Chương 1: Thành bị phá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xa xa ánh lửa chiếu sáng bầu trời đêm, bên ngoài một mảng hoảng loạn tiếng bước chân cùng tiếng la hét sợ hãi: "chạy nhanh, quân phiến loạn đã vào cung, nhanh chạy!"
Cũng có người có tâm tư tranh đoạt đồ vật: "Ngọc như ý này là ta nhìn thấy trước, nó là của ta"
Phía hoàng cung cánh cửa đóng chặt, Chiêu Dương đứng bên cửa sổ lạnh lùng nhìn hết thảy mọi việc xảy ra bên ngoài, khuôn mặt xinh đẹp thấm đẫm nước mắt. Nàng không biết đến tột cùng đã phát sinh chuyện gì, không biết vì sao, chỉ trong vòng thời gian ba tháng,  thiên hạ liền biến đổi. Ba tháng trước, Sở quốc vẫn còn một mảnh phồn hoa, bá tánh an cư lạc nghiệp, bên trong Vĩ Thành cảnh ca vũ thanh bình, bất quá ba tháng, phản quân công thành, đánh thẳng vào cung, Sở quốc nguy cơ trung trùng.
"Kẽo kẹt" một tiếng, Chiêu Dương tâm đột nhiên nhấc lên, ẩn mình vào trong bóng tối, xoay người nhìn ra phía cửa, liền nhìn thấy Thương Lam cung nữ thân cận bên mình nhanh chống xoay người đóng cửa.
Chiêu Dương vội tiến lên phía trước, cầm tay Thương Lam: "Bên ngoài tình hình như thế nào?"
Thương Lam sắc mặt một mảnh sầu thảm: "công chúa, người mau trốn đi, đang hỗn loạn, người vẫn còn cơ hội."
Thương Lam vội nhét tay nải vào tay Chiêu Dương, nhanh chóng nói:"Phản quân đã chiếm cổng chính trong cung, cổng tây chưa bị phong tỏa, nô tỳ tìm một thân cung nhân xiêm y, công chúa, người mau thay, nô tỳ đưa người cửa tây".
Chiêu Dương lấy tay lâu vội nước mắt, gật đầu, vội vội vàng vàng thay y phục, Thương Lam kéo nàng chạy về phía cửa cung. Cung nhân chạy cũng không sai biệt lắm đều hướng cửa tây mà chạy, cung điện trong đêm yên tĩnh đến lạ thường.
" Mẫu hậu cùng Quân Mặc đang ở ngoài cung chờ ta" nàng nhẹ giọng hỏi.
Thương Lam không lên tiếng, nắm tay Chiêu Dương càng siết chặt vài phần, Chiêu Dương ngước nhìn bóng dáng có chút trầm mặt của nàng, trong lòng mơ hồ có chút dự cảm không lành.
Chiêu Dương đột nhiên dừng bước chân, gió đêm có chút lạnh, khiến cho thanh âm nàng thêm vài phần run rẩy: "Mẫu hậu cùng Quân Mặc đâu?"
Thương Lam như cũ không nói gì, Chiêu Dương tránh thoát khỏi tay Thương Lam: "Mẫu hậu trước khi đi Ngự Càn cung tìm phụ hoàng cùng Quân Mặc, liền cùng ta nói, nếu tình huống không tốt, liền cùng phụ hoàng mang theo Quân Mặc xuất cung, kêu ngươi trở về đưa ta rời khỏi. Ngươi đã trở lại chính là bọn họ đã xảy ra chuyện gì, đúng hay không?"
Chiêu Dương nói xong, Thương Lam liền dũi tay kéo nàng lại: "Công chúa, là Hoàng Hậu nương nương kêu nô tỳ đưa người xuất cung, bệ hạ mang nương nương cùng Thái Tử mau chóng cùng công chúa hội họp".
Chiêu Dương lại lắc đầu, quay đầu chạy về hướng Ngự Càn cung.
Thương Lam thần sắc không đúng, tất nhiên là Ngự Càn cung đã xảy ra chuyện. Trong lòng nghĩ như vậy, bước chân nàng càng nhanh, còn chưa tới Ngự Càn cung, Chiêu Dương đã thấy bên ngoài đầy phiến quân.
Chiêu Dương không quan tâm một lòng muốn hướng bên trong mà chạy vào, lại bị Thương Lam theo kịp vội vàng kéo lại, Thương Lam lôi kéo nàng tới bên gốc tường, Chiêu Dương cả người đều đang run rẩy.
"Ngươi nói cho ta Ngự Càn cung đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Phụ hoàng cùng mẫu hậu, còn có Quân Mặc đã có chuyện gì? Ngươi nói cho ta!" Chiêu Dương sắc mặt tràn đầy kích động, thanh âm càng thêm lớn vài phần, nước mắt không ngừng tuôn rơi.
"Công chúa người nghe nô tỳ nói, bệ hạ đã không còn, bị chính Mộc Vương gia giết, Hoàng Hậu nương nương cùng Thái Tử điện hạ đang ở trong Ngự Càn Điện, nô tỳ cũng không hiểu là tình huống gì mà Hoàng Hậu nương nương kêu nô tỳ vô luận như thế nào cũng phải đưa người xuất cung, công chúa, người không được có việc gì a." Thương Lam cũng có vài phần nghẹn ngào

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#những