Chương 3: Tôi và anh đúng là oan gia ngõ rộng.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Hôm sau, Chu Mạc dường nhue đã bình ổn tâm tình mình thêm một chút. Nụ cười dần có thêm sinh khí củ tuổi đôi mươi. Bằng chứng là hiện tại cô đang đi đốt đồng nhân dân tệ cho cái events thời trang ngày mai tại Bắc Kinh. Chu Mạc lúc trước là người vô cùng yêu thích việc đi dạo mua sắm, nhưng việc này càng hiếm gặp khi những năm qua cô đặt tiền lên làm mục đích sống và nổi tiếng trở thành tài sản. Cô sống như một con robot được lập trình. Tất cả dường như ngày càng tẻ nhạt trong cuộc sống cô.
        Đi dạo được một vòng, đồ đạc cũng đã nhiều. Chu Mạc chuyển hướng sang khu ẩm thực Nhật Bản. Đang bước hăng say thì lại thấy tảng băng trôi họ Sở cũng đang bước về hướng mình. Môi nhếch lên tạo thành một đường cung hoàn mỹ. Chu Mạc thầm mắng: Sao đi đâu cũng đụng phải hắn chứ.
         "Chu Tiểu thư a! Thật trùng hợp.." Tảng Băng họ Sở cười lấp liếm. Hừ trùng hợp cái khỉ mốc.
        " Sở giám đốc, dường như chúng ta chính là oan gia ngỏ rộng đó. Tôi đi trước hừ" Chu Mạc luôn trấn tĩnh trước mọi người trừ ra 3 tên đó....( mọi người đoán đi)
        " Chu tiểu thư sao phải gấp gáp. Không bằng chúng ta cùng ăn bửa cơm." Họ Sở dịu dàng ngỏ lời.
        " Xin lỗi! Tôi có hẹn rồi. Không làm phiền ngài nữa" Nói rồi Chu Mạc quay lưng đi ra về , bữa cơm Nhật cô muốn cũng bị hắn phá tan nát. Cô không khỏi hỏi thăm 180 đời nhà họ Sở. Đang bước đi dường như nghe tiếng Sở Băng Tảng vọng đến.
       " Người hẹn đi ăn cùng cô là Lâm Mặc sao?"
        Nghe đến tên Lâm Mặc cả người Chu Mạc liền bốc khói. Cô nghiến răng nói.
      " Không liên quan đến anh"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro