Chương 23: Đau đớn và ngọt ngào

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đẩy cánh cửa lạnh lẽo ra, anh trai còn
chưa tan tầm. Về công việc, tuy rằng Bùi Nhiên
không đồng ý, nhưng Phương Mặc vẫn cố chấp
tìm việc làm thêm.
Như vậy cũng tốt, ít nhất cô có thể che
dấu dáng vẻ chật vật của mình ở những nơi anh
không nhìn thấy, sau khi tẩy rửa sạch sẽ nỗi thất
vọng, giả vờ hạnh phúc, bảo vệ anh từng bước
từng bước một đi tới đỉnh nhân sinh.
Phụ nữ là một loại động vật xử sự theo
cảm tính, hoặc là không yêu, hoặc là yêu say đắm
đến lửa tình đốt cháy. Trong ba năm Phương Mặc
không ở bên, dường như chưa bao giờ cô thật sự
tỉnh táo, hay nói cách khác là cô thật sự không
muốn tỉnh táo, sống trong sự lừa dối của bản thân,
chờ mong đến lúc gặp nhau lần nữa, anh như
hoàng tử, xuất hiện cùng với tòa lâu đài hoa lệ,
xóa tan mọi hiềm nghi.
Bùi Nhiên ngâm chiếc áo khoác dính máu
của mình vào trong cái chậu nhựa màu xanh, mái
tóc đen được buộc túm lại như đuôi ngựa, cô cúi
người xuống bồn rửa mặt, hai tay hứng lấy dòng
nước lạnh, chầm chậm rửa sạch trán, rửa sạch
máu ở mũi.
An Thần Vũ nghe thấy cô nói đi thuê
phòng bỗng vui vẻ đến ngây ngẩn cả người, miệng
còn lẩm bẩm gì, cô không nghe rõ còn thừa dịp
mà chạy đi, hai chân chạy hết tốc lực. An Thần Vũ
đuổi theo cô, cô cũng không biết mình đang sợ
hãi điều gì nữa, tuy biết rằng 'thoát được mùng
một chưa chắc đã trốn được mười lăm' nhưng vẫn
cố gắng chạy thật nhanh, may mắn có một chiếc
xe xuất hiện, cô suy nghĩ gì liền bước vội vào xe.
Chủ nhân của chiếc xe kinh ngạc nhìn
chằm chằm vào cô đang trong bộ dạng người đầy
máu me, dường như muốn đuổi cô xuống xe. Đột
nhiên cô ngẩng đầu lên, đôi mắt ầng ậng nước, khi
nhìn thấy hình ảnh này, chủ xe tỏ ra vô cùng sửng
sốt, ánh mắt vừa lúc nhìn thấy An Thần Vũ đang
điên cuồng đuổi theo, anh ta tựa hồ như hiểu ra
được điều gì đó, khóe miệng cong lên thành một
nụ cười bỡn cợt, nói, "GO!"
Không biết đây là loại xe gì mà chạy
nhanh như bay vậy, Bùi Nhiên cảm thấy mới trong
nháy mắt mà An Thần Vũ đã biến mất khỏi tầm
mắt của cô rồi.
Chủ xe lớn giọng nói muốn đưa cô đến
bệnh viện, cô miễn cưỡng lắng nghe, xua xua tay
cự tuyệt, sau đó cũng không quay đầu lại mà hòa
mình vào bóng đêm, chật vật chạy trốn.
Trong suốt quá trình đó, thậm chí cô còn
quên không cảm tạ chủ xe mà đã bỏ chạy mất rồi.
. . . . . .
Những giọt máu của Bùi Nhiên giống như
một vết rạch, nó khắc sâu vào trong tâm can An
Thần Vũ, giây phút đó không thể nói rõ thành lời,
anh có phần sửng sốt, người phụ nữ đó chạy như
điên giống như một con ngựa hoang đứt dây
cương, anh không thể quên được ánh mắt cô khi
vừa ngoảnh lại vừa nhìn anh vừa trốn chạy, trống
rỗng, khiếp đảm, không cam tâm. . . . . .
An Thần Vũ cảm thấy không thể để Bùi
Nhiên ra đi như vậy được, anh cần giải thích một
vài điều, vì thế anh chạy đuổi theo cô.
Mắt thấy sẽ đuổi kịp Bùi Nhiên, bỗng
dưng có một chiếc xe thể thao Ferrari lại từ đâu
nhảy ra, cướp mất con mồi mà anh sắp bắt được,
An Thần Vũ thở hổn hển đứng tại chỗ một lúc lâu,
có một cảm giác mất mát khó diễn tả. . . . . .
. . . . . .
Phương Mặc mệt mõi trở về nhà, tuy rằng
mỗi ngày đều vất vả, nhưng trong đôi mắt không
giấu được vẻ hưng phấn. Hôm nay phát tiền lương,
anh lập tức đi mua cho Tiểu Nhiên một bộ quần áo
đẹp, chuyện khiến anh hạnh phúc nhất chính là có
thể đem tất cả những gì mà Tiểu Nhiên thích cho
cô, làm cô vui vẻ, khoảnh khắc đó, so với lên
thiên đường còn hạnh phúc hơn rất nhiều.
Tiểu Nhiên rất hiểu chuyện, không giống
như những cô gái theo đuổi hư vinh khác, từ nhỏ
đến lớn, cho dù đang tuổi mới lớn cũng tự mình
kiềm chế, không quấn lấy anh đòi hỏi thứ này thứ
nọ, cô càng biết điều, càng khiến Phương Mặc đau
lòng.
Chiếc áo khoác này rất đẹp, lúc Tiểu
Nhiên vừa nhìn thấy nó ở trong tủ kính, đôi mắt đã
biểu lộ sự khát vọng, Phương Mặc im lặng ghi
khắc trong lòng, anh thề một ngày nào đó, sẽ mua
một cái có thương hiệu mới nhất, thương hiệu đó
lấy tên của cô, vì cô mà tồn tại, để cô lúc nào
cũng có thể mặc những bộ quần áo đẹp nhất, độc
nhất, giống cô công chúa đứng giữa những thường
dân.
Như một đứa trẻ làm chuyện tốt đang chờ
được khen ngợi, anh nhẹ nhàng đóng cửa lại, cầm
theo túi quần áo, dựa vào tiếng nước chảy trong
toilet, đi vào tìm Bùi Nhiên.
Tiểu Nhiên đang ngồi trên chiếc ghế nhựa
nhỏ dùng sức chà xát giặt quần áo, cánh tay tinh
tế lại nhìn không rõ khớp xương khiến cho người ta
không tránh khỏi thương tiếc, hai bàn tay nhỏ bé
chà xát đến đỏ ửng cả lên, mà vẫn cố gắng dùng
sức. Chiếc đuôi ngựa buộc phía sau đầu có vẻ hơi
lỏng, vài lọn tóc đã tuột ra, cô hoàn toàn vô tâm,
không phát hiện ra anh đã vào đây rồi.
" Không phải đã nói rồi sao, quần áo mùa
đông dày lắm để anh giặt cho, sức của em sao
làm nổi." Tuy rằng hình ảnh này khiến anh rất cảm
động, có cảm giác như đang nhìn thấy người vợ
tương lai của mình vậy, nhưng anh vẫn dịu dàng
nâng đôi bàn tay nhỏ bé đỏ ửng kia lên, lau khô
nước, rồi ôm trọn vào lòng bàn tay mình mà nhẹ
nhàng mát xa.
Bùi Nhiên khẽ cúi đầu, cười yếu ớt, "Cũng
sắp xong rồi mà, giặt một nước nữa là được, anh
đi rửa mặt trước đi, lát nữa em nấu cơm cho anh."
Cô cố gắng cúi thật thấp để sợi tóc hai
bên mai che dấu một bên má phải sưng vù, Bùi
Nhiên cười cười như chưa xảy ra chuyện gì.
"Vì sao em luôn tỏ ra biết điều như thế?
Có đôi khi anh thật sự hy vọng em hư một chút."
Có cảm giác cứ như đây chính là một gia đình
vậy, gia đình của một người đàn ông và một người
phụ nữ. Anh không nói gì, xúc cảm ngọt ngào
nóng lên, không kìm được liền xoa xoa khuôn mặt
nhỏ nhắn của cô.
A --
Má phải bị xoa vừa đau lại vừa nhức, Bùi
Nhiên hít mạnh một hơi, theo bản năng mà tránh
né.
Hành động rõ ràng như vậy sao có thể
tránh khỏi con mắt tinh tường của Phương Mặc,
đôi mắt tràn ngập dịu dàng của anh trong phút
chốc bỗng trở nên u ám, giây phút đó, Phương
Mặc có cảm giác như cơ thể đang bị người ta
khoét đến máu me đầm đìa, anh nắm mạnh vai Bùi
Nhiên, vừa ôm vừa đẩy cô ra phòng khách, bật hết
đèn lên, bàn tay run rẩy vuốt vuốt mấy sợi tóc lòa
xòa trước mặt cô ra sau, bỗng dưng, trong mắt
anh ngấn lệ, nhưng anh không khóc.
"Là ai làm?" Tiếng nói lặnh như băng của
mình khiến cho chính Phương Mặc nghe xong còn
cảm thấy xa lạ.
"Không. . . . . . Không ai cả. . . . . ." Cô
co quắp, lo lắng xoa xoa tay.
"Nói, rốt cuộc là ai?" Anh giận dữ quát to.
"Anh, anh đừng như vậy, em sợ lắm."
". . . . . ."
Anh lo lắng ôm chầm lấy cô, ôm thật
chặt, như là hận không thể đem cô hòa vào cơ thể
mình, giấu đi không cho kẻ khác thấy! Là ai lại có
thể nhẫn tâm đến vậy, lại đánh Tiểu Nhiên của
anh!
Điều bi ai nhất đối với một người đàn ông
đó là người phụ nữ mình yêu thương bị kẻ khác
xúc phạm, mà chính mình lại bó tay, không có
cách gì, chỉ có thể đau lòng mà gào thét, nhỏ máu.
. . . . . Phương Mặc khổ sở nhắm mắt lại.
Bùi Nhiên dựa vào vai anh nhỏ giọng khóc
nức nở. Cô không nhìn thấy gương mặt thống khổ
của Phương Mặc, Tiểu Nhiên của anh, sao có
người lại nỡ xuống tay đánh Tiểu Nhiên. . . . . .
Cô là người lý trí, không thể chỉ vì chút tủi
nhục nho nhỏ này mà ảnh hưởng đến anh trai. An
Thần Vũ là tiểu nhân, ngay cả giết người còn dám,
trên đời này sẽ không có chuyện gì mà anh ta
không dám làm, anh trai không phải là đối thủ của
anh ta.
Cô lấy tay vỗ về tấm lưng phập phồng
của anh trai, cô biết anh trai còn đau khổ hơn cô
rất nhiều, cho nên cô dùng hết sức ôm chặt anh.
"Đừng buồn, hôm nay trên xe bus em gặp
phải một tên trộm. Hắn lấy trộm di động của em,
đó là quà mà anh đã tặng cho em, cho nên em
liều mạng với hắn. Tên trộm đó rất mạnh, em đánh
không lại hắn, còn bị hắn tát cho một cái. Anh, em
không đau mà, em chỉ đau lòng chiếc di động đã
bị mất thôi. . . . . ."
"Bé ngốc này!" Phương Mặc cố gắng nuốt
tất cả nỗi nghẹn ngào xuống, mắt đỏ hoe, "Nha
đầu ngốc, sao em có thể đánh nhau với tên trộm
chứ! Di động mất rồi thì có thể mua lại được,
nhưng người mà không còn thì phải làm sao bây
giờ! Tiểu Nhiên, em đã đồng ý với anh rồi mà,
phải bảo vệ tốt bản thân mình."
"Vâng, em biết lỗi rồi, sau này em sẽ
không bao giờ ... đánh nhau với trộm nữa đâu." Giờ
khắc này cô cảm thấy thật an nhàn, dùng sức ôm
chặt Phương Mặc, hấp thụ sự ấm áp trên người
anh, buồn ngủ quá.
Thật ấm áp, cho dù cô bị tủi nhục ra sao,
Phương Mặc sẽ luôn ở bên cạnh cô, từ nhỏ đến
lớn đều là như thế.
Tất cả sự bất an tích tụ trong lòng đều bị
cơ thể của con mèo nhỏ trong lòng mình hóa
thành nhu tình, anh - mười chín tuổi tận lực nuốt
tất cả sự giận dữ cùng đau đớn xuống. Bây giờ
anh chỉ có hai cánh tay với một lồng ngực để
dùng sức che chở cô, hận không thể hóa thành
máu huyết trong cô, thay cô chịu khổ.
Than thở một lúc lâu. . . . . . Bụng của
người nào đó đã phát tín hiệu 'đói quá'. Bùi Nhiên
xấu hổ gục đầu xuống.
"Có đói không?" Thât mật nhéo nhéo cái
cằm xinh xắn của cô, Phương Mặc luôn không
nhịn được mà muốn đối xử thật tốt với cô, " Hôm
nay anh sẽ vào bếp, làm đồ ăn ngon cho em. Đêm
mai chúng ta lãng mạn hơn một chút, đi ra ngoài
ăn cơm rồi xem phim, được không?"
Nghe nói hẹn hò đều là như vậy, anh dịu
dàng chăm chú nhìn vào đôi mắt chứa chan sự vui
sướng của Bùi Nhiên, cô đúng là một người con
gái dễ dàng thỏa mãn.
Thành công làm cho cô vui vẻ, điều này
khiến cho người ta phấn chấn hơn bất kì sự kiện
nào khác, trái tim vừa dao động, anh nhẹ nhàng
hôn nhẹ một cái lên đôi má trắng noãn của cô,
mặc dù anh luôn mơ ước tới đôi môi đỏ mọng
ngọt ngào kia, nhưng anh vẫn luôn nhắc nhở bản
thân mình, nhất định phải đợi cho đến khi có đủ
năng lực mới xứng đáng với nó.
Một tia vui sướng hiện lên trong đáy mắt,
Bùi Nhiên đỏ mặt, lã chã chực khóc dựa vào lòng
anh.
"Chúng ta cùng nhau nấu cơm nhé."
"Được."
"Ai lùn thì rửa chén."
"Không được, người nào cao người đó
rửa."
Hai người cùng ném sự lo lắng ra sau, vui
vẻ nắm tay nhau đi vào phòng bếp.
Đột nhiên cô bỗng phát hiện, dưới ánh
đèn nhỏ trong căn phòng này, hình ảnh cô cùng
anh trai xuống bếp lại ấm áp đến vậy, làm cho
người ta vui mừng đến nỗi hốc mắt cũng cay cay,
lồng ngực nóng ấm, thậm chí còn lo sợ giây phút
này rồi sẽ biến mất.
Cô nấu nồi cháo hoa thật đặc, làm món
tôm sốt tiêu đen sở trường, anh trai cũng biết làm
món cà tím om và món cà chua xào trứng.
Hai người ngồi đối diện với nhau trên
chiếc bàn nhỏ, cho dù là đồ ăn bình thường nhất
cũng cảm thấy vui vẻ, cho dù có người lấy bào
ngư vi cá đến đổi cũng không muốn. Phương Mặc
gắp một con tôm thật to đưa qua, Bùi Nhiên lập
tức hiểu ý hé miệng ra, từ từ nhấm nháp.
Nhịp tim của chàng trai lặng lẽ đập nhanh
hơn, đôi mắt tỏa sáng, bình tĩnh dùng chiếc đũa
vừa chạm vào cái miệng nhỏ nhắn của Bùi Nhiên,
gắp thức ăn, cho vào miệng, thấy ngọt ngào vô
cùng. . . . . .
Anh trai ăn ba bát liên tiếp, không ngừng
khen kỹ thuật nấu ăn của cô càng ngày càng tốt.
Bùi Nhiên nghe vào trong tai, ngọt trong lòng.
Nhắc đến mới nhớ, tuy lỗ tai của cô không đến nỗi
không nghe thấy gì như lúc vừa bị đánh xong,
nhưng hiện giờ vẫn chưa khôi phục được thính lực
như bình thường, vẫn có cảm giác như là bị một
vật gì đó chắn ngang, rất khó chịu.
Cũng may cô còn có thính lực, cho nên
loại trừ khả năng cô bị thủng màng nhĩ, nhưng
Phương Mặc vẫn rất lo lắng, ngày mai anh muốn
đưa cô đến bệnh viện kiểm tra.
........................
"Alo, A Tĩnh à!"
"Vi Vi, không phải tớ đã nói với cậu là
dạo này đừng liên lạc với tớ nữa sao."
"Cậu sợ đến thế cơ à, đúng là chẳng có
tiền đồ gì cả! Tớ gọi đến là vì muốn nói cho cậu
một tin tốt."
"Nếu đổi lại là cậu, liệu cậu có thể không
sợ không hả? Thần Vũ đã điều tra được là bọn chó
săn quay cái đĩa CD đó rồi, trước đây lúc nào anh
ấy cũng ôn hoà, vậy mà trong khoảng thời gian
này cứ như là hận không thể ăn thịt tớ ấy. Tớ với
anh ấy là thanh mai trúc mã nhiều năm như thế,
vậy mà nói trở mặt là trở mặt luôn! Cứ nhớ tới cái
con tiểu tiện nhân kia là tớ lại điên máu, thứ lẳng
lơ, không biết giờ cô ta lại câu dẫn Phương Mặc
kiểu gì nữa. Gần đây tớ đang bị Thần Vũ để ý nên
sợ lắm, không dám có động tĩnh gì."
"Yên tâm đi, Thần Vũ sẽ không vì một cái
đĩa CD mà tuyệt giao với cậu đâu, tớ thấy cậu
cũng đừng giấu giếm nữa, chủ động chịu đòn
nhận tội là được, tính tình của anh ấy như thế
nào, cũng đâu phải là cậu không biết."
"Đương nhiên là tớ biết chứ, hai ngày nay
tớ vẫn luôn cân nhắc đến việc này, cùng lắm thì bị
anh ấy chửi mắng một chút, xẻo hai cân thịt.
Đúng rồi, cậu có tin gì muốn nói thế?"
"Có muốn biết tiêu đề trên các trang báo
ngày mai là gì không?"
"Tớ không có hứng thú với mấy tin lá
cải."
"Cảm thấy có hứng thú với tiểu tiện nhân
là được. Tiêu đề ngày mai sẽ là 'Một cô nàng vô
liêm sỉ quấn quít lấy bạn trai cũ, có ý đồ muốn
hợp lại'."
Nói xong, Vi Vi cất tiếng cười to.
Hiện giờ kỹ thuật của bọn chó săn càng
ngày càng cao siêu, chỉ cần đổi ngược vị trí phải
trái của các góc quay là có thể đổi trắng thay đen.
Trên tay cô có một số hình ảnh vô cùng
thú vị, chính là sáng ngày lúc An Thần Vũ dây dưa
với Bùi Nhiên bị người ta chụp lại.
Góc độ cực kỳ tinh vi, hơn nữa rất sinh
động, còn có cả lời tựa, Bùi Nhiên trong ảnh
nghiễm nhiên trở thành kẻ mê trai, cùng An Thần
Vũ do dự, lắc đầu bỏ mặc. Tấm ảnh cô kiễng chân
lên đòi di động bị đặt lời tựa là 'Nhảy lên túm tóc
đàn ông'. Còn tấm ảnh An Thần Vũ cúi người hôn
cô, hai tay cô để ở vạt áo anh đẩy anh ra bị đặt là
'Nắm áo đòi hôn'. Đương nhiên lúc An Thần Vũ tát
Bùi Nhiên đã được tỉnh lược bớt đi, tuy rằng tòa
soạn báo này rất có thực lực, nhưng cũng không
dám đắc tội với An Thần Vũ.
Bởi vì diễn viên nam là An Thần Vũ, người
luôn thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, nên
những hình ảnh này càng gây bất lợi cho Bùi
Nhiên, sẽ khiến cô trở thành tiện nhân trong miệng
công chúng, đồng thời Vi Vi còn phái người lên
các diễn đàn chỉ điểm, để Bùi Nhiên thành kẻ bị
vạn người phỉ nhổ!
Đầu dây bên này, khóe miệng Tiếu Đằng
Tĩnh chẫm rãi nhếch lên thành hình vòng cung, giả
vờ nghiêm mặt nói, "Dạo này tớ bận lắm, đừng lôi
tớ vào việc này đấy."
"Biết rồi, biết rồi ~"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro