Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi bàn bạc xong mọi chuyện, Mộng Đình được Cẩn Huyên mời tới khách sạn của mình nghỉ dưỡng một đêm rồi hôm sau mới bay về nước

Chiếc LaFerrari màu đen chạy băng băng trên đường về khách sạn. Nhanh đến mức mà người ta có thể nghe được tiếng gió phảng phất của những chiếc lá rơi rớt từ trên cây xuống mặt đường.

- Đại tỷ, chúng ta bị tập kích rồi! _ Trong không gian yên tĩnh, Băng Băng đột nhiên lên tiếng, vẻ mặt tuy bình thản nhưng giọng nói có pha chút lo lắng.

Mộng Đình im lặng không nói gì, tay rút trong túi ra điếu cigar cuba ra châm lửa lên hút, phả ra một làn khói mờ ảo màu xám. Sau hai phút, cô mới từ từ mở đôi mắt chim ưng của mình ra, thả điếu thuốc xuống sàn và đạp lên rồi nói: " Giết không tha. "

Trong giới hắc - bạch đạo này, bang phái đứng đầu là Dương Kì mà người đứng đầu lại là cô - Dương Mộng Đình.

Nếu có người tôn trọng không màng sống chết đi theo thì cũng có người ghen ghét muốn đoạt lấy vị trí đó, điều này là một điều bình thường mà ai ở trong giới hắc đạo cũng tập làm quen với nó ngay từ lúc bắt đầu.

Số lần cô bị tập kích có lẽ không nhiều cũng không ít, vì chỉ có những kẻ ngu ngốc không biết sợ là gì mới có thể dám can đảm mà đeo bám theo giết cô. Tất cả cũng chỉ vì một chữ QUYỀN một chữ TIỀN. Có tiền thì có quyền, được mọi người xem trọng.

" Bằng, bằng, bằng "

Băng Băng hiểu ý tứ trong lời nói của cô, liền rút ra một cây súng. Thuận tay ấn nút hạ cửa kính xuống, Băng Băng nhướn người ra ngoài liên tục xả ra những viên đạn về phía sau. Một tay cầm lái một tay bắn liên hồi, nhưng hễ viên đạn nào bắn ra, nó đều vô đúng vị trí cần nhắm tới. Trúng vào một trong những tên xấu số đó hoặc ghim thẳng vào bánh xe, nó sẽ bị xì hơi và loạng choạng lao ra đâm thẳng vào cây xanh ở hai bên ven đường.

Những viên đạn được Băng Băng bắn ra là những viên đạn R.I.P, một trong những viên đạn có tính sát thương cao. Như đạn " dum-dum " thông thường, những đầu đạn mở rộng triệt để được khoét sâu ở phần đầu, nhưng cơ chế hoạt động hoàn toàn khác.

Khi bắn vào người, nó không chỉ "nở ra như hoa" mà còn phân thành nhiều mảnh sắc nhọn. Các mảnh nhọn như " xoắn " vào nạn nhân theo kiểu ốc vít phân mảnh để tạo ra những vết thương phức tạp. Cơ chế hoạt động của loại đạn thật sự rất tàn ác.

Nhưng dù Băng Băng có bắn thế nào cũng không thể hạ được tất cả những chiếc xe ở phía sau, bây giờ ít nhất cũng còn hơn bảy chiếc xe đang bám theo.

Nhìn Mộng Đình lúc này không có vẻ gì gọi là lo lắng, khuôn mặt vẫn rất bình thản nhưng sát khí tỏa ra từ người của cô lại rất lớn. Cô mở cặp ở bên cạnh lấy ra một quả banh nhỏ, nhưng thực chất đó là một trái bom mini mà Ánh Nguyệt vừa sáng tạo xong nửa tháng trước, cứ ngỡ không có dịp gì để xem thử công lực ra sao thì hôm nay đã có rồi.

Bề ngoài nó đơn giản là một quả banh, nhưng nó lại là một quả bom có sức công phá rất mạnh. Mộng Đình nói vài điều với Băng Băng, sau đó cô mở cửa kính xuống, thành công ném trái bom đó ra phía sau.

Rồi cùng Băng Băng mở cửa nhảy ra bên ngoài.

Chạy xa ra một chút nữa thì có tiếng nổ vang trời, khói xám mù mịt. Đó là quả bom mà Mộng Đình ném ra đã nổ tung lên, chắc chắn rằng sẽ không ai sống sót nổi qua lần này.

Phủi phủi quần áo, Mộng Đình nhanh chóng lấy lại phong độ: " Gọi người tới đón, điều tra xem lần này là ai. "

- Đã rõ thưa đại tỷ. _ Băng Băng đi theo Mộng Đình đã lâu, tuy bị đột kích nhiều lần nhưng cách ứng phó của cô lúc nào cũng làm Băng Băng nể phục không thôi, quả là tuyệt vời.

Năm phút sau.

Một đoàn xe chạy đến rước cả hai, Mộng Đình cùng Băng Băng lên xe rồi đi tiếp tới khách sạn của Cẩn Huyên.

Nhìn sát khí từ người của cô lan ra khắp xe, bọn thuộc hạ đều nghĩ trong đầu kì này cái bang nào mà làm việc này, thế nào cũng chỉ có chết và bị xóa sổ khỏi Italy, dù lớn hay nhỏ.

Tuy thế lực bên Italy của cô không bằng Hắc Long của Cẩn Huyên nhưng tóm lại cũng có tiếng tăm vang dội, nếu muốn chết sớm, cứ thử đụng tới Dương Mộng Đình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro