Chương 8: Khi dễ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Dưới sự khích lệ của tiền tài, sự nhiệt tình
của mọi người cũng tăng vọt, phối hợp với nhau
hết sức ăn ý, miệng Đồng lão đại vì vui sướng mà
muốn lệch đi. Trong khi đó, Bùi Nhiên vừa mới
học năm nhất, vừa cần mẫn lại tỉ mỉ, rất nhanh đã
có thể tự nhận được một phần công việc.
Bùi Nhiên cười cười, khiến mình phải bận
rộn cũng không phải chủ ý tồi, ít ra có thể quên
được sự lạnh lùng của anh trai....
Sau khi kết thúc công việc, một nữ thư kí
xinh đẹp mang đến một xấp thẻ cơm có tên 'Điểm
tâm Bách Vị' phát cho mọi người, nghe nói là An
tổng tặng.
Mọi người hoan hô, không ngừng xuýt
xoa, không hổ là học trưởng của trường, dùng tiền
riêng chiếu cố đàn em đi làm thêm như bọn họ.
Thẻ cơm này vừa nhìn đã biết trị giá không ít tiền!
Trên đường đi, những viên chức lớn tuổi
trông thấy nét vui mừng hiện rõ trên từng gương
mặt của nhóm sinh viên trẻ tuổi này, không khỏi
có chút hâm mộ, tuổi trẻ thật tốt, làm nghệ thuật
có khác.
Bùi Nhiên không ăn uống gì, nhỏ nhẹ nói
phải đi. Tiểu Linh Tử dịu dàng giúp nàng thu dọn,
"Tiểu Nhiên, sắc mặt cậu không tốt lắm, hay trở
về nghỉ ngơi sớm chút đi. Phần của cậu để tớ làm
luôn!"
. . . . . .
Trở lại ký túc xá, Quyên Tử đã ở đây, đôi
mắt đen lúng liếng tỏ ý muốn nói điều gì đó lại
thôi. Tiểu Nhiên nhìn qua thấy không ổn, mặc dù
vẫn cố gắng duy trì nụ cười vô cùng khách sáo,
nhưng sự phiền muộn trong đáy mắt thì không thể
gạt được cô.
Bắt ấm nước sôi, dùng nước lạnh rửa mặt,
lại điều chỉnh độ ấm của nước, tắm rửa vừa xong
thì Quyên Tử cũng bước vào cất tiếng nói, nhỏ này
luôn lưu manh, ra vào nơi riêng tư cứ như chỗ
không người.
"Dáng người cậu tốt lắm." Không tìm
được chuyện để mở lời, Quyên Tử đành ấp úng.
"Sao hôm nay về sớm thế?"
"Còn không phải vì lo lắng cho cậu sao,
Phương Mặc nhờ tớ chăm sóc cho cậu. . . . . ."
"Ừ."
"Cậu với anh ấy làm sao vậy?"
"Không có gì, anh ấy có bạn gái, thời
gian. . . . . . đương nhiên không dư dả như trước."
"Anh tớ cũng có bạn gái, nhưng vẫn
thường xuyên liên lạc với tớ đấy thôi, à . . . . . .
Tớ, ý tớ là Phương Mặc. . . . . . à, có lẽ anh ấy
thật sự bận rộn! A nha, nha đầu chết tiệt kia, lại đi
để đồ trang điểm quý giá như thế đặt lẫn cùng bột
màu, tớ thấy cậu là thừa tiền nên đốt cho hết à!"
Quyên Tử đột nhiên chuyển sự chú ý sang chiếc
túi phía bên trái của Bùi Nhiên.
Trong nỗi đau đớn vô biên, thậm chí
Quyên Tử cũng chẳng nề hà mà dùng tay áo chà
lau bột màu, miệng không ngừng mắng Bùi Nhiên.
"Tặng cậu hết."
"Cái gì? Tớ không nghe nhầm chứ!"
"Dù tớ không cho cậu cũng sẽ dùng trộm,
không phải sao?"
"Hắc hắc, cậu thật hiểu tớ."
Anh, đừng trốn tránh em nữa, cái gì cũng
không nói với em, anh có biết em cảm thấy dày vò
lắm không. . . . . .
Bùi Nhiên tựa vào ban công trầm tư, tóc bị
gió thổi làm tám phần giống như khi đồng hồ báo
thức chỉ hướng tám giờ đúng vậy*. Uống hết một
ly trà sữa Quyên Tử pha, lúc này tự nhiên được ưu
đãi so với bình thường ân cần gấp trăm lần. (*:
câu này tác giả tả thấy quái quái sao á)
Quyên Tử cầm một túi bánh mì từ dưới
lầu đi lên, đã thấy Bùi Nhiên vừa mặc áo khoác
vừa chạy xuống, "Này, cậu đi đâu vậy, tớ vừa mua
bánh mì, vẫn nóng đấy."
"Tớ đi tìm Phương Mặc."
Người đã bay nhanh mất hút, trong không
khí chỉ còn lại mùi hương thơm mát tỏa ra từ mái
tóc cô.
. . . . . .
Một góc bên ngoài cổng trường, An Thần Vũ
nghiêng người dựa vào cửa xe, mặc quần bò màu
lam, giầy hiệu, đôi chân thon dài, đẹp mà chắc,
đúng thật là cái giá áo trời sinh, cứ như đang
tuyên bố người mẫu nổi tiếng đang đến. Cho dù
mang kính đen, vẫn có thể khiến không ít nữ sinh
liên tiếp quay đầu lại. Trong đó có một đôi mắt
sắc bén thậm chí đã phát hiện ra anh chính là An
Thần Vũ.
"Cô đến muộn." An Thần Vũ liếc mắt nhìn
đồng hồ.
"Xin lỗi."
Dường như có một ánh mắt sâu xa đánh
giá Bùi Nhiên trong chớp mắt, An Thần Vũ ga-lăng
mở cửa xe, mời nàng ngồi vào trong.
Bùi Nhiên cúi đầu, phát hiện chính mình
chỉ tùy tiện chọn quần bò màu lam, nhưng lại có
điểm tương đồng với An Thần Vũ, liền vờ như
không để ý, dưới ánh mắt nóng rực của hắn mà
ngồi vào xe.
Ban ngày Tiếu Đằng Tĩnh mời nàng lại bị
anh trai dùng lí do có tiết để từ chối buổi họp mặt,
giờ nàng không có tiết, có phải đã có thể tham gia
không?
Phanh, cửa xe đóng lại, giống như ngăn
cách với thế giới bên ngoài, trong không khí pha
lẫn mùi hương của An Thần Vũ, mùi nước cạo râu
nhàn nhạt. Hắn không vội khởi động xe, lại
nghiêng người, dùng ánh mắt thâm trầm chỉ chăm
chăm vào cô.
"An tiên sinh, trên mặt tôi dính bẩn sao?"
"Lượt bớt đi, cô cứ luôn miệng kêu An
tiên sinh, An tiên sinh thật không được tự nhiên
chút nào? Gọi tôi là Thần Vũ."
"Giữa tôi và An tiên sinh không có chút
quan hệ nào, không cần phải ... thân mật như
thế." Toàn thân nàng căng thẳng, nhìn không chớp
mắt.
"A, ngay cả xe của tôi cũng ngồi rồi, cô
có biết như thế đối với một người đàn ông có ý
nghĩa gì không?"
"Tôi không chỉ ngồi mỗi xe của anh, tôi
đã từng ngồi xe bus, xe taxi, xe của sư huynh."
Bùi Nhiên kiên nhẫn giải thích.
Đối mặt với một cô gái cứng nhắc, An
Thần Vũ đột nhiên cảm thấy rất thú vị, vô cùng
hài lòng với chuyện nam tính của mình tạo cho
nàng cảm giác bị đè nén. Không nén được nữa,
hắn nâng người nghiêng qua, gương mặt phóng to
mang theo hơi thở nóng bỏng đến gần, ánh mắt
hứng thú tràn ngập sự nguy hiểm của loài động
vật.
Bùi Nhiên cố gắng duy trì khoảng cách
với anh, "An tiên sinh. . . . . ."
"Không dùng đồ trang điểm tôi đưa à?"
Anh nhẹ nhàng ngửi hai má Bùi Nhiên. Bị bám một
tầng sóng nhiệt, như bị ai đốt cháy, lỗ tai Bùi
Nhiên nóng lên, hoảng sợ lùi về sau, trái tim đập
thình thịch. An Thần Vũ cười xấu xa, nâng tay lên.
Bùi Nhiên đề phòng che hai tay trước
ngực, căm tức nói, "Nếu không có họp mặt, tôi về
trước." Có lẽ là do bóng đêm quấy phá, đột nhiên
cảm thấy được An Thần Vũ đặc biệt giống như dã
thú chuẩn bị phát động công kích vậy.
An Thần Vũ không hề cử động, điệu cười
bỡn cợt chỉ có tăng chứ không giảm, hai tay không
xâm phạm, mà cẩn thận tỉ mỉ thay nàng thắt dây
an toàn.
Thật muốn ăn luôn cô thôn nữ này ngay
bây giờ.
Ngoại trừ Phương Mặc, đời này Bùi Nhiên
chưa từng gần gũi với người đàn ông nào như thế,
không biết có phải do nàng quá đa tâm hay không,
mà lại có cảm giác An Thần Vũ vô tình mà cố ý
lướt qua hai má mình.
"Cô rất thơm." Nói xong, người đàn ông
đột nhiên khởi động xe, chiếc Lamborghini màu
bạc như tia chớp, lao nhanh về phía trước.
Bùi Nhiên lặng im che ngực, lòng vẫn
cảm thấy sợ hãi.
. . . . . .
Địa điểm họp mặt là du thuyền tư nhân
của An Thần Vũ, gió biển êm đềm, làm khí hậu
nóng bức cũng trở nên có chút mát mẻ.
Trên quảng trường, trong chiếc xe thể
thao Ferrari màu đỏ, Tiếu Đằng Tĩnh lưu luyến rời
khỏi đôi môi mê người của Phương Mặc, đôi mắt
mù sương, tựa hồ còn muốn nếm thử lần nữa,
đáng tiếc chàng trai lại không có biểu hiện gì,
nâng tay mở cửa xe.
"Phương Mặc, em không ngờ Thần Vũ sẽ
mời anh, đừng tức giận nữa được không, lần sau. .
. . . . Em cam đoan lần sau sẽ từ chối giúp anh."
Tiếu Đằng Tĩnh làm nũng.
"Cái gì đến cũng sẽ đến."
"Ừ, Phương Mặc, anh tốt nhất."
Cô gái giống chú chim non xinh đẹp, hai
má phấn hồng, thân mật kéo cánh tay Phương
Mặc.
Không nói gì chỉ chăm chú nhìn đôi tình
nhân ân ái, Bùi Nhiên rũ mắt, khi ngẩng lên lại cố
gắng tươi cười làm như không có việc gì, bờ vai lại
bị một bàn tay to mang tính chiếm hữu rất mạnh
khoác lên. Nhất thời cơ thể như chìm vào hơi thở
đầy nam tính trong ngực. An Thần Vũ một tay đút
trong túi quần, một tay đĩnh đạc ôm Bùi Nhiên, đi
về hướng Phương Mặc.
"Tiểu Nhiên!" Tiếu Đằng Tĩnh kinh ngạc.
Sắc mặt Phương Mặc trở nên ảm đạm, ánh
mắt hiện thành chữ 'xuyên'*, sắc bén bắn về phía
Bùi Nhiên. (*: em nó đây ạ: 川)
Bị ánh mắt bén nhọn này đâm vào, Bùi
Nhiên cảm thấy nụ cười đang cố cầm cự trên
khóe miệng bắt đầu trở nên cứng ngắc, "Anh."
"Ra đây nói chuyện." Phương Mặc bước
một bước dài, tóm lấy cổ tay mảnh khảnh của
nàng, kéo nàng ra khỏi An Thần Vũ.
"Ai cho em đến?"
"Anh, em. . . . . ." Nhớ anh.
"Em vẫn còn nhỏ, tối không ở phòng ngủ
chạy đến đây làm gì?"
"Em muốn gặp anh. . . . . ."
"Ban ngày không phải vừa gặp sao."
". . . . . ." Nàng khổ sở cúi đầu xuống.
"Anh đưa em về."
Khí lực của anh trai rất lớn, khiến nàng
thấy hơi đau, Bùi Nhiên muốn cự tuyệt, nhưng làm
thế nào cũng không thoát ra được. "Anh, cho em
chút thời gian, chúng ta nói chuyện được không?"
"Anh nói đi về, em nghe không hiểu có
phải hay không?"
Trước đây mọi người đều nói anh trai rất
lạnh lùng, Bùi Nhiên không tin, bởi vì theo như
nàng thấy, Phương Mặc luôn dịu dàng như nước,
săn sóc tỉ mỉ. Thế nhưng giờ đây, ánh mắt tối tăm
đó, vẻ mặt căng thẳng đó, đã làm cho nàng cảm
thấy lạnh, lạnh đến rùng mình.
"Anh, đừng đối xử với em như vậy. Anh
có biết ngay cả Quyên Tử cũng nhìn ra anh rất
lạnh lùng với em không. . . . . ." Nàng cố gắng
ngẩng đầu lên không phải vì muốn thấy rõ khuôn
mặt lạnh lùng của anh trai, mà là vì để nước mắt
không rơi.
"Phương Mặc, Bùi Nhiên đã mười tám tuổi
rồi, muốn đi đâu chơi cũng cần cậu làm chủ sao?"
An Thần Vũ cười âm hiểm đứng cạnh Bùi Nhiên.
"Được rồi, được rồi, mọi người bớt tranh
cãi đi." Tiếu Đằng Tĩnh sợ bọn họ xảy ra xung đột,
vội vàng đứng ở trung gian làm người hoà giải,
"Phương Mặc, em sẽ chiếu cố Tiểu Nhiên thật tốt,
ở đây đều là người một nhà, cô ấy sẽ không có
việc gì đâu, anh đừng lo lắng. Còn Thần Vũ nữa,
anh cũng nể mặt em chút đi, đừng có mà khi dễ
Tiểu Nhiên, phải chiếu cố cô ấy thật tốt."
An Thần Vũ cười lạnh một tiếng, rút một
điếu thuốc ra châm. Lại bị Phương Mặc giật lấy,
"Đừng hút thuốc trước mặt Bùi Nhiên, cô ấy sẽ ho
khan."
Anh trai đang quan tâm cô. Trái tim cô
vui sướng mà nảy lên một cái, Bùi Nhiên thoáng
thả lỏng.
Khó thấy được An Thần Vũ không hề tức
giận, từ chối cho ý kiến liếc mắt Bùi Nhiên, ngang
ngược khoác tay lên vai nàng, ý muốn thị uy đi
qua trước mặt Phương Mặc.
"Bùi Nhiên, em không về thật sao?"
Phương Mặc đứng lặng tại chỗ, thần sắc lạnh hơn
vài phần.
Cúi mắt không nhìn dáng vẻ khủng bố của
anh trai, Bùi Nhiên kiên quyết tiếp tục đi tiếp.
Hai người Mộ Dung Hàn Việt, Lãnh Sở đều
tự dẫn theo bạn gái là người mẫu xinh đẹp, vừa lúc
bốn nam bốn nữ, đáng tiếc bầu không khí không
được thoải mái như dự đoán, rõ ràng bởi vì Phương
Mặc và Bùi Nhiên mà lâm vào cục diện bế tắc.
Trên boong tàu, Tiếu Đằng Tĩnh ôm hai
chai vang đỏ đuổi theo An Thần Vũ, "Thần Vũ, anh
cố ý phải không, mời Phương Mặc còn đưa Tiểu
Nhiên đến, anh. . . . . ."
"Đằng Tĩnh, nếu ngay cả dũng khí để anh
em họ gặp mặt em cũng không có, vậy đời này
đừng mơ tưởng đến hạnh phúc." An Thần Vũ ý vị
thâm trầm quay đầu lại liếc mắt nhìn sắc mặt ảm
đạm của cô một cái, rồi nhanh chóng rời đi.
Tuy nói là buổi họp mặt của con nhà giàu,
có phô trương nhưng không khoa trương, nhìn tình
hình thực tế, cũng chỉ là bạn bè lâu năm hoà thuận
vui vẻ gặp nhau, du thuyền ăn uống không thiếu,
phương tiện giải trí chu đáo, mọi người vừa có thể
nói chuyện trên trời dưới biển, vừa có thể cười
đùa.
Mộ Dung Hàn Việt có cảm giác sắp bị
gương mặt băng sơn vạn năm của Phương Mặc
làm cho đông chết, rõ là kẻ tự kỷ.
Đoạt được chiếc ly trong tay Bùi Nhiên,
Phương Mặc nghiêm mặt nói, "Ai cho em uống
rượu, uống nước trái cây đi."
Bùi Nhiên thoáng buông tay, đã thấy hơn
một nửa ly rượu còn lại bị Phương Mặc uống một
hơi cạn sạch, dáng vẻ nhíu mày này của anh, nàng
chưa từng thấy qua, khiến Bùi Nhiên suýt chút nữa
đưa tay lên làm giãn ra.
Lẳng lặng ngồi bên cạnh Phương Mặc, hai
người như chìm vào bầu không khí trầm mặc đáng
sợ.
Tiếu Đằng Tĩnh bưng tới một ly nước trái
cây, cười cười đưa cho Bùi Nhiên, sau đó nhỏ nhẹ
ngồi trên đùi Phương Mặc, "Cười một cái nào, ở
đây đều là người một nhà, Tiểu Nhiên thật an
toàn, anh cứ làm cái bộ dạng này sẽ khiến cho cô
ấy thẹn thùng đó!"
Giọng nói mềm mại của Tiếu Đằng Tĩnh
khiến Bùi Nhiên xấu hổ vô cùng. Ngay cả người
ngoài cũng có thể nhận ra.
Khẽ vuốt đôi mắt Phương Mặc, Tiếu Đằng
Tĩnh hờn dỗi, đưa ly rượu của mình đến trước môi
chàng trai, "Nhất túy giải thiên sầu, uống một
ngụm, ngoan ~"
"Đừng đùa, Tiểu Nhiên đang ở đây. . . . .
."
Tiếu Đằng Tĩnh ngượng ngùng cười với
Bùi Nhiên.
Tháp tùng An Thần Vũ đi tới, Mộ Dung
Hàn Việt thấy mọi người đến đông đủ, lập tức vung
tay hô to, "Mọi người lại đây lại đây, lại đây, hôm
nay chúng ta chơi kích thích một chút, lời nói thật
hay là đại mạo hiểm!"
Lời nói thật hay là đại mạo hiểm? Hồi cấp
ba đã từng chơi một lần, Bùi Nhiên nhìn trộm
sang Phương Mặc, thấy anh không phản đối, liền
cúi đầu đi sau anh.
Tám người ngồi vây quanh trên chiếc
chiếu tre nhỏ, ở giữa là chiếc bàn hình chữ nhật.
An Thần Vũ ngồi phía bên phải Bùi Nhiên, Tiếu
Đằng Tĩnh cùng Phương Mặc ngồi đối diện.
"Đã chơi thì phải kích thích, vấn đề
không hiểm không tính, ai không muốn tham dự
thì thừa nhận mình là rùa đen rụt đầu còn kịp đấy,
tôi đếm đến ba, sau ba tiếng, chúng ta sẽ anh
dũng tắm máu! Một, hai, ba!" Mộ Dung Hàn Việt
vô cùng hưng phấn, nói không chừng có thể nhân
cơ hội này làm cho An Thần Vũ xấu mặt.
Không ai muốn làm rùa đen rụt đầu, cho
nên mọi người chỉ có thể kiên trì tham dự.
Lãnh Sở lắc lắc đầu, ai chẳng biết An
Thần Vũ có tiếng là gian ngoa cay độc, chơi trò
này cùng hắn chẳng phải là tự làm khó bản thân
sao.
Ác giả ác báo, vòng thứ nhất người thua
chính là Mộ Dung Hàn Việt, An Thần Vũ âm hiểm
cười một tiếng, "Chọn nói thật hay là đại mạo
hiểm?"
Nuốt nuốt nước miếng, Mộ Dung Hàn Việt
cười gượng nói, "Đại mạo hiểm thì như thế nào?"
"Cùng Lãnh Sở thể hiện một nụ hôn dài
theo tiêu chuẩn."
Lãnh Sở sợ run cả người, khuôn mặt tuấn
tú dần tái nhợt.
Sắc mặt Mộ Dung Hàn Việt càng lúc càng
xanh, "Tớ chọn nói thật."
"Lần cuối cùng đái dầm là năm mấy
tuổi?"
Mộ Dung Hàn Việt khóc không ra nước
mắt, biết ngay An Thần Vũ thể nào cũng hỏi câu
này, đành nhận mệnh đáp, "Mười một tuổi. . . . . ."
Mọi người cười to.
Quân tử báo thù mười năm không muộn,
một vòng mới lại bắt đầu. Lúc này Mộ Dung Hàn
Việt thắng, người thua là Tiếu Đằng Tĩnh. Tiếu
Đằng Tĩnh không chút do dự lựa chọn đại mạo
hiểm.
Mộ Dung Hàn Việt nở một nụ cười đáng
khinh bỉ, "Đừng nói anh không chiếu cố em, cùng
Phương Mặc thể hiện một nụ hôn ngọt ngào, độ
dài ba phút ~"
Tay run run, sắc mặt Bùi Nhiên tái nhợt,
cô cố gắng tỏ vẻ lạnh nhạt, ánh mắt giống mọi
người dừng ở trên mặt anh trai.
Phương Mặc ngẩn ra, tựa hồ như vừa
muốn từ chối lại như muốn để mặc, sắc mặt Bùi
Nhiên không tốt, điều này khiến lòng anh loạn như
ma, ánh mắt u buồn thản nhiên dừng lại trước
khuôn mặt chờ mong của Tiếu Đằng Tĩnh, vì thế
đôi tình nhân được công nhận này liền ở trước mắt
bao người hôn nhau.
Bùi Nhiên thấy mình như ngây đi, lại
giống như thật tỉnh táo, bàn tay giấu dưới bàn trở
nên lạnh băng, ngay cả chuyện An Thần Vũ cầm
nó từ lúc nào cũng không ý thức được.
"Oa a ~"
Cả trai lẫn gái bắt đầu ồn ào, Mộ Dung
Hàn Việt kích động đập bàn một cái, "Cố lên cố
lên, còn năm giây nữa thôi, 5, 4, 3, 2, 1 dừng!"
Mỗi khi nàng muốn bỏ đi thì liền bị An
Thần Vũ áp ở lại, bàn tay to nóng bỏng của người
đàn ông nắm chặt lấy tay nàng, cứ như buộc
chúng phải dính sát vào chiếu. Bùi Nhiên cảm
thấy tim như bị ai nắm kéo ra, vô lực, chỉ có thể
mỉm cười, cùng mỉm cười giống như tất cả mọi
người. . . .
Lại thêm một vòng, Phương Mặc thua,
người thắng là An Thần Vũ, mọi người lặng lẽ toát
mồ hôi lạnh, không khí quỉ dị nhân lên nhiều lần.
Tiếu Đằng Tĩnh khẩn trương nhìn chằm chằm An
Thần Vũ, ánh mắt kia rõ ràng là đang cầu xin tha
thứ, xin anh thủ hạ lưu tình.
"Cô nói thử xem nên hỏi cậu ta điều gì?"
An Thần Vũ nhẹ nhàng dán sát vào lỗ tai Bùi
Nhiên mà hỏi, suồng sã mà tà ác.
Bùi Nhiên giật mình tránh né, khuôn mặt
vô tội nhìn chăm chú vào Phương Mặc, anh lại hơi
hơi cúi đầu, vầng trán đen lại như muốn che đi
tầm mắt.
"Phương Mặc, lựa chọn nói thật?"
"Hỏi đi."
"Đối tượng mà cậu luôn ảo tưởng khao
khát là ai?"
Tê ~ (Tiếng hít vào)
Cả nhóm người hít hơi vào, Mộ Dung Hàn
Việt cùng Lãnh Sở không hẹn mà gặp cùng hướng
An Thần Vũ giơ ngón tay cái lên, hai má Bùi Nhiên
hồng như lửa đốt.
Phương Mặc ngạc nhiên nâng mắt lên, đôi
mắt hai mí xinh đẹp thoáng run rẩy, buồn giận
trừng mắt với An Thần Vũ.
"Sao vậy? Không phải định nói mình
thanh tâm quả dục, không có ham muốn, nội tâm
trong sáng đấy chứ? Đàn ông mà nói những lời
này chỉ có một khả năng, chính là anh ta, không,
được!"
"Thần Vũ ~ anh xấu lắm, sao có thể nói
ra những câu thế này trước mặt Tiểu Nhiên chứ,
cô ấy mới mười tám tuổi thôi." Tiếu Đằng Tĩnh
hờn dỗi hoà giải.
"Ha ha, câu này còn phải hỏi, khẳng định
là Đằng Tĩnh!" Lãnh Sở thực lòng tin tưởng.
"A Sở, cho cậu vẫn là đàn ông, có thể
'ăn' được thì còn ảo tưởng làm gì, chính là bởi vì
không 'ăn' được nên mới khao khát." Mộ Dung
Hàn Việt chứng minh mình còn đáng khinh hơn
Lãnh Sở.
Tiếu Đằng Tĩnh mỉm cười chống chế, cúi
mặt chăm chú nhìn cái ly thủy tinh trong tay.
"Một thiên sứ." Uống một hơi cạn sạch ly
rượu của mình, biểu hiện Phương Mặc cứng ngắc
như huyền băng vạn năm, cả người gầy đi không
ít, nhìn qua thực mệt mỏi.
Bùi Nhiên cúi đầu, yên lặng không nói gì.
"Thiên sứ? Aha ha, vậy không phải là kẻ
rình coi thánh mẫu Maria đó chứ! Ôi, đau quá!" Mộ
Dung Hàn Việt vừa mới ồn ào đã bị Tiếu Đằng
Tĩnh hung hăng nhéo một cái.
Có được đáp án vừa lòng, khuôn mặt tuấn
mỹ của An Thần Vũ trở nên u ám, nụ cười khiến
người ta rét lạnh.
Trải qua vài vòng nữa, Bùi Nhiên miễn
cưỡng cố gắng tự làm cho mình thật bình tĩnh, dạ
dày đau như cắt, lại buồn nôn! Phương Mặc dường
như cũng không yên lòng, bàn tay giấu dưới bàn
cũng ẩn nhẫn run rẩy.
Anh trai lại thua rồi, lần này anh lựa chọn
đại mạo hiểm, cái gì cũng không nói nhiều lời, trực
tiếp ôm chặt cổ Tiếu Đằng Tĩnh, hôn điên cuồng,
mọi người ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm, thế
nên không ai nhận ra Bùi Nhiên đang rơi lệ.
Lặng lẽ lau khô mắt, cô chật vật đứng
dậy, lấy cớ đi toilet trốn khỏi hiện trường.
Tiếng nước ào ào, rét lạnh đến tận xương
tủy, Bùi Nhiên không ngừng tát nước lạnh vào mặt,
vừa khóc vừa luyện tập mỉm cười trong gương,
đây là một màn diễn buồn cười đến cỡ nào chứ.
An Thần Vũ không coi ai ra gì đẩy cửa
vào, khoanh tay, thần thái nhàn nhã dựa người vào
tường.
"Anh thật tàn nhẫn, thật, sự, rất, tàn,
nhẫn!" Trong gương là khuôn mặt thần sắc tái
nhợt. An Thần Vũ cố ý mang nàng đến xem màn
kịch này.
"Vậy sao? Tiểu thiên sứ đáng cười của
tôi. . . . . ." Nói xong, bàn tay người đàn ông dùng
sức một chút, kéo lấy thân thể đơn bạc của Bùi
Nhiên, nghiêng người đặt nàng lên bồn rửa tay,
nuốt trọn đôi môi đang nức nở của nàng.
Nóng, nóng như lửa, hương vị, mùi vang
đỏ còn sót lại, đầu lưỡi linh hoạt cuồng dã mỗi
một tấc mềm mại trong miệng nàng, hương thơm
ngọt lành độc nhất vô nhị, cơ thể thuần mỹ khiến
người ta muốn ngừng mà không được, An Thần Vũ
xác định: cô thôn nữ này còn đẹp hơn nhiều so
với tưởng tượng của anh!
Xiết chặt cằm của nàng, càng thêm xâm
nhập. Cánh tay Bùi Nhiên cứng ngắc sờ soạng
xung quanh, dựa sát vào bồn rửa tay, nhưng không
tóm được vật gì đủ để phản kích!
Phía sau lưng bị đá cẩm thạch lạnh băng
làm đau đớn, cơ thể kiều nhuyễn run rẩy nảy lên
một chút, Bùi Nhiên điên cuồng chống cự lại An
Thần Vũ, cào xé cổ hắn.
Sức lực của đàn ông và phụ nữ thật sự
cách nhau rất xa, Bùi Nhiên làm thế nào cũng thất
bại, thở hồng hộc, cổ tay sưng đỏ của cô bị người
đàn ông kéo lên đỉnh đầu.
An Thần Vũ nhận thấy sự kháng cự của
người trong lòng mình càng lúc càng yếu ớt, thầm
nghĩ không ổn, đành ngừng lại. Hắn luôn luôn làm
theo ý mình, lúc này đây bỗng dưng lại thương
tiếc cô thôn nữ ngọt nhuyễn ở trong lòng. Bùi
Nhiên như người mất hồn nằm trên bồn rửa tay,
cũng không nhúc nhích, ánh mắt trong suốt trống
rỗng, đôi môi mềm mại bị chà đạp vô cùng thê
thảm, ngay cả cúc áo trước ngực cũng hơi phanh
ra.
"Súc, sinh." Nàng thì thầm ra hai chữ,
vầng trán trơn bóng nổi lên không ít gân xanh.
Phanh!
Có âm thanh gì đó như tiếng nắm đấm
đánh mạnh vào thân thể, một giọt máu nóng bỏng
vẩy lên trên chiếc cổ trắng noãn của Bùi Nhiên.
An Thần Vũ bất ngờ bị Phương Mặc đánh
một đấm ngã nhào xuống đất, máu mũi chảy
không ngừng. Chưa từng có kẻ nào dám đánh hắn
như vậy, An Thần Vũ hét lên một tiếng, dù sao
cùng từng luyện không thủ đạo chuyên nghiệp,
hắn đá một phát vào bụng Phương Mặc.
Lưng Phương Mặc đập vào tường.
"Anh -- "
Bùi Nhiên thất thanh thét lên.
"Em còn mặt mũi gọi anh là anh sao!" Lau
máu trên khóe miệng, ánh mắt Phương Mặc đỏ rực
lên, anh tức giận rống với Bùi Nhiên, "Vì sao
không nghe lời anh, giờ thì em vừa lòng rồi chứ!"
"Ô ô, em biết sai rồi, anh, anh. . . . . .
Anh không gặp em, ngay cả điện thoại cũng
không nghe, em thật sự là không còn cách nào
khác mới cùng An Thần Vũ tới đây. . . . . ." Bùi
Nhiên đau khổ quỳ gối bên cạnh Phương Mặc.
Nhưng mà rất nhanh sau đó, hai người
đàn ông lại nhào vào nhau, cuộc họp mặt này cứ
thế mà tiêu tan.
Cho đến khi Mộ Dung Hàn Việt cùng Lãnh
Sở dùng sức của chín trâu hai hổ mới có thể tách
hai người đàn ông đang đánh đấm túi bụi ra khỏi
nhau, đột nhiên liếc mắt một cái, chỉ có thể dùng
từ vô cùng thê thảm đến hình dung, cái gì mà cực
phẩm mĩ nam chứ, đánh sưng lên, mặt đều xấu
như nhau!
"Phương Mặc, ô ô, Phương Mặc, anh
không sao chứ ~" Tiếu Đằng Tĩnh thét chói tai
khóc lớn.
"Cô đã làm gì Phương Mặc, vì sao bọn họ
lại đánh nhau? Bùi Nhiên, cô mau nói rõ ràng cho
tôi!" Tiếu Đằng Tĩnh rốt cuộc không thể giả vờ
được nữa, hết sức phẫn nộ nói.
Chưa bao giờ thấy Tiếu Đằng Tĩnh tức
giận như vậy, Bùi Nhiên bị hành động của cô làm
cho choáng váng, chỉ cảm thấy muốn nôn.
"Nhìn Phương Mặc chết cô mới an tâm có
phải không? Rốt cuộc thì cô đã làm gì? Nói, rốt
cuộc vừa rồi cô đã làm chuyện gì không phải
người hả?"
Bốp! Bàn tay này, Bùi Nhiên chỉ dùng để
cầm cọ.
Trong cuộc đời này nàng chưa từng chán
ghét một người nào đến thế!
"Làm những chuyện không phải của con
người chính là An Thần Vũ, không phải tôi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro