Chương 6: Phế bỏ tay anh ta

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ban đêm gió lớn, vẫn nên mặc dầy một
chút cho thoải mái, nhưng Quyên Tử lại càu nhàu:
"Cậu cứ như vậy mọi người sẽ cười đấy. Chị à, e
xin chị, mặc váy đi."
"Được rồi. Nhưng tớ phải mặc đồ của tớ,
cái thứ cậu cầm đó mà cũng gọi là váy à?" Lý do
khiến nàng không chịu mặc váy chính là do chiều
dài của chiếc váy mà Quyên Tử đưa chỉ dài hơn
nội y một chút.
Bùi Nhiên khẳng định, chỉ cần nàng dám
mặc, Phương Mặc lập tức một cước đá nàng bay
ngay về phòng ngủ, lấy màn bao toàn bộ người
nàng lại.
"Nếu không tớ dùng kéo giúp cậu cắt
ngắn đi chút nhé, cái cậu mặc trông dài quá!"
"Không được, mặc ngắn quá Phương Mặc
sẽ không vui."
"Ây, tình cảm hai anh em cậu tốt quá nhỉ!
Mà sao cậu phải sợ Phương Mặc thế, hừ, nếu đổi
lại là tớ, anh tớ nói không được cái gì, tớ lại càng
muốn cái đó!" Quyên Tử hiên ngang lẫm liệt thay
cái váy ngắn chỉ dài hơn bàn tay một chút.
Bùi Nhiên chỉ nhìn thôi cũng thấy hãi
hùng.
Dưới lầu Phương Mặc cùng Tương Minh
đã chờ sẵn.
Một người thì nổi tiếng là thương yêu em
gái, nếu không phải tự mình đi cùng, làm sao có
thể để em gái mỹ nhân xuất đầu lộ diện, mà còn
hận không thể che giấu, để phòng sắc lang rình
coi. Một người thì nét mặt sầu khổ, đời này của
Tương Minh là mắc nợ Uyên Tử, với những chuyện
như tứ đổ tường thì thứ gì cũng rành, nhưng lại
không thích học, thậm chí còn khóc lóc om sòm,
ăn vạ trên sô pha gào thét nửa ngày trời chỉ vì
muốn than gia lần off này.
Chưa bao giờ có chuyện đi off còn dẫn
theo em gái, kẻ làm anh như hai người họ cũng
được xem như là người tiên phong, không biết sau
này có khi nào thành trào lưu không nữa.
Sự thật đã chứng minh, không nghe lời
anh trai thì thế nào cũng gặp chuyện.
Quyên Tử bị anh trai tóm ngay tại chổ, bắt
quay ngược về lầu, nói
"Mau biến về thay ngay chiếc váy này cho
tôi!" Tương Minh nổi trận lôi đình. Con mẹ nó cái
thứ gì mà nhiều vải làm sao, nhìn còn bé hơn cái
khăn mặt của anh.
Quyên Tử đáng thương trơ mắt thấy
Phương Mặc đưa Bùi Nhiên đi, lại chán ghét nhìn
Tương Minh vẫn như hổ đói rình mồi, cảnh cáo cô
nếu không đổi cái khăn mặt đang che ở mông ra
ngay thì cũng đừng hòng đi được!
"Dựa vào cái gì mà chê váy em ngắn, lần
trước chính tai em còn nghe anh oán giận Nhâm
Lục Khinh mặc váy quá dài!"
"Ai bảo thân phận của hai người bất
đồng." Một người là em gái còn một người là bạn
gái.
". . . . . ."
Xa xa, Phương Mặc mở cửa xe, Bùi Nhiên
ngoan ngoãn ngồi vào trong.
"May là em không mặc ngắn như vậy."
Nếu không đảm bảo kết cục của Bùi Nhiên còn
thảm hơn Quyên Tử.
"Có anh ở đây em nào dám." Bùi Nhiên
lấy lòng cười nói.
"Trừ phi có anh bên cạnh, nếu không
cũng không cho phép em đi xem phim buổi tối."
Phải nói trước để cô biết.
"Biết rồi biết rồi. Hôm nay Quyên Tử tìm
được cho em một căn phòng tốt lắm, cuối tuần
chúng ta chuyển đến được không?" Bùi Nhiên ôm
cánh tay anh làm nũng.
Chàng trai cúi đầu nhìn nàng, ngón tay
mảnh khảnh vuốt ve mái tóc dài xinh đẹp, "Được.
Còn nữa, không được phép uống rượu."
"Tuân mệnh."
Quán bar Lam Sâm.
Người người đi lại, náo nhiệt vô cùng, đây
là lần đầu tiên Bùi Nhiên đến đây, mà anh trai thì
lại quen thuộc, anh đã ở làm việc ở đây trong thời
gian khá dài.
Mọi người chọn một phòng có cửa kính
thủy tinh cách khá xa, vừa có thể chơi đùa đồng
thời còn có thể nhìn thấy sự náo nhiệt ở bên ngoài,
ánh đèn ngũ quang thập sắc, bên trong đầy đủ mọi
thiết bị tiện nghi, nhất là chiếc sô pha đỏ thẫm,
kiểu dáng vô cùng xinh đẹp, khiến cho người ta
một khi đã ngồi lên nó dù làm việc gì đi chăng
nữa cũng đều không muốn đứng lên.
Bạn bè tề tựu, giới thiệu đơn giản về nhau,
tổng cộng có tám người, ngoại trừ Bùi Nhiên,
Quyên Tử còn có hai bạn nữ khác, đều là bạn học
của anh trai. Xem ra những người này rất thích
anh trai.
Tương Minh, Lí Hải, A Lượng đều gọi
Phương Mặc là đại ca, đặc biệt là Tương Minh
người có tửu lượng cao nhất.
Trong lòng mỗi người đàn ông đều có một
vương quốc giấc mộng của chính mình, đó là theo
đuổi sự nghiệp. Phương Mặc cũng không ngoại lệ,
anh là người có dã tâm rất lớn. Sẽ có một ngày
trong tương lai trở thành thần thoại ở thương
trường, cùng An Thần Vũ phân tranh cao thấp,
đương nhiên đây là chuyện nhiều năm về sau.
Bùi Nhiên đại khái chỉ biết anh trai đang
chơi cổ phiếu.
Quyên Tử không biết khi nào đã thoát
khỏi lòng bàn tay của Tương Minh, lén lút chạy tới
bên cạnh Bùi Nhiên, mục đích đương nhiên là
muốn mượn cơ hội chiếm tiện nghi của Phương
Mặc, "Thấy không, cái cô gái đang phóng điện
không ngừng đến anh trai cậu chính là Ái Lệ Ti
đó."
Một cô gái thật 'tấn công'* (*: ... tấn công,
... phòng thủ đó mà) , làn da trắng mịn, đẹp như
minh tinh. Thì ra cô gái như phù dung này chính
là Ái Lệ Ti. Ánh mắt vừa chuyển, lại phát hiện Ái
Lệ Ti cũng đang nhìn nàng, cô gái liền nở một nụ
cười tươi như hoa, ngược lại tiếp tục bắt chuyện
cùng anh trai.
Thân là gái hồng lâu* (*: gái hạng sang) ,
nếu muốn tham dự off cũng không phải là chuyện
khó khăn lắm. Ái Lệ Ti thường xuyên hướng bắt
chuyện với Phương Mặc, đáng tiếc Phương Mặc
lạnh lùng từ đầu tới cuối chỉ để ý đến em gái anh.
Quyên Tử bỗng nhiên che miệng thét chói
tai, đương nhiên không phải chỉ có một mình nàng
thét chói tai, ít nhất còn có tiếng thét liên tiếp của
mấy chục cô gái khác.
"An Thần Vũ và Mộ Dung Hàn Việt đến
kìa! ! A --"
"Oh my god! Hôm nay thật sự là quá may
mắn, cùng lúc gặp được cả hai người họ,"
"Mau! Nhanh đi đăng kí một phòng vip,
không chừng lại có thể ở cạnh phòng họ! !"
"Đẹp trai quá, đẹp trai quá, a! !"
Đây đúng là hai người nói tiếng Pháp ban
sáng.
Ánh sáng mờ ảo, chàng trai toàn thân đều
là hiệu VERSACE, trán cao, chân mày xếch vừa đen
vừa rậm, đôi mắt to lại dài, đuôi mắt cong lên, là
điển hình cho cái gọi là cặp mắt đào hoa, tròng
mắt đen hơn so với màu đen của mắt người châu
Á. Không thể phủ nhận, đây chính là một đại mỹ
nam Đông phương.
Đứng cạnh hắn, là một mỹ nam người lai
có mái tóc vàng, đây có lẽ là là Mộ Dung Hàn Việt
trong truyền thuyết.
Đối với Bùi Nhiên mà nói, điều làm cô
không thể tưởng tượng được chính là cô gái đang
được An Thần Vũ ôm, không ngờ lại là minh tinh
điện ảnh Lăng Nhược Nhược!
Lăng Nhược Nhược luôn luôn thể hiện
hình ảnh băng thanh ngọc khiết, vậy mà lúc này
trông chẳng khác gì yêu nữ. Dáng người yểu điệu
bám lấy An Thần Vũ không rời một tác, nói cười lả
lơi. Bởi An Thần Vũ thích những cô gái chủ động
nhiệt tình, dù đi ra ngoài hay ở trong nhà cũng sẽ
không thấy buồn chán.
Có mấy người muốn lên xin chữ kí đều bị
vệ sĩ ngăn cản.
Trời ạ, đó là một thế giới điên cuồng. Bùi
Nhiên tán thán.
Quyên Tử kích động ôm chặt lấy Bùi
Nhiên, "Nhìn thấy chưa, An Thần Vũ đẹp trai biết
bao nhiêu, sao có thể kém hơn Phương Mặc? Còn
anh chàng Mộ Dung Hàn Việt kia nữa, OMG, Bùi
Nhiên ơi, cậu xem cậu cũng kinh ngạc chưa kìa!"
"Trách không được An Thần Vũ lại thấy
Trương Mạn Đạt chướng mắt, nếu là đàn ông tớ
cũng sẽ chọn Lăng Nhược Nhược." Quyên Tử đã
hoàn toàn bị mê muội.
"Tên này thật phách lối." - Tương Minh
'hừ' lạnh một tiếng.
Phương Mặc nhấp một ngụm rượu, mặt
không chút thay đổi.
"Phương Mặc!" Một giọng nữ cất tiếng gọi
vang.
Mọi người chỉ thấy một bóng người yểu
điệu bước ra từ phía sau An Thần Vũ, vừa gọi to
vừa chạy về phía Phương Mặc, oạch!
Làn sóng đỏ với mười đầu móng tay đỏ
rực như xúc tua bạch tuột.
Sắc mặt Phương Mặc đột nhiên chuyển từ
trắng sang đen.
Làn sóng đỏ lại chẳng hề buông tay, cười
duyên, như dáng vẻ tội nghiệp khi xin rủ lòng
thương của chú cún con, nhìn chằm chằm Phương
Mặc.
"Chị Tiểu."
"Ai nha, đã bảo không được gọi chị rồi!
Gọi em là A Tĩnh." Tiểu Đằng Tĩnh hờn dỗi. Ai gọi
cô là chị cũng được, nhưng Phương Mặc thì không
thể.
"Đằng Tĩnh, lại đây."
Biết đối phương có nghe thấy nhưng lại
vờ như không. An Thần Vũ bước lên từng bước,
đôi mắt sắc bén đánh giá Phương Mặc. Đây là kẻ
mà Đằng Tĩnh say đắm sao? Nhưng bỗng nhiên sự
chú ý lại bị một dáng người nho nhỏ quen thuộc
hấp dẫn.
Thôn nữ!
Trong lòng An Thần Vũ cùng Mộ Dung
Hàn Việt đều đồng thời tự nói thầm. Cô gái nhu
thuận ngồi bên cạnh Phương Mặc chính là thôn nữ
ấy sao? Lại đi dính đến Phương Mặc.
Bùi Nhiên tuy chất phác nhưng cũng có
thể cảm nhận được ánh mắt nguy hiểm của An
Thần Vũ đang dò xét toàn bộ thân thể mình. Mọi
người đều cảm giác không khí như đông lại, quỷ dị
khó nói.
An Thần Vũ thản nhiên đứng lặng trong
đám người, không đếm xỉa đến những chiếc di
động hay máy ảnh đang click liên tục kia.
Bùi Nhiên căng thẳng nắm chặt bàn tay,
ánh mắt sắc bén của Phương Mặc cũng bắn về
phía An Thần Vũ, loại ngôn ngữ trầm mặc như thế
này chỉ có đàn ông với nhau mới hiểu.
Tuyên bố giữ chủ quyền, làm ơn đứng dò
xét người phụ nữ của tôi!
Hai tay An Thần Vũ đút vào túi quần, cằm
hơi hơi nhếch lên, "Cô tên là gì?"
Tầm nhìn hướng thẳng vào Bùi Nhiên.
Ánh mắt mọi người cũng nhanh chóng chuyển
hướng sang Bùi Nhiên.
"Tôi. . . . . ."
"Cô ấy là em gái tôi." Phương Mặc giành
trước trả lời.
Có chân chó đã bắt đầu cung kính châm
thuốc cho An Thần Vũ, điều này làm cho Bùi Nhiên
nhíu mày, quả thực không thể tin được người đàn
ông tà khí bức người này chính là người đã nói
tiếng Pháp lúc ban sáng.
"Hô ~" thư thái nhả ra một làn khói hình
đóa hoa, ý cười bên môi An Thần Vũ trầm xuống,
"Tôi hỏi cậu sao?"
Có một số người cho dù chỉ cần buông
một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ cũng đủ khiến
người nghe phải bủng rủng chân tay, An Thần Vũ
chính là loại người đó. Không ngờ rằng Phương
Mặc lại chẳng hề biểu lộ chút gì là sợ hãi, duy chỉ
có người đang đứng cạnh anh là sợ đến biến sắc.
Một giọng nói không kiêu ngạo cũng
không siểm nịnh vang lên, "Tôi tên là Bùi Nhiên."
Đối phương có rất nhiều người, nhìn qua
không ổn cho lắm, Bùi Nhiên không muốn làm hại
tới Phương Mặc. Không phải chỉ là cái tên thôi
sao, nói xong sẽ giải quyết được vấn đề! Ngày mai
mọi người ai đi đường nấy.
"Lại đây."
Cái gì?
Ánh mắt Quyên Tử mở to còn lớn hơn cả
Bùi Nhiên.
Phương Mặc từ chỗ ngồi đứng lên, "Anh
dựa vào cái gì mà ra lệnh cho cô ấy?"
Tất cả mọi người ở đây đều hít một ngụm
lãnh khí thay cho Phương Mặc.
"Có Đằng Tĩnh rồi còn muốn cô thôn nữ
này sao, cô ấy, tôi muốn."
Điều này khiến cho Tiếu Đằng Tĩnh cũng
mơ hồ cảm thấy không ổn, vừa đảo mắt, nhìn
sang Phương Mặc, lại nhìn nhìn Bùi Nhiên, cười
làm lành, "Đừng để ý nha, tính xấu của Thần Vũ
lại phát tác rồi, để tôi đi nói với cậu ấy."
Vừa dứt lời, đã lập tức chạy đến bên cạnh
An Thần Vũ, hờn dỗi vài câu.
Mọi người đều biết cô gái mà An Thần Vũ
cưng chiều nhất là Tiểu Đằng Tĩnh, không phải là
loại quan hệ kia, chỉ là cảm tình thuần túy, đối với
An Thần Vũ mà nói, Tiểu Đằng Tĩnh vừa như mẹ,
vừa như chị.
Đáng tiếc lúc này An Thần Vũ rõ ràng là
muốn cùng Phương Mặc đọ một trận, đây là cái
giá cho việc động vào Tiểu Đằng Tỉnh, lấy cô thôn
nữ này đến trao đổi.
"Rất có tinh thần."
Nhả ra một làn khói trắng, An Thần Vũ
dùng giọng điệu lên mặt lấn át, cùng Phương Mặc
bốn mắt nhìn nhau.
"Anh. . . . . ." Đừng đánh nhau. Bùi Nhiên
có chút bất an, ánh mắt trong veo như nước kìm
lòng không được oán giận trừng mắt liếc nhìn An
Thần Vũ.
"Căng thẳng làm gì, tôi chỉ muốn nhìn
con ngựa của anh một tí." An Thần Vũ mỉm cười,
ngón trỏ chọc chọc thật mạnh vào xương quai
xanh của Phương Mặc. Lực đạo đó không cần nghĩ
cũng biết, Bùi Nhiên chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy
đau bao nhiêu!
Mộ Dung Hàn Việt tỏ rõ thái độ không liên
quan đến mình, vui vẻ chơi đùa cùng người đẹp,
cười trên sự đau khổ của người khác, nói với Tiếu
Đằng Tĩnh đang bất an đứng bên cạnh, "Em nói
thử xem người như An Thần Vũ sao vẫn có thể
tồn tại trên thế giới này chứ?"
Xưa nay không chuyện ác nào mà An
Thần Vũ không làm, nhưng dáng vẻ như hôm nay
là lần đầu tiên mới thấy, Mộ Dung Hàn Việt thoáng
nhìn đăm chiêu, đại khái là vì Phương Mặc trêu
chọc Đằng Tĩnh, lại làm trò cùng cô gái khác trước
mặt Đằng Tĩnh!
"Mong anh tôn trọng một chút!" Cô
không thể chịu đựng được chuyện anh trai bị sỉ
nhục.
Sau này khi Quyên Tử nhớ lại biểu hiện
lúc đó của cô, hoàn toàn giống phải ăn sống nuốt
tươi An Thần Vũ!
Trước tất cả những ánh mắt kinh ngạc
đang dò xét, khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường của
Bùi Nhiên không có lấy một tia sợ hãi, ngay cả đôi
bàn tay trắng như phấn cũng nắm chặt lại.
Liêc mắt đánh giá nhìn sang, An Thần Vũ
'còn thật sự' nói, "Nắm tay chặt như vậy để làm
gì, muốn đánh nhau à?"
"Tôi. . . . . ." Bất giác buông lỏng tay ra.
"Em cùng Quyên Tử về trước đi." Phương
Mặc đưa ví cho Bùi Nhiên, đuổi cô đi.
"Em muốn anh về cùng em."
"Nghe lời anh."
"Em muốn anh về cùng em!"
"Bây giờ anh chưa thể đi được."
Tương Minh cũng ngửi thấy mùi thuốc
súng sắp nổ mạnh, chẳng lẽ An Thần Vũ nhìn
không ra từ đầu tới cuối đều là do Tiếu Đằng Tĩnh
trêu chọc Phương Mặc sao. Giờ là đang làm gì
đây, rõ ràng là muốn làm khó dễ người ta! Vì thế,
mọi người cùng tiến lên, lôi kéo Phương Mặc, tạm
thời lui lại.
Có một số người không thể không nhường
nhịn.
Tỷ như loại người như An Thần Vũ.
"Cô ở lại." An Thần Vũ ôm lấy Bùi Nhiên,
đưa tay khoác lên vai cô
Sắc mặt Phương Mặc tại giây phút này
biến thành xanh mét, tức giận trừng mắt nhìn cánh
tay An Thần Vũ đang chạm vào Bùi Nhiên.
Anh có thể chịu đựng sự sỉ nhục của An
Thần Vũ, nhưng không thể chịu được khi thấy tên
súc sinh này chạm vào Bùi Nhiên.
"An Thần Vũ, nếu là đàn ông thì hãy
buông tha em gái tôi!"
"Tôi ghét nhất là bị người khác ra lệnh."
An Thần Vũ cười tà nâng cằm Bùi Nhiên
lên, không ngờ lại bị ăn một cái bạt tai, bốn phía
chung quanh im lặng như tờ, thậm chí có một trái
tim non nớt còn suýt té xỉu.
"Mẹ anh không dạy anh phải biết tôn
trọng phụ nữ sao." Nàng hất bàn tay An Thần Vũ
ra.
". . . . . ."
Vết ngón tay đỏ chói như ẩn như hiện
trên mặt, ánh mắt An Thần Vũ đang nheo lại từ từ
mở ra, Quyên Tử sợ tới mức ngay cả khóc cũng
không khóc được.
Bạt tai đó là tát thay anh trai. Mặt mày
Bùi Nhiên tái nhợt, đôi môi nhỏ khẽ mím lại.
"Cô sẽ phải trả giá đắt vì chuyện này."
Giọng nói nam tính phảng phất như lời nguyền.
Nếu Bùi Nhiên là đàn ông, bàn tay đánh
An Thần Vũ kia đã sớm bị phế bỏ.
"Anh cũng sẽ phải trả giá đắt vì chuyện
này."
". . . . . ." An Thần Vũ cười lạnh.
Tương Minh, Lí Hải, A Lượng đột nhiên
phát hiện, người chân chính có khí chất của lão
đại nhất chính là Bùi Nhiên!
Rõ ràng là một con thỏ nhỏ ôn nhu, lại có
lá gan của con báo, móng sắt của chim ưng,
gương mặt quật cường, khiến ai nhìn thấy đều
nhận ra tình cảm giữa nàng và Phương Mặc sâu
sắc và khó dao động đến dường nào.
Nhưng nàng lại ra tay đánh An Thần Vũ,
hậu quả sẽ nghiêm trọng đến thế nào đây. Mọi
người không ai dám nghĩ đến. Ngay cả Phương
Mặc cũng có chút nghĩ mà sợ, nếu có thể thay thế,
anh muốn một mình gánh chịu.
Tất cả vệ sĩ vây lại thành một vòng, bao
quanh Phương Mặc. Mọi người trợn tròn mắt, cảnh
này dù nhìn thế nào cũng vẫn thấy giống như xã
hội đen cưỡng đoạt dân nữ.
Mộ Dung Hàn Việt giơ chén rượu lên, nói
như không liên quan gì đến mình, "An, nhẹ nhàng
chút."
Tiểu tử này thật là quá tự phụ, dọa thôn
nữ như thế rồi sau này biết theo đuổi thế nào?
Cưỡng đoạt thì không tính!
"Thần Vũ, anh không thể quá đáng,
Phương Mặc là người của em!" Tiếu Đằng Tĩnh lo
lắng dậm chân, vọt vào vòng vây, dùng thân thể
che chở Phương Mặc.
Ánh mắt An thần vũ còn chưa đọng lại, lại
thấy Bùi Nhiên lấy di động ra, nhanh tay bấm
'110'.
Cô thôn nữ này đang đùa sao?
Đây là ý muốn báo án?
Cánh tay dài lướt qua cổ Bùi Nhiên, An
Thần Vũ giật lấy di động, tắt đi, sau đó nhét vào
cổ áo cô.
"Báo án à? Chờ tôi xử lý xong Phương
Mặc, sẽ tự mình đưa cô tới đồn cảnh sát."
Di động lạnh lẽo chạm vào da thịt, Bùi
Nhiên chớp mắt một cái, khuất nhục làm hai má
cô ửng đỏ, không, nàng không thể khóc, phải kiên
cường, như vậy anh trai sẽ không vì cô mà hoảng
loạn!
"Bỏ tay anh ra!"
Con người, sao có thể kiêu ngạo đến độ
này! Đây chính là xã hội pháp trị sao!
Rõ ràng cảm giác được cơ thể của thôn
nữ đang run run. Dường như nàng không có thói
quen bị đàn ông ôm vào lòng.
"Đủ rồi! Các người đều cút hết cho tôi!"
Tiếu Đằng Tĩnh nổi cơn thịnh nộ, quyền đấm cước
đá với đám vệ sĩ, Phương Mặc nhân cơ hội đó
thoát khỏi vòng vây, vung tay về hướng An Thần
Vũ.
Thừa dịp phòng ngự của An Thần Vũ có
kẽ hở, Bùi Nhiên như ngựa đứt dây cương chạy vội
đi, vừa đúng lúc rơi vào lòng Phương Mặc, giống
như con thú nhỏ tìm được nơi trốn an toàn, vội
vàng co rúm lại trong vòng tay của chàng trai.
Thời khắc đó khiến trái tim Phương Mặc
đập vang như sấm, đáy mắt che giấu sự bối rối,
nếu Tiểu Nhiên gặp chuyện không may, dù cho
anh có làm thế nào, chết cũng không đủ để bù lại.
. . . . .
Lần đầu tiên gặp gỡ đã bị ánh mắt này
của thôn nữ mê hoặc, bình thường là nai con, ôn
nhu mềm mại, rồi lại bao hàm một chút trong trẻo
nhưng lạnh lùng cùng quật cường. Lúc này thôn
nữ lại nép vào trong lòng Phương Mặc, dùng ánh
mắt oán giận trừng mắt nhìn anh. Biểu tình của An
Thần Vũ nhất thời giảm xuống vài độ.
Ai cũng đều có thể đoán được, tối nay, hai
anh em họ có chạy trời cũng không thoát.
So với hắc đạo còn ác hơn, so với bạch
đạo còn quyền lực hơn, cho dù An Thần Vũ muốn
giết người phóng hỏa xem ra cũng không có ai
dám ngăn cản.
"Đừng sợ, anh không sao, có chị Tiểu ở
đây, An Thần Vũ không thể làm gì anh đâu. Tiểu
Nhiên, nghe lời anh, mau trở về." Anh dịu dàng
xoa xoa đầu Bùi Nhiên, để nàng tin rằng anh sẽ
không có chuyện gì.
"Em muốn anh đi cùng anh, chúng ta
không cãi nhau với bọn họ nữa có được không?
Anh, đừng tranh cãi nữa, chúng ta đi thôi." Khóe
mắt Bùi Nhiên đỏ hoe, ôm cánh tay Phương Mặc,
kéo anh đi.
Đáng tiếc An Thần Vũ không muốn thả
người.
Nhóm bảo vệ cứ như kim cương hộ pháp
lại vây lấy lần nữa, đôi mắt An Thần Vũ như ma
quỷ, nụ cười như thuyết khách lại làm khiến người
nhìn cảm thấy lạnh run.
Thật đúng là một đôi tình thâm ý trọng
nhất thiên hạ! An Thần Vũ thoáng châm chọc nhìn
chằm chằm vào Bùi Nhiên, chưa từng phát hiện
thôn nữ này lại thú vị như thế.
Vẫn tỏ vẻ mọi chuyện không liên quan
đến mình, nhưng Mộ Dung Hàn Việt cũng cảm
nhận được tình thế đã nghiêm trọng hơn so với
tưởng tượng.
"Đập gãy tay nó."
Người đàn ông tuấn mỹ lạnh lùng hạ lệnh!
Quả nhiên không ngoài sở liệu, trong nháy
mắt, sắc mặt thôn nữ trắng bệch ra.
Quyên Tử vừa mới tỉnh táo được một chút
lại bị dọa sợ, muốn bước ra khuyên can nhưng bị
Tương Minh níu lại.
Năm tên vệ sĩ vây quanh Phương Mặc,
trong đó một gã cầm dao găm, chuẩn bị rạch gân
tay Phương Mặc.
Dao găm hàng thật giá giật bằng kim
loại......Xung quanh có rất nhiều người, vì sao
không một ai bước ra giúp đỡ, ngay cả gọi '110'
cũng không có, vì sao chứ?
Sắc mặt nàng trắng bệch như màu đèn
neon, ánh mắt vô tội tái nhợt chăm chú nhìn An
Thần Vũ máu lạnh. Trong lòng đã âm thầm quyết
định, chỉ cần dao găm kia chạm tới, nhất định phải
ngăn lại thay anh trai.
"An. . . . . . An Thần Vũ, khoan dung độ
lượng."
Tương Minh đứng dậy, Lí Hải cùng A
Lượng cũng đồng thời tiến vào trong vòng vây,
biểu hiện của bốn chàng trai trẻ thâm trầm
nghiêm túc. Giây phút đó khiến Bùi Nhiên cảm
động muốn khóc, cám ơn các anh đã trượng nghĩa
tương trợ.
Quyên Tử khóc ô ô, lau nước mắt cũng
vọt vào vòng vây, ôm Bùi Nhiên.
Hai cánh tay giãn ra khoác trên sô pha,
An Thần Vũ ngưỡng cổ, biểu tình bất vi sở động,
"Thật là làm cho người ta cảm động. Phương Mặc,
nhân duyên của anh cũng không tồi nhỉ?"
Phương Mặc thật sự đã làm An Thần Vũ
nổi giận, bởi vì anh không nên trêu chọc đến
những người phụ nữ của anh. Tiếu Đằng Tĩnh là
một, thôn nữ. . . . . . Có lẽ cũng được tính là một
người nữa đi. Nhớ tới ánh mắt khi Bùi Nhiên nhìn
anh, An Thần Vũ lại càng thêm lạnh nhạt.
"Có tôi nữa, là bảy!" Tiếu Đằng Tĩnh giơ
bình rượu lên cũng tiến vào, điều này làm cho đám
vệ sĩ thực khó xử.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro