Chương 12: Nhìn rõ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh."
Tuy rằng đôi tình nhân long lanh này
khiến người ta chói mắt, nhưng dù sao anh vẫn là
anh trai, Bùi Nhiên không thể hiểu nổi vì sao mỗi
lần gặp nhau anh trai cũng đều không cho cô một
cái nhìn thiện chí, chẳng lẽ là vì anh đã có bạn gái
sao?
Phương Mặc nghiêm mặt tiếp tục bước đi,
coi Bùi Nhiên như không khí, nhìn thoáng qua.
Bùi Nhiên sửng sốt.
"Anh, sao anh lại không để ý đến em?"
Cô lo lắng, xoay người lại.
An Thần Vũ thở dài.
Ống tay áo bị cô gái mảnh khảnh bắt lấy,
cả người Phương Mặc căng thẳng, biểu cảm lạnh
như băng. Thậm chí Bùi Nhiên nghĩ rằng giây tiếp
theo cô sẽ bị anh trai phất tay đẩy ra.
"Bùi Nhiên, bây giờ em có tiền đồ quá
nhỉ!" Khóe miệng còn lộ rõ nụ cười lạnh lùng ban
nãy.
"Tiền đồ của em thế nào?"
"Chính là có thể tay trái xách hàng hiệu
tay phải ôm đàn ông, lại còn phải nhớ rõ anh là
anh trai em." Anh phẫn nộ gạt tay Bùi Nhiên ra.
Từ nhỏ đến lớn, anh trai chưa từng đối xử
với cô như thế! Trong khoanh khác bị gạt ra, Bùi
Nhiên kinh ngạc, tủi thân, khó hiểu, thoáng nhìn
cánh tay người phụ nữ đang kéo lấy anh trai cô,
cô cảm thấy xấu hổ vô cùng, vì sao ở trước mặt
Tiếu Đằng Tĩnh, anh trai không thể đối xử với cô
tốt một chút?
"Chiếc túi này là An Thần Vũ bồi thường
cho em!"
"Bồi thường? Em có bản lĩnh khiến người
ta bồi thường một cái túi mấy vạn sao?" Phương
Mặc cố ý châm chọc, tóm chặt cổ tay Bùi Nhiên.
Chỉ vì một cái túi hàng hiệu mà đã bán
đứng bản thân mình, để người điều khiển! Cô có
biết tự ái hay không, rốt cuộc có biết An Thần Vũ
là ai hay không, đã trễ thế này còn không biết
sống chết gì mà đi theo hắn ta!
Gã đàn ông này ích kỷ vô tình, xoay người
là đã có thể bức một cô gái mang trong mình cốt
nhục của hắn đi phá.
Tối hôm trước khi hẹn hò với em, gã đàn
ông này đang cùng Lăng Nhược Nhược phong lưu
khoái hoạt trong biệt thự nghỉ dưỡng.
Tiểu Nhiên, em có biết bây giờ anh đang
bị An Thần Vũ ép đến nỗi sắp ngồi tù rồi không!
"Vài vạn? Em, em. . . . . . Cái này không
phải ba mươi lăm đồng sao?" Bỗng nhiên cô có
cảm giác mình bị mắc mưu.
"Được rồi Phương Mặc, đừng nắm chặt
tay Tiểu Nhiên như vậy, sẽ khiến cô ấy sợ đấy."
Vẻ mặt Tiếu Đằng Tĩnh quan tâm gạt Phương Mặc
ra, người ngoài nhìn vào có lẽ còn tưởng cô là chị
dâu, nếu không có cô, nói không chừng anh trai
còn 'tặng' cho em gái một cái tát.
"Chuyện giữa tôi và anh tôi ai khiến cô
lo."
"Cô ấy mà mặc kệ em thì ai sẽ quản em!"
Bùi Nhiên ngẩn ra, chớp mắt liên tục, khó
tin mà trừng mắt nhìn anh trai.
"Anh nói gì? Cô ta mà mặc kệ em ai sẽ
quản em sao?"
". . . . . ."
"Anh đã ngủ với cô ấy chưa." Đầu óc
trống rỗng, cô cũng không biết vì sao mình phải
hỏi như vậy.
". . . . . ."
Khuôn mặt tươi cười của Tiếu Đằng Tĩnh
nhất thời tràn ngập sự phân vân, cô vội vàng kéo
tay Bùi Nhiên, "Tiểu Nhiên đừng như vậy, sẽ khiến
Phương Mặc giận đấy! Chị biết cho tới nay đều là
do chị không tốt, không làm đúng trách nhiệm
của người chị dâu mà chiếu cố em, nếu. . . . . .
Nếu em thích những chiếc túi hàng hiệu, sao
không nói với chị một tiếng, chị sẽ mua cho em,
em muốn cái gì chị đều mua cho em hết. . . . . ."
Tiếu Đằng Tĩnh vừa nói xong, Phương Mặc
càng thêm tức giận.
Nhìn vẻ mặt 'như thật' của Tiếu Đằng
Tĩnh, lại nhìn anh trai hoàn toàn đứng về phe Tiếu
Đằng Tĩnh, những giọt nước mắt không chịu khuất
phục ào ào tuôn ra, bàn tay còn tội nghiệp cầm
lấy ống tay áo anh, giống như một đứa trẻ không
hiểu chuyện đòi kẹo, chung qui là trong mắt anh
cô chính là một đứa trẻ nhàm chán như vậy!
". . . . . . Phương Mặc, anh yêu Tiếu Đằng
Tĩnh sao?"
"Đúng vậy, anh yêu cô ấy." Giọng chàng
trai gần như vô lực.
"Tiểu Nhiên, xin em hãy khoan dung với
Phương Mặc một chút, dù sao hai người cũng
không còn nhỏ nữa." Tiếu Đằng Tĩnh nói lời sâu
xa, ánh mắt chuyển sang An Thần Vũ, đổi đề tài,
"Thần Vũ, anh có thiếu phụ nữ đâu sao lại phải
khi dễ Tiểu Nhiên, em biết chuyện cá cược giữa
anh và Hàn Việt. Giờ Tiểu Nhiên cũng đã bị anh
theo đuổi rồi, chi bằng kết thúc sớm chuyện này
đi được không?"
Cá cược? Bùi Nhiên cùng Phương Mặc
đồng thời sửng sốt. An Thần Vũ trừng mắt nhìn
Tiếu Đằng Tĩnh, bộ dáng đó làm Phương Mặc cũng
cảm thấy được hàn ý dày đặc.
"Thần Vũ, cho dù anh tức giận cũng được,
nhưng làm bạn với anh từ nhỏ đến lớn, em có tư
cách giúp anh dừng cương trước bờ vực."
"Câm miệng." An Thần Vũ thoáng nheo lại
đôi mắt đẹp.
Tiếu Đằng Tĩnh nhất thời nghẹn lời, không
dám nói gì nữa.
"An Thần Vũ, anh hãy nói cho rõ ràng, vì
sao lại đem tôi ra cá cược?" Chả có ai lại muốn
mình bị người khác đem ra đùa giỡn!
"Cá cược thì đã làm sao, không phải cô
cũng rất hưởng thụ sự phục vụ của tiền tài sao?"
Cho tới bây giờ anh cũng chưa từng gặp người phụ
nữ nào lại không biết tốt xấu như thế. Tôi cho cô
danh lợi, cô trả giá bằng thân xác, sự trao đổi quá
sức công bằng, tại sao lại phải phí sức đôi co như
vậy, đối với An Thần Vũ thì việc hòa hợp trên
giường mới là thực tế, nhưng trước ánh mắt tràn
đầy thất vọng của Bùi Nhiên, hắn tự dưng lại cảm
thấy băn khoăn.
Bất kể là ba năm trước đây hay là ba năm
sau, mỗi khi nhớ lại Bùi Nhiên không kìm được sự
run rẩy. Mà vận mệnh của cô và anh trai cũng bởi
lần ngã bài này mà thay đổi.
Từ thanh mai trúc mã cho đến lúc biến
thành sống chết mặc nhau, cô và Phương Mặc
càng đi càng xa, thậm chí cô còn chưa kịp nói với
anh rằng, thực ra lúc đó cô đã yêu anh.
Không biết mình đã về trường học rồi về
phòng ngủ bằng cách nào, Bùi Nhiên như con rối
gỗ bị mất cái giá, dựa người vào vách tường rồi từ
từ trượt xuống.
Đúng vậy, anh yêu cô ấy. Phương Mặc nói
như vậy. Tàn nhẫn như vậy, như lưỡi băng lạnh cắt
đứt mạch máu Bùi Nhiên.
Bóng tổi phủ trùm căn phòng, không có
lấy một tia ánh sáng, truyền đến tiếng khóc của
một cô gái. Nhưng đó không phải là Bùi Nhiên.
"Quyên Tử, sao cậu lại khóc?" Vận khí
thực không tốt, tình huống như thế này bảo cô làm
sao mà mở miệng vay tiền được.
"Tiểu Nhiên, cậu lại đây. . . . . ." Quyên
Tử không bật đèn, bởi vì cô khóc rất thảm, vô
cùng thê thảm.
Sờ soạng đến bên giường, nếu Quyên Tử
bật đèn chắc chắn sẽ bị ánh mắt sưng đỏ của Bùi
Nhiên dọa sợ.
"Tiểu Nhiên, cậu còn bao nhiêu tiền, lấy
hết ra đây được không?"
Trái tim đập mạnh một tiếng, Quyên Tử
đang đòi cô tiền sao?
"Cậu đang đùa đấy à?"
Đùa sao? Chỉ sợ là không thể, bởi vì
Tương Minh vừa mới nói cho cô biết tình hình thực
tế!
Chậm rãi bật đèn bàn lên, câu đầu tiên
Quyên Tử nói đó là, "Tiểu Nhiên, tớ thật sự rất
hâm mộ cậu, cho tới bây giờ đều được bảo vệ chu
đáo như vậy. Tớ không biết nói chuyện này với
cậu có còn ý nghĩa gì không, nhưng ít ra trước khi
Phương Mặc và anh tớ phải ngồi tù, cậu sẽ hiểu
rõ, từ đầu đến cuối người quan trọng nhất với
Phương Mặc đều là cậu."
Đây quả là một trò đùa, mà cô và anh trai
đều là những con cờ mua vui cho cậu công tử nhà
giàu tiểu khiển.
Tương Minh đầu tư, Phương Mặc dự toán,
chuyện này vốn là thiên y vô phùng phối hợp. Hơn
nữa chuyện đầu tư của bọn họ cũng không tính là
lớn, đáng tiếc từ khi có người phụ nữ Tiếu Đằng
Tĩnh dính vào, công ty liền bấp bênh. Hai tay suýt
nữa bị An Thần Vũ phế bỏ, Phương Mặc chỉ có thể
áp dụng phương thức cùng Tiếu Đằng Tĩnh hẹn hò
để giảm bớt thiếu hụt. Nhưng mà An Thần Vũ đã
sớm có tính toán, để Phương Mặc rơi vào bẫy của
thị trường chứng khoán. Chỉ chờ phiên giao dịch
bắt đầu, Phương Mặc và Tương Minh sẽ thất bại
thảm hại, thậm chí lưng đeo nợ lớn có khi phải
ngồi tù.
Quyên Tử nói, hoặc là gom góp đủ hai
triệu tiền mặt, hoặc là khiến cho Phương Mặc và
Tiếu Đằng Tĩnh kết hôn. Nếu bán cả Tương gia đi
nhiều nhất cũng chỉ có thể được hai ngàn vạn, số
tiền còn lại không biết nên làm thế nào?
Trong khoảng thời gian này, Tương Minh
và Phương Mặc không chút ngơi nghỉ, ra sức cứu
vớt. Nhưng là mỗi khi xuất hiện một tia hy vọng
sẽ bị An Thần Vũ dập tắt đúng lúc. Dựa vào bối
cảnh của hắn, cho dù khiến hai người ở tù chung
thân cũng là việc vô cùng dễ dàng.
Bởi sự kiện này mà Tương Minh thiếu chút
nữa phải nhảy lầu, vì thế một mình Phương Mặc
đành phải chống đỡ tất cả gánh nặng, cho tới bây
giờ, Tương gia còn chưa biết tin dữ này.
Mà Tiểu Nhiên thật hạnh phúc, Phương
Mặc cho dù chết cũng không muốn chia sẻ với cô,
anh tin về mặt pháp luật Tiểu Nhiên cũng không
phải gánh vác nợ nần cùng với anh.
Không phải anh trai nói yêu Tiếu Đằng
Tĩnh sao, vậy sao thà tình nguyện ngồi tù chứ
cũng không chịu lấy cô ấy?
Bùi Nhiên khóc thất thanh, cô thật hồ đồ,
lại đi hiểu lầm Phương Mặc như vậy!
Quyên Tử ôm lấy cô, ghé vào vai cô khóc
nấc, Bùi Nhiên hận không thể vả mấy cái vào
miệng mình. Còn nhớ lúc ấy, cô đã cầm túi đánh
lên người anh trai, nhưng anh trai vẫn đứng thẳng
lưng, vẫn không nhúc nhích, mặc cô đánh đấm,
cho đến khi Tiếu Đằng Tĩnh đẩy mạnh cô ra.
Vì sao không nói cho em biết sớm một
chút, để em cùng chia sẻ với anh?
Anh, em xin lỗi, vì em không biết gì nên
đã khiến anh một mình gánh vác mọi chuyện cho
đến tận bây giờ, em không nên tức giận lại càng
không nên đánh anh!
Đêm hôm đó, Bùi Nhiên vĩnh viễn sẽ
không quên, cô và Quyên Tử đã thức trắng đêm
lên mạng sưu tập tư liệu như thế nào. Tổng hợp lại
những trường hợp đã từng xảy ra, chỉ cần liệt kê
rõ ràng, Phương Mặc chạy trời không khỏi nắng,
cơ hồ còn thê thảm hơn chết. Bây giờ Phương Mặc
có thể kéo dài một ngày thì hay một ngày, nhưng
trên khuôn mặt cương nghị của anh, chưa từng
xuất hiện vẻ yếu đuối, ít nhất là không để lộ trước
mặt Bùi Nhiên.
"Tiếu Đằng Tĩnh có tiền! Tiểu Nhiên,
chúng ta đi cầu Tiếu Đằng Tĩnh được không?"
Quyên Tử bỗng phát hiện cứu tinh, mà quên trước
kia mình đã căm hận Tiếu Đằng Tĩnh như thế nào.
Bùi Nhiên vô lực lắc lắc đầu. Quyên Tử
thật hồ đồ.
Mỗi ngày cô ta cùng anh trai chung sống
với nhau, sao có thể không biết việc này, lại cố ý
làm bộ ngây thơ như không biết, tránh nặng tìm
nhẹ. Tiếu Đằng Tĩnh xưa nay rất giỏi giả vờ. Mà
với lòng tự trọng mãnh liệt của mình, anh trai lại
càng không thể cúi đầu xin của bố thí. Bây giờ Bùi
Nhiên đã hiểu rõ, từ đầu tới cuối Tiếu Đằng Tĩnh
đều phối hợp với An Thần Vũ, đem anh trai nắm
gọn trong lòng bàn tay!
Một người vai phản diện, một kẻ hát vai
mặt đỏ, thiên y vô phùng.
Có lẽ An Thần Vũ theo đuổi cô không chỉ
vì cá cược, mà phần lớn là vì họ Tiếu kia, chỉ cần
cô cùng anh trai phát sinh mâu thuẫn, bọn họ có
thể như ý nguyện mà chia cắt huynh muội hai
người! Đáng thương là cho đến bây giờ cô mới
hiểu được, từng giọt nước mắt ảo não cuồn cuộn
tuôn rơi!
"A Tĩnh, đêm nay chơi không vui sao?"
"Thi Thi à, đừng nói nữa, tớ lại mới gặp
cái con tiện nhân kia."
"F*ck, sao cậu còn chưa quất chết nó."
"Tiểu hồ ly tuổi còn trẻ nên không nhìn ra
thủ đoạn dụ dỗ, bây giờ Thần Vũ trước mắt còn
thấy hứng thú, nên Biện Hùng vẫn chưa có cách
nào xuống tay được."
"A Tĩnh, ngàn vạn lần đừng để con tiểu
hồ ly này bám lấy Thần Vũ, Thần Vũ là của tớ."
"Yên tâm đi, ngủ với Thần Vũ không phải
là chuyện gì tài giỏi, gả cho anh ấy mới là giấy
bảo hành."
"Tớ có chút lo lắng, chưa từng thấy anh
ấy tốn tâm tư đối với người phụ nữ nào như vậy,
nếu đổi thành người khác, anh ấy chỉ biết đến chi
phiếu."
"Còn nhớ Văn Đình không? Không hiểu
sao có cảm giác rất giống Bùi Nhiên bây giờ. Điều
đó chứng tỏ rằng trong lý tưởng Thần Vũ vẫn
thích những cô gái ngây thơ, đáng tiếc loại mặt
hàng này quá ít, khó lắm mới gặp được một cái,
không chạm được tay vào thề không bỏ qua. Tớ
cam đoan chỉ cần tới tay, không đến một tháng cô
ta sẽ bị đá!"
"Hắc hắc, tớ tin cậu. Thật là quá lợi cho
cô ta, cô ta căn bản là không xứng!"
"Thi Thi, cậu phải thông cảm cho tớ, ngày
nào Phương Mặc chưa nhìn thấy đứa con gái này
bị người khác chiếm lấy ngày đó anh ấy vẫn chưa
từ bỏ ý định đâu. Ai chẳng biết Bùi Nhiên là con
mồi của An Thần Vũ, nào có ai dám chạm vào."
"Vậy nhanh lên nha, sao kéo lâu thế?"
"Theo dự đoán của tớ thì cũng sắp rồi." Ả
đàn bà nở nụ cười tàn độc, tâm trạng cũng cảm
thấy thông suốt hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro