Chương 21: Vô tình gặp lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau lần chiếm đoạt đó cho đến nay, An
Thần Vũ đã lặn mất tăm hơn một tháng. Bùi Nhiên
vô cùng vui mừng, cuối cùng thì cô đã bị tên
trăng hoa đó chán ghét mà bỏ rơi. Quãng thời gian
u ám đó cứ coi như là bị chó cắn đi, dù sao người
cũng không thể cắn ngược lại chó.
Mục tiêu hiện giờ của cô chính là liều
mạng làm thêm để kiếm tiền.
Phương Mặc thuê một căn phòng nhỏ bình
dân, hai người sống ở đây thuận tiện hơn rất nhiều
so với phòng kí túc xá trong trường.
Cuộc sống như thế này thật thích, cô lại có
thể chăm lo dinh dưỡng hàng ngày cho anh trai
giống như trước đây, tự tay làm bữa sáng cho anh,
sửa sang lại phòng, quét tước vệ sinh. Tám giờ
mỗi tối, cô làm nhân viên thu ngân ở siêu thị trung
tâm ở Đại lộ số 1, với vẻ ngoài xuất sắc của Bùi
Nhiên thì tìm những công việc làm thêm như thế
này quả thực dễ như trở bàn tay.
Trong vòng một năm là hai anh em cô có
thể hoàn toàn thoát khỏi nỗi ám ảnh ở thành phố
T.
Thời tiết càng ngày càng lạnh, ngày nào
anh trai cũng kiên trì đọc sách đến tận đêm khuya,
anh đã tự học hết chương trình học của năm thứ
hai, tiếng Anh là sở trường của anh, bất kể thi viết
hoặc vấn đáp cũng không thành vấn đề. Hết mùa
xuân năm nay sẽ có cuộc kiểm tra sơ khảo, riêng
bài kiểm tra chuyên ngành cũng không thể xem
nhẹ.
Áo len mới đan xong, anh trai đã vội vàng
mặc vào, Bùi Nhiên rất hài lòng, chuẩn bị ... đan
thêm cho anh một cái nữa.
Phương Mặc ló đầu từ phòng ngủ ra nhắc
nhở cô đã đến giờ đi làm, Bùi Nhiên lập tức buông
cuộn len xuống, cầm lấy túi xách đặt trên sô pha.
"Đi đường cẩn thận nhé."
"Vâng, hẹn gặp lại!"
Sau khi tận mắt nhìn Bùi Nhiên lên xe,
Phương Mặc mới yên tâm về phòng tiếp tục đọc
sách.
Đồng nghiệp Tiểu Kha ngồi trên xe, cô
đang xem tạp chí, nhìn thấy Bùi Nhiên lên bèn vội
vàng gọi cô cùng xem với mình!
"Tiểu Nhiên, cậu xem cô gái này có xinh
đẹp không, nhưng tớ cảm thấy nếu cậu mà thay
đổi cách ăn mặc thì cũng đâu thua kém gì cô ta
đâu, hì hì!"
"Sao miệng cậu lúc nào cũng ngọt ngào
như mật thế!"
"Tớ nói thật mà. Í, mà sao nhìn thoáng
qua thấy cô ta giống cậu thế nhỉ, ha ha, không
phải nói gương mặt mà là khí chất!"
Bùi Nhiên cảm thấy hơi tò mò bèn quay
sang nhìn, ngôi sao mà Tiểu Kha chỉ hình như là
người mẫu nước ngoài.
"Cô ấy tên là Ashley, tên tiếng Trung là
Văn Đình, vô cùng nổi tiếng nha, những người
theo đuổi cô ấy không phải là ông trùm trong giới
kinh doanh thì cũng là nhân viên cao cấp." Tiểu
Kha cực kỳ hâm mộ nên không ngừng giới thiệu,
ngay lúc ấy, Bùi Nhiên đột nhiên nhớ đến cái đêm
An Thần Vũ cường bạo cô ở trên xe, anh không
khống chế được cảm xúc của mình mà gọi thầm
hai chữ 'Văn Đình'. Những chuyện có liên quan
đến tên ác ma này đều khiến cô nhớ đến cơn ác
mộng đó, Bùi Nhiên âm thầm nắm chặt vạt áo, cố
vờ bình tĩnh.
Lật sang trang khác, là một bài tin tức,
gương mặt phương đông anh tuấn đến cực mĩ kia
đúng là ác mộng của Bùi Nhiên, cô không khỏi
quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, dừng mắt trước
dòng người qua lại ngược xuôi.
"Đẹp trai quá! Sao An Thần Vũ đẹp trai
đến thế nhỉ, có phải đã sử dụng photoshop
không? Nghe nói bây giờ máy tính có thể sửa mắt
híp thành mắt hoa đào. Đúng là càng nhìn càng
thấy đẹp, hắc hắc! Ê ê Tiểu Nhiên, cậu thử đoán
xem An Thần Vũ đã có bạn gái chưa?"
"Không biết."
"Phóng viên hỏi anh ấy có thể hợp lại với
bạn gái trước hay không, anh ấy nói rằng bạn gái
trước nhiều lắm, không biết anh chỉ người nào?
Thật là kiêu ngạo! Phóng viên lại hỏi tờ giải trí
New York chụp hình anh ấy cùng với Ashley hôn
nhau ở quán ăn đêm, chẳng lẽ điều đó không phải
có ý là hợp lại sao? Ái chà chà, tớ thấy cái cô
Ashley đó cũng trong sáng mà, sao có thể thoáng
như vậy! Sao? Cô ấy là bạn gái trước đây của An
Thần Vũ!!!"
Thì ra trong khoảng thời gian này anh đều
ở Mĩ.
Bùi Nhiên đẩy Tiểu Kha, "Đến rồi, xuống
xe thôi." Đi muộn sẽ bị phạt tiền.
Công việc của nhân viên thu ngân khá vất
vả, phải liên tục làm trong bốn tiếng rưỡi, có lúc
lưu lượng khách nhiều đến nỗi hận không thể sinh
ra ba đầu sáu tay. Lúc này tìm việc không dễ
dàng, mà tiền lương của siêu thị lại ổn định còn có
tiền thưởng, dù sao cũng chỉ làm một năm, Bùi
Nhiên cũng không nghĩ ngợi nhiều.
Tiểu Kha đứng ở quầy phía bên trái cô,
thừa dịp không có khách hàng trả tiền bèn quay
sang nháy mắt với cô, "Tiểu Nhiên, có mệt không?
Hắc hắc, tớ phát hiện rất nhiều khách hàng nam
đều thích đến chỗ cậu trả tiền, hôm nay cái anh
chàng dễ nhìn mặc áo đen đã tới mua đồ bốn lần
rồi, nhưng tớ đảm bảo anh ta còn đến thêm lần
nữa."
Sắc mặt Bùi Nhiên thoáng đỏ lên, trừng
mắt liếc Tiểu Kha một cái, "Ánh mắt của cậu tốt
quá đấy, đừng quên camera trên đầu nhé."
Kết quả chứng minh Tiểu Kha đúng, anh
chàng dễ nhìn mặc áo đen lại đến nữa, anh ta ngại
ngùng nhìn Bùi Nhiên, muốn mở miệng lại không
biết nói gì cho phải, chỉ có thể cười ngây ngô.
"Tổng cộng là hai trăm lẻ bốn tệ."
"Đây."
"Anh đưa ba trăm tệ chẵn, đây là chín
mươi sáu tệ."
"À. . . . . ." Anh chàng dễ nhìn nghẹn đỏ
mặt.
"Xin hỏi anh còn cần gì?"
"Cô tên là Bùi Nhiên." Anh ta nhìn chằm
chằm vào thẻ công tác của Bùi Nhiên.
"Ừm." Bùi Nhiên thản nhiên nhìn anh ta.
"Xin hỏi. . . . . . Xin hỏi tôi có thể mời cô
ăn cơm không? Tôi không có ác ý! Tôi, tôi. . . . . .
Là sinh viên ở gần đây." Chàng trai ngượng ngùng
vò vò tóc, mặt đỏ như lửa đốt.
Tiểu Kha ở sau lưng nhăn mặt lại: Tớ
không nói sai chứ, anh ta muốn theo đuổi cậu mà!
"Xin lỗi, tôi còn phải làm việc." Bùi Nhiên
lễ phép từ chối, ý bảo anh ta nhường đường một
chút, đằng sau còn có khách hàng chờ trả tiền.
Chàng trai dễ nhìn trưng ra vẻ mặt mất
mát, mất tự nhiên nhưng lại chẳng chịu đi, "Vậy. .
. . . . Về sau tôi sẽ thường xuyên đến mua đồ, chờ
cô quen rõ tôi, sau đó lại mời cô ăn cơm có được
không?"
"Anh à, anh không cần phải làm như vậy
đâu." Đau đầu quá, chính là nhất cử nhất động của
nhân viên thu ngân đều được máy camera ghi hình
lại, cô không thể tỏ ra thiếu kiên nhẫn, còn phải cố
gắng nở một nụ cười lịch sự với khách.
"Cô đi làm hay là đến để tán tỉnh vậy?"
Một giọng nam lạnh lùng đầy châm chọc
truyền đến. Bùi Nhiên cả kinh, vội vàng ngẩng đầu
nhìn về phía người trước mắt, sợ hãi đến nỗi đầu
ngón tay khẽ run lên.
An Thần Vũ!
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng người như anh
cũng sẽ đến siêu thị.
Anh mặc một chiếc áo gió, nút cái luôn
luôn có khắc chữ 'A', mày rậm mắt tà nhìn cô.
Một mỹ nữ đeo kính râm, nhìn rất quen
mắt, lặng lẽ kéo cánh tay anh, cô gái này nhìn
thoáng qua rất có khí chất, dáng người đẹp như
người mẫu chuyên nghiệp.
"Thật xin lỗi, để cho hai vị đợi lâu rồi."
Bùi Nhiên cố gắng xua tan nỗi sợ hãi trong lòng,
mỉm cười lịch sự như lúc trước, đầu ngón tay lạnh
buốt cầm máy tính tiền lên nhập mã hàng.
Mỹ nữ đeo kính rút bàn tay ôm An Thần
Vũ ra, "An, đợi chút em đi xem nội y đã, về nước
vội quá, em cũng chưa chuẩn bị được gì."
An Thần Vũ không nói gì, chỉ nhìn thoáng
qua Bùi Nhiên đang chuyên tâm tính tiền hàng,
nhếch miệng yên lặng thong thả bước ra ngoài rào
chắn đứng chờ.
Phần lớn đều là đồ dùng trong gia đình,
còn có hai lọ thuốc tránh thai, có thể nhìn ra được
mỹ nữ kính râm phải chuẩn bị cho nhà mới.
"Tổng cộng là bốn ngàn tệ, xin hỏi có cần
túi không?"
"Cho hai cái to nhất." Mỹ nữ nhét hai lọ
thuốc vào trong túi xách.
"Vâng. Đây là hóa đơn thanh toán."
Bùi Nhiên đem đồ vừa được gói ghém cẩn
thận, đưa cho một gã vệ sĩ mặc complet đen, anh
ta không nói hai lời cũng không cần tốn nhiều sức
đề xách hai cái túi lớn.
Văn Đình không giống như những người
phụ nữ nhiệt tình khác bên cạnh An Thần Vũ, cô
cùng Bùi Nhiên không khác nhau nhiều, đều trong
trẻo mà lạnh lùng, nhưng lõi đời hơn. Khuôn mặt
cô vẫn xinh đẹp động lòng người, nhưng khác rất
nhiều so với gương mặt được trang điểm đậm trên
bìa tạp chí, người đi đường rất khó để nhận ra đây
là Ashley.
Văn Đình sợ lạnh, luôn có thói quen để tay
vào trong túi áo gió của An Thần Vũ, lại phát hiện
ra thân thể của anh có chút cứng ngắc, cô ngẩng
đầu lên, An Thần Vũ đang chăm chú nhìn chằm
chằm vào nhân viên thu ngân ban nãy, đôi mắt
sáng đầy gợn sóng!
Bùi Nhiên cố vờ như đang bình tĩnh phục
vụ khách hàng tiếp theo, bất kể việc có hai ánh
mắt sắc bén đang không ngừng phóng tới cô.
"Vì sao không đi học?" An Thần Vũ gõ gõ
tay lên quầy thu ngân, lên giọng chất vấn.
Tiễn khách hàng, đóng ngăn kéo đựng tiền
lại, Bùi Nhiên mới ngẩng đầu mỉm cười, "Tiên
sinh, xin hỏi anh còn cần phục vụ gì sao?"
"Tôi hỏi cô vì sao không đi học?"
Bùi Nhiên sững người, mỹ nữ đeo kính râm
khẽ nhíu mày, lại lạnh lùng không nói gì.
"Tôi. . . . . . Hôm nay không có tiết."
"Không có tiết thì đi làm nhân viên thu
ngân ở siêu thị trung tâm à?"
"Tôi làm giúp bạn học một ngày."
". . . . . ."
An Thần Vũ không nói gì nữa, anh nghiêm
mặt nắm tay Văn Đình nghênh ngang mà đi.
Cuối cùng cũng làm cho anh ta tin, Bùi
Nhiên nhẹ nhàng thở hắt ra, xác định đêm nay sẽ
viết đơn xin thôi việc. Ngàn vạn lần không thể để
An Thần Vũ biết cô cùng anh trai có kế hoạch xuất
ngoại, nói không chừng Tiếu Đằng Tĩnh, kẻ điên đó
còn có thể làm ra bất cứ chuyện gì.
Tiểu Kha trợn mắt há hốc mồm ba mươi
giây mới lắp bắp nói, "Tiểu Nhiên. . . . . . Vừa rồi.
. . . . . Đôi tình nhân vừa rồi sao trông quen thế
nhỉ?"
Lại qua ba mươi giây, cô che miệng hét
lên một tiếng: "OMG!!!! Chả trách người ta lại nói
Đại lộ số 1 chính là nơi tụ tập của những người
nổi tiếng, a a a a a a, về sau lão nương sẽ đóng
đô ở đây, nói không chừng còn có thể câu được
viên kim cương nhỏ! Người vừa rồi là An Thần Vũ
đúng không, đúng không, đúng không! Tớ thấy,
anh ta còn đẹp hơn cả trên tạp chí, đúng là không
phải người mà!"
Tiểu Kha vô cùng đau đớn, nước mắt ròng
ròng! Nếu đổi lại là cô, nhất định sẽ nhân cơ hội
mà xin chữ kí của An Thần Vũ. Tiểu Nhiên thật
ngốc, lại đi xử sự như vậy!
Bùi Nhiên miễn cưỡng phối hợp nở nụ cười
với mọi người, chỉ có cô nhìn ra An Thần Vũ là tên
súc sinh sau cái lớp quần áo chỉnh tề đó, anh ta
đến chỗ nào cũng có thể lừa gạt ánh mắt ái mộ
của tất cả phụ nữ.
. . . . . .
Lên xe, Văn Đình rút một điếu thuốc trong
bao ra, vừa mới châm đã bị An Thần Vũ đoạt được,
ném ra ngoài cửa xe.
"Cô gái đó là ai?"
"Sao lại hỏi thế?"
"Chắc ngay cả chính anh cũng không nhớ
rõ chứ gì? Chơi đùa với phụ nữ nhiều quá mà."
Văn Đình cười lạnh một tiếng.
"Ghen à?"
"Không dám. Dấm chua của anh nhiều
lắm, ăn vào để loét dạ dày à."
"Trước kia chơi đùa cùng cô ta vài lần,
chả có tí tình thú gì cả, thật nhàm chán." An Thần
Vũ nói như vậy, mặt không chút thay đổi khởi
động xe.
Văn Đình nghe thấy anh đánh giá như thế,
cuối cùng trên mặt cũng nở một cười hài lòng,
khóe miệng khẽ cong, chứa đầy hàm xúc.
"Đến khách sạn hay về nhà anh?"
"Tùy thôi." An Thần Vũ có chút không yên
lòng.
Ngày hôm sau, anh phái người đến siêu thị
trung tâm điều tra, rất nhanh đã có hồ sơ của Bùi
Nhiên, cô đi làm hai mươi ba ngày, hôm nay vừa
từ chức, không chút tin tức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro