Chương 13: Cho nó chết trong tù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cô phải nói dối là mình bị bệnh mới gặp
được Phương Mặc.
Ngồi ngay cửa sổ trong StarBucks
Thần sắc của Bùi Nhiên rất kém, chỉ có
mấy ngày mà trông người đã già đi khá nhiều.
Ngước mắt lên, nhìn Phương Mặc yên lặng ngồi ở
phía đối diện, hơi thở vẫn tươi mát như trước, còn
có hương vị của thuốc lá, chắc anh vừa mới hút
thuốc.
"Bị bệnh thì đến bệnh viện, tới đây làm
gì." Chàng trai tỏ vẻ phiền não.
"Em biết hết rồi."
"Biết cái gì?"
"Anh, nếu thật sự không kiếm nổi hai
triệu tiền mặt, vậy. . . . . . Trước hết cứ kết hôn
với Tiếu Đằng Tĩnh đi?" Anh mới mười chín tuổi,
nếu phải ngồi tù thì cuộc đời này coi như chấm
hết.
Anh ngạc nhiên, không ngờ rằng Bùi
Nhiên biết được nhanh như vậy, nghĩ ngợi một
chút, Phương Mặc cũng thấy không cần phải ...
giải thích thêm gì nữa.
Ít nhất việc này không có quan hệ gì với
Tiểu Nhiên, chỉ là về sau anh không thể chăm sóc
cô nữa.
"Kết hôn với cô ấy anh sẽ có hạnh phúc
sao?"
"Ít nhất còn có cơ hội ly hôn, nếu ngồi tù
thì cái gì cũng không! Anh, em đã xem qua nhiều
tư liệu, loại tội này ít nhất phải ngồi hai mươi
năm, nếu An Thần Vũ lại giở trò biến thái, có thể
cả đời này anh cũng đừng nghĩ ra được!" Bùi
Nhiên dùng hai tay day day huyệt thái dương.
"A ~ Tiểu Nhiên, em cảm thấy An Thần
Vũ sẽ cho anh cơ hội ly hôn sao?" Đôi mắt đen
của Phương Mặc trầm xuống, tuyệt vọng.
Hai anh em họ ngay cả năng lực chống án
cũng không có, thử hỏi có luật sư nào dám kiện
An Thần Vũ không?
"Tiểu Nhiên, nếu anh đi, về sau em nhớ
chăm sóc mình thật tốt nhé."
"Không, anh phải ở lại." Cô bất ngờ ngẩng
đầu lên, nghiêng người về phía trước, nắm lấy hai
tay Phương Mặc, trong khoảnh khắc hai người tiếp
xúc, mười đầu ngón tay đan chặt vào nhau, dường
như không nỡ buông ra.
Tiếng máy camera âm thầm chuẩn xác
chụp được hình ảnh này trong nháy mắt, trong ảnh
là đôi trai gái với ánh mắt rạng rỡ, bốn mắt nhìn
nhau, mười ngón tay đan chặt, nhìn mà không nói
gì càng thêm vẻ đa tình.
Đã lâu lắm rồi hai anh em họ chưa ngồi
nói chuyện bình tĩnh như thế này, chỉ là ngồi uống
với nhau một ly cà phê, cho dù im lặng cũng có
thể cảm nhận rõ sự tồn tại của đối phương.
Chủ đề câu chuyện không nhiều lắm, mỗi
khi Bùi Nhiên thử nhắc tới chuyện kết hôn, Phương
Mặc sẽ lâm vào sự yên lặng đến đáng sợ.
Mặt trời lặn rất nhanh, lại một ngày sắp
trôi qua, chưa bao giờ Bùi Nhiên lại thấy sợ thời
gian sẽ biến mất giống như lúc này. Mặc dù
Phương Mặc luôn dặn dò cô phải đi học đều,
không cần lo lắng, chuyện tiền bạc rồi cũng giải
quyết được, đừng tự làm khó mình.
Cô không phải trẻ con, hai triệu tiền mặt
nào dễ kiếm đến vậy, nó là bức tường thành cao
vạn trượng. Anh trai không vượt qua được, với tính
cách quật cường của anh, chắc chắn sẽ không kết
hôn, cho dù kết hôn đi chăng nữa cũng sẽ đau khổ
cả đời. Bất kể là con đường nào thì cũng khiến anh
khổ sở. Bùi Nhiên rất đau lòng, cố gắng nuốt nước
mắt vào trong tim. Cô hận Tiếu Đằng Tĩnh và An
Thần Vũ vô cùng. Để đạt được mục đích của mình
mà bọn họ không từ một thủ đoạn đê tiện nào.
Thời gian này cô cũng cố ý không xem
bất kì tin tức nào liên quan đến An Thần Vũ, bởi vì
người cô từng thấy là một người đọc diễn thuyết
bằng tiếng Pháp, cao quí như một vị hoàng tử, rồi
lại nhìn thấy một người không sợ bẩn cùng cô vẽ
tranh gấu con Bố Bố, có thể cùng đùa nghịch với
trẻ con. Nếu chỉ đơn giản như thế thì hắn đã
không là An Thần Vũ. Hắn đúng là kinh khủng y
như lời đồn.
"Tiểu Nhiên, hãy nghe anh, ngàn vạn lần
đừng để biểu hiện của An Thần Vũ đánh lừa. Còn
Mộ Dung Hàn Việt nữa, bọn họ là một đám súc
sinh cậy có nhiều tiền của." Anh có chút mâu
thuẫn, anh không muốn Tiểu Nhiên bị nhiễm bẩn
nhưng lại sợ cô phớt lờ điều đó, trong khoảng thời
gian sống cùng Tiếu Đằng Tĩnh, Phương Mặc cảm
thấy chính mình đã bước chân vào thế giới của thú
dữ rồi.
An Thần Vũ có vẻ bề ngoài không nhiễm
một hạt bụi nhưng lại vô tình ích kỷ, chơi đùa với
phụ nữ tựa như thay quần áo, điều vô sỉ nhất
chính là anh ta và Mộ Dung Hàn Việt trao đổi bạn
gái. Mà dường như những người phụ nữ sa đọa đó
đã sớm quên liêm sỉ là gì, một lòng trầm luân
ngợp trong vàng son, để mặc bọn dã thú đùa
giỡn.
"Anh, không cần anh nói em cũng biết
anh ta là loại người như thế nào, tâm thuật bất
chính."
"Tiểu Nhiên. . . . . . Nếu anh xảy ra
chuyện gì, em có thể đồng ý với anh một việc
không."
"Không, anh sẽ không gặp chuyện không
may!"
"Trả lời anh, có đồng ý hay không!"
Chàng trai đột nhiên thét lên.
"Em đồng ý." Những giọt lệ của cô đã
sớm ướt đẫm.
"Nghỉ học đi. Tương Minh sẽ sắp xếp cho
em đến thành phố S, nơi đó có bạn của anh ấy,
đừng bao giờ ... quay về đây nữa."
"Vì sao?"
"Anh đã điều tra, An Thần Vũ và Mộ Dung
Hàn Việt lấy em ra cá cược, đám súc sinh kia lấy
việc đùa giỡn phụ nữ làm thú vui, bất kể anh ta có
thích em hay không thì cũng sẽ. . . . . . Sẽ chiếm
lấy em, coi đó như là dấu hiệu của chiến thắng!
Em biết không, Mộ Dung Hàn Việt có hứng thú với
em trước, là An Thần Vũ dùng một cái bình cỗ để
lấy quyền theo đuổi em! Tiểu Nhiên, đi thôi,
trường này không phải dành cho chúng ta, không
học đại học cũng có thể tìm việc làm mà. . . . . ."
Vốn là một người đàn ông vô cùng kiên nghị, vậy
mà giờ phút này anh lại khóc, ôm lấy đầu, im lặng
nghẹn ngào!
Một khi đã 'ăn' được, với cá tính của An
Thần Vũ, chắc chắn sẽ 'đá' sang cho Mộ Dung
Hàn Việt, đến lúc đó, Bùi Nhiên xem như xong rồi,
cả đời này đều bị hủy hoại!
"Súc sinh!" Trên trán cô nổi đầy gân
xanh, bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo được Phương Mặc
nắm chặt.
Anh trai nói muốn uống rượu, Bùi Nhiên
cùng anh đi siêu thị mua một thùng bia, khi trở về
thì trời đã tối đen, hai ánh đèn xe như đôi mắt lạnh
lùng, đảo qua hai anh em cô.
Hai người cũng chưa chú ý tới từ đầu đến
cuối có một chiếc camera đang quay lén, đặc biệt
lúc hai người lơ đãng nhìn vào nhau, cơ hồ trong
nháy mắt đã bị chụp trộm, biến thành hình ảnh
không thể giải thích rõ ràng được.
Bùi Nhiên không muốn trở về kí túc xá,
đêm nay cô sẽ ở bên cạnh Phương Mặc, không,
vĩnh viễn sẽ luôn ở bên cạnh anh ấy.
Hai người trở lại nhà trọ, căn phòng vốn là
của Tương Minh, hiện tại anh đang nằm viện, vì
thế nhờ anh trai trông coi, nơi này không thể thiếu
người, chổ làm việc chiếm hết phân nửa.
Anh trai không phải như những gì Tiếu
Đằng Tĩnh đã nói, sống tại biệt thự Nam Sơn, kỳ
thật phần lớn thời gian anh đều ở nhà trọ.
Đẩy cửa bước vào, quả thực là một căn
phòng nam tính theo tiêu chuẩn, đồ dùng bày trí
đều vô cùng đơn giản nhưng cũng không mất cá
tính riêng, dưới sàn nhà gỗ còn vương vãi mấy tờ
giấy trắng, phòng của anh trai và Tương Minh
không khác nhau là mấy, chiếc nệm to rộng được
đặt trực tiếp trên sàn gỗ, còn có mấy chiếc gối ôm
hình đa giác nằm rải rác.
Ra đây chính là cuộc sống của anh trai,
giống như ở nhà cũ, trong không khí ngập tràn
hương vị của anh, cô bỗng cảm thấy vui vẻ hơn.
Chiếc máy tính trên bàn còn chưa tắt, bát
đũa đặt lung tung, Bùi Nhiên thu dọn từng cái một,
bận rộn trong phòng bếp.
Phương Mặc im lặng uống rượu, còn kéo
cô uống cùng, cái gì cũng không ăn.
"Cứ như vậy sẽ bị đau dạ dày mất, em đi
làm ít đồ ăn cho anh nhé." Cô định đứng lên lại bị
Phương Mặc kéo xuống.
"Tiểu Nhiên. . . . . . Anh đã hứa hẹn sẽ
cho em một cuộc sống sung túc, nhưng lại chưa
làm được điều gì, giờ lại đi đến bước này, anh thật
sự vẫn hy vọng em sẽ biết muộn hơn."
Anh trai chưa bao giờ nói nhiều như đêm
nay, có lẽ là do say. Bùi Nhiên lặng lẽ lau nước
trên khóe mắt, đột nhiên cô cầm lấy một chai,
uống ực một ngụm to, chua cay đắng chát đủ vị,
nhưng thật lạ là khi tất cả chảy vào dạ dày lại là
sự ấm áp, khí nóng tỏa ra, giống như chưa bao giờ
rét lạnh.
"Em đừng uống nữa, sẽ say đấy." Tuy nói
vậy nhưng anh cũng không ngăn cản, bản thân còn
uống nhiều hơn.
"Anh, anh có nhớ ngày trước cho dù
Phương Hán Đồng có đánh anh, mắng anh thế
nào, anh cũng sẽ không từ bỏ mà bảo vệ em. Vậy
hãy coi An Thần Vũ như Phương Hán Đồng đi, chỉ
cần chúng ta nhịn một chút nhất định sẽ có thể
vượt qua! Tiếu Đằng Tĩnh muốn kết hôn thì kết
hôn, dù sao cũng không có hại cho anh!" Cô ôm
lấy đầu gối khóc nức nở.
Cô hận mình không có năng lực, nếu, cho
dù chỉ là một tia hy vọng, cô sẽ bất chấp mọi giá
mà trợ giúp Phương Mặc. Cô tin Phương Mặc là
một người đàn ông tài giỏi, sẽ có một ngày anh
trở thành người được mọi người ngưỡng mộ, nhìn
xuống muôn người!
Càng uống càng hăng, Bùi Nhiên đếm
đếm năm cái chai bên chân, đôi mắt nâu trong
suốt dần dần mù sương, trong đầu cô bỗng nhiên
nảy lên một ý tưởng sa đọa.
Ngủ với An Thần Vũ.
Không phải anh ta vừa có tiền lại vừa
muốn chạm vào cô sao, nếu cô dùng lần đầu tiên
quý giá đổi lấy sự tự do cho anh trai. . . . . . Nghĩ
đến đây, toàn bộ lượng rượu trong cơ thể bỗng hóa
thành mồ hôi lạnh, Bùi Nhiên tỉnh táo lên không ít,
cô cảm thấy mình đã bước đến con đường cuối
cùng rồi.
Cầm lấy chai thứ sáu uống một hơi cạn
sạch, Bùi Nhiên cười chua xót, cuối cùng cũng bắt
đầu cảm thấy mơ màng rồi, chỉ đến khi mơ màng
như vậy mới có thể khiến cho người ta quên đi
phiền não nhất thời, bảo sao mọi người đều nói
rượu là thứ tốt nhất.
Dịch lạp quán thanh thúy đích cút sàn
nhà thượng,
Lon bia lăn long lốc trên sàn nhà, Bùi Nhiên vỗ vỗ
cơ thể ấm áp của Phương Mặc, cứ muốn nói điều
gì là lại uống một ngụm, nhất thời ngưỡng mặt
ngã ra, khi sắp ngã xuống sàn, một cánh tay nóng
bỏng rắn chắc đỡ được cô. . . . . .
Bây giờ thì cô đã hoàn toàn tin tưởng thế
nào là say rượu bất tỉnh nhân sự, rượu không
ngừng tê liệt tư tưởng cũng như tê liệt thân thể,
khiến người ta giống như đặt mình vào một thế
giới không bị ai quấy rầy, như được quay trở về
trong bụng mẹ, an toàn đến muốn khóc.
Ngoại trừ ngủ say sưa còn có chút khó
thở, còn đau nữa, ngoài ra cái gì cũng không có
cảm giác.
Hôm sau, đầu đau như búa bổ, Bùi Nhiên
khó khăn mở đôi mắt sưng húp ra, miệng khô
khốc không nói nên lời.
Đình trệ trong chốc lát, có người đẩy cửa
tiến vào, Phương Mặc bưng một ly nước mật ong
nhẹ nhàng đặt trong tay cô, vẻ mặt có chút xấu
hổ, còn dặn khi nào tỉnh ngủ thì dậy, sau đó đi ra
ngoài làm việc.
Ly nước mật ong này khiến Bùi Nhiên như
kẻ hạn lâu năm nhìn thấy cam lộ, cô uống từng
ngụm từng ngụm xuống bụng.
Đầu óc bắt đầu hoạt động trở lại mới phát
hiện ra quần áo của mình đã bị đổi, mặc áo sơ mi
rộng thùng thình của anh trai, không có cái nào là
của mình. Hai má nóng lên, cô kinh hoàng nhấc
chăn lên xem xét, không phát hiện ra dấu vết nào
khả nghi, nhưng lại cảm thấy có chút không thích
hợp.
Rượu vào loạn tính!
Cô bọc chăn, nơm nớp lo sợ xuất hiện
trước mặt Phương Mặc.
Chàng trai thuần thục thực hiện các thao
tác máy tính, một lúc lâu sau mới ngẩng đầu lên
nhìn cô, có lẽ là vì che dấu sự xấu hổ, vẻ mặt của
anh hơi cứng nhắc, "Tối hôm qua em nôn ra khắp
nhà, anh đã giúp em dọn dẹp sạch sẽ rồi, quần áo
phơi ở ngoài ban công."
"Dạ." Cả người khô nóng cơ hồ có thể rán
trứng, Bùi Nhiên không có dũng khí hỏi chi tiết cụ
thể, hai chân như nhũn ra, vội vàng chạy ra ban
công cầm lấy quần áo chạy nhanh về phòng ngủ.
. . . . . .
Cao ốc Đế Thượng.
Khép màn hình lại, kết thúc buổi hội nghi
ghi hình đầu tiên của buổi sáng, An Thần Vũ mệt
mỏi duỗi thẳng lưng, cô thư kí xinh đẹp nhanh
nhẹn đưa cà phê tới cho hắn.
Lần này hắn đặt kế hoạch vào nền công
nghiệp y dược của thành phố T, vốn đầu tư trọng
điểm là một triệu, xem như gầy dựng một sản
nghiệp phụ cho Đế Thượng, chỉ cần bàn chân trụ
vững, rất nhanh sẽ có thể thâu tóm dược thương
lớn nhất trong nước, nắm giữ một nửa thị phần, âm
thầm lũng đoạn lĩnh vực này.
Về những mặt hàng linh tinh nhãn hiệu
nhỏ, hắn thu gom được thì thu gom hết, chiếm
được thì chiếm hết, ngoan ngoãn vâng lời cầm tiền
rồi đi đi, không nghe thì mất cả chì lẫn chài.
Cô thư kí xinh đẹp lại gõ cửa tiến vào báo
cáo, "An tổng, lễ vật của phu nhân và lão gia đã
được đưa tới rồi, tôi đã báo cho lái xe chuyển về
An trạch."
"Ừ."
"Còn cái này là do công ty chuyển phát
nhanh đưa tới." Để một chiếc hộp hình vuông vào
trong tay An Thần Vũ, cô gái kính cẩn đi ra ngoài.
Mở hộp ra, chỉ có một chiếc đĩa không đề
tên.
Nhét nó vào máy, An Thần Vũ chán nản
mở ra xem, đôi mắt đẹp bỗng nhiên trợn to, trên
khuôn mặt phủ kín mây đen.
Cuộn phim từ từ chiếu, một đôi trai gái ẩn
tình đưa tình, ngón tay dây dưa. Có thể nhìn ra
được chiếc máy quay này cực kì tốt, quả thực có
thể thấy rõ ràng từng chi tiết một.
Trên đường, hai người khá là mờ ám, có
vài lần tay chàng trai đặt trên eo cô gái.
Ở trước cửa một siêu thị nhỏ, ngoài các
loại biển quảng cáo của siêu thị ra, còn nhìn thấy
mấy hàng chữ nhỏ trông đến giật mình, 'Bảo vệ
sức khoẻ, đồ dùng giữ độc quyền về...', An Thần
Vũ thở dốc dồn dập, bàn tay to hung hăng kéo cà
vạt.
Đưa chuột mở file tiếp theo, các video bắt
đầu phát lại thật rõ ràng.
Đoạn phim này rất ngắn, tất cả chỉ tầm
hơn bốn phút, trong bốn phút đó, đôi mắt cô gái
xinh đẹp như tơ, lim dim, thỉnh thoảng phát ra hơi
thở dài mềm mại. Khẳng định là nhờ ống kính
hiện đại, góc độ cực kỳ tinh vi, dường như đã sớm
có dự mưu. Bởi phạm vi góc quay rất giới hạn, chỉ
có thể nhìn nửa người trên, vì thế, trong mắt An
Thần Vũ, những gì hắn nhìn thấy chính là hai kẻ
đang dây dưa qua lại với nhau, Phương Mặc và Bùi
Nhiên. . . . . .
'Rắc', bóp nát chiếc bút máy trong tay, An
Thần Vũ nhìn đi nhìn lại đến mười mấy lần, góc độ
này thật sự rất tinh vi, khó có thể phán đoán rốt
cuộc giữa hai người là như thế nào, nhưng lại chắc
chắc bọn họ có tư tình. . . . . .
Dừng lại trên gương mặt dịu dàng lúc ngủ
của Bùi Nhiên, An Thần Vũ giận giữ không muốn
tin đây là sự thật, là đàn ông không ai lại bỏ qua
cơ hội tốt như vậy, Phương Mặc nhất định cũng
không ngoại lệ.
Hình ảnh cuối cùng, sự âu lo ngập tràn
trong đôi mắt An Thần Vũ.
Khúc sau đâu?
'Thiên đàng có lối mày không đi, địa ngục
không cửa lại xông vào.'
Bàn tay cầm điện thoại của An Thần Vũ
run bật lên, "Erik, tôi muốn Phương Mặc phải chết
trong tù, nhớ kỹ, chết trong tù!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro