Chương 5: Thảo hoa trong truyền thuyết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi chiều chỉ có một tiết của 'Diệt tiệt
sư thái'.
'Diệt tiệt sư thái' là giảng viên môn mỹ
thuật, căn cứ vào tiêu chuẩn nhận định của cô bạn
tốt Quyên Tử, thì lão thái bà này từ đầu đến chân,
nói không chừng ngay cả đồ lót cũng không hề
liên quan đến mỹ thuật, điểm duy nhất khiến cho
người ta nhớ tới chính là gương mặt lạnh lùng vạn
năm không thay đổi, cùng với ánh mắt đằng đằng
sát khí, còn khứu giác thì nhạy cảm hơn cả rađa.
Ở lớp học của cô, những chuyện như đi
muộn, về sớm, ngủ gật trong lớp, trốn học thậm
chí ngay cả thất thần đều bị giết chết không tha.
Tiếng chuông hết tiết vang lên, Quyên Tử
như được phóng thích, từ trạng thái nhập thiền
bừng tỉnh lại, hai mắt trống rỗng nhìn Bùi Nhiên:
"Tiểu Nhiên, cho tớ mượn vở nhé."
"Đây."
"Cám ơn nha."
Quyên Tử thà để sau buổi học mượn vở
chép lại còn hơn nghe 'diệt tiệt sư thái' giảng một
chữ nào cả.
Lạch cạch, buông lỏng chiếc bút xuống,
Quyên Tử bỗng vỗ bàn nhảy dựng lên, "Cơ hội
ngàn năm có một để xem mỹ nam không thể bỏ
qua được, Tiểu Nhiên, đi theo tớ!"
"Vở của cậu. . . . . ."
"So với sự xuất hiện của mỹ nam, vở
chép cái rắm!"
Bùi Nhiên không muốn đi xem mỹ nam,
nhưng Quyên Tử lại không có một chút sức chống
cự nào đối với mỹ nam cả, trong người cô chính là
sự hóa thân dã lang, bất kể là ai cũng đừng mơ
tưởng có thể ngăn cản được cô.
Quyên Tử chạy vội chạy vàng kéo Bùi
Nhiên một mạch tới giảng đường khoa tiếng Pháp,
có một vị sư huynh trông rất khôi ngô đang muốn
đóng cửa, Quyên Tử bật người chen lên trên, nịnh
nọt cười xòa.
"Lý đại ca! Lý đại ca, xin hãy thương xót,
đây chính là buổi diễn thuyết cuối cùng của thảo
hoa cáo biệt trường cũ, xin anh cho chúng em vào
đi." Quyên Tử vừa nói vừa kéo Bùi Nhiên lên đứng
ngang hàng với mình.
"Các em nghe cũng có hiểu tiếng Pháp
đâu, vào để xem náo nhiệt à. . . . . ." Thanh âm
líu lo bỗng dừng lại, Lý đại ca chỉ chăm chú nhìn
chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của Bùi Nhiên
khoảng mười giây, lập tức cười hì hì, "Vào đi, lần
sau không được viện dẫn lý do này nữa."
Khuôn mặt Bùi Nhiên lộ rõ vẻ quẫn bách,
lại bị Quyên Tử kéo vào trong nghe báo cáo, chỉ
nghe thấy cô ấy nhỏ giọng thì thầm , "Lí Đại Bảo
không có sức chống cự đối với mỹ nữ đâu."
Hóa ra đây mới chính là nguyên nhân mà
Quyên Tử bất chấp chết sống cũng muốn đem cô
đi cùng. Bùi Nhiên nhất thời sáng tỏ.
Khi An Thần Vũ, thảo hoa trong truyền
thuyết xuất hiện, cả hội trường nhanh chóng lâm
vào một bầu không khí tĩnh lặng, Bùi Nhiên phát
hiện những nữ sinh ở đây đều có tỉ lệ phần trăm
khủng bố rất cao. Các cô ấy đều trang điểm xinh
đẹp, long trọng giống như là cả năm mới được
tham gia hội làng một lần vậy. Liếc mắt sang bên
cạnh, thấy Quyên Tử đang lén thoa son.
An Thần Vũ vừa trở về sau chuyến du học
ở Pháp, chuyên ngàng tài chính, báo cáo lần này
chỉ mang tính chất là giao lưu trao đổi, ngoài ra
cũng muốn để mọi người có thêm nhiều hiểu biết
hơn đối với nước Pháp.
Ban đầu cứ nghĩ bản thân sẽ ngủ gà ngủ
gật vì không hiểu tiếng Pháp, vậy mà khi âm thanh
đầu tiên lọt vào trong tai, ý nghĩ đó của Bùi Nhiên
bỗng dưng biến mất tiêu.
Cho đến bây giờ cô chưa từng nghe thấy
thanh âm nào dễ nghe đến như vậy, thuần hậu, từ
tính, trong trẻo mà lại bền bỉ, phát âm rõ ràng mà
tiêu chuẩn đủ để so sánh một bản nhạc, hoàn
toàn là bữa thịnh yến cho thính giác. Tầm mắt
thoáng ngưng lại, đối mặt với một người đàn ông
vĩ đại như thế, có thể dẫn dắt người nghe chú tâm
vào bài diễn thuyết của mình như thế, từ đáy lòng
Bùi Nhiên, nàng cảm thấy khâm phục không thôi.
Quyên Tử đứng bên cạnh còn đang mải mê lau
nước miếng.
An Thần Vũ, người đang đọc diễn thuyết ở
trên đài, khoảng hơn hai mươi tuổi, ngũ quan tinh
tế, so với ngôi sao có khi còn đẹp hơn mấy phần,
mái tóc đen nhánh được cắt tỉa gọn gàng, quần áo
tùy hứng, cũng không mặc tây trang đi giày da
giống như những người khác, mà chỉ là quần áo
thể thao đơn giản thoải mái vừa vặn, đường cắt
may khéo léo, tôn thêm dáng người vô cùng hoàn
mỹ. Người tinh mắt vừa nhìn thấy có thể biết được
ngay đó là hàng đắt tiền. Thoáng nhìn thì sẽ nghĩ
chỉ là một sinh viên lên đọc báo cáo bình thường,
nhưng rồi lại thấy nổi bật bất phàm như thế. Đúng
là như Tiếu Đằng Tĩnh hay nói, bất luận An Thần
Vũ dùng dáng vẻ nào đứng giữa đám đông, thì anh
vẫn luôn là 'hạc trong bầy gà', luôn luôn chiếm
được ánh mắt dõi theo của người nhìn.
Bản báo cáo nhạt nhẽo, nhưng bởi vì
người diễn thuyết nó mà trở nên sinh động thú vị,
thỉnh thoảng trong hội trường lại có vài nữ sinh hô
nhỏ, thậm chí có người còn dùng di động lén chụp
ảnh.
Cho đến buổi chiều, Quyên Tử vẫn còn
đắm chìm như cũ, miệng lải nhải, "Mama của con
ơi, sao trên đời này lại có một người đàn ông đẹp
trai đến như vậy, a a a!"
"Những lời này cậu đã nói đến hai mươi
mấy lần rồi."
Bùi Nhiên mãi lo sắp xếp lại dụng cụ trên
bàn, cuối tuần có hoạt động riêng lẻ với các anh
chị khóa trên.
"Phong thái lúc nói chuyện của anh ấy
mới thật chuyên nghiệp làm sao, chẳng có chút gì
là kinh khủng như lời đồn cả." Quyên Tử tim hồng
bay phất phới.
"Kinh khủng?" Không thể nào, hiện ra
trong đầu cô lúc này là hình ảnh về buổi diễn
thuyết, người đàn ông đó có cho cô cảm giác sạch
sẽ không bị lây nhiễm dù chỉ một hạt bụi.
"Cậu có thể đi làm ni cô được rồi đấy,
quen nhau cũng khá lâu rồi nhưng cho đến tận
bây giờ tớ chưa từng thấy cậu có ý với bất kì nam
sinh nào cả. Ban đầu tớ còn tưởng cậu xinh đẹp
như vậy thì con mắt phải rất sáng suốt cơ, thế mà
ngay cả An Thần Vũ cậu cũng. . . .Ai, ngoại trừ
Phương Mặc có thể hưởng thụ sự chăm sóc này
của hoa khôi khoa chúng ta, còn lại, những kẻ
dong chi tục phấn nam kia chắc chỉ có thể tránh
một góc mà thất vọng tổn thương thôi." An Thần
Vũ hoa tâm là tin tức mà mọi người đều biết, bất
quá cho dù anh có hoa tâm hơn nữa, thì vẫn có
những nữ sinh chỉ biết có tiền và tiền đều chạy
theo như vịt.
Nếu không phải sống cùng nhau dưới một
mái nhà, có lẽ Quyên Tử cơ đã nghi rằng những
lời Bùi Nhiên nói là không biết gì về An Thần Vũ
cả chỉ là lời nói huênh hoang mà thôi. Nghe nói
chiêu này rất linh nghiệm để đối phó với bạch mã
vương tử, càng tỏ ra không quan tâm thì đối
phương lại càng để ý bạn. Nhưng vấn đề ở đây là
có lẽ An Thần Vũ cũng không biết đến sự tồn tại
của một người tên là Bùi Nhiên?
"Mỗi ngày tớ đều bận đến nỗi thở cũng
không kịp, có ai lại nhàn rỗi như cậu đâu."
Vì tương lai sau này, anh trai luôn liều
mạng dốc sức làm việc, sao cô có thể thờ ơ lạnh
nhạt được. Từ sau ngày khai giảng đến giờ, ngoài
việc đi học và làm bài tập, tham gia hội nghị đoàn
đội, thiết kế bản thảo, còn phải chạy khắp nơi hỏi
thăm các công ty cho thuê phòng ở. Ngày nào anh
trai cũng triều cửu vãn ngũ*, không ai nấu cơm
giặt giũ sao được, hai anh em cô cũng đã sớm bắt
đầu tính toán đến việc ra thuê phòng riêng. (* đi
sớm về khuya.)
"Biết cậu vất vả mà. Nhìn xem đây là cái
gì?" Gia cảnh của Bùi Nhiên không tốt, nhưng cô
ấy hiểu chuyện nên rất cố gắng, so với con sâu
gạo như cô không biết là hơn gấp bao nhiêu lần.
Quyên Tử tranh công lộ ra một chút bí
mật về món quà,
Quyên Tử hé ra một địa chỉ, ý muốn tranh công
đòi thưởng, "Đây là của một sư huynh khóa trên
để lại đấy, hàng đẹp giá rẻ, may mắn là tớ nhờ
anh trai ra mặt, không thì đã bị người khác cướp
mất rồi. Tiểu nhiên, tớ chính là nhất đẳng công
thần, cậu nghĩ xem nên báo đáp tớ thế nào đây?"
Danh tiếng của khu phòng ở này vô cùng
tốt, nhưng vẫn chỉ là dự tính của Bùi Nhiên, không
nghĩ tới Quyên Tử lại âm thầm tìm kiếm giúp cô,
có một người chị em như thế, còn mong đợi gì
hơn!
"Đại gia, ra giá đi?"
"Hiến thân nhé."
"Hiến thân của tớ á?" Không phải Quyên
Tử chỉ cảm thấy hứng thú với mỹ nam thôi sao?
"Hiến thân của anh trai cậu đó." Cô ngấp
nghé Phương Mặc rất lâu rồi.
"Tốt thôi, tớ giúp cậu gọi điện thoại." Nói
xong Bùi Nhiên giả vờ lôi di động ra, Quyên Tử tuy
rằng có sắc tâm nhưng lại không có sắc đảm, lập
tức vội vàng can ngăn, đỏ mặt nói, "Ai ai ai, cứ từ
từ, tớ nói đùa thôi mà! Nếu không đêm nay muốn
đi đâu chơi để tớ làm chủ."
"Được rồi." Đối mặt với một cô gái như
vậy, Bùi Nhiên không chút nề hà, người ta là nhất
đẳng công thần, dù thế nào đi nữa cũng không nỡ
cự tuyệt.
"Nhìn cậu mặt cau mày có kìa, tớ cũng có
dẫn cậu đi giết người phóng hỏa đâu." Đưa tay
vuốt vuốt mặt Bùi Nhiên, Quyên Tử bắt đầu cười
hề hề.
Sao trên đời này lại có một cô gái kì lạ
như thế nhỉ, yêu tha thiết nam sắc, chính là lại
không có cảm giác của tình yêu, Bùi Nhiên thường
xuyên suy tư, xem rốt cuộc thì Quyên Tử muốn
yêu ai?
Buổi tối anh trai gọi điện thoại tới.
"Tiểu nhiên, tối có rảnh không?"
"Có ạ."
"Tám giờ anh đến đón em nhé, hôm nay
anh sẽ đưa em đi chơi."
"Dạ, a. . . . . ." Bùi Nhiên đang mặt mày
hớn hở, đột nhiên lại nghĩ tới Quyên Tử nói muốn
đi, nhất thời mặt mày suy sụp, vừa muốn nói thêm
điều gì đó, di động đã bị Quyên Tử cướp mất, ngay
giây phút đóm Bùi Nhiên khẳng định nhìn thấy
hình ngôi sao trong mắt Quyên Tử
"Xin chào, mĩ. . . . . . Anh Phương, em là
Quyên Tử, bạn của Tiểu Nhiên, anh trai em đã nói
với em về buổi off, đêm nay em sẽ giúp Tiểu
Nhiên ăn mặc thật xinh đẹp, sau đó cùng cô ấy ở
dưới lầu chờ anh nha."
"À, cám ơn."
"Không khách khí, không khách khí, anh
trai em là bạn của anh, em lại là bạn của Tiểu
Nhiên, Oh, chúng ta thật sự là rất có duyên phận,
em rất mong chờ đến đêm nay." Quyên Tử vừa cầu
xin vừa quấn lấy anh trai để anh đồng ý cho phép
buổi off này được dẫn theo người thân, nếu không
cái kẻ Phương Mặc bị bệnh luyến muội kia hẳn là
luyến tiếc em gái đến điên cho xem.
Bùi Nhiên thầm lau mồ hôi, ngay khi
Quyên Tử mở máy phát thanh ba hoa chích choè,
sau khi cố gắng nhẫn nại ba phút lẻ hai giây, cuối
cùng Phương Mặc cũng nói 'hẹn gặp lại'.
"Giỏi lắm, lãnh mỹ nhân." Quyên Tử vẫn
say mê cầm chiếc di động của Bùi Nhiên, cứ như
nó chính là Phương Mặc vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro