Chương 9: Trò khôi hài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếu Đằng Tĩnh ngây ngẩn cả người.
Khuôn mặt trái xoan nõn nà hiện lên từng
vệt hồng hồng, khiến cô càng có vẻ thảm hại. Do
mặt cô thật sự quá trắng mịn, thành ra sau khi
được cái tát của Bùi Nhiên phụ trợ lại càng tăng
phần kinh khủng, khiến cho bất kì người nào nhìn
thấy nhất định sẽ phải thét lên và nghĩ rằng Bùi
Nhiên hẳn đã làm chuyện gì ác độc lắm.
Vừa rồi bạn gái của Lãnh Sở cùng Mộ
Dung Hàn Việt đẩy cửa mà vào, các cô đều che
miệng thét chói tai, đầu tiên là nhìn An Thần Vũ,
lại nhìn sang Phương Mặc, sau đó thấy được bộ
dạng chật vật của Tiếu Đằng Tĩnh, xuất thần đứng
đối diện với Bùi Nhiên, một mái tóc dài cuộn sóng
ngày thường luôn được chăm chuốt cẩn thận tỉ mỉ
mà giờ đã lôi thôi lếch thếch, chắc là do vừa xô
xát với Bùi Nhiên mới khiến bản thân luộm thuộm,
còn khuôn mặt vốn được ca tụng là khuynh quốc
khuynh thành giờ lại vô cùng thê thảm!
"A Tĩnh! Ôi trời ạ, cô đã làm gì A Tĩnh thế
hả?" Siêu sao A xông lên nắm lấy bả vai Tiếu
Đằng Tĩnh, cứ như bà đồng mà đề phòng Bùi
Nhiên.
Siêu sao B tỏ ra vô cùng đau đớn, "Bùi
tiểu thư, cô là khách của An tiên sinh, sao có thể
xử sự như vậy chứ!"
Phù phù.
Tiếu Đằng Tĩnh lên tiếng trả lời, quỳ
xuống đất, ôm chân Bùi Nhiên, hai hàng lệ trong
suốt cuồn cuộn mà rơi, khuôn mặt đỏ bừng thống
khổ bất lực.
"Tiểu Nhiên thật xin lỗi, thật xin lỗi, xin
cô hãy tha thứ cho tôi! Là tôi không nên, tôi
không nên nói chuyện kích động, xin cô hãy tha
thứ tôi, đừng giận tôi!"
Hết lay bả vai lại lay chân Bùi Nhiên, Bùi
Nhiên không nói gì, bộ dáng không nói không rằng
của nàng càng thêm chọc giận các siêu sao.
"Bùi tiểu thư, cô không thể quá phận như
vậy. A Tĩnh, mau đứng lên, cô không cần phải sợ
cô ta!"
"A Tĩnh, tội gì cậu phải làm thế?"
"Ai cần các cậu lo! Tiểu Nhiên, đều là lỗi
của tôi, vừa rồi tôi quá kích động, mới vô ý nói ra
những lời tổn thương đến cô, xin cô đừng hận tôi
được không? Đều do tôi chiếm nhiều thời gian của
Phương Mặc, khiến cô nhất thời không thể thích
ứng, nhưng mà tôi xin cô thông cảm một chút,
chúng tôi đang trong giai đoạn yêu cuồng nhiệt,
chúng tôi thật tình bất đắc dĩ. . . . . . Không, Tiểu
Nhiên, chỉ cần cô thích, hôm nay tôi sẽ viết giấy
thông hành của biệt thự Nam Sơn cho cô! Tiểu
Nhiên, tuy rằng cô có thể không biết, nhưng tôi
thật sự coi cô như em gái mình vậy, Phương Mặc
thương cô bao nhiêu thì tôi cũng thương cô bấy
nhiêu, chỉ cần cô thích, tôi sẽ cố gắng đạt tới yêu
cầu của cô. . . . . ." Tiếu Đằng Tĩnh khóc lóc than
thở, siêu sao A, B nhìn Bùi Nhiên như nhìn thấy
hình tượng điển hình của người phụ nữ không biết
đạo lý.
Giương mắt nhìn Tiếu Đằng Tĩnh trong bộ
dạng vô cùng thê thảm, Bùi Nhiên có chút choáng
váng.
"Em đứng ngay lên cho anh!" Không thể
đứng im nhìn được nữa, An Thần Vũ kéo Tiếu
Đằng Tĩnh lên, cuối cùng Bùi Nhiên cũng thoát
khỏi vận rủi bị cô lay tới lay lui.
"Thần Vũ. . . . . ." Tiếu Đằng Tĩnh khóc
suýt nữa ngất, làm cho An Thần Vũ lúc đầu còn
muốn nói điều gì đó lại không thể không ngừng,
ngược lại lấy di động ra, "Lão Lí, qua đây một
chuyến, Đằng Tĩnh thấy khó chịu."
Nếu nhớ không lầm thì, từ đầu tới cuối
người bị thương rõ ràng là mình, vì sao từ lúc Tiếu
Đằng Tĩnh lên sân khấu tất cả liền trở nên lộn xộn.
Bùi Nhiên yên lặng không nói gì, dường như ánh
mắt sắc bén của anh trai đang đảo qua cơ thể run
run của nàng.
Lãnh Sở ôm nữ chủ bi tình Tiếu Đằng
Tĩnh vừa bị đánh một bạt tai ra toilet, siêu sao A, B
đi trước chiếu cố. Chỉ để lại Mộ Dung Hàn Việt lấy
cớ sợ bất cứ tình huống nào xảy ra, ví dụ như An
Thần Vũ cùng Phương Mặc lại xung đột với nhau
và vân vân. . . . . .
"Ha ha ~" Phương Mặc cười lạnh, ánh mắt
lạnh lùng nhìn Bùi Nhiên, "Còn thất thần cái gì,
ngại chưa đủ dọa người sao? Lại đây!"
Vừa rồi cho dù Tiếu Đằng Tĩnh ồn ào đến
thế nào cũng chưa làm cho Bùi Nhiên khóc, nhưng
chỉ một tiếng rống giận lạnh băng của anh trai lại
khiến nàng rơi nước mắt, hốc mắt Bùi Nhiên đỏ
ửng lên, chăm chú nhìn Phương Mặc đang đi đến
gần mình.
Anh khẽ cúi người, mùi thơm đặc biệt của
cơ thể hòa lẫn với mùi máu khiến trái tim Bùi
Nhiên đập mạnh như nổi trống, ánh mắt sợ hãi
không biết hướng về đâu. Anh nâng tay lên, rất
đúng cự ly, không hề chạm trúng một chút da thịt
nào của nàng, lại như rất quen thuộc mà cài từng
chiếc cúc áo bị bật tung ra, đó là bị An Thần Vũ. .
. . . .
"Anh, đừng tức giận." Lời nói đến bên
miệng lại thành tiếng khóc lóc kể lể ủy khuất mà
nghẹn ngào.
"An Thần Vũ, nếu tiết mục hài đã chấm
dứt, tôi cũng nên đưa em tôi về trường được rồi
chứ." Đôi môi đẹp của Phương Mặc nói nhanh.
"Người là do tôi đưa đến thì tự nhiên tôi
sẽ đưa về." Trong mắt An Thần Vũ bao hàm ý cười
lạnh, chăm chú nhìn khuôn mặt dính đầy máu của
mình ở trong gương, thản nhiên mở nước, tẩy rửa
miệng vết thương.
Thoáng nhìn qua cô gái còn nép trong
lòng Phương Mặc, vẫn đang kinh hãi mà trừng mắt
với hắn.
"Đừng cãi cọ nữa, đi xem Đằng Tĩnh thế
nào đã. Người đẹp à, tôi rất nhã nhặn, không bằng
để tôi đưa em về nhé?" Mộ Dung Hàn Việt cam
nguyện làm vật hi sinh.
Bùi Nhiên ngẩng đầu lên, muốn biết
Phương Mặc quyết định thế nào. Đáng tiếc ánh
mắt anh có chút né tránh, lui về phía sau từng
bước, khiến cơ thể vô lực của cô rốt cuộc không
còn có chỗ mà dựa vào. Anh vuốt mặt mình thật
mạnh, xoay lưng rồi mới nói, "Làm phiền."
"Anh, đừng đi." Những lời thì thầm này
ngay cả chính nàng còn nghe không rõ, huống hồ
là Phương Mặc đã đẩy cửa mà đi ra ngoài.
Vỗ vỗ tấm lưng căng cứng của An Thần
Vũ, Mộ Dung Hàn Việt mới dẫn người con gái có
dáng vẻ thảm hại nhất bước ra ngoài.
Cho đến khi ngọn đèn phía đuôi xe của
Mộ Dung Hàn Việt hoàn toàn bị bóng đêm nuốt
hết, Phương Mặc vẫn đứng ở boong tàu ngóng
nhìn, không thể di động bước chân nặng nề, giống
như bị người ta dán dính ở đó vậy, trong mắt đầy
bi thương.
Chiếc Ferrari màu đen xuyên qua làn gió
biển, trên đường ánh đèn nê ông lập loe, tất cả cứ
như thật như ảo.
"Tuy rằng tôi không đẹp trai như Phương
Mặc, nhưng cũng không đến mức khiến cho sắc
mặt Bùi tiểu thư kém như vậy chứ?" Anh liếc mắt
nhìn khuôn mặt tái nhợt của Bùi Nhiên.
"Ừ? Tôi. . . . . ."
"Suy nghĩ gì thế?"
"Không, không có gì."
"Thần Vũ chưa bao giờ mất kiềm chế như
hôm nay."
"Phải chăng tôi nên cám ơn anh ta?"
"A, nói ra thật khó mà tin được, tên kia
nhìn qua không chuyện ác nào không làm, nhưng
cường hôn phụ nữ lại thật sự là lần đầu tiên. . . . .
."
Ngón tay gắt gao bám chặt lấy nhau
không khỏi run rẩy, Bùi Nhiên mấp máy chiếc
miệng nhỏ nhắn không chút huyết sắc, quay đầu
nhìn về phía ngoài cửa sổ.
"Dám ở trước mặt cậu ấy tát Đằng Tĩnh,
em là người thứ nhất." Anh thật không hiểu khi đó
thật ra An Thần Vũ đã nghĩ gì.
"Cám ơn anh ta đã cho tôi cơ hội tặng
người phụ nữ đó một cái tát."
". . . . . . Tôi thích khiếu hài hước của
em."
". . . . . ."
. . . . . .
Trong căn phòng xa hoa của khách sạn,
Tiếu Đằng Tĩnh thoải mái cuộn người trong chiếc
chăn tơ tằm thượng hạng, hai mắt đỏ bừng đẫm
lệ.
Đặt một ly sữa vào tay cô, An Thần Vũ
dựa vào quầy bar, âm trầm rót rượu, tự mình rót tự
mình uống.
"Đối xử với Tiểu Nhiên tốt một chút, sau
này không được khi dễ cô ấy như vậy."
"Chúc mừng em cuối cùng cũng phát hiện
ra là anh khi dễ cô ta."
"Em không thích giọng điệu châm chọc
của anh. Thần Vũ, nói như thế nào thì Tiểu Nhiên
vẫn là người ngoài, sao có thể so được địa vị của
anh ở trong lòng em, cuối cùng em cũng vẫn giữ
mặt mũi cho anh. Vì cô ấy là em gái Phương Mặc,
em yêu ai sẽ yêu cả đường đi, anh lại không thiếu
phụ nữ, ngàn vạn lần đừng chà đạp người ta. . . . .
."
"Nếu cô ta cam tâm tình nguyện bị anh
chà đạp thì sao?"
"Tỉnh lại đi, anh cho cô ấy là Lăng Nhược
Nhược hay là Mina."
"Anh mệt rồi, ngủ trước đây." An Thần Vũ
ném ly rượu.
"Mỗi lần nói đạo lý anh đều bày ra bộ
dáng này. Thần Vũ, anh cũng 25 rồi, em hy vọng
trước năm ba mươi tuổi anh có thể ổn định
được." (Yu: woa, 2 đứa mình bằng nhau sói ơi )
". . . . . ." Mở hai cánh cửa lớn ra, An
Thần Vũ cũng không quay đầu lại mà nhanh chóng
bỏ đi.
Trầm mặc hồi lâu, phòng khách rộng lớn
lại rơi vào trống rỗng.
Uống hết ly sữa nóng, xoay người định đi
ngủ, lại nhớ tới bên má bị tát, vì được thoa 1 lớp
thuốc mỡ mát lạnh nên đã sớm không còn đau.
Đợi nửa ngày cũng không thấy Phương Mặc đâu,
Tiếu Đằng Tĩnh rốt cuộc không chịu được nữa, ánh
mắt trở nên vô cùng rét lạnh.
Lấy chiếc di động tinh xảo ra, móng tay
đỏ tươi bấm nhanh vài chữ số, một hồi chuông
thật lâu, bên kia mới truyền đến thanh âm ngái
ngủ của phụ nữ, "Alo ~"
"Thi Thi, là tớ."
"A Tĩnh ~"
"Hôm nay tớ bị cô ta cho một cái bạt tai."
"Chuyện này mà cậu cũng có thể nhẫn
nhịn sao. Ngày mai tớ tìm người diệt ả tiện nhân
kia cho cậu."
"Cậu muốn làm gì?"
"Hồ sơ chưa thi hành án trong sở cảnh
sát còn dài hơn cả mạng nhện, không cần thêm
một cái chứ."
"Đừng giết cô ta, dạy dỗ cô ta chút thôi."
"Dạy thế nào?"
"Bảo Biện Hùng dẫn thêm vài người nữa,
chơi cô ta vài ngày rồi thả ra, sống hay chết là
chuyện của cô ta." Cắt đứt điện thoại, sắc mặt
Tiểu Đằng Tĩnh bị âm u bao phủ một nửa.
Người phụ nữ gọi là Thi Thi châm điếu
thuốc, hừ nhẹ, được lắm, A Tĩnh, cậu còn độc hơn
cả tớ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro