Chương 22: Đừng đánh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sau lần vô tình gặp mặt hôm trước, Bùi
Nhiên có cảm giác chỉ cần 'sa chân lỡ bước' tới
đại lộ số 1 thì cơ hội chạm mặt An Thần Vũ là rất
cao. Cô vô cùng trông mong tên súc sinh đó có
tình yêu mới, nhưng lại trót lỡ xuất hiện trước mặt
hắn. Vì thế, cô lập tức lãnh hết lương rồi từ chức.
Đúng vậy, cô cùng anh trai không có
quyền cũng không có tiền, không thể làm anh
hùng hiệp nghĩa được, trừ gian diệt ác là việc đại
sự, nhưng trốn tránh súc sinh cũng là việc hết sức
quan trọng.
Sau khi từ chức, cô tìm được một công
việc mới đó là làm gia sư tại nhà, một giờ 25
đồng, hơn nữa chủ nhân của ngôi nhà này rất thân
thiện, là một người mồ côi cha mẹ, có một công ty
thời trang nhỏ, Bùi Nhiên gọi cô ấy là chị Trần.
Đứa bé tên là Đồng Đồng, tám tuổi, học lớp 2,
trông yếu ớt như phần lớn những đứa trẻ ở thành
thị, đôi khi cũng có chút tùy hứng, nhưng lại dễ
bảo hơn nhiều so với các bạn cùng lứa. Tính cách
Bùi Nhiên ôn hòa lại kiên nhẫn, luôn làm cho Đồng
Đồng vui vẻ, điều này khiến cho chị Trần, người
vẫn luôn cảm thấy bất hạnh vì không thể thấu hiểu
được Đồng Đồng, nhẹ nhàng thở ra.
Cuộc sống lại trở về với quỹ đạo của nó.
Ban ngày, cô cùng anh trai làm việc kiếm tiền,
buổi tối làm bữa ăn khuya cho anh trai, bồi bổ anh
vất vả học tập. Bùi Nhiên thỏa mãn với cuộc sống
như vậy, cô không có nhiều lòng tham.
Thành phố T ở phương bắc, mùa đông rất
lạnh, Bùi Nhiên nhẫn nại đứng chờ xe bus, cổ áo
khoát len của cô bị gió thổi tốc lên.
Một chiếc Maybach màu đen từ từ tiến về
phía cô, Bùi Nhiên đang cúi đầu nhắn tin nên
không để ý.
"Dừng xe." An Thần Vũ nói với trợ lý Lục
Nghệ.
Xe lặng lẽ dừng tại ven đường, An Thần
Vũ nghiêm mặt, đi về phía Bùi Nhiên.
Di động đột nhiên không cánh mà bay,
Bùi Nhiên kinh ngạc ngước mắt lên.
"Trời lạnh lắm, em nhớ mặc thêm quần
áo. Hôm nay anh đến gặp Quyên Tử, về nhà hơi
muộn, đừng lo lắng." An Thần Vũ cầm di động
chậm rãi đọc.
Bùi Nhiên giận dỗi nhíu mi, "An tiên sinh,
anh đọc tin nhắn của người khác là không lễ
phép." Nói xong cô muốn giật lại điện thoại, đáng
tiếc là An Thần Vũ rất cao, cô muốn kiễng chân
lên với, lại cảm thấy như vậy thật kỳ quái, vì
không muốn khiến người qua đường chú ý, Bùi
Nhiên bỏ cuộc, chìa bàn tay trắng noãn ra, "Đưa
cho tôi."
Hôm nay cô mặc một chiếc áo dạ ba-đờ-
xuy màu trắng, gương mặt vì tức giận mà ửng đó
càng tôn lên làn da mịn màng, kiều diễm ướt át.
An Thần Vũ vừa nhìn đã thấy thích, định áp tay
lên. Bùi Nhiên có sẵn đề phòng, vẻ mặt sợ hãi lùi
về sau vài bước.
"Thật mềm." Từ đầu đến chân cô đều rất
mềm mại, cứ như làn nước chảy. An Thần Vũ dùng
dáng vẻ lưu manh nhìn chăm chăm Bùi Nhiên đang
trong tình trạng phòng bị cao độ.
Văn Đình tựa như một giấc mộng thời
niên thiếu của anh, ôn lại chuyện cũ thật sự rất dễ
dàng dấy lên cảm xúc, nhưng vẫn cảm giác thấy
thiếu thiếu một thứ gì đó. Có lẽ cũng không hẳn là
thứ gì, mà vì trong lòng anh đã có một thứ khác,
tỷ như Bùi Nhiên. Anh cố tình đi Mĩ phong lưu một
tháng, vốn tưởng rằng có thể quên cô, không ngờ
vừa gặp mặt, anh cố gắng dùng vẻ lãnh khốc để
ngụy trang nhưng suýt nữa cũng không thể che
dấu được nội tâm đang vui sướng, thậm chí anh
còn lo lắng rằng liệu ánh mắt mình có biểu lộ quá
nhiều sự nhiệt tình không. Như vậy sẽ bị cô giễu
cợt, nhưng mà, đối mặt với dáng vẻ không biết sợ
hãi của cô, thậm chí còn dám làm chuyện mờ ám
sau lưng anh, sự nhiệt tình của An Thần Vũ trong
nháy mắt đã bị đả kích, không còn biết suy nghĩ
đến bất cứ điều gì nữa.
"Ai cho phép cô nghỉ học?" Anh nghịch
nghịch điện thoại, Bùi Nhiên nhìn mà hoảng,
nhưng lại sợ anh phá di động của mình.
Nhanh như vậy mà anh đã tra ra được! Bùi
Nhiên cố kiềm nén sự kinh ngạc, trấn định trả lời,
"Hai người đến trường, gánh nặng rất lớn, những
điều đó kẻ có tiền như anh không thể hiểu được
đâu."
"Thật sao? Không có tiền đến trường mà
có tiền xuất ngoại à, ha ha ~" nói xong, An Thần
Vũ ném điện thoại di động xuống đất, dẫm chân
lên, đạp đạp vài cái.
Bùi Nhiên trợn to đôi mắt đỏ ửng, đây là
quà mà anh trai mua tặng cô!
Cố nén đau lòng, cô định cúi lưng xuống
để nhặt di động lên xem thế nào, lại bị An Thần Vũ
túm áo nhấc người lên, cô cắn chặt môi, căm tức
nhìn tên tiểu nhân đê tiện trước mặt. Mặc dù đã cố
gắng kiềm chế những giọt nước mắt, nhưng giọng
nói lại không giấu được vẻ nghẹn ngào, "Anh dựa
vào cái gì mà làm hư di động của tôi, anh dựa vào
cái gì hả!"
Không quan tâm đến ánh mắt kinh ngạc
của những người qua đường, An Thần Vũ 'vô cùng
thân thiết' ghé vào bên tai cô, nói nhỏ, "Tôi là súc
sinh mà, súc sinh làm chuyện xấu còn phải dựa
vào cái gì sao? Hả?" Không có sự cho phép của
tôi, cô có chắp cánh cũng không thể bay, còn
muốn xuất ngoại ư, ha ha, ra vũ trụ cũng không
có cửa đâu!
Thời điểm An Thần Vũ lên cơn biến thái,
biểu cảm luôn dịu dàng đến dị thường, người ngoài
nhìn vào sẽ nghĩ rằng chàng trai đang dỗ dành cô
bạn gái bốc đồng đừng tức giận nữa.
" Có muốn tôi bồi thường cho cô không,
mười vạn, hai mươi vạn, ba mươi vạn hay là một
trăm vạn?" Anh cười nói.
"Buông tay ra." Ngực Bùi Nhiên phập
phồng kịch liệt, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt
thoáng ửng đỏ, vì quá tức giận.
Anh bỗng thấy rất buồn phiền, chỉ có
những chuyện liên quan đến Phương Mặc thì Bùi
Nhiên mới dám phản kháng lại anh, tỷ như là việc
phá di động lần này! Bình thường lúc nào cô cũng
nhẫn nhục chịu đựng cứ như con rối gỗ vậy! Cô
càng như thế, An Thần Vũ lại càng không hài lòng!
"Cô cứ như đang dụ dỗ tôi giữ lấy nó."
Anh cắn răng duy trì nụ cười galang, nhưng ánh
mắt lại không e dè chút nào mà dừng trước ngực
cô.
Cả người Bùi Nhiên cứng đờ, không khỏi
rụt người lại, khuất nhục mà gục đầu xuống, đôi
mắt trong veo cùng với hàng lông mi dài lẫn lộn
nước mắt. Sao anh ta có thể phá hỏng di động của
cô. . . . . .
Không phải cô không dám phản kháng, kỳ
thật mỗi lần bị An Thần Vũ chà đạp, cô đã sớm
sống không bằng chết, phản kháng một chút cùng
lắm thì cũng là sống không bằng chết, chính là. . .
. . . Nhưng mà anh trai biết làm sao bây giờ? Vất
vả lắm mới có cơ hội xuất ngoại, đây là cơ hội
sống sót duy nhất của anh trai, không thể chỉ vì cô
mà hủy diệt tất cả?
Vô cùng thân thiết nắm lấy bả vai gầy yếu
của cô, An Thần Vũ cũng không biểu lộ vẻ đắc ý,
ngược lại càng thêm không hờn giận, cười nhạo
một tiếng, "Vì Phương Mặc đúng là cô có thể làm
bất cứ điều gì, cái cô bé ngốc này. Dù sao thì có
thứ tốt không xài thật phí. Nếu tôi đã làm hỏng
rồi không bằng lại làm hỏng lần nữa. Bùi Nhiên,
ngẩng đầu lên.........." Anh kiêu căng ra lệnh.
Thật sự không muốn nhìn thấy anh ta, liếc
mắt một cái cũng đủ làm cho cô phát điên, nhưng
cằm cô đang bị một bàn tay to lớn dùng lực xiết
chặt lấy.
"Phương Mặc muốn thoát khỏi tôi, tôi sẽ
cho cậu ta cơ hội này. Xuất ngoại, không thành
vấn đề. Nhưng đời này không có bữa cơm nào
miễn phí, cô không biết là nên trả giá cái gì sao?
Hả?" Anh vừa ám chỉ vừa nhéo nhéo vai cô, sau
đó lôi cô đi về phía chiếc xe màu đen của mình.
Sự hoảng sợ thoáng hiện lên trên khuôn
mặt Bùi Nhiên, cô vĩnh viễn cũng không thể quên
được anh đã từng tra tấn cô trên xe như thế nào.
"Đừng, đừng . . . . . . An tiên sinh, tôi
không thể, tôi không thể, hôm nay không thể. . . .
. ." Cô cơ hồ là khóc nói.
"Vì sao?"
"Tôi. . . . . . Tôi đến kì." Cô không phải là
người yếu đuối, rơi lệ cũng không phải bởi vì An
Thần Vũ, chỉ là vì một chút tôn nghiêm còn sót lại
của bản thân mà thôi. . . . . .
An Thần Vũ biết sở tác sở vi* (*:những
hành động đã thực hiện ) của mình đã phát huy
tác dụng thành công, tuy anh vô sỉ đe dọa cô,
nhưng trong lòng lại không cảm giác được một
chút khoái ý nào. Nhưng anh không vui, cho nên
Bùi Nhiên cũng đừng mong sống khá giả hơn.
Cũng không rõ là thế nào nữa, ngay từ đầu đã hiện
ra loại phản ứng kì lạ này, chỉ cần vừa nhìn thấy
Bùi Nhiên đối xử tốt với Phương Mặc, anh sẽ cảm
thấy rất buồn bực, cả người khó chịu, hận không
thể hung hăng phá vỡ bầu không khí tình cảm
giữa hai người bọn họ, phải nhìn thấy hai người
thống khổ mới thôi.
Dù sao thì vốn dĩ anh cũng không phải là
người tốt, đôi khi làm một chút chuyện táng tận
thiên lương cũng không sợ bị sét đánh, cho nên
anh cũng không quan tâm đến sự khinh bỉ của Bùi
Nhiên, thẳng thắng thừa nhận mình là người vô sỉ,
vậy thì sao, cô ta có thể làm gì anh nào?
Nghe cô đỏ mặt nghẹn lệ giải thích, nụ
cười bên khóe môi An Thần Vũ càng ngày càng
tối, cuối cùng anh vẫn ung dung nói, "Đêm nay
không được vậy thì đêm mai, tôi cũng không tin
cô trốn được cả đời."
". . . . . ."
"Đi theo tôi."
"Không, anh, không phải anh nói đêm mai
sao?" Buồn cười, đêm nay cùng đêm mai có gì
khác nhau đâu, khóe miệng cô có chút run rẩy.
"Cô nghĩ không lên giường với tôi là xong
việc à? Tôi nói cho cô biết, cô còn phải phụ trách
làm cho tôi vui vẻ, tôi muốn như thế nào thì cô
phải như thế đó, từ giờ trở đi, cô là của tôi, lúc
nào tôi gọi thì cô đến, là người yêu độc quyền của
tôi." Anh ác liệt nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào
Bùi Nhiên, muốn nhìn thấy nét mặt tuyệt vọng đến
thất hồn lạc phách của cô.
Một cơn gió lạnh thấu thổi qua, làm tóc cô
bay rối tung lên, che mất hơn phân nửa khuôn mặt
nhỏ nhắn, An Thần Vũ vội vàng vén sợi tóc cô lên,
chờ mong kia mạt vẻ mặt kia xuất hiện.
Ngón tay anh bỗng lạnh buốt, da thịt cô
lạnh đến dọa người.
Như là trầm mặc cả một thế kỷ, dưới thân
hình cao lớn tràn ngập sự uy hiếp của anh, thân
ảnh đơn bạc cô đơn của Bùi Nhiên khe khẽ run
rẩy, sau một lúc lâu mới thì thầm, "Anh sẽ bị thiên
lôi đánh chết."
"Thật sao, vậy đánh tôi, đánh luôn cả em
sao?" Anh nói một cách khiêu khích. Thời tiết như
trước tinh không vạn lí.
Cô cắn răng ngẩng đầu lên, lệ quang
trong mắt khiến cho anh kinh ngạc, "Anh không
có chị em, không có người thân sao? Nếu bọn họ
cũng bị anh chà đạp giống như tôi, không, nếu
người phụ nữ anh yêu nhất cũng bị anh chà đạp
giống như tôi, anh còn có thể yên tâm thoải mái
chà đạp tôi không? Rõ ràng là anh đã có người
yêu, nhưng ngay sự chung thủy tối thiểu nhất anh
cũng không làm được, chả trách năm đó Văn Đình
mới rời xa anh. Loại đàn ông cặn bã không có đạo
đức, không có ý thức trách nhiệm, nghĩ có mấy
đồng tiền dơ bẩn là có thể muốn làm gì thì làm
giống như anh, nếu là người thì sẽ rời khỏi anh!
Anh xứng đáng, cô ta không yêu anh mà yêu
người khác. . . . . ."
Khoảnh khắc đó, cô đã nhìn thấy rõ ràng
đôi mắt đen của An Thần Vũ đột nhiên co rút lại,
phát ra liệt hỏa thú tính cháy lan khắp đồng cỏ, cả
gân xanh trên trán cũng nổi lên. Cô thở dốc, khoái
cảm của sự trả thù đang mềm rủ xuống bỗng
dưng vươn mạnh lên, hết sức sinh động.
"Cho cô một cơ hội nói lời xin lỗi với tôi."
Anh chậm rãi nói ra từng chữ một, nắm chặt lấy
bả vai cô.
"Anh đáng lắm, cô ta không yêu anh!" Cô
điên cuồng lặp lại, tinh thần phấn khởi.
Chát --
Anh tát cô một cái, cay nghiệt như quỉ
ma.
Cô cũng biết bàn tay của đàn ông rất to,
nhưng lại không nghĩ tới lực của nó lại lớn đến
vậy. Bùi Nhiên bị tát mạnh quá suýt nữa thì bay cả
người đi mất, cơ thể chưa tới 45 cân lảo đảo ngã
vào tấm biển quảng cáo, sau đó theo quán tính
ngã nhào xuống mặt đường nhựa. Tai phải dường
như không nghe thấy gì nữa, cô nhíu nhíu mày,
một lượng chất lỏng nóng ấm không ngừng chảy
ra từ xoang mũi cùng khoang miệng.
An Thần Vũ giật nảy mình, không biết bản
thân đã đứng bao lâu, ngơ ngác nhìn vào bàn tay
vừa đánh Bùi Nhiên, anh không ngờ mình lại
không khống chế được như thế mà xuống tay đánh
cô. Khi lý trí quay trở về, bàn tay đã không thể thu
lại được nữa. Mỗi một góc trong lồng ngực đều run
rẩy, anh vội vàng đi về phía cô, ngồi xổm xuống. .
. . . .
Ha ha. . . . . .
Cô đột nhiên nở nụ cười, cả người ghé
vào mặt đường. Dư quang trong đáy mắt giấu
đằng sau mái tóc đột nhiên thoáng nhìn thấy bàn
tay anh, vội vàng nói, "Đừng đánh nữa, tôi nhận
lỗi."
An Thần Vũ ngẩn ra, ngập ngừng nói, "Cô
đừng sợ, tôi muốn giúp cô. . . . . ."
Bỗng nhiên cô cười lớn, "Tôi nhận lỗi mà,
anh đừng đánh nữa. Vừa rồi tôi lừa anh đấy, thật
ra tôi chưa tới kì kinh nguyệt, đi thôi, chúng ta đi
thuê phòng đi."
Cô cẩn thận bò lên khỏi mặt đất, nhưng
không chạm vào bàn tay đang vươn ra của anh,
suýt nữa thì không đứng vững được, chật vật
chống đỡ vào biển quảng cáo thở dốc.
Vì sao âm thanh xung quanh lại nhỏ đi thế
này, Bùi Nhiên khó chịu lắc lắc đầu, tai như bị một
vật gì đó cản trở.
"Không phải tôi cố ý. . . . . ." Anh cứng
ngắc giải thích.
Bùi Nhiên đưa lưng về phía anh, cúi đầu,
áo choàng cùng tóc dài dính không ít máu, cô phủi
lung tung, dùng ống tay áo cũng phủi không được,
xoang mũi như chiếc máy lọc nước. Đối với lời
giải thích của An Thần Vũ, một chữ cô cũng không
nghe rõ, thực sự thì hiện giờ tai cô chẳng nghe rõ
thanh âm nào cả, từ ban nãy đến lúc này đây vẫn
kêu to 'ong ong' không ngừng, đầu óc trống rỗng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro