25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại sảnh Kim gia, không khí đóng băng.

"Ngày mai Duẫn Hạo ca nếu không tỉnh ta sẽ dẫn hắn đi". Phác Hữu Thiên vừa nói xong, Kim Tuấn Tú liền hô to, sắc mặt khó coi, "Ngươi sao có thể lật lọng như vậy, Phác công tử, ngươi đã đồng ý với ca ta sẽ không mang Duẫn Hạo ca đi, giờ lại tính làm gì?".

"Ta là đáp ứng không mang Duẫn Hạo ca đi, nhưng người xem đã qua bao nhiêu ngày rồi, Duẫn Hạo ca hôn mê bất tỉnh, đại phu thì luôn mồm nói không có chuyện gì, không còn gì trở ngại, không thể chịu thêm nữa".

Thở dài, Tuấn Tú hòa hoãn, "Việc này không phải là lỗi của Kim gia, đại phu tới ngươi không tin, ta và cha nương để ý tùy ngươi tìm người tới chẩn bệnh, cho ra kết luận cũng như nhau, Kim gia cho dù không vì Duẫn Hạo ca thì cũng vì Tại Trung ca mà tận tâm tận lực nghĩ biện pháp, này căn bản không phải vấn đề ở đây, ngươi đem Duẫn Hạo ca về Phác gia, cũng có thể giải quyết được sao".

"Duẫn Hạo ca là bởi vì tâm lạnh ở nơi này nên mới không muốn tỉnh, nói chung hiện giờ ta cũng không nghĩ ra cách nào, vô luận đúng hay không tất cả là do tâm bệnh của Duẫn Hạo ca".

Phác Hữu Thiên không chịu lùi bước. Tuấn Tú cắn răng không nói, nghĩ tới ca ca mình thảm hại cùng thương tâm ra sao, trong mắt hiện lên tia dứt khoát, chắp tay thở dài, "Tuấn Tú van cầu Phác công tử, vô luận thế nào ngày mai cũng cho công tử một câu trả lời thuyết phục, sẽ dùng mọi cách làm Duẫn Hạo ca tỉnh lại".

Phác Hữu Thiên cũng không phải người lãnh khốc vô tình, hôm nay bị sức chịu đựng cùng quyết tâm của Tuấn Tú làm kinh hãi cũng không đành lòng, khẩu khí hạ xuống, "Hảo, ngày mai nếu Duẫn Hạo ca không có gì khởi sắc, vậy Hữu Thiên sẽ làm người không giữ chữ tín! Đến lúc đó đừng trách ta mang Duẫn Hạo ca rời đi".

"Hảo. Nhưng mong Phác công tử không nói cho ca ta biết, ta sợ hắn....". Ánh mắt bi thương, Hữu Thiên gật đầu không nói gì, bước về phía nội viện.

Nhìn theo bóng lưng Hữu Thiên, Kim mẫu phía sau thở dài đau xót, "Vậy phải làm sao bây giờ a, Tuấn Tú ngươi có nghĩ ra cách nào không?".

Tuấn Tú lắc đầu cười khổ, "Nếu không nói như vậy, sợ rằng hôm nay Hữu Thiên sẽ đem Duẫn Hạo ca đi, đến lúc đó Tại Trung ca phải làm sao bây giờ? E rằng cũng không phải là chuyện tốt, hôm nay cũng chỉ có cách trì hoãn thôi".

Kim mẫu biến sắc, hoảng sợ nhìn Tuấn Tú. "Vậy phải làm gì đây, hôm nay không đi, nếu không mau tìm ra cách cứu người, Duẫn Hạo sẽ bị mang đi, vậy Tại nhi sẽ thế nào, sao lại xảy ra chuyện này chứ".

Thấy Kim mẫu nói, Tuấn Tú nhắm mắt không đáp lại, Kim phụ sắc mặt xấu hổ thấp giọng hừ lạnh, "Còn không phải do ngươi cố chấp nên mới ra nông nỗi này, lúc trước đạo sĩ có nói đây là nhân duyên, ngươi trong lòng khẳng định không vui, nháo cho tới giờ, ta cũng chẳng biết nói gì hơn".

Tuấn Tú thấy phụ thân nói vậy liền mở mắt ra, "Cha, ngươi nói đạo sĩ kia là ai? Ta chỉ nghe nói qua cha nương vì Tại Trung ca tìm một nam thê, không lẽ chuyện này còn có đạo lý gì khác?".

"Bây giờ nói những chuyện này cũng không ích gì, hiện tại quan trọng nhất chính là làm sao để Duẫn Hạo tỉnh lại". Kim phụ lắc đầu biểu thị không muốn nói thêm. Tuấn Tú tiến lên, ngữ khí có chút lo lắng, "Không đúng, nếu như thực sự có huyền cơ gì, đạo sĩ này hẳn có điểm hơn người, chính là có thể giúp đỡ được".

Nghe Tuấn Tú nói, Kim mẫu như bắt được ân nhân cứu mạng rơm rạ, mở miệng nói, "Vị đạo trưởng này là quý nhân của nhà ta, lúc trước Tại nhi vì đạo sĩ nói chắn chắn có người phía sau chắn đỡ quý khí hơn người, cho nên chịu ân sủng của trời, cũng bởi vậy mà làm giảm trí thông minh của Tại nhi, quả nhiên khi sinh Tại nhi trời giáng ánh hồng mây tím, Tại nhi lớn lên cũng như vị đạo trưởng nói có chút ngây ngốc, nên phải bó buộc dò hỏi trường nhân duyên, đạo trưởng chỉ rõ cho ta và cha ngươi chọn tiểu nhi Trịnh gia, nếu không phải ta tâm niệm vì con nối dõi của Kim gia và sớm hiểu ý tứ của đạo trưởng, cũng sẽ không xảy ra chuyện hôm nay, nếu làm hại Tại nhi, ta thật cũng không muốn sống nữa". Thút thít.

"Nương không cần gấp, nếu vị đạo trưởng này có linh khí như vậy, chuyện hôm nay hắn cũng sẽ ngờ tới, giờ cần đi thỉnh hắn tới đây mới có thể giải quyết được chuyện này".

Kim phụ gật đầu, vừa trấn an thê tử của mình, vừa mở miệng phân phó, "Đem tín vật của ta tới sơn ngoại tìm đạo trưởng, thỉnh hắn tới đây một chuyến".

"Vâng".

Bên kia, trong phòng, Kim Tại Trung mở to mắt chớp chớp nhìn người trên giường vẫn không nhúc nhích, Hữu Thiên nhẹ ngồi xuống bên cạnh Tại Trung, cũng không nói gì. Qua hồi lâu bỗng nhiên nghe thấy thanh âm trong suốt, "Hữu Thiên, ngươi nói xem tại sao Duẫn Hạo lại ngủ lâu như vậy a? Ta cũng thấy mệt mỏi".

Nghe Tại Trung nói, Hữu Thiên khẽ cong môi, "Đúng vậy, ta cũng muốn biết vì sao hắn lại ngủ lâu như vậy? Có lẽ là vì đau lòng".

"Đau lòng? Vì sao?". Tại Trung quay đầu nhìn chằm chằm Hữu Thiên có chút khó hiểu, "Bởi vì ta sao?".

Nhìn trong mắt Tại Trung toàn tơ máu, Hữu Thiên không đành lòng lắc đầu, "Ta không biết a, lời này để Duẫn Hạo trả lời ngươi".

"Ân, ta cũng nghĩ vậy, đợi Duẫn Hạo tỉnh lại ta còn muốn hỏi hắn, có phải bởi vì ta ngốc nên mới không để ý tới ta không?".

Lời Tại Trung vừa nói xong, Hữu Thiên trong lòng hồi hộp, kinh ngạc nhìn vẻ mặt lo lắng của Tại Trung, cảm thấy vô cùng hối hận, nguyên lai là cậu vẫn còn nhớ những lời hôm ấy, nghĩ muốn giải thích nhưng lại không biết mở miệng như thế nào, Hữu Thiên xoắn xuýt vạn phần, trong đầu cầu khẩn Duẫn Hạo ca mau tỉnh lại. Chính là còn đang ảo não liền nghe thấy ngoài cửa thanh âm mừng rỡ của Tuấn Tú, "Phác công tử, ca, ta dẫn theo một người tới, có khả năng làm Duẫn Hạo ca khỏi bệnh".

Hữu Thiên và Tại Trung thấy Tuấn Tú nói vậy cùng quay đầu lại nhìn, ngoài cửa đứng cạnh Tuấn Tú còn có một lão đạo, Hữu Thiên nhíu mày do dự, "Duẫn Hạo ca cũng không phải trúng tà, thỉnh đạo sĩ tới làm gì?". Ngược lại Kim Tại Trung không để ý tới lời Hữu Thiên, lôi kéo đạo trưởng, "Ngươi thực có thể làm cho Duẫn Hạo tỉnh lại sao? Không được lừa Tại Trung nga, bọn họ đều nói Duẫn Hạo không sao nhưng tới giờ Duẫn Hạo cũng không có tỉnh, đều lừa người ta, ngươi không nên lừa Tại Trung, nếu không Tại Trung sẽ tức giận".

Lão đạo cũng không giận, ôn hòa cười gật đầu, ngữ khí ôn tồn, "Bần đạo tự nhiên sẽ không lừa tiểu oa nhi, để ta đi vào".

Bỏ lại Phác Hữu Thiên và Tuấn Tú, lão đạo mang theo Tại Trung đi vào phòng tựa như đã rất quen thuộc, đem cửa phòng đóng lại, Hữu Thiên cả kinh đẩy đẩy Tuấn Tú bên cạnh, "Ngươi tìm đâu ra cái lão đạo sĩ này? Sao mà kỳ quái vậy?".

Tuấn Tú vẻ mặt cũng khó tin, mở miệng, "Ta và cha vừa muốn đi tìm hắn, kết quả là gã sai vặt ngoài cửa vào báo có lão đạo trưởng đợi ở bên ngoài, hù cha nương ta vội ra cửa đón, xã giao một hồi liền bảo ta đem người tới, biết đâu lại có tác dụng không chừng!".

"Để xem!". Hồ nghi.

Trong phòng, lão đạo thần sắc trịnh trọng lấy hai quả ngọc thạch đưa cho Tại Trung, nhướn mày cười, "Hai khối ngọc thạch này là kết tinh linh khí của trời đất mà thành, cho nên ngươi phải nghe theo lời ta nói, nhất định phải nghe theo, như vậy nương tử của ngươi mới có thể tỉnh lại".

"Ân, đã biết". Tại Trung gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc.

"Đằng sau hai khối thạch này phải khắc tên của ngươi và người ngươi yêu, nhất định phải tự tay mình khắc, không được để ai khác làm, khắc xong đem đeo trên người tuyệt đối không được tháo xuống, ngày mai nương tử của ngươi tỉnh liền đem ngọc thạch có tên hắn giao cho hắn, nói với hắn, có duyên sẽ gặp lại. Ngươi nghe rõ chưa?".

"Ân". Gật đầu, Tại Trung vốn đang suy sụp tinh thần, giờ cười mỉm hỏi, "Ngươi nói Duẫn Hạo ngày mai sẽ tỉnh? Có thật không?".

Lão đạo gật đầu, cười ha hả sờ đầu Tại Trung, "Đúng vậy, sẽ tỉnh lại, sau này đừng để bị chuyện trước mắt mê hoặc, nhìn nhiều tự mình đa sầu, sự tình sẽ có chuyển biến".

"Tại Trung nghe không hiểu?". Nghiêng đầu khó hiểu.

"Tới lúc đó tự khắc sự hiểu". Thu tay lại, lão đạo quay đầu nhìn Duẫn Hạo trên giường, trong mắt hiện lên không đành lòng, [Mong lão đạo và công tử không có duyên gặp lại!].

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sưutầm