Chương 16: Bức bách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhân sinh thật sự là kỳ diệu, An Thần Vũ
chưa bao giờ phải chờ đợi tâm tình của một người
phụ nữ, chờ mong, lo lắng, vui sướng còn có phần
phẫn nộ, ngũ vị tạp trần khó có thể diễn giải hết.
Sao thời gian trôi chậm thế nhỉ? Anh
ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ
mua ở cuộc đấu giá lần trước, có phải máy móc
xảy ra vấn đề rồi hay không?
Người hầu cẩn thận tỉ mỉ sấy tóc cho anh,
sau đó mới lặng lẽ đi ra. An Thần Vũ mặc một bộ
áo ngủ màu trắng, cổ áo thông thoáng, cơ thể
được thường xuyên tập luyện như ẩn như hiện,
bằng phẳng rắn chắc mà không khoa trương,
quyến rũ chết người. Từ trước tới nay, phụ nữ chỉ
cần liếc mắt một cái sẽ bị mê hoặc không kiềm
chế được, nhưng anh lại thấy Tiểu Nhiên sẽ không
như vậy, Tiểu Nhiên nhất định rất ngại ngùng.
Ngoài cửa truyền đến giọng của quản gia,
"An tiên sinh, Bùi tiểu thư đến."
"Cho cô ấy vào." Anh nhẹ nhàng thở ra,
cuối cùng cô cũng đến.
Bùi Nhiên chưa bao giờ nhìn thấy ngôi
nhà nào lại xinh đẹp giống cung điện đến thế,
càng đừng nói bên trong, những đồ vật trang trí
tinh xảo xa hoa này khiến cho người ta hoa mắt,
có vài thứ còn không biết gọi tên là gì. Lưng đeo
chiếc túi vải, cô nhắm mắt lại đi theo quản gia.
Nghĩ mãi cũng không có ý tưởng gì, đều
là bán thân, cô không thể tìm ra lý do gì để khiến
mình thánh khiết, khiến mình không thẹn, chỉ có
thể chết lặng.
Phòng ngủ của An Thần Vũ còn lớn hơn
gấp ba lần so với tất cả các phòng trong nhà cũ
của cô gộp lại, khắp nơi đều là các thiết kế được
chạm khắc tinh tế, nhất là bình hoa thủy tinh trên
bàn trà, thật khá, Bùi Nhiên chưa từng thấy cái nào
đẹp như thế.
Chiếc giường lớn màu xám đầy nam tính
đặt sát cửa sổ, chế tác tinh xảo, lúc này, trong
mắt Bùi Nhiên lại trở nên cực kỳ kinh khủng. Gần
cô nhất chính là bộ sô pha màu trắng, Bùi Nhiên
chưa bao giờ nghĩ rằng gia cụ cũng có thể làm
nghệ thuật đến vậy. Đáng tiếc người ngồi trên sô
pha lại khiến cô không dám nhìn thẳng vào.
An Thần Vũ lấy điếu thuốc ra định hút,
ánh mắt bỗng nhiên tạm dừng khoảng một giây
trên khuôn mặt tái nhợt của Bùi Nhiên, do đó anh
để lại điếu thuốc lên bàn trà.
Cô mặc một chiếc áo dài tay cùng một
cái quần bò cũ, trên lưng còn đeo túi vải. Không
chút trang điểm dù là sơ sài, khuôn mặt trắng
noãn nhỏ nhắn kết hợp với mái tóc dài đen bóng
càng khiến người ta cảm thấy thương tiếc. Dường
như không thói quen bị người khác nhìn chằm
chằm giống như đánh giá hàng hóa, Bùi Nhiên có
chút bối rối bất an.
"Lại đây." Anh vươn một bàn tay về phía
cô, nở nụ cười dịu dàng.
Bùi Nhiên không đưa tay cho anh, mà đưa
hai tờ hiệp nghị đã đóng dấu vào tay anh.
"An tiên sinh, đây là hiệp nghị, hy vọng. .
. . . . Hy vọng anh không lừa chúng tôi, nếu không
tôi. . . . . . Tôi sẽ đưa nó cho tòa soạn báo."
"Cô không sợ sẽ tổn hại đến thanh danh
của mình sao?" Anh tò mò hỏi.
Bùi Nhiên lại lộ vẻ kinh hoảng nhìn anh,
như sợ anh đổi ý, "Tôi không sợ."
Anh nhìn kỹ n lần hiệp nghị: Sau tối hôm
nay, bắt đầu từ ngày mai ngày xx tháng xx năm
2010, số tiền hai triệu mà công ty đầu tư của
Phương Mặc đã nợ sẽ được xóa bỏ, Đế Thượng
không được làm khó nữa.
Quả nhiên vẫn là tuổi còn nhỏ, không hiểu
lòng người hiểm ác, nếu hắn muốn làm khó thì
chẳng thiếu phương pháp khác. Nhưng mà An
Thần Vũ vẫn thoải mái ký tên đồng ý, cười nói,
"Còn điều gì muốn phân phó nữa không?"
"Không có."
Cô cúi đầu, tóc che mất nửa khuôn mặt,
chặn lại những bức rứt trong nàng.
"Sau cánh cửa màu đỏ kia là phòng tắm,
vào tắm đi, quần áo đã chuẩn bị tốt rồi." An Thần
Vũ tận lực tứ bình bát ổn nói, ánh mắt kín đáo
không chịu buông tha bất kì một biểu tình nào của
Bùi Nhiên.
Bàn tay nhỏ bé của cô lặng lẽ nắm chặt
sợi dây của túi vải, nhưng không nói gì nữa, chậm
rãi đi về phía cánh cửa chuẩn bị thay đổi cả cuộc
đời cô.
Phòng tắm này quá lớn khiến cô hơi sợ,
Bùi Nhiên còn tưởng rằng là phòng tắm hơi.
Bồn tắm lớn màu trắng tỏa mùi hương dễ
chịu, rải đầy cánh hoa hồng, Bùi Nhiên không
thích ngâm mình trong bồn tắm lớn, hơn phân nửa
là không sử dụng, thế nên cô mở vòi hoa sen,
chậm rãi đưa người vào, dòng nước từ đỉnh đầu
chảy xuống toàn thân, đem toàn bộ mồ hôi cùng
nước mắt của cô che lấp đi, rốt cuộc đã không
phân biệt được đâu là kiên cường đâu là yếu ớt.
Thật hy vọng thời gian ngừng trôi tại giờ
phút này, cô rất sợ hãi, sợ khi đẩy cánh cửa kia ra
sẽ nhìn thấy An Thần Vũ.
Cô bị hạ huyết áp, thế nên nước ấm từ vòi
hoa sen phun ra làm cho cô bắt đầu choáng váng,
Bùi Nhiên nhanh chóng tắt nước, lau khô cơ thể,
chạy ra gần cửa, cố gắng tránh xa hơi nóng đang
lan tỏa.
Trong gương là một cô gái trẻ có dung
nhan xinh đẹp, dáng người mảnh khảnh, Bùi Nhiên
nhìn đến xuất thần. Trong lòng bất kì cô gái nào
cũng đều có một giấc mộng, đó là được ở bên
bạch mã hoàng tử của mình, đáng tiếc hiện giờ
bạch mã hoàng tử của cô rất yếu ớt, cần cô bảo
vệ.
Cô sẽ chờ hoàng tử dần dần hồi phục, nếu
ngày nào đó anh còn nhớ rõ lời của cô.
Tối nay phải tạm biệt chính mình.
Không nghĩ tới An Thần Vũ đã chuẩn bị
tốt quần áo cho cô, số size còn thích hợp hơn là
cô nghĩ. Cẩn thận mặc chiếc áo ngủ màu trắng
vào, ngẩng đầu nhìn vào trong gương, có thể là do
lực ngẩng đầu quá mạnh làm cô thấy choáng
váng, phải vội vàng bám vào mặt bàn đá cẩm
thạch. Cố gắng bình tĩnh, tự nói với bản thân rằng
nhất định phải trấn tĩnh, mặc kệ sau đó sự việc có
đáng sợ bao nhiêu đi chăng nữa cũng phải trấn
tĩnh, sáng mai còn phải đi thăm Phương Mặc, cô
muốn mình thể hiện một trạng thái tốt nhất.
Túi vải đột nhiên rung lên, Bùi Nhiên vội
vàng lấy di động trong đó ra.
"Tiểu Nhiên." Đầu bên kia truyền đến
thanh âm suy yếu của anh trai.
"Anh, chưa ngủ à?"
"Anh nhớ em. . . . . ."
Chỉ một câu thông báo, trong nháy mắt
đã khiến trái tim cô đập nhanh hơn.
"Mau ngủ đi, phải tĩnh dưỡng thật tốt thì
mới nhớ em được chứ."
"Tiểu Nhiên."
"Ừm?"
"Cho dù thế nào đi chăng nữa cũng phải
chờ anh, được không? Anh nhất định sẽ gây dựng
sự nghiệp như những người đàn ông khác, bất kể
đối mặt khó khăn vất vả gì, em đều phải bảo vệ
bản thân mình, chỉ có như vậy, anh mới có thể
yên tâm."
"Được, em nhất định sẽ bảo vệ mình thật
tốt."
" Tiểu Nhiên. . . . . ." Chàng trai vài lần
muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng líu ríu nói một câu
mà ngay cả chính anh cũng không nghe rõ, "Anh
yêu em."
"Mau ngủ đi, sáng mai em sẽ mua bữa
sáng cho anh."
"Anh muốn gặp em, không biết vì sao anh
luôn gặp ác mộng, mơ thấy em đã xảy ra chuyện,
anh rất sợ hãi. . . . . ." Rốt cuộc cũng nói ra được
tình hình thực tế, anh sợ Tiểu Nhiên sẽ cười nhạo
anh.
"Em, em không sao. . . . . ."
"Bây giờ em đến đây được không, anh
muốn đêm nay em ở bên anh." Phương Mặc cầu
xin trong bất lực.
" Anh. . . . . ." Bùi Nhiên thở ra một ngụm
khí lạnh, không biết An Thần Vũ khi nào thì vào
được, bất động thanh sắc đứng ở phía sau cô, bá
đạo nắm lấy bàn tay trắng nõn đang cầm di động
của cô, ngược lại nhẹ nhàng ghé vào bên tai cô,
nói nhỏ, "Tắt điện thoại."
"Cũng muộn rồi, em sợ bóng tối lắm,
anh, đêm mai em nhất định sẽ ở cùng anh, được
không?" Cô gắt gao cắn môi dưới, tự nói với bản
thân rằng nhất định phải mỉm cười, tay An Thần
Vũ đã tự nhiên đặt lên trên vai cô.
'Cạch', An Thần Vũ thay cô dập điện
thoại, tùy tay ném điện thoại vào bồn rửa mặt. Bùi
Nhiên cả kinh, vội vàng vớt điện thoại lên, không
ngừng chà lau, đây là món quà mà anh trai mua
tặng cô. . . . . .
"Thích di động thì nói cho tôi biết, tôi sẽ
tặng cô một trăm cái còn tốt hơn cái này gấp vạn
lần." Hắn sủng nịch nói lời ngon tiếng ngọt, trong
lòng lại ngứa ran, ý đồ bất lương trong đáy mắt
cũng hiện lên rõ ràng.
". . . . . ."
Hai tay bất lực bám nhanh vào mặt bàn
đá cẩm thạch, Bùi Nhiên cứng nhắc đứng yên tại
chỗ, nhìn cô gái trong gương, khuôn mặt kia làm
cô thấy sợ, không có thống khổ cũng không có
dao động, chết lặng giống như là một người khác.
"Đi theo tôi." Hắn nắm lấy bàn tay lạnh
băng của cô, giống như dắt một con chó nhỏ. Bả
vai Bùi Nhiên nhẹ nhàng run rẩy.
Hiến máu cộng với tuột huyết áp, mệt
mỏi, vô lực không ngừng tăng lên, cũng mặc kệ
anh muốn làm gì cô, Bùi Nhiên đều im lặng chấp
nhận. Lôi kéo bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo, An Thần Vũ
bỗng nhiên phát hiện chính mình kỳ thật cũng
thích cô, cũng không để ý đến việc giữ cô ở lại
bên người, nhưng điều kiện tiên quyết là cô phải
cùng Phương Mặc phân rõ giới hạn.
Từ sau khi xem qua video nặc danh kia
thì ý tưởng này lại càng ngày càng tăng, hắn cũng
không muốn mình chịu thiệt, thích cái gì thì nhất
định phải tranh thủ. Về phần kẻ nặc danh kia, hắn
đang điều tra, tin rằng rất nhanh sẽ có kết quả.
Trước kia bị cảm lạnh, giọng của cô rất
khan, ngay cả nuốt nước bọt cũng đau, cũng
không dám lên tiếng, nhắm chặt hai mắt lại.
Nửa đêm cô từ ác mộng tỉnh lại, sắc mặt
trắng bệch khiến ai thấy cũng không đành lòng,
An Thần Vũ hỏi cô làm sao vậy, cô nói không nên
lời, thản nhiên liếc mắt nhìn hắn rồi rơi vào hôn
mê.
Treo một lọ đường glu-cô, hai mũi thuốc
hạ sốt, trong lúc đó người có kinh nghiệm nhất ở
đây là Lí thẩm đã bón cho Bùi Nhiên đang gần như
hôn mê một bát canh nhân sâm táo đỏ. Cho đến
nửa đêm gần về sáng, khi An Thần Vũ lần thứ
mười ba đặt tay lên trán Bùi Nhiên, nhiệt độ mới
bắt đầu giảm xuống.
Cô luôn miệng nói lầm rầm, đa phần là
ngủ thiếp đi hơn mười phút, hai hàng lông mày
luôn nhíu lại, ngẫu nhiên sẽ từ trong ác mộng đột
nhiên khẽ run rẩy, An Thần Vũ không biết làm sao
đành phải kéo cô vào lòng mình.
Bởi do hiến máu, thân thể Bùi Nhiên càng
ngày càng lạnh, đối với nguồn nhiệt vây quanh
mình chỉ có thể giống như người thiếu oxi gặp
không khí, ôm chặt lấy.
Bác sĩ nói Bùi Nhiên nhất định sẽ xuất
hiện hiện tượng rét run cùng với việc các đốt ngón
tay run rẩy, ngoài ra chỉ cần cung cấp đầy đủ chất
dinh dưỡng, về sau nếu điều dưỡng tốt, sẽ không
nguy hiểm đến sinh mệnh.
Cũng lần nữa nhắc nhở phải cho cô dùng
những đồ ăn bổ máu, bởi vì cô đã bị tuột huyết áp
lại vừa mới hiến một lượng máu quá lớn. Quan
trọng nhất là ..., nhóm máu AB RH âm tính của cô
cực kỳ hi hữu trên đời này!
Trước khi đi, bác sĩ gia đình còn xấu hổ
cười cười, hàm súc nói, "Thần Vũ, người ta còn là
thiếu nữ, cậu phải biết thương hương tiếc ngọc
chứ."
"Ai nói với ông tôi không thương hương
tiếc ngọc!" An Thần Vũ nghiêm mặt lại.
"Ách, vậy sao cô ta lại thảm như vậy, chỉ
tuột huyết áp cũng không đến nỗi thế." Trước khi
An Thần Vũ nổi giận, bác sĩ nhanh chóng mở cửa
chạy ra ngoài.
"Hiến máu? Ngu ngốc, cô cho là hiến
toàn bộ lượng máu trong cơ thể có thể bồi thường
nổi hai triệu sao!" An Thần Vũ nghiến chặt răng,
cánh tay không tự chủ được ôm chặt cô hơn.
Mà cô, lần đầu tiên không phản kháng,
mềm mại vô lực dựa vào lòng hắn, không chút
cảm giác. Cô chỉ nghĩ đến anh trai một mình nằm
ở bệnh viện, liệu anh có cô đơn không, có đau đớn
không. . . . . .
"Đêm nay không tính, tôi muốn cô dùng
cả đời mà hoàn lại."
Giọng nói trầm ngâm của gã đàn ông
giống như ma chú, định đoạt một đời cô, bàn tay
lưu luyến nắm lấy cằm cô.
Để bản thân biến thành bộ dạng này đến
tìm anh, còn không nói câu gì, may mắn là hắn
phát hiện ra sớm, nếu không rất có thể đã nguy
hiểm đến tính mạng của cô. Dù sao sau này cũng
còn nhiều thời gian, đêm nay cứ tạm tha cho cô
một lần vậy.
Lúc Bùi Nhiên ngủ say hô hấp rất thất
thường, có vài lần An Thần Vũ còn nghĩ rằng cô
ngừng hô hấp, vì vậy phải luôn nghe nhịp tim đập
của cô, mới xác nhận thực bình thường.
Cho đến giữa trưa ngày hôm sau, Bùi
Nhiên mới bừng tỉnh sau một cơn ác mộng, tầm
mắt nhìn quanh một vòng, thấy một chiếc đồng hồ
lớn, nhất thời trở nên luống cuống, bất chấp miệng
vết thương còn chưa khép lại, cô khập khiễng xỏ
dép lê vào rồi tìm di động của mình. Có tới mười
mấy cuộc gọi nhỡ!
"Tiểu Nhiên, em đang ở đâu?" Đầu dây
bên kia truyền đến giọng nói gấp gáp của anh trai.
"Em đang ở trường. Anh, em xin lỗi, mấy
ngày trước em trốn học bị cô giáo phát hiện, cô
ấy gọi em lên văn phòng, đến giờ mới để em đi.
Bây giờ em sẽ đến gặp anh." Cô thử đi hai bước,
so với tối hôm qua thì sự đau đớn đã giảm bớt rất
nhiều, cố gắng một chút vẫn có thể che dấu được.
"Vậy à, thật không." Trong giọng nói của
Phương Mặc có một chút mất mác, Quyên Tử vừa
mới nói với anh tối hôm qua Bùi Nhiên không quay
về trường. Mà Bùi Nhiên cũng không trở về phòng
của cô và Quyên Tử.
"Đừng giận, như vậy không tốt cho cơ thể
đâu. Anh muốn ăn gì, em mua cho anh." Bùi Nhiên
nhanh chóng đổi quần áo, nhìn thấy mình trong
gương lại hoảng sợ.
Một đôi mắt thâm đen, đôi môi vốn đỏ
hồng giờ lại trắng bệch, còn nổi cả gân xanh,
người không biết không chừng còn nghĩ rằng cô
vừa mới bị bệnh nặng. Cô lấy băng cá nhân đã
chuẩn bị sẵn trước để che dấu hôn trên cổ. Nhìn
số mỹ phẩm trên bàn trang điểm mà An Thần Vũ
đã chuẩn bị cho cô, Bùi Nhiên do dự mãi, vẫn cầm
lấy một thỏi son bóng màu cam mật, thoa nhẹ lên,
để nhìn qua trông có chút thần sắc, không đến
mức dọa Phương Mặc phải sợ.
Vừa đẩy cửa vào đã nhìn thấy cô gái lưng
đeo túi vải đang chuẩn bị làm động tác mở cửa ra,
hai người đều ngạc nhiên. Ánh mắt trầm thấp của
An Thần Vũ có chút băn khoăn dừng lại trên
khuôn mặt cô, đột nhiên cười lạnh thành tiếng,
"Trang điểm rồi à, đi gặp ai thế?"
"An tiên sinh, xin anh cho tôi thời gian,
tôi còn phải về trường." Cô cố gắng phớt lờ sự
châm chọc của đối phương
"Hiện giờ tôi đã là bạn trai cô, cô còn gọi
tôi là An tiên sinh, cô không thấy quá giả dối
sao?" Bùi Nhiên luôn luôn làm cho hắn phải nóng
gan cháy ruột mà như không có gì!
"Thực xin lỗi, đó chỉ là giao dịch, chuyện
này cũng là do An tiên sinh tự nói ra, chẳng lẽ
anh đã quên." Bùi Nhiên muốn đi nhưng lại không
thoát ra khỏi vòng tay của An Thần Vũ.
"Bùi Nhiên, tối qua nếu tôi không phát
hiện đúng lúc, giờ này có thể cô đã sốt cao, bệnh
tình nguy kịch. Cô nên cảm tạ tôi thế nào đây?"
"An tiên sinh, anh có thiếu thứ gì đâu,
sao phải gây sự."
"Tôi thích gây sự với cô đấy, bởi vì. . . . .
. Tôi thích cô."
"Vậy sao?" Bùi Nhiên nở nụ cười châm
chọc, "Anh và Tiếu Đằng Tĩnh đều có cách thích
người rất đặc biệt, tôi phải không nên cám ơn anh,
thì mới có thể thỏa mãn lòng tham vô tận của
ngài."
"Tôi sẽ không gây phiền toái cho Phương
Mặc nữa." An Thần Vũ đột nhiên thỏa hiệp.
"Đây vốn là điều nên tuân thủ trong hiệp
nghị. An tiên sinh, xin anh thương xót phóng tôi
mà cho tôi một con đường sống. Anh trai tôi bị
anh bức bách đến nỗi đã cắt mạch tự sát, giờ
đang ở bệnh viện chờ tôi, tôi là người thân duy
nhất của anh ấy." Cô ngẩng khuôn mặt tái nhợt
lên.
Hắn luôn luôn nói một không hai, là kẻ có
khả năng kiềm chế dục vọng rất mạnh, nhưng đây
lại là lần đầu tiên hắn không thể cự tuyệt. Vì vậy
mới nói ánh mắt trời sinh của phụ nữ có ma lực
khiến hắn phải đầu hàng. An Thần Vũ cố trấn tĩnh,
đứng đối diện với cô tầm ba mươi giây, hai tay đút
vào túi, cuối cùng hơi nhếch người sang một bên
để lộ chút khe hở, tùy tiện nói, "Lí thẩm đã làm
cơm gan lợn cho cô, còn nấu một bát canh nhân
sâm táo đỏ nữa, ăn xong rồi đi."
Hoàn toàn là khẩu khí ra lệnh.
". . . . . ."
"Buổi tối không cho phép ở cùng anh ta,
tôi muốn cô đúng bảy giờ mỗi tối có mặt ở chỗ
tôi."
"An tiên sinh, tôi không phải là loại phụ
nữ đó." Cô thập phần bi thương nhìn anh.
"Nếu cô không chập nhận được phương
thức này, vậy hãy kết hôn với tôi đi."
Anh chỉ đơn thuần nghĩ như vậy, không
muốn mất đi Bùi Nhiên. Rốt cuộc thì đó có phải là
yêu hay không?
Kỳ thật kết hôn cũng không có gì to tát
cả, cha mẹ đối với anh sớm đã không trông cậy
được gì, chỉ cần có thể lấy một người vợ khỏe
mạnh còn có thể sinh con là đã thỏa mãn lắm rồi.
Con trai nhà họ An rất thưa thớt, cha mẹ
hắn vô số lần tỏ vẻ cho dù là loại phụ nữ nào thì
bọn họ cũng chấp nhận. Đáng tiếc An Thần Vũ
luôn biết cách tra tấn hai người già, chơi không
biết mệt cái trò vương vấn bụi hoa.
Kết hôn thật ra cũng không tệ, anh có thể
hợp pháp giữ lấy cô, danh chính ngôn thuận khiến
cô cùng Phương Mặc phân rõ khoảng cách.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro