Chương 18: Nhục nhã

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phương Mặc cau mày, "Không phải em đã
nói đêm nay ở lại với anh sao?"
"Nếu em không tới giờ tự học, 'diệt tuyệt
sư thái' sẽ giết em mất." Cứ nghĩ đến chuyện anh
cùng Tiếu Đằng Tĩnh chàng chàng thiếp thiếp với
nhau, Bùi Nhiên lại thấy bực bội.
". . . . . ." Phương Mặc im lặng tỏ rõ sự
tức giận.
"Dù sao có em hay không cũng thế thôi,
Tiếu Tả vẫn hầu hạ anh chu đáo." Ruột gan không
nhịn được mà sôi lên.
"Đi đi, đi đi, anh muốn ngủ."
Phương Mặc giận giữ kéo chăn lên trùm
qua đầu, sắc mặt ảm đạm.
"Anh. . . . . ."
Vốn tưởng rằng nói như vậy, anh sẽ vội
vã giải thích, sau đó nói nịnh vài câu, ai ngờ lại
thành ra thế này, còn mau mau muốn đuổi cô đi,
Bùi Nhiên tức giận dậm chân, đi thì đi!
Làm Bùi Nhiên giận bỏ đi rồi, Phương Mặc
kéo chăn xuống khỏi đầu, hơi có chút hối hận,
cuối cùng anh vẫn cố gắng chấn an bản thân để
không xúc động tới nỗi đuổi theo cô. Nói dối,
người nói chuyện không giữ lời đều là cô nhóc đó,
dựa vào cái gì mà anh phải giải thích!
. . . . . .
Sáu giờ, An Thần Vũ không sớm cũng
không muộn xuất hiện trên chiếc xe Porsche màu
đen, đã sớm nhìn thấy Bùi Nhiên sắc mặt xanh
mét, anh quay đầu xe, thản nhiên bước xuống, đi
sang phía bên kia, mở cửa, "Lên xe."
"Anh nghĩ anh là trời hay là thần? Dựa
vào cái gì mà không nói không rằng ra lệnh cho
người khác!" Bùi Nhiên đứng yên tại chỗ.
An Thần Vũ nhìn cô một cái, đóng cửa xe
lại, đi sang phía bên kia, ngồi vào ghế lái.
Bùi Nhiên sửng sốt, nghĩ đến việc anh sẽ
khởi động xe đi mất, hai chân tự động bước nhanh
hơn, đứng ngoài cửa xe giận dữ chỉ trích, "An Thần
Vũ, anh là tiểu nhân."
"Sau đó thì sao?"
"Tôi sẽ kiện anh, tôi sẽ đưa tất cả những
hành vi vô sỉ của anh công bố với mọi người." Cô
thật muốn ôm mặt khóc chạy trốn, không biết bản
thân mình đang làm cái gì, vì sao lại không cảm
thấy thẹn mà lí luận cùng một kẻ lưu manh! Chỉ vì
hai triệu, mà đánh mất tự tôn sao?
"Kiện đi." Anh nghiêng đầu buồn cười
nhìn cô.
". . . . . ."
"Chứng cớ đâu, chuẩn bị tốt cả rồi chứ?"
"Đừng quên tờ giấy có chữ kí của anh! Tối
hôm đó, chúng ta. . . . . . Chúng ta còn. . . . . ."
"Bùi tiểu thư, cô thật ngây thơ, chẳng lẽ
cô muốn kiện tôi chuyện lừa đảo hoặc là dụ dỗ trẻ
vị thành niên sao? Cô đã 18 tuổi rồi." Đôi mắt hắc
bảo thạch của gã đàn ông lóe lên vài tia ác liệt .
"Anh, là, đồ, lưu, manh." Cô vô cùng đau
đớn. Chưa từng thấy mình hận ai đến thế.
"Cho cô một cơ hội cuối cùng, lên xe. Đi
chơi vui vẻ với tôi, chuyện hai triệu sẽ bàn lại."
Anh bình thản vuốt tay lái, khóe miệng cười như
không cười.
Lúc này đây, nếu cô còn chút nào đó
ngông nghênh kiên cường, hẳn là sẽ tát một cái
thật mạnh cho gã đàn ông này, sau đó thì bước đi
không một lần quay đầu lại.
Nhưng nếu cô đi rồi, anh trai biết làm sao
bây giờ?
Ngẩng đầu lên, cho đến khi ngậm ngùi
nuốt hết nước mắt vào trong, Bùi Nhiên im lặng
mở cửa xe ra.
. . . . . .
Xe đi hơn một tiếng, qua cả những nơi
không còn bóng người, sắc trời càng lúc càng tối,
Bùi Nhiên căng thẳng nép sát người vào cửa xe,
nhìn qua ô kính, cố gắng đoán xem đây là đâu?
Bên ngoài là con đường quốc lộ bằng phẳng rộng
rãi, ánh đèn đường yên tĩnh, bầu trời đêm càng
thêm vẻ thê lương, quỉ dị.
An Thần Vũ yên lặng từ lúc nãy bỗng
nhiên nhẹ nhàng cười lạnh một tiếng, "Có phải cô
nghĩ tôi muốn đưa cô đi giết người diệt khẩu
không?"
Bùi Nhiên quay đầu lại, hoảng sợ trừng
mắt nhìn anh.
"Cô tin sao?"
"Ngài An, mong anh đừng lấy chuyện này
ra để đùa."
"Tôi sẽ không giết cô đâu, tôi còn muốn
chờ cô kiện tôi cơ mà." Anh đột nhiên bẻ tay lái,
Bùi Nhiên kinh hô ra tiếng, nghĩ sẽ xảy ra chuyện
gì, vội vàng ôm lấy đầu, sau một hồi chuyển biến,
xe lại khôi phục trạng thái vững vàng, cô nơm nớp
ngước mắt lên, một ngôi biệt thự sáng đèn xuất
hiện trước mắt.
Đây là 'sào huyệt' trong nước của Lãnh
Sở, thường xuyên mời đám hồ bằng cẩu hữu, mở
những buổi tiệc vớ vẩn tại đây. Nghe nói hắn chụp
được con gái cưng của một nhà hàng bán đồ ăn
đêm nổi tiếng, diện mạo thanh thuần động lòng
người, hơn nữa đây còn là lần đầu tiên lên sàn. An
Thần Vũ không tin Lãnh Sở có lòng tốt chắp tay tự
nguyện dâng lên như vậy, tám phần là còn nhớ
thương Mina.
Nhận thức nhau đã nhiều năm, chút điểm
ăn ý ấy đương nhiên là phải có, An Thần Vũ đã
sớm gọi Mina đêm nay đến trình diện, giới thiệu
cho nàng một chàng soái ca.
"Đây là nơi nào?"
Vừa bước vào đại sảnh, Bùi Nhiên đã có ý
nghĩ muốn chạy trốn, quả thực so với bar còn điên
cuồng hơn, không gian hoa lệ mà rộng lớn, trai
thanh gái lịch, ngợp trong vàng son. Càng khoa
trương hơn cả chính là sân khấu, hai cô gái ăn
vận cực kỳ mát mẻ dùng tư thế liêu nhân nhảy
múa cùng cây cột, mà nam nữ dưới đài, thậm chí
còn có một ít đôi còn ôm sát đến không rõ là một
hay hai người, nhún nhảy theo loại âm nhạc hỗn
tạp. Số còn la hoặc là tụ năm tụm ba hoặc là một
mình một góc, uống rượu mua vui.
"Đây là nơi sẽ khiến cho cô vui vẻ." Dưới
ngọn đèn mờ ảo, ánh mắt An Thần Vũ không có ý
tốt lành gì. Trong chớp mắt, Bùi Nhiên cảm thấy
anh thật giống ma quỷ.
"Hi, An thiếu gia!"
Đám đông hoan hô mở ra một lối đi, An
Thần Vũ mỉm cười đi qua, trong tay còn kéo theo
Bùi Nhiên đầu óc trống rỗng.
Ngẫu nhiên sẽ có một cô gái 'người đẹp
dáng chuẩn' lại gần hôn một cái lên mặt An Thần
Vũ , hoặc là dùng tay luồn vào trong áo anh, sau
đó liếc mắt nhìn Bùi Nhiên, rất nhanh lại thức thời
rời đi.
Anh chàng pha chế rượu trong quầy bar
trông rất Hàn Quốc, là dạng không phân biệt được
nam hay nữ, tóc đủ mọi màu sắc, mỉm cười nhìn
An Thần Vũ và Bùi Nhiên. Ngón tay thon dài trắng
noãn sử dụng thao tác nhanh, đột nhiên một ly
thủy tinh trong suốt được đặt lên trên bàn, An
Thần Vũ vừa lòng cầm lấy, ngay lập tức ngửa đầu
uống một hơi cạn sạch. Đây chính là Vodka có độ
tinh khiết rất cao.
"Tiểu thư, cô muốn uống gì?" Người pha
rượu tao nhã hỏi.
"Loại nào không có cồn."
"JoJo, phục vụ cô ấy cho tốt nhé." An
Thần Vũ nói sâu xa, vỗ vỗ vào vai Bùi Nhiên, sau
đó cũng không quay đầu lại hòa vào đám người.
Bùi Nhiên thậm chí còn không kịp đuổi theo, chớp
mắt một cái, đã phát hiện không thấy An Thần Vũ
đâu nữa. Tâm, không hiểu sao thấy bối rối, cô
hoảng sợ nhìn ra bốn phía chung quanh, quần ma
loạn vũ.
"Xin hỏi đây là nơi nào?"
"Nhà Lãnh thiếu gia."
JoJo đưa một ly cocktail với hàm lượng
rượu cực nhỏ cho Bùi Nhiên.
". . . . . ."
"Tiểu thư, nếu có chuyện gì muốn sai bảo
thì cứ nói với tôi, đừng sốt ruột, An thiếu gia chơi
chán rồi nhất định sẽ xuống đây đón cô."
"Xuống đây? Anh ấy ở trên lầu?"
JoJo bỗng phát hiện ra mình thật lắm
miệng, liền dựa vào âm nhạc giả vờ như không
nghe không thấy, tiếp tục bận rộn.
. . . . . .
Lầu hai, Mộ Dung Hàn Việt ôm tuyệt sắc
bảo bối của mình trò chuyện vui vẻ với nhau, Lãnh
Sở nâng ly rượu lên, thân thiện đáp lễ với Mina,
phát hiện An Thần Vũ đến, lập tức vẫy tay, một cô
gái xinh đẹp thanh thuần khiến cho người ta ngay
cả sờ một cái cũng sợ làm đau nũng nịu đứng lên
từ sô pha, ánh mắt chờ mong nhìn về phía An
Thần Vũ.
"Thần Vũ, đây chính là 'loại' mà cậu thích
nhất, còn xinh đẹp hơn Bùi Nhiên nhiều, ha ha!"
Nhìn lướt qua, khóe miệng An Thần Vũ
nhếch lên, đây là tín hiệu cho biết anh rất hài lòng,
cô gái đã được huấn luyện chuyên môn, ánh mắt
ấy không thể gạt được cô, lập tức giống một con
mèo nhỏ dịu dàng ngoan ngoãn đi về phía An
Thần Vũ, vừa quyến rũ lại mang theo nét ngây
ngô, đáng yêu vô cùng.
. . . . . .
Bùi Nhiên xác định đây là sự trả thù của
An Thần Vũ đối với cô, cố ý mang cô tới nơi này
để khiến cô xấu mặt, anh ta biết rõ là cô chưa bao
giờ tới những nơi như thế này.
Có vài cô gái ăn mặc thiếu vải đi vào
quầy bar, giả vờ uống rượu, ánh mắt không hẹn
mà gặp cùng nhìn về phía Bùi Nhiên.
"Hi, cô bé, xưng hô thế nào nhỉ?" Một cô
gái có mái tóc dài cười hì hì hỏi.
"Tôi họ Bùi." Tầm mắt hướng về phía
cánh cửa mà mọi người đang tấp nập ra vào kia,
Bùi Nhiên bỗng có ý niệm chạy trốn ở trong đầu.
Bỗng nhiên có một bàn tay mang theo sự
trêu chọc kéo tóc cô, lực đạo khá mạnh, giật giật
da đầu, Bùi Nhiên giận dỗi ngước mắt lên, nghe
thấy chủ nhân của bàn tay ngọc ngà kia dịu dàng
nói, "Tôi cứ tưởng là tóc giả cơ, khá lắm, cô chăm
sóc ở thẩm mỹ viện nào vậy? Hay là ở nước
ngoài?"
JoJo vội vàng gạt bàn tay ngọc ngà đó ra,
cười vui nói, "Mị Nhi, đừng nghịch ngợm, cô ấy là
người của An thiếu gia."
"Biết mà, nếu không cô ta đã sớm bị ăn
luôn rồi." Cô gái tên là Mị Nhi quay sang làm mặt
quỷ với Bùi Nhiên, không che dấu sự khinh thị,
cầm ly cocktail nghênh ngang mà đi.
Những người này thật kì lạ, giống như
không cùng một thế giới với cô vậy. Bùi Nhiên ảo
não ngồi đợi một tiếng đồng hồ, cũng không thấy
bóng dáng An Thần Vũ đâu, trong đầu cô bỗng
nhớ tới hai triệu, nếu cứ như thế này, anh trai sẽ
ngồi tù mất!
"Tôi muốn đi tìm anh ta!" Bùi Nhiên đột
ngột đứng dậy, chạy về phía cầu thang, JoJo kinh
hãi, vội vàng bỏ công việc lại mà chạy theo, vừa
chạy vừa nói, "Bùi tiểu thư, Bùi tiểu thư, không
thể. . . . . ."
Dãy hành lang khá dài, cửa phòng hai bên
đều được đóng kín, rốt cuộc thì An Thần Vũ ở
phòng nào? Bùi Nhiên đứng ở giữa hành lang do
dự.
JoJo đã đuổi kịp, anh thở hồng hộc nói,
"Bùi tiểu thư, An tiên sinh đang giải trí cùng bạn
bè, ngàn vạn lần đừng đến quấy rầy anh ấy, cô
nên theo tôi đi xuống thì hơn."
"Không được, tôi muốn gặp anh ta, anh ta
còn nợ tôi một chuyện." Bùi Nhiên tỏ thái độ kiên
quyết, cho dù anh ta có là thần đi chăng nữa thì
thế nào, có thể tùy tiện đùa bỡn cảm tình của
người khác sao!
Cái tên An Thần Vũ ác ôn này, đã hại anh
trai, còn lừa lần đầu tiên của cô, cô sẽ không từ
bỏ ý đồ đâu!
Giọng cô run rẩy, cảm xúc kích động,
JoJo cảm thấy rất khó xử, hai tay vò lại, "Bùi tiểu
thư, cô cứ thế này sẽ làm tôi mất việc đấy."
"Nhưng nếu không thế này anh tôi sẽ chết
mất, còn anh chỉ mất việc mà thôi." Cô khàn cả
giọng.
". . . . . ." JoJo sửng sốt, không nghĩ tới
cô gái này sẽ nói như vậy, một lúc lâu sau, dường
như anh nhớ đến điều gì, sau đó tự giễu cười,
"Nếu tôi có một cô em gái như cô thì tốt biết
mấy. Phòng thứ ba phía bên trái." Người đàn ông
nói xong bèn xoay người rời đi.
Chăm chú nhìn vào bóng dáng càng ngày
càng xa của anh, trong lòng cô bỗng cảm thấy bồi
hồi, Bùi Nhiên cố gắng sửa sang lại cảm xúc của
mình.
Gõ gõ cửa, không có động tĩnh gì, một lúc
sau, tay cửa đột nhiên xoay tròn, cánh cửa được từ
từ mở ra, một cô gái mắt to xinh đẹp có bộ ngực
cao ngất kinh ngạc đánh giá Bùi Nhiên, "Tiểu thư,
cô. . . . . ."
Không phải là người hầu bưng rượu tới
sao?
"Tôi muốn gặp An Thần Vũ!" Âm lượng
của cô không lớn, nhưng lại đủ để cho phía bên
trong không mở nhạc đều có thể nghe rõ.
Cô gái kinh hách che miệng lại, giống như
trông thấy cọp mẹ, cô sợ hãi mở cửa lớn hơn nữa,
quay đầu nhìn về phía một đám nam nữ.
Mùi cồn ngọt ngào, mùi thuốc lá trộn lẫn
vào nhau, trong nháy mắt, tất cả tình huống bên
trong đều bày ra rõ ràng. Ba người, An Thần Vũ,
Mộ Dung Hàn Việt, Lãnh Sở đang ngồi đánh bài,
trên đùi mỗi người đều có một cô gái mát mẻ đến
mức không thể mát hơn nữa. Mà mỗi cô đều xinh
đẹp đến kinh người.
Hoang dâm, vô sỉ, xấu xa. . . . . . Trong
nháy mắt, Bùi Nhiên đột nhiên không có dũng khí
bước qua cánh cửa này.
Đáng tiếc An Thần Vũ vừa ngước mắt lên
đã phát hiện ra cô, gã đàn ông dùng ngón tay
mảnh mai của mình mơn trớn chóp mũi cô gái kia,
nói, "JoJo đâu, sao lại để cô chạy vào đây?"
"Là tôi tự mình tới tìm anh, không liên
quan đến anh ấy."
"Vào đi."
". . . . . ."
"Không phải nói tới tìm tôi sao, còn thất
thần làm cái gì?"
Lời này vừa nói ra, cô gái ngồi trên đùi An
Thần Vũ lập tức không nhịn được cười trộm. An
Thần Vũ nhìn cô một cái, cô vội vàng im lặng.
"Thì ra là Bùi mỹ nhân, An thật xấu, lại đi
bỏ rơi người ta ở đại sảnh, một mình đến đây
hưởng lạc." Mộ Dung Hàn Việt khoa trương nói lớn,
còn nhân cơ hội lấy trộm bài của An Thần Vũ.
Mặc dù ánh mắt An Thần Vũ đang nhìn
chằm chằm vào Bùi Nhiên, nhưng tay lại đưa đến
đoạt lại từ trong móng vuốt của Mộ Dung Hàn
Việt.
Cô gái vừa mở cửa cười hì hì dẫn Bùi
Nhiên đi lên phía trước, xếp cho cô ngồi bên cạnh
An Thần Vũ.
"Người này bắt đầu hưởng tề nhân chi
phúc, tả hữu hoàn mĩ, Lị Á, vẫn là anh chung tình
hơn đúng không?" Mộ Dung Hàn Việt không coi ai
ra gì trêu đùa cô gái trong lòng.
Mọi người đều tự vui đùa ầm ĩ, giống như
chuyện đó không liên quan gì đến mình, điều này
khiến Bùi Nhiên cảm thấy đau đầu, cô hận nơi này,
hận chính mình vì sao lại tin tưởng tên ác ôn này!
Thật vất vả mới áp chế được cơn phẫn nộ,
cô nhìn sang phía An Thần Vũ, phát hiện ra anh
đang cúi đầu ôm cô gái kia, cứ như cô không hề
thấy gì, với góc độ này tuy không nhìn rõ nhưng
cũng có thể đoán được bọn họ đang hôn nhau.
"Ngài An, tôi muồn nói chuyện với anh."
Cô cố gắng ngồi thẳng lưng lên.
"Nói chuyện? Giống như tôi đang 'nói
chuyện' với Lị Á sao?" An Thần Vũ nửa cười nửa
không quay sang nhìn cô. Cô gái thanh thuần
động lòng người kia lập tức hờn dỗi vỗ vỗ cánh
tay, "An thiếu gia thật hư hỏng, người ta không
cần đâu~"
Không thể nhịn được nữa, tất cả khí lực
của cô đều hướng xuống đùi, đáng tiếc là cô còn
chưa kịp đứng lên khỏi sô pha, ngoài cửa đã
truyền đến tiếng đập cửa dồn dập. An Thần Vũ liếc
mắt, cô gái ban nãy lập tức ra mở cửa.
Năm người cao to vạm vỡ lôi cổ một gã
đàn ông tiến vào, Bùi Nhiên bất giác che miệng lại,
chuyện này làm cho cô nhớ tới bọn xã hội đen
trong điện ảnh.
Năm gã đàn ông khôi ngô đều mặc âu
phục màu đen, tai nghe màu xanh, sắp thành hình
chữ开.Gã đàn ông bị đưa đến cuộn mình lại, quì
gối bên chân An Thần Vũ.
Dường như tất cả mọi người đã quá quen
thuộc với hình ảnh này, chỉ có Bùi Nhiên là hoảng
sợ mở to hai mắt, đứng ngồi không yên.
Nhìn kỹ thì, gã đàn ông mặt mũi bầm dập
kia lại chính là Cổ Tân Đức, người đã từng đùa
giỡn cô ở căn tin! An Thần Vũ thật sự là vô pháp
vô thiên, ngay cả con của thị trưởng cũng dám
đánh!
"An thiếu gia, An thiếu gia, em sai rồi,
van xin anh tha cho em một lần đi, ô ô. . . . . .
Cha em nhất định sẽ vô cùng cảm kích anh!" Cổ
Tân Đức không còn dáng vẻ kiêu ngạo bệ vệ như
ngày thường nữa, khóc lóc ỉ ôi, hắn không muốn
chết! Tên An Thần Vũ biến thái này thật sự sẽ giết
người!
"Trong tay còn bao nhiêu?" Nữ bảo bối
như chú chim nhỏ vẫn nép vào người bắt đầu
thuốc cho An Thần Vũ. Bùi Nhiên ở bên cạnh ho
khan, bây giờ có muốn đi ra cũng không dám ,
năm gã đàn ông đó đang đứng ngoài cửa.
"Cái gì bao nhiêu?" Cổ Tân Đức rối tinh rối
mù cả lên, tạm thời không phản ứng kịp. Đám vệ
sĩ ở đằng sau lập tức người đấm kẻ đá, đánh cho
tới khi anh ta hiểu ra mới thôi, "A a a, An thiếu
gia, An thiếu gia đừng đánh nữa, em nói em nói,
còn 100 viên, đều mua từ chỗ của Tam Gia, em
thề là em thật sự chưa làm chuyện xấu gì, lần
trước chỉ là hiểu lầm thôi, ô ô, em không biết Lị
Địch Á là người của anh. . . . . ."
Lị Địch Á chính là cô gái ngồi trên đùi An
Thần Vũ, cô nàng này đứng đầu bảng trong quán
bar, vô cùng xinh đẹp, ông chủ đã 'đắp' không
biết bao nhiêu tiền lên người cô, chỉ chờ có khách
hàng đến khai thiên giới. Cổ Tân Đức ỷ vào có
người cha quan lớn làm chỗ dựa, không ngừng tạo
áp lực với ông chủ, có ý đồ 'phá giá' Lị Địch Á,
đáng tiếc ông chủ cũng không phải là người đơn
giản, đôi bên giằng co quyết liệt. Sau khi biết
chuyện Lị Địch Á đã bị người khác 'bao', Cổ Tân
Đức hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng,
dẫn người chặn cô lại giữa đường, 'mời' Lị Địch Á
sử dụng miễn phí thần dược mới được nghiên cứu
chế tạo! Lị Địch Á bị anh ta đe dọa suýt nữa thì
tinh thần thất thường, cũng may sau đó bà chủ đã
dẫn người đến cứu cô thoát ra.
"Trên người mang theo bao nhiêu?"
"Chỉ có ba viên, ô ô." Cổ Tân Đức nước
mắt nước mũi chảy ròng ròng, đưa cho An Thần
Vũ. Chưa từng nghĩ tới người danh bất hư truyền
trước mặt mình còn biến thái đến vậy.
An Thần Vũ sợ bẩn, Cổ Tân Đức lập tức
thức thời đặt mấy viên thuốc lên trên bàn.
'Phanh', gã đàn ông đi đôi giày da mới
tinh đạp một phát vào mặt Cổ Tân Đức, hẳn là
cũng rơi rớt ít nhất một cái răng, Cổ Tân Đức ôm
đầu, đau đớn mà lại chẳng dám kêu to. An Thần
Vũ từ tốn nói, "Nhớ kỹ, tao kỵ nhất là mấy việc thế
này."
Dừng một chút, An Thần Vũ nhả ra một
ngụm khói, dư quang trong mắt nhìn sang Bùi
Nhiên, lại nói, "Đầu năm nay, không có tiền còn
muốn chơi gái, mày điên rồi à? Mày có hai triệu
sao? Hả? Người bên cạnh tao đang cần hai triệu
đấy. . . . . ."
Anh cười ôm lấy bả vai Bùi Nhiên, khiến
cho mọi người đều cười lớn.
Sắc mặt Bùi Nhiên từ ửng đỏ biến thành
tái nhợt, cũng không dám nhúc nhích.
"An thiếu gia, em sai rồi, em sai rồi. . . . .
." Gã đàn ông cuộn mình trên mặt đất, không
ngừng cầu xin tha thứ.
"Biết quy củ rồi chứ?"
"Dạ dạ, em biết, mấy vị đại ca đưa em tới
đây đã nói rõ ràng rồi, ô ô. . . . . ."
An Thần Vũ liếc mắt nhìn nữ bảo bối, cô
gái lập tức lấy lại tinh thần, cong miệng nói,
"Miệng và tay của anh ta đều đã chạm vào em!"
Cổ Tân Đức nghe xong choáng váng, cả
người run rẩy. Cuối cùng, anh vẫn chấp nhận số
phận bò lên phía trước, vừa khóc vừa há miệng ra,
An Thần Vũ không chút do dự đem điếu thuốc trên
tay mình đưa vào đầu lưỡi hắn, xoay xoay.... Một
tiếng rống vang lên, mọi người nhìn thấy đều vô
cùng sung sướng, Bùi Nhiên lại muốn nôn!
Nữ bảo bối lại ân cần châm một điếu
thuốc cho An Thần Vũ, Cổ Tân Đức nước mắt đầy
mặt, đầu lưỡi nóng rát không nói nên lời, nhưng
vẫn ngoan ngoãn quỳ xuống, run rẩy đưa hai tay
lên.
Nếu không tiếp thụ trừng phạt, An Thần
Vũ sẽ phế bỏ cả hai bàn tay anh. Trong tiếng rên
rỉ đau đớn của gã đàn ông, Bùi Nhiên lại nghe thấy
thanh âm đốt cháy da thịt, sau lưng đã ướt đẫm
mồ hôi lạnh, hai chân như nhũn ra, cô muốn thoát
khỏi nơi biến thái này!
Cuối cùng tất cả đều trở về im lặng, Cổ
Tân Đức nửa chết nửa sống bị cưỡng ép nuốt ba
viên thuốc được gọi là thần dược, sau đó mới bị vệ
sĩ lôi đi như lôi một con chó.
Mạnh mẽ tóm lấy cổ tay Bùi Nhiên, An
Thần Vũ mang theo hơi thở nóng rực tới gần
khuôn mặt tái nhợt của cô, cười một cách cao quí,
so với ma quỷ còn khủng bố hơn, "Nhìn thấy chưa,
ra giá cao quá rất dễ khiến đàn ông phạm sai
lầm." Trong lời nói có chuyện.
Mọi người đều bị câu nói của An Thần Vũ
làm cho cười ha ha, ngửa tới ngửa lui, những tiếng
cười châm chọc của các cô gái truyền vào tai Bùi
Nhiên, đau quá đau quá, nhục nhã không chịu nổi.
Bùi Nhiên đương nhiên cũng hiểu hàm ý
trong lời nói của anh, đôi mắt không khỏi đỏ lên,
nhãn cầu đen đã có ánh thủy quang, cổ tay bị An
Thần Vũ nắm run bật lên.
Ngay sau đó, cô giãy dụa thoát khỏi sự
kiềm chế của anh, trong tiếng cười của mọi người
mà vùng chạy.
Cô hận bản thân, vì sao lại vô dụng đến
thế, vì sao lại đến yêu cầu người đàn ông này?
Nhưng, cô biết phải làm thế nào đây? Ai
có thể từ bi chừa cho cô và anh trai một con
đường sống!
Gió đêm tạt vào mặt khiến cô đau đớn,
nhưng cũng không đau bằng sự tuyệt vọng trong
lòng, như ve sầu mùa đông!
Đồng hoang tối đen, đầu cũng nóng lên,
vừa khóc vừa chạy, đến khi gió lạnh thổi đến mới
giật mình nhận ra mình đã bị lạc đường. Nơi đây
không bóng người, kêu trời trời không biết gọi đất
đất chẳng hay!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro