Chương 10: Làm bạn gái tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Tương Minh gọi điện thoại đến,
Phương Mặc đang trầm lặng ngồi trước máy vi
tính, màn hình đã sớm chuyển sang màu đen, chỉ
còn logo của hệ thống là đang chuyển động.
Công ty đầu tư vừa mới đưa ra thị trường,
khoản tiền thứ nhất tràn ngập nguy cơ, thị trường
chứng khoán lại tụt dốc, lúc này An Thần Vũ chỉ
chờ hắn thanh toán, hắn lại tỏ vẻ kiêu ngạo mà lấy
đạo lý ra nói, bất kể là tiền tài hay phụ nữ, chỉ cần
An Thần Vũ hắn muốn, ai cũng không tranh được!
Di động đột nhiên rung lên, Phương Mặc
dời tầm mắt, nhìn chằm chằm vào dãy số trên
màn hình, các cơ trên khóe miệng đều run rẩy,
"An Thần Vũ, mày là tiểu nhân!"
"Đều là do mày tự tìm."
"Nếu cảm thấy chỉnh tao có thể khiến cho
mày thoải mái hơn, thì cứ việc, nhưng tao cảnh
cáo mày, đừng động vào một cái ngón tay của
Tiểu Nhiên, nếu không. . . . . . Mày có tin tao sẽ
đồng quy vu tận* với mày không!" (*: chết chung
aka chết chùm)
"Chờ mày có năng lực đó rồi nói sau."
"An Thần Vũ!"
Trước khi nghe thấy tiếng thét run trời, An
Thần Vũ để di động cách lỗ tai ba mươi phân, mới
thản nhiên nói, "Giết mày dễ như bóp chết một
con kiến, có điều thằng nhóc như mày khá tốt số,
Đằng Tĩnh thích mày. Biết thức thời thì biến xa
một chút, nếu làm tao chướng mắt, đừng trách
tao đối xử với Bùi Nhiên. . . . . ."
"Súc sinh! Mày muốn đối xử với cô ấy
như thế nào, nói, mày muốn đối xử với cô ấy như
thế nào!" Phương Mặc dù sao cũng còn trẻ, máu
nóng bừng bừng, động đến chỗ đau trong lòng, lập
tức mất hết kiên nhẫn.
Bây giờ anh không phải là đối thủ của An
Thần Vũ.
"Sao? Ha ha, làm chuyện mà mày cũng
muốn làm đó."
". . . . . ."
"Sao? Không nói gì à?"
". . . . . ."
"Ha ha."
"Đừng dập máy!"
"Ừm?" An Thần Vũ búng điếu thuốc trên
tay đi, nhàn nhã thưởng thức ảnh chụp Bùi Nhiên
trong tay, trợ lý Lục Nghệ đã điều tra rõ tất cả các
tư liệu của Bùi Nhiên, chính là cái tên cha dượng
thường xuyên quấy nhiễu tình dục cô trước kia, tất
cả ảnh chụp đều lấy từ tay Phương Hán Đồng. Về
phần Phương Hán Đồng, đại khái đã bị ném ra
sông rồi.
"Buông tha cô ấy."
"Tao sẽ không bạc đãi cô ấy."
Ngắt di động, An Thần Vũ ngửa người lên
chiếc ghế da rộng thùng thình sau lưng, đưa ảnh
đến trước mặt. Lúc trước hắn rất phẫn nộ, dù sao
cũng là người con gái mà hắn nhìn trúng, còn chưa
ăn được đã bị tên đàn ông khác khác rình trộm,
cũng may là đã giải quyết lão già kia.
Ảnh chụp Bùi Nhiên ước chừng tầm tuổi
như bây giờ, mặc áo sơ mi đơn giản, dáng người
lả lướt, sau nụ hôn lần trước, đã lưu lại ấn tượng
khắc sâu, hắn đã xác định được cỡ quần áo nhỏ
của cô. . . . . .
Nhìn rồi lại nhìn, trán bổng dưng nóng
lên, hắn vội vàng vứt bức ảnh xuống, cảm thấy
bản thân đã quá xúc động. Cho đến tận bây giờ
hắn chưa từng thiếu phụ nữ, vậy mà giây phút này
lại có ý niệm tà ác trong đầu.
Bất chấp việc sẽ bị diệt tuyệt sư thái xử
phạt, Bùi Nhiên quyết định trốn học, công lao lớn
nhất thuộc về Quyên Tử, cô gần như là gánh phải
áp lực cực đại, thấy chết không sờn dám làm để
lại dấu tích trong môn học của diệt tuyệt sư thái.
Trong lòng nặng trịch, cô cảm thấy thật
buồn phiền, nhìn mình trong gương, trên cánh tay
mảnh khảnh còn lưu lại dấu tay đỏ ửng, cho thấy
độ lớn của bàn tay và sức mạnh kinh khủng khi
An Thần Vũ cầm chặt nó đến thế nào.
Cầm khăn mặt tiến vào toilet tẩy rửa một
chút, nhưng dù thế nào cũng không tẩy sạch được
hương vị của gã đàn ông đó ở trong trí óc cô,
mang theo mùi hương bạc hà thơm mát, hỗn hợp
với mùi rượu, khiến cho hơi thở nam tính càng
thêm mãnh liệt, suýt nữa đã đem cô nướng thành
tro.
Tiếng chuông điện thoại reo lên, Bùi
Nhiên lau qua người rồi chạy vội ra, âm thầm chờ
mong là Phương Mặc gọi đến.
"Tiểu Nhiên, ha ha, sắp có tiền bay tới
cửa rồi đây ~"
"Tiểu Linh Tử à? Tiền gì cơ?"
"A? Dường như không giống bộ dáng rất
chờ mong nhỉ, chẳng lẽ tớ không phải là người
cậu đang chờ điện thoại sao?"
"Không phải, không phải đâu, chẳng phải
là tớ đang rất kinh ngạc sao."
"Đây là công việc, thù lao cũng không tệ
lắm, cũng không vất vả, nghĩ tới nghĩ lui thì cậu
thích hợp nhất, nhớ mời tớ đi ăn nha."
"Nhất định mà, nhất định."
"Cô nhi viện Mã Lệ Tô tân trang một
phòng học đàn dương cầm, cần người vẽ tranh
hoạt hình lên tường, trong hội mình cậu là người
am hiểu đề tài này nhất, mấy người nhóm đại soái
rất văn nghệ, sợ là làm cho đám em nhỏ trở thành
nửa vui vẻ nửa buồn đau mất."
Tiểu Linh Tử rất hài hước, kỳ thật thì công
việc này tất cả mọi người đều đồng ý tặng cho Bùi
Nhiên, ai bảo cô là người nhỏ tuổi nhất ở đây.
"Tiểu Linh Tử, cám ơn cậu, giúp tớ nói
tiếng cám ơn với đại ca Đồng nhé, khi nào về nhất
định sẽ mời mọi người đi ăn."
"Hắc hắc, bọn tớ chờ, cố lên!"
"Cố lên!"
Trong thành phố T, cô nhi viện Mã Lệ Tô
cũng được xem như có chút danh tiếng, nghe nói
có một nhân vật thần bí sinh thời ở nơi này, đã
gánh vác chuyện ăn, mặc, ở, đi lại của bọn trẻ.
Nhưng nơi này cũng không quá xa hoa, chỉ có thể
nói là bình thường, cuộc sống của bọn trẻ khá đơn
giản, chỉ cần giữ vững tâm lý như trước kia là có
thể khỏe mạnh lớn lên. Bởi vì như vậy, nên không
khiến cho bên ngoài đặc biệt chú ý, nó cũng giống
như những cô nhi viện khác, bình thản tự phát
triển, chỉ khác là phần lớn những đứa trẻ ở đây
đều có tiền đồ, cũng hiểu biết nhiều chuyện.
Giữa tháng tám, tiết trời vẫn nắng gắt và
oi bức, Bùi Nhiên đầu đội mũ che nắng, trên đường
mua cây kem đá, lưng đeo túi vải đựng công cụ vẽ
tranh, đi đến bến đợi xe bus.
Bởi vì thời tiết quá nóng, mặc quần áo dài
tay che kín người rất dễ bị xem như người tâm
thần, cô đành phải tìm vài miếng thuốc dán dán
lên cánh tay. Bác gái ngồi cạnh vẫn nhìn chằm
chằm cô một cách kỳ quái, một lúc lâu sau mới
nói nhỏ, "Cô à, trời nóng thế này dùng rượu thuốc
xoa mới tốt, dùng thứ này dễ bị viêm da lắm."
Mặt nóng lên, Bùi Nhiên vuốt vuốt cánh
tay, nói ấp úng, "Cháu, cháu phải dán thuốc dán."
Tai cũng đỏ ửng lên, nóng đến muốn bốc hơi.
Bác gái cẩn thận nhìn cô tầm ba mươi
giây, cuối cùng ánh mắt trở nên vô cùng cổ quái.
Bùi Nhiên đi ra cửa xe chuẩn bị xuống thì nghe
thấy bác gái nói với người ngồi ở hàng ghế sau,
"Đầu năm nay, bọn trẻ a, trưởng thành sớm!"
Gặp viện trưởng, giới thiệu phòng học đàn
dương cầm, bàn bạc giá cả, Bùi Nhiên đứng trong
sân đánh giá, chỉ có ba mặt tường, trong đó hai
mặt còn các được khảm hai phiến thủy tinh lớn,
hôm nay nhất định có thể thu phục!
Lấy nước, pha màu, người không chuyên
nghiệp như nàng bắt đầu vẽ. Lúc giơ bút lên cũng
có chút chần chừ, phải vẽ gì đây?
Trong đầu hiện lên sắc vàng của một biển
hoa rộng lớn, gió thổi nhè nhẹ, cô bé ngồi trên xe
đạp, ôm chiếc eo gầy mà rắn chắc của anh trai,
chầm chậm chạy trên con đường nhỏ quanh
ruộng. Trong không khí còn mang theo mùi hương
cỏ dại, nụ cười của anh trai còn tươi sáng hơn
bình minh ngày mới, không chút lạnh lẽo.
-- Tiểu Nhiên, ngồi vững nhé, phía trước
có cây cầu.
-- A? Ai ai ai, dừng lại, để em xuống
trước đã, a ~
Quả nhiên kĩ thuật của anh trai không thể
tin tưởng được, nhưng anh lại rất bướng bỉnh,
không nên tỏ ra anh hùng mà đèo cô qua cái cầu
nhỏ đó, vì thế, kết quả là lật xe. Cả người cả xe
đều rơi xuống khe suối.
Hai người vừa cười vừa nói, còn chỉ trích
nhau nữa. Cuối cùng anh trai đỡ cô dậy, ném cô
lên trên bờ, cô còn quay đầu lại cười vui vẻ,
nhưng khuôn mặt anh trai lại giống như con cua
vậy, hồng đến không thể hồng hơn, cứ đứng mãi
dưới nước không chịu lên.
Nghĩ đến đó, cô nở nụ cười ấm áp, ánh
nắng mặt trời bên ngoài cửa sổ chiếu lên hai gò
má trắng mịn của cô, rọi qua bàn tay trắng nõn cô
đang chấp bút, thư thái chuyển động, một mảnh
vàng óng ánh của biển hoa hiện lên trên tường.
Thỏ anh lái xe đạp chở thỏ em, trên giỏ xe
chứa đầy cà rốt.
Mặt tường thứ hai cô vẽ 'Chuyện xưa của
gấu con Bố Bố', gấu con Bố Bố bị lạc mất ba mẹ,
nó được khu vui chơi giữ lại, nhưng từ đó nó
không bao giờ cảm thấy vui vẻ, cũng không muốn
nói chuyện. Cuối cùng, đến một ngày kia, ba mẹ
của Bố Bố đến khu vui chơi tìm nó. Chuyện xưa
kết thúc.
Trong mắt trẻ con thì đó là một kết cục
hoàn mỹ, bọn trẻ không cần lo lắng cho tương lai
của Bố Bố, nhưng Bùi Nhiên lại luôn cảm thấy Bố
Bố thực đáng thương, trong những ngày chờ đợi
ba mẹ nó đã phải trải qua những chuyện gì, bị đưa
đi thì nhất định sẽ hạnh phúc sao?
Phía bên ngoài cửa sổ là bãi cỏ, thời tiết
đột nhiên trở nên râm mát hơn rất nhiều, ánh mặt
trời cũng không rọi đến chổ đám trẻ đang vui đù,
hi hi ha ha đá bóng, nơi đó, có một người đàn ông
đang đứng giữa chúng.
Tay cầm bút vẽ của Bùi Nhiên run lên,
người kia chẳng phải là An Thần Vũ sao! Nhưng
sao An Thần Vũ lại có nụ cười trẻ con đến như
vậy? Càng không thể đến chơi với những đứa trẻ ở
trong cô nhi viện không chút tiếng tăm này. Với
tính cách của hắn, nếu làm từ thiện, nhất định phải
ồn ào huyên náo, chấn động tất cả giới truyền
thông, mượn cơ hội đó để nâng cao sự nổi tiếng
của công ty, đây là thủ đoạn mà các gian thương
thường dùng.
Trên bãi cỏ xanh mướt, người thanh niên
mặc chiếc áo ba lỗ trắng, hai cánh tay trần cân
xứng với đường cong trên cơ thể, vô cùng hoàn
mỹ, phía dưới mặc một chiếc quần thể thao rộng
thùng thình mà thoải mái, chất liệu vải khá mỏng,
vừa nhìn đã biết hàng đắt tiền. Người này mặc đồ
đơn giản, tươi mát sạch sẽ, rất có khí chất, luôn là
người khiến người khác phải chú ý.
"Không đúng không đúng, đá bóng không
phải như mấy đứa đá vậy đâu ~" nét mặt còn
mang theo một chút ngang ngược thường ngày
nhưng lại chẳng khác gì vẻ mặt của một người anh
láng giềng.
"Ha ha, anh đá vào rồi!" Hắn chẳng biết
xấu hổ mà thắng một đám trẻ con.
Bùi Nhiên lắc lắc đầu.
Không biết như thế nào, đứng ở một nơi bí
mật như vậy mà cũng không thoát khỏi khứu giác
của An Thần Vũ, hắn đột nhiên quay đầu lại, ngay
khoảnh khắc bị phát hiện, Bùi Nhiên hoảng hốt.
Cô vội vàng bưng bảng màu lên, giả vờ
như đang vẽ tranh, lòng không ngừng thầm cầu
nguyện, đừng đến đây, đừng đến đây. . . . . .
Đáng tiếc là khi An Thần Vũ biến mất
khỏi bãi cỏ, Bùi Nhiên lại không hề cầu nguyện
điều gì khác, chỉ hận không thể hoàn thành bức
tranh trong vòng một giây!
Ba mươi phút sau, An Thần Vũ cũng
không thấy xuất hiện, Bùi Nhiên mừng thầm,
chẳng lẽ hắn đã về rồi sao?
Đáng tiếc ông trời không cho cô vui vẻ
quá ba giây.
"Những bức tranh này đều do cô vẽ?" Tay
phải của An Thần Vũ cầm một chai nước khoáng.
"Ừ."
Mùi hương thơm ngát của sữa tắm đàn
ông tỏa ra từ người An Thần Vũ, hiển nhiên vừa rồi
mới đi tắm.
Thích được vận động đến đổ mồ hôi,
nhưng cũng có bệnh chung của mĩ nam, khiết
phích!
Không đợi cô tiếp tục vẽ bức tranh thứ
hai, bàn tay to với khí lực hung mãnh kia đã cướp
mất bảng màu vẽ của cô.
"Lại đây nói chuyện với tôi."
"An tiên sinh, không phải ai cũng có tiền
như anh, tôi còn muốn dựa vào nó kiếm cơm." Bùi
Nhiên định giật lại bảng vẽ, nhưng không có kết
quả.
"Cô vẽ cái này được bao nhiêu tiền? Tôi
trả gấp ba." Thuận tay đưa cho Bùi Nhiên một trái
dừa tươi.
Sao hắn ta lại biết mình thích uống nước
dừa? Bùi Nhiên kinh ngạc, lại cố nghĩ là trùng hợp.
"Nếu An tiên sinh cảm thấy nhiều tiền quá
nên phải tiêu xài vào phụ nữ, không bằng đi làm
vài chuyện có ý nghĩa cho xã hội." Bỏ trái dừa
xuống, cô nói.
"Phụ nữ? Cô là phụ nữ sao?"
"Anh. . . . . ."
Thật lạ là hắn không có ý tiếp tục trêu
đùa, mà lại dời mắt nhìn sang bức tranh dỡ dang
'Chuyện xưa của gấu con Bố Bố' của Bùi Nhiên
đang vẽ. Giây phút đó, trong đôi mắt hắn rõ ràng
có gì đó rung động, đáng tiếc, hắn lại che dấu rất
tốt, thậm chí còn cười giễu.
Sự rung động trong nội tâm ấy, sợ rằng
chỉ có hắn mới biết. Gấu con Bố Bố không phải đã
tuyệt chủng trên thế giới rồi sao, đó là chứng tự bế
thời thơ ấu của hắn ....
"Cô thích con gấu này?" An Thần Vũ nhàn
nhã hỏi.
"Không biết." Kỳ thật, ít nhất cuối cùng Bố
Bố cũng có ba mẹ, còn cô thì sao, cô chưa sinh
ra, ba đã bỏ đi với người đàn bà khác, không bao
giờ ... trở về nữa. Từ đó trở đi, trong trí nhớ cô chỉ
có căn phòng nhỏ màu xám, ấn tượng đối với mẹ
cũng có chút mơ hồ, chỉ nhớ rõ bà ấy luôn vội
vàng tìm kiếm một người ba mới cho cô.
"Nói dối, rõ ràng cô cũng rất thích. Tôi
dám khẳng định mấy cuốn sách đó cô đều xem
qua rồi."
Tổng cộng là sáu cuốn, trong mỗi cuốn
thì khăn quàng cổ của Bố Bố đều có màu sắc
khác nhau, nếu không phải là người có tâm, nhất
định sẽ không phát hiện ra.
"Vậy còn anh, anh cũng đã xem qua, nếu
không sao lại biết?" Bùi Nhiên đáp lại một cách
mỉa mai.
"Ha ha ~" An Thần Vũ cười lạnh, "Trên
đời này không có chuyện gì mà tôi không biết."
Xì, nói dối!
Cô tỏ vẻ khinh thường, An Thần Vũ cũng
không tức giận, ánh mắt đăm chiêu, cứ như muốn
khiến vật nào đó nóng đến bốc hơi, phình to rồi
bùng nổ. Cuối cùng, đôi mắt sáng quắc ấy lại
hướng về cô, từng bước từng bước lại gần.
Này, đây là cô nhi viện, chẳng lẽ hắn
không sợ sẽ bị sét đánh chết sao! Bùi Nhiên luống
cuống, hai tay theo phản xạ che ngực lại.
"Làm bạn gái tôi."
Những câu chữ chấn động được phát ra từ
miệng mỹ nam tử. Đó là đôi môi khiến người ta
điên cuồng, đường cong mềm mại, bóng bẩy, mà
người đó lại biết cách sử dụng ưu thế do thiên
nhiên ban tặng này mà đùa bỡn không ít phụ nữ....
"Anh, anh đừng lại đây, tôi sẽ gọi người
đấy. . . . . ." Không thể chịu được ánh mắt nóng
bỏng như vậy, bên tai Bùi Nhiên nóng dần lên.
"Chẳng lẽ cô chê tôi nhiều tuổi sao?
Chẳng qua là bảy tuổi thôi, quá tốt, cứ xem như
tôi là anh cô." Anh tự chủ trương.
Trong tay chỉ có cái bảng vẽ, không thể
đập chết An Thần Vũ.
"Anh, anh đừng lại đây. . . . . ." Không
còn đường lui, thắt lưng đập vào cạnh bàn.
Cái tên súc sinh này, sao chổ nào cũng
có thể phát tình vậy!
Lần trước ở toilet đã bị hắn khi dễ, Bùi
Nhiên không nhịn được mà phản kích, bảng màu
vẽ bay tới, An Thần Vũ đang tập trung thổ lộ, vội
đưa tay lên chắn, khuôn mặt đẹp trai xem như
may mắn thoát khỏi kiếp nạn, nhưng quần áo lại. .
. . . .
Chiếc áo sơ mi màu nhạt, cùng với chiếc
quần bò đơn giản, thậm chí ngay cả đôi giày trị
giá hơn hai vạn nhân dân tệ cũng không may mắn
thoát khỏi kiếp nạn, đây là món quà sinh nhật của
một nhà thiết kế Italy làm theo yêu cầu của anh,
tuy rằng giá cả bình thường, nhưng anh thích vô
cùng.
"Này, anh. . . . . . Sao vừa rồi anh không
né?"
"Tôi né, nhưng cũng không thể tránh khỏi
thuốc màu bay đầy trời, cô phải bồi thường!" Vẻ
mặt anh lạnh lùng, nhìn y như thật.
Bùi Nhiên quá sợ hãi, với kẻ có tiền như
hắn ta một bộ quần áo ít nhất cũng phải vài trăm,
cô biết bồi thường thế nào? Nhưng mà. . . . . .
xem xét lại nguyên nhân, đều là do cô chủ động
tập kích, An Thần Vũ chưa chạm vào cô dù chỉ
một chút, không may làm lớn chuyện đến sở cảnh
sát thì phải làm sao bây giờ?
Khẽ cắn môi, cùng lắm thì hai tháng ăn
bánh mỳ, Bùi Nhiên tỏ ra chí khí nói, "Đền thì đền!
Tôi không có tiền mặt, anh ra giá đi. Bao nhiêu
tiền? Cho tôi hóa đơn chứng minh, nếu không tôi
không tin đâu!"
"Hóa đơn không thành vấn đề. Áo sơmi
ba vạn hai, quần hai vạn tám, giầy hai vạn. Đều là
nhân dân tệ." Trừ những trường hợp đặc biệt hoặc
là những buổi lễ tiệc, lúc bình thường, An Thần Vũ
luôn ăn mặc tùy ý, vô cùng 'Rẻ', cho nên Bùi
Nhiên thật sự là 'May mắn'.
"Anh nói cái gì?"
Không đến một cân vải, đôi giầy nhìn
cũng đẹp chút chút mà trị giá tổng cộng tám vạn!
Đầu óc trống rỗng, kêu ong ong.
Bình thường chỉ cảm thấy An Thần Vũ
luôn chú trọng cách ăn mặc, chỉ là không ngờ hắn
lại chú trọng đến như vậy. . . . . .
Tài khoản của cô chỉ có ba nghìn, một
cái thẻ khác là học phí của cô và anh trai, có hai
vạn, không được, có chết cũng không thể động
vào cái thẻ đó!
Bùi Nhiên hoảng loạn.
"Còn không biết anh đã mặc bao nhiêu
lần rồi. . . . . ." Cô kiên trì tìm lý do.
Bộ quần áo này là lần đầu tiên hắn mặc.
"Được rồi, trừ khấu hao ba ngàn, vậy cô
đưa tôi đúng bảy vạn bảy tiền mặt." Đáy mắt An
Thần Vũ hiện lên một tia giảo hoạt.
Bùi Nhiên buồn bã, đến mức mặt mày đều
ửng đỏ!
Thân là thường dân, còn là thường dân
không cha không mẹ không nhà không xe, sao cô
có thể gánh vác nổi khoản tiền này? Lại càng
không dám gọi điện thoại cho anh trai, ngày hôm
qua. . . . . . Anh trai đã đủ chán ghét cô rồi.
"Đi thôi, tôi lái xe đưa cô đến ngân hàng."
Gã đàn ông bắt đầu thúc giục.
Ngập ngừng sau một lúc lâu, Bùi Nhiên
lau mồ hôi, cố gắng vươn thẳng lưng, "Tôi chỉ có
ba nghìn thôi, có thể trả góp không, cùng lắm thì
tính lãi."
Giọng cô cố gắng mềm mỏng, bên trong
còn đầy vẻ khẩn cầu, An Thần Vũ thấy khá hài
lòng.
"Không được."
"Anh -- thật quá đáng, rõ ràng là anh ép
tôi ra tay trước, anh, anh muốn lừa bịp tống tiền
tôi." Cô không có tiền, đừng nói là bảy vạn bảy,
chẳng lẽ phải cắt thịt đi bán?
"Vậy về chờ luật sư của tôi." An Thần Vũ
cười tủm tỉm đi tới gần cô, ngón trỏ ngả ngớn
nâng chiếc cằm trắng trẻo của cô lên, cái miệng
nhỏ nhắn hồng hồng căng thẳng mấp máy.
"Anh muốn kiện tôi?"
"Đang có ý này. Cô phá hủy tài sản của
tôi, làm cho tôi bị tổn thất bảy vạn bảy ngàn nhân
dân tệ, xem nào ~ số tiền này cũng đủ để cho cô
ngồi tù đấy." Ai đó bắn tiếng đe dọa.
Gương mặt ửng hồng Bùi Nhiên nhất thời
mất đi, lại chuyển thành trắng như một màn
sương.
"Tôi không có tiền, tôi thật sự không có
tiền, rốt cuộc thì anh muốn như thế nào!" Đẩy tay
hắn ra, Bùi Nhiên khóc không ra nước mắt.
"Vậy tôi gọi điện thoại cho Phương Mặc,
nói với anh ta!"
"Không, đừng. . . . . ."
Trong lòng Bùi Nhiên như gặp đại loạn,
vừa mới nghe đến hai chữ Phương Mặc nàng liền
thấy bại trận. Chẳng còn bất chấp ai chiếm tiện
nghi của ai, hai tay nhỏ bé tội nghiệp nắm lấy bàn
tay An Thần Vũ, ánh mắt cầu xin.
Khó có cơ hội được cô 'Phi lễ' một lần,
An Thần Vũ hoàn toàn hưởng thụ, cũng không vội
vả bức cô, để mặc cô nắm chặt lấy tay mình.
"Tôi trả anh tiền, trả ba nghìn trước, cho
tôi một chút thời gian được không? Ngày mai, tối
ngày mai sẽ trả anh!" Đây đã là giới hạn của cô.
"Không được."
"Anh!" Đối mặt với gã đàn ông đang có ý
định khi dễ mình, Bùi Nhiên tức giận đến nỗi hai
tay phát run, nhưng chỉ cần nghĩ đến sẽ liên lụy
đến anh trai, cô xấu hổ cúi đầu, "Vậy, vậy đêm nay
được không, bây giờ tôi phải đi vay tiền. . . . . ."
"Trong một thời gian ngắn cô dựa vào cái
gì mà nghĩ sẽ vay được bảy vạn bảy ngàn? Theo
tôi được biết thì các bạn tốt của cô đều có gia
cảnh bình thường, à, Quyên Tử có tiền đấy, nhưng
chỉ cần cô ấy vừa rút tiền thì Tương Minh chắc
chắn sẽ phát hiện ra, Tương Minh mà phát hiện
ra. . . . . ."
Phương Mặc sẽ biết! Sắc mặt Bùi Nhiên
lại trắng thêm vài phần.
"Rốt cuộc anh muốn như thế nào mới
bằng lòng buông tha cho tôi?" Cô thét lên. Rõ
ràng tên ác ma này có ý đồ.
Buông tha ý định cầu xin, Bùi Nhiên chớp
nhanh hai mắt, chờ đợi quyết định của ma vương.
Với thực lực của An thần Vũ, chỉ cần lấy
một cái cớ, làm cho cô ngồi tù quả thực là dễ như
trở bàn tay.
"Làm bạn gái tôi."
"Thật xin lỗi, An tiên sinh, tôi còn chưa
đến mức phải bán thân!" Bùi Nhiên ngoài mạnh
trong yếu.
" Nếu muốn, tôi đã để cô bán. Nhưng vì
quý trọng cô, tôi mới để cô làm bạn gái." Hắn nói
nghiêm túc.
Kỳ thật chuyện này không phải thương
lượng, chỉ là thông báo với cô một tiếng, An Thần
Vũ muốn làm chuyện gì thì nhất định phải làm
được.
Bảy vạn bảy ngàn, Phương Mặc. . . . . .
Anh trai phát hỏa, cô lại không dám đi
quấy rầy anh, ít nhất là lúc này.
Từng vấn đề kinh hãi như quả bom nổ tung trong
đầu cô, hình ảnh đôi môi quyện chặt vào nhau
giữa anh trai và Tiêu Đằng Tịnh, ánh mắt giá lạnh,
tiếng quát tháo giận dữ.
Nghĩ đến đó, cô chỉ cảm thấy rất đau, không phân
biệt được là đau dạ dày hay là đau lòng, điều duy
nhất mà cô cảm nhận được là anh trai càng ngày
càng cách xa cô, xa đến nỗi không với tới được, từ
nay về sau cuộc sống của anh chỉ có một người
phụ nữ. . . . . .
Im lặng thật lâu, hốc mắt cô gái đã hồng
hồng, cố gắng không để nó ướt.
"Tiền, tôi sẽ trả lại cho anh, xin anh hãy
cho tôi thời gian ba ngày, tôi. . . . . . Tôi làm bạn
gái anh ba ngày. . . . . ." Đây thật sự là giới hạn
cuối cùng của cô, nếu An Thần Vũ không đồng ý,
cô đành phải trở về lo chuẩn bị ngồi tù.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro