Chương 11: Lấy lòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi An Thần Vũ có ý đồ tăng ba ngày lên
thành ba tháng, Bùi Nhiên xoay người bước đi.
Đương nhiên sẽ không có khả năng cô
đồng ý, cuối cùng dù sắc mặt An Thần Vũ khá u
ám nhưng vẫn phải thỏa hiệp, ba ngày thì ba
ngày, điều kiện là cô phải đóng tròn vai bạn gái
của anh, những câu xưng hô linh tinh đại loại như
'ngài An' sẽ không được phép dùng nữa!
Nhưng Bùi Nhiên không thể mở miệng nói
'Thần Vũ', vì cô cảm thấy mình không thân mật
với hắn đến mức như vậy, chi bằng cứ gọi thẳng là
'An Thần Vũ'.
An Thần Vũ là người như thế nào, Bùi
Nhiên cũng có hiểu biết đôi chút. Sau nhiều lần bị
khi dễ, cô cũng bắt đầu chú ý tới các tạp chí lớn
nhỏ, thậm chí BBS* (đài phát thanh) của trường,
chỉ cần muốn tìm, thì tin đồn về An Thần Vũ
không bao giờ kết thúc.
Được đền bù như mong muốn, An Thần
Vũ không vội vã biến mất, mà lấy lý do vì chậm
trễ thời gian công tác của bạn gái nên sẽ luôn ở
bên cạnh làm bạn với cô nhằm bồi thường tổn
thất. Bùi Nhiên rất muốn nói, làm bạn xin miễn
cho, nếu thật sự muốn đền bù cái gì, thì trực tiếp
chuyển thành tiền mặt đi, có trời cao chứng giám
hiện tại cô thiếu tiền biết bao nhiêu!
Đáng tiếc An Thần Vũ sẽ không đưa tiền,
tình nguyện hiến thân cũng không cho.
" Anh định làm gì?" Bùi Nhiên nghi hoặc
nhìn chằm chằm vào chiếc bút vẽ trong tay An
Thần Vũ.
"Trên đời này không có chuyện gì mà tôi
không làm được." Kiêu ngạo và tự phụ chính là An
Thần Vũ.
Bùi Nhiên nghĩ mãi vẫn không hiểu tại
sao người như thế còn có thể ngồi vững trên chiếc
ghế lãnh đạo, sao thượng đế không cho anh ta thử
nếm mùi thất bại một lần. Ngay sau đó, cô ý thức
được chỉ một ý tưởng của anh thôi cũng có đến
bao nhiêu phần độc ác. . . . . .
Tình huống hiện tại có chút không đúng
thì phải, ai có thể nghĩ rằng An Thần Vũ đại nhân
cao quý không nhiễm bụi trần, toàn thân bị dính
đầy màu vẽ, đứng ở một góc trong cô nhi viện, vẽ
trong phòng học đàn dương cầm.
Không thể phủ nhận, bức tranh gấu con
Bố Bố của anh cũng không tệ, rất sát với bản gốc,
nhưng Bùi Nhiên cảm thấy mình cũng đâu thua
kém gì anh ta.
Hai người huy bút bát hào, hiệu suất cao
hơn bao giờ hết, vào lúc bốn giờ ba mươi phút
chiều, cuối cùng thì Bùi Nhiên cũng nhận được số
tiền lương làm say mê lòng người kia. Khi cô có
cảm giác ánh mắt An Thần Vũ đang vô tình mà cố
ý liếc nhìn vào phong bì tiền, Bùi Nhiên bèn giả vờ
bất giác, chút tiền ấy cô còn muốn để dành mà ăn
cơm.
Bên cạnh bãi cỏ vừa lúc có cái vòi nước,
Bùi Nhiên đem dụng cụ đến đó tẩy rửa sạch sẽ,
thu dọn ổn thỏa, rồi lập tức xách ba lô chạy bán
sống bán chết. Trước tiên cần ra chợ mua vài cân
hoa quả, sau đó đến 'Điểm tâm Bách vị' mua một
ít điểm tâm, là một người sắp mở miệng đi vay
tiền, cô cho rằng mình phải làm chuyện gì đó có
thành ý.
Tài khoản chỉ có ba ngàn, còn thiếu bảy
vạn bốn ngàn nữa, người trong đội nhiều lắm cũng
chỉ có thể vay được một vạn, số còn lại phải dựa
vào Quyên Tử, chị em trong nhà, khi vay tiền ít
nhiều còn có thể giảm bớt cảm giác tội lỗi và rối
loạn, vấn đề bây giờ là làm thế nào để Quyên Tử
thần không biết quỷ không hay lấy được sáu vạn
bốn ngàn, việc này ngàn vạn lần không thể để
Tương Minh biết.
Ngoài miệng thì nói làm bạn gái anh ba
ngày, nhưng sự thật đã chứng minh trong đầu Bùi
Nhiên căn bản không có khái niệm bạn trai. An
Thần Vũ chán nản phát hiện Bùi Nhiên thừa dịp
anh thay quần áo đã chạy trốn!
Trên con đường cái rộng lớn, người đến
người đi, trong đó có một phần tử Bùi Nhiên mặt
đầy sầu khổ. Học kì này chỉ sợ không qua nổi, ít
nhất phải kiếm được ba việc làm thêm cùng lúc.
Đợi gần nửa ngày cũng chưa thấy xe bus
xuất hiện, lại nhìn thấy có một chiếc xe thể thao
màu xám bạc đang từ từ tiến vào tầm mắt cô.
Sắc mặt An Thần Vũ không tốt lắm, anh
tháo kính râm xuống, ngạo nghễ nhìn cô.
". . . . . ."
"Lên xe."
Sau một tiếng 'Két', cánh cửa xe kỳ quái
mở ra.
Lấy di động ra xem giờ, Bùi Nhiên tận lực
uyển chuyển nói, "Bây đã là năm giờ mười tám
phút, tối nay tôi còn có chút việc ( vay tiền ), cho
nên phải về sớm."
"Cô đang đùa với tôi à?"
"Không có. Bảy vạn bảy đối với tôi mà nói
là một số tiền quá lớn, tôi cũng không có tâm
trạng mà đùa với anh."
"Còn dám chối? Rốt cuộc thì cô đã hẹn
hò bao giờ chưa, có người nào chưa chào bạn trai
đã bỏ chạy, có người nào thấy bạn trai tự mình lái
xe đến đón còn ngơ ngẩn đứng đó nói chuyện
không đâu? Bùi Nhiên, cô chọc tôi giận thành
công rồi đấy."
Bùi Nhiên lùi lại một bước, nhìn chằm
chằm lên mặt An Thần Vũ tầm mười giây, đoán
rằng có lẽ anh ta đang bức mình phải trả tiền ngay
bây giờ!
"Tôi. . . . . . Không phải tôi cũng đang rất
sốt ruột sao, hơn nữa, tôi đã trốn học một ngày,
nếu không về. . . . . ."
"Lên xe." Anh cố gắng hít vào một hơi
thật sâu.
". . . . . . Anh muốn đưa tôi về sao?" Cô
thử hỏi.
"Lên, xe!"
Cuối cùng, cô ủ rũ ngồi ở vị trí phó lái, lo
lắng duy nhất trong lòng chính là nếu về quá
muộn sẽ không mua được hoa quả, mua ở siêu thị
rất đắt.
"Ý của anh là đưa tôi về, đúng không?"
Bùi Nhiên mong đợi như vậy, đáng tiếc An Thần
Vũ lại đeo kính râm lên, không để ý đến cô, hai
tay bất giác gõ nhẹ lên vô lăng, đột nhiên cả người
hướng về phía cô, Bùi Nhiên sợ tới mức vội lùi
người về phía sau.
"Đừng nhúc nhích."
Bùi Nhiên trừng mắt nhìn chằm chằm An
Thần Vũ chỉ cách mình trong gang tấc, khoảng
cách quá gần, chỉ cần hơi ngước mắt lên là có thể
thấy rõ cả lỗ chân lông trên cằm anh, có thể nghĩ,
đã sắp gần đến tình trạng gì.
Lấy dây an toàn, cẩn thận tỉ mỉ thắt giúp
cô, cuối cùng, gã đàn ông còn kéo kéo, tựa hồ
muốn thử tính dai của dây an toàn, đáng tiếc Bùi
Nhiên đã theo bản năng vội vàng lùi ra phía sau.
Sự mờ ám này không thể tránh khỏi đôi
mắt của An Thần Vũ, cuối cùng trên gương mặt
âm trầm kia cũng hiện lên một nụ cười nhợt nhạt,
không chút để ý nói, "Sợ cái gì, hôm nay tôi
không cắn người đâu."
Bùi Nhiên mặt đỏ tai hồng, chiếc xe lại
như tên rời cung bắn đi thật nhanh ra đường cao
tốc. Về cơ bản mà nói cô đã có cảm giác mông
mình sắp bay khỏi chỗ ngồi, tốc độ này còn đáng
sợ hơn cả ngồi tàu lượn siêu tốc. Nắm chặt dây an
toàn, sau ba phút khiếp sợ, cô nàng không thể
kiềm nén được nỗi khiếp sợ nữa mà thét gào lên.
"An Thần Vũ! Dừng xe dừng xe ---- a
--"
Chiếc xe màu xám bạc phóng nhanh như
tia chớp, một đường bão táp!
Bảy phần choáng váng, tám phần trắng
bệch, giống như vừa đi một vòng quanh quỷ môn
quan. Bùi Nhiên nơm nớp lo sợ mở hai mắt ra,
một màn mây típ phủ kín phía chân trời.
Nơi này là ngoại ô thành phố T, một khu
nghỉ dưỡng trên đỉnh núi, nơi đây tiếp cận phía
chân trời, tầm mắt bao trùm một khoảng không
rộng lớn, xa xa là ánh trời chiều đang dần chìm
vào rặng mây đỏ, vài tia nắng vàng còn le lói, Bùi
Nhiên trợn mắt há hốc miệng, ánh sáng vàng rọi
lên hai má hồng thanh xuân của cô, khoảnh khắc
đó, trông cô cực kỳ xinh đẹp.
Thì ra An Thần Vũ ép cô đến đây là vì để
ngắm hoàng hôn sao? Không hổ danh là cao thủ
tình trường, thủ đoạn theo đuổi phụ nữ cũng có
phong cách riêng.
"Mặt trời lặn kìa, đẹp không?"
"Đẹp. . . . . . A. . . . . ."
Chỉ cần đẹp là đủ rồi, còn lại không cần
cô nói thêm gì nữa, An Thần Vũ đã cởi dây an
toàn của mình, nghiêng người tóm lấy hai cánh tay
muốn làm loạn của cô, đôi môi nóng bóng chuẩn
xác phủ lên môi cô, triền miên không ngớt. . . . . .
Vì phòng ngừa Bùi Nhiên cắn người, An
Thần Vũ dùng một bàn tay, nắm chặt lấy cằm cô.
"Ặc, không. . . . . ."
Kẻ khác hít thở không thông, không để
cho cô có cơ hội lùi bước. Vô tội mà lại không có
chỗ để trốn, dưới sự khiêu khích của anh, cô chỉ
có thể cầu xin tha thứ, vẫn như trước đây không
thể thoát khỏi vận mệnh bị gông cùm xiềng xích.
Từ triền miên đến nhiễu loạn, từ ôn nhu
đến man dại, đây là một nụ hôn mãnh liệt.
Đối mặt với cao thủ tình trường như An
Thần Vũ, điều duy nhất mà Bùi Nhiên có thể làm
chính là khóc lóc xin tha, cơ thể bất lực như giấu
đầy địa lôi, mà An Thần Vũ có thể ví như ngòi nổ,
oanh tạc khiến cô xương cốt tiêu tan, không có
nửa phần tìm được đường sống.
Cảm giác tuyệt vời này trước nay chưa
từng có. Thể xác và tinh thần An Thần Vũ không
khỏi hưởng thụ, cẩn thận cảm thụ giờ khắc tâm
linh bị đánh sâu vào.
Cô khóc nức nở thành tiếng, đáng tiếc đều
bị nuốt hết vào trong miệng An Thần Vũ. Cùng
một cơ thể đàn ông đã từng tập luyện không thủ
đạo chuyên nghiệp chống đối, Bùi Nhiên cảm thấy
khí lực của mình yếu ớt đến buồn cười, ít ỏi đến
đáng thương
Rốt cuộc, một giây trước khi không thể hít
thở được nữa, đôi môi gã đàn ông mới lưu luyến
rời khỏi cô, tiện đà dịu dàng vuốt ve cằm cô, hai
bên má, hai bên tai tai. Bùi Nhiên muốn tránh, chỉ
là cho dù có né đi trốn lại thì trước mắt vẫn là
anh, cả lồng ngực đều bị hơi thở An Thần Vũ
chiếm lấy, còn ngửi được mùi dầu gội từ anh.
"Tôi phải về trường. . . . . . Xin anh . . . .
. ." Cô vừa khóc vừa nói, bàn tay trắng nõn run
rẩy, muốn cởi dây an toàn!
An Thần Vũ ngẩng đầu lên, cách môi cô
không đến hai mươi phân, thấy Bùi Nhiên hồn bay
phách tán, hắn lại cười, nụ cười tà ác tràn ra từ
khóe miệng, "Không, đi."
Nhìn gần đôi mắt đó mới phát hiện, nó
không giống như người châu Á chút nào. Theo Bùi
Nhiên biết thì phần lớn người Trung Quốc đều là
mắt nâu, nâu đậm, mà An Thần Vũ lại là hắc bảo
thạch hàng thật giá thật, sáng ngời, trong suốt, đen
láy. . . . . . Cô khẳng định đây không phải là kính
sát tròng.
"Chưa hẹn hò yêu đương, cũng chưa từng
hôn. . . . . . Dường như tất cả những điều đó đều
muốn dành cho tôi." Thanh âm khàn khàn giống
như lông tơ, khiến cho người nghe cảm thấy ngứa
ngáy.
Vì thế, Bùi Nhiên càng ý thức được một
người không hề có kinh nghiệm như mình đang
mặt đối mặt với một cao thủ tình trường!
"Tôi thấy được sự sợ hãi trong mắt cô."
"An Thần Vũ, cách tôi xa một chút!" Cô
nổi giận.
"Đừng thẹn thùng, đây vốn là chuyện mà
nam nữ phải làm."
"Anh. . . . . . Anh đừng khinh người quá
đáng, tôi chỉ đồng ý làm bạn gái anh, chứ không
đồng ý làm những chuyện khác! Nếu không, đừng
trách tôi tố cáo anh. . . . . . Tố cáo anh tội xâm
phạm, tội đe dọa, tội uy hiếp!"
"Với tư cách bạn trai, tôi sẽ toàn quyền
phụ trách phí tố tụng cùng với phí luật sư cho
cô."
". . . . . ."
Bởi vì khi hai má cô đỏ hồng thật sự rất
đáng yêu, nên An Thần Vũ không nhịn được mà
muốn bắt nạt cô, trước đây hắn chưa từng phát
hiện ra khả năng của phụ nữ ngoài việc trở thành
công cụ phát tiết ra, còn có như thế thưởng thức
cá tính của họ. Cảm giác đó còn thú vị hơn chơi
đùa với thú cưng.
"Tôi thật sự phải về trường học!" Vì
phòng ngừa có lúc sẽ không thể nhịn được nữa mà
bùng nổ, Bùi Nhiên xoay người ..., không muốn
nhìn thấy An Thần Vũ.
"Không, đi."
Bùi Nhiên không mở được cửa xe, định
chuẩn bị nhảy thẳng ra khỏi ghế ngồi, lại bị An
Thần Vũ chặn ngang ôm bế lên đùi.
"Buông ra, buông ra. . . . . ." Đá chân
lung tung, Bùi Nhiên hoảng sợ phát hiện chung
quanh không có một bóng người.
"Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích."
"An Thần Vũ, có tiền thì rất giỏi sao!"
Những giọt nước ngập tràn hốc mắt, Bùi Nhiên
nắm chặt bàn tay, âm sắc bắt đầu run rẩy, "Tôi
cũng được cha mẹ sinh ra, không phải là món đồ
chơi mà anh dùng tiền mua, cũng không phải là
tình nhân giá rẻ của anh, dựa vào cái gì mà tôi
phải chịu đựng sự ức hiếp của anh, anh muốn hôn
thì hôn, muốn sờ thì sờ! Buông ra --"
"Chẳng qua ôm chút thôi mà, sao cô kích
động thế?" An Thần Vũ khó hiểu.
"Buông, tay!"
"Tôi muốn đền cho cô một cái ba lô."
"Cái gì?" Cô có chút khó đỡ được với suy
nghĩ có tính người của súc sinh.
"Tuy cô dùng bảng màu vẽ đánh tôi,
nhưng tôi lại hất nó lên túi vải của cô, chẳng lẽ
không nên đền sao?"
"Đền túi. . . . . ." Không phải An Thần Vũ
rất thông minh sao, sao tự dưng lại chủ động đưa
tiền cho người ta.
"Đúng thế."
"Vậy đổi thành tiền mặt đi." Cơn giận còn
sót lại chưa tiêu, Bùi Nhiên lấy vẻ mặt oán giận
nói, lúc này đây An Thần Vũ cũng không phản đối,
mặc cô tụt xuống khỏi đùi mình.
"Không được."
Chiếc xe từ từ chuyển động, có vẻ như
hôm nay An Thần Vũ nói rất nhiều câu "Không
được" với cô.
Ánh đèn nê ông nhiều màu nhấp nháy
trên Đại lộ số 1 phồn hoa, có thể nói hình dung
như ngợp trong cảnh vàng son.
Bùi Nhiên chưa từng đến qua Đại lộ số 1,
nhưng Quyên Tử đã từng nói, ở đây, có các loại
hàng hóa xa xỉ rực rỡ muôn màu, là nơi những
người nổi tiếng ở thành phố T, thậm chí những
người nổi tiếng khắp cả nước thường xuyên lui tới
nhất, nếu muốn đuổi theo ngôi sao thì nên cắm
chốt tại đây.
Xuất phát từ tâm lý không muốn liên quan
nhiều tới gã đàn ông này, Bùi Nhiên vẫn có ý tốt
nhắc nhở anh, "Cái tùi này của tôi có hơn ba mươi
đồng thôi, mua ở quán vỉa hè ven đường."
Đồ ở Đại lộ số 1 rẻ nhất cũng lên đến
ngàn đơn vị, điểm này An Thần Vũ đương nhiên
biết rõ.
"Ở đây cũng có đồ rẻ, sao trên đời này
còn có một người con gái nhà quê như cô nhỉ."
"Anh. . . . . ." Mới là gái quê. Đối với lời
của An Thần Vũ, Bùi Nhiên nửa tin nửa ngờ.
An Thần Vũ kéo tay cô tiến vào một khu
trung tâm màu sắc xanh vàng rực rỡ, đi dạo nửa
ngày, lập tức vào thang máy lên lầu ba, rồi dừng
lại nghỉ chân trước một cửa hàng có bảng hiệu đề
chữ tiếng Anh.
Thật nhiều túi nha!
Nữ phục vụ vừa nhìn thấy An Thần Vũ, hai
mắt lập tức phóng đại lên mấy lần, nữ hướng dẫn
mua hàng bước lên cúi đầu nhỏ nhẹ, vươn tay có ý
mời, "Hoan nghênh đã đến, xin chào An tiên sinh,
mời ngài theo tôi vào phòng dành cho hội viên,
chúng tôi sẽ phục vụ ngài chu đáo."
Trong những cửa hàng xa xí theo tiêu
chuẩn quốc tế như thế này, mỗi một nhân viên cửa
hàng phải nhớ được gương mặt của từng hội viên
vàng, thân phận, sở thích, vân... vân, hơn nữa với
loại người luôn gây được sự chú ý như An Thần
Vũ, bất cứ người nào ở đây cũng đều nhận ra anh,
mặc dù đây là lần đầu tiên anh đến.
Khi kim chủ* (*:khách sộp) vào phòng
khách dành cho hội viên, các nhân viên cửa hàng
lập tức nói nhỏ với nhau.
"An Thần Vũ kìa, lại mới đổi bạn gái à."
"Cô xác định cô gái kia là bạn gái anh ấy
chứ không phải người hầu sao?"
"Cô đã từng thấy có ai lại nắm tay người
hầu tới nơi này mua túi chưa?"
"Kỳ lạ, nghe nói anh ấy rất ghét việc đưa
bạn gái đi dạo phố, giờ lại tự mình. . . . . ."
"Nói không chừng cô gái vừa rồi chính là
thiên kim nhà phú hào."
"Thật không?"
"Tôi thấy đến tám chín phần là vậy."
Cho dù không hiểu hàng hiệu, nhưng chỉ
nhìn qua cũng biết những thứ kia nhất định rất đắt
tiền. Chiếc sô pha này khá thoải mái, nhưng Bùi
Nhiên lại đứng ngồi không yên, thật vất vả mới
thoát khỏi tay An Thần Vũ, thừa dịp nữ phục vụ
viên đi ra ngoài, cô sốt ruột nói, "Anh đang bức tôi
đi mượn tiền ngay sao! Túi ư, tôi không cần anh
đền!"
Nói không chừng An Thần Vũ nói không
có tiền lẻ, sau đó bồi thường cho cô một cái túi có
giá trên trời, rồi lại để cô trả tiền số lẻ!
Đang nói chuyện, thì một người đẹp vừa
tươi cười vừa bưng cà phê đẩy cửa bước vào, từ
tấm thẻ của cô ấy có thể thấy được, đây chính là
quản lý cửa hàng.
"Ngài An, mời dùng. Thưa cô, mời dùng."
"Nghe nói chỗ các cô có mấy cái túi tầm
ba bốn chục, lấy ra hết đi." An Thần Vũ nhàn nhã,
ánh mắt thâm thúy mà sắc bén bắn về phía mỹ nữ
quản lý.
May mắn là mỹ nữ quản lý đã giữ chức vị
này nhiều năm, sớm thành tinh, nếu không chắc
cũng bị những lời này làm cho sống dở chết dở.
Trong ánh mắt bình tĩnh mà lại kín đáo của An
Thần Vũ, mỹ nữ quản lý hiểu rõ ý, mỉm cười,
"Đúng vậy, An tiên sinh. Tôi lập tức gọi người đem
những chiếc túi ấy đến."
Mỹ nữ quản lý đoan trang nhẹ nhàng bước
ra phòng khách, lập tức đi về hướng kho hàng,
"Tiểu Trần, lấy hai cái túi số lượng hạn chế của
năm nay với ba cái của quí 1 đem hết ra đây!"
Hiệu suất của quản lý quả thực không
bình thường!
Năm chiếc túi hoa lệ được năm vị mỹ nữ nâng
trong tay triễn lãm, Bùi Nhiên nuốt nuốt nước
miếng, cô chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày
mình được làm thượng đế. Cô đã quen với hình
ảnh các bà các cô đứng trên phố xá sầm uất
miệng lưỡi lưu loát chào hàng.
"Tiểu thư, đây là kiểu dáng kinh điển nhất
của cửa hàng, do gần đây muốn nâng cao lượng
hội viên, mà cô lại là khách hàng may mắn của
chúng tôi, nên giá cả cũng được chiết khấu, chỉ
còn lại tầm ba đến mươi thôi." Hồ ly là như thế
nào, chính là cho dù có trợn mắt nói dối cũng có
thể khiến người ta tin tưởng trăm phần trăm.
Thực sự có chuyện tốt như vậy sao? Bán
tín bán nghi liếc mắt nhìn sang An Thần Vũ, Bùi
Nhiên cẩn thận quan sát, cô cũng đâu có ngốc,
cầm lấy bảng giá, trông hoa lệ thế mà có ba mươi
lăm đồng. Đây là giá mà mỹ nữ điếm trưởng vừa
sai người dùng máy tính đánh ra.
Tuy rằng có chút khó tin, nhưng cô tin
rằng An Thần Vũ chẳng có lý do gì để lừa cô cả,
đâu có ai ngốc đến nỗi, đưa một số tiền lớn cho
người ta nhưng lại không muốn để người khác biết,
cho dù anh có thật sự ngốc đi chăng nữa, thì
nhóm người đẹp này cũng không ngốc chứ. Huống
hồ cái giá này đã được quản lý tự mình xác định
rồi.
Nói đi nói lại thì, những chiếc túi này
đúng là rất đẹp!
Bùi Nhiên yêu thích không nỡ buông tay
mà sờ tới sờ lui, thực nên cảm tạ An Thần Vũ đã
làm bẩn túi vải của cô. Nghe nói da thật rất quý
giá, cho nên cô cẩn thận chọn lựa, mỹ nữ điếm
trưởng nở một nụ cười vui sướng, cảm động đến
rơi nước mắt, cái túi Bùi Nhiên chọn trúng là số
lượng có hạn của năm nay, chỉ còn một chiếc, giá
mười vạn nhân dân tệ, bất quá các cái khác chắc
cũng phải trị giá một hai vạn.
"Cái này." An Thần Vũ ánh mắt cũng
không chớp lấy một cái.
Cầm chiếc túi trên tay, Bùi Nhiên cảm
thấy nhóm người đẹp nhân viên trong cửa hàng
hưng phấn lạ thường, giống như vừa bán được vài
vạn. Ánh mắt khó hiểu dừng lại trên gương mặt An
Thần Vũ, ngay cả tiền anh ta cũng chưa trả, từ đầu
tới cuối cũng không lấy ra cái gì, nhóm người đẹp
đó lại người trước cúi đầu, người sau tiến lên cung
cấp dịch vụ chu đáo nhất. Trên đời này có những
người mà thân thể họ đã là chiếc thẻ tín dụng vô
hạn.
Cả người tiều tụym Bùi Nhiên mơ mơ hồ
hồ lại bị An Thần Vũ kéo ra lầu ba.
"Cái kia, có cần tôi chiết phí mười đồng
cho anh không?" Cô hào phóng đưa túi vải cho An
Thần Vũ, lại thấy mặt hắn hơi xanh lại.
Mười vạn hắn cũng đã trả rồi, còn cần
mười đồng của cô sao.
Liếc mắt nhìn cô gái đang cầm chiếc túi
yêu thích không buông tay, An Thần Vũ âm thầm
đắc ý, trang sức cùng đồ trang điểm vĩnh viễn là
pháp bảo để đả động phụ nữ. Chỉ cần mười vạn,
Bùi Nhiên đã tâm hoa nộ phóng. Có thể thấy được
việc đả động cô cũng không có gì khó.
Trung tâm bách hóa này nghênh đón rất
nhiều thanh niên nam nữ, đúng là thời kỳ mua
sắm đỉnh cao.
Nụ cười trên mặt Phương Mặc tắt hẳn, ánh
mắt lạnh thấu xương giống như mũi tên, bắn mạnh
về phía Bùi Nhiên.
Vì sao đột nhiên lại dừng lại? Tiếu Đằng
Tĩnh nhìn theo ánh mắt Phương Mặc, trái tim bỗng
dưng đập mạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro