p2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

011. Đến sân bay đón người

Vũ Khánh Cương cùng ăn với Vương Dung Dung một hồi, sau khi ra khỏi nhà ăn kiểu Tây, điện thoại vang lên, là Ngụy Diên điện.

"Ông chủ, bên tập đoàn Cương Kiến nói thế nào?" Ngụy Diên một bên gọi điện thoại, một bên ký tên, mỗi ngày hắn đều rất bận, giống như con quay di chuyển liên tục.

Vốn là không cần phiền toái như vậy, thế nhưng có quan hệ đến việc cung cấp vật liệu kiến trúc sang năm của Đông Bắc Hổ, tập đoàn Cương Kiến cũng là nơi hợp tác làm nhà cung cấp, đột nhiên đề xuất Vũ Khánh Cương tự mình đứng ra ký kết hợp đồng, hắn suy đoán, trong này có phải là có chuyện gì hay không?

Thời đại này ăn hoa hồng đều thành thông lệ, nhưng hắn dám cam đoan kiến trúc Đông Bắc Hổ tuyệt đối không có ai ăn hoa hồng!

Cho nên tám phần là vị đại tiểu thư kia tự chủ trương.

"Cái con đàn bà kia có bệnh! Đổi một nhà cung cấp khác!" Vũ Khánh Cương ghét nhất người khác dây dây dưa dưa không lưu loát: "Ăn mặc thì như mụ tú bà, nói chuyện như ăn không no, bước đi thì như không có thận vậy đó, người như vậy, sau này tui không hợp tác nữa."

Đầu kia Ngụy Diên vừa nghe, giọng điệu của ông chủ cứ kêu là một oan ức, một tức giận, lúc đó hắn liền cười gục xuống...

Ông chủ Vũ buổi trưa căn bản không ăn no, tìm một quán ăn bình thường, chọn hai món ăn, khò khè ăn sạch sành sanh, tổng cộng mới tốn không tới sáu mươi đồng, còn cơm tây một khối thịt bò một bát canh mùi vị nức mũi, liền mất một ngàn đồng...

Điện thoại lại vang lên, vẫn là Ngụy Diên gọi tới: "Ông chủ, bây giờ anh có rảnh không?"

"Có!" Vũ Khánh Cương mới ăn no, sau khi trả tiền, đang đi ra ngoài.

"Đến sân bay đón người đi, tài xế bên này đều ra ngoài rồi, không ai có thời gian." Ngụy Diên ở trong điện thoại nói ngắn gọn với Vũ Khánh Cương một lần người phải đón là ai, chuyến bay mấy giờ, sau đó liền cúp điện thoại.

Vũ Khánh Cương một chút cũng không có không hài lòng, Ngụy Diên là người có đại tài, sau khi tập đoàn tài chính Đông Bắc Hổ thành lập, hắn có thể thanh nhàn như vậy cũng là thiệt thòi Ngụy Diên cùng đoàn đội của hắn ta, hắn thì buông tay không quản chuyện, bởi vì mấy thứ đó hắn cũng không quá hiểu...

Vũ Khánh Cương biết mình có bao nhiêu trọng lượng, nhiều tiền như vậy, hắn mang theo người nhà đến chỗ nào cũng không an toàn, nếu lựa chọn tin Ngụy Diên, vậy liền thẳng thắn tín nhiệm đến cùng.

Sự thực chứng minh, thời gian hai năm, Ngụy Diên làm cho Đông Bắc Hổ chiếm đoạt gần như tất cả hạng mục tiền đồ rộng lớn của Đông Châu.

Đầu tư của Vũ gia vào năm thứ nhất liền mất sạch, sang năm bắt đầu có lợi nhuận, hiện tại lại bắt đầu khai phá hạng mục mới....

Lúc mới bắt đầu anh hai và chị hai Vũ gia đối với Ngụy Diên là quan sát, sau đó mới tiếp nhận Ngụy Diên trở thành người phát ngôn của Vũ gia, Vũ Khánh Cương an bài anh hai ở vị trí chủ tịch, chị hai thì là phó chủ tịch, nói trắng ra là chính là cho bọn Ngụy Diên chỗ dựa, nói thế nào nữa thì bọn Ngụy Diên cũng là làm công, Vũ gia mới là chủ.

Có điều mặc dù tập đoàn tài chính Đông Bắc Hổ là vốn riêng của Vũ Khánh Cương, thế nhưng tập đoàn Đông Bắc Hổ có mười phần trăm cổ phần là của Ngụy Diên và nhóm của hắn ta, đây là phúc lợi mà Vũ Khánh Cương cho hắn ta, nếu muốn thúc ngựa chạy, phải tạo động lực cho ngựa chứ!

Tập đoàn Đông Bắc Hổ có 60% cổ phần là Vũ Khánh Cương nắm giữ, mười phần trăm là anh hai, mười phần trăm là chị hai, mười phần trăm là nhóm Ngụy Diên, còn chín phần trăm là chia đều cho ba đứa cháu trai, còn thừa lại một phần trăm, chỉ dùng để làm phúc lợi, Đông Bắc Hổ có thể trong thời gian ngắn thanh danh vang dội như thế, cũng bởi vì tập đoàn Đông Bắc Hổ chịu bỏ ra sức lớn làm sự nghiệp công ích, viện dưỡng lão, cô nhi viện cùng công ích xanh hóa đều có bóng dáng tập đoàn Đông Bắc Hổ.....

Hết chương 11

012. Tui không vào được

Hứa Tư Văn bước nhanh đi vào trạm chờ có hệ thống sưởi hơi, đồ đạc của y ít nên cũng không có gửi vận chuyển, sau khi kiểm tra an ninh liền trực tiếp đến cửa an toàn.

Chỉ là...

Hứa Tư Văn nhìn xung quanh, y là người ra sớm, ánh mắt đảo qua những người đi đón ở bốn phía, không nhìn thấy người đón.

Vào lúc này điện thoại di động vang lên.

"Chào ngài." Hứa Tư Văn vừa nhận điện thoại, lễ phép chào trước, kết quả trong điện thoại truyền đến một trận âm thanh điếc tai nhức óc: "Này? Alo? Cậu là kỹ thuật viên Hứa Hứa Tư Văn đúng không? Tui tới đón cậu tui tên Vũ Khánh Cương, cậu đi ra đi tui không vào được!"

Hứa Tư Văn: "... !"

Thoáng đưa điện thoại di động từ bên cạnh lỗ tai của mình di chuyển ra xa một chút, lớn tiếng như vậy nếu y dán vào lỗ tai nữa sẽ dễ bị chấn động .

Có điều cái gì gọi là "Tui không vào được" ? ? ?

Kỳ thật Hứa Tư Văn không muốn đi ra ngoài, thật sự y không ngờ rằng Đông Bắc lại rét lạnh như thế, có điều không ra ngoài là không thể nào, y đã quyết định đi ra ngoài liền mua cái áo lông mặc!

"Làm sao tìm được anh?" Hai người không quen biết, người đón máy bay đều giơ bảng, trên đó viết tên người muốn đón.

Có điều Hứa Tư Văn luôn cảm thấy cái vị này tám phần là không thông minh như vậy, không phải y xem thường cái vị đi đón mình này, nhưng trực giác của y cho là như thế.

Không thể không nói trực giác của người thông minh chính là chuẩn!

"Dễ tìm lắm, cậu ra cửa, nhìn thấy một chiếc xe vẽ con hổ là được rồi!" Đối với việc nhìn xe tìm người như vậy, ông chủ Vũ là ngựa quen đường cũ.

Đôi khi hắn bị gọi đi đảm nhiệm nhân vật quan trọng áp tràng giúp bọn Ngụy Diên, Ngụy Diên chính là như thế nói cho người khác biết, ai mới là ông chủ? Ông chủ nhà mi chạy Mercedes Benz liền dám theo Đông Bắc Hổ chúng tôi kêu tên? Nhân viên chỗ chúng tôi chạy đều là Land Rover đó, ông chủ chúng tôi còn chạy xe nhập khẩu bản limited trân quý đó!

Tạo hình chiếc xe kia của ông chủ Vũ lão cũng đặc biệt, ở trên mui xe cố ý phun vẽ một con hổ Đông Bắc ngửa mặt lên trời gầm rống, cũng là tiêu chí của tập đoàn Đông Bắc Hổ, không biết bao nhiêu lần người ta cho rằng đây là xe cọp của vườn thú nữa.

Cho nên Hứa Tư Văn vừa ra khỏi cửa liền thấy xe của ông chủ Vũ, thành phố Đông Bắc ít người biết hàng, nhưng Hứa Tư Văn cũng là có kiến thức, liếc mắt đã nhìn ra xe này không dưới ba, bốn triệu.

Thật là người có tiền mà!

Ặc...

Cửa xe mở, đầu tiên là duỗi ra một bàn chân lớn mang đôi giày cổ xưa, sau đó hướng lên trên là quần bông màu xám tro, áo bông màu xám bạc, cầm trong tay một cái áo khoác bông màu xanh quân đội, trên đầu đội một cái mũ lông chó....

Hứa Tư Văn: "... !"

Khó trách không vào được!

Mặc đồ này bảo an sân bay tuyệt đối không thể nào cho vào!

Ông chủ Vũ nhìn người đến, phát hiện thật không hổ là "văn nhân", nhìn cái thể trạng nhỏ nhắn gầy yếu kìa, người cũng gầy yếu mặc cũng mát mẻ, đây là mùa thu hay là mùa đông vậy hở? Đến thành phố Đông Bắc để bị đông chết hả trời?

Vội vàng tiến lên đem áo khoác bông của mình chụp lên người Hứa Tư Văn xong liền nói: "Sao cậu mặc ít như vậy?"

Hứa Tư Văn bị hỏi nghe không hiểu là có ý gì, có điều áo khoác bông khoác lên người, cảm giác đầu tiên là thật nặng!

Cảm giác thứ hai mới là: áo khoác này nặng thì nặng, thế nhưng chống gió rất tốt....

"Đây là quần áo dày nhất của tôi." Thân là người phía nam, quần áo dày như vậy thật ra đã là đồ ép đáy hòm rồi, nhiệt độ phía nam xưa nay không có lúc nào rơi xuống âm mười độ, có chỗ nào giống như phương bắc bên này chứ? Mùa đông nhiệt độ âm hai mươi độ đã là khí trời tốt, hạ chút tuyết qua ngày hôm sau liền có thể rơi xuống âm ba mươi độ có tin không!

Ông chủ Vũ cầm quần áo khoác cho người ta xong, duỗi móng vuốt bự như cái quạt hương bồ ra kéo Hứa Tư Văn vào trong xe.

Trong xe mở hệ thống sưởi, Hứa Tư Văn bị nhét vào ngồi phía sau.

Hết chương 12

013. Áo lông màu đỏ thẫm

"Nơi này có bán áo lông không?" Cho dù bị đối xử thô lỗ, nhưng Hứa Tư Văn cũng không tức giận, y rất ít khi nổi giận, nói như thế nào nhỉ, tính cách có hơi lạnh lùng.

"Phía trước có đó, cậu ở trong xe đừng đi ra, tui đi mua." Ông chủ Vũ một bên khởi động xe một bên nói chuyện với Hứa Tư Văn: "Cậu chính là kỹ thuật viên Hứa từ bên kia tới đi? Tui là Vũ Khánh Cương."

Hứa Tư Văn: "... ?"

Kỹ thuật viên Hứa...?

Y lớn như vậy, lần đầu tiên có người gọi y như vậy...

Trong nhà gọi y là Văn Văn, bạn bè gọi y Tư Văn, đồng nghiệp gọi y là bộ trưởng Hứa, cho dù là khách hàng, cũng gọi là tổng giám Hứa....

Kỹ thuật viên và vân vân...

Xưng hô quá cổ hủ...

"Hứa Tư Văn." Hứa Tư Văn lấy áo khoác quân đội trên người xuống cất kỹ, trong xe đủ ấm, cho nên tạm thời không cần mặc dày như vậy.

Vũ Khánh Cương xoạch xoạch miệng, người này lớn lên trắng nõn nà, tên cũng tư tư văn văn, nhìn sao cũng thấy thoải mái, giọng nói cũng dễ nghe, mang theo một loại âm thanh đặc biệt.

Thời khắc này, ông chủ Vũ cảm thấy, người có văn hóa chính là không giống, nhìn người ta xem, quá nho nhã.

Bên ngoài sân bay có siêu thị, cũng có bán quần áo, siêu thị quần áo tại sân bay thành phố Đông Bắc rất đặc sắc, trên cơ bản quần áo một năm bốn mùa đều có, bởi vì khí hậu trời nam biển bắc khác nhau, có lúc người bên này đi đến phía nam, phải chuẩn bị một thân quần áo nhẹ nhàng, mà khách phương nam tới đây nếu muốn ở phương bắc thoải mái một chút, vẫn phải mặc dày chút.

Rất nhiều người đều giống như Hứa Tư Văn, lần đầu tới Đông Bắc lạnh giá như vậy, quần áo dày chuẩn bị sẵn không đủ để chống lạnh.

Vũ Khánh Cương có tiền, cũng chịu chi tiền, nhảy vào siêu thị quần áo, chọn áo lông quý nhất giữ ấm nhất, trả tiền liền đi ra.

Lúc Hứa Tư Văn nhìn thấy áo lông ông chủ Vũ cầm trên tay, lần đầu tiên có loại cảm giác trán hằn lên gân xanh.

"Cho này, cái này là áo lông dày nhất đó, hẳn là cậu có thể mặc!" Ông chủ Vũ đem áo lông màu đỏ thẫm trong tay từ khe hở trên ghế ngồi đưa xuống cho kỹ thuật viên Hứa.

"Có màu nào khác không?" Một nam nhân mặc màu đỏ thẫm gì đó, Hứa Tư Văn thật lòng có chút không tiếp thụ được.

Quần áo y mặc tới, là một bộ tây trang dùng màu đen là chủ đạo, phía ngoài là áo khoách len dạ màu khói, cả người thoạt nhìn rất tao nhã ôn hòa, nhưng bên ngoài một thân quần áo này lại khoác một cái áo lông dài tới chân màu đỏ thẫm... Hình ảnh kia, chính Hứa Tư Văn cũng không dám tưởng tượng!

"Có, thế nhưng không có số nhỏ... ." Ông chủ Vũ vừa lái xe vừa trả lời, thật ra hắn không nói thật.

Thời điểm nhìn thấy kỹ thuật viên Hứa, hắn liền cảm thấy sắc mặt người này không quá tốt, vì vậy liền chọn một cái màu đỏ thẫm, ít nhất thì cái áo lông này là dạng dài, có thể chắn gió từ đầu đến chân, thứ yếu chính là màu đỏ có thể khiến sắc mặt người ta dễ nhìn chút.

Hứa Tư Văn: "... !"

"Muốn ăn chút gì đó nóng hổi không? Hay là muốn đi về ngủ một giấc trước?" Ông chủ Vũ lái xe, từ trong gương nhìn thấy sắc mặt người trên xe không quá tốt.

Hắn cũng từng ngồi máy bay, kỳ thực không có cảm giác gì, tuy nhiên có người đồng hương đi máy bay, nôn ào ào, nhìn rất đáng thương.

Xem sắc mặt vị kỹ thuật viên Hứa này có chút xanh trắng, thân thể lại mỏng manh như vậy, trực giác nghĩ để cho y nghỉ ngơi trước một chút tốt hơn.

"Trước khi tôi tới, công ty nói bên các anh an bài việc ăn ở, trước tiên mang tôi đi xem chỗ ở một chút đi." Hứa Tư Văn xoa xoa huyệt thái dương.

Ông chủ Vũ một cước đạp chân ga liền kéo kỹ thuật viên Hứa đến khu ký túc xá cho công nhân viên chức của tập đoàn Đông Bắc Hổ bọn họ.

Hứa Tư Văn nhìn nhìn bảng hiệu trên cửa tiểu khu xa hoa này vài lần, chỉ thấy trên tấm bảng vài con hổ Đông Bắc, có lớn có nhỏ, có đực có cái, tên liền gọi là tiểu khu Đông Bắc Hổ.

Nếu không phải hai chữ "tiểu khu" phía trước cũng bắt mắt như vậy, Hứa Tư Văn còn cho là mình vào vườn thú Đông Bắc Hổ đó chứ.

Hết chương 13

014. Tiểu khu Đông Bắc Hổ

"Chính là nơi này!" Ông chủ Vũ vui rạo rực triển lãm tập đoàn Đông Bắc Hổ giàu nứt đố đổ vách cho khách mới tới.

"Toàn bộ tiểu khu này đều là ký túc xá công nhân viên à?" Nói thật, kỳ thực Hứa Tư Văn rất hoài nghi, không phải nói, tập đoàn Đông Bắc Hổ mới thành lập không tới ba năm sao?

"Đúng!" Ông chủ Vũ chà xát tay: "Đi lên xem một chút không?"

"Mang tôi đến ký túc xá đi." Kỹ thuật viên Hứa xách túi nhỏ của mình, xoắn xuýt nhìn cái áo lông đỏ thẫm kia.

"Đi! Là ở lầu mười ba." Ông chủ Vũ thật cao hứng xuống xe.

Bạn hỏi tại sao lại ở đó à?

Bởi vì trong tòa lầu này, đều là một tầng hai hộ gia đình, lầu mười ba là một trong những cái ổ tạm thời của ông chủ Vũ, gần đây bận rộn chuyện của công ty bách hóa, nên người sống trong căn hộ này trên cơ bản đều là nhân viên công ty bách hóa, còn hai căn phía trước theo thứ tự là người của công ty kiến trúc và công ty nông sản.

Mấy tháng nay ông chủ Vũ đều ở nơi này, hắn cảm thấy cần phải an bài kỹ thuật viên Hứa ở đối diện mình, tới gần người có ăn học, mình cũng có thể được lây chút mùi văn hóa.

Ông chủ Vũ xuống xe, đi tới cửa sau xe, duỗi một cái móng vuốt lớn, mạnh mẽ kéo cửa ra, gió lạnh mùa đông liền vèo vèo vèo thổi vào trong xe, nhiệt độ dưới âm hai mươi độ khiến kỹ thuật viên Hứa triệt để trải nghiệm một cái mùa đông lạnh giá, không chút do dự mặc vào áo lông màu đỏ thẫm trong tay.

Vốn tưởng là một nơi tùy tiện như ký túc xá bình thường, chờ vào cửa Hứa Tư Văn mới biết, Đông Bắc Hổ giàu nứt đố đổ vách thật sự không phải là tin vịt.

Đừng nhìn vị trí địa lý của tiểu khu không quá gần trung tâm thành phố, những khu lầu mới xây gần như đều là đất mới khai phá ở xung quanh, nhưng tiểu khu Đông Bắc Hổ là khu lầu kiến trúc đầu tiên mà Đông Bắc Hổ tạo dựng lên, tự nhiên cái gì tốt đều để nhà mình dùng trước tiên.

Địa phương hoàn thành siêu tiêu chuẩn, người tinh tường vừa nhìn đã biết là khu nhà tốt.

Ông chủ Vũ mang kỹ thuật viên Hứa đến lầu mười ba, mở cửa phòng, bên trong là bố cục phòng trọ một người, một phòng vệ sinh một phòng ngủ, trong phòng đơn giản sáng sủa, một cái giường đôi lớn, đệm chăn sạch sẽ chỉnh tề và vân vân, kỹ thuật viên Hứa xách túi liền có thể vào ở.

"Cậu xem xem còn cần mua thêm cái gì không?" Ông chủ Vũ nhìn kỹ thuật viên Hứa, kỳ thực nơi này đã rất tốt, cơ mà ông chủ Vũ cảm thấy người tinh xảo có văn hóa như kỹ thuật viên Hứa, chỉ sợ có nhiều chú ý hơn chút.

"Không cần, nơi này rất tốt, cảm ơn." Hứa Tư Văn khẽ mỉm cười, mắt thẩm mỹ của người này thế nào y không đáng đánh giá, thế nhưng căn phòng ở tạm thời này, lại rất không tồi, y còn cho rằng sẽ là ký túc xá nhiều người chứ.

Kỹ thuật viên Hứa tương đối hài lòng, ông chủ Vũ nhìn nụ cười của kỹ thuật viên Hứa, trái tim cường tráng có chút hưng phấn đập thình thịch.

Người có văn hóa, toàn thân đều có phẩm vị mà!

"Muốn đi ăn cơm không?" Ông chủ Vũ có chút mong đợi nho nhỏ.

"Không được, tôi đã không có chuyện gì cần làm phiền anh nữa, ngày mai là anh tới đón tôi hay là người khác? Tôi đối với nơi này cũng không quen thuộc."

"Đúng đúng đúng!" Ông chủ Vũ cảm thấy xương cốt đều nhẹ bẫng: "Vậy cậu nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai tui tới đón cậu đến nơi giảng dạy."

Ông chủ Vũ gần như là bay ra, Hứa Tư Văn không cảm thấy khác thường, y chưa từng tới Đông Bắc, cho rằng người Đông Bắc đều là như vậy....

Tiễn người đi, Hứa Tư Văn vén tay áo lên bắt đầu tổng vệ sinh.

Y có cái tật xấu, đến một nơi xa lạ, trước hết phải thu thập một lần, khiến trong phòng tràn ngập hơi thở của chính mình, mới có thể ngủ được.

Hứa Tư Văn thu xếp xong, buổi tối tiếp điện thoại của Ngụy tổng của tập đoàn Đông Bắc Hổ, nói muốn đón gió tẩy trần.

"Cái này trước hết miễn đi, cảm ơn Ngụy tổng." Hứa Tư Văn không yêu thích gì cái loại ăn ăn uống uống xã giao này, trên cơ bản là có thể miễn thì sẽ miễn, còn nếu không thể, liền để Trương Lam Hà đi, thực sự không được còn có phòng truyền thông của công ty mà.

"Được rồi, ngày mai có người tới đón ngài đến công ty bách hóa, an bài hai mươi người, ngài phải nhọc lòng chỉ đạo rồi." Trong điện thoại Ngụy Duyên nói thật khách khí.

Chủ yếu là bọn họ chọn không dưới bốn mươi công ty phần mềm cung cấp phần mềm, chỉ có nơi này là toàn diện nhất tiên tiến nhất, chủ yếu nhất là, nơi này cung cấp người chỉ dạy thao tác phần mềm.

"Ngài khách khí." Hứa Tư Văn thản nhiên giao tiếp với Ngụy Duyên, bản thân y không am hiểu gì chuyện này, cho nên nói chuyện cũng khô khan.

Chờ Ngụy Duyên cúp điện thoại, Hứa Tư Văn liền nấu một bình nước sôi, nấu mì ăn liền ăn xong, liền rửa mặt nghỉ ngơi.

Ngồi máy bay rất mệt, đặc biệt là nhiệt độ của nơi này khác biệt quá lớn, y càng không muốn ra cửa mua đồ, vẫn là ngủ trước rồi nói sau đi.

Advertisements



Hết chương 14

015. Cái nào chỗ nào cũng tốt

Ngày hôm sau vừa rạng sáng, âm thanh loảng xoảng loảng xoảng ngoài cửa khiến Hứa Tư Văn tỉnh lại trong áp suất thấp, mặc áo ngủ vừa mở cửa ra, một luồng gió lạnh liền khiến y triệt để tỉnh táo.

"Kỹ thuật viên Hứa, bữa sáng!" Ông chủ Vũ vẫn là quần áo trên người, mang theo sữa đậu nành bánh bao bánh quẩy đậu hũ đứng ở ngoài cửa.

Người ta khuôn mặt tươi cười chào đón, Hứa Tư Văn cũng không thể cự tuyệt người ta ở ngoài cửa.

Hai người cùng ăn bữa sáng, thế nhưng rõ ràng ông chủ Vũ cổ họng hự hự ăn vui vẻ, còn Hứa Tư Văn chỉ ăn một chút cháo, còn lại đều không động tới.

"Tôi không thể ăn đồ ăn bên ngoài." Hứa Tư Văn thấy ông chủ Vũ kinh ngạc nhìn y, mở miệng giải thích một chút: "Luôn cảm thấy không có mùi vị gia đình."

Ông chủ Vũ vò đầu, hắn không hiểu lời giải thích văn nghệ như vậy cho lắm.

Sau đó ông chủ Vũ đã hiểu, đây là một loại lời nói khách khí, nói trắng ra chính là cảm thấy bên ngoài làm không sạch sẽ, tâm lý khiết phích của kỹ thuật viên Hứa đặc biệt khác biệt.

Mang người lên xe, ông chủ Vũ thông qua gương nhìn thấy kỹ thuật viên Hứa vừa lên xe liền cởi áo khoác lông đỏ thẫm ra, cười trộm không thôi, đồng thời, lại cảm thấy người này rất thú vị.

Dọc theo đường đi ông chủ Vũ tận chức tận trách giới thiệu một chút về nơi sắp đến cho kỹ thuật viên Hứa, tuy rằng hạng mục bách hóa của Đông Bắc Hổ vừa khởi động, nhưng chỉ trách Đông Bắc Hổ có tiền, một đống tiền nện xuống, tại khu vực phồn hoa nhất trung tâm thành phố, mua mười tầng lầu, tầng hai tất cả đều là bách hóa, tầng ba bốn là giày, tầng năm sáu là quần áo, tầng bảy tám là mỹ thực, tầng chín cùng tầng mười là dùng để làm việc.

"Tui đã nói với cậu, chỗ này là lớn nhất rồi, mất thời gian rất lâu mới tìm được nơi này đó!" Ông chủ Vũ khoe khoang địa điểm mình lựa chọn với kỹ thuật viên Hứa.

"Đúng là rất lớn, có điều mở công ty bách hóa, chỗ lớn như vậy, có phải là hơi quá lãng phí không?" Hứa Tư Văn không hiểu chuyện kinh doanh lắm, nhưng cũng cảm thấy một tầng lầu mấy ngàn mét vuông, tổng cộng mười tầng chính là mấy vạn mét vuông, dùng làm gì không được mà nhất định phải làm công ty bách hóa?

"Hết cách rồi, mấy thằng bán nói muốn kiếm tiền, hoặc là nhận hết mười tầng hoặc là một tầng cũng không có!" Nhắc tới việc này ông chủ Vũ cũng tức giận, làm sao hắn không biết chỗ quá lớn liền có vẻ trống trải chứ? Cũng không có cách nào, đây là lầu thương mại bán ra chỉnh thể.

Hứa Tư Văn cười cười, tuy rằng trong lòng bồn chồn, một người tài xế như hắn ta lại biết mấy tin tức này, nhưng mà cũng không nghĩ nhiều.

Giảng giải phần mềm là tại lầu chín, một phòng hội nghị đặc biệt lớn, toàn bộ màn chiếu đèn chiếu máy chiếu đều đã chờ sẵn, Hứa Tư Văn sau khi đến liền thấy bên trong có hai mươi người hiu quạnh.

"Hai mươi người không cần dùng nơi lớn như vậy, tìm một căn phòng nhỏ chút đi?" Hứa Tư Văn thật sự không muốn lúc đang giảng dạy lại nghe được tiếng vọng của chính mình.

"Vậy thì qua phòng hội nghị nhỏ bên cạnh là được." Ông chủ Vũ biết nghe lời phải, đem tập thể mọi người di chuyển qua phòng hội nghị nhỏ.

Hai mươi người đều là tinh anh, không chỉ bằng cấp cao, chỉ số thông minh cũng không thấp, bọn họ học tập cũng nhanh hơn người bình thường rất nhiều, thường xuyên là Hứa Tư Văn giảng một lần bọn họ đều đã nhớ kỹ, ngược lại ông chủ Vũ tới nghe huấn luyện ké, nghe xong dứt khoát hai mắt tối thui!

Có điều ông chủ Vũ cảm thấy có một điểm có thể khẳng định, đó chính là kỹ thuật viên Hứa rất có học vấn rất rất có học vấn!

Điểm này, có thể phán đoán ra được từ các loại tiếng nước ngoài khoan khoái bất tận trong miệng kỹ thuật viên Hứa, nghĩ đến Hứa Tư Văn từng ở ngoại quốc, ông chỉ Vũ sờ sờ cằm, hắn đột nhiên phát hiện, kỹ thuật viên Hứa nhìn thế nào cũng thấy tốt, cái nào chỗ nào cũng tốt....

Ăn cơm trưa là tại nhà ăn, đối với người của mình Vũ Khánh Cương rất chịu chi tiền, tất cả nhà ăn của tập đoàn Đông Bắc Hổ đều xây dựa theo hình thức khách sạn ba sao, nhưng người ta chỉ giới hạn cho công nhân trong công ty thôi, rất nhiều người muốn tới dùng cơm còn không có cửa đâu.

Hết chương 15

016. Lượng cơm ăn bình thường

Cha mẹ Hứa Tư Văn cũng là học giả làm công tác giáo dục nhiều năm, Hứa gia cũng coi là thư lễ gia truyền, thuở nhỏ gia giáo tốt, mặc dù ăn cơm cũng rất có loại hình dáng nhã nhặn, không giống con hổ Đông Bắc nào đó, ăn cơm giống như heo giành ăn, tiếng nhai cách cái bàn cũng có thể khiến người ta nghe rõ ràng.

Sức ăn của Hứa Tư Văn cũng không lớn, mà khẩu vị thiên về nhạt, trong mười món ăn chọn hai món vào khay thức ăn, sau khi tìm cái góc ngồi xuống, liền bắt đầu lẳng lặng dùng cơm.

"Loảng xoảng!"

Mới ăn hai ngụm cơm, một cái khay thức ăn liền bày ở đối diện Hứa Tư Văn, khóe mắt Hứa Tư Văn quất thẳng tới.

Khay thức ăn chia làm sáu ô vuông, một ô vuông lớn tự nhiên là đựng cơm, năm ô vuông còn lại cũng không nhỏ, hiện tại trong năm ô vuông này, tràn đầy sườn kho, thịt kho tàu, cá nheo nấu tỏi, gà miếng cay, cuối cùng là đậu hũ Tứ Xuyên vun lên thành ngọn.

Nếu không phải còn có một phần thức ăn chay như thế, kỹ thuật viên Hứa thật sự sẽ tin tưởng ông chủ Vũ là một tên ăn thịt động vật thuần!

"Sao cậu lại ăn ít như vậy?" Trong mắt ông chủ Vũ, nhìn thấy trong khay thức ăn của kỹ thuật viên Hứa chỉ có một chút xíu cơm, một quả trứng muối, ngoài ra còn thêm một chút rau diếp xào, toàn đồ chay! Chay đến mức khiến ông chủ Vũ không nhìn nổi.

"Anh ăn nhiều như vậy?" Kỹ thuật viên Hứa cũng khiếp sợ nhìn năm cái bánh bao thịt dùng đũa xuyên thành chuỗi trong tay ông chủ Vũ, cùng một bát canh lớn bưng bằng tay kia.

Một bữa cơm của ông chủ Vũ, trong mắt kỹ thuật viên Hứa, đủ cho y ăn hai ngày.

"Đây mới là lượng cơm bình thường, cậu đây là hơi ít quá rồi đó!" Ông chủ Vũ vừa nói, vừa đem cá nheo mình cho là tốt nhất gắp một đũa bỏ vào khay thức ăn của kỹ thuật viên Hứa: "Cá nheo lớn bắt ở sông đó, ăn cực ngon, cậu nếm thử đi!"

Hứa Tư Văn: "... !"

Nếu như y không nhìn lầm, vừa rồi người đối diện là cầm đũa liếm liếm trước, sau đó gắp đồ ăn cho y...

Nghĩ tới đây, hai mắt Hứa Tư Văn tối sầm lại.

E rằng trong mắt tài xế sư phụ đối diện thì chuyện này rất bình thường, cơ mà trong mắt người như y thì lại không bình thường...

"Mau ăn đi!" Trong chốc lát kỹ thuật viên Hứa phân tâm, ông chủ Vũ đã tiêu diệt ba cái bánh bao thịt nửa con cá nheo lớn cùng nửa dĩa thịt kho tàu .

Hứa Tư Văn: "... !"

Thịt cá ăn thật ngon, cuối cùng kỹ thuật viên Hứa vẫn ăn, bởi vì ông chủ Vũ còn đang ở đối diện trừng đôi mắt hổ nhìn y đây này.

"Mùi vị thế nào?" Ông chủ Vũ cảm thấy tim đều muốn tan ra, kỹ thuật viên Hứa này ăn một bữa cơm cũng có thể đẹp mắt như vậy, câu kia nói thế nào nhỉ?

À!

Gọi là "cảnh đẹp ý vui" ....

Chỗ duy nhất không hài lòng, chính là ăn quá ít, tiêu chuẩn ăn uống như vậy, khó trách thể trạng nhỏ nhắn giống như mầm đậu vậy.

"Rất tốt." Rất lâu chưa từng có người quan tâm y ăn thế nào, cho dù trong lòng Hứa Tư Văn có tính khiết phích, nhưng phần quan tâm này lại không thể không cảm kích, rốt cuộc vẫn ăn khối cá này vào miệng, mùi vị nói thật, rất nặng.

Mùi tỏi nồng nặc phối với mùi vị đậm đà tươi mới của cá nheo, vô cùng kích thích cảm giác, người vẫn luôn ăn thanh đạm, bất thình lình lại đến một ngụm như vậy, cũng không phải là quá tốt quá thơm .

"Vậy là được rồi, này, sườn kho này cũng không tồi, vị chua ngọt, chắc chắn có thể thích hợp với người phía nam các cậu." Ông chủ Vũ liền gắp một khối xương sườn ném cho kỹ thuật viên Hứa.

Hứa Tư Văn khẽ mỉm cười, cũng nuốt vào.

Ông chủ Vũ đối diện có chút nhìn choáng váng.

Hứa Tư Văn không phải nhân vật anh tuấn cỡ gì, nhưng lại có một loại khí chất quân tử vô cùng hiếm có, là loại ôn văn tao nhã của người đọc sách mấy đời truyền lại.

Mỉm cười khiến người ta như gió xuân ấm áp, trái tim kiên cường như lão hổ của ông chủ Vũ, đột nhiên cũng đập nhanh một cái...

Hết chương 16

017. Tìm Ngụy Diên giải thích nghi hoặc

Ngụy Diên rất bận, có thể nói, từ khi hắn làm thuê cho ông chủ Vũ, ông chủ Vũ cùng với cả nhà của ổng, đúng là "ủy quyền" đến cùng, hắn nắm giữ quyền lợi tự chủ điều động một tỷ tài chính của công ty, không cần hỏi qua ông chủ Vũ, bắt đầu từ lúc nhận lệnh đến lúc thực hiện, hắn chưa từng có lúc nhàn rỗi.

Chỉ là, ngày hôm nay tại tầng cao nhất tập đoàn Đông Bắc Hổ, trong phòng làm việc của tổng tài, hắn từ chối ba cái hội nghị, chỉ vì dành ra thời gian nhàn rỗi để đón tiếp một người, nói chính xác, người này, là ông chủ của hắn.

Ông chủ Vũ chà xát bàn tay, cười hì hì kề sát vào Ngụy Diên: "Cái đó, chính là đến xem cậu, với lại nói chuyện với cậu một chút."

"Ông chủ, tiền lương của tôi đều là anh trả, chỉ cần anh không sợ làm lỡ công việc." Lúc hắn bận đến mức sắp vắt chân lên cổ, ông chủ của hắn chạy tới nói muốn tìm hắn tán gẫu? Nếu bạn là Ngụy Diên thì bạn cũng sẽ bốc hỏa đúng không.

"Không phải, cái đó, chính là tìm cậu có chút việc." Ông chủ Vũ dùng ánh mắt nhìn chúa cứu thế để nhìn Ngụy Diên.

"Vậy là chuyện gì hả?" Ngụy Diên nhịn xuống cơn xúc động muốn phun lửa vào ông chủ Vũ, cười đặc biệt hàm súc dò hỏi.

"Tui quen biết một người, nhưng thấy y rất mới lạ. Cảm thấy y cái gì cũng tốt chỗ nào cũng tốt, toàn thân đều tốt. Sau đó tim liền đập nhanh, tới bệnh viện xem, bác sĩ nói không có bệnh." Vẻ mặt ông chủ Vũ ngu xuẩn, ánh mắt giống như ngớ ngẩn: "Cậu nói xem, tui đây là bị sao vậy?"

Chủ yếu nhất là, buổi tối hắn nằm mơ cũng mơ tới kỹ thuật viên Hứa....

"Ông chủ, anh yêu rồi." Ngụy Diên vẫn như cũ tươi cười nhã nhặn, một thân dáng vẻ tinh anh, đẳng cấp cao bao nhiêu thì khỏi nói.

"Đừng đùa được không?" Nét mặt già nua của ông chủ Vũ nóng lên, vịt chết còn mạnh miệng phản bác: "Đều là cái gì chứ! Còn yêu nữa? Yêu cái gì mà yêu."

"Ông chủ, anh yêu rồi." Ngụy Diên không tức giận cũng không phản bác, vẫn là câu nói kia, rất chăm chú nhìn ông chủ Vũ.

"Thật sự?" Trong lòng ông chủ Vũ thình thịch nhảy không ngừng.

"Ông chủ, bởi vì anh tin tưởng tôi, mới có thể tới hỏi tôi, đáp án của tôi chính là cái này."

"Tui chỉ cảm thấy năng lực của cậu như vậy, có chuyện liền tới tìm cậu, nhất định có thể giải quyết." Trong lòng ông chủ Vũ nghĩ như thế nào, hắn liền nói như thế đó .

Ngụy Diên cười vô cùng vui vẻ: "Cám ơn sự khẳng định của ông chủ đối với tôi."

Cho dù loại này nhất định là coi hắn thành cố vấn tình yêu...

Thế nhưng sau đó ông chủ Vũ liền như bị sét đánh ngốc ở nơi đó, hắn đột nhiên nhớ tới, có vẻ như kỹ thuật viên Hứa...

Y, y, y...

Cái kia ai, ai...

"Ông chủ, bà chủ là dạng gì vậy? Có thể tiết lộ với tôi một chút không?" Ngụy Diên tuy rằng một bộ dáng vẻ cao nhân, nhưng mà ước số nhiều chuyện trong nội tâm lại hết sức phong phú, lại nói, làm việc dưới tay ông chủ Vũ hơn hai năm, ông chủ này không có bất kỳ đam mê bất lương nào, có thể nói, cả nhà này đều là người vô cùng chất phác, cũng bởi vì cái dạng này, lúc đầu nhóm của bọn họ đúng là muốn đi con đường "phu nhân ngoại giao", kết quả rất không lý tưởng.

Dựa trên tiền lệ chủ tịch phu nhân, cho dù sau mấy lần xem mắt của ông chủ, bỏ qua con đường "phu nhân ngoại giao" kia, thế nhưng không có nghĩa là bọn họ không chú ý chuyện này, dù sao thì bọn họ cũng không muốn ông chủ tùy tiện tìm một nữ nhân góp đủ số, trở thành vợ ông chủ của bọn họ.

"A?" Ông chủ Vũ một bộ dáng vẻ hồn bay lên mây.

Thôi!

Ngụy Diên quyết định không hỏi.

Dù sao thì cũng có một ngày ông chủ sẽ tự mình khai ra thôi.

Ông chủ Vũ đi ra từ phòng làm việc của Ngụy Diên, xuống tới bãi đậu xe ở tầng hầm, khởi động xe mình mới vừa cất bước, điện thoại của Ngụy Diên liền đuổi tới: "Ông chủ, chuyện của tập đoàn Cương Kiến anh còn chưa có nói với tôi nữa!"

Ông chủ Vũ: "... !"

Hắn quên.

Hết chương 17

018. Biến mất hai ngày

Sáng sớm Hứa Tư Văn nghe tiếng gõ cửa, tưởng người kia lại tới nữa, nhưng sau khi mở cửa ra, đứng ở cửa là nam nhân hơn bốn mươi tuổi xa lạ.

"Kỹ thuật viên Hứa đúng không?" Nam nhân vừa nhìn chính là người đàng hoàng, cười thật thà đưa đồ trong tay cho Hứa Tư Văn: "Đây là điểm tâm của ngài, tôi ở trên xe dưới lầu chờ ngài, ngày hôm nay tôi đưa ngài đến công ty."

"Được rồi." Hứa Tư Văn rất bình tĩnh tiếp nhận điểm tâm, ông tài xế kia liền đi xuống ngay, không có ý muốn đi vào, Hứa Tư Văn cũng sẽ không để người xa lạ tiến vào.

Nơi này tạm thời là địa phương của y.

Lên lớp một ngày, người đưa y trở về vẫn là ông tài xế lúc sáng, tuy rằng xe không khác biệt gì, thế nhưng Hứa Tư Văn luôn cảm thấy không giống.

Có chút chút khó chịu, đối với việc thay đổi người y không quen lắm.

Ngày thứ hai vẫn là ông tài xế tới đón y, sáng sớm ngày thứ ba, nghe thấy tiếng gõ cửa, y rất bình tĩnh đi mở cửa, thế nhưng không còn là ông tài xế quen thuộc, đổi thành gương mặt tươi cười hàm hậu của ông chủ Vũ: "Kỹ thuật viên Hứa, tui tới rồi!"

Ánh mắt Hứa Tư Văn khẽ nhúc nhích, nhẹ nhàng đáp một tiếng: "Ừm."

Quay người trở lại trong nhà, cũng không có đóng cửa lại, bởi vì trong ý thức của Hứa Tư Văn, có thể miễn cưỡng tiếp nhận ông chủ Vũ đi vào địa bàn của mình.

Ông chủ Vũ ngay lập tức liền cùng theo vào, một bên đặt đồ trong tay lên bàn ăn, một bên cùng Hứa Tư Văn nói chuyện, hoặc là nói, hắn cảm thấy đang cùng Hứa Tư Văn nói chuyện, kỳ thực chỉ có một mình hắn tự biên tự diễn: "Hai ngày nay có chuyện, đành phải để đồng nghiệp đến thay hai ngày, hôm nay vừa trở về, liền tới làm."

Hứa Tư Văn không nói gì, chỉ thay quần áo đi ra, ngồi ở bên cạnh bàn ăn, chờ ông chủ Vũ hầu hạ.

Vẫn là cháo bánh bao cùng sữa đậu nành bánh quẩy, Hứa Tư Văn ăn ít, thế nhưng y phát hiện, mặc kệ còn lại nhiều ít, tài xế Vũ đều có thể quét dọn sạch sẽ.

Lại là cùng đến công ty, đây là ngày thứ năm Hứa Tư Văn tới nơi này, bởi vì không có thời gian dư thừa, ra cửa liền lên xe, xuống xe liền vào nhà, ngược lại cũng không khiến Hứa Tư Văn cảm thấy lạnh lẽo gì, chỉ là cái áo lông kia, một lần y cũng không mặc, thật sự là không mặc ra ngoài được.

"Ngày mai là cuối tuần, có muốn đi đâu không?" Ông chủ Vũ không biết phải nói gì nên tìm đề tài, hắn ở trong phòng mình suy nghĩ hai ngày, sau khi suy nghĩ rõ ràng, quyết định xong, liền muốn hành động.

Hắn chọn trúng người ta, phải có kết quả, không quan tâm tốt xấu, đều là chính mình lựa chọn.

"Đi mua áo lông." Hai ngày này Hứa Tư Văn đã hiểu biết chút đỉnh về thành phố Đông Bắc, đừng thấy thành thị này mới phát triển hai mươi năm gần đây, rất nhiều vòng thương nghiệp thành thục nở hoa trong thành phố này.

"Được!" Ông chủ Vũ vừa nghe liền vui vẻ : "Ngày mai tui tới đón cậu, vào trong thành phố xem xem, chỗ ấy quần áo không tồi."

Kỳ thực hắn căn bản không có khái niệm gì về quần áo được chứ!

"Không cần." Hứa Tư Văn không muốn mượn việc công làm việc tư: "Xe của công ty, lúc nghỉ ngơi thì tận lực đừng sử dụng."

"Không có chuyện gì, xe này tiền xăng dầu không có bao nhiêu, vừa lúc tui cũng cần mua đồ, cậu coi như ngồi cái xe thuận tiện kết một người bạn đi." Ông chủ Vũ cợt nhả thấy người sang bắt quàng làm họ với kỹ thuật viên Hứa: "Cậu thấy sao?"

"Được rồi." Nếu bỏ ra tiền xăng dầu, vậy cũng không sợ bị người ta nói mượn việc công làm việc tư, tình huống như thế ở xí nghiệp tư nhân là không được nhất, cho nên Hứa Tư Văn mới ngăn cản tài xế Vũ, có điều nếu chỉ là đi nhờ xe thôi, thì y cũng vui lòng, thật sự là không muốn mặc một thân áo lông đỏ thẫm kia ra ngoài đi lại, y vẫn là mặc quần áo của mình đi.

Hết chương 18

019. Mua quần áo

Muốn nói ông chủ Vũ có phẩm vị cỡ nào à? Đó thuần túy là chém gió!

Hắn ngay cả "phẩm vị" là có ý gì cũng không biết, thì phẩm vị ở đâu ra hả!

Có điều cái này không trở ngại ánh mắt của hắn, ít nhất hắn cảm nhận được, không hổ là người có ăn học, nhìn kỹ thuật viên Hứa chọn quần áo, màu sắc thanh lịch, mặc trên người kỹ thuật viên Hứa, nhìn thế nào cũng thấy sạch sẽ.

Có điều ông chủ Vũ tự thấy hiếm lạ, nhưng kỹ thuật viên Hứa thì không nghĩ như vậy.

Khóe mắt ngắm nhiều lần, tài xế Vũ hâm mộ nhìn mình mua quần áo, nhìn quần áo trong tay, lại nhìn nhìn quần áo mặc trên người tài xế Vũ, nếu không phải tố chất buôn bán của nhân viên vững vàng, hẳn là đã không cho tài xế Vũ vào cửa rồi!

Cái đầu cao cao, nụ cười ngốc nghếch, mày rậm mắt to xoa xoa tay bộ dạng luống cuống, nhìn thế nào cũng thấy là người thành thật, lúc nhìn mình mang theo nụ cười lấy lòng, khẳng định là loại người thành thật không có bao nhiêu văn hóa trong lòng rất tự ti...

Hứa Tư Văn chọn quần áo của mình xong, liền cầm một bộ nam trang thiên về phong cách thương nghiệp ở trong tay, cô nhân viên bán hàng ở bên cạnh nhìn nhìn Hứa Tư Văn, lại nhìn nhìn bộ nam trang trong tay y, rất tận trách nhắc nhở: "Tiên sinh, bộ nam trang thương nghiệp này, ngài cầm số đo lớn hơn rất nhiều, không thích hợp bản thân ngài mặc...."

"Không phải cho tôi mặc." Hứa Tư Văn cầm quần áo trực tiếp đi tới trước mặt tài xế Vũ ngồi ở trên ghế chờ y mua quần áo: "Đi thử xem có vừa không?"

Ông chủ Vũ nghe vậy ngẩn ngơ: "Cho tui?"

"Ừ, sắp ăn tết, coi như đưa cho anh quà năm mới đi." Hứa Tư Văn cười nhạt đem ông chủ Vũ cả người cả quần áo đẩy vào phòng thay đồ.

Tuy y thanh cao thế nhưng không tự kiêu, càng không xem thường bất luận người nào mang thành kiến sống qua ngày.

Mặc dù tài xế Vũ chỉ là một người tài xế, nhưng người tài xế này thể hiện ra với y là thiện ý thuần phác, điều này đối với Hứa Tư Văn nhạy cảm mà nói, là vô cùng quý giá.

Cho dù cái loại quý giá này, bắt nguồn từ sự thật là hai bên cũng không phải rất quen thuộc.

Trong lòng Hứa Tư Văn xoắn xuýt ngàn vạn tâm tư, nhưng trong lòng ông chủ Vũ thì chỉ muốn đối với bầu trời rống to hai tiếng!

Ai nha má ơi!

Có người mua quần áo cho mình!

Ông chủ Vũ rất hào phóng cởi một thân quần áo kia của hắn, sau đó đem bộ đồ Hứa Tư Văn đưa hắn mặc lên người, mặc dù có chút không được tự nhiên, nhưng cao hứng trong lòng dĩ nhiên đã tiêu diệt chút không được tự nhiên này.

Hứa Tư Văn biết tài xế Vũ thân cao thể kiện, lưng hùm vai gấu, nhưng lại không nghĩ tới người này mặc quần áo thích hợp vào, mới nhìn giống như người mẫu trong tạp chí vậy!

Không phải cái loại nam sinh anh tuấn trắng trẻo kia, mà là có một loại khí chất dũng mãnh mà trầm ổn, đứng ở nơi đó bất động như núi, trong mắt lại chứa ý cười nhìn mình.

Một khắc kia, tim Hứa Tư Văn cũng đập thình thịch một chút.

Có điều ngay sau đó y liền tỉnh táo, y tự mình hiểu được, quan niệm của loại người thuần phác này đều rất bảo thủ, huống chi, y liếc mắt liền thấy được, tài xế Vũ là thẳng!

Loại người như y rất ít ai thật lòng, thật lòng thì đã sớm tìm được người, không thật lòng thì đâu đâu cũng có, y thấy nhiều đồng loại chia chia hợp hợp như vậy, mà ngay cả học trưởng của mình, không phải cũng là như thế sao?

Với lại người trong nhà cũng đều không tiếp nhận y, người mà năm đó y móc tim móc phổi thầm mến, đã công thành danh toại từ lâu, chính mình thì vẫn một thân một mình, có điều như vậy cũng tốt, sống một mình mình cũng không sao cả, anh hai đã từng len lén nói với y không chỉ một lần, chờ y già rồi liền để con đến đưa ma cho y.

Đây là chuyện duy nhất Hứa Tư Văn cảm thấy vui mừng.

Hết chương 19

020. Hàng rẻ không phải hàng tốt

Kỹ thuật viên Hứa mua quần áo cho tài xế Vũ, tốn không ít tiền, kỳ thực ông chủ Vũ muốn trả tiền, nhưng mà kỹ thuật viên Hứa không cho hắn cơ hội, sau khi Hứa Tư Văn nhìn đến ngây người, phục hồi tinh thần lại liền đưa cho nhân viên một tấm thẻ ngân hàng, ngay cả tiền mặt cũng không để tài xế Vũ nhìn thấy, liền trả tiền đóng gói rời đi.

Vì thứ bảy đi dạo phố, chủ nhật kỹ thuật viên Hứa muốn tổng vệ sinh, tài xế Vũ căn cứ vào ý muốn giúp một tay, đến làm trợ thủ cho kỹ thuật viên Hứa, kết quả bị sợ ngây người!

Hứa Tư Văn cũng biết mình có chút khiết phích, thế nhưng y cũng không cách nào chịu đựng, cái này có quan hệ đến trải nghiệm của y, là một cái tâm bệnh, y biết cả đời này đều không loại trừ được, cũng không có ý định loại trừ, tại thời điểm đủ khả năng, y sẽ chịu đựng điểm mấu chốt của mình.

Nhìn một đống lớn chất khử trùng, bột clo, đến Lysol (một nhãn hiệu xịt phòng diệt khuẩn) vân vân, bị kỹ thuật viên Hứa lấy ra nơi này xoa xoa nơi kia xát xát, tài xế Vũ cho là mình đang ở phòng tiêu độc của bệnh viện, chứ không phải ký túc xá tạm thời của công ty.

Ông chủ Vũ là bị một cú điện thoại gọi trở về, là chị dâu gọi điện thoại tới, giọng Trương Thúy Hoa lớn đến mức Hứa Tư Văn cũng mơ mơ hồ hồ nghe được cô nói.

"Cái gì?" Ông chủ Vũ sợ ngây người, cầm điện thoại vẻ mặt không dám tin: "Ai tới nhà chúng ta ?"

"Một đứa con gái họ Vương, nói là đối tượng của em!" Chị dâu Thúy Hoa rất không cao hứng ồn ào trong điện thoại: "Em nói xem em có đối tượng thì có thôi? Giấu giấu diếm diếm làm gì? Con gái người ta cũng không phải giấy? Đâm một cái liền rách không ai nhận ra."

Đừng thấy chị dâu Thúy Hoa không xem được mấy chữ, nhưng là người lòng dạ rộng rãi, không có nhiều tâm tư cong cong quẹo quẹo như vậy, tiền tài trong nhà đều là thằng em kiếm được, tuy sau đó cũng có mình và ông chồng xuất lực, có thể còn xuất lực không biết nhiều hơn bao nhiêu lần.

Cô cho là ông chủ Vũ có đối tượng không dắt về nhà là sợ người nhà phải lo nghĩ, bây giờ gia đại nghiệp đại, những thứ chị dâu Thúy Hoa hiểu được cũng nhiều chút, trong số những người giao du phần lớn đều là mấy bà phú hào, bởi vì chị dâu Thúy Hoa xuất thân không tốt, người có thể thật lòng giao du với cô tự nhiên là thực sự, không thật lòng cũng lười cẩn thận với cô, ngoài mặt không có trở ngại là được.

Cho nên ít nhiều gì cũng biết chút chuyện xấu, lúc bắt đầu là kinh ngạc, sau đó liền hạ quyết tâm, nhà mình cũng không thể biến thành như vậy, quá loạn!

"Không phải, chị hai, em không có đối tượng!" Sau khi ông chủ Vũ hết khiếp sợ, ngay lập tức liền quay đầu nhìn về phía kỹ thuật viên Hứa, lại phát hiện kỹ thuật viên Hứa không hề ngừng tay tiếp tục quét tước vệ sinh, thấy hắn nhìn sang, còn cười trêu chọc một câu: "Sao anh có thể không nhận chứ? Người ta đều đưa tới cửa rồi."

Hứa Tư Văn là thật sự không nghĩ gì khác, cho dù trong lòng có chút chua, nhưng y cũng không thương xuân bi thu muốn chết muốn sống.

Y gặp qua rất nhiều chuyện con gái vì yêu mà chủ động, đây mới là chủ động đến nhà thôi, trò trẻ con, y còn gặp qua chủ động hiến thân đây nè, lúc du học ở nước ngoài, còn có cái kia và vân vân nữa, chẳng phải là càng kích thích hơn?

Theo y biết, bởi vì công tác ở Đông Bắc Hổ có phúc lợi tốt, rất nhiều người đều chen đến vỡ đầu muốn đi vào, mà y tận mắt nhìn thấy, xí nghiệp tư nhân này quả thật là giàu nứt đố đổ vách, bất luận là ăn hay ở tiêu chuẩn đều vô cùng cao, không giống như một cái xí nghiệp tư nhân cấp thành phố, càng giống như một cái tập đoàn tài chính xuyên quốc gia, nghe nói công nhân viên trong này đều là đồng hương của ông chủ kia, người thành thật lại có một phần công việc tốt như vậy, tự nhiên chiêu gọi con gái.

"Hàng rẻ không phải hàng tốt, huống chi còn là hàng giao tới tận cửa!" Ông chủ Vũ có chút u oán nhìn kỹ thuật viên Hứa, cho y một câu trả lời thần thánh.

Kỹ thuật viên Hứa: "... !"

Hết chương 20


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro