14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim Tuấn Tú nhìn tên cười tươi rói trước mắt, mặt trầm như nước, "Phác công tử rảnh rỗi tới Kim phủ, này thật không ngờ nha!".

Phác Hữu Thiên tiêu sái thu hồi quạt trong tay, "Ha hả, không ngờ sao? Là Hữu Thiên tới đường đột, nhưng Kim tiểu thiếu gia không cần lo lắng, Hữu Thiên không tới tìm ngươi". Cố ý.

"Hừ, bản thiếu gia cũng không phải bằng hữu của Phác công tử".

"Ha hả, vậy được rồi, ta tới tìm Duẫn Hạo ca, thuận tiện xem các ngươi ở Kim gia có khi dễ biểu ca của bản công tử không?". Ngửa đầu ngạo nghễ.

Tuấn Tú vốn muốn nói lại nhưng vì Phác Hữu Thiên nói thế nên không đối lại, khi dễ? Hiện tại thực đúng là bị khi dễ đi! Giương mắt âm trầm bất định nhìn Hữu Thiên, đáy lòng hiện lên một tia áy náy, khẩu khí mềm đi, "Duẫn Hạo ca ở trong viện, ngươi đi tới đó đi!".

Nghi hoặc nhìn Kim Tuấn Tú bỗng nhiên thay đổi, trong lòng Phác Hữu Thiên hơi có chút sáng tỏ, thần sắc trở nên nghiêm túc, "Duẫn Hạo ca trước đây trở về không phải vì thế lực của Kim gia, điểm này ngươi hẳn là hiểu rõ, cho nên đừng nói cho ta hắn ở đây bị ủy khuất gì, bằng không ta giúp hắn đi một lần sẽ có lần thứ hai!". Dứt lời không để ý tới Kim Tuấn Tú, Phác Hữu Thiên bước nhanh vào nội đường.

Trong lòng thấp thỏm, Hữu Thiên mới đi được vài bước liền nghe thấy tiếng cười mềm mại của nữ tử, "Tại Trung ca ca, mau đến đây xem, con bướm thật đẹp a!".

"Thật đẹp nga!". Thanh âm nghe quen tai làm Hữu Thiên chậm rãi dừng bước, chớp mắt mấy cái ["Tại Trung ca ca? Hừ, thật đúng là tốt!"]. Vẻ mặt u ám, Hữu Thiên làm như không thấy tiêu sái bước qua hai người. Thấy có người, Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn, thấy Phác Hữu Thiên bước nhanh về phía phòng Duẫn Hạo, "Tại Trung ca ca, người kia là ai? Thanh Thanh chưa có gặp qua".

Kim Tại Trung nhìn theo hướng Thanh Thanh, vừa hay thấy người đi qua, mở miệng, "Là biểu đệ của Duẫn Hạo, hình như tên là Hữu Thiên".

"Vậy sao, hóa ra là biểu đệ của Duẫn Hạo ca ca a!".

"Ân". Nhắc tới Duẫn Hạo, trong lòng Tại Trung bỗng nhiên phiền muộn, mơ hồ muốn phá tan thân thể, buồn bực không thôi.

Còn chưa kịp vào phòng đã nghe thấy tiếng nha đầu Nhược Ngữ không lớn không nhỏ la lên, "A, Hữu Thiên thiếu gia, ngươi sao đã tới rồi?".

"Ha ha, nha đầu nhà ngươi còn nhớ tới ta sao, thật là vinh hạnh đi!".

"Thiết, nếu không phải là biểu đệ của thiếu gia, Nhược Ngữ cũng không muốn nhớ!".

"Hảo hảo, bản công tử không lọt vào mắt Nhược Ngữ nha đầu, Duẫn Hạo đâu?".

Nhắc tới thiếu gia nhà mình, Nhược Ngữ vẻ mặt tối sầm, "Ở trong phòng! Ngươi cũng biết thiếu gia, trong lòng có việc gì cũng không chịu nói, Hữu Thiên thiếu gia ngươi khuyên thiếu gia không nên khổ sở vậy, cái tên ngốc kia không hiểu, thiếu gia không nên cùng tên ngốc đó tính toán!".

"Tên ngốc? Ngươi nói Kim Tại Trung? Nhược Ngữ, dù gì nơi này cũng là địa bàn của người ta, ngươi dám kêu thế xem ra lá gan cũng không nhỏ".

"Hừ, hắn đối xử tốt với thiếu gia Nhược Ngữ đã kêu là cô gia, hắn hiện tại đối với thiếu gia không tốt, tất nhiên Nhược Ngữ sẽ không thèm khách khí". Khó chịu.

"Chuyện gì vậy? Nói cho ta nghe thử xem giúp gì được không?". Dừng lại một chút, con mắt Hữu Thiên tối sầm lại, "Là cái nữ tử bên ngoài kia đúng không?".

"Hữu Thiên thiếu gia cũng nhìn ra sao, hừ, cái tên ngốc kia cái gì cũng không thấy, lại còn đem nữ tử kia làm bằng hữu, hừ, có cái loại bằng hữu xấu xa gì chứ!". Lòng đầy căm phẫn.

"Ha hả, ta hiểu rồi, đi thôi, vào trong xem Duẫn Hạo ca".

Đẩy cửa vào, Duẫn Hạo theo thói quen ngẩng đầu nhìn, chỉ chốc lát liền vui vẻ, "Hữu Thiên, sao ngươi lại tới đây?".

"Ha hả, Duẫn Hạo ca ở đây cũng chẳng phải đầm rồng hang hổ gì, ta sao lại không thể tới?". Cười tươi.

"Ngươi biết ta không phải có ý đó mà". Cười cười.

"Ai nha, vốn muốn sớm tới xem ngươi, nhưng lại làm ta tức giận".

Nhìn vẻ mặt ngạo mạn của Hữu Thiên, Duẫn Hạo cười lắc đầu, "Vẫn còn giận ta sao? Ta không phải là cố ý, ngươi biết con người đôi khi cũng không thể làm theo kế hoạch của mình mà".

"Tỷ như yêu cái người không nên yêu". Lạnh lùng.

Ngừng lại, ý cười biến mất, Duẫn Hạo khẽ nâng mắt, "Sao lại nói vậy?".

"Kim Tại Trung không phải người thường, hắn trêu chọc ngươi rồi lại không quý trọng ngươi, nếu là thực sự thì cũng chỉ là hoa tâm mà thôi, tiếc rằng hắn không phải hoa tâm mà là vô tri, điểm này làm cho ta rất tức". Lời nói sắc bén.

Đau khổ cười, Duẫn Hạo thở dài, "Ngươi luôn biết rõ ta nghĩ gì nhất. Không sai, nếu là hắn hoa tâm ta có thể dùng cách trả thù hắn, Hữu Thiên ta chưa bao giờ là người tốt cũng là người thất thường, trêu chọc ta cũng chỉ có giới hạn, chỉ là dù hắn hoa tâm ta cũng không thể làm gì thương tổn hắn".

"Cho nên ngươi nhốt mình trong phòng, nghĩ thông suốt chưa?".

"Nếu nghĩ thông rồi thì giờ ngươi cũng không thấy ta ở đây". Nhướn mày.

"Ngươi không thể bởi vì hắn vô tri nên ngươi tha thứ cho hắn, ngươi yêu một nam nhân như vậy trong lòng cũng nên có chuẩn bị, ngươi dự định trốn tránh mãi sao?". Không ủng hộ.

"Ta không phải là người trốn tránh, chỉ là không biết nên dùng cách nào giải quyết chuyện này, Tại Trung rất đơn thuần không nhận thức được tình yêu và tình bạn, ta cũng không thể nói thẳng cho hắn, như vậy càng làm hắn thêm hiểu sai, ta không muốn làm to chuyện!". Trầm ổn.

"Vậy đổi lại khía cạnh khác, không nỡ Kim Tại Trung thì đem người bên cạnh hắn đối phó là được rồi". Không quan trọng, xoa xoa cổ tay, Hữu Thiên cười, "Ta có thể giúp ngươi nga!".

"Ha hả, Hữu Thiên ngươi không hiểu ta sao? Nếu chỉ là một nữ nhân như vậy ta sẽ khiến nàng biến mất, chỉ là vấn đề ở đâu". Lắc đầu, Duẫn Hạo cười lạnh.

"Ngươi biết cái gì sao?". Nghiêm mặt.

"Mẫu thân Tại Trung muốn vì Tại Trung lập thiếp, ta đối với Kim gia cho tới giờ vẫn là người ngoài, chí ít ở trong mắt mẫu thân Tại Trung cũng là một nam nhân, hiển nhiên không xứng với nhi tử nàng".

"Việc này là do bà ta làm?".

"Bằng không ta sẽ thế này sao!". Nắm tóc, Duẫn Hạo nhếch miệng, "Một người vọng tưởng leo lên vị trí nương tử của Tại Trung ta có thể đuổi, nhưng vấn đề là đuổi một người rồi còn có thể có người thứ hai, thứ ba, cho nên thà mệt chết mà nghĩ ra được một cách triệt để còn hơn".

"Quả đúng là Duẫn Hạo ca a! Ta biết mà, từ bé đã là tên bảy lừa tám gạt, sao lại chịu làm vợ nhỏ mà ngồi trong phòng u buồn chứ, ai, thế mà ta cư nhiên lại cảm thấy thương cảm cho ngươi!".

"Như vậy mới đúng là Hữu Thiên, ngươi hay nhạy cảm như vậy, ta nếu như cùng Hữu Thiên giống nhau biết đâu sẽ không cảm thấy mệt mỏi thế này".

"Phốc! Ngươi mà giống ta chỉ sợ đã sớm bị Trịnh gia đá qua đá lại tới chết". Không cảm kích.

"Được rồi, nhưng thực sự cảm ơn ngươi, trên đời này nếu không có Hữu Thiên, ta cũng sẽ không được làm chính mình nhanh như vậy". Cảm kích.

"Quên đi, ta có thể thấy lòng thành của ngươi, ngươi không có việc gì thì ta an tâm rồi, nếu có chuyện thì bảo Nhược Ngữ tới tìm ta, đi đây". Phẩy tay, Hữu Thiên tiêu sái mở quạt, quả nhiên phong tư trác việt, Duẫn Hạo gật đầu, "Ta tiễn ngươi".

"Ân".

Thật lâu chưa có vui như vậy, Duẫn Hạo không khỏi hăng hái nắm tay Hữu Thiên, đẩy cửa ra, "Hữu Thiên hôm nay cũng không có chuyện gì, cùng ngươi nói chuyện rất sảng khoái, đã lâu chưa ra ngoài, hôm nay dứt khoát tùy hứng một hồi, đi ra ngoài chơi cho thanh thản".

"Na, được thế thì tốt, ta cũng chưa từng cùng ngươi chân chính đi dạo thỏa thích lần nào!". Cười tủm tỉm nắm tay Duẫn Hạo, Hữu Thiên ánh mắt chợt lóe sáng, cúi người nói thầm vào tai Duẫn Hạo, "Nhưng hôm nay ta sợ ngươi không ra ngoài được rồi".

Nghi hoặc nhìn hành động của Hữu Thiên, bỗng nhiên một trận gió kéo tới, chưa kịp phản ứng cơ thể đã bị lôi ra, tay Hữu Thiên cũng bị đẩy mạnh, đợi tới lúc nhìn rõ mới thấy buồn cười, "Tại Trung, ngươi làm gì?".

Kim Tại Trung ngẩng đầu ủy khuất nhìn Duẫn Hạo, lập tức gắt gao bổ nhào trên vai hắn, ngữ khí ai oán, "Duẫn Hạo, Duẫn Hạo không được rời ta, Tại Trung sai rồi, Tại Trung sau này sẽ không làm Duẫn Hạo sinh khí, ngươi đừng đi".

"Ngươi nói gì?". Có chút dại ra nghe Tại Trung nói chẳng có đầu đuôi gì, nghi hoặc ngẩng đầu, nhìn thấy nụ cười đắc ý của Hữu Thiên liền hiểu ra, chớp mắt, "Tại Trung không nên nói lung tung, Hữu Thiên là bằng hữu của Duẫn Hạo, ta với hắn cùng nhau, ta đối với hắn tốt cũng là tự nhiên thôi".

"Không muốn không muốn, Tại Trung không thích, Tại Trung khó chịu". Lắc đầu.

"Chỉ cho phép ngươi và Thanh Thanh là bằng hữu, ta và Hữu Thiên không thể làm bằng hữu sao? Hơn nữa ngươi nói như vậy ta cũng không muốn, bởi vì ta không cho ngươi và bằng hữu ở cùng một chỗ, ngươi đã không muốn như vậy ta cũng không muốn". Vẻ mặt cố ý, Duẫn Hạo đẩy Tại Trung ra, sắc mặt nghiêm trang.

"Ô ô, Tại Trung muốn Duẫn Hạo, Tại Trung chỉ cần Duẫn Hạo, Tại Trung không nên cùng người khác làm bằng hữu, Tại Trung chỉ cần một mình Duẫn Hạo thôi!". Làm nũng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sưutầm