26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phía trước cửa sổ, Tuấn Tú khe khẽ cầm chén trà, ánh mắt hướng ra bên ngoài, trong tay trà đã lạnh, thế nhưng nam tử không chút nào để ý, chớp mắt mấy cái, tư tưởng bay lượn.

Một tháng trước Trịnh Duẫn Hạo tỉnh lại, thế nhưng bầu không khí khẩn trương trong nhà không giảm đi chút nào, Phác Hữu Thiên còn gấp tới nỗi ngày nào cũng nhìn chằm chằm tờ lịch ngày 7-1 âm, Kim Tại Trung ca ca cũng vô cớ gây rối. Nguyên nhân náo động chính là Trịnh Duẫn Hạo vẻ mặt trầm tĩnh như cũ kia, dường như ủy khuất và hôn mê mấy ngày trước không có phát sinh vậy, nếu không phải thân thể còn chưa động đậy được sợ rằng còn có thể như trước mà ân cần thăm hỏi hành lễ cha nương, thế nhưng những việc này càng làm Tuấn Tú thêm khổ não.

"Tuấn Tú, Tuấn Tú, muốn làm gì a?". Thanh âm leng keng truyền tới, Tuấn Tú thu hồi tâm sự bộ dáng tươi cười quay đầu, "Hôm nay không chuyện gì khác nữa, Tại Trung ca chúng ta nên trở về nhà".

"Nga? Còn những cái này thì sao? Trước đây Duẫn Hạo đều là mặt trời xuống núi mới về nhà? Tại Trung không nên lười biếng". Cố sức lắc đầu, Tại Trung mở miệng mất hứng nói. Tuấn Tú cười khổ, xoa bóp ấn đường, "Thực sự không có chuyện gì, vì sinh ý đều đi vào quỹ đạo rồi, không cần phiền hà cho nên rất nhanh đã xong, ca, ta lừa ngươi bao giờ chưa?".

"Nga, mau về nhà đi!". Trong nháy mắt cái miệng nhỏ nhắn phồng một cái, Tại Trung hoan hỉ đi về Kim gia, phía sau Kim Tuấn Tú vẻ mặt bất đắc dĩ. Đây là nguyên nhân làm Kim Tuấn Tú không thể buông được, tuy rằng mình không coi hắn là người nhu nhược, nhưng sự thực thì giờ Kim Tại Trung khác hẳn ngày thường, ca ca nếu là trước đây ở bên ngoài khi mình không chú ý sẽ bị bắt nạt, hôm nay lại la hét ầm ĩ muốn tự mình đảm đương thay Duẫn Hạo đứng ra bàn sinh ý, trước không nói ca mình thật thà, so với người khôn khéo như Duẫn Hạo cũng kém, huống chi người làm ăn cho tới giờ đều lãi nặng, tuyệt không có khả năng bởi vì ca mềm yếu mà thương hại đồng tình. Nghĩ đến đây Tuấn Tú khẽ nhíu mày khó hiểu vì sao Trịnh Duẫn Hạo lại đồng ý cho Tại Trung làm, lẽ nào là muốn hung hăng trả thù Kim gia, dù sao ai cũng đều thấy được người cha nương khẩn trương quan tâm nhất vẫn là ca ca. Nếu là thật vậy, vậy....

Tiếng Tại Trung truyền tới làm hắn bừng tỉnh, "Tuấn Tú, Tuấn Tú, về đến nhà rồi, ta đi xem Duẫn Hạo trước". Vẫy tay, Tại Trung chạy ào vào Kim gia, Kim Tuấn Tú đang há mồm chưa kịp mở miệng nói thì đã nhíu mày, tiếng nói âm trầm, "Quả thực là như vậy, sợ rằng không có cách nào ngăn cản!". Khổ tâm.





Trong phòng, Nhược Ngữ khom lưng nhìn vô số đồ trên bàn, gật đầu nói, "Ân, cái này là Hữu Thiên thiếu gia đưa tới, cái này là Kim lão gia đưa tới, cái này là nhị thiếu gia đưa tới, cái này là....". Ngừng lại Nhược Ngữ bĩu môi hừ một cái.

"Làm sao vậy? Nhược Ngữ tiểu thư, mấy thuốc bổ này đâu có chọc tới ngươi?". Duẫn Hạo trên người khoác áo, dựa vào thành giường, khẽ mỉm cười.

Nhược Ngữ quay đầu thấy Duẫn Hạo liền cười xán lạn, "Ha hả, nào có a, thuốc bổ này đều là loại tốt nhất, có thể bồi bổ thân thể, nhưng người đưa tới thì có vấn đề, Nhược Ngữ lo lắng a, uống thuốc của người này xong không biết bổ hay hại thân đi!".

Duẫn Hạo vừa nghĩ liền đoán ra là Nhược Ngữ nói ai, đang muốn mở mồm thì cửa phòng bị đẩy mạnh ra, người còn chưa thấy đâu chỉ thấy thanh âm tràn đầy tinh thần bay vào, "Duẫn Hạo, Duẫn Hạo ta về rồi, ngươi có hảo hảo ăn uống không a?".

Nghe thấy tiếng Tại Trung, Duẫn Hạo mặt mày tươi cười, "Ân, Tại Trung hôm nay có mệt không?".

"Không có mệt, một chút cũng không mệt". Đang nói, Tại Trung chạy tới bên Duẫn Hạo cẩn thận cúi người tỉ mỉ nhìn, "Ân, Duẫn Hạo không có ngủ tốt".

Thấy Tại Trung nói vậy Duẫn Hạo sửng sốt liền hiểu ra, ha hả cười. Nhược Ngữ chớp mắt mấy cái kéo Tại Trung tới trước bàn, chỉ vào một đống gì đó hướng Tại Trung làm nũng, "Cô gia, ngươi xem nhiều thuốc bổ như này, thiếu gia không thích vả lại uống cũng không xong, cho nên cô gia giúp đem bỏ cái đống này đi!".

"A? Duẫn Hạo không thích sao? Nga, ta đây liền đem đi". Tại Trung thấy Nhược Ngữ bảo thì gật đầu cầm lấy, chuẩn bị nhấc chân đi thì bị Duẫn Hạo gọi lại, "Tại Trung không được nghe Nhược Ngữ nói lung tung, không thể nào, ta rất thích, những thứ này...đều là thành ý của cha nương, Nhược Ngữ hay nói đùa!". Nói xong, ánh mắt sắc bén trừng Nhược Ngữ một cái. Nhược Ngữ bĩu môi vẻ mặt không tình nguyện, ngược lại Tại Trung gật đầu buông thuốc xuống đi tới bên Duẫn Hạo ngồi xuống, trừng mắt nhìn hắn. Trong lúc lâu hai bên đều không nói gì, Nhược Ngữ thức thời đi ra ngoài. Để lại hai người nhìn nhau.

"Nhìn ta làm gì?". Duẫn Hạo ôn nhu đem Tại Trung ôm vào lòng, thanh âm trầm thấp. Tại Trung dựa đầu trong lòng Duẫn Hạo tìm vị trí thoải mái, mở miệng nói, "Đẹp, ha hả".

"Tại Trung của chúng ta vẫn là đẹp nhất". Trầm mặc nửa ngày, Duẫn Hạo trong mắt nhu hòa, "Tại Trung nếu mệt không cần làm nữa, tâm ý của ngươi ta hiểu, như vậy là đủ rồi". [Ngươi không thích hợp với những nơi lừa gạt như vậy], những lời này Duẫn Hạo giữ trong lòng.

"Không có mệt, Duẫn Hạo không mệt Tại Trung cũng sẽ không mệt, Tại Trung sẽ cố gắng làm việc, Tại Trung là nam nhân có trách nhiệm, muốn chiếu cố Duẫn Hạo".

Thấy Tại Trung thể hiện quyết tâm, Duẫn Hạo thông minh không nói gì nữa, trong lòng mơ hồ không biết tại sao Tại Trung lại kiên quyết như vậy, chẳng lẽ...?

Yên lặng một hồi, Duẫn Hạo khẽ ho một cái làm Tại Trung mạnh mẽ từ trong lòng chui ra, giang hai tay ôm lại Duẫn Hạo, nhẹ nhàng vỗ, "Duẫn Hạo không sao, không sao, vỗ vỗ là tốt rồi".

Cực lực ngăn cản cơn ho khan, Duẫn Hạo mở miệng, nắm lấy tay Tại Trung, "Không có việc gì, Tại Trung không nên lo lắng".

"Ân, không lo". Tuy nói vậy, nhưng Duẫn Hạo biết Tại Trung vẫn lo lắng, muốn nói vài lời thoải mái nhưng bộ dáng này thì chẳng đủ sức thuyết phục, đơn giản chỉ có thể nhắm mắt nghỉ ngơi, tùy ý để Tại Trung ở bên cạnh an ủi.





....


Đêm khuya.

Lúc này người vốn đang ngủ trợn tròn mắt nhìn người trên giường, đã không còn bộ dáng vô ưu vô lo ngây thơ như ban ngày, trong lòng không biết đang nghĩ gì, cúi đầu nỉ non.

"Duẫn Hạo, Tại Trung hảo khổ sở. Duẫn Hạo là bởi vì ta nên mới biến thành như vậy sao?".

"Duẫn Hạo, Tại Trung đau quá, Duẫn Hạo khó chịu, không muốn thấy".

"Tại Trung muốn bảo vệ Duẫn Hạo, Hữu Thiên nói sai rồi, Tại Trung có thể làm được".

Nam tử bên cạnh vẫn im ắng ngủ say không biết gì, Tại Trung cẩn thận hôn lên đôi môi tái nhợt kia, lẳng lặng chờ đợi.





.....



"Hữu Thiên ngươi nói gì với Tại Trung?". Còn chưa kịp yên ổn ngồi xuống, Phác Hữu Thiên đã bị Trịnh Duẫn Hạo nói một câu làm nhảy dựng lên, trừng to mắt bàng hoàng, "Duẫn Hạo ca, ngươi nói cái gì a?".

"Ngươi chột dạ, ngươi có đúng hay không nói gì đó với Tại Trung?". Lời nói và ánh mắt sắc bén nhìn Hữu Thiên, Duẫn Hạo trên mặt hơi tái lộ ra vẻ uy nghiêm.

"Khụ khụ, cái kia kỳ thực cũng không có gì, có đúng là Duẫn Hạo ca ngươi bị người ta chọc tức đến nỗi ngã bệnh không, ta đương nhiên có trách nhiệm thay ngươi đòi lại công bằng a".

"Cho nên....?".

"Cho nên có nói một số lời không tốt lắm, nhưng cũng không có gì quá phận". Hẳn là thế đi.

"Vậy sao?". Hạ mắt không nói gì, Hữu Thiên chịu không nổi không khí này, nuốt nước bọt hỏi, "Mấy ngày nay nghe bằng hữu nói Kim đại thiếu gia bắt đầu làm việc, hình như đi theo Tuấn Tú ra ngoài bàn sinh ý, Duẫn Hạo này phải thực không a?".

"Ân".

"Tại Trung ca sẽ bị người ta khi dễ, ngươi cũng yên tâm để hắn ra ngoài sao".

"Ta lo lắng nhưng Tại Trung muốn làm, ta không muốn hắn không vui, huống hồ ta bây giờ sẽ làm hắn lại khổ sở".

Hữu Thiên nghe Duẫn Hạo nói, nghiêm túc, "Duẫn Hạo ca, một tháng rồi sao thân thể ngươi vẫn còn kém như vậy, ta nhớ trước kia thân thể ngươi không tới mức này, ốm một hồi liền ra cái bộ dáng suy sụp này sao?".

"Không biết, muốn nhanh đứng lên một chút nhưng cơ thể không nghe theo, trước đó mấy ngày luôn mê man, Tại Trung lo lắng không dám rời ta, sợ ta ngủ say bất tỉnh, hắn tuy không nói nhưng ta biết hắn sẽ rất đau lòng, cho nên để hắn ra ngoài, có Tuấn Tú đi cùng sẽ không xảy ra chuyện gì lớn".

"Ân, tên Tuấn Tú kia cũng không để người ta khi dễ Tại Trung ca, cũng rất thủ đoạn".

"Ngươi cũng có gì khác sao, luôn không tốt".

"Cái gì không tốt, ta thân là người nhà của ngươi đương nhiên lúc nào cũng phải lo cho ngươi, là người tốt". Ám chỉ.

"Đừng như vậy, dù sao cũng là nương của Tại Trung, đã không có việc gì rồi".

"Hừ, có ta cũng cho phép xảy ra, được rồi vì ngươi nên người này có thể chịu, nói chung không nên ủy khuất mình, cần cường thì phải cường, ngươi đem thủ đoạn trong sinh ý dùng với Kim gia thì cũng không phải làm mình chật vật vậy".

"Được rồi, ta biết rồi, ngươi sau này không được nói lung tung với Tại Trung, hắn tâm tư đơn thuần, rất dễ bị tổn thương".

"Biết rồi Duẫn Hạo ca. Thực sự là thiên vị Tại Trung ca, hừ...".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sưutầm