Chương 19: Tổn thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối với phụ nữ, chỉ có thể làm cho cô ấy
thuộc về mình, mà mình phải thuộc về chính mình
----An Thần Vũ
Mộ Dung Hàn Việt nhếch mi lên, nói đùa,
"Nếu không đuổi theo, tôi sẽ thay cậu."
Đáy mắt trầm xuống, ánh mắt sắc bén của
An Thần Vũ khiến Mộ Dung Hàn Việt lập tức giơ
tay đầu hàng.
Cho đến khi chơi hết cây bài cuối cùng,
An Thần Vũ mới mặc áo khoác vào, không nhanh
không chậm bước chân ra khỏi cửa, tuy rằng nhìn
qua thì thấy anh thật sự không vội, nhưng Mộ
Dung Hàn Việt vẫn phát hiện ra bước chân đó
chứa đựng sự ẩn nhẫn, cố gắng không xúc động
mà đuổi theo.
. . . . . .
Cô bắt đầu thấy hối hận, không nên vì khí
phách nhất thời mà bỏ chạy.
Ở đây trước không có thôn sau không có
quán, cô có chết cũng chưa chắc có ai hay! Túi
xách cũng để quên trên xe, Bùi Nhiên bấc giác ôm
lấy hai vai, từ từ ngồi xuống, vùi mặt vào tay khóc.
Ánh đèn xe chói mắt từ phía xa dần lại
gần, khiến cả người cô thu hút được chú ý như
ngôi sao dưới bầu trời đêm, một ngôi sao cô đơn,
Bùi Nhiên sợ hãi ngẩng đầu lên, là An Thần Vũ.
Anh đẩy cửa xe ra, lần này anh không
xuống xe, mất kiên nhẫn quát cô, "Lên xe!"
Với tình huống này cô không thể cự tuyệt,
cô muốn quay về trường học. Bùi Nhiên dịu mắt
lại, mở cửa xe ra, lại nghe thấy An Thần Vũ nói,
"Ngồi ghế sau."
Kỳ thật ngồi chỗ nào cũng đều như nhau,
Bùi Nhiên một lần nữa mở cửa xe phía sau, ngồi
xuống. An Thần Vũ tắt đèn trong xe, nháy mắt bốn
phía chung quanh bỗng tối sầm lại, Bùi Nhiên thất
kinh nhìn về phía anh, không rõ anh muốn làm gì?
Cởi ba chiếc cúc áo sơmi, gã đàn ông xắn
tay áo lên, mở cửa xe, đi xuống ghế sau rồi ngồi
vào, động tác nhanh nhẹn dứt khoát, nhanh đến
nỗi khiến cho Bùi Nhiên còn chưa xác định được
rốt cuộc thì anh muốn làm gì? Gã đàn ông đã chui
vào bên người cô, bỗng dưng nắm chặt lấy thắt
lưng cô, đôi mắt tỏa sáng.
Điều này thì cô hiểu được. Bùi Nhiên gần
như tuyệt vọng, đưa tay chống lại, cầu xin, "Đừng
đối xử với tôi như vậy. . . . . ."
"Một mình chạy trốn, quấy rầy hứng thú
giải trí của tôi, bây giờ cô nên bồi thường cho
tôi."
"Tôi chỉ muốn vào đó cầu xin sự giúp đỡ
của anh thôi, ô ô. . . . . ."
"Chẳng lẽ cô không nghĩ đến hai triệu
sao." Câu nói đơn giản này của anh đủ để dập nát
chút tự tôn còn sót lại của cô.
Gương mặt tái nhợt, thân thể thương tích
của anh trai dần dần hiện lên trước mắt cô, Bùi
Nhiên cắn chặt môi, vừa khóc vừa nhắm mắt lại.
Trong khoảnh khắc Bùi Nhiên chạy ra khỏi
phòng, An Thần Vũ đột nhiên ý thức được mình
không thể kiên nhẫn với người phụ nữ này nữa.
Trên thực tế, tâm tư anh dành cho Bùi Nhiên không
hề ít hơn Văn Đình, nhưng mà so với Văn Đình thì
Bùi Nhiên còn quật cường hơn nhiều, thật sự khiến
anh không thể nhịn được nữa! Ít nhất Văn Đình còn
yêu anh.
Nếu không thể thao túng một người phụ
nữ, vậy nhất định sẽ trở thành tù binh của cô ta!
Mà An Thần Vũ tuyệt đối không cho phép trên đời
còn xuất hiện một Văn Đình thứ hai, nhất là người
phụ nữ còn thuần mỹ hơn Văn Đình này.
Không muốn để cô rời đi.
Chỉ nghĩ đơn giản vậy thôi.
Cho nên khi nhìn thấy trong mắt cô còn
có dấu hiệu 'không biết nguy hiểm', điều đó đã
khống chế hành động của anh, làm cho anh có vẻ
đặc biệt đê tiện.
Trong khoang xe chật chội truyền ra từng
tiếng kêu rên thảm thiết của Bùi Nhiên.
Gã đàn ông ý loạn tình mê, giọng nói
khàn khàn hồn nhiên bất giác thốt ra từ yết hầu
"Văn Đình". Hai từ xa lạ, dường như là tên một
người nào đó, Bùi Nhiên khẽ run rẩy, bởi vì cô
không phải Văn Đình.
Bóng đêm đen tối, cơ hồ cùng chiếc
Porsche đồng màu với nó đang hòa tan, lờ mờ.
Ác ma thỏa mãn buông ra, Bùi Nhiên dụi
dụi mắt, trong gương phản chiếu ra hình ảnh cô
với gương mặt nhỏ nhắn bị mái tóc đen rối bời che
phủ, mệt mỏi, chết lặng, tái nhợt. Cô bất giác ôm
chặt lấy vai, dường như trời nổi gió, nếu không sao
lại lạnh đến thế? Cơ thể run rẩy được bao bọc
trong chiếc áo khoác rộng thùng thình của gã đàn
ông.
An Thần Vũ cẩn thận tỉ mỉ chỉnh trang lại
quần áo, cài xong chiếc cúc áo cuối cùng, mới
tràn trề sức sống quay trở về ghế lái, thản nhiên
nói, "Tôi đưa cô về trường."
". . . . . ."
Không ngừng quan sát biểu hiện của Bùi
Nhiên qua gương chiếu hậu, đôi mắt đẹp mê người
của An Thần Vũ thoáng hiện lên một tia âm u, tùy
tay bấm một số điện thoại.
"An tổng, xin chào."
"Phí tổng, xin chào."
"Không biết An tổng hãnh diện trí điện có
gì chỉ giáo?"
"Chỉ giáo thì không dám nhận, chỉ là hỏi
chuyện hộ một người bạn thôi."
"Chuyện gì?"
"Nghe nói gần đây ngân hàng Dung Phát
của các anh mới từ chối một khách hàng tên là
Phương Mặc."
"À, chuyện này. . . . . . Đó chỉ là một
công ty nhỏ, không đáng để nói tới, chúng tôi nào
dám tùy tiện cho vay, ngài có biết con số mà
người này mở miệng ra hỏi vay là bao nhiêu
không?
"Tôi biết. Nhưng đã là người khó tránh
khỏi có thời điểm túng quẫn, tôi nghe nói kế
hoạch sắp tới của công ty anh ta cũng không tồi
đâu, nếu Phí tổng có lòng chắc không ngại để tâm
một chút chứ."
An Thần Vũ đã nói tới nước này, Phí tổng
nào dám không nể mặt, lập tức cười nói, "Đương
nhiên rồi, người được An tổng xem trọng khẳng
định sẽ không tệ, tôi thấy nhân cách của người đó
cũng không tồi, chuyện cho vay sẽ không để ngài
phải lo lắng, toàn quyền giao cho tôi xử lý đi."
"Cám ơn, hôm nào tôi nhất định sẽ mời
Phí tổng đi uống một chén."
"Thật vinh hạnh."
Từng câu từng chữ trong cuộc đối thoại
đều lọt vào tai Bùi Nhiên, An Thần Vũ dùng
phương thức này để nói cho cô biết, Phương Mặc
đã được cứu.
Bùi Nhiên không nén được mà kéo chặt
quần áo lại, vùi mặt càng sâu xuống. . . . . . . . . .
. . Đây là điều duy nhất mà cô có thể làm cho
Phương Mặc, ít ra thì người cô để ý nhất có thể
hạnh phúc.
Cô không cười cũng không khóc, càng
không có chút gì gọi là mang ơn, dùng lần giao
dịch này để đổi lấy hai triệu, kỳ thật An Thần Vũ
một phân tiền cũng không mất, sớm biết vậy Bùi
Nhiên đã đi tìm cái tên Phí tổng kia. Từ đáy lòng,
Bùi Nhiên cười nhạo chính mình, cười cho đến khi
cả người run bật lên.
Ngoài cửa sổ, bóng cây không ngừng lùi
về phía sau, những ánh đèn neon xa xôi từ phía
chân trời, bên trong xe, vẫn tĩnh lặng như mọi khi,
cứ như cuộc giao dịch dơ bẩn vừa rồi chưa từng
xảy ra.
Cố gắng dựa vào ghế sau mềm mại, cô lại
không nén được mà kéo áo, sợ như thể nếu buông
ra sẽ mất.
Xe dừng lại trước cổng trường học, ngoại
trừ bác bảo vệ cùng ngọn đèn ra, trên đường hầu
như không có ai, Bùi Nhiên chậm rãi nhích ra khỏi
chỗ ngồi, đi khập khiễng từng bước từng bước
nhỏ.
An Thần Vũ không xuống xe, đôi mắt đen
sâu không thấy đáy nhìn chằm chằm vào bóng
dáng cô, thấy cô yên lặng đi vào một cửa hàng
tiện lợi.
Bởi sự việc đột ngột xảy ra, cô không thể
không vào cửa hàng tiện lợi ở trước cổng trường
mua thuốc tránh thai khẩn cấp, cũng may đêm dài
người vắng, không sợ bị bạn học phát hiện. Ngay
cả nước cũng không kịp uống, cô chua xót nuốt
viên thuốc vào, hai hàng lệ suýt nữa chảy ra. Bùi
Nhiên vội vàng ngẩng đầu lên, cho đến khi nuốt
hết nước mắt vào lòng, mới run rẩy bước ra. Bà cô
bán hàng từ đầu đến cuối đều dùng ánh mắt khinh
thường quan sát cô, khi cô sắp bước ra khỏi cửa,
mới lặng lẽ nói với đồng nghiệp ở bên cạnh, "Con
gái bây giờ thật không biết xấu hổ, đã hơn nửa
đêm còn làm loạn, ngay cả đường cũng đi không
xong mới biết tới đây mua thuốc."
Bùi Nhiên rất muốn quay lại xé toạc cái
miệng của người đàn bà kia ra, đáng tiếc hai đùi
cô giống như bị ai chì ai kéo, mệt mõi. Cô chỉ
muốn ngủ, không muốn cử động thêm dù một
chút.
Anh, ngày mai sẽ không có việc gì, chúng
ta rốt cuộc sẽ không sao cả, em muốn về nhà. . . .
. .
. . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro