Chương 4: Âm mưu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thân tặng Tiểu Nhiên vì đã đỗ đại học
một cách thuận lợi." Đó là quà tặng bí mật mà anh
đáp ứng tặng cho cô trước ngày thi đại học.
Một hộp quà màu hồng thắt nơ con bướm
được đưa tới trước mặt Bùi Nhiên, biểu hiện của
Phương Mặc còn thận trọng và nghiêm túc hơn so
với khi nam chính trên TV cầu hôn nữ chính.
Tiểu Nhiên hồi hộp chờ đợi trong niềm vui
sướng.
"Đẹp quá, chắc là tốn không ít tiền." Bùi
Nhiên rất vui mừng nhưng lại cảm thấy có chút
đau lòng, cái miệng nhỏ nhắn khẽ lẩm bẩm.
Mở hộp quà ra, đập ngay vào mắt là hai
chiếc di động đôi màu bạc. Chỉ cần nhìn kiểu dáng
là biết không phải rẻ , Bùi Nhiên thật sự bắt đầu
đau lòng.
"Quà nào chả là quà, sao phải mua thứ
đắt tiền như vậy?"
"Con gái lớn rồi cũng nên cần một chiếc
di động, về sau có chuyện gì thì gọi cho anh, biết
chưa?" Con gái thành phố suy nghĩ cởi mở, sợ
Tiểu Nhiên đua đòi học theo những điều xấu, cho
nên mua cái di động để tiện thời theo dõi, Phương
Mặc cũng cảm thấy an tâm hơn.
Dù sao trên đời này cũng chỉ còn lại Tiểu
Nhiên cùng anh sống nương tựa lẫn nhau, không
tốt với cô thì tốt với ai.
Nói xong, anh lấy ra một chiếc di động
tương tự như của Tiểu Nhiên, có chút đắc ý, "Cuối
tuần này anh lại nhận thêm một dự án ở chổ sư
huynh, có tiền hoa hồng, cho nên mua hai chiếc di
động."
"Anh, sư huynh của anh thật tốt, tín
nhiệm anh như thế."
"Cô bé ngốc, không phải do anh ấy tốt, là
anh làm tốt." Trong xã hội mà quyền lợi được đặt
lên hàng đầu, không bao giờ tồn tại của bố thí, là
do anh dựa vào năng lực thực sự của mình mà
kiếm được.
Anh đã tự nhủ với bản thân mình, sẽ
không bao giờ ... để Tiểu Nhiên phải sống những
tháng ngày khốn khổ nữa, Tiểu Nhiên của anh phải
có cuộc sống giống như là công chúa vậy.
A, thơm quá.
Canh sườn heo do Tiểu Nhiên ninh thật
lâu tỏa mùi thơm khắp bốn phía, tay nghề Tiểu
Nhiên thật sự là ngày càng tốt, tương lai chắc
chắn sẽ là một hiền thê lương mẫu.
Hai anh em sóng vai nhau mà đi, vừa nói
vừa cười bước vào căn tin khoa tài chính, ngồi
xuống chia đồ ăn ra cùng ăn, vô cùng hoà thuận
vui vẻ.
Từ nhỏ đến lớn, tình cảm giữa hai người
luôn rất tốt, tốt đến mức làm cho tất cả người lớn
lần đầu tiên nhìn thấy đều nghĩ rằng bọn họ là anh
em ruột, không có thể nào là không có quan hệ
huyết thống.
Hơn nữa, gương mặt cả hai còn có một
vài điểm tương tự, mọi người thà tin rằng Phương
Mặc là anh trai Bùi Nhiên, chứ cũng không muốn
tin cái tên dưa chuột héo Phương Hán Đồng kia lại
có thể sinh ra một đứa con trai anh tuấn phong độ
như Phương Mặc.
Phương Mặc trẻ trung, màu da vừa phải,
khí chất thanh xuân bức người, gương mặt dễ
nhìn. Trong lúc hai anh em đang nói chuyện cười
đùa vui vẻ, không biết đã có bao nhiêu ánh mắt
mê muội dò xét.
Mấy nữ sinh đang uống trà chiều khe khẽ
nói nhỏ.
"Oa! Anh chàng dễ nhìn này học khoa nào
thế?"
"Tân sinh viên khoa tài chính. Có mỹ có
mạo, nghe nói Hậu Kinh Niên vừa nhìn thấy bức
họa của anh ấy, hôm sau lập tức kéo anh ấy vào
nhóm."
"Thật sự là đẹp trai ngây người, cô gái
ngồi đối diện với anh ấy là ai thế, năm nay còn
mặc váy dài quá đầu gối, từ nguyên thuỷ mới về
à?"
"Suỵt -- nói nhỏ thôi, đó là em gái anh
ấy."
"Thì ra là thế, hai người trông giống nhau
thật đấy. Tớ thấy nếu cô gái này thay đổi phong
cách, không khéo hoa hậu giảng đường Trương
Mạn Đạt cũng phải sớm tự thoái vị."
"Nhìn kìa nhìn kìa, Phương Mặc dùng tay
đút canh cho em gái, tình cảm giữa bọn họ thật
tốt, thật là làm cho người ta hâm mộ."
"Nghĩ đi nghĩ lại, vừa rồi mình nghe A Béo
nói là có đại mỹ nữ siêu cấp tặng canh cho một
tân sinh viên khoa tài chính, nhất định chính là cô
ấy. Oh yeah, thật tốt quá, họ là anh em, vậy thì,
sẽ không ai tranh giành Phương Mặc với mình
nữa!" Một nữ sinh vô cùng đắc ý vênh váo khiến
mọi người xung quanh xem thường.
Bùi Nhiên há to miệng ăn một ngụm canh
do anh trai đút, nuốt xuống bụng, không khỏi nhăn
mày cười trộm.
Phương Mặc dùng đuôi muỗng gõ đầu cô,
"Cười ngây ngô cái gì, chưa thấy anh trai em bao
giờ sao."
"Anh, em phát hiện có rất nhiều nữ sinh
đang nhìn lén anh, hắc hắc ~"
"Anh không sợ nữ sinh nhìn, thật ra anh
sợ nam sinh nhìn em."
"Vậy sao?"
"Nếu muốn hẹn hò yêu đương, nhất định
phải nhớ đem hồ sơ của bạn trai giao cho anh
xem trước, tránh gặp kẻ không tốt."
"Sẽ không có chuyện đó đâu, em còn
muốn anh trai nuôi, nuôi đến khi anh lấy chị dâu
mới thôi." Bùi Nhiên vươn đầu lưỡi liếm liếm kem
ly Phương Mặc mua cho cô.
"Nuôi con heo con có khi còn dễ hơn nuôi
em, làm anh mỗi ngày đều lo lắng."
Tiểu nha đầu vừa bước sang tuổi mười
tám, toát ra vẻ duyên dáng yêu kiều, Phương Mặc
phát hiện có vài nam sinh đi ngang qua đều lén lút
nhìn ngắm Bùi Nhiên, thậm chí có ánh mắt còn
ngang nhiên dừng trước ngực và mông nàng. Điều
này càng khiến anh cẩn thận đề phòng không thôi.
"Không cần lo lắng, giờ em đã có di
động, có muốn trốn cũng không thoát khỏi lòng
bàn tay anh." Bùi Nhiên ăn đích mùi ngon.
Anh trai chăm sóc cô rất chu đáo, phần
lớn thời gian đều giục cô ăn uống, còn nói con gái
mà ăn quá ít sẽ không tốt cho cơ thể.
Mặc dù kinh tế chi trả cho cuộc sống có
phần eo hẹp, nhưng Bùi Nhiên vẫn được Phương
Mặc nuôi dưỡng vừa trắng lại vừa béo. Nghiêm
khắc mà nói thì, cô cũng coi như một đóa hoa
trong nhà kính.
Đột nhiên có một bàn tay to đặt trên vai
Bùi Nhiên, ngón trỏ còn đeo một chiếc nhẫn kim
cương trông rất khoa trương.
Đã quen với hương vị xà phòng trên người
anh trai, nên Bùi Nhiên không nghĩ đàn ông còn có
thể toát ra hương thơm như vậy, cô ngạc nhiên
dương mắt lên, đánh giá chủ nhân của bàn tay to
đó.
Cổ Tân Đức cả người lóng lánh hàng hiệu,
mái tóc được vuốt keo vô cùng cẩn thận tỉ mỉ. Vừa
nãy đi ngang qua căn tin, nhìn thoáng qua chiếc
cửa thủy tinh tràn ngập ánh nắng, liếc mắt một cái
đã phát hiện ra Phương Mặc.
Tên tiểu tử này không quyền không thế,
chỉ ỷ vào thành tích của bản thân tốt một chút, lại
dám cướp tay trên người con gái hắn thích, điều
này khiến Cổ Tân Đức luôn tìm cơ hội để trả thù.
Alice là hoa khôi nổi tiếng trong khoa tài
chính, kết quả ngày đầu tiên khai giảng đã bị vẻ bề
ngoài của Phương Mặc mê hoặc, điều này làm cho
Cổ Tân Đức, người đang theo đuổi cô, tức giận
không thôi. Toàn bộ cơn tức tự nhiên được đổ hết
lên đầu Phương Mặc, mặc dù Phương Mặc còn
không biết chính mình có 'tình địch' này từ bao
giờ.
Càng đi tới gần mới phát hiện ra ngồi đối
diện Phương Mặc là một đại mỹ nữ, mới nhìn qua
đã thấy ngọt ngào như là ly kem cô đang ăn vậy,
làm cho Cổ Tân Đức không khỏi nhộn nhạo trong
lòng.
Đối với những kẻ có tiền có thế mà nói,
không hiếm thấy tướng mạo như Bùi Nhiên, thậm
chí xinh đẹp hơn Bùi Nhiên cũng đã gặp qua,
nhưng loại khí chất nhã nhặn lịch sự lại mang theo
sự quyến rũ chết người này, quả thực là mê hồn
đến động lòng người. Rõ ràng là thanh thuần
nhưng lại ngửi thấy có hương vị của hồ ly tinh.
"Bỏ tay cậu ra." Phương Mặc đứng lên
khỏi chỗ anh ngồi, kéo Bùi Nhiên bảo hộ ở sau
lưng.
"Tôi nói, tên tiểu tử như cậu cũng có
diễm phúc sâu thật đấy, vừa có chân dài Alice mà
bên cạnh còn có một cô em, thật đúng là ngon
miệng." Vẻ mặt Cổ Tân Đức đầy mưu mô, nhíu mi
nhìn chằm chằm vào Bùi Nhiên.
Bùi Nhiên đứng sau lưng anh trai, nắm
chặt lấy quần áo anh, không kiêu ngạo cũng không
siểm nịnh.
"Tôi không biết Alice là ai. Còn đây là em
gái của tôi." Đôi mày đen của Phương Mặc chau
lại.
Em gái.
Đáp án này khiến Cổ Tân Đức mừng thầm
không thôi. Chỉ thấy tròng mắt của hắn vừa
chuyển, biểu hiện đột nhiên vô cùng thân thiết,
"Tất cả mọi người đều là bạn học mà, đừng khẩn
trương, như vậy rất khó kết giao bạn bè. Người
đẹp, em nói có đúng không? Không biết ngày kia
hai vị có hứng thú tham gia party ngoài trời hay
không."
Ai cũng đều biết party ngoài trời là chỗ ăn
chơi của con nhà quan lại quý tộc cao cấp trong
đại học G, càng thuộc lãnh địa tư nhân của An
Thần Vũ, ai được mời cũng đều cảm thấy vinh dự.
An Thần Vũ là viên kim cương của trường, một
trăm phần trăm là hoàng thái tử, là người thừa kế
của tập đoàn kinh doanh toàn cầu Đế Thượng,
trường này không đáng là một cọng lông của tập
đoàn ấy. An Thần Vũ học ở đây, sau đó xuất ngoại
làm nghiên cứu sinh, gần đây mới vừa về, hoàn
thành xong một vài thủ tục, sẽ quay về Đế Thượng
rèn luyện thêm.
Mĩ nam kim cương năm nay 25 tuổi, toàn
thân trị giá vài tỷ đôla mỹ, là giấc mộng chung
của toàn bộ nữ sinh. Vị học trưởng này là đóa hoa
vĩnh hằng trong lòng các cô, mặc dù rất lăng
nhăng, nhưng cũng rất quyến rũ!
Kẻ có vẻ mặt đầy dục vọng, Cổ Tân Đức
này, cha là thị trường thành phố T, là con của cán
bộ cao cấp điển hình, có địa vị không nhỏ ở
trường G. Tuy bộ dạng không tồi, nhưng thanh
danh lại vô cùng kinh khủng, thích đùa bỡn phụ
nữ, những người đã từng bị anh ta lừa gạt đếm
không xuể, nhưng đều bị chi phiếu giải quyết xong
việc.
Phương Mặc quen anh ta, nhưng cho dù là
đứa ngốc cũng biết ý mời của Cổ Tân Đức không ở
trong lời nói.
Có mấy bạn học lặng lẽ đổ mồ hôi thay
cho Bùi Nhiên, thanh danh của Cổ Tân Đức so với
rác rưởi còn đậm mùi hơn, giờ phút này đối với
đóa hoa lan nhỏ như cô thật không hay ho chút
nào.
"Không có hứng thú."
Phương Mặc lạnh nhạt đáp lại, bàn tay to
rất nhanh luồn về phía sau nắm lấy tay em gái,
kéo Bùi Nhiên đi ra ngoài.
Thiết, không biết điều.
Cổ Tân Đức không giận mà cười cười,
hung hăng rút một điếu thuốc, ánh mắt khinh
khỉnh càng ngày càng trầm xuống, nghiêng đầu
nói với chân chó đang đứng bên cạnh, "Gọi điện
thoại cho Tam Gia, bảo nó mang cho tao một gói
tân dược mà lần trước nó dùng."
Chân chó ra vẻ còn có chút nhân tính, lập
tức kinh ngạc mở to hai mắt, "Đại ca, không ổn
đâu, nữ sinh kiểu này không chơi được, cô ta sẽ
không cắn thuốc đâu." Vừa nhìn cũng biết là một
cô gái đứng đắn, sẽ không bỏ phí tuổi trẻ đâu, nói
cho cùng nếu động đến cảnh sát, kẻ không hay ho
ở đây lại chính là bọn họ, mặc dù cha của Cổ Tân
Đức cũng là quan lớn.
"Người khác không chơi được, nhưng tao
là Cổ Tân Đức, không thể không giáo huấn hai anh
em bọn nó một chút." Liếm liếm khóe miệng, đã
lâu rồi không gặp người nào dám dùng sắc mặt
như vậy đối diện với hắn, hai anh em nhà kia vừa
thấy đã biết là kẻ nghèo hèn, phỏng chừng ngay
cả tiền kiện ra tòa cũng kiếm không nổi.
Nhớ đến cô em gái xinh đẹp của Phương
Mặc, Cổ Tân Đức lại tính toán một khoản tiền để
bao dưỡng Bùi Nhiên, coi như là giúp đỡ cho quỹ
từ thiện, Aha ha.
. . . . . .
Hai anh em tay trong tay đi vào sân thể
dục, Phương Mặc mới nghiêm mặt nói, "Tiểu
Nhiên, về sau lỡ có đụng phải cái loại hoa hoa
công tử như Cổ Tân Đức thì ngàn vạn lần đừng
đến gần, tránh được đến đâu thì tránh. Nếu có
người dám khi dễ em, nhớ gọi điện thoại cho anh,
nhớ chưa?"
"Dạ. Anh, anh đừng lo lắng quá, nếu nhìn
thấy những kẻ lưu manh như thế, em sẽ làm như
không thấy, hắc hắc." Bùi Nhiên tuyệt đối không
thể tưởng tượng được ẩn dấu bên trong ngôi
trường đại học G xanh vàng rực rỡ như vậy là một
bầu không khí không lành mạnh, luôn có những
tên cầm thú súc sinh đội lốt áo mũ chỉnh tề
thường xuyên lui tới.
Cổ Tân Đức ỷ vào người cha làm quan
lớn, đã sớm chà đạp không ít cô gái, phẩm hạnh,
việc xấu loang lổ, hiện nay ngay cả giáo viên còn
cố ý tránh mặt hắn ta.
. . . . . .
Trời xanh mây trắng, cây cỏ tốt tươi, trên
trường bắn rộng lớn, An Thần Vũ mặc một bộ quần
áo được cắt may thủ công, thiết kế này vô cùng
khác biệt, đầy vẻ quý tộc, trên mặt hình thoi có
khắc chữ A, là chữ cái đầu tiên trong tên phiên âm
tiếng Trung của anh.
Chỉ thấy anh khí định thần nhàn, tay bóp
cò súng, bang bang, trúng ngay giữa hồng tâm.
Khiến cho Mộ Dung Hàn Việt ném khẩu
súng xuống đất, "Không chơi nữa không chơi nữa,
có bản lĩnh thì đua ngựa với tớ, tại cậu toàn chọn
môn tớ chơi kém."
An Thần Vũ cảm thấy tính tình của bản
thân mình cũng không đến nỗi tệ cho lắm, bởi vì
anh đã chịu đựng Mộ Dung Hàn Việt được hơn
mười năm mà vẫn chưa đá anh ta đi.
Còn Mộ Dung Hàn Việt lại cảm thấy được
chính mình là người đầu tiên dám vì dân trừ hại,
bởi vì ngoài anh ra làm gì có ai dám dùng bộ mặt
thế này trước mặt An Thần Vũ, việc này cũng coi
như là một chút cống hiến nhỏ nhoi cho sự nghiệp
tiêu diệt An Thần Vũ.
Đưa một ly champagne cho An Thần Vũ,
Mộ Dung Hàn Việt híp nửa đôi mắt đẹp lại, nói "Khi
nào thì định theo đuổi cô thôn nữ đây?"
Thôn nữ?
Vẫn còn đang trầm mê trong sự kích thích
của môn bắn súng, thật đúng là đã quên cô thôn
nữ kia. Hiện tại mới nhớ đến, hứng thú đột nhiên
lại đã trở lại.
"Cám ơn đã nhắc nhở."
"Nhớ kỹ, một khi bắt đầu cũng chỉ có ba
ngày, nếu không thực hiện được thì hãy chờ bị tớ
nói móc cả đời đi." Việc Mộ Dung Hàn Việt ham
thích nhất chính là được nói móc bao thuốc nổ An
Thần Vũ.
"Nếu tớ thắng chỉ mong cậu giúp tớ một
chuyện."
"Chuyện gì?"
"Đem Trương Mạn Đạt cách xa tớ một
chút, cô ta khiến tớ ăn uống cũng không ngon
miệng."
Cái gì?
Bảo hắn hy sinh nhan sắc để đi dụ dỗ con
bạch tuộc Trương Mạn Đạt sao, sắc mặt Mộ Dung
Hàn Việt nhất thời suy sụp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro