Chương 7: Lạnh nhạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bảy người thì có ích lợi gì, chỉ cần một
tên vệ sĩ là có thể giải quyết toàn bộ. Những người
này đều là cao thủ chuyên nghiêp được trải qua
huấn luyện đặc biệt.
"Thần Vũ, em không nói đùa đâu, em nói
thật mà, không có Phương Mặc em sẽ chết thật
đấy." Tiếu Đằng Tĩnh dùng ánh mắt nói với An
Thần Vũ. Cô biết Thần Vũ làm vậy là vì muốn bức
Phương Mặc chấp nhận mình, Phương Mặc cũng
không phải tên ngốc, chẳng lẽ còn không biết,
nhưng sự kiên quyết cũng không khuất phục cho
đến tận bây giờ của anh đã sớm chứng minh một
điều, giữa bọn họ thật sự sẽ không có khả năng.
An Thần Vũ đang đợi Phương Mặc thức
thời, nói một câu: Tôi là bạn trai của Tiếu Đằng
Tĩnh.
Chỉ cần câu nói này, An Thần Vũ sẽ trả
người.
"Em biết ai cũng không thể làm chủ được
anh, nhưng ít nhất em còn có thể làm chủ bản
thân mình." Tiếu Đằng Tĩnh nói xong đập nát bình
rượu, dùng mảnh thủy tinh sắc nhọn nhắm vào cổ
tay mảnh khảnh của mình, "Nếu Phương Mặc có
chuyện gì, em cũng sẽ đi theo anh ấy."
"Đằng Tĩnh. . . . . ." Ánh mắt u ám của An
Thần Vũ thoáng chút băn khoăn, rồi lâm vào trầm
tư. "Phương Mặc, chúng ta cần nói chuyện nghiêm
túc."
Nhìn ánh mắt của chủ nhân, một vệ sĩ
trông khá khôi ngô lập tức đi về phía Phương Mặc,
lôi anh ra.
"Anh cô bị đưa đi mà cô không sợ à?"
Tiếu Đằng Tĩnh tỏ vẻ kinh ngạc.
"Sợ, nhưng tôi tin tưởng cô, Tiếu Tả."
Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng dừng ở trên
khuôn mặt Tiếu Đằng Tĩnh.
Không biết vì sao, Bùi Nhiên cảm thấy
trong ánh mắt Tiếu Đằng Tĩnh có một chút bối rối,
có lẽ là chột dạ, nhưng chỉ có cô ấy mới hiểu
được trong lòng mình thật ra đang suy tính những
gì, hay đơn giản chỉ là không muốn cản lại.
"Ừ, không có việc gì đâu, tôi đi xem thử,
cô đừng lo lắng quá, đi về trước đi." Tiếu Đằng
Tĩnh nhanh chân chạy đi.
Lần đầu tiên có loại cảm giác như sắp
mất anh trai vậy.
. . . . . .
Mấy ngày sau, bạn gái của Phương Mặc,
người nổi tiếng là dễ nhìn của trường đại học G rốt
cuộc cũng được đưa ra ánh sáng, thì ra là mỹ nữ
tác gia nổi tiếng có số lượng tranh bán chạy nhất
Tiểu Đằng Tĩnh. Chuyện này dấy lên một luồn
nóng sóng triều khắp cả trường, so với lửa trời
giáng còn bạo hơn. Các lời đồn đãi vô căn cứ
truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.
Có người nói Tiếu Đằng Tĩnh trâu già gặm
cỏ non, có người nói Phương Mặc là tiểu bạch
kiểm dùng tuổi thanh xuân mà kiếm lợi, tuổi còn
trẻ như vậy mà đã biết quyến rũ phụ nữ thành
công.
Dư luận từ trước đến nay có xấu xa bao
nhiêu, có khó nghe đến cỡ nào, nhưng đa số vẫn
đều xuất phát từ tâm lý của đại chúng. Nữ sinh bất
mãn vì tình nhân trong mộng của mình bị một cô
gái hai mươi bốn tuổi cướp mất, nam sinh thì ghen
tị Phương Mặc không cần tốn nhiều sức mà có
được người phụ nữ như thế kia.
Câu chuyện thực sự thế nào chỉ có những
người có mặt tại quán bar Lam Sâm đêm hôm đó
mới sáng tỏ.
Anh trai và sư huynh vất vả thành lập đội
cố vấn đầu tư mới vừa gặp khởi sắc, trong đó tốn
không ít mồ hôi công sức, máu và tiền tài của bọn
họ, đây là tất cả đối với bọn họ, nhưng An Thần
Vũ chỉ cần động động tay đã có thể hủy hết mọi
thứ chỉ trong một buổi sáng.
Sự nghiệp, hai bàn tay, tất cả mọi người ai
cũng đều luyến tiếc buông tha, Phương Mặc cũng
không ngoại lệ.
Không thể hiểu nổi vì sao Tiếu Đằng Tĩnh
biết rõ ràng tình yêu này đến như thế nào, mà vẫn
có thể thản nhiên nhận lấy. Nhưng dù sao thì bàn
tay của anh trai cũng do cô ấy cứu, Bùi Nhiên
không còn lời nào để nói. Bởi vì người có thể bảo
vệ anh trai nàng chỉ có Tiếu Đằng Tĩnh. . . . . .
Từ khi có bạn gái, chuyện đi thuê phòng
rốt cuộc cũng bị trì hoãn, nói cách khác, anh trai
đã không còn cần nàng chăm sóc. Số lần hai
người gặp mặt càng ngày càng giảm bớt. Giảm bớt
đến nỗi tất cả mọi người đều phát hiện Phương
Mặc người siêu thương yêu em gái đang bất hòa
với Bùi Nhiên.
Không biết từ lúc nào, cả hai chỉ dùng
cách liên lạc trực tiếp bằng điện thoại, có khi có
cũng có khi không. Mỗi lần gặp mặt, anh trai đều
thâm trầm hơn trước rất nhiều, cũng chẳng nói
nhiều, thậm chí còn giấu nàng hút thuốc, đôi lúc
Bùi Nhiên còn cảm thấy anh thật sự không muốn
gặp nàng.
Mặc dù như thế, nhưng nàng vẫn tự mình
nấu canh cho anh, đáng tiếc là lại gặp Tiếu Đằng
Tĩnh, kể từ đó, có một số chuyện đột nhiên nói
không nên lời. Trong khoảng thời gian này, bọn họ
cơ hồ như hình với bóng. Tiếu Đằng Tĩnh thật
nhiệt tình, thích bắt chước giọng điệu của anh trai
gọi nàng là Tiểu Nhiên, sau đó mời nàng đi ăn
uống này nọ, cho đến một lần, Phương Mặc giận
dữ ném mạnh điếu thuốc trong tay xuống, kéo
nàng tới một góc, chỉ vào hộp canh mà nàng vất
vả nấu cả đêm, nói, "Sau này không cần phải làm
những việc phiền toái như thế đâu, có việc gì anh
sẽ gọi điện thoại cho em."
Vì sao nghe ý tứ của anh lại giống như là
nếu anh không gọi điện thoại thì đừng đến tìm anh
vậy. Bùi Nhiên cúi đầu.
Tiếu Đằng Tĩnh cười hì hì chạy tới, vô
cùng thân thiết kéo cánh tay Phương Mặc, "Hôm
nay chúng mình đưa Tiểu Nhiên đi chơi đi, đừng
nghiêm khắc với em ấy quá."
Nghiễm nhiên là lấy thân phận của chị
dâu để nói chuyện. Bùi Nhiên cười lạnh, ngay cả
chính nàng cũng kinh ngạc, vì sao phải cười lạnh
chứ?
"Buổi chiều em ấy có tiết." Phương Mặc
thản nhiên nói, ánh mắt rất sâu và thâm trầm làm
cho Bùi Nhiên mới mấy ngày ngắn ngủn không
gặp anh cảm thấy có chút mơ hồ.
Lần đầu tiên phát hiện ở trước mặt anh
trai mình, nàng lại không có chuyện gì để nói, cho
đến khi một bàn tay ấm áp do dự đặt nhẹ trên trán
mình, nàng mới ngẩng mặt lên, đập vào mắt chính
là đôi mắt đen láy của Phương Mặc. Đáng tiếc anh
lại vội vàng quay sang hướng Tiếu Đằng Tĩnh, hai
người họ hiểu ý lẫn nhau cười cười, ngược lại lại
giống như không nhìn thấy đáy lòng nàng hoang
vắng hơn bình thường, dường như không có việc
gì, "Anh cùng Đằng Tĩnh đi trước đây, nhớ ăn cơm
đúng giờ nhé."
"Vâng." Cô nắm chặt camen giữ nhiệt.
"Anh làm anh trai kiểu gì vậy, cẩn thận
không Tiểu Nhiên lấy mạng của anh đó!" Tiếu
Đằng Tĩnh thay Bùi Nhiên đòi lại công bằng, dù đã
đi rất xa, giọng nói vẫn rõ ràng như trước.
"Anh."
Không nghĩ tới Tiểu Nhiên đột nhiên gọi
mình, Phương Mặc bỗng dừng chân, chậm rãi xoay
người lại.
"Em nghe Quyên Tử nói. . . . . . Gần đây
anh cũng không ở tại ký túc xá, vậy, chúng ta có
cần thuê. . . . . ." Chết tiệt, nàng không biết chính
mình muốn biểu đạt cái gì.
"A, Phương Mặc, anh không nói cho Tiểu
Nhiên biết bây giờ chúng ta đang ở tại biệt thự
Nam Sơn sao?" Tiếu Đằng Tĩnh cảm thấy khó hiểu
nên lỡ lời.
May mắn là cô ấy lỡ lời, Bùi Nhiên lập tức
hiểu được.
"Em. . . . . . Về trước đi học đây."
Nàng đã quên hôm đó mình đã chật vật
như thế nào mà rời khỏi nơi đó.
Nàng cũng không phát hiện ra vẻ mặt thất
hồn lạc phách của Phương Mặc, kinh ngạc nhìn
thân ảnh của nàng dần dần đi xa, đứng lặng một
lúc thật lâu. . . . . .
Bùi Nhiên vẫn không nhúc nhích ngồi
trong lớp học.
Lòng cảm thấy trống trải.
Di động đột nhiên vang lên.
"Alo, xin chào."
"Tiểu Nhiên à, Đồng lão đại nói bây giờ
có thể xuất phát, chúng ta tập hợp trước cổng
trường!" Liên lạc viên Tiểu Linh Tử luôn luôn hấp
tấp.
"Được, tớ đi luôn đây." Vác bàn vẽ, cầm
lấy túi dụng cụ lên, Bùi Nhiên vội vã bước xuống
lầu.
Đừng vội xem thường đội của nàng, kinh
nghiệm của mỗi vị sư huynh sư tỷ ở đây đều vô
cùng phong phú. Hiện giờ Đồng lão đại đã là ông
chủ nhỏ của một công ty quảng cáo. Lần này nghe
nói là bản hợp đồng lớn nhất của công ty từ khi
thành lập chưa đầy hai năm tới nay, Đồng lão đại
lập tức tề tựu tinh anh ở khắp mọi nơi, mặc kệ có
tiết hay không có tiết, tất cả đều không được
buông tha, ngay cả trợ thủ như Bùi Nhiên cũng gọi
tới.
Nhân viên kiểm kê xong, như ong vỡ tổ
tiến vào ngự xa của Đồng lão, một chiếc xe bánh
mì màu trắng.
"Tư liệu mọi người đều xem qua rồi, tôi sẽ
không nói nhiều nữa. Tóm lại, lần này chúng ta
vượt lửa qua sông, thấy chết không sờn, nhất định
phải đánh bại cái tên Khải Mĩ lẳng lơ kia, con bà
nó, lần nào cũng tranh mối với lão tử!"
Khải Mĩ trong miệng Đồng lão đại chính
bạn trai hiện giờ của bạn gái cũ anh ta, nghe nói
thích ngâm thơ đối câu, học đòi văn vẻ, ăn nói rất
khéo, xem ra là một kẻ rất đào hoa.
Có đào hoa hay không thì Bùi Nhiên chưa
thấy, nhưng ít ra phúc lợi đãi ngộ bên Khải Mĩ lớn
hơn Đồng lão đại nhiều, đáng tiếc những lời này
trong lòng mỗi người đều biết rõ ràng, nhưng
không có một ai dám thành thực nói ra.
Cao ốc Đế Thượng.
Một tòa nhà với một đống kim loại và
thủy tinh cao chọc trời. Vừa nhìn đã khiến người ta
có cảm giác vô cùng kinh sợ, mà đích đến của họ
lại ở tầng sáu mươi sáu.
"Cái thang máy này thật đúng là lẳng lơ,
đi phân thành hai loại, dân thường như chúng ta
chỉ có thể đi lối nhân viên!"
Nghe nói từ sau khi Đồng lão đại bị Khải
Mĩ kích thích, bất kể việc gì nhìn không thuận mắt
đều cho rằng nó là lẳng lơ.
Một đám sinh viên nối đuôi nhau đi vào
tầng sáu mươi sáu, tầng này nguyên bản là sự xác
nhập của hai tầng xây thông nhau, khiến người đi
ngang khi dừng chân sẽ có cảm giác như mình là
hạt cát trong sa mạc vậy. Phong cách xa hoa quý
phái, nghe nói An Thần Vũ làm việc tại tầng này,
thế nên phong cách được rất được chú ý.
Phát hiện dây giầy bị tuột, Bùi Nhiên vừa
mới cúi lưng xuống đã nhìn thấy ba bong người
quen thuộc, trong đó có một đôi tình nhân vừa nói
vừa cười trông thật quen mắt, là Phương Mặc cùng
Tiếu Đằng Tĩnh.
"Tiểu Nhiên, sao em lại ở đây?" Tiếu
Đằng Tĩnh chủ động chào hỏi.
"Bộ phận quảng cáo thiết kế của bọn em
vừa nhận được một đơn đặt hàng." Ánh mắt nhìn
về hướng Phương Mặc, anh gầy hơn trước đây rất
nhiều.
"Anh. . . . . ."
"Đừng làm việc muộn quá, về trường sớm
một chút." Ánh mắt anh thật ấm áp, lời nói quả
nhiên vẫn quan tâm đến nàng. Mũi Bùi Nhiên cảm
thấy có chút chua sót. Đáng tiếc chỉ một giây sau
anh trai đã ôm Tiếu Đằng Tĩnh biến mất khỏi tầm
mắt, dạ dày đột nhiên ẩn ẩn đau, từng cơn lại từng
cơn.
Đêm đó, rốt cuộc thì An Thần Vũ đã nói gì
với anh trai, sao mọi chuyện có thể biến thành
như vậy?
Có một ánh mắt sắc bén tựa hồ như muốn
xuyên thấu cả cơ thể nàng, Bùi Nhiên kinh ngạc
ngoái đầu lại, đôi môi chợt tái nhợt.
An Thần Vũ mặc áo sơmi màu xám bạc,
dáng vẻ thật anh tuấn, thâm trầm nhìn chằm chằm
vào nàng. Bùi Nhiên cảm giác đã nhìn thấy ánh
mắt sắc bén kia, ít ra cũng đã từng thoáng qua.
"Anh trai bị cướp mất nên thấy không
quen phải không?" Nụ cười của hắn vô cùng vui
vẻ.
"An tiên sinh an bài cho anh tôi một cô
bạn gái hoàn mỹ như thế, nào đến phiên tôi không
vui, tôi nên cám ơn ngài."
Cám ơn ngài, lúc này anh trai tôi cười như
vậy, không biết là vui vẻ biết bao nhiêu!
Có phải tôi cũng nên cười hay không. . . .
. .
Cái miệng nhỏ nhắn châm chọc khiêu
khích, An Thần Vũ không còn lấn lướt như đêm ở
quán bar, dường như đã khôi phục lại phong độ
một thuyết khách, đáng tiếc, cho dù hắn có thay
đổi thế nào, chủ nghĩa cá nhân mạnh mẽ cùng với
sức khống chế dục vọng cũng không hề thay đổi.
"Đi theo tôi."
"An tiên sinh, tôi còn có việc."
"Cùng lắm thì, ngay lập tức cô không cần
làm việc nữa." Anh cười tỏ vẻ chắc chắn.
Nàng bấm số gọi cho Tiểu Linh Tử, "An
tổng gọi tớ vào văn phòng, chúng ta hẹn gặp lại
sau."
"Còn có loại diễm ngộ này sao, a a a a,
sớm biết thế vừa nãy đã đi cùng cậu!" Tiểu Linh
Tử ôm ngực bi thương.
Bùi Nhiên cười khổ lắc lắc đầu.
An Thần Vũ bước đi không nhanh cũng
không chậm, tựa hồ cố ý chờ Bùi Nhiên.
Hai cánh cửa gỗ lim khá lớn, giống như
thông đạo cổ điển trong hoàng thất. Đẩy ra, cửa
sổ lát kính như gom hết ánh sáng mặt trời của cả
thế giới, để văn phòng rộng lớn tràn ngập ánh
sáng xanh vàng rực rỡ. Bồn cây cảnh xanh biếc
sinh trưởng vô cùng sung sướng.
An Thần Vũ lập tức ngồi vào chiếc ghế da
của giám đốc, thảnh thơi quơ quơ, lấy trong ngăn
kéo ra một hộp quà tinh mỹ. Màu tối của giấy gói
quà làm nổi bật bàn tay ánh bạc như bạch ngọc
của người đàn ông.
"Cái này cho cô."
"An tiên sinh, vô công không thể hưởng
lộc, tôi không có lý do gì để nhận lễ vật của An
tiên sinh cả." Bùi Nhiên lễ phép mà xa cách.
"Đây là Đằng Tĩnh yêu cầu nhất định phải
đưa cho cô."
"Thay tôi cám ơn của ý tốt của cô ấy,
tấm lòng tôi đã nhận."
"Vì sao phải cách tôi xa như vậy, tôi cũng
có ăn cô đâu." An Thần Vũ cười tà đốt một điếu
thuốc, lạnh lùng mà quyến rũ.
"Nếu không có chuyện gì phân phó. . . . .
."
"Mở quà ra, nhìn xem có thích không."
Ngữ điệu này hoàn toàn là mệnh lệnh,
không phải thương lượng.
Sự chống cự vô vị sẽ chỉ làm nàng phải
đối mặt với người đàn ông này thêm một giây, Bùi
Nhiên nghĩ ngợi, liền xé mở giấy gói quà. Bên
trong là một bộ đồ trang điểm quý giá của Pháp.
"Thích không?"
"Cám ơn."
Nàng nhét tất cả đồ vào túi vải.
"Buổi tối tôi sẽ đón cô."
"An tiên sinh, ngài làm như vậy rất không
thích hợp đối với thân phận của chúng ta." Bùi
Nhiên không nén được bèn nhắc nhở.
"Chuyện này thì có gì kỳ quái, tôi đang
theo đuổi cô." Hắn nói một cách hào phóng.
A, Bùi Nhiên khẽ nhếch khóe miệng,
"Người nghèo chí đoản như chúng tôi, không chịu
nỗi sự bỡn cợt của người giàu các anh."
"Phương Mặc cũng sẽ tham gia buổi họp
mặt riêng tối nay."
". . . . . ."
"Không nói lời nào chính là đã chấp nhận.
Buổi tối tám giờ gặp trước cửa, giờ thì cô có thể
đi." Hắn nhìn nhìn đồng hồ, hài lòng phả khói
thuốc.
"Khụ khụ. . . . . ." Rốt cuộc cũng được
giải phóng, Bùi Nhiên vừa ho khan vừa đẩy cửa đi
ra.
. . . . . .
Lời nói với người xa lạ
Bùi Nhiên ---- tôi cũng đã từng như
như thế, ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại, để lệ chảy
vào tim, yêu sâu đậm một người đàn ông, yêu đến
thiêu đốt toàn thân, theo nắm tro tàn ấy, phiền
muộn cũng đã trở thành chuyện ngày hôm qua, ta
đã không còn là ta, cứ như chỉ là một linh hồn mà
thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro