Chương 4: Nữ đế Chiêu Dương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hoàng tỷ sao còn chưa tỉnh? Nếu tỷ không chịu tỉnh ta liền ăn hết bánh nhân hoa sen phụ hoàng ban thưởng, cho hoàng tỷ một chút cũng không có để ăn." Quân Mặc thanh âm vang lên bên tai, Chiêu Dương nhăn nhăn mày, trước mắt là hình ảnh Quân Mặc mặt đầy máu, lại gắt gao kêu nàng chạy đi.

Hay là, nàng chưa chết? Chẳng lẽ là đang nằm mơ? Vì sao ông trời lại muốn trêu chọc nàng như thế? Phụ hoàng, mẫu hậu còn có Quân Mặc không còn, lưu lại nàng trên thế gian chỉ để nhận tra tấn sao?

"Hoàng tỷ ngươi chính vì cứu ngươi mới từ Lưu Vân các té xuống, may mắn chỉ là vết thương nhẹ. Ngươi đừng có nháo hoàng tỷ ngươi, để nàng tịnh dưỡng thật tốt." Thanh âm của mẫu hậu trước sau như một dịu dàng động nhân.

Lưu Vân các?

Chiêu Dương thoáng chút giật mình, nàng từ Lưu Vân các ngã xuống hẳn là sự tình của hai năm trước, như thế nào lại đột nhiên mơ thấy cảnh này?

"Ta biết sai rồi, về sau sẽ không hồ nháo nữa. Hoàng tỷ nhanh nhanh khỏe lại có được không?" Quân Mặc thanh âm mang theo vài phần áy náy, bàn tay truyền đến hơi ấm, là Quân Mặc cầm lấy tay nàng.

Mộng này vì sao lại chân thật như thế?

Chiêu Dương nhịn không được mà rơi nước mắt, lại nghe được tiếng Quân Mặc kinh hô: "Mẫu hậu, mẫu hậu, mau xem, hoàng tỷ như thế nào khóc? Có phải đau hay không a? Người mau truyền thái y."

Quân Mặc kéo lấy cánh tay Chiêu Dương, lại làm nàng cảm thấy cánh tay truyền đến cảm giác đau.

Đau

Chiêu Dương cả kinh, liền mở bừng mắt.

Đây là nàng Chiêu Dương điện, màn thêu hoa đào nàng thích nhất.

"Hoàng tỷ người tỉnh, có còn đau hay không?" Quân Mặc thanh âm truyền đến.

Chiêu Dương quay đầu nhìn phía Quân Mặc, Quân Mặc nhìn bộ dáng chỉ mười một mười hai tuổi, nhưng thật ra thời điểm phát sinh chuyện ở Lưu Vân các hai năm trước tuổi tác tương xứng.

"Thái y nói, tay ngươi chỉ bị bầm tím, chân bị trật khớp, nghĩ ngơi tịnh dưỡng một thời gian là có thể khôi phục." Mẫu hậu thanh âm truyền tới, Chiêu Dương ngoái đầu nhìn, liền thấy mẫu hậu mỉm cười nhìn nàng. Lời nói, cùng nàng trong trí nhớ giống nhau như đúc.

Quân Mặc bàn tay thật ấm, tay hạ trên đùi cảm giác đau vô cùng chân thật, chóp mũi cay cay, liền rơi nước mắt.

Lần này Quân Mặc cùng hoàng hậu đều giật mình, Quân Mặc gấp đến độ xoay quanh, cuốn quýt nói: "Hoàng tỷ ngươi đừng khóc a, đều do ta, sau này ta không bao giờ hồ nhao."

"Chính là đau?" Hoàng hậu nhẹ giọng hỏi.

Chiêu Dương lắc đầu, sau một lúc nói:" Còn có thể thấy các người, thật tốt!" Tuy rằng đến tột cùng đã xảy ra cái gì, đến tột cùng cảnh trong mơ là hiện thực, chính là vô luận như thế nào, còn có thể nhìn thấy bọn họ, nàng đều cảm thấy vô cùng tố đẹp.

Đã tỉnh mấy ngày, Chiêu Dương mới tin tưởng, chính mình không phải ở trong mộng, mà là trọng sinh, mang theo ký ức trọng sinh trên người nàng vào thời điểm hai năm trước.

Những chuyện phát sinh ở kiếp trước còn thường xuyên xuất hiện ở trước mặt nàng, cung nhân kinh hoàng chạy trốn, tiếng bước chân phản quân, bộ dáng Quân Mặc mặt đầy huyết, còn có Đức phi cùng Thuần An bọn họ tiếng cười điên dại.

Hết thảy hét thảy, rõ ràng như vậy.

Hai năm.

Chiêu Dương chậm rãi nhấm mắt lại, hai năm có thể thực hiên rất nhiều sự tình, lại rất hạn chế. Nàng biết được kế tiếp hai năm đại khái sẽ phát sinh cái gì, biết Mộc vương sẽ tạo phản, chính là nàng biết nói ra chỉ sợ không có ai tin, bị cho là quỷ kế.

Nàng chính là công chúa, nghe có vẻ cực kỳ tôn quý, nhưng nàng chỉ là công chúa. Nàng có địa vị cao quý, nhưng nàng không có thực quyền. Nàng vẫn luôn được phụ hoàng và mẫu hậu nuông chiều, mọi người tôn kính, là công chúa vô ưu vô lo nhàn rỗi thì xem sách vẽ tranh, đánh đàn.

Chính là, sau khi tỉnh lại, toàn bộ đều thay đổi, nàng không thể trở lại là công chúa vô ưu vô lo.

♡Vậy là bộ này mình đã dịch được chương thứ 4 rồi, mọi người đọc truyện thấy hay hay không thì để lại comment cho mình nhé.♡

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#những