Chương 14: Giao dịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếu Đằng Tĩnh là một người phụ nữ cực
kì thông minh, điểm này e rằng rất nhiều năm về
sau Bùi Nhiên vẫn phải thừa nhận.
Am hiểu tính cách của An Thần Vũ, cô tự
tay sắp đặt khiến Bùi Nhiên rơi vào một cuộc hôn
nhân nát lòng.
Để có được Phương Mặc, cô cũng đã vắt
hết óc, lấy lui làm tiến. Làm ra vẻ yêu ai yêu cả
đường đi, đối với Bùi Nhiên thì quan tâm chăm
sóc, người ngoài nhìn vào, cô như một người cố
gắng lấy lòng em chồng, lại bị em chồng lạnh lùng
từ chối. Thậm chí không tiếc đắc tội An Thần Vũ
cũng muốn bảo vệ Bùi Nhiên, sự 'chân tình' này
khiến cho ai nấy nhìn thấy cũng phải thán phục.
Bên ngoài đồn rằng Bùi Nhiên trở mặt với
An Thần Vũ, Tiếu Đằng Tĩnh vì việc này mà bị An
Thần Vũ lạnh nhạt một thời gian dài, mọi người
bắt đầu nghị luận liệu Tiếu Đằng Tĩnh có thể bị An
Thần Vũ 'đá' ra khỏi cuộc sống giàu sang hay
không.
Trên tầng thứ hai mươi sáu, Tiếu Đằng
Tĩnh thoải mái dựa lưng vào sô pha cao cấp, thợ
sửa móng đang nhẹ nhàng giúp cô bảo dưỡng
móng chân.
Vừa lòng thưởng thức bàn tay mới làm
xong, mười đầu móng tay đỏ tươi là thứ mà cô yêu
thích nhất, miễn cưỡng nói với đầu dây bên kia,
"Alo ~"
"A Tĩnh, cậu điên à, cả Thần Vũ cũng
dám đắc tội!"
"Ha ha, cậu yên tâm, một đứa như Bùi
Nhiên không thể khiến Thần Vũ tuyệt giao với tớ
đâu, giờ anh ấy cũng giống như hồi trước, giận dỗi
chút thôi mà."
"Cho dù không tuyệt giao, nhưng cũng
không đáng để làm cho sư tử phát hỏa!"
"Phát hỏa là tốt nhất, tớ còn ngại cơn tức
của anh ấy chưa đủ lớn cơ. Sơn thêm một lớp nữa
đi." Ngón út có chút tỳ vết, Tiếu Đằng Tĩnh tỏ ra
không hài lòng.
Cô nhọc lòng thuê bọn chó săn cũng
không phải chỉ để ăn không ngồi rồi, cái đĩa kia
đủ để kíp nổ giới hạn sự kiêu ngạo và tự phụ của
Thần Vũ. Trải qua sự kiện của Văn Đình, việc khiến
cho Thần Vũ không thể chịu được nhất chính là
con mồi mà mình còn chưa vứt bỏ đã bị thằng đàn
ông khác chạm tới, cướp đi cái lần đầu tiên vốn dĩ
phải thuộc về anh, chuyện này đã làm thức tỉnh
cơn khát máu trong anh.
Nếu Bùi Nhiên muốn thoát khỏi An Thần
Vũ, thì nên biểu hiện ra bộ dáng thuận theo, như
vậy Thần Vũ rất nhanh sẽ chán ghét cô. Cô càng
khinh thường, lại càng khơi mào ý chí chinh phục
của Thần Vũ, ai bảo cô lớn lên xinh đẹp thanh
khiết động lòng người đến thế. . . . . .
"Chẳng lẽ cậu không lo cho Phương Mặc
sao? An Thần Vũ sẽ giết anh ấy!" Vi Vi cũng
không tin An Thần Vũ theo đuổi Bùi Nhiên hoàn
toàn là vì giúp A Tĩnh, 90% là lấy nửa người dưới
mà nghĩ, có thể là giận quá mà giết cả Phương
Mặc.
"Ha ha, có Bùi Nhiên thì Phương Mặc sẽ
không chết được đâu. Phụ nữ ấy mà, nên khôn
ngoan một chút, phải biết sử dụng bản năng của
mình để lấy lòng đàn ông. Nếu cô ta đủ thông
minh thì đã ngoan ngoãn lấy lòng Thần Vũ, nhận
một khoản tiền rồi biến mất, về sau mọi người đều
bình an vô sự, có lẽ chị dâu tương lai là tớ đây sẽ
nể mặt Phương Mặc mà thưởng thêm vài thứ........."
"A Tĩnh, cậu thật sự là người phụ nữ vừa
âm hiểm vừa thông minh nhất mà tớ từng thấy, rất
khôn ngoan, để có được Phương Mặc, thà rằng
dùng Phương Mặc làm mồi dụ."
"Tiếc đứa nhỏ thì không dụ được sói,
huống hồ Thần Vũ sẽ thay tớ đòi lại mà, thủ đoạn
dạy dỗ phụ nữ của anh ấy. . . . . ." Đôi mắt của ả
đàn bà ánh lên một tia oán độc, đôi môi đỏ mọng
lại nở nụ cười dị thường xinh đẹp.
"Đừng nói nữa, tớ sẽ ghen tị đến phát
điên lên mất. Cậu nên giúp tớ, ngàn vạn lần đừng
để cho con tiểu hồ ly đó mang thai."
"Mang thai, ha ha, vậy phải xem Thần Vũ
có đáp ứng hay không đã, cậu quên Lăng Nhược
Nhược rồi à, so với tớ cô ta có phần cao cường
hơn, cuối cùng còn không phải bị Thần Vũ bức
đến tuyệt đường sao."
"Hắc hắc, xem ra tiểu hồ ly cũng chưa đủ
tư cách."
. . . . . .
Tiếng còi xe cảnh sát kêu đến chói tai,
làm cho người ta cảm thấy phiền chán.
Trước nhà trọ Đông Giao, hai chiếc xe
cảnh sát dường như còn sợ người ta không biết
chúng nó giá lâm đang tranh nhau kêu to, đèn
hồng lóe lên không ngừng.
Bùi Nhiên mặc một bộ quần áo ở nhà
rộng thùng thình, ngồi trên sô pha, mái tóc dài đen
bóng như sa tanh buông xõa trước ngực, có vài
sợi dài quá, cơ hồ che mất một nửa khuôn mặt
nhỏ nhắn xinh đẹp. Đôi mắt nguyên bản vốn trong
sáng rạng rỡ giờ đây lại ảm đạm tăm tối.
Đối diện với cô là một gã cảnh sát đang
cố tỏ rõ sự uy nghiêm tích tụ nhiều năm, liên tục
lải nhải một số 'câu hỏi'. Người như thế chắc phải
giả vờ đáng thương lâu lắm rồi, cuối cùng cũng có
ngày chạm mặt thường dân để cho anh ta phát huy
quân uy, sao anh ta có thể dễ dàng buông tha
được.
Nội dung đơn giản là hiện trạng kinh tế
của anh trai, cùng với tình hình của công ty, nhiều
vô số, mỗi vấn đề đều thật nhàm chán, dường như
anh ta muốn thể hiện sự chuyên nghiệp của mình
trước mặt vị tiểu thư mĩ lệ này, cho nên không có
ý định chấm dứt cuộc nói chuyện.
Nghe mà thấy phiền, Bùi Nhiên lạnh lùng
nói, "Thị trường chứng khoán còn chưa bắt đầu
phiên giao dịch, tài chính của anh trai tôi còn có
hy vọng quay vòng, các người dựa vào cái gì mà
bắt anh ấy?"
"Bùi tiểu thư, hiện tại cảnh sát có quyền
bắt anh ta 48 tiếng, 48 tiếng sau sẽ thả người,
xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, cá nhân tôi đề
nghị Bùi tiểu thư nhanh chóng tìm một vị luật sư
giỏi để chuẩn bị biện hộ, sắp tới công ty đầu tư
Thần Huy thuộc tập đoàn Đế Thượng rất có khả
năng sẽ khởi tố anh ta."
Cô muốn cười lạnh một tiếng, nhưng ngay
cả khí lực động khẽ khóe miệng cũng không có.
Lúc bị đưa đi, anh trai không nói gì cả, hai
tay đã bị còng, bước từng bước nặng nề tiến vào
xe cảnh sát. Trước khi xe cảnh sát lăn bánh, như
nghĩ đến điều gì, anh lớn tiếng nói với Bùi Nhiên,
đang đứng ở cửa khóc thất thanh, "Tiểu Nhiên, hãy
nhớ chuyện mà em đã đáp ứng với anh."
Quyên Tử một mực ở bệnh viện chiếu cố
Tương Minh, căn bản không rảnh bận tâm đến Bùi
Nhiên, Bùi Nhiên cũng không muốn tăng thêm
phiền não cho Quyên Tử nên một mình gánh vác
hậu quả mà anh trai để lại, nhưng mà, hai triệu
không phải nói cố gắng là có thể cố gắng được,
cho dù cô có đi bán mình cũng không còn kịp rồi.
Hai ngày, cô chỉ nếm qua hai bữa cơm, đi
Đông về Tây, như con ruồi bu quanh chai thủy
tinh, hễ cứ gặp ai là mở miệng vay tiền, đối với
các loại biểu cảm như nghi hoặc, khó hiểu hoặc là
trào phúng đã sớm chết lặng, chỉ chăm chăm cậy
nhờ, cô nhìn số tiền mặt trong tay, đột nhiên cảm
thấy vô lực, trong nháy mắt cả người hoàn toàn
suy sụp.
Cô đang làm gì thế này?
Cứ như vậy thì cho dù một trăm năm nữa
cũng không kiếm nổi hai triệu!
Đêm dài nhân tĩnh, cô không thể không
mở máy tính ra, hỏi lần đầu tiên của thiếu nữ trị
giá bao nhiêu tiền, quý nhất cũng chỉ hai vạn, hai
vạn cùng hai triệu, khoảng cách quá xa này khiến
cho lòng người dần dần héo rũ. . . . . .
. . . . . .
Cao ốc Đế Thượng
Diêu thư kí đang ngồi trước đại sảnh lén
nói chuyện điện thoại với bạn trai, giương mắt liền
nhìn thấy một cái cô gái xông vào, khá trẻ, mặc
áo sơ mi rộng cùng chiếc quần bò cũ kĩ, đáng tiếc
là khuôn mặt vốn dễ nhìn giờ đây lại tái nhợt đến
dọa người, ngoại trừ mái tóc dài như thần tiên tỉ tỉ
kia ra, cô gái nhìn qua giống một chiếc lá mới bị
gió thổi bay.
"Tiểu thư, bây giờ cô không thể vào
được, xin hỏi cô có hẹn trước sao?" Diêu thư kí
giải quyết việc chung, mặc dù trong lòng tỏ vẻ bất
mãn đối với sự lỗ mãng của Bùi Nhiên, nhưng xuất
phát từ đạo đức nghề nghiệp, không thể không vui
vẻ mỉm cười.
"Tôi là Bùi Nhiên, tôi muốn gặp An tổng."
"Bùi Nhiên?" Đại não nhanh chóng vận
chuyển một vòng, An tổng đã nói nếu có người tự
xưng là Bùi Nhiên, lập tức cho vào.
"Vậy, được rồi, mời cô qua bên này, tôi sẽ
chuyển máy giúp cô."
"An tổng, hiện giờ Bùi tiểu thư đang đi về
phía văn phòng của ngài."
"Ừ." Hồi lâu, đầu dây bên kia truyền đến
giọng nam.
'Cốc cốc' gõ hai tiếng, bên trong truyền ra
giọng nói lạnh lùng, "Vào đi."
Bùi Nhiên đẩy cửa, chậm rãi đi vào, căn
phòng rộng rãi xa hoa sáng sủa, bồn hoa đều đã
được thay đổi, phía sau bàn làm việc là An Thần
Vũ với dáng vẻ như quân chủ ngạo thế, như khẽ
cười nhạo một tiếng, cô vừa thấy ảo giác.
Gã đàn ông cũng không ngẩng đầu lên,
tiếp tục chăm chú vào văn kiện trong tay, vài lần
Bùi Nhiên thử mở miệng nhưng đều bị thái độ coi
như không thấy cô của đối phương làm cho cứng
họng.
Trên tập văn kiện dày truyền đến tiếng
vang 'sàn sạt' của ngòi bút, ánh mắt hung ác
nham hiểm lưu chuyển trong đáy mắt, 'cạch', cuối
cùng cũng phê chỉnh xong, chiếc bút đắt tiền bị
An Thần Vũ ném ra đất, anh cười mà không cười
nhìn chăm chăm Bùi Nhiên đang đứng lặng im một
chỗ.
Nửa tháng ngắn ngủi không gặp, cả người
tiều tụy đến phát sợ. Mái tóc dài gần như che hơn
nửa khuôn mặt, chỉ có đôi mắt thờ ơ trước thế thái
nhân tình là thỉnh thoảng còn biết chớp.
"Buông tha Phương Mặc được không?"
"Bùi tiểu thư, cô có hai triệu sao?"
"Không có."
"Cô đùa à, vậy cô đến đây làm gì?"
"Tôi có thể cho An tiên sinh. . . . . . cái
anh muốn." Mâu quang trong đôi mắt trống rỗng,
làm cho người ta hoài nghi cô vừa đánh rơi linh
hồn ở trên đường.
Sắc mặt lạnh lùng thoáng dấy lên một tia
vui sướng, khóe miệng An Thần Vũ khẽ nhếch lên
một ý cười hài lòng, thong dong châm một điếu
thuốc, "Thật không? Cuối cùng cô cũng nghĩ thông
suốt rồi à."
Bùi Nhiên đi từng bước một lên phía
trước, cô không biết mình làm vậy có đúng không,
nhưng anh trai không thể ngồi tù, bọn họ không
một xu dính túi, ngồi tù chính là tự tìm đến cái
chết! "Tôi dùng mạng của tôi cam đoan Phương
Mặc nhất định sẽ lấy Tiếu Đằng Tĩnh, hết kiếp này
cũng sẽ không rời xa. . . . . ."
Anh, thật xin lỗi, em chỉ có thể lấy cái
chết để bức anh kết hôn cùng Tiếu Đằng Tĩnh.
Nếu anh thật sự để ý đến em thì xin anh hãy trân
trọng bản thân, anh vĩ đại như vậy, chỉ cần có cơ
hội thích hợp, nhất định sẽ dục hỏa trùng sinh*
(*:sống dậy từ trong lửa = phượng hoàng) , kết hôn
không đáng sợ, ít nhất em còn có thể nhìn thấy
anh còn sống, nhìn anh thực hiện lý tưởng của
chính mình. . . . . .
Có khổ đến mấy cũng còn hơn là chết, chỉ
cần còn sống là còn có hy vọng.
Sửng sốt tầm một giây, ngay cả khói
thuốc cũng quên không nhả, sắc mặt An Thần Vũ
đen sầm lại, lạnh giọng hỏi, "Đây là 'cái tôi muốn'
mà cô nói sao?"
"Chẳng lẽ không đúng ư? Anh và Tiếu
Đằng Tĩnh khổ tâm sắp đặt không phải là vì ngày
hôm nay sao!" Cô cười buồn, "Chúng tôi nhân
cùng chí đoản đấu không lại bọn nhà giàu các
anh! Tiếu Đằng Tĩnh luôn miệng nói yêu anh tôi,
nhưng . . . . . . Sao có thể bức người mình yêu
đến cái chết, đây không phải yêu, mà là ích kỷ."
"Nói xong chưa?" An Thần Vũ phun mạnh
một ngụm khói trắng, ánh mắt âm trầm đến đáng
sợ.
Bùi Nhiên nén nhịn cơn ho khan, cố gắng
để thích ứng với bầu không khí ngập tràn mùi
thuốc này.
"Tôi chỉ có mỗi cái mạng này, nếu Phương
Mặc không cưới Tiếu Đằng Tĩnh tôi sẽ nhảy từ
trên tầng này xuống, tôi nói được thì làm được."
Dù sao, nếu anh trai chết rồi cô cũng không muốn
sống một mình.
"Chết tiệt."
". . . . . ."
"Cô vẫn không biết tôi muốn cái gì sao?"
"Anh muốn cái gì?" Cô rất bình tĩnh,
dường như bất luận người đàn ông này nói anh ta
muốn cái gì cô đều có thể chấp nhận, đó là một
loại bình tĩnh đến tuyệt vọng, chết lặng, trống
rỗng.
Gã đàn ông cười lạnh, dập tàn thuốc, từ
trên cao nhìn xuống liếc cô một lúc lâu, ngón trỏ
đột nhiên nâng cằm của cô, khiến cô không thể
không ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đẹp của
anh.
"Cô cũng đâu phải lần đầu tiên, giả ngu
làm gì, cô thử nói xem tôi muốn gì nào?"
Cô miễn cưỡng khẽ nhếch khóe miệng,
nhìn không ra là cười hay là đau, "Thì ra là như
vậy. Anh muốn tôi."
"Chính xác."
"Tôi và anh trai trị giá hai triệu. Hai triệu,
là một số tiền quá lớn, tôi với anh ấy lớn như vậy
rồi cũng chưa bao giờ được nhìn thấy."
". . . . . ."
Cô không tỏ ra phẫn nộ hay thẹn thùng,
đôi mắt ảm đạm tựa hồ như đã sớm tiếp nhận vận
mệnh rồi.
Cô đã sớm không có đường trốn tránh.
"Anh nói đi, muốn tôi làm như thế nào?"
Đôi mắt đẹp mà nguy hiểm của gã đàn
ông hiện lên một tia kinh ngạc, không ngờ Bùi
Nhiên đáp ứng anh, nhưng vì sao anh lại không có
cảm giác vui sướng, ngược lại có chút cô đơn.
Trong ánh mắt bi ai của cô chỉ có Phương Mặc,
chỉ có hai triệu, điều này khiến cho An Thần Vũ
tức giận, tức giận cô vì sao dễ dàng khuất phục
như vậy, thái độ này không giống cô chút nào. . . .
. .
Cưỡng chế lửa giận, An Thần Vũ lộ ra nụ
cười thân sĩ như thường lệ, đẹp đến thoát tục, viết
địa chỉ lên một tờ giấy rồi đưa ra, đối diện với
chóp mũi của Bùi Nhiên. "Nếu cô đã hiểu rõ rồi,
vậy đêm mai đúng bảy giờ đến địa chỉ này, tôi
nghĩ chúng ta sẽ vui sướng cùng hoàn thành giao
dịch."
Đôi tay nhỏ bé nắm sau lưng khẽ run lên,
cầm lấy tờ giấy, đôi môi cô gái trắng bệch ra.
An Thần Vũ ga lăng mở cửa ra giúp cô,
dịu dàng dặn dò ở bên tai cô: "Mong cô hãy tự
chuẩn bị biện pháp tránh thai mà cô cùng Phương
Mặc thường dùng."
". . . . . . . . . . . ."
Đầu óc cô trước sau vẫn trống rỗng, khi
ra về Diêu thư kí còn thân thiết chào hỏi với cô,
cho rằng cô là khách quý quan trọng của An tổng,
cô máy móc gật gật đầu, lại quên mỉm cười.
Hai triệu, anh, em sẽ lập tức. . . . . . . . . .
. . có hai triệu, anh đừng tuyệt vọng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro