Chương 17: Lật lọng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi bị lừa Bùi Nhiên mới hiểu được
con người thật của An Thần Vũ, thỉnh thoảng sẽ
dịu dàng hỏi cô có đồng ý hay không, đáng tiếc
nếu đáp án không như hắn chờ mong, Bùi Nhiên
sẽ chỉ càng thảm hại hơn. Đương nhiên đây là
chuyện sau này.
Lúc này, hắn nhã nhặn đề nghị hai người
kết hôn, Bùi Nhiên cười nhạt, chưa ý thức được An
Thần Vũ từ trước đến nay luôn nói một không nói
hai. Cô chỉ biết là mình không rộng lượng đến mức
cưới một người suýt nữ thì hại chết anh mình, còn
ép buộc cô phải làm trò ân ân ái ái!
An Thần Vũ bảo cô phải ăn cơm xong mới
có thể ra về.
Cơ thể quả thật có chút suy nhược, Bùi
Nhiên nghĩ bản thân cũng khó có thể tiếp tục chịu
đựng, lại càng không muốn ngất xỉu giữa đường.
Cô bước xuống lầu một, thím Thẩm hiền lành đưa
cô ngồi vào bàn ăn.
Một lát sau, thím Lí mập mạp bưng cơm
gan lợn cùng canh bổ máu thơm ngào ngạt từ
phòng bếp ra.
Bùi Nhiên không thích ăn cà rốt, cũng
không muốn kiêng ăn trước mặt An Thần Vũ, mặc
dù thực chi vô vị, nhưng cô vẫn cố gắng dùng tốc
độ nhanh nhất để ăn cơm. Trên lầu hai, An Thần
Vũ dựa người vào lan can, ánh mắt lóe sáng, vẻ
mặt âm trầm bất định, chậm rãi châm một điếu
thuốc, hương vị của nó rất đặc thù, là hương
chương mộc được đặc chế.
Sau khi ăn cơm xong, thể lực gần như đã
được phục hồi, nhưng sự mệt mỏi từ đêm qua
khiến Bùi Nhiên không thể chạy xe đạp, bàn tay
trắng nõn bất giác nắm chặt tay lái, rồi lại vô lực
buông ra, cô cúi đầu đẩy xe đi về phía trước.
Cùng lúc đó phía sau truyền đến tiếng còi
xe ô tô, An Thần Vũ miễn cưỡng khoác một cánh
tay lên cửa xe thể thao, ngạo nghễ nhìn cô, "Lên
xe."
". . . . . ."
"Đừng tùy hứng, ở đây không có xe bus
đâu, chỉ có taxi, cô lại không có tiền."
"Bớt xem thường người khác đi, tôi còn
tiền." Bùi Nhiên nắm chặt túi xách.
"A ~" cười lạnh một tiếng, ánh mắt tà ác
của An Thần Vũ lóe lên, "Chẳng lẽ cô muốn tôi
phải tự mình xuống dưới 'mời' cô lên sao?"
". . . . . ." Trong nháy mắt nhớ lại dáng vẻ
khủng bố lúc đêm qua của An Thần Vũ, Bùi Nhiên
lập tức cảm thấy toàn thân đều đau nhức, ngồi vào
vị trí phó lái, không buồn hé răng, hướng mắt nhìn
phong cảnh bên ngoài.
"Lúc này mới đáng yêu. Phụ nữ có cá tính
chưa bao giờ thất bại trong việc hấp dẫn đàn ông,
mỗi tội lại không biết lùi tiến, nên dễ dàng làm
cho người ta mất đi sự kiên nhẫn."
Xe từ từ khởi động, phía đằng xa bảo vệ
đang mở cánh cửa sắt lớn khắc hoa ra.
"Cầu còn không được." Cô chưa bao giờ
nghĩ tới việc hấp dẫn hắn, lại càng không muốn
cho hắn có kiên nhẫn.
Đối với lời nói của Bùi Nhiên, An Thần Vũ
chỉ cười trừ, ban ngày, hắn tận lực làm một người
đàn ông phong độ.
Nơi An Thần Vũ ở giống như một cái đảo
nhỏ, chỉ có một mặt tiếp giáp với đất liền, nơi bảo
địa này chỉ có mấy chục hộ là siêu phú hào, mà
một mình An Thần Vũ đã chiếm hết nửa đảo. Đối
với Bùi Nhiên, đây không phải là biệt thự, chính
xác là giống trang viên hơn, có bãi cát, có bể bơi,
sân gôn nhỏ, mọi thứ đều có đủ.
Nếu không phải đã biết trước anh là
hoàng thái tử của Đế Thượng, Bùi Nhiên sẽ không
tin An Thần Vũ lại sống tại nơi này. Dù sao trước
mắt thì chức vị của anh cũng tương đương với
lãnh đạo quốc nội lâm thời của Đế Thượng.
Đối với An Thần Vũ mà nói thì cái chức vị
ấy cũng bình thường, nếu ngay cả một cái thành
phố T cũng không thể khởi động, thì đừng bàn đến
việc nắm trong tay các tập đoàn quốc tế của Để
Thượng rải rác khắp toàn cầu. Trước đây cha anh
từng nói với sự thông minh của anh thì trước năm
35 tuổi sẽ có thể ngồi vững trên chiếc ghế chủ tịch
của Đế Thượng, chỉ là nếu nhìn vào biểu hiện
trong vài năm gần đây của anh, ông đã quyết định
trước khi anh 30 tuổi sẽ giao ra hai phần ba quyền
lợi.
Cửa hàng tiện lợi không hề ít đồ ăn vặt,
Bùi Nhiên bảo An Thần Vũ dừng xe, một mình vào
đó mua một mì tương, khi đi ra An Thần Vũ vẫn
còn ở đó.
"Đứng lại."
"Xin hỏi An tiên sinh còn có chuyện gì?"
"Sáu giờ tối tôi chờ cô ở đây."
"Giao dịch đã hoàn thành, giấy trắng mực
đen, An tiên sinh cứ dây như thế sẽ không cảm
thấy tự hạ thấp giá trị của mình sao?"
Đối với Bùi Nhiên, An Thần Vũ bỗng nhiên
cảm thấy tính tình của mình không biết là tốt hơn
gấp mấy trăm lần so với trước đây. Anh thong
dong châm một điếu thuốc, mây mù lượn lờ phía
sau lưng, đối mắt như sao lạnh giữa trời đêm.
"Tôi nghe ba chữ 'An tiên sinh' phát ngấy
lên rồi, có lẽ nên cho cô nếm thử mùi đau khổ.
Sáu giờ không gặp không về, nếu không tự gánh
lấy hậu quả." Anh cười chắc chắn, lạnh lùng mở
cửa xe, phóng đi.
"Anh --"
Nếu An Thần Vũ cứ đánh thẳng trực diện,
Bùi Nhiên thật sự không sợ, còn có thể để mặc
hắn, nhưng hắn là người nội tâm sâu kín, khiến cô
không rét mà run, bị sự hiểm vô hình này đánh
bại.
Đẩy cánh cửa phòng bệnh màu nâu, nhìn
thấy Tiếu Đằng Tĩnh đang dựa vào ngực anh trai
khóc lóc, khuôn mặt trái xoan nhu nhược tiều tụy
không thôi, lê hoa đái vũ, hệt như một bức mỹ
nhân đồ, e rằng bất kì người đàn ông nào thấy
cũng phải động lòng. Bùi Nhiên lại cảm thấy vô
cùng bực bội, đóng sầm cửa, thành công hấp dẫn
sự chú ý của Phương Mặc.
Đáng tiếc ánh mắt chàng trai nhìn cô có
chút lạnh lùng, vô cùng u ám, điều này khiến Bùi
Nhiên càng thêm chột dạ.
Biết rõ Tiểu Nhiên không hài lòng, nhưng
Phương Mặc vẫn không có động tĩnh gì cả, quyết
tâm không lập tức đẩy Tiếu Đằng Tĩnh ra, mà Tiếu
Đằng Tĩnh không biết là có phải vì khóc nhiều quá
không, cư nhiên không phát hiện Bùi Nhiên đến,
chỉ ôm chặt lấy Phương Mặc, khóc nức nở,
"Phương Mặc, em sai rồi, tha thứ cho em được
không! Em sẽ lập tức đem tiền đến cho anh, cho
dù phải bán cả nhà cả xe cũng không tiếc, ô ô
--"
Người phụ nữ tiếp tục vừa khóc vừa nói.
Mà ánh mắt Phương Mặc và Bùi Nhiên đối
diện nhau dường như có tia lửa phóng ra. Bất
giác, Bùi Nhiên cảm thấy cả người nóng lên, cắn
chặt môi, bàn tay cũng trắng bệt!
Tiếu Đằng Tĩnh bỗng nhiên ngẩng đầu lên,
ngưỡng dài chiếc cổ trắng ngần hôn lên môi
Phương Mặc. Không ngờ cô sẽ làm vậy, Phương
Mặc sửng sốt, cố gắng dùng cánh tay không cắm
ống tiêm đẩy ra lập tức.
Bị đàn ông cự tuyệt rõ ràng như vậy vẫn
là lần đầu tiên, Tiếu Đằng Tĩnh chớp đôi mắt to vô
tội, điềm đạm đáng yêu, câm như hến.
"Tiếu Tả, chị vẫn có thời gian rảnh mà
đại giá quang lâm sao?" Bùi Nhiên hung hăng
nhét mì tương vào tay Phương Mặc.
"Là, là Tiểu Nhiên à. . . . . ." Thần tình
hốt hoảng của cô tựa như viết 'vừa rồi tôi không
nhìn thấy cô vào'.
Sửng sốt khoảng một giây, Tiếu Đằng
Tĩnh nhanh tay lấy chiếc túi hàng hiệu Gucci mẫu
mới nhất đặt trên mặt tủ đưa tới trước mặt Bùi
Nhiên, nhẹ nhàng nói, "Tiểu Nhiên, em xem có đẹp
không này, đây là chị mua cho em. Thần Vũ được
cưng chiều từ nhỏ, lớn lên cũng sẽ có chút
chuyên quyền. Sau này em thích cái gì thì cứ nói
với chị, ngàn vạn lần đừng để anh ấy mua, sẽ có
hại đấy."
Lời này người ngoài mà nghe thấy chắc
phải vô cùng cảm động. Quả nhiên Phương Mặc
liền xám mặt, điều này làm cho anh nhớ đến
chuyện Bùi Nhiên xách túi hàng hiệu còn cùng An
Thần Vũ nắm tay nhau nữa.
"Mong chị chú ý cách dùng từ khi nói
chuyện, tôi bảo An Thần Vũ phải mua đồ cho tôi
lúc nào?" Bùi Nhiên ôn hoà nói.
Bị nói như thế, Tiếu Đằng Tĩnh nghẹn
ngào, dáng vẻ đáng thương cầm chiếc túi không
dám nói gì, nếu bộ dạng đó mà được người qua
đường nhìn thấy, nói không chừng Bùi Nhiên còn
bị nghìn người chỉ chỏ.
Màn kịch này đúng lúc được cậu thanh
niên cùng phòng bệnh nhìn thấy, cậu lặng lẽ bước
vào, cổ co rụt lại, vẻ mặt khủng bố nhìn Bùi Nhiên,
mà người đẹp tóc xoăn ở phía đối diện đang bị Bùi
Nhiên bức đến tiến thoái lưỡng nan, như muốn
khóc.
"Ha ha, em gái của chồng cùng chị dâu
cãi nhau kìa. . . . . ." Cậu thanh niên vuốt vuốt đầu
nói nhỏ, liếc mắt nhìn Phương Mặc.
"Cô ta không phải chị dâu của tôi." Bùi
Nhiên nghiêm mặt giải thích.
"Đúng vậy, tôi, tôi không phải." Tiếu
Đằng Tĩnh lau nước mắt, bộ dạng này ngược lại
như là bị Bùi Nhiên áp bức cô phải tạm thời nhân
nhượng vì lợi ích toàn cục. Bùi Nhiên giận dữ,
người đàn bà này lại vờ đáng thương, dùng chiêu
này để lấy sự đồng tình của đàn ông!
Chợt nhớ tới mới vừa rồi anh trai còn ôm
cô ta, Bùi Nhiên nổi giận, hổn hển liếc mắt nhìn
Phương Mặc một cái, sắc lang! Sau đó quay đầu
chạy ra ngoài, hít thở không khí.
Tiếu Đằng Tĩnh đứng yên gọi "Tiểu Nhiên,
Tiểu Nhiên" rồi chạy đuổi theo.
"Số anh tốt thật đấy, có một người phụ
nữ xinh đẹp như vậy. Mà sao thấy hơi quen mắt
nhỉ." Dường như đã nhìn thấy trên tờ tạp chí nào
đó. Cậu thanh niên tỏ ra cực kỳ hâm mộ.
Phương Mặc vẫn hờn dỗi cầm mì tương
trong tay, bên tai còn vang lên lời nói của Quyên
Tử "Tiểu Nhiên không ở trong phòng."
"Anh nhầm rồi."
"Sao?"
"Cái cô tóc xoăn đó không phải là cô gái
của tôi, cô tóc dài đen bóng mới là." Đột nhiên
anh đặc biệt muốn nói dối.
"Hắc hắc, tôi thật cảm thấy cô tóc xoăn
không tồi đâu, vừa nóng bỏng vừa có cá tính!"
"Vậy anh đuổi theo cô ta đi." Phương Mặc
đột nhiên cảm thấy tâm tình tốt hơn nhiều, mở cà
mèn ra, vui vẻ ăn mì tương do 'cô gái của mình'
mua.
Trên tầng tám của bệnh viện, sân thượng
trắng trống trãi, Tiếu Đằng Tĩnh đi giày cao gót lộp
bộp lộp bộp đuổi theo, Bùi Nhiên không nghĩ tới
sức lực của người phụ nữ này lại mạnh như thế, đi
giày cao gót còn có thể chạy nhanh như vậy, đối
với cô đi giày cao gót không khác gì đi cà kheo, là
tạp kĩ có yêu cầu cao độ.
"Đứng lại!" Tiếu Đằng Tĩnh chạy lên phía
trước chặn đường Bùi Nhiên.
Vẻ điềm đạm đáng yêu ban nãy đã biến
mất hầu như không còn, người phụ nữ này đã trở
về với 'bản sắc' riêng của mình, mạnh mẽ mà sắc
bén.
"Nếu giở 'bản sắc' của mình ra sớm một
chút, nói không chừng anh tôi còn có thể thích cô
đấy." Bùi Nhiên châm chọc khiêu khích.
Tiếu Đằng Tĩnh hoàn toàn không thèm để
ý đến việc Bùi Nhiên cười nhạo mình, lấy tay
nghịch nghịch mái tóc luôn được chăm sóc cẩn
thận, vẻ mặt đắc ý, "Đêm qua tôi tìm An Thần Vũ
chơi mạt chược, đáng tiếc. . . . . . Gọi điện thế
nào cũng không thông, cuối cùng tôi tự mình lái
xe đến Cảnh Thịnh đảo, thím Lí nói cho tôi biết
anh ấy đang ở phòng ngủ tiếp đón một cô gái họ
Bùi. Thật đáng tiếc, tối hôm qua chơi mạt chược
đành phải ba thiếu một." Tiếu Đằng Tĩnh ý vị
thâm trường, Bùi Nhiên nghe xong mà phát hoảng,
cắn răng.
Vừa lòng khi nhìn thấy thần sắc kinh hãi
của Bùi Nhiên, Tiếu Đằng Tĩnh lần đầu tiên hòa
nhau một ván, vẻ mặt cực kỳ đắc ý, cuối cùng còn
nhẹ nhàng vỗ vỗ vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng
trẻo của Bùi Nhiên, "Nhóc, mày có tư cách gì mà
đòi đấu với chị?"
Dứt lời, người phụ nữ hăng hái nhấc đôi
giày cao gót cao bảy phân bước đi, vòng eo tinh tế
mềm mại vặn vẹo như một mỹ nữ xà.
Bùi Nhiên sợ sệt đứng im tại chỗ, thậm
chí giây phút đó cô còn ảo tưởng kéo Tiếu Đằng
Tĩnh tới nhà xác để diệt khẩu, cô ta. . . . . . Nếu cô
ta nói lung tung trước mặt anh trai thì cô biết phải
làm gì bây giờ?
Không lâu sau Quyên Tử về lấy máy tính
cho anh trai cũng đến, cô tức giận trừng mắt nhìn
khuôn mặt tươi cười của Tiếu Đằng Tĩnh, quay đầu
nói nhỏ với Bùi Nhiên, "Tớ ngửi thấy mùi của hồ ly
tinh!"
Cũng không biết Tiếu Đằng Tĩnh có nghe
thấy hay không, dù sao với hành động siêu cường
của cô, phàm nhân tuyệt đối không thể phát hiện
ra.
Quyên Tử ngoài cười nhưng trong không
cười nói, "Yêu, Tiếu Tả, nhìn kỹ mới phát hiện làn
da của cô tốt thật đấy."
Tiếu Đằng Tĩnh vừa nghe, khóe miệng vừa
lộ rõ vẻ đắc ý, kỳ thật làn da của cô so với thiếu
nữ mười tám tuổi cũng không khác biệt lắm, đáng
tiếc lời nói ác độc Quyên Tử luôn khiến người ta
đau tim, tiếp tục cười tủm tỉm nói, "Thấy thế nào
cũng không giống 30 tuổi, tôi thấy nhiều nhất chỉ
29 thôi!"
Tiếu Đằng Tĩnh sửng sốt, sắc mặt cô từ
hồng chuyển sang xanh! Cô, cô. . . . . . Rõ ràng
mới 24 tuổi mà.
Bùi Nhiên vừa tức giận vừa buồn cười liếc
mắt nhìn Quyên Tử.
Luận công phu miệng lưỡi, Quyên Tử
nham hiểm ác độc, nếu chịu khó dồn toàn lực thì
càng kinh khủng. Tuy rằng cô chưa thể theo kịp
Tiếu Đằng Tĩnh, nhưng với tính cách luôn tỏ ra khí
phái trước mặt công chúng của mình, Tiếu Đằng
Tĩnh cũng không thể làm khó cô!
"Ha ha, cô đúng là biết nói đùa." Tiếu
Đằng Tĩnh cười mỉa mai.
Đáng tiếc cậu thanh niên bên giường đối
diện muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân, không ánh
mắt nói, "Ha ha, tôi thấy người đẹp này cùng lắm
là 20 tuổi."
'Xoẹt' tia X đóng băng đánh thẳng vào
chàng thanh niên, Quyên Tử lộ vẻ mặt hung
tợn, ngoài cười nhưng trong không cười nói, "Chú
à, ánh mắt chú chắc cũng không được tốt lắm nhỉ,
ôi, xem cái gì đây, chân dung tuyệt thế của ngôi
sao nữ! Chậc chậc, nội dung thiệt là có chiều
sâu!"
Cậu thanh niên xấu hổ cầm lấy cuốn tạp
chí, hồng hộc nhìn Quyên Tử, sắc mặt biến thành
màu gan lợn.
Bùi Nhiên cùng Phương Mặc nhìn nhau.
Quyên Tử ngồi bên giường người ta, nước
miếng bay lung tung cùng tranh luận với cậu xem
ngôi sao nữ nào là nóng bỏng nhất, người nào
thanh thuần nhất, cuối cùng cô vỗ đùi, hớn hở nói,
"Cậu thật là lạc hậu, đi mua mấy thứ lỗi thời bán
vỉa hè? Toàn bộ sách của anh tôi đều là hàng mới
nha! Tôi còn tồn một đống, đều là hàng kinh điển,
hôm nào có dịp sẽ cho cậu mượn về nhà mà
nghiên cứu."
Cậu thanh niên run giọng, "Cô. . . . . .
Cô?"
Quyên Tử lộ ra vẻ mặt khinh thường, "Cô
cái gì mà cô, đàn ông mà rụt rè cái gì!"
Bùi Nhiên bị Quyên Tử khoác lác cũng có
chút tò mò, nghiêng đầu hỏi Phương Mặc, "Anh,
giá sách của Tương Minh hay thật đấy, anh đã
xem chưa?"
"Không biết, chưa từng thấy."
Phương Mặc tựa hồ có chút xấu hổ, chính
xác thì mấy thứ kia anh chưa từng thấy, nhưng
không có nghĩa là không hiểu, vì thế vô cùng lo
lắng dặn dò Bùi Nhiên, "Tiểu Nhiên, anh cảm thấy.
. . . . . Em nên duy trì khoảng cách với Quyên Tử,
ngàn vạn lần đừng để cô ấy dụ dỗ."
Sau khi giáo dục cậu thanh niên thuần
khiết xong, rốt cuộc thì Quyên Tử cũng phát hiện
mục tiêu của cô là Tiếu Đằng Tĩnh, ngược lại còn
cười hì hì chạy về, một chút cũng không phát hiện
ra Phương Mặc coi cô như con mãnh thú và dòng
nước lũ.
"Cuối cùng cũng nói xong rồi, tôi khát
quá, Tiếu Tả, cô đi với tôi ra ngoài mua kem cho
mọi người ăn đi."
Tiếu Đằng Tĩnh nghiễm nhiên không
muốn đi, đáng tiếc không đợi cô cự tuyệt, Quyên
Tử đã dùng hết sức lực kéo cô ra ngoài cửa.
"Tiểu Nhiên không ăn kem đâu, mua cho
cô ấy chai nước ấm."
Bùi Nhiên giận dỗi chọc chọc vào cánh
tay Phương Mặc, cô muốn ăn kem, Phương Mặc
lại làm như không thấy.
"Vì sao không để cho em ăn?"
"Dì nhà em* sắp tới rồi." Phương Mặc nhỏ
giọng nói. Bùi Nhiên đỏ mặt. (*: tới tháng)
"Anh muốn đi toilet."
"À, ừ?" Bùi Nhiên ngửa đầu nhìn thấy chai
nước biển mới vừa treo đã còn một nữa.
"Cầm theo giúp anh." Phương Mặc nói
xong đã đi giầy vào, mặt Bùi Nhiên chợt ửng đỏ.
Cậu thanh niên cô đơn hâm mộ mở miệng
nỉ non, "Có phụ nữ thật tốt."
Lần đầu tiên vào toilet nam, cô mặt đỏ tai
hồng, tay không biết nên làm thế nào. Phương Mặc
quay đầu lại thúc giục, "Vào đi, không có ai đâu."
"Vâng." Bùi Nhiên đỏ mặt đi vào, vội vàng
xoay người, không dám liếc mắt nhìn Phương Mặc.
Tuy nói là thanh mai trúc mã, nhưng ít
nhiều vẫn có chút xấu hổ.
"Em đừng kéo ống chặt như vậy, anh phải
rửa tay."
Phương Mặc cố làm mặt trấn tĩnh rửa tay
thật nhanh.
"Ừ, biết rồi." Cô đỏ mặt.
Bùi Nhiên cúi đầu, nơm nớp lo sợ đi sau
Phương Mặc, vì mấy ý nghĩ miên man vừa rồi của
mình trong hơn mười giây ngắn ngủi kia mà cảm
thấy xấu hổ, vội vàng lắc lắc đầu, đi nhanh để
đuổi kịp theo bước chân của anh trai.
Phương Mặc ngồi ở đầu giường, yên lặng
mở ra bản ghi chép xem xét tình trạng của công
ty. Trái tim Bùi Nhiên lại bắt đầu dao động theo
biên độ nhỏ, dựa theo ước định của cô với An
Thần Vũ, nợ nần hẳn là đã được trả đủ, lẽ ra anh
trai phải tỏ ra thật mừng rõ, hô to thị trường chứng
khoán có kỳ tích mới đúng chứ!
Đáng tiếc Phương Mặc nhìn vài lần, sắc
mặt càng ngày càng đen, sau đó yên lặng khép
lại.
Trực giác của Bùi Nhiên cho thấy không
ổn, run giọng hỏi, "Anh, tình trạng công ty thế nào
rồi?"
"Còn có thể thế nào, vẫn thế thôi!"
Tâm trạng của Bùi Nhiên chìm xuống đáy
hồ, An Thần Vũ lại dám lật lọng! Tiểu nhân đê
tiện!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro