Chương 20: Chuẩn bị xuất ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Diệt tiệt sư thái' đã đi tìm Bùi Nhiên năm
lần, số lần trốn học của cô quá nhiều, ngay cả kì
thi quan trọng này cũng vắng mặt, cô bị trượt ba
lần, 'diệt tiệt sư thái' không thể nhịn được nữa nên
lần thứ sáu gọi Bùi Nhiên vào văn phòng, quyết
định phải mắng một trận thật nặng!
Hai tháng nay, Bùi Nhiên làm thêm chẳng
phân biệt ngày đêm, kiêm luôn công việc của
Phương Mặc để kiếm đủ tiền để trả tiền thuốc men
của anh trai, không hề động đến một đồng nào
trong thẻ.
Phương Mặc không hề biết chuyện này,
anh chỉ biết là số lần Tiểu Nhiên đến bệnh viện
thăm anh càng ngày càng ít, thậm chí ngay cả
ngày anh xuất viện cô cũng không xuất hiện.
Ngày anh trai xuất viện, Bùi Nhiên ngồi xe
lửa đi thay anh trai đăng ký tham gia kỳ thi vào
Học viện tài chính Anderson Anh quốc. Ngày đó
người người tấp nập, cô phải thuê phòng tại khách
sạn, xếp hàng từ nửa đêm mới báo danh được.
Anh trai rất có tài, nhưng nếu ở lại thành phố T thì
nhất định không thể phát triển được, chắc chắn sẽ
bị Tiếu Đằng Tĩnh hủy hoại. Bùi Nhiên cảm thấy
con đường sống duy nhất trước mắt chính là xuất
ngoại, không những có thể đào tạo chuyên sâu,
còn có thể rời xa cái nơi quỷ quái này!
Cô đã lên mạng điều tra, Học viện tài
chính Anderson Anh quốc là nơi xuất hiện nhiều
nhân tài mới trong vài năm gần đây, đến nước Mỹ
cũng phải nghiêng mình bái phục. Càng kinh
người hơn cả chính là nhà kinh doanh trẻ tuổi, tài
hoa nhất thế giới cũng xuất phát từ nơi đó. Có thể
nói Anderson đã gây dựng cho mình một thời đại
hoàng kim. Hiện nay, Anderson đang trong giai
đoạn phát triển, luôn nồng nhiệt chào đón nhân
tài, lại có nhiều chính sách đãi ngộ tài chính cho
sinh viên, nếu anh trai có thể thông qua cuộc thi,
hai anh em cô còn có đường sống!
Chỉ số thông minh của Phương Mặc là
185, thành tích từ đầu đến cuối luôn 'cầm cờ đi
trước', trí nhớ cũng hơn người, mặc dù mới là năm
thứ nhất, nhưng Bùi Nhiên vẫn rất tin tưởng anh
trai tuyệt đối có thể vào được Anderson. Vì thế cô
không tiếc lại trốn học hai ngày.
Muốn xuất ngoại thì phải có tiền, vì thế
Bùi Nhiên trở về nhà cũ. Phương Hán Đồng đã
sớm biến mất không có tin tức, căn nhà đương
nhiên là do cô kế thừa. Cô muốn bán nhà, may
mắn là bác hàng xóm cũ giúp đỡ cô khoản tiền
nong, ra giá bán là mười vạn, con số này cũng
không tồi. Những vật dụng cũ trong nhà một nửa
chia cho hàng xóm, số còn lại mang ra chợ đồ cũ
bán.
Khi trở về trường học, cô mới biết, do
mình liên tục vắng mặt không phép, lại bị treo tam
khoa*, và 'diệt tiệt sư thái' thì đang nổi trận lôi
đình.
Cô cúi đầu không nói gì, trong đầu đều là
giọng nói thuyết giáo chói tai của 'diệt tiệt', cho
đến khi 'diệt tiệt' nói đến nỗi miệng khô lưỡi khô,
thở hồng hộc cầm lấy một ly trà uống ừng ực, Bùi
Nhiên mới nhẹ giọng nói, "Cô Tôn, em xin lỗi, em
muốn nghỉ học."
"Sao. . . . . . Khụ khụ khụ khụ. . . . . ."
'Diệt tiệt' bị sặc nước trà, ho sặc sụa một trận, đến
đỏ mặt tía tai.
Chuyện nghỉ học, cô đã nghĩ kĩ rồi. Thứ
nhất chuyện hai anh em cô đến trường là gánh
nặng rất lớn, thứ hai cô phải cùng Phương Mặc ra
nước ngoài. Với cá tính của Phương Mặc, sao có
thể để cô ở lại một mình, mà cô cũng không yên
tâm để anh trai một mình ở nước ngoài lưu lạc tha
hương, cô cam nguyện giặt quần áo nấu cơm cho
anh. Huống hồ thời đại này chỉ cần có tiền thì học
đại học cũng không khó, cô có thể chờ anh trai
học hết khóa đào tạo chuyên sâu.
"Bùi Nhiên, sao em có thể làm như thế,
tuổi của cô đủ để làm mẹ em đấy, mới nói hai câu
mà em đã muốn bỏ học à?" Sắc mặt 'diệt tiệt' đen
thui.
"Cô Tôn, cô hiểu lầm rồi, em rất cảm kích
vì cô đã quan tâm đến em, tuy rằng rất nghiêm
khắc, nhưng em biết là cô muốn tốt cho em. . . . .
." Nói xong, Bùi Nhiên nghẹn ngào, dừng vài giây
điều chỉnh lại cảm xúc, mỉm cười nói, "Em phải
xuất ngoại cùng anh trai, cô biết đó, gia cảnh nhà
chúng em cũng hơi khó khăn, cho nên cứ coi như
trong khoảng thời gian này em làm thêm ngoài giờ
đi."
"Gia đình khó khăn? Trường này có nhiều
bạn gia đình khá giả lắm, cô có thể phát động mọi
người góp tiền."
"Không cần."
"Có phải em sợ mất mặt không? Không
vấn đề, cô sẽ không công bố tin tức của người
cần quyên góp."
"Không phải đâu. Cô Tôn, em và anh trai
không có chỗ dựa, ở nhà cũ cũng không có người
thân bạn bè gì, nếu một mình em ở lại trong nước,
anh ấy nhất quyết sẽ không xuất ngoại, em phải đi
cùng anh ấy." Bùi Nhiên không dám nhìn thẳng
vào ánh mắt thất vọng của cô giáo, kỳ thật tất cả
thầy cô giáo đều biết cô có năng khiếu, đáng tiếc
cô càng ngày càng không cố gắng, luôn trốn học,
cũng không chịu nhận sự giúp đỡ của người khác.
Cô giáo Tôn nghiêm cẩn đẩy gọng kính,
thở dài một hơi thật sâu, tuy rằng rất đau lòng vì
mất đi một học trò tài hoa, nhưng chuyện Bùi
Nhiên lo lắng đúng là đáng phải để tâm, cô chỉ là
một cô bé, không có chỗ dựa, không ở cùng anh
trai còn có thể đi theo ai?
Văn phòng rộng rãi bỗng trở nên vô cùng
yên tĩnh, 'diệt tiệt sư thái' ước chừng nghĩ ngợi hồi
lâu, mới nói một câu thật sâu lắng, "Cô tôn trọng
lựa chọn của em. Bùi Nhiên, em phải nhớ kỹ, em
còn trẻ, con đường sau này còn rất dài, cuộc đời
có lẽ sẽ xuất hiện những chuyện không công
bằng, nhưng nếu trong mắt em luôn có mục tiêu,
cô nghĩ cuộc sống vẫn có ý nghĩa."
"Em có mục tiêu." Bùi Nhiên ung dung
ngẩng cao đầu.
"Cô tin em."
Bùi Nhiên rời khỏi văn phòng, mới vừa đi
đến đại sảnh tầng một đã bị Quyên Tử tóm lấy,
nha đầu này cứ như là phát điên vậy, lôi xềnh
xệch cô về phòng rồi đánh cho một trận.
Quyên Tử điên rồi, tự dưng lại đánh cô.
Bùi Nhiên ôm lấy cánh tay bị cắn, lại vội vàng bảo
vệ đầu không để cho cô ấy giằng tóc, hét lớn,
"Quyên Tử, cậu điên à, ôi đau quá!"
"Tớ có điên cũng chỉ điên với mình cậu
thôi! Bùi Nhiên, tớ thật sự đã nhìn lầm cậu, cậu
có biết hiện giờ Phương Mặc khó chịu đến thế nào
không, hại tớ lần nào cũng giấu diếm giúp cậu!
Cái đứa vô lương tâm này, cả ngày cả đêm đều
không thấy mặt mũi đâu, tớ hỏi cậu, mấy ngày
nay cậu đi đâu, hả? Tổng cộng có năm môn, bà
cô trượt liền ba môn, hai môn còn lại thì vừa đủ
đạt tiêu chuẩn, cậu định dọa người sao!"
"Quyên Tử, tớ muốn nghỉ học."
"Cái gì?"
Bùi Nhiên không muốn để gánh nặng của
riêng mình liên lụy đến bạn bè, đương nhiên cô
cũng không dám nói với Quyên Tử chuyện mình
làm thêm buổi tối ở KFC. Lại càng không dám kể
ra chuyện hai lần trước cô không về nhà là bởi vì.
. . . . . An Thần Vũ cưỡng ép cô về nhà trọ.....
Trên người đầy vết tích nên cô cũng
không muốn đi học, sợ nhìn thấy ánh mắt bất
thường của người khác. Cũng may trời sắp vào
thu, cô có thể quang minh chính đại quàng khăn
lụa hay mặc áo cổ cao.
"Bùi Nhiên, rốt cuộc là cậu gặp chuyện gì
hả, tại sao đến bây giờ cũng không nói với tớ,
chúng ta không phải bạn bè sao?"
"Tớ không gặp chuyện gì cả, chỉ là muốn
kiếm nhiều tiền để có thể xuất ngoại cùng Phương
Mặc thôi." Cô đem kế hoạch của mình ngả bài,
xóa sạch gút mắc với An Thần Vũ.
Không nói với Quyên Tử là vì muốn bảo
vệ cô ấy, Bùi Nhiên sợ An Thần Vũ sẽ gây tổn
thương cho những người bên cạnh cô, một Phương
Mặc đã đủ để cô khổ sở lắm rồi.
Nghe cô nói xong, Quyên Tử đa sầu đa
cảm đột nhiên khóc nức nở, kỳ thật cô cũng đã ít
nhiều đoán được Bùi Nhiên bị Tiếu Đằng Tĩnh và
An Thần Vũ bức bách. Lần trong quán bar Lam
Sâm đó, ai chẳng biết Tiếu Đằng Tĩnh không biết
xấu hổ mà chiếm đoạt 'con trai nhà lành'!
Lòng tự trọng của Bùi Nhiên rất cao,
Quyên Tử biết nếu mình mà đưa cô ấy ba vạn,
nhất định cô ấy sẽ không lấy, nói không chừng
còn có thể ảnh hưởng đến tình cảm giữa bọn họ,
nhưng cô cũng không thể không quan tâm đến
Tiểu Nhiên!
Từ đó về sau, Bùi Nhiên luôn có thể nhìn
thấy hình ảnh ân cần của Quyên Tử, tỷ như đi lấy
cơm giúp cô thay cho trả công việc nhờ cô chép
bài hộ, lâu lâu cũng vô tình mua một mớ thức ăn
vặt chia sẽ với cô, thậm chí đôi lúc mua vài bộ
quần áo đẹp rồi mắng mỏ chủ tiệm bán size quá
nhỏ, dùng biểu cảm 'tiếc hận' đưa lại cho Bùi
Nhiên. Lúc đầu Bùi Nhiên cũng cảm giác được
điều gì đó, sau phát hiện ra, Bùi Nhiên dùng
phương thức của mình để nói với Quyên Tử, cô rất
quý trọng tình cảm giữa hai người, nhưng cô
không cần sự bố thí đó. Kế hoạch vỡ lở, Quyên Tử
chỉ im lặng, kéo kéo cánh tay cô, im lặng thật lâu
mà không nói gì.
Bởi vì hồ sơ của Phương Mặc ở phần
đông hồ sơ của những người cực kỳ ưu tú, kết quả
ở vòng sơ khảo cùng tư liệu tham khảo đã nhanh
chóng được gửi qua đường bưu điện về, Bùi Nhiên
cao hứng phấn chấn sửa sang lại cho thật tốt, cô
muốn tới nhà trọ Đông Giao tìm Phương Mặc, cho
anh sự kinh hỉ. Đã đi đến bước này rồi, anh trai sẽ
không có lý do gì để cự tuyệt cả.
Người ra mở cửa là Tương Minh, anh kinh
ngạc nhìn Bùi Nhiên nói, "Cuối cùng thì em cũng
xuất hiện, cẩn thận không Phương Mặc sẽ ăn
sống nuốt tươi em đấy, anh về phòng trước đây,
hai người đừng làm phiền anh nha!" Nói xong,
Tương Minh xỏ dép lê đi về phòng.
Không biết điều kinh hỉ này có làm cho
anh trai quên mất sự thất trách mấy ngày hôm nay
của cô không?
Bùi Nhiên cẩn thận đẩy cửa phòng ngủ ra,
Phương Mặc đang đưa lưng về phía cô, xem xét
tình hình của công ty.
Ngân hàng Dung Phát cho anh vay một
khoản tiền khá lớn, như đưa than sưởi ấm trong
ngày tuyết rơi, trận này quan tòa cuối cùng bị áp
chế, hữu kinh vô hiểm. Không biết gần đây An
Thần Vũ đang làm gì, cư nhiên không hề làm khó
công ty, Phương Mặc phát hiện trong khoảng thời
gian này tài chính cũng bắt đầu tăng trưởng.
Chẳng qua hiện nay An Thần Vũ một tay thao túng
thị trường chứng khoán , Phương Mặc không thể
an tâm điều hành, nhất định phải mau chóng đem
bán công ty, như vậy không chỉ không bị mất tiền
mà còn có thêm một khoản làm vốn. Vì thế
chuyên môn bây giờ của Tương Minh là đi tới các
vùng lân cận trên núi thắp hương, bái trời bái đất
bái thần tài, kêu to 'ông trời mở mắt'!
Dạo gần đây, vài ông chủ lớn đều có ý
muốn thu mua công ty, Phương Mặc đang trong
giai đoạn thương thảo giá cả. Nghe thấy tiếng cửa
bị đẩy ra, anh cũng không quay đầu lại, tưởng là
Tương Minh, "Tớ cảm thấy Đông Chính cũng không
tồi, giá còn có thể tiếp tục tăng."
"Em lại thấy Anderson cũng không tồi
đâu, rất thích hợp để anh phát triển." Bùi Nhiên
nói lấy lòng, trong tay cầm theo kết quả chứng
nhận vòng sơ khảo cùng với tư liệu tham khảo.
Phương Mặc cả người chấn động, căng
thẳng ngồi thẳng lưng lên, thần sắc còn khủng bố
hơn so với mười dặm hàn băng, anh xoay người
lại, giận giữ trừng mắt nhìn Bùi Nhiên.
"Cô là ai, vào nhầm cửa à?" Anh châm
chọc khiêu khích.
"Anh, em là Tiểu Nhiên mà."
"Không biết. Ai là anh cô?"
"Anh. . . . . . Anh đừng giả vờ với em
nữa!" Cô hờn dỗi bước tới, lo sợ kéo cánh tay anh,
cũng không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt anh.
Rút tay về, Phương Mặc cũng giận dỗi...,
không nhìn cô.
"Anh --" Cô vội vàng theo anh cùng
nhau xê dịch, tiếp tục kéo cánh tay anh không
ngừng.
Lại rút tay về, hai hàng lông mi dài của
Phương Mặc nhất mực khép lại, đôi mắt ánh lên
lửa giận.
Cô luôn đáp ứng sẽ ở bên cạnh anh, vậy
mà lại lại tìm một đống lý do qua loa tắc trách để
lừa gạt anh! Trong những lúc anh nhớ cô nhất, cô
lại biến mất không tung tích, Tiểu Nhiên đã thay
đổi, trở nên thích nói dối!
Liên tục lấy lòng vài lần, nhưng lần nào
cũng chỉ nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng vô cảm
của anh, mắt Bùi Nhiên nóng lên, lã chã chực
khóc, thật ra trong lòng cô cũng rất ủy khuất,
nhưng cô lại không dám nói cho bất cứ người nào.
Ấn mạnh giấy chứng nhận vào trong ngực
Phương Mặc, lúc này Bùi Nhiên ôm chặt lấy cánh
tay anh, áp mặt vào khóc, không cho anh cơ hội
rút tay về, nức nở nói với anh, hai tháng nay cô đã
làm những gì, bao gồm cả kế hoạch của mình đều
nói cả, đây là lối thoát duy nhất của hai người.
"Em rất hiểu anh, trường này thích hợp
với anh nhất. Việc này hẳn cũng là đúng với ý
anh, cũng như khi mở công ty đều là muốn tự do
mà thôi! Cả đời em đều đi theo anh. . . . . . Anh
đừng áy náy, nếu em có năng lực như anh, em
cũng sẽ đi thi. Anh nhất định phải có tiền đồ,
đừng quên nuôi em đó!" Cô hờn dỗi, không biết từ
khi nào Phương Mặc đã ôm chặt cô vào trong
lòng, nghẹn ngào không nói nên lời.
Tiểu Nhiên của anh, vì sao còn nhỏ như
vậy, đã luôn khiến cho người ta đau lòng. . . . . .
"Cô bé ngốc, vì sao việc này không đợi
anh cùng làm, sao em có thể một mình chạy lung
tung khắp nơi, nếu em có chuyện gì ngoài ý
muốn, anh. . . . . ."
"Em đâu có ngốc, việc này một mình em
cũng có thể làm tốt. Anh, em lớn như vậy nhưng
cho tới bây giờ còn chưa được đi ra nước ngoài
đâu, anh nhất định phải đưa em đến nước Anh
thăm thú nhé."
"Ừ, đến bất cứ đâu cũng đưa em đi cùng."
Anh nguyện ý làm tất cả mọi chuyện vì cô,
Phương Mặc dùng sức hôn lên trán cô.
". . . . . . Anh."
"Sao lại khóc, ai khi dễ em? Nói cho anh
biết." Anh ôn nhu hỏi.
"Đến nước Anh rồi. . . . . . Sẽ không phải
gặp lại những người đó nữa, anh. . . . . . đừng ôm
Tiếu Đằng Tĩnh cũng đừng hôn chị ta nữa, được
không?" Bùi Nhiên vừa khóc vừa nói.
Khi nghe thấy những lời này, trái tim vốn
dĩ đang đập mãnh liệt không thôi vì ôm cô bỗng
nhiên giống như bị sét đánh trúng, mừng rỡ như
điên, chấn động, mặt mày hớn hở, dường như anh
đã cảm giác được điều gì đó, trái tim nhỏ bé
tưởng chừng như không thể chịu nổi niềm hạnh
phúc của anh vào giờ khắc này. Tâm trạng anh cứ
lâng lâng như ở giữa không trung.
Thỏa mãn ôm chặt lấy thân thể Bùi Nhiên,
vuốt ve mái tóc đen mượt của cô, giọng Phương
Mặc tràn ngập từ tính, anh cúi đầu hứa hẹn, "Anh
sẽ không bao giờ ... như thế nữa, sẽ không bao giờ
làm chuyện đó với phụ nữ." Trừ em ra.
Bùi Nhiên hạnh phúc khóc thành tiếng,
nhưng An Thần Vũ lại giống như bóng ma, trong
lúc cô phải vất vả lắm mới thoải mái được một
chút thì vô số hình ảnh nhục nhã đột nhiên nhảy
vào đầu óc cô, Bùi Nhiên thất kinh, đột nhiên nắm
chặt vai Phương Mặc.
Hạnh phúc dần dần bị thống khổ hòa tan,
anh trai sẽ chê cô 'bẩn' sao? Bùi Nhiên cố gắng
mỉm cười, vờ như không có việc gì.
"Cho anh xem cái này." Bùi Nhiên cố
gắng khiến mình trông thật vui vẻ, vội vàng lấy từ
trong túi ra một chiếc áo len đang đan dở.
"Áo nam à, đan cho ai thế?" Ngữ khí của
Phương Mặc chua loét.
"Đan cho một kẻ vừa mới nói đó, em gái
đan cho mình mà cũng không nhận ra, đúng là có
mắt không tròng!"
"Em dám nói anh là có mắt không tròng
hả, xem anh trừng trị em thế nào!" Phương Mặc
đột nhiên đặt tay lên eo cô, Bùi Nhiên rất sợ nhột,
cười đến nỗi nước mắt đều chảy hết ra, vừa thét
vừa trốn!
Khí lực của anh lớn quá, mới một chút đã
ôm được cô rồi, nhẹ nhàng quay tròn vài vòng, Bùi
Nhiên sợ anh tuột tay làm cô rơi xuống đất, sợ tới
mức không dám thở mạnh, ôm chặt lấy cổ anh.
Dần dần, hai cơ thể trẻ tuổi như có một
dòng điện chạy qua, ánh mắt anh trai bắt đầu trở
nên cực kì nóng bỏng, cô đã từng nhìn thấy điều
đó trong mắt An Thần Vũ, so với An Thần Vũ thì
đầy ôn nhu và tình cảm dấu kín. Bùi Nhiên thấy
sợ hãi rồi lại chờ mong. Cô chờ mong điều gì?
Không biết từ khi nào, cô được nhẹ nhàng
thả xuống, ngay sau lưng là bức tường lạnh lẽo,và
trái tim đập thình thịch như trống dậy, đôi mắt
thông minh của anh bỗng chốc nhìn cô chăm chú
với ánh nhìn nóng bỏng, khuôn ngực anh gần
trong gang tấc, gần đến độ Bùi Nhiên đã cảm nhận
được tiếng tim đập dồn dập của anh, nhiệt độ nóng
rực, có phải anh trai cũng cảm giác được cô hay
không?
Lý trí nói với cô là không thể, nhưng thân
thể lại không ngừng run rẩy chờ mong .
Hơi thở của chàng trai càng ngày càng
hỗn loạn, đôi môi cũng càng ngày càng gần, gần
quá khiến cho Bùi Nhiên không dám thở, sợ hãi
nhắm mắt lại.
Đợi hồi lâu, đôi môi nóng bỏng mà cô chờ
mong không hạ xuống, Phương Mặc không hôn
cô, khuôn ngực bằng phẳng mà rắn chắc cuối
cùng cũng chậm rãi rời khỏi cô, làm cả người
buông lỏng, không có chỗ dựa vào.
"Anh xin lỗi." Anh nhẹ nhàng nói ra một
tiếng, im lặng ngồi lên ghế.
Phương Mặc cảm thấy hành động vừa rồi
của mình thật trơ trẽn, anh chẳng có gì cả, nếu đối
xử với Tiểu Nhiên như vậy chẳng khác nào không
hoàn thành trách nhiệm của mình.
Tiểu Nhiên, chờ anh, hãy cho anh thời
gian tám năm, anh sẽ cho em một tòa thành.
Bùi Nhiên dựa người vào tường, im lặng
nhìn vào bóng dáng của Phương Mặc, thấy anh đã
trưởng thành hơn rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro