Chương 15: Sinh ly tử biệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bùi Nhiên đợi cho đến khi tất cả đèn
đường vụt tắt, Phương Mặc cũng chưa trở về.
Lao ra khỏi nhà, cô chặn một chiếc taxi
chạy thẳng đến sở cảnh sát, một cô gái dịu dàng
mảnh mai như vậy, giờ khắc này lại giống một con
thú nhỏ đang tức giận, liều lĩnh xông đến, không
quan tâm đến ánh mắt khác thường của mọi người
đang nhìn chằm chằm vào mình.
Một nữ cảnh sắt khoảng hơn ba mươi tuổi
tiến lên ngăn cô lại, Bùi Nhiên không biết nữ cảnh
sát này muốn làm gì, nhưng mà cô ấy mặc chế
phục nên có lẽ sẽ biết thông tin về anh trai!
"Tiểu thư, xin hỏi cô đến báo án hay là. .
. . . ."
"Tôi muốn tìm Phương Mặc, hôm trước bị
đưa vào đây, bây giờ hẳn là đã thả người rồi, vì
sao anh ấy còn chưa về nhà." Bùi Nhiên rất nhỏ
nhẹ, chưa bao giờ làm mất hình tượng mà to tiếng
lần nào, nhưng lần này cô lại không khống chế
được mà lớn tiếng với một người phụ nữ vô tội.
Ánh mắt của mọi người tỏ rõ vẻ kinh
ngạc, một cô gái xinh đẹp, vậy mà tinh thần lại
không bình thường.
Cũng may vị nữ cảnh sát này có trình độ
cũng không tệ, nhìn gương mặt tái nhợt cùng ánh
mắt mờ mịt của Bùi Nhiên đã đại khái đoán ra gần
đây tinh thần của cô gái này không tốt lắm, phải
chịu sự kích thích.
"Tiểu thư, xin chú ý đây là nơi công cộng.
Cô lại đây, tôi giúp cô kiểm tra xem."
Không ngờ người ta lại khoan dung đối
với thái độ của mình, trong nháy mắt tất cả sự
phẫn nộ cùng nôn nóng của Bùi Nhiên toàn bộ đều
hóa thành sự mềm mại đến vô lực, cô giống như
con búp bê nhựa, cảm kích liếc mắt nhìn nữ cảnh
sát, yên lặng cất bước đi theo.
"Hôm trước đích xác có một người tên là
Phương Mặc vào đây, nhưng anh ta đã đi được
hơn năm tiếng rồi, tiểu thư, tôi thấy cô nên về
nhà trước đi, có lẽ lúc này anh ta đã sớm về đến
nhà rồi."
"Thật vậy chăng, anh ấy về nhà rồi sao?"
Bùi Nhiên không nghĩ ngợi gì nhiều mà tin tưởng
mỗi một câu nói của nữ cảnh sát, cô vội vàng nói
lời cảm tạ rồi thuê xe về nhà trọ Đông Giao.
Bàn tay cầm chìa khóa mở cửa run bật,
cô cố gắng tự nhủ để tinh thần hăng hái thêm rồi
chạy vọt vào hàng hiên, vào tất cả mọi không gian
mà anh có thể ở đó, phòng ngủ, toilet, phòng bếp,
ngay cả sô pha trong đại sảnh cũng đã tìm, anh
trai thật sự biến mất rồi. . . . . .
Bùi Nhiên suy sụp ngồi xuống sàn nhà,
ngọn đèn nhá nhem trong đêm khuya như ẩn như
hiện trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cuối cùng
cô vừa khóc vừa gọi điện thoại cho Đồng lão đại,
cô thật sự không còn ai để có thể dựa vào.
"Không thấy anh ấy đâu cả, ô ô. . . . . ."
Anh trai không cần cô nữa sao, sau khi đi khỏi sở
cảnh sát, lẽ ra anh phải chạy như bay tới gặp cô,
để cô an tâm, vậy mà bây giờ ngay cả bóng dáng
của anh cũng đều không thấy, di động cũng khóa
máy. Có một loại dự cảm xấu khiến Bùi Nhiên đau
đớn như con chuột bạch, quay cuồng nghẹt thở
trong nhà giam.
Đầu bên kia điện thoại Đồng lão đại còn
đang ngái ngủ, "Không thấy anh em đâu cả" những
lời này không có vẻ gì là to tát lắm, nhưng khi anh
nghe thấy một Bùi Nhiên luôn luôn thích cười lại
đang khóc, nhất thời cảm thấy được tình thế không
ổn, "Tiểu Nhiên, em đừng khóc, rốt cuộc đã xảy ra
chuyện gì?"
Bùi Nhiên vừa khóc vừa kể chuyện anh
trai vào sở cảnh sát đến nay vẫn chưa về, còn tắt
máy nữa, Đồng lão Đại đang nằm trên giường
bỗng ngồi bật dậy, thầm nghĩ, không thể như thế
được, bình thường phát sinh loại tình huống này
chỉ có một nguyên nhân, đó là đương sự nản lòng
thoái chí, ngay cả chống án cũng buông xuôi,
chuẩn bị tự sát!
"Tiểu Nhiên, em cứ bình tĩnh đã, bây giờ
anh mặc quần áo rồi sẽ lái xe tới đón em. Trước
tiên em thử suy nghĩ xem anh trai em có thể tiếp
xúc với những ai, gọi điện thoại hỏi mọi người
xem sao."
"Vâng." Bùi Nhiên khóc dập điện thoại. Cô
chạy vào phòng ngủ của anh trai, lục tung lên,
trong máy tính của anh có lưu trữ thông tin về bạn
bè, mà đó cũng là những người quen thuộc đối với
cô.
Gọi điện thoại cho Quyên Tử, cô đang ở
trong phòng bệnh của Tương Minh, Bùi Nhiên làm
bộ như không có việc gì rồi ân cần hỏi dò, biết
được anh trai không vào bệnh viện, vội vàng dập
điện thoại, lại gọi cho Lí Hải, Lí Hải đang ở thành
phố S, thì ra anh về nhà vay tiền giúp anh trai,
ngoại trừ cảm kích ra rốt cuộc Bùi Nhiên không
nói được lời nào khác. Cuối cùng là A Lượng, A
Lượng cũng như Lí Hải đều về nhà vay tiền, hai
người kia từ đầu tới cuối cũng chưa từng gặp anh
trai.
Sao mọi chuyện lại trùng hợp như vậy, tay
Bùi Nhiên cầm di động không ngừng run lên, cô
cảm thấy lạnh quá, lạnh đến cả răng cũng run
cầm cập.
Đột nhiên cô lại nghĩ tới một người, người
này không được tính là rất thân quen, nhưng mà
nghe nói cô ta thích anh trai, cho nên đối với phạm
vi hoạt động của anh hẳn là phải có sự hiểu biết
nhất định.
Nhanh chóng bấm số điện thoại, chỉ cần
còn một chút cơ hội Bùi Nhiên cũng sẽ không
buông tha.
"Ai đấy?" Bên đầu dây điện thoại truyền
đến thanh âm không khách khí.
"Chào chị, tôi là Bùi Nhiên, xin hỏi hôm
nay chị có gặp Phương Mặc không?"
"Phương Mặc, anh ấy làm sao vậy?"
Thanh âm kia rõ ràng đã thanh tỉnh hơn rất nhiều.
"Đêm nay anh ấy không về nhà, tôi hơi lo.
. . . . ."
"Được rồi, tôi sẽ tìm giúp cô." 'Đô', điện
thoại truyền đến âm thanh cúp máy.
Không lâu sau, Đồng lão đại lái chiếc xe
bánh mì của anh tiến vào dưới lầu, Bùi Nhiên vội
vàng bước vào xe, địa điểm đầu tiên mà hai người
cùng nghĩ đến là cầu vượt Bạc Vân, chính là nơi
phát sinh các vụ tự tử có xác suất cao nhất.
Trong lúc này, cơ hồ cứ khoảng hai phút
là Bùi Nhiên lại gọi di động cho anh trai một lần,
nhưng vẫn không liên lạc được.
Em xin anh tiếp điện thoại một lần thôi có
được không!
Anh, ngày mai sẽ không sao đâu, tại sao
anh không thể đợi thêm một ngày nữa?
Bùi Nhiên đau khổ vùi khuôn mặt nhỏ
nhắn vào lòng bàn tay, cô đã làm giao dịch với An
Thần vũ, chỉ cần qua đêm nay, mọi chuyện sẽ tốt
đẹp.
Phía Đông lộ ra ánh mặt trời, tia nắng ban
mai tao nhã chiếu khắp đại địa, ngày tàn mặt trời
lặn, tại một thành phố cá lớn nuốt cá bé thế này,
có người nào biết ai đã chết ai còn sống. . . . . .
Thời tiết không tốt lắm, gió cuốn đi tia ấm
áp cuối cùng còn sót lại của mùa hè, sự giá lạnh
lướt qua làn da con người, khiến sởn cả gai ốc.
Đồng lão đại tựa người vào hàng rào, chăm chú
nhìn thân ảnh nhỏ xinh đang đứng lặng im ở phía
trước, mái tóc dài thật đẹp, nhảy múa trong giá,
khiến người ta hoài nghi, Bùi Nhiên ngay sau đó
sẽ bay theo làn gió đi mất. . . . . .
Những người phụ nữ như vậy có ma lực
trời sinh khiến đàn ông cảm thấy thương tiếc,
Đồng lão đại thở dài đi về phía Bùi Nhiên, vỗ vỗ
vai của cô, "Đã một ngày một đêm không chợp
mắt rồi, để lão đại anh mời em ăn bữa cơm, trở về
ngủ một lát, nói không chừng Phương Mặc đã về
nhà rồi."
Một màn im lặng, vai bỗng nhiên trượt
khỏi lòng bàn tay, Bùi Nhiên ngửa người ra sau,
ngất đi trong lòng anh.
Bệnh viện.
Cô y tá trưởng nghiêm khắc cho rằng
Đồng lão đại là anh trai Bùi Nhiên, lớn tiếng trách
móc, "Cậu làm anh kiểu gì vậy, để em gái đến thế
này rồi mới đưa vào bệnh viện. Tôi thật sự nghi
rằng đã vài ngày cô ấy chưa được ăn cơm, còn
chạy loạn khắp nơi, bây giờ tuột huyết áp còn bị
phong hàn. Đầu năm nay mấy cô bé này cứ như
một đám ma vậy, liều mạng giảm béo, hận không
thể ngay cả xương cốt cũng muốn gọt, sau đó chỉ
còn lại một hai cái nội tạng ." Tổng cộng chỉ có
một trăm cân* mà còn chưa vừa lòng à? (*: 1kg
tương đương 2 cân)
Hiển nhiên, y tá trưởng nghĩ rằng Bùi
Nhiên vì giảm béo nên mới đói quá dẫn đến hôn
mê. Những trường hợp như vậy bệnh viện đã tiếp
xúc không ít.
"Tôi, tôi. . . . . ." Vô tội vuốt vuốt đầu,
Đồng lão đại á khẩu không trả lời được.
Trên giường bệnh, Bùi Nhiên đang được
truyền nước, sau khi nghe hộ sĩ nói xong, Đồng
lão đại cảm thấy dinh dưỡng của Bùi Nhiên không
điều độ, vội xỏ dép lê vào (anh vội vã chạy ra từ
phòng ngủ nên chỉ mặc quần đùi cùng dép lê) đi
tới mấy cửa hàng gần đó mua đồ ăn cho Bùi
Nhiên.
Mua một chén canh gà, năm cái bánh bao
thịt heo còn có một túi trái kiwi và vài món điểm
tâm nhẹ, Đồng lão đại đáng thương cảm thấy bản
thân đã biến thành anh trai của Bùi Nhiên mất rồi.
Phương Mặc à, lão tử nhất định phải tìm cậu để
tính sổ, nào có ai lại đem em gái mình cho người
khác như vậy chứ!
Bởi vì Bùi Nhiên còn đang ngủ say, cho
nên thời điểm Đồng lão đại đi mua đồ ăn nhân tiện
đi dạo loanh quanh luôn, cũng chỉ tầm một tiếng
mà thôi, khi trở lại phòng bệnh, cái cô y tá trưởng
hung hãn đó lại bắt đầu nổi bão, kích động đến nỗi
suýt nữa là dùng chai nước biển ném vào đầu anh.
"Không thấy em gái cậu đâu!" Thế này mà
gọi là anh trai sao, em gái bệnh thành như vậy,
anh ta còn có tâm tình đi dạo phố!
"A?" Hét lên một tiếng, Đồng lão đại bỏ
lại tất cả những thứ vừa mua rồi tông cửa chạy
như điên ra ngoài.
. . . . . .
Chưa bao giờ mẫn cảm với tiếng chuông
điện thoại đến thế, Bùi Nhiên rất sợ mình sẽ bỏ lỡ
cuộc điện thoại nào của anh trai, cho dù đang mê
man cũng không dám sơ sót. Khi tiếng chuông di
động vang lên tiếng thứ ba, cô đã giãy dụa ngồi
dậy.
"Chào cô, xin hỏi cô là Bùi Nhiên sao?"
"Vâng, là tôi."
"Cô là gì của Phương Mặc?"
"Tôi, tôi là em gái anh ấy."
"Tốt lắm, mong cô mau chóng tới phòng
bệnh XXX thuộc bệnh viện Y, thành phố T."
"Anh tôi làm sao vậy?" Bùi Nhiên vội
vàng hỏi, tay đã giật ống tiêm xuống.
"Có người phát hiện anh ta cắt cổ tay tự
sát."
"Hiện tại anh ấy thế nào rồi?" Khóc nức
nở còn pha chút run rẩy, Bùi Nhiên cắn chặt môi
dưới.
"Nhóm máu của anh ta vô cùng hiếm, là
RH âm tính, trước mắt kho máu của bệnh viện
chúng tôi không có loại máu này, Bùi tiểu thư,
mong cô mau chóng liên hệ với tất cả người thân
của anh ấy cung cấp máu cho chúng tôi."
Tìm mãi vẫn không thấy giầy, Bùi Nhiên đi
tạm một đôi dép lê vào rồi lao ra khỏi bệnh viện,
đi ngang qua đường lộ, những tiếng phanh chói tai
nối liền không dứt.
"Muốn chết à!"
"Con điên này chạy từ đâu ra vậy, mẹ nó,
coi như ông mày gặp xui xẻo!"
Một chiếc xe taxi vô tội thét chói tai dừng
lại trước mặt cô. Không nhìn lái xe vô cùng đau
khổ trách cứ, Bùi Nhiên mở cửa xe ra rồi bước
vào, "Bệnh viện Y, thành phố T, nhanh lên!"
Hung hăng trừng mắt liếc Bùi Nhiên một
cái, lái xe coi như thuần phác, mặc dù ngoài
miệng vẫn trách móc nặng nề, nhưng xe lại nhanh
chóng khởi động.
Người thân? Cô cùng anh trai làm gì có
người thân, Phương Hán Đồng đã sớm ngay cả
bóng dáng cũng không thấy, cô biết đi nơi nào mà
tìm? Nếu ông trời cảm thấy anh trai không nên
chết, xin hãy ban thưởng cho cô nhóm máu RH
âm tính, lấy ít hay nhiều cũng không quan trọng,
nếu anh trai chết rồi, cô không biết mình sẽ ra sao
nữa. . . . . .
Cửa chính của bệnh viện Y, thành phố T.
Bác lái xe nhìn cô gái đi dép lê đang chạy
trốn, đảo mắt vào đại sảnh bệnh viện, ông lắc lắc
đầu nhưng cũng không xuống xe đòi tiền, lúc đầu
vừa nhìn thấy ông đã biết đứa trẻ này trên người
hẳn là không có tiền!
Bệnh viện Y là bệnh viện tốt nhất thành
phố nhưng cũng là bệnh viện vô tình nhất thành
phố, câu đầu tiên mà họ hỏi không phải là có tìm
được người thân nào mang nhóm máu RH âm tính
không? Mà là thúc giục Bùi Nhiên trả tiền, phí giải
phẫu, phí thuốc thang, phí quản lí phòng bệnh
cùng với các loại chi phí khác, khiến cho Bùi
Nhiên không phân biệt được cái gì ra cái gì? Nhưng
cô cũng đâu phải người dễ bị bắt nạt, có lẽ bộ
dáng nghiến răng nghiến lợi của cô đã dọa được
tiểu hộ sĩ vừa rồi mới phân phối, tiểu hộ sĩ chỉ run
rẩy mắng một câu "Bệnh thần kinh" , sau đó cũng
để cô tới khoa máu thử máu.
Bác sĩ nghi ngờ đánh giá Bùi Nhiên, "Tiểu
thư, tôi thấy khí sắc của cô kém lắm, thể trọng
không quá một trăm cân, một lần hiến 400cc rất
nguy hiểm."
"Tôi. . . . . . Tôi không sao đâu, đó là khí
sắc di truyền của nhà chúng tôi, bác sĩ, xin ông
mau cho tôi thử máu đi, nói không chừng máu tôi
là RH âm tính đó!"
"Người nhà hay thân thích của cô đâu?"
"Tôi và anh trai là cô nhi."
"Thế à." Mới vừa rồi còn thề thốt nói là di
truyền, đứa trẻ này choáng váng quá nên nói
chuyện bừa bãi rồi.
Nhưng gương mặt bác sĩ vẫn thoáng hiện
lên chút đồng tình, đại khái là không muốn hai cô
nhi này từ nay về sau thiên nhân ngăn cách, do dự
mãi nhưng vẫn thử máu cho Bùi Nhiên. chỉ rút
300cc, hai người cắn chặt răng, ăn thứ ngon ngon
thì cũng sẽ gắng gượng nổi, chẳng qua là phải
chịu đựng một tí.
Đôi mi mệt mõi nhanh chóng khép lại,
nửa ngủ nửa mê, người chưa bao giờ tin vào quỉ
thần như nàng, ngồi trên ghế dài, một lần lại một
lần cầu nguyện cho nhóm máu của mình là RH âm
tính. Nhóm máu mà người đời đều e sợ thì với Bùi
Nhiên lại vô cùng quí giá, cầu mong ngàn vạn lần!
Kết quả xét nghiệm rất nhanh đã có, bác
sĩ nhìn thần sắc lo lắng bất an của cô gái, không
đành lòng, vì thế nhanh chóng tuyên bố kết quả: là
máu RH âm tính.
Thở phào nhẹ nhõm một hơi dài, cô nở nụ
cười.
Nhìn thấy máu mình từng giọt từng giọt
chảy vào thân thể anh trai, Bùi Nhiên chưa bao giờ
cảm thấy nhẹ nhàng đến vậy, đi lại thong thả mà
hai chân bắt đầu run run, nhẹ hẫng, ánh mắt khó
tập trung, đụng tường mấy lần
Cô gọi điện thoại cho Đồng lão đại, vui
mừng vừa khóc vừa nói với anh, cô đã tìm được
anh trai.
Khi Đồng lão đại cùng mọi người vội vàng
chạy tới bệnh viện, Bùi Nhiên đang bưng một bát
canh táo đỏ đi về phía phòng bệnh của Phương
Mặc.
Tiểu Linh Tử vội vàng chạy lên giúp cô bê
bắt canh, rồi lại mắng cô một chút. Bùi Nhiên chỉ
mỉm cười, cô cảm thấy ngày hôm nay thật thần
kỳ, thì ra trên đời thật sự tồn tại kỳ tích, RH âm
tính, là nhóm máu cực kì hiếm, vậy mà ông trời lại
ban cho cô!
Mọi người tặng rất nhiều thực phẩm dinh
dưỡng, Đồng lão đại lúc đầu còn chuẩn bị mắng
cho Bùi Nhiên một trận, nhưng vừa nhìn thấy đôi
môi không hề huyết sắc của cô nhất thời cảm thấy
hoảng sợ, nên cũng không nhẫn tâm mở miệng
nữa. Bởi người bệnh cần được yên tĩnh, mọi người
ngồi một lúc đành phải cáo từ, trước khi đi Tiểu
Linh Tử dặn Bùi Nhiên phải uống hết canh gà
trong camen giữ nhiệt.
Sau khi tiễn mọi người về hết, Bùi Nhiên
rót một ly nước, nhấp miếng bông nhẹ nhàng chà
lau đôi môi đẹp của anh trai, nếu không phải nể
tình anh đang suy yếu, thật muốn cho anh một cái
bạt tai.
"Phương Mặc, nếu chuyện như thế này
còn phát sinh một lần nào nữa, cả đời này em sẽ
không bao giờ tha thứ cho anh! Tự sát là hành vi
của người nhu nhược, không có gì đau khổ hơn cái
chết, chỉ cần còn sống là còn có hy vọng." Cô nhẹ
nhàng vuốt ve chữ 'xuyên' trên tráng anh, thiên
ngôn vạn ngữ đều bị chặn nơi cổ họng.
"Hận anh đi, Tiểu Nhiên." Anh đã sớm
tỉnh.
Mờ mịt ngẩng đầu lên, Bùi Nhiên than thở
khóc lóc, "Đương nhiên là em hận anh rồi! Hận
anh chết đi được! Nếu ngay cả anh cũng rời khỏi
em, vậy trên đời này em còn gì nữa đây?"
"Tiểu Nhiên, anh chết là xong hết mọi
chuyện, còn sống chỉ biết tăng thêm gánh nặng
cho em."
"Câm miệng! Em không cho phép anh nói
những lời như thế nữa. Tiền là do người làm ra ,
anh còn trẻ, con đường sau này còn rất dài, em
tin vào năng lực của anh! Anh là anh, nếu ngay cả
chính mình cũng không tin tưởng, đó mới là không
có thuốc nào cứu được."
Phương Mặc không nói nên lời, kinh ngạc
nhìn Bùi Nhiên, giây phút này anh mới ý thức được
cho tới nay người kiên cường nhất không phải anh,
mà là Tiểu Nhiên! So với anh, Tiểu Nhiên kiên
cường hơn, lạc quan hơn và cũng dũng cảm hơn.
Có thể là vì bị rút không ít máu, Bùi Nhiên
thấy tay chân rét run lên, khí lực cũng kém hơn
ngày thường, nhưng cô vẫn cố gắng giả vờ như
không có việc gì, cố hết sức đỡ Phương Mặc ngồi
dậy, rồi lấy chiếc gối đặt vào sau lưng anh.
"Sao lại nhìn em thế?" Đây là lần đầu tiên
anh dùng ánh mắt nóng bỏng như vậy nhìn chằm
chằm vào mình, sắc mặt tái nhợt của Bùi Nhiên
thoáng đỏ bừng, có chút khẩn trương.
"Ôm anh một cái, được không?"
Ngạc nhiên nhìn vẻ mặt nghiêm túc của
chàng trai, Bùi Nhiên mấp máy cái miệng nhỏ
nhắn, lặng lẽ kéo anh vào lòng mình, đây là lần
thứ hai Phương Mặc khóc, toàn bộ nước mắt rơi
trên vai cô.
Nghe ngực truyền đến tiếng nghẹn ngào
của người kia, Bùi Nhiên dùng hết tất cả sự dịu
dàng và bao dung của mình.
"Không sao đâu, sắp không có việc gì rồi.
. . . . ." Cô gần như đã nắm chắc, nhẹ nhàng an ủi
anh.
Buộc Phương Mặc ăn khá nhiều đồ ăn, hai
người thật vất vả lắm mới thoải mái lại được, khát
khao một tương lai thay đổi. Nhìn di động, đã sắp
năm giờ chiều, Bùi Nhiên nói dối buổi tối muốn tự
học, sáng mai sẽ đến thăm anh.
Phương Mặc không nghi ngờ gì, cả người
Tiểu Nhiên tỏa ra mùi vị mẫu tính nhu hòa làm cho
anh không thể sinh ra hoài nghi, người mà anh tín
nhiệm nhất chính là Tiểu Nhiên!
Một người đàn ông khi yếu ớt nhất thì
cũng giống như một đứa trẻ vậy, chỉ cần có đủ
mẫu tính, anh ta sẽ nguyện ý tin tưởng mỗi một
câu mà bạn nói.
Bùi Nhiên thay anh đắp lại chăn, lúc đứng
dậy hai mắt đều biến thành màu đen, cảm giác có
vô số lốc xoáy đang xoay tròn lấp lóe ở trước mắt.
Cố gắng lấy lại bình tĩnh, cô mỉm cười nói lời tạm
biệt, thất tha thất thểu rời khỏi bệnh viện, quay về
phòng ngủ cầm một ít tiền, mượn xe đạp của
Quyên Tử chạy đến khu nhà giàu, nơi tấc đất là tấc
vàng, nơi mà người giàu có thể hô phong hoán vũ,
là chúa tể sắp đặt vận mệnh cho kẻ nghèo.
Trên đường, cô đỏ mặt đi vào một hiệu
thuốc, dì bán thuốc hoài nghi cô chưa đủ mười
tám tuổi, vừa mở tủ thuốc ra vừa khổ tâm khuyên
bảo, "Cháu à, nhân sinh khó tránh khỏi có lối rẽ,
quan trọng là cháu có không thấy nó hay không,
chọn sai cũng không sao, nhưng phải biết quay
đầu lại mới là sáng suốt."
Bùi Nhiên cúi đầu, sau một lúc lâu mới
nói muốn mua một lọ thuốc tránh thai, không rảnh
bận tâm người khác nghĩ về cô thế nào, cô lặng lẽ
bước ra khỏi hiệu thuốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro