13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tại Trung ca ca chúng ta đi đạp thanh(tiết thanh minh đó bà con) được không?". Mới sáng sớm Thanh Thanh liền vui vẻ kéo Tại Trung, gương mặt đỏ ửng đôi mắt tràn ngập xuân tình.

"Không được nga, ta muốn giúp Duẫn Hạo xem sổ sách a!". Chăm chú nhìn Thanh Thanh, Tại Trung đẩy tay nàng ra.

"Xem sổ sách?". Nháy mắt mấy cái không lý giải được, nữ tử nghiêng đầu, "Thanh Thanh không hiểu, xem sổ sách rất vui sao?". Một lần nữa nắm lấy tay Tại Trung.

"Ân? Không phải chơi đùa, rất là quan trọng nha! Thanh Thanh ngươi tự chơi đi, ta muốn giúp Duẫn Hạo". Lắc đầu, cười xán lạn cầm tay Duẫn Hạo kéo đi, Tại Trung vui vẻ vẫy tay chào Thanh Thanh.

Thư phòng.

Tại Trung nằm úp sấp trên bàn vẻ mặt chăm chú nhìn Duẫn Hạo, có chút buồn chán ve vẩy bút, Tuấn Tú thấy vậy thì lắc đầu, "Duẫn Hạo ca sao lại đem Tại Trung ca tới đây, này....mấy sổ sách này đều quan trọng, nhỡ như Tại Trung ca không hiểu lại làm hỏng thì có thể phiền phức đấy".

"Hắn là trưởng tử Kim gia, nên hiểu rõ vài thứ, các ngươi không nên cho rằng Tại Trung là hài tử". Cũng không ngẩng đầu lên nói.

"Duẫn Hạo ca nói đúng, nhưng đem hắn đặt sang một bên như này Tại Trung ca sợ không chịu được".

"Ta đang đợi hắn mở miệng". Ngẩng đầu, trong mắt đầy tiếu ý.

"Nga?". Nghi hoặc nhìn Trịnh Duẫn Hạo, Kim Tuấn Tú vừa muốn mở miệng hỏi thì người trên bàn rốt cuộc cũng không chịu nổi mở miệng, thanh âm ủy khuất vang lên, "Duẫn Hạo, Duẫn Hạo, Tại Trung hảo buồn chán nga!".

"Vậy sao? Nhưng ta mệt quá!". Cố ý.

"A? Duẫn Hạo mệt sao? Nghỉ ngơi một chút đi!". Vui vẻ chạy tới bên người Duẫn Hạo, Tại Trung có chút hài lòng, "Duẫn Hạo bồi Tại Trung chơi một lúc nha!".

"Mặc dù mệt nhưng mà....những khoản này đều phải chép lại, ta cùng ngươi chơi thì buổi tối làm xong mới được nghỉ ngơi". Cười ôn nhu.

"A? Như vậy nga, vậy Duẫn Hạo không cần chơi với ta nữa". Không có sức sống.

"Tại Trung thử viết chữ đi?". Thăm dò.

"Được a!". Hưng phấn ngẩng đầu, Tại Trung nhìn Duẫn Hạo, Duẫn Hạo cười cười, "Vậy Tại Trung giúp Duẫn Hạo chép lại...những khoản này có được không?".

"Ta có thể chứ?". Sợ hãi.

"Vì sao không thể, ta tin tưởng Tại Trung có thể làm tốt, huống chi Tại Trung làm tốt cũng là chiếu cố Duẫn Hạo, Duẫn Hạo có thể sớm đi nghỉ ngơi!".

"Ân". Gật đầu, Tại Trung tiếp nhận cuốn sổ dày trong tay Duẫn Hạo, tiêu sái bước lại bàn, cầm bút chăm chú chép lại, thấy ánh mắt Tuấn Tú vô cùng kinh ngạc, quay đầu lại thấy Duẫn Hạo không để ý tới mình tiếp tục làm việc, ngực có chút lo lắng.

Đi tới bên cạnh Tại Trung, cúi đầu kiểm tra, chỉ thấy những chữ viết rõ ràng đập vào mắt, lại so sánh, không có chút sai lệch nào, âm thầm kinh hãi, liếc nhìn Duẫn Hạo, con mắt chợt lóe lên, bất đắc dĩ cười, "Tại Trung ca có Duẫn Hạo ca thực sự là may mắn, ta thân làm đệ đệ thực mặc cảm! Duẫn Hạo ca quả nhiên hiểu Tại Trung ca nhất!".

Cách đó không xa nhìn thấy một nữ tử đi tới, Tuấn Tú nhíu mày, khuôn mặt lập tức lãnh đạm, "Biểu muội tới đây làm gì?".

"Tuấn Tú ca ca, Tại Trung ca ca ở đây không? Thanh Thanh nấu cháo, sợ Tại Trung ca ca đói bụng!". Ngây thơ cười, đưa tay ra sau cầm bát cháo hoa trên tay nha hoàn, dâng trước mặt Tuấn Tú như khoe vật quý, Tuấn Tú khẽ nhìn, có chút không vui, "Duẫn Hạo ca ở đây, ngươi đem một bát sợ rằng không thích hợp đi!".

"A? Xin lỗi, xin lỗi, Thanh Thanh sai rồi đúng không? Thanh Thanh chỉ nhớ tới Tại Trung ca mệt mỏi, quên mất Duẫn Hạo ca, Thanh Thanh sai rồi". Sợ hãi cúi đầu, Thanh Thanh có chút ủy khuất.

"Quên đi, dù sao cháo cũng nấu rồi, đi cùng nha hoàn lấy đi, cái này đưa ta!".

"Ân". Gật đầu nhu thuận dẫn nha hoàn rời đi. Tuấn Tú nhìn bóng lưng Thanh Thanh trong lòng có chút tức giận, cái nha đầu này xem ra tâm tư không đơn giản như vậy! Có nên nhắc nhở Duẫn Hạo ca nên cẩn thận không? Nghĩ đến đó Tuấn Tú khẽ lắc đầu, quên đi Duẫn Hạo so với mình sợ còn hiểu tâm tư nha đầu kia hơn, bằng không hôm nay không ra quyết định này.

....

"Duẫn Hạo, Duẫn Hạo ta chép xong rồi, ha hả, Tại Trung lợi hại không?". Chờ mong.

"Ân, tốt, Tại Trung lợi hại nhất". Cười ôn nhu.

"Mau thưởng, mau thưởng, Tại Trung muốn được thưởng". Gật gù đắc ý.

"Ngốc tử, muốn thưởng cái gì a?". Buồn cười.

Chụt! Hung hăng hôn lên môi Duẫn Hạo, Tại Trung cười đắc ý, "Cái này, Tại Trung muốn cái này, mỗi lần chỉ có lúc ngủ mới có thể hôn nhẹ, Tại Trung không thích".

Đỏ mặt nhìn Tại Trung, Duẫn Hạo hơi cắn môi, nhắm mắt không nhắc lại, một lúc lâu không nghe thấy trả lời, Tại Trung thấy Duẫn Hạo vậy thì khẩn trương, "Duẫn Hạo, Duẫn Hạo ngươi tức giận sao? Xin lỗi nga, Tại Trung không dám nữa". Lật đật kéo tay Duẫn Hạo, ai biết thân thể nghiêng về phía trước, bị Duẫn Hạo ôm lấy, vừa muốn mở miệng đã bị Duẫn Hạo hôn, đầu lưỡi nhẹ đùa, Tại Trung có chút mê luyến hơi nhắm mắt lại.

Liên tiếp mấy ngày, Tại Trung đi theo Duẫn Hạo, trái lại Thanh Thanh tỏ ra rất an phận, cũng không hỏi han chuyện tình gì. Duẫn Hạo vốn tưởng mọi chuyện đã giải quyết xong, lại quên mất cái người quan trọng nhất.

"Duẫn Hạo nghe nói gần đây Tại nhi theo ngươi xử lý chuyện Kim gia?'. Kim mẫu nhíu mày nhìn Duẫn Hạo.

"Tại Trung là trưởng tử Kim gia, một số chuyện đương nhiên phải làm, nương có vấn đề gì sao?".

"Kim gia có ngươi và Tuấn Tú rồi, Tại nhi không cần làm mấy việc này, còn nữa Thanh Thanh mấy ngày nay rầu rĩ không vui, phỏng chừng là ở một mình có chút cô đơn, dù sao Thanh Thanh và Tại nhi đều có chút ngốc, nên nương mong muốn bọn chúng có thể ở chung nhiều hơn".

"Duẫn Hạo đã biết". Nắm chặt tay.

....

"Tại Trung ca ca, nhanh lên một chút, thật chậm nga!". Thanh Thanh vui mừng nhìn Kim Tại Trung, cười thật đáng yêu, Tuấn Tú một bên sắc mặt âm trầm.

"Duẫn Hạo ca ngươi dự định cứ mặc kệ vậy sao? Thanh Thanh nha đầu này tuyệt đối không phải loại đơn thuần như người ta tưởng, ở lâu như vậy ngươi hẳn cũng nhìn ra".

"Còn có thể làm gì được, phụ mẫu chi mệnh, cho dù không có ta ở đây Tại Trung cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời nương". Cười khổ.

"Tại Trung ca không hiểu tâm tư Thanh Thanh".

"Là không hiểu, thế nhưng ta sợ nói cho hắn biết mọi chuyện sẽ càng phức tạp hơn, dù sao ta cũng không dám nói hắn thích ta? Ta sợ ta không chịu nổi câu trả lời". Xoay người ly khai, Nhược Ngữ nhìn thiếu gia không nói gì.

Ngày tiếp theo, Duẫn Hạo nhìn Tại Trung có chút kỳ quái, "Tại Trung ngươi làm sao vậy?".

"Duẫn Hạo ngươi không thích Thanh Thanh đúng không?".

Thân thể khẽ ngừng lại, Duẫn Hạo nhíu mày, "Sao lại nói như vậy?".

"Thanh Thanh và ta giống nhau, không có bằng hữu, Duẫn Hạo ngươi không thích ta và Thanh Thanh làm bằng hữu đúng không, ngươi cũng giống những người đó khinh thường Thanh Thanh?". Tức giận.

"Ngươi sao lại nói vậy?". Hoài nghi.

"Là Nhược Ngữ nói, ngươi không muốn ta chơi cùng Thanh Thanh, cũng không muốn ta nói chuyện với Thanh Thanh, Duẫn Hạo ngươi sao lại đối đãi với Thanh Thanh như vậy? Nàng chỉ có mình ta làm bằng hữu, ta không thể không tốt với nàng". Bướng bỉnh.

Thần sắc phức tạp nhìn Tại Trung, một lúc sau Duẫn Hạo cười khẽ, "Tùy ngươi đi!".

Bước vào phòng, Nhược Ngữ vẻ mặt hổ thẹn, "Xin lỗi thiếu gia, ta không biết Kim Tại Trung lại nghĩ thiếu gia như vậy, Nhược Ngữ sai rồi".

"Quên đi, không liên quan tới ngươi, chỉ là ngươi quan tâm thôi mà!". Miễn cưỡng cười, chỉ là một chút tiếu ý cũng không có, Nhược Ngữ nhất thời ảo não không ngừng.

Nhưng phần lớn ảo não gần đây đều là do Phác Hữu Thiên đem đến.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sưutầm