Chương 3: Thách đố

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tháng sáu, Phương Mặc cùng cô em gái
yêu quý nhất của mình đi tàu lên đại học G. Không
ai biết được tương lai sẽ chờ đón anh em họ như
thế nào, nhưng cả hai thanh niên trẻ đều tràn ngập
hy vọng, theo lịch trình thẳng hướng đến chốn đô
thị phồn hoa.
Ngôi trường đồ sộ như một tòa thành
khiến cả hai anh em ngây ngốc sửng sốt một hồi
lâu, bên ngoài vườn trường rộng lớn là đủ các loại
xe nổi tiếng, có thể ví như một hội trợ triển lãm ô
tô có quy mô.
Rất nhiều nam nữ quần áo chỉnh tề dưới
sự giúp đỡ của người nhà hoặc người hầu từ bên
ngoài bước vào ngôi trường tráng lệ lừng danh
này, ánh mắt rạng ngời đáng yêu yêu làm sao.
...............
Chớp mắt đã là một tháng kể từ ngày khai
giảng. Sau buổi lễ khai giảng được tổ chức rườm
rà kết thúc, Bùi Nhiên cũng dần dần quen thuộc
với cảnh vật xung quanh đại học G. Chuyên ngành
của cô là thiết kế trang phục, học trình cũng
không gọi là nặng cho lắm, nói chung chung là
nhàn rỗi hơn anh trai.
Cha dượng chiếm đoạt hai vạn tệ tiền học
bổng của anh trai, cự tuyệt chi trả các loại sinh
hoạt phí cho hai anh em. Anh trai tuyệt đối không
tức giận, ngược lại còn an ủi cô, "Anh có tay có
chân, chẳng lẽ còn sợ không nuôi nổi em sao. Thẻ
tín dụng này cho em quản lý, anh cam đoan mỗi
tháng đều có một khoản tiền được chuyển vào."
Phương Mặc không hổ là sinh viên khoa
tài chính, tư duy rất linh hoạt, chấp nhận những
chuyện mới siêu nhanh. Không lâu sau thì đã cùng
một học trưởng có nhiệt huyết, tùm một công việc
có thu nhập khá tốt ở quán bar, đáng tiếc là
thường phải thức đêm, Bùi Nhiên trông thấy mà
đau lòng. Chỉ cần có thời gian rảnh, cô sẽ đến khu
chợ nhỏ gần đó mua một ít thực phẩm bổ dưỡng
về nấu canh cho anh uống.
Bà bác quản lý căn tin rất nhiệt tình, thấy
Bùi Nhiên là một đứa trẻ ngoan ngoãn lễ phép liền
phá lệ, mỗi tháng chỉ lấy một chút phí dụng, cho
phép cô mặc sức sử dụng phòng bếp.
Tuy rằng ngoài miệng nói là để anh trai
nuôi, Bùi Nhiên cũng không hề nhàn rỗi, trong
trường có các anh chị khối trên lập thành một
nhóm nhóm, thường ra ngoài tìm các dự án về
làm, không chỉ kiếm thêm được chút tiền thu nhập,
mà con có thể tăng thêm kinh nghiệm xã hội. Ban
đầu, đơn đang ký của Bùi Nhiên bị đánh rớt, nhưng
sau đó cô vẫn kiên trì đang ký một tác phẩm
khác, ba ngày say đã nhận được thông báo trúng
tuyển.
Nghe nói tác phẩm của cô kém nhất so
với cả đội, nhưng vì bạn gái của đội trưởng thích,
cho nên........
...........
Khoa tài chính
Một đám con trai mồ hôi ròng rã rượt đuổi
nhau trên sân bóng, A Béo đang canh gác phía
bên ngoài bỗng nhiên thổi còi, tất cả anh em lập
tức ngầm hiểu, lại có người đẹp xuất hiện.
Sắc vàng mềm mại của ánh mắt trời như
luồng nước bao bọc lấy cơ thể thanh xuân của Bùi
Nhiên. Cô mặc chiếc áo sơmi màu trắng đơn giản,
váy dài quá đầu gối, đi giày xăng-̣đan màu nâu,
thanh mát như làn gió xuân, không chút trau
chuốt, không chút nhuốm bụi trần, khiến cho
không ít các sinh viên nam ở đây phải thất sắc.
Cô gái có khuôn mặt tròn nhỏ ôn hòa, đôi
mi dài mà đen, ngủ quan tinh tế, răng trắng môi
hồng, mười phần là mỹ nhân bại hoại. Nam nữ
thành phố thường có thói quen dùng son phấn,
nước hoa, khó có thể tưởng tượng dưới bầu trời
này còn sót lại một đóa sen do thiên nhiên ban
tặng.
Đám sinh viên bắt đầu nghị luận.
"Không biết là sinh viên khoa nào nhỉ, từ
trước tới nay chưa từng thấy?"
"Khẳng định là đàn em mới, nếu không
danh hiệu hoa hậu giảng đường của của khoa
chúng ta đã sớm khó giữ được. Lớn lên thật đúng
là xinh đẹp, đáng tiếc quần áo quê mùa quá."
"Bộ này chắc chắn là đã xuất hiện trong
khu người nghèo từ năm năm trước rồi, quê thật,
chẳng lẽ cô ấy không biết ra đại lộ Số 1 mua à?"
"Ây, nhưng sao tôi lại cảm thấy cô ấy
mặc bộ quần áo đó cũng rất dễ nhìn."
"Hình như là thế, thật đúng là mỹ nhân
bại hoại."
"Xì, tớ thấy cũng bình thường thôi, chỉ là
làn da trắng một chút, đôi mắt to một chút, dáng
người cao một chút mà thôi, các phương diện
khác đều tỏa ra mùi nhà quê, không phải là dân
làm ruộng đó chứ!"
"Làm ruộng thì liên quan gì đến cậu, cậu
thấy người ta làm ruộng nên không thuận mắt
sao!"
"A, thực xin lỗi nha, tôi quên cậu cũng
từng làm ruộng."
"............."
Trên sân bóng, các nam sinh viên đã sớm
tụ tập thành một nhóm, mặt mày hớn hở nhìn
chằm chằm vào Bùi Nhiên.
Dần dần, Bùi Nhiên cũng phát hiện những
người chung quanh đang săm soi đánh giá mình,
cô vẫn chưa có thói quen bị người ta nhìn chằm
chằm như vậy, không tránh khỏi khẩn trương, hai
tay nắm chặt cái cà mèn giữ nhiệt.
Quả bóng rổ không hề được báo động
trước lăn đến bên chân cô, Bùi Nhiên dừng lại.
Trạm canh gác đột nhiên im ắng, nhóm
nam sinh viên xếp thành một hàng đứng cười.
"Hi, người đẹp, không phải là anh cố ý
đâu, có thể trả quả bóng lại cho anh không?"
"Hầu Tử, cái tên háo sắc, không nhìn thấy
người đẹp đang mặc váy sao, còn bắt người ta đá
lại cho cậu, các anh em đánh hắn đi!"
Những tiếng cười đùa ầm ĩ vang lên.
Bùi Nhiên đỏ mặt. Cô xoay người ôm lấy
quả bóng, bước về phía một người đeo kính, trông
lớn tuổi nhất, có lẽ là học trưởng.
"Bóng của các anh này." Cô mỉm cười,
giọng nói trong trẻo như yến oanh.
Lần đầu tiên được người đẹp chủ động
đến gần, gương mặt nam sinh viên đeo kính nhất
thời đỏ hồng, phía sau truyền đến một vài tiếng
xuýt xoa.
"Cám ơn. . . . . . Cám ơn. Bạn đến tìm
người sao?"
"Ừ, tôi đến tìm tân sinh viên."
"À, bọn họ đang ở phòng báo cáo nghe
diễn thuyết, giờ chắc đã xong rồi. Di động của
bạn đâu, gọi cho người đó có phải tiện hơn
không." Vì cảm ơn người đẹp, anh chàng đeo kính
vô cùng nhiệt tình.
Bùi Nhiên không có di động, dùng điện
thoại công cộng trong ký túc xá chả phải cũng như
nhau sao. "Cám ơn anh."
Mọi người chỉ trỏ chiếc cà mèn của Bùi
Nhiên, nhất thời vỡ òa. Các sinh viên nam ngửa
mặt lên trời thét dài, đây đúng là người con gái tốt
tưởng như đã bị tuyệt chủng rồi sao!
Không chỉ lớn lên xinh đẹp, còn săn sóc
lại ôn nhu, nhất định là cô tự tay nấu tặng lang
quân rồi!
Không biết là học đệ nào lại có diễm phúc
được hưởng thụ thế này?
-
............. Xa xa, tại một ngôi nhà xa hoa cấm người
lạ xâm nhập .............
-
Nhấp một ngụm cà phê mới pha, những
ngón tay trắng nõn của An Thần Vũ đang gõ trên
bàn phím dừng mạnh ở nút cuối, đề tài ở học kỳ
sau xem như đã hoàn thành. Nhất thời cảm thấy
thoải mái chỉnh chỉnh thắt lưng, thuận tay kéo
người đẹp đã sớm không an phận ở bên cạnh vào
lòng, tặng nàng phần thưởng là một nụ hôn sâu.
"Thần Vũ, mau tới đây, đảm bảo là người
đẹp!" Mộ Dung Hàn Việt hưng phấn giơ kính viễn
vọng lên.
Chà, đã lâu không được thưởng thức thực
phẩm tươi sống đây. Đi nhanh về phía đó, An Thần
Vũ lộ ra một nụ cười xấu xa, cũng giơ kính viễn
vọng lên.
Xa xa, trên sân thể dục, các sinh viên
nam vô cùng hưng phấn, bọn họ vây quanh một
cô gái dịu dàng, nói nói cười cười.
Cô gái có mái tóc dài vừa mượt vừa đen,
giống như một dải lụa, trên người mặc áo sơmi
trắng, cứ như sắp hòa tan vào làn da trắng nõn
của cô, khí chất thuần mỹ như một làn gió mát,
khiến An Thần Vũ, người đã nhìn quen các cô
nàng xinh đẹp, cũng cảm thấy dễ chịu lạ thường.
Đúng lúc đó, Bùi Nhiên vô tình quay đầu
lại, đôi mắt trong trẻo như nước hồ thu, lại giống
nai con bị lạc, mang theo một tia tò mò, một tia
quật cường cùng một tia mê người, toàn bộ đều
được thu vào đáy mắt An Thần Vũ.
Trong đầu anh bỗng nhiên hiện lên một
câu thơ: 'Cùng quân sơ quen biết, giống như cố
nhân về.'* (*: vừa gặp mà cứ ngỡ đã quen từ lâu)
Cho tới bây giờ đều là bọn con gái tự
nguyện dâng hiến, lần đầu tiên đại thiếu gia có
hứng thú với một cô gái xa lạ.
Nụ cười của Mộ Dung Hàn Việt càng ngày
càng hạ lưu, thật không tương xứng với vẻ anh
tuấn trời sinh của anh, "Nhìn như thế nào cũng
vẫn cảm thấy hết sức mới mẻ, hết sức ngon
miệng. Cuối tuần này tớ nhất định sẽ theo đuổi cô
ấy."
"Không được."
"Vì sao?"
"Tớ 'chấm' cô gái này rồi."
"Thần Vũ, tranh phụ nữ với anh em đâu
phải là tác phong của cậu."
" Cuối tuần từ thiện hội đích lan để thanh
hoa từ."
"Buổi từ thiện cuối tuần có chậu lan gốm
sứ."
Vừa nghe đến chậu lan, ánh mắt Mộ Dung
Hàn Việt sáng lên, còn hưng phấn hơn cả khi trông
thấy người đẹp, "Có ý gì?"
"Dùng nó đổi lấy cô gái này."
"Không thành vấn đề. Có điều. . . . . .
Nếu cậu không theo đuổi được cô ấy, vậy đừng
trách anh em. . . . . ."
Khóe miệng khẽ cong lên thành hình vòng
cung, An Thần Vũ thoải mái nói, "Nếu trong vòng
ba ngày tớ không theo đuổi được cô ấy, cậu có
thể phóng ngựa đuổi theo."
"Cũng nhớ nhắc tôi đếm ngược thời gian
cho cậu." Mộ Dung Hàn Việt cười nham hiểm, mặc
dù đối với lần theo đuổi cô thôn nữ này, anh cũng
không ôm nhiều hy vọng lắm.
Viên kim cương đắt giá nhất của đại học
G, An Thần Vũ, sao có thể không theo đuổi được
một cô bé tới từ nông thôn?
Đừng nói là theo đuổi, chỉ cần anh khoát
tay trước mặt phụ nữ, không cần đến một ngày thì
đã khiến người đó phải mê đảo.
Ba ngày, Thần Vũ thật sự là rất xem trong
cô thôn nữ kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro