Chương 5: Phò mã

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Công chúa!" Thương Lam thanh âm truyền tới, Chiêu Dương quay người lại, có chút nghi hoặc nhìn nàng. Thương Lam mím mím môi, Chiêu Dương liền nhìn thấy hoang hậu đang ngồi ở một bên ghế, mày nhíu lại nhìn mình.

Chiêu Dương chân một bên chưa khôi phục, liền hơi cúi đầu thỉnh an: "Mẫu hậu."

Hoàng hậu nhìn Chiêu Dương một lát, mới nhẹ nhàng nói: "Như thế nào ngươi có bộ dáng thất hồn lạc phách? Ngươi từ khi bị ngã tỉnh lại được mấy ngày, ta nghe Thương Lam nói ngươi vẫn luôn rầu rĩ không vui, chính là có tâm sự?"

Chiêu Duong lắc lắc đầu, không nghĩ đã làm mẫu hậu lo lắng. Trong lòng nhớ lại một số việc, thời gian này hai năm trước, phụ hoàng hẳn là đi Tây Sơn săn thú, Đức phi đi theo hầu hạ người, vốn dĩ Quân Mặc cũng đi theo, lại bởi vì chính mình bị thương, muốn lưu lại trong cung chiếu cố mình mà náo loạn, liền không có đi.

"Phụ hoàng khi nào hồi cung?" Chiêu Dương nhẹ giọng hỏi.

"Lộ trình săn bắn mùa thu không sai biệt lắm khoảng hơn một tháng, lúc này mới đi được mấy ngày, vẫn còn sớm đi." Hoàng hậu mỉm cười, cung nữ phía sau cầm rất nhiều quyển trục đưa tới, đặt trên bàn bên cạnh Chiêu Dương. "Đến xem xem, đây đều là bức họa các quan đại thần ngũ phẩm chưa tới 30 tuổi cùng các công tử nhà quan đại thần tam phẩm trở lên chưa có thê tử. Ngươi xem có thích ai?"

Chiêu Dương ngẩn ra, nàng nhớ kiếp trước cùng lúc này không sai biệt lắm, mẫu hậu hướng phụ hoàng đề nghị kén phò mã, phụ hoàng liền hạ lệnh tìm một ít bức họa công tử để nàng lựa chọn. Kiếp trước nàng không muốn gả đi, cầu xin hồi lâu phụ hoàng mẫu hậu mới lưu lại nàng trong cung hai năm.

Sau đó, công chúa Thuần An nhỏ hơn nàng một tuổi từ những bức họa này gả đi, chính là gả cho nhi tử định bắc tướng quân Tôn Thượng Chí.

Thuần An. Chính Thuần An ác độc đề nghị đem nàng làm nhân trệ.

Chiêu Dương cắn chặt răng, dấu đi hận ý trong lòng. Năm thứ hai sau khi Thuần An gả cho Tôn Vĩnh Phúc nhi tử Tôn Thượng Chí, Mộc vương mưu phản, Tôn Thượng Chí vì Mộc vương dẫn binh xung phong. Ngày ấy trong Ngự Càn cung, trung niên vũ nhục mẫu hậu, chính Tôn Thường Chí.

Tôn Thượng Chí, nàng nhất định phải nghĩ biện pháp trừ bỏ, Thuần An nàng tuyệt không cho ả gả cho Tôn Vĩnh Phúc, không cho bọn họ có cơ hội liên thủ.

Thời thế hiện giờ, muốn thay đổi kiếp trước phát sinh sự tình, không giẫm lên vết xe đổ, chỉ dựa vào một mình nàng là vô pháp làm được. Kiếp trước ngoại công ở trong triều quyền thế ngập trời, lại bởi vì Mộc vương cùng Đức phi hãm hại, mẫu hậu không còn chỗ dựa vào, cũng để Mộc vương có cơ hội làm đại. Một đời này, nàng tuyệt không để những chuyện đó phát sinh.

Nàng chỉ là một công chúa, lời nàng nói chưa chắc có người chịu nghe, gả đi, lại là một cơ hội khác. Thuần An có thể để định bắc tướng quân cùng Mộc vương Đức phi bọn họ liên thủ, nàng cũng có thể gả cho một người hữu dụng tới thay đổi hết thảy.

Chiêu Dương nghĩ tới đây liền nhẹ nhàng gật đầu đáp: "Tuyển phò mã với nữ nhi là chuyện chung thân đại sự, nữ nhi tất nhiên không thể quá mức tùy tiện, những bức họa này liền đặt ở đây đi, nữ nhi rảnh rỗi liền nhìn một cái."

Hoàng hậu nghe vậy, trong mắt tựa hồ có chút kinh ngạc, liền có chút nhịn không được khóe miệng hiện lên nụ cười: "Ta còn tưởng rằng sẽ không thuận theo, lại không nghĩ rằng liền như thế sảng khoái đáp ứng, hay là đã có người trong lòng?"

Trong điện cung nữ đều che miệng cười khẽ, Chiêu Dương chỉ chớp chớp mắt, mỉm cười nói: "Mẫu hậu lại trêu nữ nhi, nữ nhi cảm thấy sớm hay muộn cũng phải gả đi, đương nhiên muốn lúc còn sớm tuyển một người hợp tâm ý, người tốt được người tốt chọn hết rồi, không phải là tiếc lắm sao?"

Lời vừa nói ra, mọi người trong điện nở nu cười, hoàng hậu có chút bất đắc dĩ nhìn chính mình nữ nhi, lắc đầu nói: "Ngươi nha, không biết e lệ."

Chiêu Dương cút đầu, trong lòng có chút đau xót, tiếng cười như vậy, từ lúc Mộc vương khởi binh, trong cung nàng liền chưa từng được nghe qua. Trời cao đã cho nàng một cơ hội, lúc này đây, nàng lại sẽ không cho những sự tình đó tiếp tục phát sinh. Tuy rằng chỉ có thời gian ngắn ngủn hai năm, chính là nàng muốn nàng có khả năng xoay chuyển càn khôn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#những