p3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

021. Nói chuyện thế nào vậy?

"Con nhỏ chết tiệt, làm đến tận cửa nhà, cho rằng ông đây dễ ức hiếp!" Ông chủ Vũ thật sự tức giận rồi.

Từ lúc nào mà hắn trở thành bánh thơm, gái có chồng cũng đuổi tới nhà vậy?

Quan trọng nhất là, còn để kỹ thuật viên Hứa biết nữa!

Đây thực sự là không thể nhịn nữa rồi!

"Nói chuyện thế nào vậy?" Kỹ thuật viên Hứa nhịn không được giáo huấn: "Tuy nói con gái chủ động chút, anh không thích, nhưng anh cũng không thể nói như vậy chứ? Trở lại giải thích với người ta rõ ràng là được, không phải mỗi cô gái đều có dũng khí thổ lộ."

"Gái có chồng kia có cái gì tốt? Nhìn y như yêu tinh vậy!" Ông chủ Vũ nóng nảy sắp chết: "Trời lạnh muốn chết mà mặc váy! Thật là vì đẹp, cóng chết không hối hận! Sao cô ta không không mặc gì hết mà ra đường đi? Tỉ lệ người ta quay đầu lại nhìn sẽ rất cao đó!"

Kỹ thuật viên Hứa tức chết rồi!

Tài xế Vũ vừa thấy làm cho người ta tức giận, trong lòng càng thêm nổi lửa với cái bà gái có chồng tới cửa kia, nhưng hắn biết có lửa thì hiện tại cũng không thể phóng ra với kỹ thuật viên Hứa.

"Tui về trước, tự cậu dọn dẹp đi."

Hứa Tư Văn không biết thân phận thật sự của ông chủ Vũ, chỉ coi hắn là tài xế Vũ, tài xế Vũ thối mặt rời đi, tư thế kia đúng là như phải đi về liều mạng.

Hứa Tư Văn nhìn ra được, người này không phải đang làm bộ, mà là bộ dạng thật sự rất tức giận, liên tưởng đến đãi ngộ của tập đoàn Đông Bắc Hổ, chỉ sợ thật đúng là oan uổng hắn.

Bây giờ con gái muốn bám víu cành cao khá nhiều, y cũng không phải chưa từng thấy, có điều, cô gái kia cũng thật là có khả năng, một người tài xế cần phải tự xem nhẹ mình như thế sao?

Có điều mấy cái này mắc mớ gì đến y?

Kỹ thuật viên Hứa vẫn dựa theo tiết tấu như trước, bắt đầu quét tước vệ sinh.

Không còn tài xế Vũ ở đây, y cũng bớt một người quấy rối.

Chờ y giặt sạch ra trải giường vỏ chăn quần áo, thậm chí bao gồm cả quần lót tất khăn tay xong, ngay cả giày cũng chà xát một lần, rốt cục có thể lấy hơi.

Trong giấc mộng, liền mơ tới năm đó, chuyện kia, Hứa Tư Văn mặt lạnh, dùng thân phận của một người đứng xem, nhìn tất cả đã từng trải qua trong mộng....

Sau khi tỉnh lại, lại phát hiện mình đã có thể lãnh tâm lãnh tình đối mặt, rốt cuộc không còn mỗi một lần lúc tỉnh lại, bên gối bị nước mắt ướt nhẹp, trên trán tất cả đều là mồ hôi lạnh bộ dạng chật vật...

Bởi vì là chương trình tổng hợp, phần mềm Hứa Tư Văn thiết kế có rất nhều công năng, nhằm vào cấp cao, cấp giữa, nhân viên cơ sở, thiết đặt quyền hạn mở ra chương trình khác nhau vân vân, Hứa Tư Văn phải ở nơi này khoảng hơn một tháng.

Lại bởi vì trong lúc đó có đợt nghỉ năm mới dài hạn, trong thời gian hơn một tháng, có đến nửa tháng là vượt qua trong kỳ nghỉ.

Có điều Đông Bắc Hổ không hổ là người có tiền, người ta căn bản không quan tâm!

Cả ngày lễ và ngày nghỉ đều được nghỉ như bình thường, xí nghiệp tư nhân có thể làm được như vậy rất ít, các loại phúc lợi đãi ngộ siêu cấp hậu đãi, cho nên có người sau khi từ chức ở Đông Bắc Hổ đến những nơi khác, căn bản không thích ứng được.

Hứa Tư Văn cho rằng thứ hai sẽ gặp được tài xế Vũ, thật ra thì y vẫn rất tò mò đối với chuyện sau đó, cũng không biết tài xế Vũ giải quyết vấn đề thế nào.

Nhưng thứ hai tới là ngày ông tài xế thay ca.

Hứa Tư Văn không quá quen thuộc với người ta, những người y không quen y sẽ một mực không bắt chuyện, kỳ thực lúc mới bắt đầu, cũng bởi vì tài xế Vũ giúp y một chút, y mới giao tiếp với tài xế Vũ.

"Thứ ba không cần lên lớp, ngày đó là tiểu niên*, tất cả mọi người được nghỉ." Giảng dạy một ngày xong, trước khi đi, Hứa Tư Văn nhận được thông báo.

*Tiểu niên: ngày tiểu niên ý nghĩa mọi người bắt đầu chuẩn bị cho năm mới, chuẩn bị sạch sẽ để qua năm cũ, bày tỏ năm mới phải có không khí mới, biểu đạt nhân dân lao động Trung Quốc tạm biệt cái cũ đón cái mới, đón nguyện vọng tốt đẹp cát tường thịnh vượng. Tùy theo phong tục các nơi, được gọi là ngày lễ tiểu niên cũng không giống nhau, trong truyện tập đoàn Đông Bắc Hổ ở phía bắc, nên ngày tiểu niên là ngày hai mươi ba tháng chạp.

Lạnh nhạt gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết, liền không quay đầu lại rời đi.

Hết chương 21

021. Nói chuyện thế nào vậy?

"Con nhỏ chết tiệt, làm đến tận cửa nhà, cho rằng ông đây dễ ức hiếp!" Ông chủ Vũ thật sự tức giận rồi.

Từ lúc nào mà hắn trở thành bánh thơm, gái có chồng cũng đuổi tới nhà vậy?

Quan trọng nhất là, còn để kỹ thuật viên Hứa biết nữa!

Đây thực sự là không thể nhịn nữa rồi!

"Nói chuyện thế nào vậy?" Kỹ thuật viên Hứa nhịn không được giáo huấn: "Tuy nói con gái chủ động chút, anh không thích, nhưng anh cũng không thể nói như vậy chứ? Trở lại giải thích với người ta rõ ràng là được, không phải mỗi cô gái đều có dũng khí thổ lộ."

"Gái có chồng kia có cái gì tốt? Nhìn y như yêu tinh vậy!" Ông chủ Vũ nóng nảy sắp chết: "Trời lạnh muốn chết mà mặc váy! Thật là vì đẹp, cóng chết không hối hận! Sao cô ta không không mặc gì hết mà ra đường đi? Tỉ lệ người ta quay đầu lại nhìn sẽ rất cao đó!"

Kỹ thuật viên Hứa tức chết rồi!

Tài xế Vũ vừa thấy làm cho người ta tức giận, trong lòng càng thêm nổi lửa với cái bà gái có chồng tới cửa kia, nhưng hắn biết có lửa thì hiện tại cũng không thể phóng ra với kỹ thuật viên Hứa.

"Tui về trước, tự cậu dọn dẹp đi."

Hứa Tư Văn không biết thân phận thật sự của ông chủ Vũ, chỉ coi hắn là tài xế Vũ, tài xế Vũ thối mặt rời đi, tư thế kia đúng là như phải đi về liều mạng.

Hứa Tư Văn nhìn ra được, người này không phải đang làm bộ, mà là bộ dạng thật sự rất tức giận, liên tưởng đến đãi ngộ của tập đoàn Đông Bắc Hổ, chỉ sợ thật đúng là oan uổng hắn.

Bây giờ con gái muốn bám víu cành cao khá nhiều, y cũng không phải chưa từng thấy, có điều, cô gái kia cũng thật là có khả năng, một người tài xế cần phải tự xem nhẹ mình như thế sao?

Có điều mấy cái này mắc mớ gì đến y?

Kỹ thuật viên Hứa vẫn dựa theo tiết tấu như trước, bắt đầu quét tước vệ sinh.

Không còn tài xế Vũ ở đây, y cũng bớt một người quấy rối.

Chờ y giặt sạch ra trải giường vỏ chăn quần áo, thậm chí bao gồm cả quần lót tất khăn tay xong, ngay cả giày cũng chà xát một lần, rốt cục có thể lấy hơi.

Trong giấc mộng, liền mơ tới năm đó, chuyện kia, Hứa Tư Văn mặt lạnh, dùng thân phận của một người đứng xem, nhìn tất cả đã từng trải qua trong mộng....

Sau khi tỉnh lại, lại phát hiện mình đã có thể lãnh tâm lãnh tình đối mặt, rốt cuộc không còn mỗi một lần lúc tỉnh lại, bên gối bị nước mắt ướt nhẹp, trên trán tất cả đều là mồ hôi lạnh bộ dạng chật vật...

Bởi vì là chương trình tổng hợp, phần mềm Hứa Tư Văn thiết kế có rất nhều công năng, nhằm vào cấp cao, cấp giữa, nhân viên cơ sở, thiết đặt quyền hạn mở ra chương trình khác nhau vân vân, Hứa Tư Văn phải ở nơi này khoảng hơn một tháng.

Lại bởi vì trong lúc đó có đợt nghỉ năm mới dài hạn, trong thời gian hơn một tháng, có đến nửa tháng là vượt qua trong kỳ nghỉ.

Có điều Đông Bắc Hổ không hổ là người có tiền, người ta căn bản không quan tâm!

Cả ngày lễ và ngày nghỉ đều được nghỉ như bình thường, xí nghiệp tư nhân có thể làm được như vậy rất ít, các loại phúc lợi đãi ngộ siêu cấp hậu đãi, cho nên có người sau khi từ chức ở Đông Bắc Hổ đến những nơi khác, căn bản không thích ứng được.

Hứa Tư Văn cho rằng thứ hai sẽ gặp được tài xế Vũ, thật ra thì y vẫn rất tò mò đối với chuyện sau đó, cũng không biết tài xế Vũ giải quyết vấn đề thế nào.

Nhưng thứ hai tới là ngày ông tài xế thay ca.

Hứa Tư Văn không quá quen thuộc với người ta, những người y không quen y sẽ một mực không bắt chuyện, kỳ thực lúc mới bắt đầu, cũng bởi vì tài xế Vũ giúp y một chút, y mới giao tiếp với tài xế Vũ.

"Thứ ba không cần lên lớp, ngày đó là tiểu niên*, tất cả mọi người được nghỉ." Giảng dạy một ngày xong, trước khi đi, Hứa Tư Văn nhận được thông báo.

*Tiểu niên: ngày tiểu niên ý nghĩa mọi người bắt đầu chuẩn bị cho năm mới, chuẩn bị sạch sẽ để qua năm cũ, bày tỏ năm mới phải có không khí mới, biểu đạt nhân dân lao động Trung Quốc tạm biệt cái cũ đón cái mới, đón nguyện vọng tốt đẹp cát tường thịnh vượng. Tùy theo phong tục các nơi, được gọi là ngày lễ tiểu niên cũng không giống nhau, trong truyện tập đoàn Đông Bắc Hổ ở phía bắc, nên ngày tiểu niên là ngày hai mươi ba tháng chạp.

Lạnh nhạt gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết, liền không quay đầu lại rời đi.

Hết chương 21

022. Thiên kinh địa nghĩa (những lý lẽ đúng đắn xưa nay, không có gì phải bàn cãi, nghi ngờ.)

Lại nói ông chủ Vũ, hùng hổ về đến nhà, vừa vào cửa liền thấy một bà mụ già ngồi trên sô pha, đang nói chuyện với chị dâu nhà mình.

Thế nhưng trên mặt chị dâu rõ ràng cười rất miễn cưỡng!

"A!" Vương Dung Dung đang lúc nói chuyện, một cái giày cũ màu đen liền bay tới, trực tiếp đập vào trên người cô.

"Gái già cho thể diện mà không cần! Ai cho cô tới đây kiếm cơm hả? Tìm mắng phải không?" Một cái giày cũ khác, bị ông chủ Vũ nắm trong tay, mũi giày đối diện người ta mắng, nội dung tràn đầy mùi vị của kẻ hung dữ Đông Bắc.

Chị dâu Thúy Hoa lập tức đứng lên: "Làm gì vậy làm gì vậy? Sao còn động thủ với gái già làm gì? Có lời gì không thể nói đàng hoàng sao?"

"Em với cô ta không có gì để nói!" Ông chủ Vũ ngay cả tâm muốn giết người cũng có, ba mươi mới có cái xem mắt, bát tự còn chưa có đưa lên nữa, đã bị người ta tìm tới cửa, nếu hắn không phát giận thì hắn không phải là nam nhân.

"Vũ tiên sinh, tôi...." Cho dù trong lòng kiêu ngạo muốn chết, nhưng hiện thực lại khiến Vương Dung Dung không thể không cúi đầu, cô không ngờ chỉ là một chuyện cỏn con mà thôi, công ty kiến trúc dưới trướng tập đoàn Đông Bắc Hổ liền cắt đứt với tập đoàn nhà mình.

Phải biết tuy tập đoàn Cương Kiến có rất nhiều khách hàng, nhưng mà không có nhà nào dứt khoát như tập đoàn Đông Bắc Hổ hết!

Chỉ cần cung cấp hợp lệ không giở trò lừa bịp, người khác đều là kết khoản từng đợt, còn có người ép hàng, nhưng Đông Bắc Hổ là trực tiếp trả tiền mặt đó!

Cô hao tổn tâm cơ muốn cùng Vũ Khánh Cương xem mặt, cũng bởi vì nhìn vào điểm này, Đông Bắc Hổ căn bản không thiếu tiền.

Cái này đối với nhà họ Vương hiện giờ, quả thực là một khối thịt mỡ lớn đó!

Huống chi, trong nhà Vương Dung Dung còn có một em trai do mẹ kế sinh, cô không thể không suy nghĩ cho chính mình, không muốn bị ép hôn, cũng chỉ có thể tìm một viện trợ bên ngoài mạnh mẽ, gắt gao bóp chặt gia sản nhà mình, cô mới là người thừa kế danh chính ngôn thuận, cái kẻ do mẹ kế sinh kia đứng qua một bên đi.

"Cút! Cút nhanh lên cho ông!" Ông chủ Vũ không kiên trì nghe cô nói, hắn vừa đến đã phát lửa thật lớn, chính là hi vọng bà gái già này tự biết thức thời chút, mau cút ra khỏi cửa.

"Dù giữa chúng ta có hiểu nhầm, tuy nhiên không đến nỗi không phân biệt công và tư! Xin Vũ tiên sinh suy nghĩ cẩn thận một chút." Vương Dung Dung không thể không dùng tốc độ nói chuyện nhanh nhất để nói, thật sự là ông chủ Vũ này giống hệt trong lời đồn, không có văn hóa!

"Suy xét bà ngoại cô!" Ông chủ Vũ nghe xong càng giận : "Nói với nhà mấy người, sau này chúng ta nước giếng không phạm nước sông, các người nên làm gì thì làm, nơi này bọn tui cũng không thiếu nhà cung ứng hàng."

"Nhà của chúng tôi cung ứng hàng vẫn chưa từng có sai lầm." Vương Dung Dung vẫn như cũ tranh thủ, cô không thể cũng không dám khiến trong nhà mất đi đơn đặt hàng của đại tài chủ này.

"Phí lời!" Ông chủ Vũ khó chơi: "Ông đây trả tiền, các người cung ứng hàng không phải thiên kinh địa nghĩa sao?"

Vương Dung Dung sắp bị ông chủ Vũ làm nghẹn chết.

Cái kiến trúc này, một là nhờ vào đất, một cái nữa chính là vật liệu kiến trúc, xi măng đặc biệt và xi măng loại một có thể cùng một giá cả sao? Nếu là xi măng đặc biệt, lúc cung ứng hàng, xi măng loại hai cũng hoàn toàn có thể dựng nhà lầu được đó! !

Vật liệu gần như giống nhau, vật liệu tốt có khả năng dựng lên nhà lầu kháng chấn, chống chấn động cấp mười, vật liệu bình thường thì cũng là cấp bảy, thế nhưng cho người ở thì giống hệt nhau!

Động đất bão tố là nhân tố tự nhiên không thể kháng cự, tám trăm năm cũng khó gặp được, huống chi nơi này là Đông Bắc, bão thì toàn bộ miễn hết, động đất còn có thể, nhưng Đông Bắc không phải khu có nguy cơ động đất cao.

Bao nhiêu nhà cung ứng hàng đã từng có hồ sơ ghi chép hàng chất lượng kém?

Có điều nói thật, tập đoàn Cương Kiến không phải chưa từng làm như vậy, nhưng vừa nhìn thấy nhân viên kiến trúc Đông Bắc Hổ, mỗi lần nhận hàng, đó là ở sát bên mở túi nghiệm hàng, nhìn đến mức cũng sắp đuổi kịp cảnh sát tra độc luôn rồi, liền sững sờ không dám xuống tay!

Hết chương 22

023. Tạm biệt không tiễn!

"Cút nhanh lên!" Ông chủ Vũ lười dây dưa với một bà gái già, trong tay nắm giày cũ chỉ ra cửa: "Tạm biệt không tiễn!"

"Vũ tiên sinh...." Vương Dung Dung thật sự muốn khóc.

"Không phải đối tượng của em sao?" Chị dâu Thúy Hoa buồn bực mở miệng.

"Đối với một bà heo mẹ em cũng không cần như vậy!" Ông chủ Vũ không chờ Vương Dung Dung mở miệng nói chuyện, trực tiếp trả lời một câu kinh điển.

"Không phải à?" Chị dâu Thúy Hoa vừa nghe, thì ra là đồ giả!

Lập tức sắc mặt liền khó coi, ánh mắt nhìn Vương Dung Dung cũng thay đổi: "Vậy nhanh đi đi, nhà chúng tôi cũng không giữ cô."

"Chị dâu...." Lúc này Vương Dung Dung cảm thấy mình thật sự là không có biện pháp, dung mạo học thức và vân vân vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo, đến trước mặt người nhà này mặt tất cả đều là bột phấn, bởi vì người nhà họ Vũ căn bản là không để ý.

"Đừng!" Chị dâu Thúy Hoa nhíu mày: "Cô và tiểu Vũ nhà chúng tôi không phải quan hệ đó, vậy sao lại gạt tôi? Cô đó, con gái vừa gặp đã không thành thật, đi nhanh đi, nhà chúng tôi không chiêu đãi người như cô."

Người thành thật nói chuyện chính là sắc bén, loại chỉ trích không che không giấu này càng làm cho người ta khó coi.

Vương Dung Dung bị nói đỏ cả mặt, giận dữ và xấu hổ rời khỏi Vũ gia.

Cô ta vừa đi, chị dâu Thúy Hoa liền nói thầm: "Đứa con gái kia làm cái gì mà đuổi tới nhà vậy? Thật không biết xấu hổ."

Cho dù vào thành phố đã nhiều năm, nhưng trên quan niệm thì bọn họ vẫn là bộ dạng lúc ở nông thôn, đối với con gái không trang trọng, luôn không thích.

"Chị dâu, sau này có ai tới nói là đối tượng của em đều khỏi tin! Ngoại trừ em tự mình đứng ở trước mặt mọi người chính miệng nói!" Ông chủ Vũ đại lão bản bị làm ghê tởm, sắc mặt xanh đen cam đoan với chị dâu Thúy Hoa.

"Chị biết rồi." Chị dâu Thúy Hoa thở dài: "Nhưng nhóc Vũ à em cũng sắp ba mươi rồi, ngay cả đối tượng cũng không có, khi nào mới có thể thành gia hả?"

"Cái này, khó nói." Không giống như trước đây, qua loa lừa gạt cho qua, lần này ông chủ Vũ trả lời có chút do dự.

"Em đừng lo lắng trong nhà, mặc kệ tìm dạng gì, chỉ cần em thích là tốt rồi, chúng ta cũng không cần phải tìm người giống lúc nãy mới được." Chị dâu Thúy Hoa căn bản không chú ý đến thay đổi của em trai, có điều cái cô Vương Dung Dung kia gây chuyện, cô cũng suy nghĩ rõ ràng một chuyện, nhà học Vũ bọn họ không có văn hóa kiến thức gì, không cần con gái "mắt to".

Nơi này "mắt to", là chỉ những cô gái có kiến thức, giống như Vương Dung Dung vậy, bằng cấp cao kiến thức rộng, còn từng xuất ngoại, biết nói ngoại ngữ có phẩm vị, chứ không phải chỉ nói về ánh mắt to nhỏ.

Cái cô Vương Dung Dung vừa nãy, nhìn là biết không tệ, có thể há mồm hải ngoại ngậm miệng quốc tế, đề tài nói chuyện chị dâu Thúy Hoa căn bản nghe không hiểu, tài chính nè, thị trường chứng khoán nè, hưu nhàn gì gì đó, chị dâu Thúy Hoa nghe mà cau mày, tuy rằng nghe không hiểu, tuy nhiên có thể từ trong giọng nói nghe ra được, Vương Dung Dung căn bản là xem thường mình.

Chị dâu Thúy Hoa vốn là hết sức cao hứng, bị ông chủ Vũ phủ nhận trong điện thoại chỉ còn lại năm phần, kết quả Vương Dung Dung vừa mở miệng, thì ngay cả năm phần cũng không dừng bước, trực tiếp chỉ còn lại một phần, vẫn là vì thấy Vương Dung Dung là một cô gái có tướng mạo không tồi.

Có điều nếu như được lựa chọn, thì chị dâu Thúy Hoa cũng không thích con gái như vậy làm chị em dâu, dáng vẻ cao cao tại thượng, dùng lỗ mũi nhìn người.

"Thật sự chỉ cần tìm người em thích, thì mọi người không chọn lựa gì cả?" Hai mắt ông chủ Vũ đảo một vòng, lập tức nảy ra ý hay.

Hắn vốn là người thật thà, có điều sau này ra ngoài làm công kiến thức nhiều hơn, tâm nhãn cũng theo đó mà nhiều hơn, bằng không một tên đàn ông xuất thân nông gia, làm sao có khả năng chống đỡ gia nghiệp lớn như vậy?

Hắn chính là một ông chủ giả heo ăn thịt cọp bề ngoài hàm hậu bên trong gian trá!

Hết chương 23

024. Tiểu niên

Hứa Tư Văn đối với ngày lễ, đã hiện ra một loại cảm giác chết lặng, bởi vì bất luận là ngày tiểu tiết hay là ngày quốc gia đại sự, y đều trải qua một mình, cũng từng cùng với các đồng nghiệp, cơ mà vẫn như cũ thích một mình.

Y không phủ nhận mình cô đơn, thế nhưng y hưởng thụ loại cô đơn này, bởi vì một mình, liền không sợ bị thương tổn.

Sáng sớm Hứa Tư Văn đang ngủ nướng, liền bị tiếng gõ cửa kinh thiên động địa đánh thức, gương mặt kỹ thuật viên Hứa dài ra, không hề liếc mắt nhìn liền mở cửa, các biện pháp an ninh nơi này vô cùng tốt, y không lo lắng xảy ra bất trắc, chỉ tức giận là, thật vất vả có một cơ hội ngủ nướng, cứ như vậy bị người ta quấy rầy.

"Kỹ thuật viên Hứa!" Tài xế Vũ xuất hiện ở ngoài cửa, vẻ mặt đầy ý cười khiến Hứa Tư Văn nhìn mà cứ thấy chói mắt thế nào ấy? ?

"Anh tới làm gì?" Giọng điệu kỹ thuật viên Hứa thật không tốt, sắc mặt cũng rất kém, nói tóm lại, thái độ ác liệt.

"Hôm nay là tiểu niên đó, đừng nghẹn ở trong phòng, đi ra ngoài dạo phố lớn, mua sắm một ít đồ tết đi!" Ông chủ Vũ đây là rảnh rỗi tìm việc, hắn đã sớm thăm dò rồi, kỹ thuật viên Hứa một mình ở thành phố Đông Bắc, nhất định phải đợi đến sang năm mới có thể trở về.

Hứa Tư Văn thật muốn đánh hắn một trận: "Tôi không cần!"

Đồ tết và vân vân, bao nhiêu năm y đều không cần?

"Đừng mà!" Ông chủ Vũ là một ông chủ rất cố chấp, không để ý phản đối của kỹ thuật viên Hứa, rốt cuộc sau khi đem người ăn mặc chỉnh tề, liền kéo người ra phố.

Có lẽ thật sự là một mình đã lâu, kỳ thực trong nội tâm Hứa Tư Văn, cũng là hi vọng ra ngoài dính dính chút hơi người đi...

Ông chủ Vũ vẫn là một thân kia, có điều hẳn là bởi vì người địa phương ở thành phố Đông Bắc bên này đều rất chú trọng việc phòng lạnh giữ ấm, người hóa trang giống ông chủ Vũ cũng không ít, có điều đa số đều là các công nhân viên của tập đoàn Đông Bắc Hổ, bọn họ đều là người xuất thân nhà nông, đối với mọi yêu cầu chính là thực dụng, áo bông quần bông mới là cách phối đồ đơn giản nhất, phòng lạnh giữ ấm lại còn không quý giá.

Về phần người thành phố, gần như đều giống kỹ thuật viên Hứa, một thân trang phục nhẹ nhàng, nhìn thì đẹp nhưng kỳ thực thì một chút cũng không thực dụng, ở trên đường thì còn đỡ chút, người chen người cũng chắn gió, một khi đặt mình đứng bất động ở chỗ trống trải một chút, gió Bắc cứ như vậy thổi vù vù, không tới một giờ bảo đảm đông cứng.

May là, thân thể kỹ thuật viên Hứa nhỏ bé không dày rộng, có một tài xế Vũ thể trạng như gấu làm tấm chắn gió vậy cũng đủ rồi.

Kỳ thực đồ vật buôn bán trên đường cũng không khác mấy, bất quá chỉ vì ham muốn một cái náo nhiệt thôi, loại hương vị năm mới náo nhiệt mười phần này, đã rất lâu kỹ thuật viên Hứa chưa từng trải nghiệm.

"... Cái này thế nào?" Tài xế Vũ cầm một chuỗi đèn lồng, là cái loại đồ trang trí dùng trong ngày lễ nhỏ nhỏ tinh xảo chạy bằng pin treo ở trên cửa sổ.

Kỹ thuật viên Hứa hé miệng, không biết phải thế nào mới tốt, nếu trả lời, y căn bản là không biết thứ này, nếu không trả lời, giống như cũng không tốt.

"Còn cái này?" Tài xế Vũ giống như không thấy được sắc mặt kỹ thuật viên Hứa không tốt, liền cầm một cái đèn lồng hình thức khác, hai tay ngốc nghếch giơ lên, chờ kỹ thuật viên Hứa giải quyết dứt khoát.

"... !" Hứa Tư Văn xoắn xuýt, con người y có một tật xấu không quá tốt, chính là một khi nghiêm túc, y sẽ mắc chứng chướng ngại lựa chọn!

"Lấy cả hai cái đi, cậu một cái, tui một cái!" Rốt cuộc tài xế Vũ ý thức được sai lầm của mình, thẳng thắn thay kỹ thuật viên Hứa quyết định.

Về sau cái nhận thức này, được ông chủ Vũ chấp hành rất tốt.

Hết chương 24

025. Gặp người quen

Kỹ thuật viên Hứa bị tài xế Vũ nửa cưỡng ép đi dạo phố, lại bị người ta hủy bỏ quyền lựa chọn vĩnh viễn, y còn chưa có gì giác ngộ nữa.

Chỉ là đi dạo cái phố, liền gặp người quen.

"Vũ lão đệ!" Người đâm đầu đi tới, khiến kỹ thuật viên Hứa khẽ nhíu mày, khiến đôi mắt tài xế Vũ trở nên ác liệt.

Người này không phải ai khác, chính là ông chủ tập đoàn Cương Kiến, Vương Cương Kiến cha của Vương Dung Dung, so với ông chủ Vũ xuất thân mộc mạc, ông chủ Vương là người làm ăn thứ thiệt, tay trắng dựng nghiệp, vừa bắt đầu chính là một công nhân khiêng xi măng cốt thép, một ngày chỉ có năm đồng tám đồng tiền công, cho tới gia nghiệp lớn như bây giờ, có thể thấy tâm tính người này như thế nào.

"Chú Vương." Trong mắt ông chủ Vũ tràn đầy chán ghét, một chút ý tứ che giấu cũng không có.

Một thân thịt mỡ của ông chủ Vương run run lên, cũng không biết là tức giận hay là muốn nói cái gì mà bị nghẹn, tình nhân nhỏ bé thân hình thon thả xinh đẹp mê người không biết xếp số bao nhiêu ở bên người, đang dán chặt trên thân thịt mỡ của ông ta, cười thuận khí giúp ông ta.

"Vũ lão đệ nói chuyện thật hài hước! Rốt cuộc là người trẻ tuổi, có thể thời thượng." Ông chủ Vương cũng là một người tài ba, đã như vậy còn có thể xem như không có gì mà nói chuyện.

"Có chuyện gì?" Ông chủ Vũ lười pha trò với ông ta, từ sau khi Vương Dung Dung ra ám chiêu tìm đến nhà, ông chủ Vũ liền triệt để bye bye với người nhà họ Vương cùng với tập đoàn Cương Kiến của bọn họ, da trâu như vậy, hắn không dính vào nổi.

"Đây không phải là đi dạo phố gặp được cậu sao? Chào hỏi một tiếng mà thôi, lẽ nào nhất định phải có chuyện mới được? Hai anh em ta ai với ai chứ!" Vương Cương Kiến cứ như rất quen thuộc, da mặt đủ dày mới có thể xài được, không thì làm sao ông ta tích góp được gia nghiệp? Đây chính là bí quyết thành công đó.

"Đừng!" Ông chủ Vũ nhanh chóng phủ nhận: "Đừng ở đây vô nghĩa suông với tui, hai ta không quen thuộc, ông đi đường lớn của ông, tui đi cầu độc mộc của tui, ông quản cho tốt người nhà ông, nhà tui cũng xem trọng môn hộ, cái này bye bye ngài nha!"

Trên đường cái người đến người đi, ông chủ Vũ không muốn nói nhiều với cái thứ heo hình người, rất hấp dẫn ánh mắt người khác, hắn cảm thấy quá hạ giá, đặc biệt là bên cạnh hắn còn có kỹ thuật viên Hứa nữa chứ.

Hứa Tư Văn bên cạnh cũng rất bất mãn đối với người đến chào hỏi này, người này vừa nhìn chính là một kẻ gian trá giảo hoạt xem trọng lợi ích và hiệu quả, mập còn hơn y gấp ba lần, nhìn lại tài xế Vũ một chút, thân cao mã đại là một chuyện, mấu chốt là không béo phì!

Y không phải xem thường người mập, mà là có người mập đáng yêu, mập ung dung, mập phúc hậu, nhưng cái vị này lại mập ngu xuẩn, mập xấu xí, thịt buồn nôn.

Trong lời nói chuyện, là người thì đều có thể nghe ra được ý nịnh bợ và có ý đồ riêng, Hứa Tư Văn ghét nhất người như vậy.

"Đừng vậy mà!" Vương Cương Kiến không có biện pháp đối với ông chủ Vũ, ông ta quen theo mấy người nói chuyện làm ăn đùa giỡn ba hoa trơn tuột, nói chuyện làm ăn mà, không phải đều là anh tới tôi đi, giao thủ mấy lần cuối cùng mới có thể thỏa thuận ra kết quả? Nhưng tập đoàn Đông Bắc Hổ thì khác, bọn họ thuộc về phái giải quyết dứt khoát.

Nói không hợp tác với các người, chính là xuống giá cũng không quay đầu lại!

"Vũ lão đệ à, cậu xem hợp tác của chúng ta có phải là... ?" Lúc Vương Cương Kiến nói lời này, cố ý giảm thấp giọng.

Mất đi đơn đặt hàng của tập đoàn Đông Bắc Hổ cũng không phải là mong muốn của ông ta, bất đắc dĩ con gái làm việc càng ngày càng không suy nghĩ, bà vợ ở nhà đã thổi gió bên tai chừng mấy ngày rồi, thổi đến ông ta cũng phiền, nên mới tìm một tình nhân nhỏ mới nhất ra đường giải sầu, ai ngờ sẽ gặp được Vũ Khánh Cương, chọn ngày không bằng đúng ngày, liền ngay hôm nay nói ra, nói thật tốt, có lẽ đơn đặt hàng có thể trở về.

"Dẹp đi, cái này không bàn nữa, bye bye!" Vũ Khánh Cương đã sớm không nhịn được, mặc dù biết nhất định sẽ dính dáng đến chuyện làm ăn, nhưng hắn sớm đã uỷ quyền, nếu không có Vương Dung Dung tự cho là thông minh, hắn căn bản cũng sẽ không quan tâm tập đoàn nhà ai nhập hàng.

Hết chương 25

026. Lại sai lệch một lần nữa

Nói xong, Vũ Khánh Cương trực tiếp kéo kỹ thuật viên Hứa bỏ chạy, tốc độ có thể còn nhanh hơn so với thỏ, giống như phía sau có chó rượt theo, khiến Vương Cương Kiến muốn tiếp tục cũng không tiếp tục được, huống chi, dù ông ta muốn đuổi theo, thì hình thể kia của ông ta cũng không cho phép nha.

Chờ chạy đủ để thoát khỏi dây dưa, Vũ Khánh Cương có chút luyến tiếc buông tay kỹ thuật viên Hứa: "Lại phải chạy, lão tặc mập ú đáng chết kia ."

"Tặc?" Kỹ thuật viên Hứa không hiểu lắm, đây là có ý gì.

"Ý là tặc lưu đó." Tài xế Vũ gãi đầu một cái, đối với phương thức nói chuyện ở Đông Bắc bên này, kỹ thuật viên Hứa vẫn không thể nào hiểu được.

"Tặc lưu?" Hứa Tư Văn càng bị hồ đồ rồi, người mập mạp kia thoạt nhìn gian trá, nhưng tuyệt đối không dính dáng gì tới "tặc" đi, người kia vừa thấy chính là một ông chủ, không thấy bên người đều mang theo "tình nhân" sao? Không có tiền thì không thể nuôi nổi chim hoàng yến yêu kiều được.

"Ừm, dùng lời giải thích văn chương, chính là gian trá, giảo hoạt, ừm, dù sao thì không phải đồ tốt." Ông chủ Vũ dùng từ rất đúng chỗ, còn kèm giải thích nữa.

"Ông ta tìm anh làm gì vậy?" Một ông chủ tìm tài xế? Tuy rằng Hứa Tư Văn không phải người giàu lòng hiếu kỳ, bất quá chỉ là thuận miệng hỏi thôi.

"Ông ta muốn tìm tui giải thích đi." Ông chủ Vũ đã sớm nghĩ xong đối sách.

"Cái gì?" Bước chân Hứa Tư Văn dừng lại, cả người đều có chút cứng đờ, ông chủ kia thoạt nhìn, không giống như cũng vậy nha? Chẳng lẽ là song? Cũng đúng, còn ôm một cô gái xinh đẹp mà.

Chẳng lẽ là coi trọng tài xế Vũ như vậy ?

Bộ dạng tài xế Vũ không tệ, tràn đầy vị nam nhân, nhưng hình tượng của ông chủ kia lại không nhỏ nhắn gì, huống chi, liếc mắt một cái có thể nhìn ra, chính là cái loại chỉ vì chơi đùa, không quan tâm yêu không yêu gì.

"Nhà ông ta bán vật liệu kiến trúc, muốn cho công ty kiến trúc của bọn tui nhập của nhà bọn họ, nhưng hợp đồng đến kỳ, là nhà họ ra sức khước từ bới lông tìm vết, dựa vào cái gì còn muốn tiếp tục ký với với bọn họ chứ? Thời buổi này không thiếu nhất chính là bán đồ vật, thiếu một tên giết heo, cũng chẳng có nhà ai dùng heo sống. Kéo cái gì mà kéo chứ!" Ông chủ Vũ không biết kỹ thuật viên Hứa hiểu lầm, nhanh chóng đem nguyên nhân nói qua dăm ba câu.

Hứa Tư Văn nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, trong lòng có chút mất mát, mình đây là sao vậy? Đều là thần hồn nát thần tính.

Hứa Tư Văn không hoài nghi thân phận của tài xế Vũ, còn ông chủ Vũ cho rằng hắn đã nói đủ rõ ràng, cho nên hai người ma xui quỷ khiến, lại một lần nữa sai lệch.

Hứa Tư Văn không nghi ngờ tài xế Vũ là vì y biết cơ cấu của tập đoàn Đông Bắc Hổ, đừng thấy quản chuyện đều là nhân viên bên ngoài, nhưng chân chính nói đến, có thể làm công nhân ở Đông Bắc Hổ này, chỉ cần có cơ hội, hơn phân nửa người mà Đông Bắc Hổ thuê đều là con cháu nhà nông, trước tiên không nói có phải cùng thôn cùng làng hay không, cho dù là một quận một huyện, đó cũng là đồng hương, dù sao cũng khiến ông chủ Đông Bắc Hổ yên tâm hơn nhân viên bên ngoài.

Cái loại tình đồng hương kết cấu thành tập đoàn Đông Bắc Hổ này, đừng thấy căn cơ ít, nhưng lại tương đối đoàn kết, không thì trong thời gian mấy năm ngắn ngủi, cũng không thể phát triển tới trình độ bây giờ, nói trắng ra là, nhân sự ổn định mới là mấu chốt.

Nhân viên bên ngoài có thể đổi nghề khác để cầu thăng chức, nhưng nhóm đồng hương đều đã sống cùng một chỗ bao nhiêu năm, bàn tới cái gì cũng có thể có quan hệ dính líu, mày muốn đổi nghề? Mày không thấy thực có lỗi với đồng hương?

Cho nên Hứa Tư Văn chỉ cho rằng tài xế Vũ tám phần là có chút quan hệ với người có thực quyền nào đó, có quan hệ họ hàng, bị người ta tìm tới cửa nhờ hắn làm người hòa giải cũng có khả năng, chỉ là không ngờ tài xế Vũ còn rất thành thật, thật sự không cho người ta cơ hội đó.

Hết chương 26

027. Không tự nguyện mua đồ tết

Bởi vì nhận thức như thế, ngược lại khiến Hứa Tư Văn coi trọng nhân phẩm của tài xế Vũ hơn một chút, cảm thấy vẫn là người mộc mạc như vậy tốt hơn, hiện nay xã hội có bao nhiêu chân thật chứ? Người có thể kiên trì nguyên tắc, không nhiều.

Kế tiếp hai người tiếp tục, bởi vì sắp hết năm, người mua đồ cũng rất nhiều, thế nhưng hai nam nhân trên đường phố mua đồ càng nhiều!

"Người nơi này, rất nhiều nha." Người đầu tiên chú ý tới tình huống này, chính là kỹ thuật viên Hứa.

Y tưởng tâm lý mình có vấn đề, nhưng nhìn hồi lâu, thật sự là nhịn không được, liền nói ra, ý tứ hàm xúc rất không rõ.

"Tiểu niên mà, mua đồ xong bọn họ đều phải về nhà, ở ngoài một năm, ăn tết thế nào cũng phải cùng người trong nhà đoàn tụ, mang đồ tết về cũng không kì lạ, chủ yếu nhất là, phải mang tiền về, không thì mấy bà trong nhà cũng không cho vào cửa đâu." Nửa câu đầu tài xế Vũ nói còn ổn, nửa câu sau là nhỏ giọng kề tai nói nhỏ với kỹ thuật viên Hứa.

Hứa Tư Văn xấu hổ, thì ra chỉ có mình, là mang kính mắt nhìn thế giới thôi!

Có điều tài xế Vũ không biết, hắn còn lôi kéo kỹ thuật viên Hứa người ta mua một đống lớn đồ hữu dụng vô dụng, lớn có pháo đỏ nổ vang vạn dặm, nhỏ có câu đối cùng chữ phúc, dây dây dưa dưa một đống lớn, Hứa Tư Văn rất muốn nói với hắn, y không dùng tới, nhưng mà cái nào tài xế Vũ cũng có thể nói ra một hai lý do, tuyệt đối không cho Hứa Tư Văn mượn cớ cự tuyệt.

"Ăn tết không phúc không được, năm sau làm sao mà qua nổi!" Kỹ thuật viên Hứa không muốn chữ "Phúc", tài xế Vũ rất mê tín giáo dục y, thuận tiện mua sáu chữ Phúc.

Hứa Tư Văn: "... !"

"Mua dây đỏ làm cái gì?" Hứa Tư Văn hắc tuyến nhìn tài xế Vũ mua hai bó dây đỏ, cái loại giống như dây cột tóc màu đỏ đó, hắn cho ai cột vậy? Hiện giờ con gái nhà nông cũng không dùng tới có được không!

"Lúc năm mới, trên mỗi bệ cửa sổ treo một cây hành tây, cột bằng dây đỏ, năm sau nhiều vận may!" Tài xế Vũ nói vô cùng khẳng định, đồng thời kiên quyết muốn kỹ thuật viên Hứa nhận lấy dây cột tóc màu đỏ.

Hứa Tư Văn: "... !"

Vốn chỉ là đi ra giải sầu, kết quả Hứa Tư Văn cũng ôm một đống lớn đồ tết trong ngực, còn có kẹo hồ lô tài xế Vũ mua mỗi người một xâu, nhìn sơn tra đỏ thẫm bọc đường kia, còn có hạt vừng nữa, cả người Hứa Tư Văn đều không tốt, từ sau khi y mười tuổi, đã không còn ăn những thứ này rồi.

Buổi trưa hai người đều không ăn cơm, cũng không cảm thấy đói bụng, bởi vì tài xế Vũ có thói quen vào ngày đông một ngày ăn hai bữa cơm, ăn ba bữa hắn cũng có thể ăn nổi, hai bữa cũng có thể tàm tạm.

Hứa Tư Văn đi một đường ăn nửa xâu kẹo hồ lô liền no rồi, y ăn ít vô cùng, hơn nữa ở bên ngoài đi dạo một hồi, kiếm về một đống lớn đồ không tự nguyện mua, luôn nghĩ phải sắp xếp như thế nào, có đói bụng hay không đã sớm ném đến chân trời rồi.

Tài xế Vũ đưa y trở về, hai người tay cầm vai khiêng dáng vẻ nhìn rất náo nhiệt, dọc theo đường đi gặp phải người quen biết, tài xế Vũ đều chào hỏi người ta, bộ dạng đặc biệt nhiệt tình.

Những người kia đối với hắn cũng nhiệt tình, chỉ là lúc chào hỏi, luôn liếc mắt nhìn kỹ thuật viên Hứa bên cạnh tài xế Vũ.

"Cương tử, mua đồ tết à?"

"Dạ!" Tài xế Vũ gật đầu cười lộ một hàm răng trắng: "Cậu ba Tôn, cậu có mua không?"

"Không, ngày mai lái xe, mua một lần xong trực tiếp về nhà." Cậu ba Tôn nhìn nhìn kỹ thuật viên Hứa: "Đây là ai vậy?"

"Kỹ thuật viên Hứa, tết không trở về, ở bên này." Tài xế Vũ mừng rỡ cho người ta biết kỹ thuật viên Hứa vất vả.

"Vậy cũng thật là cực khổ rồi!" Quả nhiên, lúc đó cậu ba Tôn đã cảm thấy công ty của kỹ thuật viên Hứa ra giá cao như vậy, cái hệ thống kia là dạng gì hắn không biết, có điều người ta đến chỉ dẫn, ăn tết cũng không đi, điểm này thôi liền đủ để cho mọi người cảm thấy đáng giá.

Lúc gặp được người, tài xế Vũ đều nói như vậy, mới đầu Hứa Tư Văn không quá hiểu rõ, sau đó nhìn thấy mỗi người đều rất thiện ý cười với y, còn mời y đến nhà ăn tết, y liền rõ ràng ý tứ của tài xế Vũ, đây là muốn y nổi danh đây mà.

Hết chương 27

028. Kỹ thuật viên Hứa khổ cực

Tài xế Vũ giao hàng tới cửa, trực tiếp đưa cả hàng cả người kỹ thuật viên Hứa trở về, thế nhưng sau khi kỹ thuật viên Hứa mở cửa tự mình đi vào, tài xế Vũ liền có chút nhút nhát.

Nơi ở của kỹ thuật viên Hứa, không kém cạnh so với phòng giải phẫu khử độc, tài xế Vũ mang theo đồ đứng ở cửa sững sờ không dám bước cái chân to vào, cứ như vậy đứng ở cửa hô hấp, hắn còn cảm thấy mình giống như một cái máy sản xuất vi khuẩn cỡ bự, vi khuẩn trên người kết bè kết lũ chết ở cửa nhà kỹ thuật viên Hứa, không thể qua lôi trì được một bước... .

"Vào đi chứ!" Hứa Tư Văn cảm thấy phía sau không còn âm thanh, liền lên tiếng, chờ lên tiếng xong mới phát hiện mình làm sao có khả năng để người ta vào?

"Thôi!" Ông chủ Vũ lúng túng khà khà ngây ngốc nở nụ cười: "Trên chân đều bẩn thỉu, đồ của cậu tôi thả ở cửa, cái đó, tôi về trước thu thập một chút, sạch sẽ lại tới chỗ cậu."

Nói xong cũng không chờ kỹ thuật viên Hứa có phản ứng, tự mình trước tiên quay người đóng cửa, vô cùng lưu loát rời đi.

Hứa Tư Văn hơi ngẩn ngơ, có chút bất đắc dĩ cười cười, tự mình động thủ cầm túi mua sắm đặt ở cửa lên.

Đồ đạc bên trong, Hứa Tư Văn suy nghĩ thật lâu cũng không thể nghĩ ra phải làm sao bây giờ, câu đối chữ Phúc kia đều phải đến hai mươi chín tháng chạp mới dán lên cửa, pháo là hai mươi chín ba mươi cùng mùng một đốt một cái...

Lắc tới lắc lui, cái nào cũng không thể dùng ngay bây giờ, cuối cùng dứt khoát đều ném ở một chỗ râm mát trên ban công, không để ánh mặt trời chiếu tới, là bởi vì bên trong có đồ dễ cháy, sợ không cẩn thận tự cháy tự nổ là xong.

Chuẩn bị xong hết liền có chút choáng váng đầu, trên người đều là mồ hôi, Hứa Tư Văn cau mày vọt vào phòng tắm tắm rửa, sau khi ra ngoài hơi buồn ngủ, nhưng cố kiên trì đến tận lúc tóc khô, mới vùi vào trong chăn ngủ thiếp đi.

Cậu vừa nhắm mắt lại ngủ, bên kia tài xế Vũ trực tiếp mang theo đồ tết tiến vào cửa phòng đối diện với căn phòng tạm thời của kỹ thuật viên Hứa.

Vừa vào cửa liền thấy trong phòng giản dị đến không thể càng giản dị hơn, vừa nghĩ đến nhà kỹ thuật viên Hứa bên cạnh, nhìn nhìn lại cái ổ heo tạm thời này của mình, rốt cuộc ông chủ Vũ bĩu bĩu môi, bỏ đồ xuống ngay cửa, lộ cánh tay xắn ống tay áo bắt đầu tổng vệ sinh.

Kỳ thực nơi này của hắn cũng không phải bẩn loạn kém cỡ nào, chỉ là nơi ở của một tên đàn ông coi như là chỉ dùng để qua đêm thôi, thì cũng tuyệt đối sẽ không sạch sẽ chỉnh tề không dính một hạt bụi, thế nhưng cũng sẽ không thật sự thành bãi rác, ông chủ Vũ không phải người bừa bãi, chỉ là có chút bụi bẩn và loạn, bởi vì có so sánh, mới khiến người ta cảm thấy chênh lệch thật lớn, ông chủ Vũ hự hự cổ họng thu thập xong, ném rác xong trở về nhìn cái nhà của mình, không tồi, có chút ý tứ.

"Leng keng leng keng!" Điện thoại di động vang lên.

"Chị hai?" Ông chủ Vũ vừa nhìn điện thoại liền nhanh chóng tiếp, là chị dâu Thúy Hoa .

"Chú ba à, khi nào trở về? Hôm nay tiểu niên, buổi tối ăn bữa cơm đoàn viên." Giọng của chị dâu Thúy Hoa ở đầu bên kia vẫn cao vút như cũ.

"Được, đúng rồi, em còn mang theo một người về." Ông chủ Vũ có chút ngọt ngào đánh tiếng trước với chị dâu Thúy Hoa trong điện thoại.

"Cái gì?" Chị dâu Thúy Hoa ở đầu bên kia lúc ấy liền kích động lên: "Em tìm đối tượng?"

"Không phải, là kỹ thuật viên Hứa, người ta ở rất xa đến chỗ này của chúng ta làm việc, ngay cả ăn tết cũng không thể trở về, thủ vững cương vị, sao không mời người ta ăn một bữa cơm đoàn viên chứ!" Ông chủ Vũ đã sớm nghĩ xong lý do và lấy cớ, hắn không phải có thể thấy người nào liền tuyên truyền với người đó. Hắn cũng không phải bà gái già thích nói huyên thuyên.

Chị dâu Thúy Hoa cao hứng hụt một hồi, nhưng kỹ thuật viên Hứa người ta ngay cả ăn tết cũng không trở về, điều này cũng làm cho chị dâu Thúy Hoa chất phác nghe thấy trong lòng có cảm giác khó chịu, cô chưa từng ra ngoài làm việc, nhưng cũng biết làm công khó xử, kỹ thuật viên Hứa đúng là rất khổ cực.

Vì vậy chị dâu Thúy Hoa ở trong điện thoại liền vỗ tay: "Đến đi! Chúng ta không thiếu một bộ bát đũa."

Hết chương 28

029. Cửa

"Ai!" Ông chủ Vũ vui rạo rực cúp điện thoại, sau một trận chiến tắm rửa, bỏ ra không tới năm phút đồng hồ, có thể thấy được tốc độ của ông chủ Vũ, dọn dẹp chính mình xong, liền thu thập một phen, sau đó soi soi gương, để cho mình thoạt nhìn có thể sạch sẽ chút, thay đổi một thân trang phục lao động màu xanh quân đội bằng vải bạt, thông khí chống gió còn chịu được cọ xát.

Lúc này mới ra cửa, đến đối diện bắt đầu gõ cửa.

"Kỹ thuật viên Hứa?" Bởi vì ông chủ Vũ đã xem qua lý lịch của Hứa Tư Văn, vừa đại học vừa du học, các loại học vấn cao cấp khiến ông chủ Vũ tự mình xấu hổ, vì vậy lúc đối diện kỹ thuật viên Hứa, ông chủ Vũ đều rất chú ý, ít nhất rất chú ý lễ phép, sợ mình hạ giá.

Cũng chính lúc này, ông chủ Vũ biết được trước tiên phải văn minh lễ phép gõ cửa, ở quê nhà ai gõ cửa đâu? Mở cửa trực tiếp đi vào là được.

Ông chủ Vũ lễ phép, gõ cửa, kết quả nửa ngày trong phòng không có động tĩnh.

"Hứa Tư Văn? Kỹ thuật viên Hứa?" Âm thanh của ông chủ Vũ lớn hơn rất nhiều, lần này gõ cửa không dùng tay, hắn sợ âm thanh quá nhỏ người trong phòng không nghe được, dứt khoát lấy chân đạp mấy lần, âm thanh lớn cứ như muốn phá luôn cái cửa, may là tiểu khu này là nơi thường trú của công nhân Đông Bắc Hổ, cửa đều là dùng loại chất lượng cực kỳ tốt, không thì bằng cường độ mấy cái đá kia của ông chủ Vũ, cái cửa này không phải bị đá ra lỗ thì cũng phải bị đạp đến biến dạng đi.

Đợi gần mười phút, trong phòng vẫn không có động tĩnh, ông chủ Vũ lấy điện thoại di động ra gọi, kết quả không có ai tiếp.

Trong lòng ông chủ Vũ cảm thấy không quá ổn, lập tức thay đổi một dãy số: "Ông Tỏa sao? Là tui, ông cầm chìa khóa đến đây một chuyến."

Quan Tỏa là bạn năm đó theo Vũ Khánh Cương ra ngoài làm công, năm đó một nhóm người kia có thể nói là anh em sống chết với ông chủ Vũ, cùng làm công cùng đòi tiền công, cùng khiêng bao lớn cùng chịu khổ cực, bây giờ tất cả mọi người biết thằng ba Vũ phát đạt, nhưng bọn họ cũng tự mình biết mình, dưới tay ông chủ Vũ làm một vài công việc không cần kỹ thuật cùng học lực, ông chủ Vũ là một người đặc biệt nhớ tình cũ, đối với mấy anh em ngày xưa cũng tốt, như là Quan Tỏa, không có văn hóa gì, mặt chữ cũng không nhận thức được mấy, liền dứt khoát phân cho công việc người giữ kho cho đội cảnh sát của tiểu khu, đội trưởng cùng bảo an đều là cao thủ xuất ngũ từ trong quân, thừa sức trông coi một cái tiểu khu, ngược lại là người giữ kho, chỉ để ý một ít tạp vật cùng chìa khóa, việc thoải mái lương lại cao, ông chủ Vũ an bài cho nhóm anh em cũ của mình trên căn bản đều là công việc như vậy.

Quan Tỏa tới rất nhanh, thuận tiện còn mang đến một chuỗi chìa khóa lớn, là hết thảy chìa khóa cửa dự bị của khu lầu này.

"Sao thế?" Quan Tỏa sốt ruột nhanh chóng chạy tới, nhìn thấy sắc mặt thằng ba Vũ phải gọi là kém, cho là xảy ra chuyện lớn gì, tim cũng theo đó treo lên.

"Mở cửa!" Ông chủ Vũ chỉ tay vào cánh cửa chống trộm bị hắn đạp vài cước: "Kỹ thuật viên Hứa bên trong, không biết sao, gọi cậu ấy đều không lên tiếng."

Lúc Quan Tỏa tới cũng đã tìm ra chìa khóa cửa phòng của ông chủ Vũ, hai căn hộ là đối diện, chìa khóa cũng sát bên, ngay lập tức liền tìm được mở cửa, ông chủ Vũ liền vọt vào, còn không quên hô với Quan Tỏa một tiếng: "Ông trước hết đừng vào!"

Kỳ thực Quan Tỏa cũng không muốn vào, hắn ở cửa không ngửi thấy mùi khí gas, yên tâm không ít, có điều ngửi được mùi thuốc sát trùng, lại nhìn bộ dạng sạch sẽ trong phòng người ta, trong lòng còn thật tò mò, người này cần bao nhiêu sạch sẽ, mới có thể đi tiêu độc nơi mình ở chứ?

Hết chương 29

030. Xuy xuy... Máu chảy ngược rồi!

Hứa Tư Văn trong giấc mơ, luôn cảm thấy mình nằm ở miệng núi lửa, cảm giác chỉ có một: cả người nóng hổi!

Hô hấp mệt mỏi, trong mũi ngửi được mùi tiêu độc có chút quen thuộc, chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt là màu trắng và xanh lá nhạt xa lạ, đây là bệnh viện?

"Ai nha má ơi!" Ông chủ Vũ vừa tiến đến liền thấy đôi mắt to của kỹ thuật viên Hứa mở ra, vẻ mặt mê mê man man, cực đáng yêu, lập tức nhào tới: "Cậu tỉnh rồi! Cậu phát sốt đến muốn cháy luôn!"

Đương nhiên là nhào tới bên giường, mọi người không nên nghĩ sai... .

"... Tôi...." Hứa Tư Văn muốn hỏi mình làm sao vậy? Nhưng mà vừa mở miệng, lại thiếu chút nữa không nói ra lời được.

"Trước tiên đừng nói chuyện, uống chút nước làm trơn cổ họng." Ông chủ Vũ nhanh chóng cầm nước ấm, cắm ống hút trực tiếp đưa đến bên miệng kỹ thuật viên Hứa, phục vụ tận nhà.

Hứa Tư Văn liền ngậm ống hút uống nửa ly nước, không thể uống nhiều, y nhìn thấy mình đang treo bình, uống nhiều rồi đi vệ sinh thì làm sao bây giờ?

"Cậu nói cậu xem, người lớn như thế, sao còn không biết nóng lạnh chứ?" Ông chủ Vũ hầu hạ kỹ thuật viên Hứa uống nước xong, ly nước còn không đợi thả xuống, liền bắt đầu dạy bảo người ta: "Cái quần bông kia có thể gọi là quần bông sao? Quần bông giả đi? Mỏng đủ để thông khí luôn rồi."

Ông chủ Vũ tức giận nha!

Lúc đó sau khi hắn vào nhà, nhìn thấy người đỏ bừng mặt trong ổ chăn, liền biết không tốt, vừa sờ trán, nóng đến phỏng tay, nhanh chóng tìm quần áo mặc vào, dự định đưa đến bệnh viện, kết quả vừa cầm lấy quần bông, phải gọi là nhẹ bẫng luôn! Còn có áo bông, căn bản là không tìm thấy! Suy nghĩ cả nửa ngày mới nhớ tới, hắn căn bản là chưa từng thấy kỹ thuật viên Hứa mặc áo bông!

Người ta mặc chính là áo nhung, so với quần bông, càng mỏng hơn!

"Cái đó là quần lông lạc đà." Hứa Tư Văn yếu ớt phản bác, hiện tại cả người y vô lực, đầu óc cũng không rõ ràng gì, theo bản năng, liền bại lộ bản tính ra, đó chính là ngạo kiều.

"Dẹp đi!" Ông chủ Vũ căn bản không tin: "Lạc đà mà lông dài?"

"Lông lạc đà! Lông lạc đà! Không phải là lông con lạc đà!" Đừng thấy hiện tại kỹ thuật viên Hứa suy yếu, nhưng tính tình lại táo bạo muốn chết.

"Dù là lông rồng cũng vô dụng!" Ông chủ Vũ cũng sống chết cố chấp: "Cậu nhìn cậu một chút xem, ăn mặc mong manh như vậy lại dám cùng tui đi dạo phố, cậu có phải là hổ đâu? Không biết lạnh sao? Có đứa ngốc cần phong độ không cần nhiệt độ mới làm ra chuyện đó!"

"Anh mới hổ! Anh mới ngốc!" Kỹ thuật viên Hứa thuở nhỏ chính là thần đồng, lớn như vậy, còn chưa từng bị người ta hạ thấp như thế, ngay cả năm đó lúc chuyện kia phát sinh, cũng không có!

"Cậu kích động cái gì?" Ông chủ Vũ đứng lên nhìn nhìn nước trong bình treo, phát hiện còn có rất nhiều, liền ngồi xuống: "Nếu tui là hổ, vậy hiện tại tui cũng giống cậu, nằm trên giường truyền nước biển rồi."

Thôi!

Ông chủ Vũ người ta dùng sự thực nói chuyện, kỹ thuật viên Hứa triệt để bại trận, ông chủ Vũ nói có đạo lý bao nhiêu? Bây giờ là mi đang treo bình nằm bệnh viện được chứ.

"Tôi muốn uống nước!" Kỹ thuật viên Hứa bị người ta hoàn toàn đánh bại khóc lóc om sòm, ngạo kiều, bắt đầu sai khiến ông chủ Vũ, đương nhiên, trong mắt y là tài xế Vũ.

"Ai ai!" Tài xế Vũ rất tích cực đưa nước uống.

"Muốn ăn táo." Hứa Tư Văn uống nước xong, thư thái chút, thế nhưng trong miệng có chút đắng, hiện tại y đang truyền nước thuốc, có thể không đắng sao.

"Được được!" Tài xế Vũ rửa táo xong liền muốn cắt thành khối nhỏ.

"Ai! Dù sao anh cũng phải gọt vỏ chứ!" Kỹ thuật viên Hứa nhanh chóng lên tiếng ngăn cản hắn, y ăn táo cũng phải gọt vỏ, táo bây giờ, ai biết bên ngoài đều phun thứ gì chứ? Thuốc giữ tươi, chất làm ngọt gì gì đó, nhiều lắm, nghĩ thôi đã thấy sợ, huống chi là ăn vào trong bụng.

"A? À." Tài xế Vũ nhìn nhìn quả táo lớn đo đỏ trong tay, đi ra ngoài chốc lát sau trở lại, trong tay cầm một cái dụng cụ gọt vỏ mới mua, chính là cái loại mà gia đình bình thường dùng để bào vỏ khoai tây.

Dùng nước rửa rửa, cầm lấy táo xoát xoát xoát, gọt phải nói là lưu loát, đem táo trong tay xem là khoai tây mà gọt, mấy lần liền xong việc.

Cắt thành miếng chứa ở một cái khay nhỏ, cầm cây tăm bằng trúc đâm vào từng cái một, hắn xem trong ti vi có vẻ như đều là làm như vậy, sau đó mới bưng cho kỹ thuật viên Hứa.

"Được không?" Tài xế Vũ rất khoe khoang hỏi kỹ thuật viên Hứa.

Từ lúc hắn dùng tư thế bào khoai tây để gọt vỏ táo, Hứa Tư Văn cũng đã câm nín nghẹn lời, hiện tại y chỉ còn sức để gật đầu thôi.

Ăn mấy khối liền không ăn nữa, tài xế Vũ lại nhìn bình nước, còn không nhiều có thể gọi y tá đến rút.

"A!" Hứa Tư Văn hơi nhướng mày, trong mắt có chút thất kinh.

"Sao?" Tài xế Vũ ngay lập tức quan tâm tiến tới.

Hứa Tư Văn lắc đầu không nói lời nào, nhưng trong lòng lại muốn rơi lệ, y chỉ mới uống một ly nước, ăn vài miếng táo thôi mà, làm sao thân thể lại không chứa được nước cơ chứ?

"Đến cùng là sao? Không được liền gọi bác sĩ đến!" Tài xế Vũ vừa thấy kỹ thuật viên Hứa cau mày không lên tiếng, trong lòng cuống lên.

Người này cũng đừng nên cháy hỏng đầu đi, theo lý thuyết là không thể nha? Mình đưa đến bệnh viện rất đúng lúc, ngay cả Quan Tỏa cũng nói không có chuyện gì, người phía nam đến phương bắc hơn phân nửa đều sẽ bị như thế mấy lần, mới biết được cái rét phương bắc lợi hại.

"... !" Kỹ thuật viên Hứa nghẹn khó chịu, cuối cùng nho nhỏ nói ra, hệt như con muỗi hừ hừ.

"Nói gì thế?" Lỗ tai tài xế Vũ xài rất tốt, nhưng âm thanh của kỹ thuật viên Hứa thật sự là rất rất nhỏ, cứ như đang rầm rì trong cuống họng vậy, nghe rõ mới là lạ!

"... !" Lúc này âm thanh hơi lớn hơn, nhưng vẫn không đủ lớn, tài xế Vũ vẫn không nghe rõ, có điều nghe thấy hình như là ba chữ?

"Cổ họng cậu khó chịu à?" Tài xế Vũ đành phải tự mình đoán, lại nói, chưa nghe nói ai phát sốt mà cháy hỏng cổ họng, không phải đều là cháy hỏng đầu óc sao?

"Tôi muốn đến phòng vệ sinh!" Kỹ thuật viên Hứa gần như là bình mẻ chẳng sợ nứt, y là bị nghẹn không có biện pháp, không thể không nói lớn tiếng chút.

Kết quả trên mặt liền giống hệt lúc phát sốt, đỏ bừng lên!

Đây là phòng bệnh cao cấp, làm giống như một khách sạn nhỏ, trong phòng vệ sinh có bồn tắm có vòi hoa sen máy giặt, bên ngoài trưng bày tủ lạnh cùng TV treo tường, còn có ghế sô pha bàn trà máy nước lọc.

Tài xế Vũ ngẩn ngơ, cười ha ha vỗ đùi: "Không phải là muốn đi tiểu à? Nói thẳng là được, có cái gì mất mặt chứ."

Hứa Tư Văn muốn tìm cái lỗ để chui vào....

Ông chủ Vũ đi một chuyến tới phòng vệ sinh, lúc đi ra, trong tay liền xách theo một vật có tạo hình kỳ quái.

Sau đó ông chủ Vũ rất không khách khí bắt đầu cởi thắt lưng của kỹ thuật viên Hứa, cởi quần còn chưa tính, đưa tay liền lột xuống quần giữ ấm mặc bên trong, sau đó bắt đầu lay quần nhỏ.

"Anh làm gì vậy?" Kỹ thuật viên Hứa muốn điên rồi, muốn giãy dụa lại bị ông chủ Vũ dùng một tay giữ lại liền không thể động đậy.

"Không phải cậu muốn đi tiểu à?" Ông chủ Vũ trả lời y, dưới tay liên tục, lay tụt quần nhỏ, nhanh chóng cầm lấy đồ vật hướng về cái thứ kia nói tiếp : "Phóng đi."

Hứa Tư Văn lúc đó liền có chút trợn tròn mắt!

Dựa theo ý nghĩ của y, tự nhiên là chính mình đi, để tài xế Vũ hỗ trợ giơ bình nước, sau đó đi xả nước mà thôi, không muốn ở trên giường giải quyết nha!

"Xuy xuy...." Ghê tởm nhất chính là, vào lúc này hắn còn huýt sáo!

"Rào...." Hứa Tư Văn càng muốn biến mất...

Ông chủ Vũ phát hiện cả người kỹ thuật viên Hứa đều đỏ!

"Cái này có gì đâu? Ai mà không có lúc gặp khó khăn? Sau này cậu nên mặc nhiều chút, thể trạng vốn đã không ra sao, còn dám chơi phong độ nữa, phát sốt cũng sắp bốn mươi, cao thêm chút nữa cũng có thể dùng cậu dẫn lửa nấu cơm luôn." Ông chủ Vũ vừa nói chuyện vừa vô cùng nhanh chóng kéo quần giữ ấm bên trong lên thắt lại thắt lưng cho kỹ thuật viên Hứa, cuối cùng đắp chăn lên, lúc này mới nhấc theo bô tiểu tiến vào phòng vệ sinh dọn dẹp.

Hứa Tư Văn quẫn bách, không chút chú ý tới, ông chủ Vũ nhìn như bình tĩnh, tuy nhiên lại quá bình tĩnh rồi.

Ông chủ Vũ tiến vào phòng vệ sinh liền thở mạnh, ngón tay còn không ngừng xoa đến xoa đi, lắc lư trước mắt đều là làn da trắng trẻo của kỹ thuật viên Hứa, xúc cảm mềm mại....

Ông chủ Vũ ở trong phòng vệ sinh dọn dẹp, kỹ thuật viên Hứa nằm ngửa trên giường bệnh, đôi mắt không có tiêu cự.

Y lớn như vậy, ngoại trừ khi còn bé không có năng lực tự gánh vác, có từng bị người ta như vậy, đối xử như vậy? Vẫn là lần đầu tiên....

Có điều thấy tài xế Vũ cũng không phải cố ý, chính mình còn truyền nước đây này....

Hứa Tư Văn vô thức kiếm cớ cho Vũ Khánh Cương, chính mình cũng không chú ý đến, từ lúc nào y lại dễ nói chuyện như vậy?

Cánh tay có chút đau?

Con ngươi Hứa Tư Văn thoáng nhìn, ngay lập tức hô lên: "Máu chảy ngược rồi! Máu chảy ngược rồi!"

"Sao?" Tài xế Vũ ướt tay từ trong phòng vệ sinh vọt ra, vừa nhìn thấy một chút ống ghim trên tay kỹ thuật viên Hứa đều đỏ, bị doạ muốn chết, xông tới liều mạng ấn nút gọi màu đỏ trên giường bệnh.

Vì ở trong phòng bệnh cao cấp cũng không phải người bình thường gì, cho nên bác sĩ y tá tới đặc biệt nhanh, vội vã gọi như vậy, tám phần là bệnh nhân có gì không ổn, y tá trưởng đều gọi điện thoại gọi phòng giải phẫu chuẩn bị.

"Hắn chảy máu ngược rồi!" Tài xế Vũ giốg như nhân viên dưới lòng đất nhiều năm nhìn thấy tổ chức vậy, nắm tay bác sĩ không buông, tha tới bên giường bệnh.

"Buông tay! Trước hết buông tay!" Bác sĩ cảm giác tay bị phế bỏ.

Bên kia y tá trưởng theo tới nhanh chóng rút kim tiêm ra, sắc mặt không quá tốt nhìn bệnh nhân, cùng người chăm sóc bệnh nhân: "Lần sau gọi sớm một chút, nước đều hết rồi có thể không chảy ngược máu sao?"

Tài xế Vũ cùng kỹ thuật viên Hứa hơi cúi đầu nghe dạy bảo...

Tiễn bước bác sĩ cùng y tá trưởng bị gọi tới khẩn cấp, hai người nhìn lẫn nhau, không hẹn mà cùng đỏ mặt.

"Cái kia, cậu không có chuyện gì chứ? Đều do tui quên mất cậu còn treo thuốc, chảy nhiều máu như vậy, sau này bảo chị dâu hầm chút huyết đến, bổ lại một chút đi." Tài xế Vũ xoa xoa tay có chút bất an nho nhỏ, đem sai lầm đều vơ tới trên người mình.

"Không trách anh, là tôi không chú ý." Hứa Tư Văn lui sốt, người cũng không có bao nhiêu tinh thần, thấy Vũ Khánh Cương như vậy, cũng ngượng ngùng, lại nói, tài xế Vũ người ta cũng là vì y, không qua ngày nghỉ cho tốt, ai lại tới bệnh viện truyền nước chứ.

Hết chương 30


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro