Chương 41: Cùng bạn trai đi dã ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sóng gió lớn nhất của lần dị ứng này là An Thần vũ và An phu nhân xung khắc nghiêm trọng, thời gian gần đây không hề tiếp điện thoại nhà. Quyên Tử vì thế mà rất vui, lay đầu Bùi Nhiên nói: "Hahaha, lần này xem bà già đó đắc ý ra làm sao. Vốn dĩ chẳng phải mẹ đẻ, chuyện nhỏ như thế không thể chú ý được, may sao cậu không sống chung với bà ta, nếu không chết lúc nào không biết."
Bùi Nhiên cười nhẹ: "Bà ấy không có cơ hội sống cùng với tớ."
"Này, nhìn mặt cậu bí ẩn thế, vụ dị ứng này có phải cậu cố tình đúng không, tớ phải bái cậu 20 lần đó, con cừu nhỏ âm hiểm của chúng ta ơi."
"Đừng nói linh tinh, chuyện này thì liên quan gì đến tớ." Bùi Nhiên đẩy đầu Quyên Tử xuống.
"Đúng rồi, không phải tớ muốn nói xấu Thần Vũ nhà cậu đâu, tớ không giống cậu, không quen nhìn phẩm hạnh của những người đó, quả thật là vừa thấy đã muốn giơ chân đạp hai cái."
"Cậu bị đám công tử kia trêu chọc à ?
"Còn phải nói, nhất là con rùa họ Lãnh kia, tớ x." Quyên tử nghiến răng nghiến lợi nói tục.
Quyên Tử kể lại sự tình là vậy, đêm hôm trước cô cùng mấy người bạn đi xem biểu diễn,bị Tương Minh bắt được, kéo tới toilet gần đó dạy dỗ, sau đó đá ra khỏi cửa.
Bùi Nhiên không tỏ ra đồng cảm chút nào, nói:
"Có phải cậu lại mặc loại quần áo hở trên hở dưới đúng không! Quyên Tử, cậu có biết bọn đàn ông bây giờ biến thái cỡ nào không, lần sau cẩn thận một chút cho tớ!"
Quyên Tử gõ trán, thề son sắt nói mình chỉ mặc áo hơi trễ ngực một chút, các chỗ khác đều bình thường, cả quán bar không có ai bảo thủ như cô.
Chuyện hấp dẫn còn ở phía sau, lúc bị đá ra ngoài Quyên Tử phát hiện Lãnh Sở đang kiss một mm ở góc tường, kiss rồi thì thôi đi, lại có thể đứng đó cười nhạo cô.
Quyên Tử căm tức nói Lãnh Sở vẫn giận chuyện lần trước cô đá xe anh ta, ngay lập tức âm dương quái khí nói xin chào cô nàng nhà giàu mới nổi, quần áo sao rối như chậu cảnh vậy. Đáng giận hơn nữa là còn dám đề nghị Quyên Tử đi thuê phòng, hỏi cô đòi bao nhiêu tiền.
Vừa nghe đến đây, Bùi Nhiên hơi cảm giác không ổn, tác phong này sao quen tai, lập tức nghiêm mặt nói: "Quyên Tử, về sau cậu cũng đừng đi chơi đêm, có ngày gặp chuyện thì muốn khóc cũng không kịp. Tên Lãnh Sở đó biến thái không khác An Thần Vũ!"
"Công nhận, bọn họ cả đám nam nữ chơi đùa rất vui vẻ, trong đó có cả chồng cậu, Bùi Nhiên, cậu phải trông nom An Thần Vũ cho tốt vào!"
Cô làm sao có thể quản được An Thần Vũ, chỉ cần anh chơi cho thoải mái không đến ăn hiếp cô, đã là chuyện cực kì may mắn.
An Thần Vũ luôn luôn làm theo ý mình, phụ nữ yêu thương nhung nhớ anh rất nhiều,nhưng người tinh mắt đều nhìn ra anh gặp dịp thì chơi, chứ không để mấy ai ở trong lòng. Ai không biết lại muốn vuốt mông ngựa lén lút tặng cho anh nhân sâm Vương Hòa trăm tuổi cùng một ít dược liệu quý báu, bảo rằng đừng lo gì về nỗi niềm khó nói, có thứ này thái giám cũng có thể có đêm mất hồn.
Đương nhiên cái người vuốt mông ngựa này kết cục thật thảm, với đàn ông mà nói, bị hoài nghi "không được" là chuyện cực kì nhục nhã.
Thực ra anh cũng có nỗi chật vật, thỉnh thoảng cãi nhau với Bùi Nhiên, từ lần say rượu làm cô bị thương, anh cũng không tự nhiên chạm vào cô nữa, mỗi lần vừa đến thời điểm mấu chốt cô đều sợ đến mức khóc, đây là giới hạn của cô rồi, anh cũng không khách khí nể mặt, bên ngoài tôi không thiếu phụ nữ hầu hạ, tôi nuôi cô là để giữ thể diện trong nhà.
Lời nói nặng không ít, khi cơn tức của anh cực lớn, Bùi Nhiên càng thêm im lặng,trong thâm tâm cô vẫn sợ đau, bị anh miễn cưỡng ấn lên giường, sau khóc trộm trong phòng tắm.
Anh vô cùng tức giận, giận nhất là chính mình còn ngây thơ vì cô không chạm vào người đàn bà khác, đến nước này liền theo lệ cũ đi ra ngoài chơi, về nhà muộn trên người còn mang theo mùi nước hoa phụ nữ cũng không quan tâm, chính là muốn cô biết, cô không quý trọng anh còn có người khác quý trọng anh, không cần cô nữa!
Bùi Nhiên cũng biết việc anh làm, nhưng không nói gì, bởi cô không có chút ảo tưởng tốt đẹp về cuộc hôn nhân này, An Thần Vũ có thể duy trì không đánh cô, cô đã rất hài lòng. Cô hàng ngày đi học, về nhà, thỉnh thoảng cùng với bạn bè ăn bữa cơm,phần lớn thời gian dùng để vẽ tranh, cuộc sống rất quy củ, cuối kì còn nhận được một số tiền học bổng khá lớn. Đem chỗ tiền này với tiền lương gửi vào ngân hàng, trừ khoản ăn uống trong nhà, cô sẽ không hoang tiền của An Thần Vũ như anh muốn.
Thời gian trôi qua như nước, sẽ không trở lại.
Kết hôn đã hai năm, hai người vẫn không tính chuyện sinh con, ai ai cũng bắt đầu thấy kì lạ, lại còn chưa li hôn?
Phương Mặc cũng đã rời xa cô hai năm rồi, hai năm nay cô chưa hề đổi số điện thoại,trong tiềm thức cô vẫn nghĩ, có một ngày anh trai nhớ đến cô, sẽ gọi điện thoại tới....
Bởi An Thần Vũ thích xem bản tin kinh tế tài chính, Bùi Nhiên vô tình cũng bắt chước xem, tuy rằng khi cảm thấy nhàm chán mới xem, nhưng vẫn cảm thấy hứng thú, phần lớn vấn đề cô đều không hiểu, nhưng cô thích nghe một chút tin tức Bát Quái,nghe tivi tán dương công ty lớn nào đó lại có hướng phát triển mới hoặc nhân tài trẻ tuổi nào đó vừa nổi danh.
Người dẫn chương trình đầu hói đúng giờ bắt đầu cuộc nói chuyện, gần đây thị trường phố Wall dậy sóng, ông chủ là một người trung niên mập mạp, vui vẻ chấp nhận phỏng vấn, lộ ra chút đắc ý.
Vài năm trước ông mua một công ty tin tức với giá thấp, khi đó lợi nhuận tương lai của nó không cao như hiện giờ, sau đó lại nghe một thanh niên trẻ tuổi đề nghị,ông chấp nhận áp lực lợi nhuận thấp mua hai công ty lớn hơn, giá còn rẻ hơn giá trị thực của một công ty, nhiều người cho rằng ông bị điên, đập tiền vào lĩnh vực rất ít được quan tâm này. Chỉ có điều hiện nay kĩ thuật số bùng nổ đã trở thành xu thế tất yếu. Thị trường chứng khoán lên cao, lợi nhuận sôi sục, làm cho ngành nghề vốn ít được chú ý vào thế bất phàm, nóng hừng hực, có thể đoán được ông chủ mập kia buôn bán lãi tới mức nào!
Từ ảnh hưởng của xu thế ấy, ông chủ lại một lần nữa nghe lời đề nghị của quân sư,liên tục mua thêm hai công ty tầm trung nữa, thành công thu hút sự chú ý của bên ngoài, tình huống như thế không chọc người khác đỏ mắt mới là lạ!
Khi bên ngoài hỏi ông chủ người ông ưu ái là thần thánh phương nào, ông nở một nụ cười, chỉ nói cậu ta còn đang đi học, sau này nhất định trở thành chuyên gia phân tích và nhận định xuất sắc trên thế giới. Người dẫn chương trình bỗng ồ lên, cười nói chuyên gia phân tích tầm quốc tế cũng không dễ tìm như vậy, hiện nay có tổng cộng không đến hai trăm danh nhân.
Ông chủ béo cũng không phản bác, tiếp theo lại là một chuỗi quảng cáo, Bùi Nhiên cảm thấy thật tẻ nhạt, vừa định tắt tivi, một chút hình ảnh hấp dẫn thoáng hiện trong mắt Bùi Nhiên, duy trì hai mươi giây thì trôi qua, cô dụi dụi mắt, khó tin mở to con ngươi, đáng tiếc hình ảnh cũng không thể quay lại nữa.
Cảnh lúc ấy là thế nào, sảnh giao dịch lớn như vậy, dòng người đông nghịt, mấy trăm máy ảnh và phóng viên chen chúc vây lấy một ông trùm trong thương giới, có một người trẻ tuổi đứng trong góc không hề chớp mắt, làn da trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn,ánh mắt lạnh lùng trong trẻo không biểu hiện gì, giống như mình mới là quân vương thật sự, còn chưa kịp nhìn rõ đã biến mất...
Có cái gì trong ngực sắp nhảy ra, Bùi Nhiên thật lâu không nói nên lời, anh,không, ngắn ngủn vài giây, cũng không phải đặc tả, cô không thể xác định đó có phải anh trai hay không...
.......
Giữa giờ chiều An Thần Vũ gọi điện cho Bùi Nhiên, nói rằng anh biết hôm nay cô không phải đi học, nhớ tan tầm sớm một chút, ở nhà thành thành thật thật nấu cơm tối.
Cô cũng không muốn đi đâu, bên ngoài quá nóng, chỉ muốn ngồi ở nhà bật điều hòa.
Trong tủ lạnh còn có ít canh gà hầm, bỏ chút mì vào là đủ An Thần Vũ ăn, ai ngờ bà An không nản lòng lại gọi điện thoại tới nữa, bà vừa mở miệng là hỏi về An Thần Vũ, oán trách Bùi Nhiên nhõng nhẽo yếu ớt, hại An Thần Vũ trước nay đều ôn hòa với bà, biết được Bùi Nhiên chỉ dùng canh gà ứng phó con trai mình, nhất thời nghẹn ngào, cuối cùng cũng bất chấp hình tượng hiền hòa, trách cứ Bùi Nhiên,nói con trai bà từ trước tới nay chưa từng phải khổ như thế, lại mắng Bùi Nhiên là đứa con lớn lên không được mẹ dạy dỗ, phá hủy tình cảm thật vất vả bồi đắp của hai mẹ con. Cuối cùng bà nói, Bùi nhiên, đến khi li hôn nhớ tìm cái mai rùa mà trốn, nếu không chết thế nào cũng đừng có trách người khác.
Bùi Nhiên cười lạnh đưa đẩy, bà An yêu quý nhất chính là An Thần Vũ, trên đời này cũng chỉ có An Thần Vũ có thể kích thích bà, hiện tại cũng nên hưởng thụ một ít kết cục bị người mình quan tâm nhất hờ hững lạnh nhạt.
Không chọc tức được kẻ đối địch, chính bản thân lại nổi giận trước, bà An nuốt không trôi cơn túc này, bà cười lạnh, hóa ra Bùi Nhiên đã sớm hoài nghi chuyện Phương Mặc rời đi là bà ra tay, đến giờ vẫn oán hận bà đây mà! Nếu Phương Mặc là điểm yếu của Bùi Nhiên, vậy quả nên lợi dụng một chút, kích động đứa con gái nghèo không biết phân biệt này!
Bà An chỉnh đốn lại cảm xúc, cắn răng nói, biết vì sao anh trai cô bỏ đi không?
Tiếp theo, bà dương dương tự đắc đem hết tình tiết hôm đó kể lại một lượt, An Thần Vũ quả nhiên giống tính bà, bản thân mình không vui, đừng hòng để yên cho người khác.
Bà nói cho Bùi Nhiên, Phương Mặc cầm từng cái kết quả kiểm tra thân thể của cô nhìn mấy lần, lúc ấy mới biết cô là cái dạng phụ nữ gì.
Hai anh em nhà cô trời sinh phận hèn, là nhà họ An chúng tôi để mắt các cô cậu, mới cho các người một con đường tốt nhất để đi. Tôi nghe nói thằng nhóc kia còn đừa bỡn tình cảm của Tiếu Đằng Tĩnh, các người rõ là độc ác giống nhau ghê đó, ỷ vào khuôn mặt có tí hấp dẫn, nơi nơi dụ dỗ người trong giới thượng lưu.
Đồ nghiệt chủng không cha không mẹ, mày phá hoại gia đình người khác, không chết tử tế được!
Nghe đối phương chửi mắng lưu loát, từ quý phu nhân sang trọng hóa thành người đàn bà chanh chua đầu đường, nụ cười nhạt trên môi Bùi Nhiên không hề thay đổi: "Tôi không cha không mẹ lại không có giáo dục,để bà phải chê cười! Thế nhưng sỉ nhục cha mẹ người khác bà cũng không thấy cao quý chỗ nào, nếu không cũng không mang con ra ngoài yêu đương vụng trộm, bị thất lạc cũng không biết!"
Ầm,âm lượng của điện thoại rất lớn, truyền đến cực rõ tiếng bình hoa bị ném phía bên kia, bà An run rẩy, hơi thở cũng bắt đầu bất ổn, một lúc sau mới nghe kẽ răng bà rít lên: "Mày, mày, mày nói cái gì....Con khốn nạn này!"
"Đúng, tôi chính là con khốn nạn,chỉ có điều có khốn nạn cũng không khốn nạn bằng nhà họ An các người, con trai bà cưỡng bức tôi! Còn bà, đi ra ngoài ngoại tình!" Bùi Nhiên vẫn cười, khóe mắt lại cuồn cuộn từng giọt từng giọt lệ.
Ba!
Một cái tát cực kêu vang lên, điện thoại bay một vòng ra ngoài, Bùi Nhiên không biết gì nữa, chỉ cảm giác trên mặt rát buốt, khi hồi thần lại bỗng phát hiện mình đang nằm trên sàn nhà, cả người An Thần Vũ run run đứng ở đó, sắc mặt tái nhợt.
Anh muốn cho cô một niềm vui bất ngờ, vì thế đã về sớm. Vừa vào cửa chợt nghe thấy tiếng cô và mẹ anh cãi nhau, anh cố ý đi tới gây tiếng động cũng không hề phát hiện.
Mẹ mắng cô rất nhiều câu khó nghe, làm cho An Thần Vũ vô cùng tức giận, vốn muốn thay cô nói mấy câu, ai ngờ lại nghe Bùi Nhiên thốt ra những lời trào phúng trắng trợn đối với chuyện cấm kị sâu nhất của hai mẹ con, cô đã động vào vết thương yếu ớt nhất trong lòng anh! Giây phút ấy, phẫn uất tràn ngập đầu óc. Câu kia của Bùi Nhiên: "Con trai bà cưỡng bức tôi" lại là một trái bom không hề báo trước, hóa ra......Cô mãi mãi không quên được chuyện này, cho dù anh lấy lòng cô như thế nào.....
Bởi vì Phương Mặc đúng không?
Đã tm* hai năm (*: con mẹ nó) , trong lòng còn đang nhớ người đàn ông khác!
Cô lừa anh!
"Xin lỗi." Anh đơn giản thốt ra hai chữ.
Một tay Bùi Nhiên đỡ lấy bên má sưng đỏ, mơ màng, ngước đôi mắt trống rỗng nhìn anh, khóe miệng hơi nhếch lên: "Là bà ấy mắng em trước....."
Chuyện tình yêu của bà An là Bùi Nhiên vô tình nghe được, lúc ấy An Thần Vũ đứng ở hành lang hổn hển cãi nhau với bà.
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng khóc trầm trầm của bà An, bà mất hết tư thế vừa nãy, chỉ còn giọng nức nở: "Thần Vũ, mẹ xin lỗi con, xin lỗi con...."
Sau đó dập máy.
An Thần Vũ cảm giác bàn tay đánh Bùi Nhiên đang run rẩy, lạnh đến thấu xương.
"Bùi Nhiên, ai cho phép em nói như vậy hả?" Ánh mắt anh lộ vẻ hung tợn, ngực lại cực kỳ đau đớn,anh không hề muốn đánh cô, nhưng cô lại luôn có bản lĩnh làm người khác nổi điên!
Khi An Thần Vũ túm lấy cổ áo cô, Bùi Nhiên nhấc điện thoại lên, cười nói: "Xin lỗi An phu nhân, ngài không phải đã biết con là loại vô giáo dục sao, cũng đừng so đo với đứa bại hoại như con, con nhàn rỗi không có việc gì thích kiếm chuyện, nói bừa tổn thương người khác."
Cô chỉ vào điện thoại, ánh mắt lướt qua bàn tay anh đang nắm cổ áo của mình, lại bình tĩnh dừng trên mặt anh: "Em nói xin lỗi."
Tay An Thần Vũ nới lỏng. Anh kinh ngạc lùi từng bước về phía sau, khóe miệng Bùi Nhiên có tơ máu trào ra, đôi mắt đen láy của cô giống như hai thanh đao cắm vào ngực anh....
Anh giơ tay định lau vết máu trên miệng cô, Bùi Nhiên theo bản năng nâng tay lên,nghĩ rằng anh còn muốn động thủ.
Dã thú bị thương chỉ càng thêm phẫn nộ, anh nghĩ đày đọa cô, lại thương cô quá,anh không còn biết phải biểu đạt như thế nào, từ một cao thủ tình trường biến thành ngu ngốc cái gì cũng không hiểu, cho nên càng làm ra chuyện không bằng cầm thú.
Bùi Nhiên cúi đầu buồn bã rên, ngơ ngác nhìn cửa sổ rộng lớn sát đất, bầu trời tối tăm, dày đặc sao, phố mới lên đèn, làm cho động tác nam nữ nguyên thủy và xấu xí phản chiếu trên thủy tinh chỉ như một hạt bụi nhỏ không dấu vết.
Làn da cổ mịn màng truyền đến cơn đau râm ran, An Thần Vũ giống quỷ hút máu gặm, cắn,cô nhẹ nhàng thở hổn hển, mái tóc đen che đi bên má sưng đỏ, hai chân bất lực không khỏi cuộn lên, lạnh run...
Lúc anh phẫn nộ, sẽ biến đổi phương pháp tra tấn cô, bắt cô làm ra động tác hạ lưu để anh thưởng thức.
Tư thế nhục nhã làm cô cảm thấy có phần hơi đau, không chịu được bò về phía trước vài cái, lại bị anh im hơi lặng tiếng kéo về, anh kinh ngạc nhìn má cô sưng phồng,đột ngột tắt đèn, trong bóng tối từng ngụm từng ngụm ăn luôn.
Có thể là vì bị cái tát của anh làm cho hoảng sợ, Bùi Nhiên im lặng chịu đựng, chẳng hề phản kháng, tiếng rên rỉ buồn bã mắc nghẹn trong cổ họng, không nhúc nhích mặc cho anh đùa bỡn.
Hôm sau, mở mắt ra đã là giữa trưa, Bùi Nhiên bò xuống khỏi giường, khập khiễng lê vào phòng tắm, theo thói quen gột rửa sạch sẽ, bôi thuốc.
Lấy sữa trong tủ lạnh, nướng hai lát bánh mì giải quyết bữa sáng.
Ngẩn ngơ ngồi hồi lâu trên chiếc ghế ngoài ban công, cô mới mở giá vẽ ra, ôn tập như hàng ngày, mỗi nét bút đều rất cẩn thận.
Yến Vi Khanh nói cô còn nợ anh một bữa cơm, quấn lấy kêu cô bù lại. Bùi Nhiên cố gắng làm cho giọng nói của mình thật bình thường, bảo mấy ngày nay bận rộn quá, hôm nào đó nhất định mời anh. Đối phương cứ quấn chặt lấy, Bùi Nhiên không có biết làm sao, đã nói hôm nào lại mời anh, giờ bề bộn nhiều việc, không có cách nào ra khỏi nhà.
Dường như Yến Vi Khanh nhận ra điều gì đó, bỗng ngừng lại một chút, dùng giọng nói vô cùng nhẹ nhàng mà hấp dẫn hỏi: "Có phải lại bị thương không?"
"Không, chẳng lẽ anh lại mong em gặp chuyện xui hay sao chứ!" Bùi Nhiên cười rất thản nhiên,đáng tiếc Yến Vi Khanh không nhìn thấy cô đầm đìa nước mắt: "Không thèm nghe anh nói nữa, em rất bận, lần sau gặp." Hoảng hốt chạy bừa cúp điện thoại.
Vừa giống như dã thú tổn thương cô xong, An Thần Vũ có chút nghĩ mà sợ, đôi khi anh tự hỏi, đây phải chăng là báo ứng? Bùi Nhiên từng nguyền rủa anh, nói anh sẽ gặp phải báo ứng, cho nên anh hiện tại thật sự gặp quả báo, thống khổ.
Chưa bao giờ sợ hãi đến vậy, anh không dám nhìn vẻ tái nhợt của cô khi tỉnh lại,càng không dám nhìn thân thể cô vết thương chồng chất, anh chạy trốn suốt đêm,nửa tháng cũng không về nhà.
Vài học sinh yêu thích thiên nhiên tổ chức lên núi ngắm cảnh thôn dã, chọn địa điểm ở khu bảo tồn sinh thái thành phố T, trong đó có vài nơi cho phép du khách tự do dạo chơi, còn trang bị lều trại, công cụ hạ trại. Nói thẳng ra thì đây cũng không hẳn là ngắm cảnh thôn quê, mọi người tổ chức cả cắm trại và cơm nước.
Lớp trưởng Tần Lâm gọi điện cho Bùi Nhiên vừa cười vừa bổ sung một câu: "Nhớ mang theo người thân cậu nhé, tập thể lớp mong mỗi bạn nữ đều có người đi cùng. Đi dã ngoại cũng có thể có ít nhiều bất trắc, có bạn nam bên cạnh thì an toàn hơn."
Bùi Nhiên không sống ở trong trường, lại không phải là người bản địa, vài người bạn cùng lớp hay qua lại đoán cô ở chung với bạn trai, dù vậy cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, cô không muốn nói, người khác cũng không nên hỏi nhiều, nhân cơ hội này tiện thể để mọi người biết về bạn trai của cô, xem có đẹp trai hay không, cũng để cho mấy anh chàng có ý theo đuổi Bùi Nhiên chuẩn bị tâm lí.
Bùi Nhiên muốn từ chối, lại nhớ ra mình luôn cự tuyệt hoạt động tập thể, cứ tiếp tục như vậy sẽ trở thành người quái gở. Không muốn mình lạc lõng, cô miễn cưỡng đồng ý, nhưng không hề nhắc đến chuyện bạn trai.
Tuy bây giờ là mùa hè nhưng địa điểm cắm trại có non có nước, cành lá rậm rạp, gió mát vi vu, không sợ bị cảm nắng.
Bùi Nhiên ở nhà đơn giản sắp xếp hành lí, ba lô không có một cái nào không phải hàng hiệu, cô sợ bị người ta nhìn với ánh mắt khác thường, đành phải vào phòng chứa đồ lục lọi một lúc lâu, cuối cùng tìm thấy một chiếc túi du lịch cũ màu hồng nhạt. Hai năm rồi, từ khi cô mang nó vào cái nhà này thì nhét vào một xó, không nỡ vứt đi, nhưng cũng chẳng muốn nhìn, tại sao hôm nay lại lục ra chứ...
Túi này là anh trai mua, thật ra đồ anh trai mua cô còn giữ không nhiều, chỉ có một cái áo khoác mùa đông, với cái túi này. Cô đột nhiên nhớ tới từ bãi bể nương dâu* (*nguyên văn: thương hải tang điền,chỉ sự đổi thay của thế sự, cuộc đời), không kiềm nổi chạy vào phòng khách bật tivi lên, chuyển đến bản tin kinh tế tài chính, nhưng không phát lại bản tin người dẫn chương trình đầu hói phỏng vấn ngày đó, cô lên mạng tìm hoài,cũng không tìm được vài giây hình ảnh ngắn ngủi ấy.
Cô ôm chiếc túi cũ màu hồng, đứng mãi, đứng đến khi chương trình dài dòng đó chấm dứt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro