Chương 42: Đôi cánh liệng dịu dành của ác ma

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có đôi khi Bùi Nhiên nghĩ, Phương Mặc cứ thế đi rồi đi, một năm, hai năm, ba năm, cho đến khi quên hết về nhau. Cô sợ hãi nhìn bản tin kinh tế tài chính đã chấm dứt từ lâu, chậm chạp ngồi xổm xuống, ba lô hồng nhạt bị nắm chặt thành một nhúm.
Anh, anh thật sự không cần Tiểu Nhiên nữa sao?
Anh, em cũng giống anh…
Bộ quần áo ở nhà khá rộng và hở cổ, lộ ra xương quai xanh, trên làn da trắng mịn còn hiển hiện một ít dấu vết màu xanh tím.
Mang hai bộ quần áo để thay, nước hoa chống muỗi, đèn pin và một ít đồ lặt vặt, Bùi Nhiên chọn một áo thun trắng cổ tròn có đường viền, toát ra vẻ đẹp của khuôn ngực tròn trịa và vòng eo thon gọn, bên dưới vận quần sooc, chân đeo giày vải bước ra khỏi gian phòng trống rỗng.
Vấn đề bạn trai, cô cảm thấy tìm vài bạn nam cùng lớp tùy tiện ứng phó là được, dù sao lần cắm trại này nam sinh nhiều hơn so với nữ sinh.
Từ hoa viên Khải Mỹ tới khu dã ngoại phía tây cảm giác chỉ cách có một quãng, Tần Lâm kêu mọi người đi càng sớm càng tốt, có thể cùng nhau bơi lội, chơi đến khi mặt trời xuống núi lại tổ chức tiệc thịt nướng, nghe mấy kế hoạch này có vẻ cách việc thực sự ngắm cảnh thôn dã càng ngày càng xa, đây rõ ràng là một đám thanh niên ham chơi.
Bùi Nhiên đã chuẩn bị đi, thời tiết nóng nực, cô thuận tay búi một nụ hoa trên đầu, kiểu tóc cũng rất bình thường, nhưng ở trên người cô lại có vẻ xinh xắn như một làn gió mát, gáy ngọc bình thường bị tóc dài che kín hoàn toàn lộ ra, trắng nõn trắng nà, tinh tế mềm mại, làm cho đàn ông liếc mắt nhìn một cái không thể không miên man bất định, ảo tưởng mình biến thành dã thú, nhấm nháp hương vị thơm ngọt ấy.
Tuổi xuân rạo rực, xinh đẹp duyên dáng, bàn tay Yến Vi Khanh đang chuẩn bị giơ lên chào hỏi không biết đã sững lại tự lúc nào, xa xôi nhìn bóng chiếc ô điểm rải rác những bông hoa nho nhỏ, cổ họng không khỏi nghẹn lại.
Tuy trong số nữ sinh, chiều cao của Bùi Nhiên không phải là thấp, tầm 1m68, nhưng ngày đó sinh ra khung xương mềm làm cho cô nhìn bên ngoài có vẻ hơi nhỏ, cộng thêm đường cong trước sau vô cùng hấp dẫn, tỉ lệ này ấy vậy mà còn hoàn mỹ hơn cả mặt bằng trong giới người mẫu.
Bùi Nhiên vừa mới đi hai bước, chỉ nghe thấy tiếng huýt sáo bỡn cợt, cô nghiêng ô nhìn, quả nhiên là Yến Vi Khanh, anh nói: " Người đẹp, thật trùng hợp!"
"Sao anh lại đến đây, hôm nay đúng lúc em có việc phải ra khỏi nhà."
"Cho anh đi cùng, hôm nay anh thấy hơi buồn chán, muốn đi chơi với em chút." Anh cười rộ lên như ánh mặt trời tươi tắn, khuy cài áo bằng bạc trên chiếc sơ mi trắng sáng rõ, anh mặc quần sooc màu trắng, để lộ cẳng chân thon dài thẳng tắp, hiếm có người đàn ông nào có đôi chân dài tuyệt đẹp như vậy.
"Hay đấy, em đang muốn có bạn đi cùng, anh có thích đến khu bảo tổn sinh thái thành phố với em không?"
Thế là Yến Vi Khanh lái xe đưa cô về nhà, mất năm phút sửa soạn lại hành lý rồi đi thẳng tới khu bảo tồn.
Anh tò mò hỏi Bùi Nhiên: "Anh chưa bao giờ nhìn thấy em lái xe, lúc nào cũng đi taxi sao?"
"Vâng, em không biết lái xe."
"Không phải chứ, nhà em nhiều xe như vậy mà không dùng sao?"
"Đều chỉ có An Thần Vũ." Cô thản nhiên nói.
"Thời buổi này không biết lái xe sao được. Coi như nể tình em mời anh ăn cơm, anh tạm coi em là học trò đi." Yến Vi Khanh vui tươi hớn hở nói.
"Thế thì tốt quá, nhưng có làm mất thời gian của anh không?" Niềm vui tỏa ra trên khuôn mặt của Bùi Nhiên, cô thật ra cũng đã muốn thi lấy bằng lái.
"Nếu em thấy áy náy, thì thi thoảng cùng anh ăn cơm, anh mời em."
Người này hình như nghiện ăn cơm với cô hay sao ấy.
"Ngày kia là sinh nhật của em, cũng là của anh..." Bỗng nhiên, Yến Vi Khanh thốt ra, biểu hiện nghiêm túc của anh như đang kiên nhẫn cất giấu suy nghĩ gì đó.
"Đúng rồi, là sinh nhật em...Anh là người thứ ba nhớ rõ ngày sinh của em."
"Vậy à, hai người kia là ai, bực quá, thực sự đứng trước anh sao?"
"Một người là Quyên tử,  còn người kia chính là...Phương Mặc."
Rõ ràng Yến Vi Khanh thấy trong mắt cô ngấn nước, tuy nhiên cô làm bộ không sao cả, nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Anh phát hiện mình càng ngày càng tò mò về người đàn ông tên là Phương Mặc. Người đó quyến rũ cỡ nào, có thể khiến một người phụ nữ yêu điên cuồng lâu đến vậy.
"Anh không biết em từng trải qua những chuyện gì, nhưng khi nào không vui hãy thử nghĩ về hồ ngọc lục bảo đi, khi ào ạt, khi êm đềm, đẹp biết mấy."
"Đúng vậy, thật sự rất đẹp."
Tần Lâm gánh vác trọng trách làm bà mối,bị ánh mắt lớp phó nhìn chằm chằm vào, giống như đang nói, tớ sẽ mời cậu ăn cơm trong một tuần, nếu bạn trai của Bùi Nhiên không ra sao, cậu nhất định phải tác hợp hai chúng tớ.
Rốt cục, khi nhìn thấy Bùi nhiên, mọi người tò mò ngó xung quanh, thậm chí có vài người bụng dạ khó dò vô cùng chờ mong người bước khỏi xe Ferrari là một gã bụng phệ. Đáng tiếc, đó lại là một chàng trai tuấn tú cao 1m85.
Khi Yến Vi Khanh theo thói quen liên tục chào hỏi khắp mọi người thì Tần Lâm nhìn bạn lớp phó một cách đồng cảm: tớ trả cái nợ này cho cậu, người này còn đẹp trai xuất sắc hơn cả Lý Hoằng Cơ, trừ phi Bùi Nhiên mắt lòa mới có thể đế ý tới cậu.
Mấy nữ sinh vẻ mặt kích động kéo Bùi Nhiên vào ngõ hỏi dồn làm sao cô tìm được bạn trai tuấn tú như thế, Bùi Nhiên vừa chân thành vừa cẩn thận giới thiệu, đây là Yến Vi Khanh, là bạn nam tốt nhất của cô, nhưng không phải bạn trai. Vừa nghe câu ấy, đám con gái hét lên liên tục, dường như muốn ném Bùi Nhiên lên cao rồi hôn một cái, cảm ơn Bùi Nhiên vì tập thể mà cống hiến một chàng đẹp trai độc thân.
Nơi đây có một khu bơi lội rất lớn, có cả bờ cát, có thể xuống nước vui đùa. Đám nữ sinh đã sớm kéo nhau đi chọn đồ bơi, để lại các bạn nam tự giải trí. Bởi vì trước mặt người trăm năm khó gặp mọi người đều vội vã khoe dáng, thế nên không phát hiện Bùi Nhiên một mình. Thật ra cô cố ý đứng tách mọi người, bởi không muốn mặc áo tắm.
"Này". Yến Vi Khanh dường như không vui lại miễn cưỡng cười vỗ vào sau lưng Bùi Nhiên.
Gáy bị đập một cái. Lại là Yến Vi Khanh. Anh còn chưa nghĩ cách trốn đi, lát nữa thể nào cũng bị một đám người đẹp vây quanh.
"Đều tại em." Anh giả vờ không giận, nhưng trong lòng vẫn đang trách cứ.
"Em làm sao?" Bùi Nhiên ngồi bên thành bể bơi, chân lắc lư trong nước.
"Ai bảo em nói anh không phải bạn trai của em! Anh vốn đến đây đi chơi với em, em phải có trách nhiệm, cuối cùng anh lại bị thành một miếng thịt béo giữa bầy sói!"
Nhớ mới vừa rồi ánh mắt mọi người tỏa sáng vây xem Yến Vi Khanh, người độc thân đã lâu như Tần Lâm thậm chí còn sờ trộm ngực anh một cái, đúng lúc bị Bùi Nhiên phát hiện, cô cũng thấy làm áy náy, nhưng việc này không thể trách mình được. Anh vốn không phải bạn trai của cô, làm sao có thể nói dối đây? " Chỗ này nhiều người đẹp, anh cũng đừng sống trong phúc mà không biết hưởng phúc, chọn một cô làm bạn gái cũng được."
"Bản thân anh đã mong đến một người, có điều cô ấy không đồng ý."
"Vì sao?" Anh này nhanh như vậy đã chú ý được một cô rồi, cường điệu quá đi.
"Không nói cho em." Yến Vi Khanh dỗi lắc đầu, duỗi cánh tay ra: "Đi, đi thay áo tắm xuống bể bơi."
Hả?
Bùi Nhiên vội vàng lắc đầu, ra bộ không có chuyện gì: "Anh đi đi, em không biết bơi, không thay áo tắm đâu."
"Không được, cái bể này chìm chẳng chết người." Đôi mắt Yến Vi Khanh khép sâu, sắc sảo thăm dò Bùi Nhiên đang cố giả vờ bình tĩnh.
Cô hơi cúi đầu, chiếc cổ trắng ngần lộ ra vẻ mê người.
"Bây giờ anh đi mua áo tắm, anh dạy em bơi." Vẻ chu đáo của anh, vô hình có gì đó áp lực, làm cho Bùi Nhiên không cách nào che dấu, dần dần lộ ra sự thật.
Như thể cùng suy nghĩ, vẻ mặt cô lúng túng, lại giả vờ như không sao: "Em...em không thích bơi. Anh đừng quan tâm...Á..."
Cổ tay nhỏ nhắn mềm mại bị Yến Vi Khanh nắm lấy, dùng lực một chút, cả người cô lao về phía trước, đối diện với anh.
"Anh kéo em đi đâu? Này, này Yến Vi Khanh..."
Không thèm để ý sự phản đối của cô, anh dắt cô tới một góc yên tĩnh, đẩy nhẹ, Bùi Nhiên dán lưng lên tường, cô muốn chạy trốn, hai cánh tay đàn ông cứng rắn đè vững chãi hai bên mặt tường, vây hãm tất cả mọi động tác.
Đôi mắt anh nóng hừng hực, dường như có thể nhìn thấu tất cả bí mật cô che dấu trong lòng. Ánh mắt ấy dần dịu dàng dừng ở chiếc cổ trắng ngọc, chậm rãi đi xuống, cuối cùng tập trung tại khuôn ngực tròn rất tròn...

"Anh muốn biết trên người em là dấu hôn hay vết thương bị hắn ta đánh." Anh từ tốn mà rõ ràng chất vấn. Hơi thở đàn ông nguy hiểm khiến cô không thể phản kháng.
Mặt Bùi Nhiên nóng như lửa đốt, vô cùng lo sợ, bất lực đẩy anh, cánh tay nhỏ bé sao địch nổi sức mạnh kiên cố, cuối cùng cô thỏa hiệp hạ xuống, đôi mắt hồng hồng, cúi đầu không nói.
"Nếu không nói, anh sẽ tự kiểm chứng." Ngón tay anh không chút tà ý, lại tự nhiên mở cổ áo của cô, lộ ra phần da thịt hồng nhạt mê mẩn, Bùi Nhiên sợ hãi, vội vàng ôm lấy tay anh xin tha: "Đừng, đừng.... Là dấu hôn, xin anh đừng nên nhìn....."
Nước mắt tủi hổ, cô bối rối, tội nghiệp nhìn Yến Vi Khanh. An Thần Vũ chỉ đánh cô một bạt tai, nhưng ở trên người cô lưu lại nhiều dấu hôn, dù cho vết tích đã nhạt đi, nhưng da cô rất trắng, một vết nhỏ màu đỏ cũng đã vô cùng bắt mắt.
"Nói cho anh biết, hắn không đánh em..." Sự dịu dàng đã thay cho vẻ nóng nảy lúc trước, giống như ngày xưa Phương Mặc vẫn hay trêu chọc cô, anh nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt lăn trên má. Bùi Nhiên mông lung nhìn anh gật đầu, rồi nhớ ra cái gì đó lại lắc đầu.
Mọi chuyện đã quá rõ ràng, Yến Vi Khanh thở dài, cố gắng làm cho mình không có biểu hiện nguy hại nữa, khiến cô yên tâm, rồi lại nhẹ từng chút tiến tới ôm cô vào lòng mình. Cô vội vàng đẩy anh ra. Nhưng cho dù cách đôi bàn tay nhỏ bé, cô vẫn cảm thấy có chút gì đó không thoải mái.
“Đây chỉ là một cái ôm giữa bạn bè, không có ý gì hết”.Anh nói dối với cô.
“Nếu là cái ôm bạn bè sao tay anh lại sờ soạng lung tung”.Bùi Nhiên cũng không dễ bị lừa.
“Thật không, anh sờ lung tung? Sao anh lại không biết nhỉ!” Yến Vi Khanh buông cô ra, vẻ mặt giả vờ vô tội hỏi.
Khu hồ này rất lớn và hoang vắng nhưng khi có những người đẹp đến lại trở nên vô cùng náo nhiệt. Các chàng trai từng người từng người một giống như ếch tìm bạn tình nhảy xuống nước tán tỉnh các cô gái. Bùi Nhiên dở khóc dở cười ngồi ở bờ hồ nhìn Yến Vi Khanh đang bị một đám người mặc bikini đủ màu sắc vây quanh.
Kỹ thuật bơi của những cô gái xinh đẹp này dường như biến mất hết, cứ thỉnh thoảng lại có tiếng nũng nịu kêu cứu: "Cứu tôi với, cứu tôi với ! Tôi bị chuột rút."
Lấy việc giúp người là niềm vui nên Yến Vi Khanh đi qua kiểm tra người đẹp bị chuột rút như thế nào, lập tức cô gái như rắn nước lấy tay quấn quanh cổ anh mà nói “Đau quá, đau quá, anh đẹp trai làm ơn giúp em với, đưa em vào bờ”.
Sự việc này liên tiếp xảy ra hai lần, cuối cùng Yến Vi Khanh không nhịn được nữa nhìn đám người đẹp đang sắp chết đuối, đi qua chỗ Bùi Nhiên đang ngồi, tóm lấy mắt cá chân lôi cô xuống nước.
Bùi Nhiên hoảng hốt hét to, cô quả thật không biết bơi.
Chiếc áo thun của cô đã bị thấm ướt, áo ngực ren bên trong lúc ẩn lúc hiện, thậm chí có một số chỗ nhỏ đã hiện ra quá rõ ràng.Bùi Nhiên xấu hổ che mặt, cô cảm giác có vài ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình.
Yến Vi Khanh bịt mũi ngẩng mặt lên trời thở dài: “OMG, ít nhất là cỡ C”
Tới bây giờ, Bùi Nhiên cũng không dám nhớ lại tình trạng mình ngay lúc đó chật vật như thế nào. Hồ sâu tới mũi của cô, cô không biết bơi chỉ có thể bám vào người Yến Vi Khanh không còn biết ngại ngùng hét to,uống vào vài ngụm nước, tay chân quơ loạng lung tung, không biết quơ trúng cái gì làm cho Yến Vi Khanh kêu lên đau đớn. Sau này có người kể lại,Bùi Nhiên lúc đó giẫy giụa sau đó đạp lên bụng của Yến Vi Khanh để lên bờ. Một cuộc giao tranh kich liệt làm người xem cảm thấy rất hay , có người lại nói bản năng sinh tồn có thể khiến cho người ta phát huy những tiềm năng mạnh mẽ của cơ thể.
Cuối cùng Yến Vi Khanh bị chuột rút ở chân được các người đẹp đưa lên bờ, không chớp mắt, ánh mắt ai oán nhìn Bùi Nhiên.
"Ngốc đến mức không biết bơi cũng không biết lái xe, hè này anh sẽ huấn luyện em theo kiểu ma quỷ cho xem."
Trừ bỏ việc pha cho anh ấm trà nóng và chịu đựng sự giận dỗi, Bùi Nhiên không còn cách nào khác để bày tỏ sự hối lỗi của mình. Sau anh giả vờ ngủ để đuổi những người đẹp đi và lừa cô vào.
"Đau quá."
"Đau ở đâu? Không phải hết chuột rút rồi hay sao?"
Yến Vi Khanh buồn bực chỉ bụng mình. “ Nơi này bị em đá một cái, nếu không nhờ có lực cản của nước có khi anh đã bị thương nặng rồi. ”
"Chuyện này…! Em thật tình xin lỗi. Tại lúc đó em rất hoảng hốt nên đầu óc không suy nghĩ được gì hết."
"Không phải em hoảng hốt mà là em không tin anh. Trong lúc sinh tử ,người ta có thể thấy được sự tin tưởng của người khác đối với họ như thế nào.
Nếu em tin anh, em đã có thể cảm nhận được, anh đang ôm chặt thắt lung của em, cổ của em vẫn còn trên mặt nước.
"Thật không? Rất xin lỗi, em không biết lại như thế! Em thật sự không biết gì về bơi lội."
Kỳ quái, cô tại sao lại phải giải thích? Nếu cô nhớ không lầm thì người gây ra chuyện là anh. Không nói không rằng tiến tới kéo cô xuống nước.
Cô thật sự càng nhìn càng đáng yêu. Yến Vi Khanh từ từ nhéo ngón tay, bên trên mơ hồ lưu lại mùi hương thoang thoảng từ da thịt, đó là mùi thơm cơ thể đặc biệt của cô, nghĩ nghĩ, đầu ngón tay anh vẫn còn nóng rát, tê ngứa, chính nơi này anh đã dùng để ôm lấy vòng eo mềm mại ấy.
Bùi Nhiên không biết Yến Vi Khanh đang tự sướng trong lòng, thấy anh nhắm mắt ngủ, cô áy náy đứng lên đắp lại chăn cho anh để anh không bị cảm lạnh.
"Đừng đi! Ở lại giúp anh đi, không, ý anh là ở em có thể yên tĩnh vẽ trong này."
Nghĩ nghĩ cuối cùng cô đáp ứng yêu cầu của Yến Vi Khanh, bởi vì toàn bộ hồ bơi chỉ có cô không mặc áo tắm nhìn rất kỳ.
Bùi Nhiên thật sự ngồi vẽ trong này, không nói chuyện cùng với anh. Yến Vi Khanh tủi thân nhíu mày , khẽ nhìn trộm cô. Cô mặc một chiếc tạp dề dài, tay cầm bảng màu vẽ quay về trạng thái vốn có, chỉ có anh hôm nay không bình thường, nếu không vì cái gì mà anh cứ luôn hướng nhìn về phía bộ ngực phập phồng vì hơi thở của cô ngắm si mê, ảo tưởng được chạm vào nó.
Thật là buồn bực. Anh cầm một cái gối đập vào mặt mình.
"Bùi Nhiên"
"Sao?"
"Anh thấy em rất có năng khiếu về hội họa cho nên anh thấy cần phải đăng ký trước khi em thành tài, nhớ đó, anh là người đại diện của em."
Chuyện xa vời thế cô chưa từng nghĩ tới. Cô không có thế lực, đang do dự về vốn mở triễn lãm tranh thì Yến Vi Khanh lại nói : “ Anh sẽ chú ý tới từng tác phẩm của em , tới khi nào anh cảm thấy hài lòng thì anh sẽ mở triễn lãm tranh cho em. Tất nhiên em phải ký hợp đồng với anh."
"Được, em sẽ chờ đến ngày đó." Cô là người yêu thích và chăm chỉ với công việc, lại thích thuận theo lẽ tự nhiên, không cố chấp không tham vọng.

Mọi người chơi đùa vui vẻ suốt một ngày, nét mặt ai nấy đều ửng đó, tinh thần phấn khởi , khi mặt trời vừa xuống núi thì bắt đầu chia thành tốp ba tốp năm đóng gói đồ đạc chuẩn bị di chuyển. Lựa chọn một gò đất bằng phẳng ở rừng cây nhỏ gần đó, tất cả bắt đầu cùng nhau dựng lửa trại, nam sinh chia làm hai tổ, một tổ dựng lều , tổ còn lại thì giúp nữ sinh rửa đồ ăn và bắt cá. Dẫu sao các bạn nữ cũng rất nhát gan, trời tối đen là bắt đầu lo lắng.
Bếp lửa và lều trại đã được chuẩn bị chu đáo, ngọn lửa liếm vào vỉ thịt ứa dầu, hương thơm bay xa đến mấy dặm. Yến Vi Khanh cùng Bùi Nhiên nướng mực, thỉnh thoảng lại làm ra hành động ân cần giúp cô quét thêm gia vị vào. Đột nhiên sực nhớ cái gì đó, Yến Vi Khanh lục lọi bên trong ba lô của mình thật lâu, sau đó hết sức cưng chiều đưa cho Bùi Nhiên một cái túi gấm nhỏ, rồi đi qua cô, cầm lấy vỉ mực nướng.
Thơm quá, chính là mùi của thất lý hương! Bùi Nhiên mở túi gấm ra, thấy bên trong là móc treo điện thoại được khắc bằng vỏ dừa, hiển hiện một chuỗi những ký tự kỳ lạ, Yến Vi Khanh nói đây là ngôn ngữ Tây Ban Nha.
"Cái này….."
"Cái này không phải anh dùng tiền để mua nên em nhất định phải nhận lấy. Tuần trước anh thấy trong nhà có một cây dừa, nên tiện tay khắc chơi, liền trở thành như thế này. Còn mùi thơm này là do anh xông hương liệu mà có".
"Cảm ơn, em rất thích. Anh thích quà sinh nhật như thế nào? Em nhất định sẽ tặng cho anh". Bùi Nhiên rất thích những món trang sức làm bằng vỏ dừa , Yến Vi Khánh phát hiện ngay khi tặng cho cô chiếc vòng hồi đó.
"Ở chỗ anh, khi nhận được quà của người khác muốn cảm ơn thì nên hôn một nụ hôn". Yến Vi Khanh nói nửa đùa nửa thật nhìn Bùi Nhiên.
"Nhưng ở Trung Quốc không có tục lệ này".
"Vậy à." Yến Vi Khanh liền cọ cọ gáy.
Ngay lúc này có hai nữ sinh xinh đẹp mang theo thịt nướng đi đến chỗ lửa trại bên cạnh Bùi Nhiên , cười hì hì nói: “ Lúc nào cũng thấy hai người tụ tập với nhau, Tiểu Nhiên , cậu là hoa đã có chủ , có thể cho tụi mình mượn anh chàng đẹp trai này một lát không?"
Vốn đã sớm biết mấy bạn nữ này chủ ý nhằm vào Yến Vi Khanh, Bùi Nhiên im lặng cười, có chút hả hê nhìn Yến Vi Khanh bị hai cô gái đẹp trêu trọc.
Thực ra Yến Vi Khanh cũng rất mâu thuẫn, anh chưa bao giờ cho rằng sẽ tiến thêm một bước trong quan hệ với Bùi Nhiên, thực ra là chưa từng quang minh chính đại mong nghĩ, dù sao cô ấy đã kết hôn, thế nhưng cô không hạnh phúc, việc này dường như trở thành cái cớ để anh gần gũi cô, làm như vậy liệu có đúng hay không?
Lòng nặng nề mâu thuẫn, anh cũng muốn thử tìm hiểu những cô gái khác, có lẽ sẽ đánh mất nỗi nhớ một lòng dù không nên dành cho cô, rồi anh sẽ nhanh chóng hòa đồng với mọi người, cùng nhau chơi đùa thoải mái vui vẻ.
Yến Vi Khanh là một người khá dễ sống, người như vậy không riêng gì nữ giới thích mà nam giới cũng quý mến, hèn chi Quyên Tử nói đây là tính tốt của anh.
Bùi Nhiên mỉm cười đeo chiếc móc treo bằng vỏ dừa vào di động của mình, cảm nhận được mùi thất lý hương nồng đượm an hòa, giây phút ấy lòng cảm thấy vui sướng.
Cô biết Yến Vi Khanh là người tốt, lúc nào cũng đối xử chân tình với cô, giờ cô cũng không phải không hiểu gì về đàn ông, mơ hồ cảm giác được đằng sau vẻ ngoài tỏ ra đứng đắn lịch thiệp là ít nhiều cảm giác xúc động, lúc anh làm bộ nghiêm trang bắt chéo tay không động chạm lung tung, tất nhiên cô thấy được...
Cho nên khi nhìn thấy anh lúc này có thể không ở cùng mình mà vẫn vui đùa với những cô gái khác, lòng cô dường như thả lỏng. Có lẽ cô đã khát khao niềm ấm áp đến bao nhiêu, nên sợ mất đi người bạn như anh, cô thật sự không muốn mất anh, cho nên sợ tình hữu nghị biến thành điều gì đó khác...
Vài thanh niên hào hứng bắt đầu khui bia, khui sâm panh, một bên từ chối không nên uống nhiều kẻo say, một bên uống đến bò lăn bò toài. Bùi Nhiên không muốn uống bia, cảm thấy lấy nước dừa cùng cụng ly, cũng là vui vẻ hòa thuận. Yến Vi Khanh có uống chút rượu, hai má hơi đỏ, từ đám đông con gái chạy đến, cầm đôi tay mềm mại như trẻ thơ của Bùi Nhiên nói:
"Anh cũng muốn uống nước dừa".
"Ơ, sao anh không nói sớm, đây là quả cuối cùng, nhưng mà ở đây còn nước cà chua, nước dứa, nước táo..."
Còn chưa nói xong, Yến Vi Khanh đem quả dừa cô đã dùng hết một nửa chạy đi, uống ừng ực một cách vui vẻ rồi sáp vào những người đẹp. Nhìn anh như người mất hồn, Bùi Nhiên khẽ lắc đầu.
Tần Lâm bước tới, vừa ăn vừa lẩm bẩm: "Mấy đứa kia thật là đùa quá trớn, bày ra trò tung xúc xắc, ai thắng được thơm lên má Yến Vi Khanh một cái."
Nụ cười của Yến Vi Khanh dường như miễn cưỡng, thỉnh thoảng anh quay đầu lại nhìn Bùi Nhiên, cuối cùng không chịu được đứng dậy, dưới ánh mắt khó hiểu của mọi người, anh quay lại chỗ cô, bên má phải còn lưu lại một vệt son môi.
Tần Lâm vừa thấy trai đẹp thoát ra khỏi đám mỹ nữ, tiền về phía mình, nhất thời xúc động không kiềm chế nổi.
Bỗng nhiên tiếng ồn ào rất lớn vang lên, mọi người không khỏi đều hướng ra phía Bắc cửa trại.
Một người cao lớn tay mang lều, vai đeo ba lô từng bước đi tới giữa những ánh lửa sáng lóa, dường như đang tìm người. Một nữ sinh chủ động bước tới hỏi anh tìm ai, anh nói tên, cô gái lập tức hô to: "Bùi Nhiên, bạn trai cậu đến tìm kìa."
Tay Bùi Nhiên chợt run lên, mơ hồ cảm giác được ánh mắt an toàn của Yến Vi Khanh hướng về phía mình, cô thoáng thả lỏng rồi mới chậm rãi đứng lên.
An Thần Vũ biến mất đã nửa tháng, anh đứng đó đối diện cô không hề chớp mắt, tóc bị gió thổi lộn xộn, người ít nhiều gầy đi.
"Huhuhu, hóa ra đây mới chính là bạn trai thật sự của cậu ấy."
"Ừ, thì làm sao mà cậu phải khóc?"
"Vì tớ xinh xắn cũng chả kém Tiểu Nhiên, mà bạn trai thì giống hà mã."
"Thôi đi, ít nhất con hà mã kia vừa nhiều tiền lại dịu dàng, chiều cậu như hoàng hậu đấy còn gì."
"Anh này đẹp trai thật, lại nhìn quen quen thế nào ấy..."
Yến Vi Khanh cũng đứng lên, thực tế đây là chuyện riêng của vợ chồng người ta, anh cũng không nên xen vào, tuy nhiên sâu trong lòng vẫn có gì đó không cam tâm, tỏ vẻ cười cười như không có chuyện gì, chào lịch sự.
An Thần Vũ lạnh nhạt nhìn anh, vừa sắc vừa rét thấu xương, ánh mắt lại nhanh chóng chuyển sang Bùi Nhiên, hiền hòa đi rất nhiều.
Hai người như thể không liên quan đến nhau, khiến cho mọi người xung quanh đều tò mò, họ đoán vợ chồng son giận dỗi.
Từng bước tiến lên, nhẹ nhàng cầm đôi tay nhỏ bé của cô không buông, An Thần Vũ giống một con gà bại trận, cúi đầu dắt cô ra phía xa khu lều trại.
Anh trải chiếc khăn mặt trên cỏ, im lặng như cũ, ý bảo Bùi Nhiên ngồi lên trên, bản thân mình chăm chú dựng lều, đây là một cái lều kép, rõ ràng, đêm nay anh quyết định không đi.
Bùi Nhiên chỉ nhìn anh, làm anh cảm thấy hoang mang.
"Về sau anh sẽ không đánh em nữa..." Giọng đàn ông khàn trầm, êm ái trấn an vỗ về con mồi, chậm rãi ôm vào lòng.
Hơi thở nam tính mãnh liệt cùng mùi hương xà bông vây ấp, gò má Bùi Nhiên dán vào xương quai xanh của anh, chỉ lộ ra đôi mắt vô tội trong veo, đen láy, lướt qua bả vai An Thần Vũ, cô thấy Yến Vi Khanh tựa vào thân cây, cô đơn đá mấy bụi cỏ bên chân.
Tuy cô không phản kháng cái ôm của anh, nhưng vòng eo cứng ngắc của cô nói cho anh biết, cô không thích...
Đôi tay ấm áp nắm chặt lấy bàn tay cô, đem bàn tay nhỏ bé ấy áp lên má mình, xuyên qua lòng tay mềm mại, Bùi Nhiên cảm giác được những sợi râu cứng cọ vào làm cô đau.
"Chúng mình làm hòa đi, là lỗi của anh, anh không nên động thủ, nếu không...Em đánh anh đi." Anh nắm tay cô vỗ vào mặt mình, áp trán vào trán cô, từ trước tới giờ cô đều yếu đuối mỏng manh, làm sao anh lại có thể nỡ làm cô bị tổn thương như vậy....
"...."
“Bùi Nhiên, chúng ta đừng ly hôn được không? Anh nghĩ anh thật sự yêu em, mấy hôm nay anh luôn nghĩ đến chuyện này. Thực ra, không phải lúc đầu anh muốn giữ lấy em bằng cách đó, anh đang cố gắng theo đuổi em, chẳng nhẽ em không nhìn thấy hay sao, chỉ tại… Chỉ tại biết em lên giường cùng với Phương Mặc… Anh, anh ghen quá, nên không kiềm chế được….” Cả đời này anh chưa từng ăn nói khép nép như vậy.
“Anh ngậm máu phun người, tôi và anh ấy trong sạch!” Bùi Nhiên rụt tay lại, đôi mắt ầng ậc nước.
“Anh biết hắn ta ko chạm vào em, lần đầu của em là cho anh. Nhưng bộ dạng kia của 2 người, ko mặc quần áo nằm chung một chỗ…”
“An Thần Vũ, anh nói bậy bạ cái gì thế, ai không mặc quần áo nằm chung một chỗ?” Vì sao anh ta vừa xuất hiện đã nói hươu nói vượn, cô và anh trai sao có thể như vậy!
“Nghe vậy, An Thần Vũ cũng nhướng mày lên, vẻ tức giận: “Cho đến giờ anh còn chưa vì thế mà trách em, nhưng chuyện em làm em không thể không thừa nhận!”
“Đồ điên.” Cô ko biết anh rốt cuộc muốn làm gì, còn muốn bịa đặt như thế nào đây.
“Em ép anh lấy chứng cứ ra.” Trong nháy mắt, anh lại khôi phục vẻ ngạo mạn, tuy nhiên cũng bớt nhiều so với trước kia, không phục cầm lấy di động, ôm cô vào lòng, kêu cô mở to mắt nhìn cho rõ ràng.
Phía sau lưng chạm vào lồng ngực rắn chắc của anh, làm cho cơ thể mềm mại của Bùi Nhiên có chút không thoải mái, đến khi nhìn vào di động, cô không nhúc nhích nổi…
Không biết nên nói là ngượng ngùng hay là sợ hãi.
Chưa từng thấy anh trai nhiệt tình, nồng say như vậy. Anh điên cuồng hôn cô, cởi quần áo ngoài, cởi nội y của cô, dù chỉ lộ ra phần thân trên, nhưng như vậy cũng kịch tính không chịu nổi.
Đây là chuyện gì?
Bùi Nhiên không hề nhớ từng có chuyện như vậy. Cô cẩn thận nhìn chằm chằm điện thoại, dựa vào quần áo và chiếc giường kia, đây là hồi anh trai còn đang hợp tác cùng Tương Minh, chẳng lẽ, chẳng lẽ là lần mà cô uống rượu đó!
Anh…
Cô nhớ mang máng buổi sáng hôm đó, anh trai vẫn như mọi ngày, bưng tới cho cô chén nước, cô còn nhớ rõ hôm đó mình không mặc gì, chỉ vận bộ quần áo của anh trai, anh cũng thản nhiên nói, là anh thay quần áo cho cô. Nhưng ngoài thay quần áo ra còn làm gì nữa.
Phương Mặc, anh là đồ tồi!
Rõ ràng đối với em như vậy, vì sao còn muốn bỏ em mà đi?
Cô cầm điện thoại, nước mắt lã chã.
“Sao em ko nói gì. Có gan làm sẽ có gan nhận. Anh lên giường với người đàn bà nào, chỉ cần em hỏi anh sẽ dám thừa nhận! Dẹp, anh dám nói người trong điện thoại đổi thành anh, ko biết em khóc thành cái bộ dạng gì, hừ, vừa nhìn thấy là Phương Mặc, ko biết lòng vui sướng ngượng ngùng tới mức nào, ngực anh cách em một tầng xương sống bị tim em đập phát đau!” Thật sự, ngực anh thật sự đang rất đau!
Cánh tay bỗng rơi xuống vài giọt nước lạnh lẽo, An Thần Vũ ngửng mặt, trời không có mưa, lại vội vàng quay khuôn mặt tươi cười của Bùi Nhiên, đó là một khuôn mặt cười bừng bừng giận dữ, cô phẫn nộ trừng mắt với anh “Đồ khốn! anh chụp ảnh xằng bậy!”
“Ai chụp ảnh em, đây là do Tiếu Đằng Tĩnh làm chuyện xấu.” Chuyện xấu cũng phải phân rõ có làm hay không. Anh cũng ko cao thượng đến mức đi gánh hết, An Thần Vũ tức giận nói ra thực tế này, vạch trần bí mật bị chôn giấu suốt 2 năm.
Sắc mặt Bùi Nhiên hết đỏ lại tái.
Cô làm sao nghĩ, chỉ vì một bức ảnh, một đôi nam nữ yêu mến nhau bị chụp trộm, làm An Thần Vũ bắt cô dâng ra lần đầu tiên, dẫn đến kết cục ngày hôm nay.
Rốt cuộc, Tiếu Đằng Tĩnh được cái gì, mà cô lại nhận được gì? Anh trai vô tội của cô đâu…
“Bùi Nhiên, em đã thấy rõ chưa, Phương Mặc chỉ là một con sói ra vẻ đạo mạo! Hắn cũng xấu xa không kém anh, trong đầu hắn suốt ngày chỉ nghĩ cách chiếm được em! Em có nhớ hay ko khi chơi trò đại mạo hiểm, anh hỏi hắn ta, hắn ta trả lời một thiên sứ, Bùi Nhiên, em đừng giả vờ, anh nghĩ em cũng hiểu được.
“Dựa vào cái gì hắn ta giở trò lưu manh là chuyện hiển nhiên, mà anh chạm vào em một chút lại phạm tội cưỡng bức. Anh ko phạm tội cưỡng bức, anh là chồng của em! Anh yêu em, muốn gần gũi với em.” Thần Vũ hét lên giận dữ, trên mặt tràn đầy phẫn nộ. Anh thừa nhận mình ích kỷ vô đạo đức, nhưng anh chưa từng thật lòng với ai như vậy, cũng chưa từng dày vò bản thân đến vậy, không thể chịu nổi đau đớn này, cho nên anh quyết ko buông tay!
Mấy hôm nay, anh đã gặp luật sư, thậm chí giấy ly hôn cũng đã ký, nhưng cuối cùng xé nát.
Bùi Nhiên, chỉ cần em ko ly hôn, vĩnh viễn ko thoát khỏi được anh!
Chỉ cần em hơi tốt với anh một chút, anh sẽ tối với em cả đời.
“Giữa anh và anh ấy không giống nhau. Phương Mặc thương yêu tôi, chưa bao giờ bắt tôi làm chuyện mà tôi ko thích, mà anh ngay từ đầu đều khiến tôi tổn thương. Tự mình độc đoán, máu lạnh!”
“Khi đó bởi vì em thích hắn chứ ko thích anh! Em tình nguyện bị coi thường, cũng sẽ đối với hắn vui vẻ, mà anh thì sao, cho dù làm gì cho em, em cũng ko cảm kích! Thật ra anh rất dễ lừa, chỉ cần em tốt với anh một chút thôi, bằng một phần mười Phương Mặc, anh sẽ bị lừa…”Anh nói thật nhỏ.
Bùi Nhiên chưa từng thấy An Thần Vũ như vậy, có gì đó xa lạ, có gì đó thỏa hiệp, làm cô càng khó xử. Cô chỉ muốn anh ta đối xử tệ bạc với cô như trước kia, ức hiếp cô, bởi vì như vậy cô có thể coi như mình bị chó cắn, nhưng gã súc sinh này, đột nhiên mở miệng nói tiếng người , muốn cô tha thứ. Còn nhắc nhở cô, anh ta là người, là chồng của cô, cô biết làm thế nào đây. Từng dòng nước mắt cuồn cuộn rơi.
“Anh, không, phục.” An Thần Vũ nói gằn từng chữ.
Không biết từ đâu vang lên tiếng nhạc, giọng trầm buồn của một nam ca sĩ:
“Anh và người đó có gì khác nhau
Sao tình yêu đấu tranh mãnh liệt
Không xóa nổi nỗi đau này
Anh chỉ ước em biết rằng
Yêu là phải toàn tâm
Anh muốn là người quan trọng nhất trong lòng em
Tại sao đôi mắt em chỉ có nỗi buồn”
Lòng phiền loạn, An Thần Vũ nào có bụng dạ nghe nhạc, đột ngột kéo cô, ỡm ờ tiến vào lều, kéo khóa cản tạp âm bên ngoài.
“Tôi cũng không phục!” Cô vừa nói vừa khóc, cố gắng nghểnh lên, thân mình vẫn bị An Thần Vũ ôm vào lòng, lộ ra rãnh ngực mê người, An Thần Vũ miệng đắng lưỡi khô, lập tức buông cô ra, cố gắng ngồi xa một chút.
“Mẹ anh xúc phạm Phương Mặc, đuổi anh ấy khỏi tôi! Các ngươi ỷ thế hiếp người, làm một mình anh ấy lưu lạc ở nước ngoài, sống chết chưa rõ, tất cả đều do anh làm hại, trả Phương Mặc cho tôi, huhu…” Cô khóc, tuy rằng từng câu từng chữ đều khiến An Thần Vũ đau khổ, nhưng đây vốn là áp lực từ lâu trong lòng cô, nói ra được là tốt.
“Anh bồi thường mình cho em còn ko được.”
“Tôi ko cần anh, tôi cần Phương Mặc.”
“Em đừng nằm mơ, em theo anh 2 năm, ko có người đàn ông rộng lượng đến mức ko để ý, em cần anh ta, anh ta còn chẳng muốn em!” An Thần Vũ tàn nhẫn dội cho Bùi Nhiên một gáo nước lạnh. Giang sơn dễ đổi, bản tính An Thần Vũ nói chuyện luôn luôn độc địa, xảo quyệt, huống hồ anh đã bị tổn thương ghê gớm.
“…” Bùi Nhiên nghẹn ngào, giống như được cảnh tỉnh, ko nói thêm lời nào.
“Anh là người đàn ông đầu tiên của em, giữa chúng ta có hơn trăm lần tiếp xúc, trong thân thể đều chứa đựng hơi thở của đối phương, đây là điều thật sự ko thể thay đổi, em biết ko, nếu em ở cùng hắn, chỉ cần hắn chạm vào em, sẽ nhớ tới anh cũng từng chạm vào em như vậy, là đàn ông chắc chắn sẽ phát điên.” Anh tàn nhẫn nói cho cô biết sự thật này, bóp chết ảo tưởng của cô đối với Phương Mặc!
Bùi Nhiên lắc đầu, ko thể có chuyện đó, cô ko tin anh trai ghét bỏ cô, điều đó ko thể tin được.
“Anh hiểu rõ đàn ông hơn em, em hãy chấp nhận đi. Cho dù anh ko bằng cầm thú, nhưng ít nhất anh cưới em, anh có trách nhiệm với em. Anh cũng biết Tăng tiểu thư trước nặng lời, anh thay bà xin lỗi em. Mặc kệ đúng sai, em cũng đã là của anh, không tính những chuyện trước kia, từ giờ anh sẽ đối với em thật tốt…” Anh nhẫn nại dỗ dành cô, Lãnh Sở đã nói với anh, tuổi của Bùi Nhiên trong lòng ao ước bạch mã hoàng tử, chứ ko phải sói cắn người.
Anh bây giờ còn chưa đủ dịu dàng hay sao, muối mặt đến tìm cô.
Có người đi vào khu lều, nhẹ nhàng nói: “Tiểu Nhiên, tất cả mời hai người ra đốt lửa trại.”
Là Yến Vi Khanh.
An Thần Vũ lạnh lùng: “Chúng tôi ngủ rồi.”
Yến Vi Khanh ngừng lại, bước chân chần chừ, bỗng nhiên anh xoay người, tức giận rời đi.
“Người đàn ông này tốt nhất em ko nên quan hệ, Phương Mặc đã chướng mắt, hắn ta càng chướng mắt.” An Thần Vũ đầy ghen tuông, ác miệng nói, như thể quên mất dự tính ban đầu.
Bùi Nhiên ko muốn ầm ỹ với anh ta, dù sao chọc giận anh ta cũng chỉ có mình chịu thiệt. Cô trải rộng thảm rồi nằm xuống ngủ, An Thần Vũ ngơ ngẩn nhìn gáy cô, cắn răng mắng câu “thủy tính dương hoa” (có nghĩa là lẳng lơ), tuy nhiên dùng tiếng Pháp, Bùi Nhiên ko hiểu, nhưng chắc ko phải lời gì hay.
Yến Vi Khanh vẻ như ko có chuyện gì quay trở lại báo với mọi người, cùng nhau nói chuyện phiếm, không nhìn ra cảm xúc. Đến khi đêm tối yên lặng, nằm ở trong lều, hai chân vắt lên nhau, không khỏi giận mình càng ngày càng thích can dự chuyện hôn nhân của người khác, chuyện này trước kia vốn bị anh coi là nhảm nhí, vậy mà bây giờ lâm vào tình huống thật khó xử, cho nên anh càng phải khống chế bản thân.
Đúng, từ ngày mai, đối với Bùi Nhiên lạnh nhạt một chút, bình thường một chút…
Có thể làm được sao?
Nhất định có thể. Anh là Yến Vi Khanh khắp nơi du đãng, sẽ ko mọc rễ được đâu.
Ngày hôm sau, khi anh biết được An Thần Vũ ko nói ko rằng mà đưa Bùi Nhiên đi, anh giận tím mặt. Gọi điện thoại cho Bùi Nhiên, ko có người nghe máy, đành phải gửi tin nhắn: đừng quên chuyện nhận anh làm thầy dạy bơi với lái xe đó.
Mãi lúc sau mới có hồi âm, anh kích động mở ra: ko làm phiền anh, bà xã của tôi muốn học cái gì đã có ông xã toàn năng dạy rồi.
Yến Vi Khanh rất tức giận, ko nói thêm điều gì nữa.
Sự độc chiếm của An Thần Vũ rất mạnh, từ hôm đí dã ngoại liền cực kỳ bất mãn với Yến Vi Khanh, liền đi điều tra lai lịch của anh ta. Tuy vậy trước mặt Bùi Nhiên, anh vẫn giả bộ rộng rãi, ra vẻ thấu hiểu. anh cũng đã nhịn hơn ba tháng ko động vào cô, điều này làm cho bóng ma trong lòng Bùi Nhiên có chút dịu đi. Dù vậy, anh ta cũng vẫn giống trước kia, thích chơi bời, hồ bằng cẩu hữu (ám chỉ bạn xấu) thành đàn, người đẹp nhiều như mây, hơn nữa cũng vẫn biết đường về nhà, theo lời anh tự bào chữa là gặp dịp thì chơi, chưa có xảy ra chuyện gì.
Đối với tâm địa gian giảo của anh, Bùi Nhiên ko lòng dạ nào đi lo, cô càng chăm chỉ hơn trước, coi trọng việc học hành, mỗi học kỳ đều phải giành được học bổng, ngón cái chuyên để vẽ tranh cũng hằn lên một vết chai.
An Thần Vũ nhân nhượng cô một lần cũng ko nhân nhượng cô cả đời. Đặc biệt tối hôm đó, ko biết vô tình hay cố ý anh nói muốn có con…
Lòng Bùi Nhiên rối loạn, cũng ko dám chọc giận anh, chỉ hy vọng mau mau tốt nghiệp, mang theo tấm bằng cũng ko sợ chết đói, có thể đến vùng núi xa xôi làm việc.
Cô giờ ko nghĩ xa vời chuyện gì, cũng ko mong đến một ngày Phương Mặc quay lại rồi lộn xộn.
Cô chỉ muốn quý trọng hiện tại an bình không hề dễ có này, cho đến khi An Thần Vũ ko chịu được nữa, anh ko chịu được cuộc hôn nhân đồng sàng dị mộng, năn nỉ cô cho anh…
Cô cũng ko biết phải trả lời là có hay ko, An Thần Vũ lấp đầy miệng của cô, dùng sức dây dưa, bàn tay to rực lửa ở nơi núi non mềm mại tấu ra một chương nhạc nóng hầm hập.
Đêm khuy tỉnh giấc mộng triền miên, không khỏi nhắc nhở : Bùi Nhiên, thân thể của mày đã in đầy dấu ấn của anh ta…
Nước mắt yên lặng chảy xuống.
Có lẽ cô là Thiên Sứ, đáng tiếc đã bị ác ma bẻ gãy cánh, mãi mãi không nhìn thấy thiên đường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro