Chương 40: Ghen tuông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi anh đang đau đớn tựa giãy dụa trong lửa, em lại cười như gió xuân với người đàn ông khác, vì em anh sống không bằng chết, anh sao có thể bỏ qua cho em? Bùi Nhiên, anh phải chịu nỗi dày vò này, thế nên em cũng đừng mong sẽ được sống thoải mái - An Thần Vũ.
Tối hôm đó Yến Vi Khanh lái xe đưa Bùi Nhiên về nhà, chỉ một lúc sau An Thần Vũ cũng về tới nơi, Bùi Nhiên không nghĩ anh sẽ trở về sớm như vậy.
Dường như An Thần Vũ muốn tìm Bùi Nhiên nói chuyện, cô đã lên giường ngủ, ngày mai còn phải đi học. Tuy nhiên anh vẫn đến bên tai cô nói mấy câu.
Anh nói Văn Đình lần này muốn công khai giới thiệu là bạn gái cháu ngoại của Văn Hải, không nghĩ tới sẽ trở thành trờ cười của cả bữa tiệc,anh vì phải nể mặt Văn Hải nên cũng tiện đuổi theo nói hai câu, không có chuyện gì khác, Văn Đình sẽ kết hôn, không còn quan hệ gì với anh nữa.
Sau đó, anh mới hờn dỗi nói ra điều muốn nói nhất: đừng đi lại quá thân mật với Yến Vi Khanh.
Một Phương Mặc đã trở thành nỗi ám ảnh khó quên của An Thần Vũ, nay không biết từ đâu ra một Yến Vi Khanh, anh thậm chí không biết Bùi Nhiên cảm thấy thế nào, nhưng trực giác của đàn ông có đôi khi cũng rất sâu sắc,anh không thích Yến Vi Khanh, con người này có vẻ tốt tính, trên bữa tiệc khéo léo lái hướng chú ý của mọi người, hơn nữa lại luôn tỏ ra đáng mến, sợ rằng Bùi Nhiên sẽ có chút mê muội, dù sao cô mới mười chín, đúng là thời kỳ ưa thích hoàng tử trẻ tuổi, hừ, anh không phải là bạch mã hoàng tử sao, cũng chẳng thấy cô si mê gì!
Trong nháy mắt, giai đoạn hai của khóa học đã tới, kết quả của Bùi Nhiên tiến bộ vượt bậc, làm cho giáo sư liên tục líu lưỡi, khen cô có khả năng sáng tạo thiên phú.Bùi Nhiên cũng không phủ nhận, cô học vẽ chuyên nghiệp vì công việc quảng cáo.Cô hi vọng sau khi tốt nghiệp có thể được nhận vào một công ty lớn, làm nhân viên trong văn phòng cao chót vót.
Đương nhiên, học vẽ còn có một nguyên nhân, đây là bí mật trong lòng Bùi Nhiên.
Ánh sáng mặt trời rọi vào phòng vẽ tranh, bên ngoài chim hót ríu rít, người bên trong ơ hờ chỉ như đóa hoa cúc. Ngón tay mảnh khảnh của cô cầm một chiếc bút chì, bỗng ngừng lại một chỗ, đầu bút quanh quẩn ở ánh mắt người trong tranh, rất lâu không rời đi, nhớ mang máng khi Phương Mặc nhíu mày sẽ tạo thành chữ 'Xuyên' đặc trưng của người con trai.
Yến Vi Khanh chợt không muốn quấy rầy cô trong lúc này, ánh mắt lưu luyến chân thành dừng ở cổ tay xanh xao, trắng nõn của Bùi Nhiên, ánh mặt trời chiếu qua làm da thịt như trở nên trong suốt,lờ mờ thấy được những mạch máu xanh, giống như có thể nghe thấy tiếng máu chảy rì rầm ở bên trong, cổ tay trắng mịn còn đeo chiếc vòng tay bằng vỏ dừa anh tặng, thứ đồ chơi vỉa hè rẻ tiền, không nghĩ một thiếu phu nhân lại cự tuyệt vàng bạc châu báu, chỉ mang độc mỗi thứ này.
"Người đàn ông này là ai, không đẹp trai bằng anh đúng không?" Từ phía sau, Yến Vi Khanh bỗng bước ra, Bùi Nhiên sợ tới mức suýt nữa làm rơi chiếc bút chì trong tay, theo bản năng định khép lại giá vẽ.
Yến Vi Khanh cười hì hì đưa tay qua đầu, trông rất dịu dàng nhưng cũng đủ để ngăn cản Bùi Nhiên, anh cầm lấy bức chân dung còn dang dở một cách rất tự nhiên, nói ríu rít: "Đây chắc không phải là người trong mộng của em đó chứ, cũng đẹp trai, sao lại không vẽ tranh về anh, anh xuất sắc hơn nhiều."
Bùi Nhiên không phủ nhận, bởi trong tiềm thức cô tín nhiệm Yến Vi Khanh không khác Quyên Tử, anh sẽ không giống An Thần Vũ, vì cô nhớ về Phương Mặc mà giận giữ,thậm chí còn hành hạ cô. Ánh mắt trở nên thất thần, cô nhìn dung nhan tuấn tú y chang của Yến Vi Khanh, trong lòng khẽ động, bỗng thốt ra: "Anh ấy là Phương Mặc, rất tốt với em......"
Không nghĩ Bùi Nhiên sẽ mở lòng với mình, Yến Vi Khanh thấy ấm áp quá, anh muốn trở thành người được nghe Bùi Nhiên dốc bầu tâm sự, việc này thể hiện cô đã vô cùng tin tưởng anh.
"Anh không phải là bác sĩ tâm lý sao, liệu có thể thôi miên, giúp em một điều." Cô cười nói, lại lấy một cái ghế ở góc phòng, nhẹ nhàng đặt ở trước mặt Yến Vi Khanh, ý bảo anh ngồi xuống.
"Giúp em gặp được người đó trong mơ sao?" Yến Vi Khanh vốn hay nói giỡn, trong lòng có hơi mâu thuẫn, tuy vậy vẫn giữ thái độ bình thản.
"Không, giúp em quên anh ấy." Câu trả lời của cô ngoài dự đoán.
"Đã yêu đến mức ước gì có thể quên đi, còn muốn dùng phương pháp nào được?" Một tay anh chống cằm,vẻ mặt khôi phục sự chuyên nghiệp.
"Làm sao anh biết em yêu người đó?"
"Ánh mắt. Chỉ cần hiểu được bí mật từ ánh mắt, trái tim con người sẽ hiển hiện ngay trước mặt."
Cô không thừa nhận cũng không phủ nhận, vuốt chiếc bút chì trong tay, cười như không có chuyện gì: "Anh ấy sẽ không trở về, dù có trở về cũng không để ý tới em nữa, ha ha"
"Nếu đã yêu người khác, vì sao còn kết hôn với An Thần Vũ?"
"Kết hôn..." Nụ cười bỗng ngưng bặt, cô mơ màng lẩm bẩm, đôi mắt mê người của nai con nhìn thật sâu vào đáy mắt Yến Vi Khanh, trong suốt, làm cho con tim anh ngứa ngáy,cô hỏi:
"Anh nói xem, người chưa từng trải qua khổ sở, liệu có tư cách nói cứng không?"
"Không có tư cách."
"Thế giới này, có rất nhiều việc,không phải mình ao ước là có thể thỏa mãn, không phải mình không muốn thì nó sẽ buông tha. Ví dụ như mình phẫn nộ mà chống trả đột nhiên phát hiện đánh không lại người ta, khi mình nghĩ hết cách nhờ cậy người quen mới biết chỉ có tiền bạc và quyền lực họ mới nể mặt. Cuối cùng chỉ còn biết trách móc, nhưng cho dù trách đến khản giọng cũng không ai quan tâm, em nghĩ mình chỉ còn cách im lặng, từ từ bồi đắp chính mình, từng bước từng bước một."
"Em nói rất đúng, cũng rất lý trí.Thật ra anh cũng như vậy, có rất nhiều chuyện anh không thích nhưng cũng không có cách nào chống trả được, tuy vậy anh tin chắc chỉ cần mình giữ vững lập trường,một ngày nào đó có thể phản kháng thành công." Anh giơ nắm tay lên như ra uy.
"Em cũng tin như thế." Cô học điệu bộ của anh giơ nắm tay nhỏ lên cao, Yến Vi Khanh lập tức huých nhẹ vào cô, rất thân thiết. Hai người nhìn nhau cười.
Quyên Tử đối với cô là hồng nhan tri kỷ, Yến Vi Khanh chính là lam nhan tri kỷ.
Chưa từng có một cô gái nào nói chuyện khiến Yến Vi Khanh thỏa mái đến thế, Bùi Nhiên làm cho anh cảm thấy anh đã đến gần thế giới của cô, cô sẵn sàng mở lòng với anh, coi anh như người trong nhà.
"Đi, em mời anh ăn cơm." Xem ra cũng sắp tới bữa trưa, Bùi Nhiên nhìn người đang cười rộ thật đẹp giống Lí Hoằng Cơ, bèn chọc ghẹo:
"Không phải anh lại sợ em trốn đó chứ, chạy đến trường đúng giờ thế."
"Ừ, anh sợ em đi mất, em cứ như vật thể không xác định ấy, thật nhanh lọt vào tầm mắt người ta, không đợi anh điều chỉnh tiêu cự, giữ lấy em, em đã lại chạy, hại anh bỏ lỡ cơ hội cực tốt..." Anh nửa thật nửa đùa trêu cô.
"Vốn định chọc anh một tí, ai ngờ bị anh chọc lại."
Yến Vi Khanh mang vẻ ngoài của phương Đông, nhưng mũi cao và thẳng, đôi mắt thâm trầm quyến rũ không giống người châu Á. Đặc biệt nhất là ánh mắt biết cười ấy mang màu xanh lục, Bùi Nhiên khẳng định anh là con lai.
"Ánh mắt của anh thật đặc biệt, em còn chưa từng nhìn thấy của ai có màu xanh lục."
"Đây là di truyền từ bà nội anh, bà cho anh một phần tư dòng máu nước Ý."
"Ờ, vậy là anh mang huyết thống của hai đất nước, quả nhiên thừa kế gien tốt."
"Không, là ba nước, ông nội anh mang dòng máu thuần túy Tây Ban Nha, ha ha, có lẽ anh giống mẹ nhiều hơn, mẹ anh lớn lên ở thành phố T, sau bị cha anh bắt cóc." Anh vốn ít nhiều chú ý tới thân thế của mình, song vẫn sẵn lòng thổ lộ đôi chút với Bùi Nhiên.
"Mang gien tốt của ba nước, bảo sao mà cái gì anh cũng biết. Anh còn am hiểu những gì mà chưa nói em biết không?" Cô vô cùng ngạc nhiên.
Yến Vi Khanh nghiêm túc nghĩ nghĩ: "Trên cơ bản có gì anh đều khoe trước mặt em rồi, còn vi tính và Piano, gần đây nghĩ học thêm luật sư chơi nữa."
"Máy tính thì không nói, giờ mọi người đều biết."
"Nếu anh bảo anh là hacker em tin không?" Vẻ mặt anh lại bắt đầu không đứng đắn.
"Không tin." Chẳng lẽ anh chính là thần sao.
Yến Vi Khanh tiếc nuối nhún vai.
Lần này, để tránh Yến Vi Khanh kêu cô hẹp hòi, Bùi Nhiên chọn một nhà hàng rất được,các món ăn đều nhẹ nhàng ngon mắt.
Hai người vô cùng ăn ý khi chọn chỗ ngồi gần tường thủy tinh, hết sức hưởng thụ cảm giác vừa nhâm nhi đồ ăn ngon vừa thưởng thức phong cảnh với người bạn tâm giao,ngắm nhìn bầu trời nắng ấm chan hòa.
Thừa lúc đợi thức ăn được mang lên, Bùi Nhiên thuận miệng hỏi: "Dạo gần đây anh đã trả hết nợ chưa?"
"Tạm thời trả hết rồi, nếu không làm sao có thời giờ tán gái." Câu sau của anh rất nhỏ,thế nên Bùi Nhiên không hề nghe được.
Hai người trước tiên ăn một bát súp, rồi dần dần từng món từng món, giống như bạnbè lâu năm, không có gì xa lạ.
"Cha mẹ em đều ở thành phố T à?" Anh thuận miệng cũng hỏi vài câu.
"Đã qua đời cả rồi." Thật ra người cha chạy trốn với hồ ly tinh kia sống hay chết cô cũng không rõ,dù sao từ lúc ra khỏi bụng mẹ đến giờ chưa từng được nhìn thấy.
"Xin lỗi, anh không nên hỏi chuyện này."
"Không sao đâu, anh thấy em có gì buồn sao? Em từ lâu đã không để ý." Tâm tình của Bùi Nhiên một chút cũng không ảnh hưởng. Cho dù anh trai đi rồi, nhưng mình vẫn còn có bạn bè, vẫn phải sống tiếp như thường, giống như Yến Vi Khanh đã từng nói với cô,nhìn hồ ngọc lục bảo kia, thấy mình rất may mắn khi còn được sống.
Chung quy sẽ có một ngày, mình sẽ phá được lồng giam.
"Anh mau học lấy bằng luật sư đi, bằng đẹp vào, em nhờ anh giúp em một vụ kiện." Cô ăn một miếng cà tím.
"Em tin anh như vậy?" Yến Vi Khanh bỗng dừng đũa, thật sâu trong ánh mắt có vẻ như không dám tin, vô cùng xúc động.
"Em tin anh không hẳn là chuyện tốt,có thể sẽ hại anh. Anh sợ không?" Cô vẫn từ từ ăn, nhưng sự hoảng hốt thoáng qua ấy làm Yến Vi Khanh mơ hồ.
Yến Vi Khanh ngồi ngay ngắn lại, ánh mắt huy hoàng rạng rỡ, chăm chú nói: "Thật ra, anh vốn chỉ muốn học chơi, nhưng có câu này của em, anh sẽ làm chuyện này thật nghiêm túc."
Cô dừng chiếc đũa bên miệng, lông mày rủ xuống, nhưng không cự tuyệt: "Em sẽ chờ. Tuy nhiên bất cứ khi nào anh đều có thể đổi ý, vụ kiện mà em nói trước nay không có ai dám nhận."
Anh yên lặng, dùng ánh mắt biểu đạt tất cả, Bùi Nhiên hiểu được ý của anh, khóe miệng hơi giương lên, nở ra nụ cười chân thành từ lâu đã mất.
Thắng thua không sao cả, ít nhất cô cũng có thể thấy được có luật sư dám vì cô mà đứng ra...
"Xin lỗi, em có điện thoại." Bùi Nhiên lấy ra điện thoại đang reo không ngừng.Yến Vi Khanh cũng rất thoải mái, không vì tiếng chuông đánh vỡ bầu không khí mà mất vui.
"Em đang ở đâu, có rảnh không,chúng mình cùng đi ăn cơm." Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm trầm của An Thần Vũ.
"Không được rồi, em đang ăn cơm với bạn, đã ăn được một nửa."
"Vậy sao? Nam hay nữ?"
"Bạn chính là bạn, không phân biệt nam nữ. Thôi em cúp máy đây." Giọng nói của cô rất bình tĩnh, không ngần ngại nhấn nút tắt.
An Thần Vũ siết chặt điện thoại, ngón tay dùng sức nên trắng bệch.
"Rõ ràng vẻ ngoài độc lập kiên cường,vì sao đều khiến người khác không thể không muốn che chở cho em..." Yến Vi Khanh thì thào tự hỏi.
Bùi Nhiên cố gắng không đem hậu quả của việc đắc tội An Thần Vũ để ở trong lòng, cô vẫn cười cười với Yến vi Khanh.
Nhưng tự nhiên nhận ra điều gì không ổn, Yến Vi Khanh chậm rãi uống một ngụm nước,dùng đôi mắt mê hoặc lòng người nhìn cô, thản nhiên nói: "Lần trước bị ốm nghỉ học hai tuần là vì anh ta đúng không?"
Bùi Nhiên bỗng tái mặt, ánh mắt lại cực kỳ bình tĩnh: "Chuyện qua lâu rồi, đừng nhắc lại nữa, ăn cơm ăn cơm."
"Kết hôn cũng đã lâu, có phải anh ta thường xuyên đánh em không?" Rốt cuộc cũng thốt ra miệng rồi, anh không phải người lo chuyện bao đồng, nhưng lúc này lại rất quan tâm.
"Không có."
Thật sự anh chưa từng động tay đánh cô, nhưng anh hành hạ cô ở trên giường, một hôm say rượu, cũng đủ là lần dạy dỗ nhớ đời.
Cuộc sống vợ chồng là chủ đề khá nhạy cảm, tự trọng của Bùi Nhiên rất cao, Yến Vi Khanh nhìn thoáng qua là hiểu ngay, không cần hỏi nhiều. Anh là đàn ông, đương nhiên cũng biết chuyện Bùi Nhiên khó mở miệng là gì.
Yến Vi Khanh nhẹ nhàng xoay chiếc ly trong tay, đôi mắt rất sâu.
Không ngờ người phục vụ từ nãy không thấy đâu giờ vừa cười vừa nhẹ nhàng bước tới,bưng theo bát canh nóng hôi hổi, Bùi Nhiên vội nói:
"Chị ơi, chị nhầm rồi, chúng tôi không gọi món canh này."
"Vâng, vừa nãy có một anh đã tính tiền thay hai vị, đây là món anh ta thêm vào." Người phục vụ rất chuyên nghiệp xuất ra hóa đơn.
Yến Vi Khanh khó hiểu nhìn Bùi Nhiên, Bùi Nhiên cũng không biết chuyện gì ở đây.
Cô thử lấy đũa, hình như thấy một con rùa, non mềm, ngon, canh tỏa mùi thơm mát,lúc này người bán hàng lại vẻ mặt xin lỗi chạy tới đưa cho Bùi Nhiên một tờ giấy: "Thật xin lỗi, lúc nãy tôi quên đưa cho chị cái này, đây là anh kia nhắn lại cho chị".
Bùi Nhiên tò mò mở ra, sắc mặt hồi hộp biến đổi.
Bên trên là An Thần Vũ rồng bay phượng múa: đầu con rùa* này màu xanh đó (*: đây là một cách chơi chữ, ý chỉ người bị cắm sừng ).
An Thần Vũ khuôn mặt u ám, nghênh ngang lái xe đi, trong lòng là lạ.
Anh đã cố gắng thông cảm với cô, biết cô tâm không cam tình không muốn, nhưng anh nỗ lực ăn nói khép nép, làm những chuyện trước kia ngay cả bản thân mình cũng cảm thấy buồn cười, vậy mà Bùi Nhiên trước sau vẫn cự tuyệt gần gũi anh. Anh thương yêu, chiều chuộng, muốn cùng cô sống cuộc sống thân ái nồng nàn thì sai sao? Phải biết rằng anh cũng là đàn ông, mỗi ngày ngủ cùng cô, dày vò muốn chết, bởi vì kết cấu sinh lý, bởi vì anh yêu cô biết bao, bởi anh cũng muốn thử trung trinh đối với hôn nhân, cho nên nhịn không được mà muốn cô, đối với cô mà nói vẫn không khác nào cưỡng đoạt, anh không biết cuộc sống vợ chồng của mình làm sao vậy, vì sao tràn ngập khổ sở và rối rắm.
Bận rộn ở văn phòng cả một ngày, An Thần Vũ thử không thèm nghĩ đến cảnh Bùi Nhiên với Yến Vi Khanh ở chung một chỗ, bạn nam bạn nữ ăn cơm cùng nhau không có gì lạ,nhưng vì cái gì anh lại thấy không yên, đây là do đàn ông khi thấy con mồi của mình bị người khác ngấp nghé sinh ra gai mắt, bản năng khiến anh căm ghét Yến Vi Khanh. Lúc Bùi Nhiên đi cùng Đồng Đại Phong hay Tương Minh đều không khiến anh có cảm giác nguy hiểm như thế.
Tháng sau, tổng thanh tra khu vực miền bắc đến thị sát, anh hi vọng mau chóng thắng hạng mục đấu thầu, lấy cớ này bận đến trời tối, bởi anh phải dập tắt cơn giận mới về nhà gặp Bùi Nhiên, sợ chính mình lại không kiềm chế được.
Đúng lúc Lãnh Sở đưa tới một tập văn kiện, bị An Thần Vũ râu ria xồm xoàm dọa cho hoảng sợ, tưởng như gặp phải quỷ: "Nếu không phải cậu còn nhớ rõ mật khẩu két sắt, tớ nghĩ tớ gặp phải ma rồi! Không phải chứ,Thần Vũ, cậu cũng có lúc buồn như vậy, để tớ chụp một kiểu ảnh, cam đoan cậu còn hời hơn cả Obama, lợi nhuận bọn mình chia 5:5."
"Cậu chết đi." An Thần Vũ mệt mỏi dựa vào bàn làm việc.
"Này này, Thần Vũ, cậu còn tiếp tục suy sụp như vậy thì xong luôn đó."
"Tớ hối hận lắm."
"Cậu cuối cùng cũng biết hối hận,giờ còn kịp, đưa cho cô nàng một khoản tiền, ly hôn đi."
"Tớ không phải hối hận chuyện kết hôn, tớ hối hận làm sao hồi đó bị ma ám, đem cái bình hỏng đó đổi con mồi với Hàn Việt...Tặng luôn cho nó mới đúng..."
"Aizz, cho nên mới nói ngang ngược sẽ có báo ứng, à không, ý của tớ là bây giờ cậu sửa vẫn kịp..." Bị An Thần Vũ đảo ánh nhìn lạnh ngắt qua, Lãnh Sở thức thời ngậm miệng, hiện nay sư tử đang trong giai đoạn cực kỳ nóng nảy.
"Đôi khi tớ chỉ muốn bóp chết cô ấy luôn đi! Cậu nói xem, có phải sở trường của cô ấy là hãm hại tớ, đúng không,chào đón nồng nhiệt rồi sau mới đem tớ đùa giỡn như chong chóng?"
Đối với một An Thần Vũ chán nản đến mức này, Lãnh Sở nhún vai im lặng: Cậu bị ảo giác mất rồi.
"Thần Vũ, tớ cảm thấy Bùi Nhiên không phải là người cũng một thế giới với chúng ta, thế giới của chúng ta không dung nạp người không hợp như vậy, ở đây chẳng thiếu người đẹp, cậu muốn kiểu nào mà không có, tại sao cứ nhất định phải là cô ấy? Cậu phải hiểu rằng, tự nhiên đã chia ra hai loài, một ăn thịt một ăn cỏ, không phải ngươi chết thì ta không thể sống, không nên hợp lại, trừ phi một bên sẵn sàng thay đổi thói quen ăn uống của họ, đương nhiên kết cục cũng không quá lạc quan, hoặc là đột biến gien, hoặc là đói chết."
Thế nhưng An Thần Vũ chỉ muốn Bùi Nhiên, mặc cho cô ở thế giới nào cũng muốn có được.
Đẩy cửa ra ước chừng mười giờ, cả phòng có mùi gì là lạ, An Thần Vũ bịt chặt mũi, lớn tiếng gọi Bùi Nhiên, cái gì vậy!
Cô mặc tạp dề đi ra từ phòng bếp, trong tay bưng một cái bát.
"An phu nhân gửi cho em một ít thuốc,để em đun uống." Cô cột tóc đuôi ngựa khá lỏng, vài sợi rủ hai bên má, lòng An Thần Vũ ngứa ngáy.
Đem bọc thuốc để trên bàn uống nước cất vào phòng chứa đồ, cô bưng bát thuốc đen tuyền có vẻ khó uống, cũng không kêu ca gì.
Chẳng buồn nói, An Thần Vũ ngồi bên cạnh Bùi Nhiên, hơi giương đôi mắt đen như nước sơn:
"Không muốn uống thì đừng uống, mấy thứ đồ ngổn ngang này nhìn đã khó chịu. Bác sĩ Lý đã nói với anh rồi, sức khỏe của em chuyển biến rất tốt, không cần uống thêm thuốc bổ."
"Cái này không phải để chữa bệnh" .Cô chậm rãi quấy, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn bát thuốc bốc hơi nóng, "An phu nhân nói đây là một phương thuốc cổ truyền, có thể giúp phụ nữ sinh con trai."
An phu nhân thật lòng nói, chỉ cần sinh con trai cho Thần Vũ, bà sẽ đáp ứng bất cứ yêu cầu gì đủ khả năng. Bùi Nhiên hỏi, ly hôn cũng được sao? An phu nhân nói có thể. Nhưng sau khi ly hôn, Bùi nhiên phải biến mất khỏi tầm mắt An Thần Vũ, đi thật xa về phương bắc hoặc phương nam, tới một thị trấn hẻo lánh sinh sống, hơn nữa còn phải cho đứa trẻ một tháng sữa.
Suy cho cùng Bùi Nhiên vẫn còn trẻ, chưa trải qua tình cảm mẫu tử tương liên, cốt nhục thân tình, cho nên không hiểu được mới đáp ứng yêu cầu của An phu nhân.Lúc này cô còn chưa ý thức được đứa trẻ một khi ra đời sẽ trở thành máu thịt của người phụ nữ, An phu nhân cũng vì nắm vững điểm ấy, trước lừa Bùi Nhiên sinh con.
"Em...em đừng nghe bà ấy nói bậy,sinh gái hay trai là do anh quyết định, không liên quan gì tới em." Anh cảm thấy Bùi Nhiên không muốn uống, nên cố gắng biểu đạt ra rằng dù cô không uống anh cũng không hề tức giận.
"Không liên quan, khiến cho em sinh cho anh một đứa con trai đi." Cô giống như đang nói chuyện của người khác, ngực An Thần Vũ cảm thấy buồn bực, phiền muộn.
"Em thật sự nguyện ý sao? Nhìn trong mắt em không chút cảm xúc, không thương anh, sinh con cũng chẳng vui vẻ gì, đợi thêm một năm nữa." Anh phiền chán quăng gối ôm, đi thẳng vào phòng tắm.
Không lâu sau An phu nhân gọi điện thoại tới, lần này bà muốn nói chuyện trực tiếp với An Thần Vũ, hỏi anh Bùi Nhiên uống thuốc chưa.
An Thần Vũ hạ thấp giọng, vừa tức vừa vội nói:
"Mẹ có yên đi không, đem cô ấy trở thành cái gì! Lấy ở đâu ra bài thuốc cổ truyền dởm này, con nghe cũng muốn buồn nôn! Mẹ không hiểu y học, cô ấy còn chưa đến hai mươi tuổi, sinh con sẽ tổn hại sức khỏe."
"Con đừng quan tâm cô ấy tổn hại hay không tổn hại, nói như con phụ nữ ngày xưa đều chết. Con ngoan..."
"Đừng lải nhải chuyện này với con nữa!Phụ nữ ngày xưa đều chết cả rồi, hơn nữa ai ai cũng đoản mệnh! Cái phương thuốc sinh con kia chính mẹ uống đi, sinh cho con một đứa em trai, không thì sinh luôn một lứa ấy!"
"Con...con làm sao nói năng với mẹ như thế, bực chết tôi. Được được được, không muốn có con thì thôi, viên thuốc màu trắng kia bảo nó uống đi, điều kinh bổ huyết, không phải lần trước con nói nó thiếu máu, hành kinh hỗn loạn sao!"
"Biết rồi, không cần mẹ lo!" Anh lập tức cắt điện thoại, đã đủ chuyện phiền hà, vẫn còn bị bà lão này quấy rầy cả ngày.
Tiểu Nhiên đúng là bị thiếu máu, bổ thêm cũng tốt, cho nên anh cũng mở một con mắt nhắm một con mắt.
Hơn mười giờ ti vi chiếu một bộ phim hoạt hình Nhật Bản, thần thoại tình yêu, Bùi Nhiên dường như rất hứng thú, ngồi trên sô pha xem ngơ ngẩn, An Thần Vũ muốn dựa vào gần cô, vì vậy cũng ra vẻ thích thú tiến sát bên cạnh.
Cô xem một lúc, cảm thấy hơi mệt, mà An Thần Vũ vẫn chưa ngủ, thân mật ngồi bên cô, bàn tay to chẳng biết lúc nào đã khó kìm lòng được ôm lấy eo cô, theo thói quen giữ ở trong lòng.
Mở cái hộp nhỏ đặt trên bàn trà, ba tầng trong ba tầng ngoài, rất giống thuốc vườn thầy lang làm ở quê, cũng may không có mùi gì lạ, Bùi Nhiên bóc sáp niêm phong,đem thứ màu đen tuyền bên trong nuốt xuống.
An Thần Vũ hỏi cô: "Có đắng không?"
"..." Cô lắc đầu, hai má trắng mịn phúng phính dán vào ngực anh, nói chính xác là bị anh chuyên chế ghì trong lồng ngực.
Bộ phim vừa chán vừa đáng chết này kéo dài thật lâu, An Thần Vũ hận không thể chửi cái đài truyền hình chiếu bộ phim này. Cuối cùng trước khi anh giận sôi lên, nhạc phim báo hiệu đã kết thúc, lòng anh sung sướng, vừa muốn mở miệng nói, chúng ta ngủ đi, đã thấy người trong lòng giật giật, Tiểu Nhiên sắc mặt trong suốt tái nhợt, mắt đỏ quạch nhìn anh: "An Thần Vũ..."
"Em...em làm sao vậy?"
"Em khó chịu." Cô thở ra ba chữ, khuôn mặt xanh ngắt.
"Khó chịu ở đâu, mau nói anh biết,Tiểu Nhiên, Tiểu Nhiên, Tiểu Nhiên..."
Uống viên thuốc An phu nhân đưa tới, kết quả là An Thần Vũ nửa đêm bế cô đi bệnh viện,họa vô đơn chí, chiếc Ferrari vừa đỗ lại, hai bên tai cô đau dữ dội, ý thức mơ hồ, dường như khi cửa xe vừa mở ra, có đôi tay đem cơ thể cô bọc trong áo khoác cõng ở trên lưng, chạy như bay.
Trước mắt trở nên trắng xóa, có lúc xung quanh rất ồn ào, có vài bóng trắng xuyên qua, có người đem bình ô xy chụp vào mũi cô.
Thuốc mà An phu nhân đưa tới vừa hiếm vừa quý, nhưng người bình thường đa phần trước khi uống phải bôi thử một ít trên da, nửa tiếng không vấn đề gì mới có thể dùng,nói cách khác, đây là một loại thuốc cổ truyền dễ gây kích thích.
Biết rõ bài thuốc này có thể gây dị ứng, vậy mà không nói cho Tiểu Nhiên, con muốn mẹ giải thích!
Đối mặt lời chất vấn, Tăng Nhu cũng hoảng, bà đâu biết Bùi Nhiên lại vừa khít mẫn cảm như thế, tỷ lệ nhỏ như vậy cũng xuất hiện trên người nó, cắt!
Đây là lần đầu tiên An Thần Vũ giận dữ với Tăng Nhu đến vậy, anh bực đến nỗi muốn ném hết tất cả bình thuốc thối nát trong nhà. Con trai trở nên cáu gắt như thế, Tăng Nhu vô cùng bất an, dường như cảm thấy tình hình nghiêm trọng.
"Về sau đừng tìm con, cũng đừng quấy rầy cô ấy nữa, con thật là mệt mỏi với mẹ!"
"Thần Vũ, làm sao con có thể nói thế với mẹ chứ, huhu, mẹ một lòng chỉ muốn tốt cho con thôi mà..."
"Tốt với con, mẹ cũng không lợi dụng con để ngoại tình với người đàn ông khác! Tốt với con, con sẽ không bị bắt cóc đem bán, cuối cùng được tìm thấy ở trại mồ côi!" Đây là cấm kị sâu nhất giữa hai mẹ con, sâu đến mức đủ để đả kích Tăng Nhu thương tích đầy mình, bà khiếp sợ không nói nên lời, suy nghĩ trong lòng để càng lâu càng lớn dần, giống như quả cầu tuyết vậy!
An Thần Vũ biết đây là chuyện mà nói ra có thể đả động cực lớn đến Tăng Nhu, mà cũng là điều anh căm phẫn nhất! Anh cam tâm vừa tàn nhẫn với bản thân vừa tổn thương Tăng Nhu, bởi bà làm hại đến Bùi Nhiên...
Qua cơn sóng dữ, An Thần Vũ ra khỏi bệnh viện thì mắt vừa đỏ lại vừa sưng, Lục Nghệ sợ tới hồn bay phách lạc, không dám lên tiếng, vụng trộm đến góc phòng gọi điện thoại cho An phu nhân chuẩn bị tâm lý nghênh đón bão táp. An phu nhân cúp điện thoại, văng vẳng tiếng nức nở.
Cảnh này vừa rồi bị một phóng viên không có giấy tờ phát hiện, tên phóng viên này từng quản lý tại công ty giải trí quốc doanh lớn nhất, đối với hắc đạo bạch đạo nắm trong lòng bàn tay, bởi hít thuốc phiện và vấn đề về nhân phẩm nên bị công ty đuổi việc, giờ thất nghiệp quanh năm. Giờ đang cố gắng kiếm tiền thuốc thì bắt gặp An Thần Vũ, hai mắt tỏa sáng, cái này gọi là người chết vì tiền, chim chết vì ăn, hắn giơ máy ảnh lên bấm hơn mười kiểu. Lấy ảnh này bán cho chủ biên báo mạng, mỗi cái một vạn.
Chủ biên đương nhiên không hề ngốc, chẳng ai dám công khai đắc tội An Thần Vũ,nhưng cũng không thể thả không một khối thịt béo mà chưa được miếng nào, mượn người lập một tài khoản nặc danh đăng lên diễn đàn, một khi có người phát hiện,lập tức đăng lại nhiều hơn, khiến cho người truy cập tăng vọt, đến lúc đó dù An Thần Vũ trách tội, chủ biên cũng có thể thoải mái mà thoái thác, dù sao bọn họ cũng không thể bận tâm đến từng khách phát tán hình ảnh gì, sau đó nghiêm túc xóa bỏ hình ảnh và xin lỗi, dù sao buôn bán phải đặt lợi nhuận lên trước hết.
Hiển nhiên, hình ảnh An Thần Vũ không cạo râu, tiều tụy không chịu nổi lại mặc quần áo nhăn nhúm từ trong bệnh viện đi ra đủ để hấp dẫn trí tò mò của hàng nghìn người rỗi việc hoặc các nhà phê bình. Nếu xử lý không tốt, sẽ nổi lên một làn sóng từ phía dư luận.
Tuy nhiên hiện nay lan truyền nhanh nhất chính là tin tức, khi chủ biên gõ bàn phím, cũng có người của tạp chí lá cải trải rộng khắc các diễn đàn, bọn họ phần lớn đều là nanh vuốt của Lãnh Sở. Có người muốn lĩnh thưởng liền gọi cho Lãnh Sở,tìm một hacker điều tra nguồn gốc bài viết kia.
An Thần Vũ vốn đã tức giận không có chỗ xả, nay tìm được đối tượng trút bực, tra ra ngọn nguồn, mỗi người nhận lợi lộc đều bị đánh, cuối cũng đem trói tên phóng viên không có giấy tờ kia lên cây cột, chọn ra vài quả táo cố định trên đầu gã phóng viên tèm nhèm nước mắt nước mũi, luyện tập phi dao.
Mấy chục lưỡi dao ngay ngắn sáng chói, vừa mỏng vừa nét, làm bằng bạc nên sắc vô cùng, là vũ khí hàng thật giá thật. Anh cũng không tra hỏi, cười tà đảo quanh một đám hồ bằng cẩu hữu tấm tắc khen ngợi tuyệt chiêu phi đao, trúng ngay trung tâm, gã phóng viên sợ tới mức tè ra quần, đầu gối muốn khuỵu xuống, đáng tiếc An Thần Vũ không hứng thú với lời khai của gã, theo lệ phóng một con dao xuyên qua.
Tên phóng viên bị dọa hồn vía lên mây, suýt nữa tắc thở, nói năng hỗn loạn, đem toàn bộ sự việc khai ra bằng sạch, cuối cùng nhận tội cả những chuyện xấu đã làm trước kia, bao gồm gạ tình một cô gái muốn trở thành ngôi sao, năm trước lừa bịp mười vạn nhân dân tệ.
Từng cái từng cái tội danh được ghi âm làm bằng chứng, An Thần Vũ nham hiểm vuốt lưỡi dao, phóng nhát cuối cùng, anh cố tình lệch tay, con dao sượt qua đầu tên phóng viên, tức khắc da trầy thịt tróc, gã đó choáng váng, ngất xỉu như một con chó chết, máu chảy đầm đìa.
Dã thú đã trút giận xong, tao nhã lau tay, chỉ huy thư ký mang tên đầu cắm phi đao đó tặng cục cảnh sát, bố trí người mỗi chiều đều hầu hạ hắn, khuôn mặt phải sưng, không sưng không trả tiền.
Lãnh Sở rùng mình một cái, có ai còn thâm độc hơn nữa không!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro