầm mắng tôi ở trong lòng ư."
An Thần Vũ nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn
cô.
"Á --" Cô thấy đau nên kêu lên một
tiếng, cằm bị một bàn tay to xiết chặt lấy.
Đôi mắt anh lại bắt đầu phát ra ánh hào
quang, Bùi Nhiên rất quen thuộc với ánh mắt này,
mỗi khi như vậy anh sẽ luôn mạnh mẽ bắt buộc cô
làm những chuyện mà cô không muốn.
"An Thần Vũ, đừng làm ở trong này, tôi
xin anh đừng làm ở trong này. . . . . ." Cô tội
nghiệp nhìn về phía anh, dùng tư thái của kẻ dưới,
chỉ xin anh ngoài phát sinh quan hệ ở nơi này ra,
đi đâu cũng được hết.
Không phải là cô ta sợ bị Phương Mặc
phát hiện đấy chứ! An Thần Vũ khinh thường cười
lạnh, " Nói thế nào cũng chẳng lọt tai, tôi đã cho
cô rất nhiều cơ hội, là do cô không cần!"
"Ừ, tôi không biết tốt xấu, không hiểu
tính tình của An thiếu gia, đều là lỗi của tôi! Xin
anh đừng làm ở trong này. . . . . ." Cô lắc lắc đầu.
Có trời xanh chứng giám trong khoảng
thời gian này anh muốn thân thể của cô biết bao
nhiêu, muốn đến nỗi sắp điên lên rồi. Thế cho nên
sau khi thân thiết với những người phụ nữ khác
anh đều cảm thấy đần độn vô vị. Lại nhìn thấy
biểu tình đặc biệt để ý đến Phương Mặc của Bùi
Nhiên, trong lòng anh không khỏi chua xót. Vì
Phương Mặc, vì anh ta, kể cả bán thân cho tôi
cũng chấp nhận, không chút để ý?
Anh không thể hiểu nổi bản thân mình,
không hiểu sao lại chán ghét một thằng nhóc 19
tuổi không phải là đối thủ của anh, không hiểu sao
lại quấn lấy Bùi Nhiên, cô không cần anh, anh
càng muốn cô! Hai cánh tay cứng rắn ôm cô chết
sống cũng không buông tay, có thể do lần trước bị
anh đánh vẫn thấy sợ, Bùi Nhiên cũng không dám
dùng sức phản kháng, che mặt khóc nức nở.
Cô khóc, vẫn giống như trước đây chỉ
khóc vài tiếng là chấp nhận số mệnh.
An Thần Vũ nhẹ nhàng hôn lên gò má đỏ
bừng của cô, cái miệng nhỏ nhắn hé mở, tà mị
nói, "Ngoan ngoãn nghe lời, anh cho em ăn kẹo. .
. . . ."
Nước mắt đột nhiên tuôn trào, cô thẹn
quá hóa giận ..., căm hận thủ đoạn đê tiện của
anh, căm hận thế giới chỉ coi trọng tiền tài quyền
thế này. . . . . .
Hút lấy đôi môi đỏ mọng đang nhẹ nhàng
run rẩy, mềm mịn, An Thần Vũ thỏa mãn khẽ thở
dài một tiếng. Anh sống lâu như vậy, nhưng đây là
lần đầu tiên anh biết hôn môi lại tuyệt vời đến thế.
. . . . .
Bùi Nhiên cảm thấy lòng mình trống rỗng,
cuộc sống thật nhàm chán, cô bất giác chuyển
mắt nhìn lên trần nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro